Buổi sáng hôm nay, thời tiết của thành phố có vẻ đã ấm áp hơn so với những ngày trước. Chỉ sau một đêm, những lớp băng tuyết đã bắt đầu tan bớt và thế chỗ cho nó là những ánh nắng nhẹ nhàng của mùa xuân. Không còn những cơn gió lạnh lướt qua trên phố, nhịp sống của thành phố hôm nay đã nhộn nhịp hơn hắn.
Âm thanh của công trường cạnh bên căn nhà trọ đã khiến Lancrew giật mình tỉnh giấc. Sau mùa đông lạnh lẽo, những người thợ đã bắt đầu tụ họp lại bãi đất trống và làm việc. Vài hôm trước, hắn có nghe loáng thoáng về việc một căn nhà sẽ được xây đối diện căn nhà trọ chỉ không ngờ họ lại làm nó sớm đến thế.
Hắn ngồi dậy khỏi tấm đệm, xoay cổ một chút cho phần khớp phát ra những âm thanh *cộp cộp. Bàn tay trái đưa lên vuốt mái tóc bù xù màu muối tiêu của mình. Ngay sau đó, hắn vội tìm kiếm Char, thật hiếm khi cô không ở bên cạnh và nghịch mái tóc rối của hắn vào buổi sáng như thế này.
“Char này… em…”
Hắn lặng thinh khi nhìn thấy cô ấy đang ngồi tựa đầu bên khung cửa sổ. Nét mặt cô mang một nỗi buồn man mác cùng, sự lo âu hiện rõ trên đôi mắt đỏ ngọc đang thẫn thờ nhìn về phía mặt trời. Đôi môi nhỏ run run để kìm nén cảm xúc của bản thân. Từ phía sau, trông cô như một tác phẩm mĩ thuật vô cùng tinh tế và quý giá. Những nét uốn lượn từ chiếc áo đen hòa cùng với thân người nhỏ bé mảnh mai bên khung cửa sổ. Đó là một mĩ nhân, một mĩ nhân thật sự với mái tóc mượt mà màu bạch kim trải dài qua vai.
“Tuyệt đẹp. Tuyệt đẹp.”
Hình ảnh đó đã khiến hắn phải thốt lên như thế. Nhưng phản ứng của Char mới là điều làm hắn ngạc nhiên.
Cô chậm rãi xoay đầu nhìn về phía hắn, huơ bàn tay của mình một cách yếu ớt.
“Chào buổi sáng, Lancrew.”- Giọng cô có vẻ khàn đặc hơn ngày trước.
“Char. Tóc của em. Tại sao nó lại trở thành màu bạch kim như vậy?”
Mái tóc của cô ấy rất đẹp nhưng nó lại đem đến cho hắn một cảm giác bất an, buồn bã. Màu trắng là màu li biệt, là sự tượng trưng cho dòng thời gian khắc nghiệt.
“Nó đấy à.”- Cô cầm một lọn tóc lên rồi thở dài.-“Em thử chuyển đổi màu sắc đấy. Đó là một năng lực của thần chết.”
Cô nói rồi nở một nụ cười đầy tự hào. Cùng lúc ấy, cô giở tay áo của mình lên và nhìn về phía chiếc đồng hồ điện tử đang dần đếm ngược trên cánh tay của mình.
“Xem nào. Hôm nay anh còn đúng 30 ngày nữa đấy. Hôm nay anh có muốn làm gì không?”
Vẫn cuộc đối thoại thường ngày nhưng hôm nay hắn lại cảm giác được có một sự gấp gáp trong lời nói của Char. Lancrew nhanh chóng đứng lên, dọn lại tấm nệm cũ và cho nó vào trong chiếc tủ chứa đồ ở góc phòng. Trong lúc dọn dẹp, hắn nhìn về phía cô và nói.
“Tôi muốn đến cửa hàng để làm lại mái tóc của mình, và đến một cửa hàng quần áo gần đó để mua quần áo. Dù gì đi nữa, nếu tôi có chết đi thì đống tiền này cũng chẳng chôn cùng tôi được.”
Char gật gù, đôi tay cô khoanh trước ngực, khuôn mặt tỏ vẻ hài lòng khi nghe câu nói của Lancrew
Bữa sáng đơn giản với ngũ cốc yến mạch và sữa tươi được dọn ra trên bàn ngay sau khi hắn vừa dọn dẹp xong căn phòng của mình. Như mọi khi, nơi mà Char ngồi vẫn có một cốc hồng trà thơm phức cùng với một ít bánh quy ăn kèm. Cùng lúc đấy, Lancrew với tay bật chiếc radio cũ của mình lên để nghe bản tin thời sự từ đài phát thanh thành phố Srimnet vào buổi sáng.
Bộ loa của chiếc radio đã bám đầy bụi nên âm thanh mà nó phát ra không còn được trong trẻo như trước nhưng hắn lại thấy ổn với điều đó. Xem nào:” Khủng hoảng di cư, đồng đô la đột nhiên giảm giá,…” và hàng loạt những tin không mấy vui vẻ khác. Lancrew lắc đầu khi nghe về bản tin một vụ vận chuyển ma túy, hắn khẽ liếc về phía Char rồi tắt chiếc radio.
“Tóc của em đẹp lắm đấy Char.”- Hắn nói rồi nằm ườn ra chiếc bàn gỗ, nhìn cô ấy say đắm.
“Vậy à, cảm ơn anh.”- Cô khẽ gật đầu đáp lại lời khen của hắn, miệng lặng lẽ nhấp cốc hồng trà.
Điều này không giống với những gì Lancrew dự tính trong đầu, hắn nghĩ cô sẽ đỏ mặt tía tai khi nghe lời khen đó. Tiếc thật, hắn muồn ngắm nhìn khuôn mặt dễ thương của cô cơ.
“Theo dự báo thời tiết thì tuần này sẽ không còn tuyết nữa. Char này. Em có muốn đi đâu chơi không, chỉ hai chúng ta mà thôi.”- Hắn nói rồi chạm vào bàn tay của cô.
Nhưng thứ đáp lại ánh mắt đầy hi vọng và hạnh phúc của Lancrew là cái nhìn vô cảm của Char. Bàn tay của cô rất lạnh, nó lạnh hơn những khi cô chạm vào người hắn. Đôi mắt buồn bã nhìn xuống phía mặt đất, tay còn lại co sát người như một con thú nhỏ đang sợ hãi.
“Char… Char!”- Hắn hét lên rồi lay mạnh vào đôi vai mảnh khảnh của cô.-“Em có sao không đấy, hôm nay trông em lạ quá.”
“Vâng… Có lẽ em hơi thiếu ngủ một chút nhưng sẽ không sao đâu.”- Cô nhẹ nhàng nói rồi gạt bàn tay của hắn khỏi người mình.
“Vậy hôm khác chúng ta ra ngoài nhé, nếu em cảm thấy không khỏe.”
“À không, đừng làm vậy. Chúng ta hãy cứ ra ngoài như kế hoạch, có khi ra ngoài em sẽ khỏe hơn đấy.”- Cô nói rồi mỉm cười để trấn an hắn.
Vẫn bộ áo như mọi khi, hai người bọn họ bước ra đường cùng nhau. Buổi sáng hôm nay, không còn những cơn mưa tuyết hay sương mù dày đặc như mọi khi. Con đường mà bọn họ đang đi, tuyết đã tan bớt, phần còn lại cũng đã được rải muối đặc dụng để giảm sự trơn trượt cho người đi bộ.
Gần đây, giai thoại về “quý ngài chuột cống” của Lancrew ngày càng được nhiều người biết đến. Vẫn bộ dạng nhếch nhác như mọi khi nhưng người ta đã thấy hắn bắt đầu mỉm cười nhiều hơn và thường vẫy tay chào mọi người khi đi trên đường. Sự xa lánh và lạnh nhạt đã không còn xuất hiện, mỗi khi hắn đi ngang qua người ta đều dành cho hắn một nụ cười thân thiện.
Mỗi khi hắn trò chuyện với Char, những đứa trẻ bên đường bắt đầu bám theo sau lưng và nhìn hắn với cặp mắt tò mò. Dần dần, hắn trở nên nổi tiếng với bọn nhóc trong thị trấn như một gã khờ và một người bạn vô hình của mình. Và mỗi lần như thế, hắn đều nhận được những tràng vỗ tay tán thưởng từ phía bọn nhỏ cứ như hắn là một nghệ sĩ kịch câm đang biểu diễn.
Đường phố ngày thứ ba có vẻ đông hơn thường lệ. Sau chuyến tàu điện đi từ vùng ngoại ô vào trung tâm thành phố Srimnet, hắn chậm rãi lê bước giữa dòng người tấp nập. Khu vực Downtown của thành phố trông khác hẳn với vùng ngoại ô mà hắn đang sống. Trước mắt bọn họ là những tòa nhà cao chọc trời cùng với âm thanh huyên náo từ các tấm bảng quảng cáo đầy màu sắc.
Dù là một trung tâm tài chính hiện đại bậc nhất ở vùng phía Bắc, Downtown của thành phố Srimnet vẫn còn giữ được vẻ cổ kính của mình. Xen lẫn những tòa nhà khổng lồ là những công trình tôn giáo cỡ lớn với những đường nét điêu khắc mang đậm màu sắc của thời kì Phục Hưng. Dọc trên những con phố đông người, thỉnh thoảng người ta lại bắt gặp một cửa hàng bán sách cũ với tấm biển xiêu vẹo bên ngoài. Hay một quán Bar mang đậm phong cách của thế kỉ mười chín với những âm thanh ồn áo từ những chiếc cốc gỗ đập mạnh xuống bàn.
Cũng đã khá lâu kể từ lần cuối cùng hắn đi đến Downtown cách đây gần hai năm trước. Lý do cũng đơn giản, hắn không có nhu cầu đến nơi nhộn nhịp như thế này để làm gì.
Bọn họ rảo bước thật nhanh về phía trước, Char vẫn đi cạnh bên hắn như hình với bóng nhưng cô không còn giữ tay áo của hắn như trước kia nữa. Dưới ánh nắng sớm, mái tóc màu bạch kim của cô trở nên sáng lấp lánh trông rất đẹp và mềm mại. Cô cũng có vẻ kín tiếng hơn so với mọi khi, đôi mắt nhìn xung quanh trong sự vô định.
“Này Char. Nếu như tôi không chết trong một tháng nữa thì sao nhỉ?”- Hắn bất ngờ hỏi khi cả hai đang bước đi.
Cô lắc đầu, nói nhỏ.
“Tiếc quá, sẽ chẳng có cái “nếu như” mà anh muốn đâu. Đó là định mệnh rồi.”
“Liệu chúng ta có gặp lại nhau không, ở thế giới sau cái chết ấy?”
“Ơ…”
Char bần thần nhìn về phía Lancrew, móng tay của cô bấu thật mạnh vào lòng bàn tay.
Thực tại không giống như một câu chuyện cổ tích, nó tàn bạo đến mức cô không thể nói được sự thật đang tồn tại trong đầu mình. Và hơn thế nữa, cô lại càng không thể nhẫn tâm để nói ra một lời nói dối mĩ miều để lừa gạt hắn vì cô biết mình chẳng đủ can đảm để làm như thế. Nên quyết định của Char là sự im lặng.
“Tôi hiểu rồi, xin lỗi vì đã khiến em khó xử như thế.”- Hắn nhẹ nhàng nói rồi ôm lấy cô.-“Một tháng có lẽ là quá đủ với tôi rồi.”
Cái ôm bất ngờ của Lancrew khiến cô choàng tỉnh dậy, Char mỉm cười vì phía trước cô vẫn là người đàn ông ấy. Đôi mắt cô nhắm lại để có thể cảm nhận được sự ấm áp từ người hắn nhưng cô vẫn phải giữ một bí mật, một bí mật mà hắn không thể nào biết được.
…
Tiệm cắt tóc mà bọn họ đến cách ga tàu điện hơn nửa giờ đi bộ, đó là một cửa tiệm nhỏ nhưng rất sạch sẽ và thoáng mát. Không như những cửa tiệm làm tóc lớn khác ở khu vực Downtown này, phía bên ngoài cửa tiệm chỉ có độc nhất một tấm biển màu xanh biển với dòng chữ màu đỏ son ghi “Barber shop Kean” cạnh bên đó là biểu tượng một cây kéo cắt tóc.
Nếu chỉ nhìn sơ qua, người khác sẽ nghĩ nó đang đóng cửa vì cửa kính bên ngoài bị che lại bằng một tấm vải nhung lớn. Nhưng Lancrew thì khác, hắn là người biết rõ chỗ này hơn ai hết. Đẩy nhẹ cánh cửa kim loại vào phía bên trong. Một âm thanh “leng keng” tựa như tiếng chuông vang lên, nó khá giống với cửa hàng của Leo.
“Chào mừng quý khách.”- Một người thợ nữ cắt tóc, nhìn về phía cánh cửa. Gương mặt của cô trở nên sáng rực khi nhìn thấy Lancrew.- “Oa! Lancrew, anh đến đây thật à?”
“Chào Chisa, cũng lâu rồi mới…”
Hắn còn chưa kịp dứt lời, cô thợ hớt tóc kia đã vội chạy ngay đến, ôm hắn thật chặt trong sự ngỡ ngàng của mọi người trong tiệm. Cô hôn vào gò má của Lancrew, bàn tay chạm vào lưng hắn và vỗ về.
“Ể… chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Như một phản xạ tự nhiên, khóe miệng của Char giật giật, đôi mắt của cô nhìn về phía hai người bọn họ rồi chớp mắt liên hồi. Mọi người trong tiệm cũng gật gù trước cảnh tưởng đó, người khách trung niên đang được Chisa cắt tóc ban nãy cũng nhìn về phía đấy và thốt lên: “Ôi, tuổi trẻ.”. Những vị khách thiếu nhi trong tiệm cũng đã được các phụ huynh che mắt lại để tránh những hình ảnh không hay sẽ diễn ra.
“Coi nào Chisa. Em đã lớn rồi đấy, cư xử đàng hoàng một chút được không?”
“Coi nào, biết bao lâu rồi chúng ta mới lại gặp nhau như thế này.”- Giọng cô ấy đầy nũng nịu.
Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc qua sống lưng của Lancrew, kèm theo đó là sát khí nồng nặc.
“Đến giờ giải thích rồi đấy Lancrew, nếu anh không giải thích một cách đàng hoàng thì đồng hồ trên tay của em sẽ chạy đến số không đấy.”- Char nói với một nụ cười trên môi.
“Em bình tĩnh nào, cô ấy chỉ là em gái của tôi thôi.”- Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên người Lancrew, đây là lần đầu tiên hắn thấy Char như vậy. Cánh tay trái của hắn từ từ đẩy Chisa ra khỏi người mình.
“Anh đang nói chuyện với ai vậy?”- Chisa hỏi rồi chỉnh lại vạt áo của mình cho ngay ngắn.
“À không có gì. Hôm nay anh muốn đến đây để làm tóc.”
“Thật à.”- Cô nở một nụ cười rạng rỡ rồi nắm bàn tay của hắn.-“Qua đây ngồi đợi một lát nhá, xong vị khách nãy sẽ đến anh.”
Hắn gật đầu, bước chân về phía dãy ghế chờ và nhìn về phía Chisa. Nếu nhìn vào sau lưng, thật khó để xác định được giới tính của cô ấy với một cái nhìn qua loa. Dáng người cô ấy khá cao với so với nữ giới, đôi vai rộng trông rất hớp với bộ âu phục ngắn tay của thợ cắt tóc. Mái tóc nhuộm màu xanh tím được cắt ngắn làm toát lên vẻ nam tính của cô nàng. Nhưng nếu nhìn chính diện thì chẳng thể nào lầm đi đâu được. Vẻ đẹp sắc sảo và cân đối của khuôn mặt đủ sức đánh gục những vị khách nam khó tính bằng một nụ cười dễ thương. Bộ âu phục bó sát cơ thể tôn lên những đường cong tuyệt đẹp của em ấy.
“Cô ấy là em gái của anh thật à?”- Char ngồi xuống cạnh bên hắn, cô phồng má và lộ rõ sự tức giận khi Lancrew chỉ mãi nhìn về phía Chisa.
“Sao, em đang nghen phải không?”-Không bỏ lỡ cơ hội, hắn liền “tấn công”.
“Không! Nhưng nếu anh nói dối thì mọi chuyện sẽ khác đấy.”
“Em có thể nhận ra tôi có nói dối hay không mà nhỉ?”- Hắn nói rồi đặt một tay lên đầu của Char.
“Bỏ ra nào. Tại sao em lại không biết gì về cô ta chứ? Thậm chí trong những giấy tờ ghi chú về anh cũng không có tên của cô ta nữa.”
Lancrew cười thấm khi nhìn thấy khuôn mặt tức giận vì ghen của Char, cô ấy đã thể hiện đúng những gì mà hắn muốn. Tuy nhiên, hắn không thể cứ tiếp tục diễn thế này được nữa vì có lẽ những lời cô ấy nói không hẳn là nói đùa.
“Tôi cũng hạn chế kể chuyện của gia đình mình cho người khác nghe lắm nên vì thế Katze cũng chẳng hỏi về chuyện đó. Việc em không biết cũng dễ hiểu thôi. Còn về phần cô gái kia.”
Hai người bọn họ cùng nhìn về phía Chisa.
“Cô ấy là con của người dì của tôi. Bố tôi tái hôn sau 9 năm li dị với mẹ của tôi và Chisa là người con riêng của bà ta. Tôi đã rời khỏi nhà gần mười năm nên cũng ít khi gặp con bé. À mà việc em ấy không có tên trong giấy tờ của tôi là vì nó không sử dụng tên thật. Tên của nó là Fier chứ không phải Chisa như tôi hay gọi.”-Hắn ôn tồn nói.
“Tại sao lại như thế?”-Char hỏi vặn lại.
“Nói như thế nào nhỉ… Chisa chỉ là như là một nghệ danh thôi. Ngày trước, gia đình tôi đã phản đối con bé theo học nghề làm tóc này nhưng em ấy vẫn kiên quyết theo đuổi nó thậm chí nó còn sẵn sàng bỏ đi tên thật của mình để bắt đầu một cuộc sống mới. Với lại, em nhìn ngón áp út của em ấy xem.”
Trên bàn tay phải đang cầm kéo cắt tóc của Chisa, ngón áp út của cô ấy đang đeo một chiếc nhẫn lấp lánh ánh bạc.
“Con bé đã kết hôn hai năm trước rồi và người đó không ai khác chính là người chủ tiệm hớt tóc này.”- Hắn tiếp lời.-“Sao nào, còn gì thắc mắc nữa không?”
Nhận ra sự nóng vội trong hành động của mình, Char không nói gì thêm. Gò má cô hơi ửng đỏ, khuôn mặt cùi gầm xuống tỏ vẻ hối hận về những hành động và lời nói ban nãy của mình. Đôi bàn tay của cô đan lại vào nhau, hai ngón tay cái liên tục di chuyển một cách bối rối.
“Xin… xin lỗi… Cho em xin lỗi nhé.”- Giọng cô lộ rõ sự ngượng ngùng.
“Không sao cả, vì nếu Char làm như vậy với một chàng trai khác thì tôi cũng sẽ có hành động tương tự thôi.”
Đó là đòn tấn công cuối cùng và chí mạng của Lancrew và hắn đã gần như chắc chắn nắm được phần thắng trong tay. Nếu như…
“Thật tốt khi anh cũng làm như vậy. Em vui lắm.”- Cô nói rồi nở một nụ cười hồn nhiên.
Sự “ngây thơ” và dễ thương chính là món vũ khí chết người của Char. Hắn đã quá chủ quan và xem thường khả năng phán đoán tình huống nhạy bén của cô ấy. Đòn phản công xuất sắc đến mức nó khiến cho hắn phải câm lặng một lúc lâu, khuôn mặt ngây ngất vì nụ cười ấy. Bị chiếu tướng. Đó là từ chính xác để diễn tả hắn vào lúc này
“Nào, đến lượt anh đấy Lancrew.”-Chisa giũ tấm vải chắn tóc rồi gọi hắn.
Lời nói của cô ấy chẳng khác nào một chiếc phao cứu sinh ném ra cho hắn vậy. Ngay lập tức, hắn đứng bật dậy, cởi chiếc áo khoác da của mình ra và tiến đến chiếc ghế cắt tóc. Chisa đặt chiếc khăn choàng vòng qua cô hắn một cách nhẹ nhàng, sau đó cô cầm mái tóc rối bù của hắn lên, nhìn qua một lượt.
“Không ngờ có ngày em lại được tự tay cắt tóc cho anh đấy.”- Cô nói rồi cầm chiếc kéo và bình xịt mềm tóc lên.- “Tóc của anh cũng rối quá đấy. Anh muốn cắt kiểu nào?”
“Ừm, kiểu nào để trông có vẻ gọn gàng hơn là được rồi. Thời trang một chút cũng tốt.”
“Ể! Ra là vậy.”
Chisa cùi mặt xuống nhìn thằng vào phía bên phải của hắn. Mắt cô hơi nheo lại và nở một nụ cười tinh ranh.
“Sao nào. Đang hẹn hò với cô nào đúng không?”- Cô nói.
Không thể xem thường giác quan của phụ nữ. Đó là bài học xương máu mà hắn chỉ mới nhận ra được ở quãng thời gian cuối đời này. Bọn họ quả thực rất nhạy bén trong việc đánh hơi các mối quan hệ.
“Ừm.”- Hắn gật đầu thú nhận rồi nhìn lên về phía tấm gương phía trước.
“Yên tâm.”- Chisa nói rồi vỗ mạnh vào lưng của hắn.-“Em sẽ làm cho anh một quả đầu cựu kì nam tính luôn.”
Vừa dứt lời, cô lập tức ra tay. Với khả năng dùng lược ngắn điêu luyện cùng sự khéo léo của đôi tay, Chisa nhanh chóng điều chỉnh mái tóc rối của Lancrew vào nếp trước khi xử lý nó. Chỉ trong phút chốc, mái đầu tổ chim của hắn đã được thu gọn lại trông thấy.
“Bắt đầu đây!”
Chisa nói rồi rút cây kéo hớt tóc từ trong túi sau của mình, lia nhẹ nhàng qua mái tóc đang ướt của Lancrew. Là một người thợ lành nghề và nhiều kinh nghiệm, cô biết cách sử dụng kéo như thế nào để những người có mái tóc rối như Lancrew không bị đau khi vướng tóc. Gương mặt của cô lộ rõ sự phấn khích và hạnh phúc khi được tự tay cắt mái tóc cho người anh của mình.
“Bố và mẹ như thế nào rồi Chisa?”- Hắn đột ngột hỏi.
Tốc độ của cô dần chậm lại khi Lancrew đề cập đến vấn đề này.
“Họ vẫn khỏe và đang sống rất hạnh phúc ở ngôi nhà mới. Cách đây vài tuần em có đến thăm thì biết tin bố và mẹ đã quyết định nghỉ hưu và ở nhà để trồng nông sản.”
“Vậy à… thế thì cũng tốt thật đấy. À, em đã nói với bọn họ việc mình đã kết hôn với Kean chưa đấy.”
Chisa cười trừ rồi đưa tay lên gãi cằm, gò mà của em ấy hơi đỏ ửng.
“Nói sau nhỉ. Em không nói ra những đã bị bố và mẹ phát hiện mất rồi. Mẹ đã la em một trận nhưng may là có bố đứng ra nói giúp, không thì bà ấy sẽ giận em mất. À, tầm giữa tháng này em cùng Kean sẽ về thăm nhà đây, anh có muốn đi cùng không?”
Lancrew lắc đầu từ chối. Đã bốn năm rồi hắn vẫn chưa về lại với gia đình, kể cả điện thoại liên lạc cũng không. Bố hắn chắc chắn sẽ rất giận nếu hắn trở về nhưng ông cũng sẽ cho qua chuyện thôi. Vấn đề chính ở đây là hắn không thể nào mà giải thích được những chuyện đang diễn ra với bản thân mình cho gia đình nghe bởi vì hắn không thể nào đoán được bọn họ sẽ phản ứng như thế nào khi biết hắn chỉ còn sống chưa đến một tháng nữa.
“Chán thế. Bố và mẹ mong anh về nhà lắm đấy, họ rất mong một bữa ăn gia đình đấy. Nếu được thì anh dẫn cô bạn gái kia về cùng cũng tốt mà.”
Hắn thở dài thườn thượt, nhìn về phía Chisa rồi cười thầm. Cô ấy quả là ranh ma, nếu Lancrew cùng dắt bạn gái về thì người bị chú ý nhiều hớn sẽ là hắn và Char chứ không phải Chisa và Kean. Nhưng đoạn cô nói về một bữa ăn gia đình, lòng của hắn như thắt lại. Đã lâu lắm rồi, có lẽ hắn đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của bố mình như thế nào. Cả mẹ Armlly nữa, tuy bà là mẹ kế nhưng vẫn chưa bao giờ đối xử lạnh nhạt với hắn. Bỗng nhiên, hắn thấy nhớ nhà quá! Nhưng...
“Xin lỗi Chisa. Phiền em nói với bố mẹ giúp anh rằng anh còn nhiều việc phải làm và nhiều nơi để đi đến. Hẹn một dịp khác vậy.”
Thấy hắn nói như thế, Chisa cũng không nói thêm về việc này nữa. Cô lắc đầu ngao ngán rồi tiếp tục công việc của mình.
“Nè Lancrew, anh có nhờ ngày trước không? Những ngày đầu tiên mà chúng ta sống cùng nhau khi bố và mẹ tái hôn đấy.”
“Cũng đã gần 20 năm rồi nhỉ.”- Hắn nhắm đôi mắt lại và ngẫm nghĩ về quãng thời gian đấy.
“Lúc ấy em ương bướng quá nhỉ.”
“Phải rồi.”
Bố của Lancrew tái hôn khi hắn đã 16 tuổi nhưng ở phía bên kia Chisa chỉ mới 10 tuổi. Quãng thời gian đầu sống cùng nhau, con bé nhất quyết không gọi hắn là “anh” vì chấp nhận việc mẹ mình có gia đình mới. Phải mất một quãng thời gian dài, hắn mới có thể khiến con bé mở lòng và trở thành người thân thiết nhất với nó trong gia đình. Ngày hắn rời đi khỏi ngôi nhà chung để học đại học, cô đã khóc rất nhiều. Cũng chính hắn là người duy nhất ủng hộ Chisa khi cô bỏ trường đại học và theo đuổi ước mơ của riêng mình.
“Nếu không có anh thì em đã không đứng tại nơi này rồi.”- Giọng Chisa vừa trầm vừa nhỏ nhẹ như đang âm sự.
“Anh chỉ hỗ trợ chứ có thể làm gì hơn. Sự nghiệp hôm nay có được cũng là nhờ sự cố gắng của em thôi. À phải rồi, cho anh xin lỗi vì đã không đến dự đám cưới của em nhé.”
Ngày ấy, khi Chisa tổ chức đám cưới với Kean. Hắn đã được cô mời như một thành viên duy nhất của gia đình mình, tiếc rằng Lancrew đã không thể nhận được tấm thiệp ấy.
“Không sao. Dù gì thì nó cũng là giai đoạn khó khăn nhất của anh mà, em cũng chẳng dám trách. Nhưng mà này, nếu trong tương lai mà anh tìm được một người vừa ý thì hãy mời em nhá!”
“Ừm.”- Hắn nói rồi nhìn lên tấm gương phản chiếu nới mà Char đang ngồi, trong lòng cười thầm.- “Nếu có, chắc chắn anh sẽ mời em.”
“Vậy là ổn rồi. Tốt. Mái tóc của anh hoàn chỉnh rồi đấy.”
Khi Lancrew ngước mắt lên, hắn đã không thể nào tin vào mắt mình được nữa. Chỉ trong hơn nửa giờ đồng hồ, bộ dạng của hắn đã hoàn toàn thay đổi. Mái tóc rối bù, nhếch nhác đã không còn nữa mà thay vào đó là một bộ tóc nâu gọn gàng và trẻ trung hớn rất nhiều. Phần mái phía trước được uốn dựng ngược về sau làm cho khuôn mặt không còn u uất như trước. Bộ râu quai nón được giữ nguyên vẹn bộc lộ rõ vẻ phong trần của Lancrew.
“Thấy sao? Tay nghề của em không tồi chứ.”- Chisa cười tít mắt, gác cây kéo cắt tóc vào lại trong túi quần.
“Cảm ơn Chisa, em như giúp anh trở thành một con người khác vậy.”
“À, vì anh là người đầu tiên thử nghiệm mẫu tóc này của em nên em tính miễn phí nhé.”-Cô nói rồi tháo tấm khăn choàng khỏi người Lancrew và đỡ hắn ta đứng lên.-“Xem nào. Anh trông đẹp trai lắm đấy, đảm bảo cô nàng kia sẽ thích tít mắt cho mà xem.”
“Hi vọng là thế.”- Hắn khoác chiếc áo ngoài lên và bước ra khỏi cửa cùng Char.- “Hôm nay, cảm ơn em nhiều lắm.”
“Hẹn gặp lại!”
Leng keng.
Bước ra khỏi cửa tiệm, hắn vội quay mặt về phía Char và hỏi cô ấy.
“Sao? Nhìn tôi như thế này ổn không ?”
“Chậc, em muốn nghịch mái đầu rối của anh một lúc nữa cơ mà. Nhưng kiểu tóc này nhìn cũng đẹp đấy, trông anh không hề giống một kẻ đang sống tháng cuối cùng của cuộc đời chút nào.”
“Thế à. Tôi trông như thế nào?”
“Như một người đang tràn đầy sức sống ấy.”-Cô mỉm cười.-“Tuyệt lắm đấy, Lancrew.”
…
Từ cánh cửa phía trong của tiệm cắt tóc, một người đàn ông cao tầm thước trong trang phục áo ba lỗ với mái tóc nhuộm vàng bước ra. Anh ta chấm tàn thuốc lá vào chiếc bao da của mình rồi cho nó vào túi áo sau đó vẫy tay ra hiệu cho Chisa.
“Kean. Anh lại ra ngoài hút thuốc phải không?”- Chisa hằng giọng đầy khó chịu.
“Xin lỗi, xin lỗi. Với lại anh cũng không muốn làm phiền cuộc nói chuyện của hai anh em. À mà em đã nói chuyện của chúng ta cho Lancrew nghe chưa đấy.”
Gương mặt của Chisa nhanh chóng chuyển sang đỏ sau câu nói của Kean, đôi môi mím chặt lại, cô khẽ lắc đầu.
“Thật tình, kể ra việc này cũng khó nói nhỉ… Nhưng anh nghĩ anh ta cũng sẽ vui thôi vì anh ấy sắp có cháu rồi.”- Kean nói rồi nháy mắt tinh quái về phía Chisa.
“Anh này! Em sẽ giận đấy!”- Bàn tay Chisa siết chặt lại và vung về phía Kean.
“Ha ha ha.”