Không như những gì Lancrew dự đoán, chiếc máy tính không hề được cài đặt mật khẩu và nó chỉ còn duy nhất một thư mục trên màn hình. Đó là một phần mềm soạn thảo được viết từ 5 năm trước:
“Chào người đang đọc bức thư này.
Nếu bạn đang đọc nó thì có lẽ tôi cũng đã không còn trên cõi đời này nữa. Bất kể bạn là ai, trẻ tuổi, trung niên hay người già, dù giàu có hay khó khăn thì hãy dành thời gian đọc những dòng chữ cuối cùng này của tôi…
Mọi việc bắt đầu từ năm tôi học cấp ba, áp lực học tập cũng như áp lực gia đình đã khiến cho tôi lâm vào tình trạng trầm cảm nặng và tưởng chừng không lối thoát. Bố tôi là một chính khách có tiếng, mẹ tôi là một doanh nhân thành đạt và bọn họ muốn tôi cố gắng học tập để có thể thành đạt được như họ.
Đã từng có một thời, tôi rất tự tin với điểm số cũng như khả năng ghi nhớ của mình. Những thành tích cao liên tục trong một khoảng thời gian dài trong lĩnh vực toán học và khoa học đã khiến cho tôi tự tin quá thái về bản thân mình và khinh thường người khác. Mọi người mà tôi gặp qua đều thể hiện sự ngưỡng mộ và luôn bên cạnh khi tôi cần. Cho đến một ngày khi nhận lấy sự thất bại, tôi quay lại về phía sau lưng của mình. Không một ai bên cạnh cả.
Kể từ ngày hôm ấy, tôi đã làm mọi cách để lấy lại vị trí của mình. Học hành điên cuồng, ngủ ít đi hay thậm chí thức cả đêm chỉ để đọc một quyển sách nhưng tất cả không thể lấy được những vinh quang như thời cấp 2 được. Tôi vào trường cấp ba với một bảng điểm trung bình.
Học tập từ lâu đã không còn đem lại cho tôi sự vui vẻ và hạnh phúc. Những con số ngày trước tôi từng xem là tất cả, những quyển sách hay thì giờ đây đối với tôi nó cũng chẳng khác mấy là giấy vụn. Sự tin tưởng và yêu quý của bố mẹ đối với tôi cũng đã mất đi kể từ ngày hôm ấy. Bọn họ chẳng thể nào hiểu được! Chẳng bao giờ hiểu được!
Vào năm cuối cùng của cấp 3, tôi đã bị trường đuổi học vì thành tích yếu kém của mình. Cũng phải thôi, vì tôi đã chẳng quan tâm gì đến việc học tập của mình nữa. Bố, mẹ đã rất giận dữ, cũng từ ngày hôm đó bọn tôi đã không còn nói chuyện với nhau như trước. Trong khoảng thời gian này, tôi dần không thể kiểm soát được hành vi của mình và một chuyện kì lạ đã xảy ra:
Thời gian một ngày của tôi không còn trọn vẹn 24 tiếng nữa. Trong một khoảng thời gian nhất định, tôi không thể kiểm soát được cơ thể của mình. Ban đầu, tôi chỉ không hề quan tâm đến vì khoảng thời gian mất đi chỉ khoảng tầm 5-10 phút nhưng dần dần, nó đã kéo dài đến 1 giờ, 3 giờ đồng hồ. Nhiều lúc tôi đang ngồi trên bàn ngắm hoàng hôn nhưng khi tỉnh giấc thì tôi đã nằm trên giường và kim giờ đã chỉ con số mười.
Sau một khoảng thời gian dài cố giấu những biểu hiện này, tôi đã quyết định gặp bác sĩ tâm lý để tìm hiểu về sự việc bất thường này. Tuy nhiên, khi tôi nói triệu chứng mà mình gặp thì họ chỉ cười khẩy rồi ném một lọ thuốc an thần về phía tôi. Họ bảo rằng: “Cô đã đọc quá nhiều truyện viễn tưởng rồi, tốt nhất nên nghỉ ngơi đi.”
Tôi vẫn làm theo họ, thậm chí còn sử dụng thuốc an thần liều cao hơn để giúp bản thân an tâm hơn nhưng mọi thứ vẫn không có kết quả. Dần dần, tôi đã mất đi một ngày của mình. Cứ mỗi khi tôi thức giấc, cuốn lịch đã bị xé đi một trang, căn phòng được dọn dẹp lại cho dù đêm hôm trước tôi đã bày rất nhiều đồ ra. Trong khoảng khắc ấy, tôi đã nhận ra có một thứ gì đó đang tồn tại trong chính cơ thể của tôi.
Mọi người có vẻ đã vui hơn kể từ khi “thứ đó” xuất hiện, em trai tôi luôn kể cho tôi nghe về những buổi dạy kèm môn toán của tôi đã giúp em ấy học tốt hơn. Nhưng quả thực, tôi lại chẳng hề có một chút gì đọng lại trong kí ức. Bố và mẹ cũng không còn lạnh nhạt với tôi như trước kia nữa, bọn họ luôn cười mỗi khi tôi xuất hiện dưới nhà để ăn cùng gia đình. Dần dà, tôi cảm thấy vô cùng biết ơn “thứ đó” đã giúp mình trở lại được cuộc sống vui vẻ ngày trước.
Hai năm sau đó, một người bạn của bố đã giúp đỡ cho tôi vào được trường đại học tổng hợp Srimnet. Tưởng chừng như mọi thứ sẽ khác quãng thời gian cấp 3 ác mộng kia. Nhưng không. Tôi vẫn không thể hiểu, không thể hiểu bất cứ thứ gì mà giảng viên đang nói. Tuy nhiên, vào những ngày “thứ đó” xuất hiện, mọi thứ đều được cô ấy làm một cách hoàn hảo. Những bài luận, những đề tài khảo sát đều được thực hiện một cách trơn tru và chính xác đến khó tin.
Tôi nhận ra mình đã có một sở thích mới: Đó là vẽ tranh. Tận dụng những ngày kiểm soát được cơ thể mình, tôi gia nhập câu lạc bộ mĩ thuật của trường đại học. Thật ra vào lúc ấy, tôi thật sự rất thất vọng khi nhìn thấy căn phòng tồi tàn của câu lạc bộ cùng với bộ dạng uể oải của người đứng đầu câu lạc bộ này. Anh ta tên Lancrew, học năm thứ 5. Nhìn bề ngoài, ít người có thể đoán được đây là một sinh viên vì bộ dạng nhếch nhác của anh ta trông như một gã ăn mày vậy. Tuy nhiên, anh ấy vẫn là người tốt.
Tôi thích nghe chất giọng lười chảy thây của anh ấy khi nhắc nhở tôi về cách vẽ những bức tranh trong khi tôi thừa biết Lancrew chẳng hề có khiếu gì về nghệ thuật. Tôi thích ngắm nhìn khuôn mặt đỏ lên vì tức giận của anh ấy trong những buổi tranh luận, cãi vả trong phòng câu lạc bộ để rồi tôi phải “mua quà” thì anh ấy mới nguôi giận. Tôi thích cái biệt danh: “The poppy” mà anh thường gọi tôi vì đó là lần đầu tiên tôi được người khác gọi bằng biệt danh như thế. Lancrew đấy nhá, tuy lười biếng nhưng trình điêu khắc tượng của anh ấy thì thật đáng ngưỡng mộ. Từng bức điêu khắc của anh ấy, tôi đều chăm chú quan sát, thỉnh thoảng còn “bỏ túi” vài mẫu nhỏ để mang theo bên mình, ngắm nghía.
Cuộc sống đại học cứ thế trôi qua, tôi dần cảm nhận được cảm xúc tích cực mà mọi người dành cho tôi không phải là sự thật. Nụ cười kia không hề dành cho tôi, những người bạn xung quanh cũng không phải là bạn của tôi. Vì thứ đem đến niềm vui bọn họ không phải là tôi mà là một con người khác. Nhưng chẳng sao cả vì từ lâu tôi đã không còn quan tâm đến cuộc sống này nữa, thứ duy nhất tôi muốn làm là vẽ tranh và cùng ngồi trong câu lạc bộ mĩ thuật, tranh cãi với người đàn anh đáng kính này.
Chuyến đi đến rừng hoa anh túc quả thực rất đáng nhớ. Khi ấy, do ngân sách của câu lạc bộ không được bổ sung theo yêu cầu nên chúng tôi quyết định tự tổ chức một buổi picnic vào mùa xuân. Sau vài lần kì kèo, cuối cùng thì hai người đã thống nhất sẽ cùng nhau đến rừng hoa anh túc. Tôi vui lắm, vùi vì lần đầu tiên đi sinh hoạt ngoài trời cùng câu lạc bộ, vui vì mình đã được đi cùng với Lancrew. Đến giờ, tôi vẫn nhớ như in mùi hương thơm nhẹ nhàng và tinh tế của hoa anh túc. Tôi tự do thả mình dưới những cánh hoa màu đỏ hồng , lặng lẽ liếc trộm về phía Lancrew. Đôi mắt anh ta lim dim khi ngắm nhìn bầu trời, nở một nụ cười mỉm rồi chìm vào giấc ngủ. Cũng chính từ khoảng khắc đó, tôi nhận ra mình đã “đổ” vì anh ấy. Và rồi, tôi lặng lẽ tiến đến gần, gối đầu cạnh bên người Lancrew, đôi mắt dần nhắm lại.
Tiếc rằng mọi việc không hề đơn giản như tôi nghĩ…
Khi tôi vào năm ba đại học, Lancrew tốt nghiệp và tôi trở thành chủ tịch của câu lạc bộ mĩ thuật. Tôi giật mình khi nhận ra rằng thời gian kiểm soát cơ thể của mình ngày càng ngắn lại, cứ như thứ đó đang cố chiếm lấy cơ thể của tôi vậy. Dần dần, tôi hiểu rằng, mỗi khi mình nhắm mắt để nghỉ ngơi, “thứ đó” sẽ xuất hiện và chiếm lấy cơ thể này của tôi. Kể từ khi đó, tôi luôn cố gắng thức nhiều nhất có thể để giữ lại những ý thức của mình. Cà phê và nước tăng lực cũng chỉ là những phương án tạm thời để tăng sự tỉnh táo, nó không thể khiến cho tôi luôn thức trong vài ngày được.
Điều gì đến cũng đã đến, một ngày, tôi đổ gục xuống trong phòng câu lạc bộ mĩ thuật dưới cơn đau đầu kinh khủng cùng đối mắt thâm quầng vì hơn 3 ngày không được ngủ. Nhưng khi tỉnh giấc, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường ngủ và cuốn lịch trong đã mất đi bảy ngày- đúng một tuần kể từ lúc tôi bất tỉnh. Đến khi bước đến chiếc bàn học bên cạnh, đọc những dòng tin nhắn trên chiếc điện thoại cảm ứng thì tôi mới nhận ra một sự thật đáng buồn. “Thứ đó” đã tiếp cận Lancrew trong những ngày tôi vắng mặt.
Kể từ lâu, anh ấy là người duy nhất mà tôi nghĩ đến mỗi khi tỉnh giấc và cũng là người duy nhất khiến cho trái tim đã ngừng đập của tôi sống lại. Ngày tôi đến với câu lạc bộ mĩ thuật cũng là ngày tôi cảm thấy mình thật sự được sống trên cõi đời này. “Thứ đó” có thể lấy đi mọi thứ của tôi nhưng Lancrew thì không! ANH ẤY LÀ CỦA TÔI! CON KHỐN!
Kể từ ngày hôm đấy, tôi dành toàn bộ thời gian mà mình có được đến nhà của Lancrew để thăm anh ấy. Tôi đã học cách nấu những món ăn thật ngon để có thể cùng với anh ấy thưởng thức cùng nhau. Vào những ngày cuối tuần, tôi, Lancrew cùng với giảng viên Mac thường xuyên la cà đến những quán ăn trên khắp thành phố Srimnet. Mac là một giảng viên trẻ trung và đầy nhiệt huyết, đã có nhiều lần tôi nghĩ rằng nếu không có thất bại ngày hôm ấy rất có thể giờ đây tôi đã trở thành một giảng viên như cô ấy.
Đã nhiều đêm, tôi nhìn ngắm bầu trời đầy sao và nở một nụ cười mãn nguyện. Tôi biết rằng, một ngày không xa nào đó mình sẽ phải biến mất trên cõi đời này và “thứ đó” sẽ thế chỗ tôi một cách hoàn hảo. Một Katze vô dụng, ám ảnh về sự thất bại sẽ mất đi và để lại một bản thể hoàn hảo hơn cho xã hội này. Ha ha… ha ha… chỉ nghĩ thôi mà cũng đã thấy buồn cười rồi. Có phải đây chính là sự chọn lọc tự nhiên mà mọi người thường hay nhắc đến, có phải đây chính là sự trừng phạt cho tôi không.
Không.
Không. Không. Không. Không!!!
Tôi sẽ chống lại chúa trời, tôi sẽ chiếm lại cơ thể của mình!
Tôi sẽ chiếm lại Lancrew cho bản thân mình!
Để giữ lấy sự tỉnh táo cho bản thân, tôi đã nhúng tay vào ma túy và nhanh chóng bị nghiện nó. Thời gian kiểm soát cơ thể của tôi đã nhiều hơn và nó dần trở về với mức ổn định nếu tôi sử dụng liều nặng. Tôi đã bỏ trường đại học vào năm cuối cùng để có thể ở cạnh bên Lancrew. Anh ấy thường hay chú ý những biểu hiện của tôi nhưng bằng một cách nào đó, tôi đã hoàn toàn giấu được anh ấy. Thật là quá may mắn!
Đến một ngày, tôi cảm thấy bản thân mình dần không thể chịu được nữa nên tôi quyết định đến nhà Lancrew một lần sau cùng. Buổi sáng hôm ấy, tôi mua một ít thức ăn rồi đến căn nhà trọ của Lancrew. Đột nhiên, cơn nghiện xuất hiện và tôi quyết định xử dụng một liều nhỏ heroin để phần nào vơi bớt cơn đau đầu của mình.
Đứng trước cánh cửa nhà anh ấy, đầu của tôi như quay cuồng, toàn bộ cơ thể trở nên vô cùng nặng nề, mồ hôi chảy ướt đẫm chiếc áo sau lưng. Nhưng may mắn thay, Lancrew vẫn chưa tỉnh giấc có lẽ vì anh ấy đã phải thức một đêm dài để hoàn thành tác phẩm điêu khắc của mình.
Ngày hôm ấy, Lancrew đã nói lời tỏ tình với tôi. Tôi vui lắm, rất vui là đằng khác. Nhưng Lancrew này, mọi thứ đã quá trễ rồi, mọi thứ đã quá muộn để có thể quay đầu lại.
Em yêu anh.
Em yêu anh!
Em yêu anh!!!
Anh là nguồn sống duy nhất của em đấy Lancrew nhưng tại sao lời tỏ tình lại đến quá trễ. Em đã chờ quá lâu để có thể nghe thấy được lời nói này của anh… Để rồi giờ đây, ngày mà em dự định sẽ biến mất thì anh lại xuất hiện. Tại sao vậy Lancrew!
Khi tôi tỉnh giấc sau một thời gian dài say ngủ, thứ đầu tiên mà tôi kiểm tra vẫn là chiếc điện thoại của mình. Những tin nhắn từ Lancrew vẫn đến đều đặn nhưng tiếc thay người trả lời nó không phải là tôi. Ồ… nhìn xem này, hình nền của chiếc điện thoại đã thay đổi từ bao giờ. Tôi thế với bản thân mình chỉ đặt hình nền chiếc điện thoại là tấm ảnh chụp Lancrew vào lúc hai người còn chung một câu lạc bộ. Bàn tay tôi rung rung cầm chiếc điện thoại lên, nước mặt chảy ra liên tục cảm giác gần như sẽ ra máu: Lancrew đang nắm chặt bàn tay của “thứ đó”, nhìn cô ta thật sâu và trìu mến.
Không!
Không!!!
Em ghét anh.
Em ghét anh!
Em ghét anh!!!
Đấy là lần đầu tiên tôi muốn vứt bỏ thứ mà mình trân trọng nhất và đó cũng sẽ là lần cuối cùng tôi làm như vậy. Và tôi sẽ chẳng bao giờ để “thứ ấy” đoạt lấy Lancrew của tôi.
Khi tôi mở mắt một lần nữa, một ngày mới lại đến và đã ba tuần trôi qua. Bố tôi đã phát hiện tôi sử dụng ma túy trong một lần tôi vô tình đánh rơi vài viên thuốc nén trên tay của mình trong một cơn đau đầu. Dưới cương vị là một chính trị gia, bố tôi đã thẳng tay đánh đập và đuổi tôi ra khỏi nhà. Nếu không có sự can ngăn của mẹ, rất có thể ông ấy đã giết chết tôi.
Tôi nhanh chóng bước lên phòng của mình, cầm theo chiếc laptop cùng với bộ dụng cụ vẽ ngày trước bỏ chạy thật nhanh, thật nhanh để có thể thoát khỏi ngôi nhà này. Bộ quần áo của tôi đã bị rách nát sau trận bạo hành lúc nãy, mái tóc đau nhói vì bố tôi đã nắm nó thật chặt.
Đôi chân tôi lê đi một cách vô định, qua những dãy phố quen ngày trước. Bóng hình của Lancrew và Mac hiện lên một cách mở ảo trước mắt tôi. Cảm giác mệt mỏi gần như biến mất, tôi đuổi theo bọn họ một cách điên dại, đôi chân mệt mỏi cố gắng bật từng bước cho dù gót chân không còn cảm giác.
Họ ở phía trước rồi.
Rất gần…
Rất gần tôi.
Thế nhưng, “thứ đó” lại xuất hiện. Cô ta nắm lấy bàn tay của Lancrew và nở một nụ cười mê hoặc anh ấy. Sao đó còn quay sang khoác cả vai của Mac.
Cái gì vậy?
Tôi phải giết!
Tôi phải giết con khốn đó!!!
Chết đi!
Tiếc rằng, cả người tôi đã hoàn toàn gục gã và những hình ảnh phía trước dần mờ và một màn đêm dần bao quanh lấy tôi. Heroin… tôi cần heroin để tỉnh táo. Tôi cần nó để tiếp tục ở bên Lancrew.
Tôi dùng chút sức lực còn lại, cắn thật mạnh vào cánh tay của mình cho đến mức ứa máu. Chà, mùi của máu tanh… Phải rồi, nó là máu của cô ta mà nhỉ. Ô hô, tôi đã trả thù được rồi này, tôi đã cắn được cô ta rồi này.
Con chết tiệt! Tao sẽ giết mày!
Chân của tôi gần như mất kiểm soát, nó cứ đi, đi mãi về phía trước mặc cho đôi mắt đã nhắm lại.
Khi mở đôi mắt ra, tôi lại thấy mình trong phòng mĩ thuật từ lúc nào. Đôi tay vô thức cầm lấy cây cọ vẽ những nét nguệch ngoạc trên nền giấy trắng. Màu hồng đỏ điểm từng giọt nhỏ trên nền màu xanh vàng, đó là thứ duy nhất tôi có thể làm được vào lúc này: rừng hoa anh túc là thứ duy nhất hiện hữu trong đầu tôi.
Nhưng…
Tôi không thể vẽ nữa rồi…
Máu đã bật trên cánh tay và đôi mắt khiến cho bức tranh nhòe đi…
Xin lỗi vì sự ích kỉ của tôi…
Tôi phải đi giết “thứ đó” vào lúc này, còn nếu không bức thư này sẽ bị hủy.
Tiếng chuông của nhà thờ lại vang lên, đã đến lúc tôi phải đi rồi.
Xin lỗi mọi người…
Xin lỗi Lancrew…
Em yêu anh.”