Riêng một góc trời

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 303

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 403

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 270

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 430

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 287

Lẫy

(Hoàn thành)

Lẫy

langsat

Một bi kịch kéo dài từ đời này qua đời khác, cuốn những số phận lạ lùng về chung một mối. Có sự bình an hay một tương lai tươi sáng nào cho một thế giới mục rỗng đã đến nước điêu tàn?

15 1219

Short Light Novel - Tập 12: You are the reason.

Đã năm ngày trong tuần lễ đầu tiên trôi qua và hắn vẫn chưa thực sự làm được gì cho bản thân mình. Bức tượng điêu khắc trong tủ đã được giở tấm màn che ra nhưng những gì mà hắn làm được chỉ là vài gạch nhè nhẹ và thiếu chính xác trên khuôn mặt. Quá thất vọng, hắn dần buông thỗng con dao và nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Chiều ta dần buông xuống, ánh mặt trời phản chiếu qua những lớp băng cuối cùng đóng ngoài cửa sổ tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Hết vò đầu rồi bứt tóc, hắn thở dài và quyết định bước ra khỏi căn phòng của mình để tìm kiếm sự thư giãn. Char đi cạnh bên hắn, cô nhìn hắn bằng sự ấm áp và thương cảm.

“Mọi việc chẳng được suông sẻ mấy nhỉ.”

Hắn ngắm nhìn bàn tay trái của mình một lúc rồi co duỗi nó.

“Có lẽ việc bỏ điêu khắc quá lâu đã khiến tay tôi dần cứng lại.”

“Quãng trường thành phố. Hay là chúng ta cùng đến đó đi, biết đâu anh sẽ tìm lại được cảm hứng của mình khi nhìn thấy thứ gì thú vị thì sao.”

Sự lưỡng lự hiện lên trên khuôn mặt Lancrew trong thoáng chốc nhưng hắn vẫn nhanh chóng gật đầu đồng ý trước đề nghị của Char.

Quãng trường nằm ở gần nhà ga trung tâm của thành phố Srimnet, cách nơi hắn ở hơn 20 phút đi tàu điện.

Vào cuối tuần đây là một trong những nơi tuyệt vời để đi hẹn hò cùng nhau. Dưới tiết trời hơi se lạnh, những đôi nam nữ tay trong tay cùng nhau đi dạo xung quanh bức tượng ngựa gỗ giữa quãng trường. Ánh đèn đường hiện lên khiến cho không gian xung quan càng thêm lãng mạng.

Lancrew ngồi dựa người trên chiếc ghế đá, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía những chiếc lồng đèn giấy đỏ sẫm được treo trước cửa một khu trung tâm mua sắm.

“Nè anh, sao chúng ta không cùng nhau đi ăn tối?”- Char bất chợt hỏi hắn.

Hai chân của cô ngồi đung đưa trên chiếc ghế đá, trên tay là một cốc chocolate nóng mà Lancrew vừa mua tại một cửa hàng gần quãng trường thành phố.

“Nhưng ở nhà vẫn còn đồ hộp mà.”

“Không, em muốn chúng ta cùng đi ăn với nhau cơ, như thế mới giống một buổi hẹn hò chứ.”

“Hửm! Hẹn hò à!” *Khụ khụ.

Lancrew ho khan khi nghe Char nhắc đến hai chữ “hẹn hò”. Hắn cắn răng rồi đập cánh tay trái thật mạnh xuống chiếc ghế để kìm nén cảm xúc trong người của mình lại. Chết thật, dù gì cũng đã là một người có tuổi nhưng hắn lại chẳng hiểu sao bản thân lại hành xử như một thằng con trai chỉ vừa mới biết yêu.

Nhặt nhạnh lại những suy luận trong đầu mình, hắn có thể khẳng định được trong tình huống này Char đã không nói đùa. Đó là kết luận đầu tiên mà hắn có thể nghĩ đến.

Cô thầm cười, chủ động đan bàn tay của mình vào bàn tay của Lancrew một cách vụng về.

“Bàn tay của anh, nó thật ấm áp.”

“Ừm, cảm ơn em.”

Không hề báo trước, cô đột nhiên ngã người, tựa đầu hẳn vào vai trái của Lancrew. Đôi mắt nhắm lại như đang cảm nhận sự êm ái từ đôi vai to lớn của hắn.

Gió lạnh vẫn thổi về phía quãng trường nhưng Lancrew lại thấy nóng. Những đòn tấn công liên tiếp từ phía của Char đã khiến cho thân nhiệt của hắn trở nên lộn xộn như vậy. Tim của hắn gần như đập lệch nhịp ngay trong khoảng khắc Char vừa chạm vào bàn tay của hắn.

Ánh đèn đường chiếu xuống cạnh bên bọn họ. Một vài người đi đường nhìn về phía hắn rồi mỉm cười khích lệ, một vài người khác lại nhìn hắn với ánh mắt cảm thông. Bởi vì trong mắt họ, hắn chỉ là một kẻ cô đơn đang ngồi một mình trên chiếc ghế đá. Nhưng chẳng ai có thể đoán được, hắn đang hạnh phúc biết dường nào.

Nhịp thở của Char nhẹ nhàng và đều đều như đang ngủ, mái tóc màu bạch kim của cô chạm vào cổ hắn tạo nên một cảm giác vừa nhột vừa mát lạnh. Hương thơm ngọt ngào từ mái tóc kia khiến cho khuôn mặt hắn trở nên say đắm. Hắn đang cố gắng dùng tất cả các giác quan mà mình có để cảm nhận Char đang ở bên cạnh để khắc ghi những hình ảnh ấy vào đầu.

Tựa vai một lúc, cô khẽ siết lấy bàn tay hắn và thầm thì.

“Này anh, có thật một ngày em sẽ phải buông bàn tay của anh ra không?”

Hắn nhìn về phía cô: “Có lẽ là như thế.”

“Có phải một ngày nào đó em cũng sẽ quên giọng nói ấm áp của anh không?”

“Có lẽ là như thế.”- Hắn gật đầu đáp.

Giọng cô chợt trở nên thổn thức:“Không. Em không muốn như thế. Thế nên hãy nắm tay em thật nhiều nhé, hãy nói với em thật nhiều nhé.”

“Ừm.”

Dưới ánh đèn, mái tóc của cô tỏa sáng lấp lánh như những vì sao trên trời.

“Xin lỗi, xem ra em lại nói thứ gì đó linh tinh nữa rồi.”

Cô nói rồi nhanh chóng nắm lấy bàn tay hắn rồi cả hai cùng đứng lên:

“Đi thôi nào, em cũng thấy hơi đói bụng rồi đấy.”

Nhà hàng Pháp mà hắn muốn đến cách quãng trường thành phố tầm vài phút đi bộ. Đi qua một con hẻm ngắn, lên vài bậc thang là đến ngay. Nó nằm ngay trên sườn đồi, hướng về biển nên lúc nào cũng lộng gió.

Gọi là nhà hàng cho sang miệng nhưng thực ra nơi đây giống một quán ăn nhỏ hơn là một nhà hàng xa hoa. Toàn bộ diện tích chỉ lớn hơn khu nhà trọ của hắn một chút nhưng nhờ cách bài trí bên trong khiến cho nơi đây trở nên vô cùng thoáng mát và rộng rãi.

Hai người họ chọn một chiếc bàn nhỏ cạnh bên cửa sổ, nhìn thẳng về phía khu vườn bên ngoài. Vào thời điểm này, nhà hàng hầu như chẳng có nhiều người vì còn khá sớm trước khi đến giờ ăn tối.

“Hôm nay vắng khách quá nhỉ. Những cũng tốt vì chúng ta sẽ trò chuyện cùng nhau dễ hơn.”- Char nói rồi đùa nghịch với lọ bông hồng trên bàn.

Hôm nay, cô ấy có vẻ như đang chủ động trong mọi tình huống.

Người bồi bàn bước đến và đưa cho Lancrew một quyển menu cùng với một ly rượu vang trắng. Ngay sau đó, hắn ra hiệu cho anh ta mang thêm một cốc nước lọc đặt ở chỗ ngồi của Char.

Lướt ánh mắt qua vài hình ảnh bắt mắt trong cuốn thực đơn, hắn quyết định chọn một món thịt hầm cùng với súp hải sản. Char bước vòng ra sau lưng hắn, cô cũng chọn cho mình một phần cá hồi với măng tây.

“Cá hồi à? Trước giờ anh không nghĩ em ăn được cá cơ đấy.”- Hắn ngạc nhiên hỏi khi nghe cô đưa ra lựa chọn về món ăn của mình.

“À ừm… thì em muốn thử món ấy xem như thế nào ấy mà.”

Hắn gật đầu rồi đưa cánh tay trái lên cao, ra hiệu gọi cho người bồi bàn bước về phía mình. Sau khi gọi món xong, người bồi bàn kia nhìn về phía Lancrew bằng cặp mắt ái ngại.

“Thưa ngài, có phải ngài đi cùng với một quý cô không ạ.”

Sự ngạc nhiên hiện rõ trên đôi mắt của Lancrew cùng theo hàng loạt câu hỏi. Hắn nhìn sang Char để thăm dò nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu từ cô ấy. Phải rồi, ngoài hắn ra thì còn ai có thể nhìn thấy cô được nữa.

“Đúng thế, cô ấy đang ngồi đối diện với tôi này.”-Hắn nói rồi mỉm cười về phía Char.

Người bồi bàn nhìn hắn một lúc, sự cảm thông hiện lên trên nụ cười của anh ta: “Thưa ngài, liệu ngài có vui lòng nếu tôi dùng nến cho bữa ăn của hai người thêm lãng mạng.”

Lancrew gật đầu đồng ý. Ngay sau đó, một chiếc nến ba chân được đặt lên giữa chiếc bàn của bọn họ. Chiếc đèn trùm trên đầu cũng được giảm ánh sáng đi để ngọn lửa trở nên rực rỡ.

Cô đan đôi bàn tay lại, nhìn hắn thật trìu mến: “Thật đẹp đấy. Nhà hàng này cũng tốt đấy nhỉ, hi vọng đồ ăn cũng như thế.”

“Có lẽ em không nhớ nhưng đây là lần thứ 4 chúng ta đến nhà hàng này cùng nhau rồi đấy.”

“Với em sao?”- Cô nhìn hắn đầy ngạc nhiên.-“Hay chỉ là Déjà vu thôi nhỉ.”

“Déjà vu… Tôi ước gì nó là như thế.”

Món ăn nhanh chóng được dọn lên ngay sau đó và đó cũng nhanh chóng được xử lý bởi hai người bọn họ. Sau món chính, Char bước gần đến chỗ hắn ngồi, cô quyết vòi bằng được món tráng miệng tại nhà hàng này. Và trong một khoảng khắc không chú ý, Lancrew đã bị cô “thôi miên” và chọn tất cả các món tráng miệng có trong thực đơn. Cũng vì như thế, chi phí của bữa ăn qua con số 100$ trong túi của Lancrew.

“Kem ngon lắm đấy, anh có muốn ăn thử một muỗng không Lancrew?”

Ban đầu, hắn quyết định ngó lơ cô nhưng sau khi bị giật vạt áo mãi, hắn quay lại trả lời cộc lốc.

“Không.”

“Thôi nào thôi nào, đừng giận em nữa chứ. Chẳng qua lúc ấy nổi cơn thèm đồ ngọt một chút thôi mà. Xin lỗi anh.”- Cô nói rồi nở một nụ cười nghịch ngợm.

“Nếu chỉ xin lỗi mà qua chuyện thì thế giới này chẳng có chiến tranh đâu Char.”

Cô chắp hai bàn tay ra sau lưng mình, ưỡn người về phía trước và nhìn về phía hắn.

“Anh giận à… Từ trước đến giờ em chưa bao giờ thấy anh giận luôn đấy Lancrew.”

Lắng nghe lời nói của Char, hắn cảm giác được rằng nếu mình không trả lời thì sẽ nhanh chóng bị cô ấy nắm thóp thêm lần nữa.

“Không, tôi chỉ cảm thấy hơi khó chịu một chút. Việc bị người khác điểu khiển cơ thể của mình xem ra chẳng dễ chịu chút nào.”

“Ồ vậy à.”- Cô đứng lại trên bậc thang, dàng cánh tay vuốt mái tóc màu bạch kim của mình lên phía trên.-“Xem nào, để khi nào em thử thôi miên anh thành một con chó rồi sủa “gâu, gâu” giữa phố nhé.”

“Thôi thôi. Xin kiếu. Mà hôm nay tôi thấy em năng động hơn thì phải.”- Hắn nói.

“Khì khì, hôm nay được nạp đầy đủ năng lượng đó mà. Full Power!!!”

Cô nói rồi vươn cánh tay của mình lên nền trời đen như những nhân vật siêu nhân trong những thước phim tuổi thơ.

“Thôi nào Char! Chúng ta đều đã có tuổi hết rồi đấy. Cho dù không ai nhìn thấy em ngoài tôi thì cũng đừng làm như vậy chứ.”

“Cơ mà cái túi đỏ mà anh đang cầm trên tay là gì thế. Ban nãy hình như không có nó thì phải.”

“Rượu đấy. Chủ nhà hàng Pháp ban nãy tặng chúng ta một chai.”

“Oa, thế thì không cần phải mua rượu nữa nhỉ.”- Char reo lên rồi giật lấy cái túi từ tay hắn.

Hắn thở dài, nhìn về phía Char rồi chợt bật cười. Bữa ăn cuối cùng ở nhà hàng có lẽ đã không giống như những gì mà hắn tưởng tượng nhưng nó cũng đã rất vui. Hoặc ít nhất, Char cũng đã cảm thấy vui khi ăn cùng với hắn.

Ngày hôm sau sẽ chẳng có gì đáng nhắc đến nếu như Char không lên cơn “tăng động” một cách đột ngột. Ngay từ sáng sớm, ngay khi hắn vừa dọn dụng cụ của mình ra để tiếp tục hoàn thành bức tượng điêu khắc thì đột nhiên Char bước đến ngay bên cạnh. Cô nằng nặc đòi hắn phải cho mình sử dụng con dao điêu khắc kia.

“Dù gì cũng là chân dung của em mà, anh có thể cho em hoàn thành nó được không?”

“Đùa sao? Lúc trước em còn không cầm nổi con dao điêu khắc mà!”

“Em muốn làm. Em muốn làm.”

“Sao đột nhiên lại “giở chứng” thế…”

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Char trở nên hiếu động như thế này. Nếu chiếu theo tuổi của hai người thì giờ đây cô cũng đã gần 30 chứ còn trẻ con gì. Chưa kể từ lúc quen nhau đến bây giờ, hắn chưa từng thấy cô hành động như thế này.

Trong một khoảng khắc lơ là suy nghĩ, con dao điêu khắc trên tay của hắn đã bị tước đi.

“Ufufu, lấy được con dao rồi nhé.”- Cô nói rồi nở một nụ cười nham hiểm.

“Chậc… Em có chắc là mình tự làm được không thế? Với lại em đâu thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình nhỉ…”

Sự phấn khích dần giảm đi trên gương mặt của Char sau khi nghe hắn nói những lời như thế. Cô thở dài rồi chìa bàn tay ra trước mặt Lancrew.

“Thế chúng ta cùng làm với nhau. Có được không?”

Hắn lưỡng lự một lúc rồi gật đầu đồng ý để Char đứng bên cạnh mình. Đặt bàn tay trái to lớn của mình lên bàn tay nhỏ bé của cô.

Những nét đầu tiên mà Char khắc lên bức tượng trông rất thô và cứng. Nó hoàn toàn trái ngược với một nửa còn lại mà Lancrew đã làm từ trước.

“Tóc của em. Nó trông thật giống với bức tượng mà chúng ta đang làm, một màu trắng tinh khiết.”

“Sao nào… chẳng phải anh định nói em trông giống mấy bà lão.”

“Làm gì có ý đó, nó rất đẹp mà.”

“Ồ vậy à. Ừm, cảm ơn nhé.”- Cô đáp lại lời khen của hắn bằng giọng ngang đến khó tin.

Dưới sự hướng dẫn của hắn. Dần dần, đôi tay của Char trở nên đã trở nên linh hoạt hơn. Cô đã có thể tạo được những đường nét gợn sống, uốn cong trên bức tượng.

“Nè Lancrew, anh nhìn em như thế nào… Ý em là hãy miêu tả em để em có thể làm việc này tốt hơn. Ít nhất là hãy giúp em tưởng tượng lại được ngoại hình của mình.”

“Ừm… Em chờ một chút nhé, để tôi lấy ảnh của Katze để cho em dễ hình dung…”

“Không.”- Cô nói rồi nắm lấy bàn tay trước khi hắn định rời đi.-“Em chỉ muốn nghe những gì anh nói về em. Nên hãy ở đây và nói cho em nghe đi Lancrew.”

Sự bối rối hiện rõ trên gương mặt của hắn nhưng rồi Lancrew vẫn phải chịu thua sự quyết tâm của Char. Hắn thở dài, ngước khuôn mặt xuống nhìn về phía Char.

“Biết nói sao nhỉ… Em đẹp lắm.”- Hắn cười gượng.

“Đừng có phát biểu linh tinh như những thằng nhóc cấp ba nữa. Nói rõ hơn xem.”- giọng cô chuyển dần sang nghiêm túc.-“Em muốn nghe cảm nhận của anh về em. Một cách thật chi tiết.”

“Để xem nào. Mái tóc của em trông có vẻ dài hơn trước, qua lưng một chút nhỉ. Gương mặt trái xoan cân đối và dễ thương. Ừm, đôi vai mảnh dẻ trông rất dịu dàng và nhỏ bé. Làn da mịn màng và trắng như tuyết.”

“Tiếp nào.”

“Mũi không cao lắm nhưng nhìn rất vừa vặn với khuôn mặt. Đôi mắt đỏ ngọc và sắc sảo như đá quý, lông mi hơi cong cong nên nhìn rất bí ẩn và quyến rũ. Khuôn miệng nhỏ nhắn, đôi môi màu hồng nhạt dù em chẳng bao giờ sử dụng mĩ phẩm.”

“Ờ… ừm… ti… tiếp nào.”- Giọng cô ấy dần trở nên ngập ngừng, đôi tai bắt đầu ửng đỏ.

“Dáng người nhỏ nhắn trông rất dễ thương khi mặc chiếc áo Hoodie đen lớn quá khổ này. Vòng tay tuy nhỏ bé nhưng khi ôm lại mang đến cảm giác mềm mại. Đôi chân ngắn cũn nhưng khi chạy lại rất nhanh nhẹn và dễ thương. Mái tóc của em cũng rất mềm mại nên mỗi khi xoa đầu chỉ muốn xoa mãi thôi.”

“Stop nào. Giờ là gì đây? Sao lại nghe giống chó Corgi thế nhờ?”- Cô lườm hắn.

“Ngẫm lại cũng giống thật đấy.”- Hắn bật cười.

Ngay lập tức, Char giở cánh tay áo của mình lên và nhìn về phía chiếc đồng hồ đan đếm ngược trên tay. Ánh mắt cô nhanh chóng lia về phía hắn cùng với một nụ cười thật tươi.

“Tự nhiên em muốn táy máy cái đồng hồ này ghê, chắc thở chỉnh thời về gian về lại con số không ghê.”

“Gượm đã nào! Đấy là lộng quyền phải không! Xin lỗi. Cho tôi rút lại những lời vừa nói.”

“Ô hô. Ra là bây giờ anh cũng sợ chết à.”- Cô cười đắc chí.

“Không. Tôi chỉ sợ mình chết mà vẫn chưa hoàn thành được những ước nguyện cùng với em thôi.”

“Hửm. Chuyện đó…”- Char cúi khuôn mặt xuống nhưng cô không thể giấu đi cảm xúc xấu hổ này được nữa.-“Thôi nào, đừng nói chuyện lung tung nữa, giúp em hoàn thành bức điêu khắc này đi chứ.”

Thời gian dần trôi qua, mặt trời lên rồi lại xuống. Căn phòng chìm dần trong sự tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh từ chiếc dao điêu khắc chạm vào phần phần cẩm thạch. Bọn họ vẫn cứ làm, làm mãi cho dù màn đêm đã buông xuống.

Đã quá nửa đêm, sự tỉnh táo của Char gần như mất đi. Bàn tay của cô run run, con dao điêu khắc không còn được cầm chắc chắm trên tay nữa. Dáng vẻ gà gật của cô không khỏi làm Lancrew cảm thấy buồn cười. Hắn lay nhẹ vào vai của cô.

“Em có ổn không đấy. Nếu mệt thì có thể ngủ một chút, phần còn lại tôi có thể làm được.”

“Không… không. Em không có buồn ngủ đâu. Em vẫn đang tỉnh táo này…”- Cô thều thào.

Vừa dứt lời, Char đổ gục vào người của Lancrew. Hắn cười thầm, nhẹ nhàng dìu cô xuống tấm đệm của mình và đắm lên tấm chăn ấm áp. Nhặt con dao điêu khắc rơi trên sàn, hắn cho nó vào túi áo của mình rồi bước đến xoa mái tóc bạch kim của Char.

“Em đã cố gắng rất nhiều vì tôi rồi. Phần còn lại hãy để tôi lo nhé.”

Để điêu khắc trên đá cẩm thạch, phần khó nhất chính là tạo nét trên đó. Ngay cả khi vẫn còn đủ hai bàn tay, hắn vẫn cảm thấy rất khó để tạo ra những nét cong hoàn hảo. Nhưng giờ đây, khi chỉ còn lại độc nhất một cách tay, công việc này dường như trở nên bất khả thi.

Tuy nhiên, vẫn còn một cách để làm việc này. Và đó chính là việc ngu ngốc nhất mà bất kì người thợ điêu khắc nào cũng biết đến. Hắn ấn mạnh hai ngón tay của mình vào hai cạnh sắc nhọn trên con dao để cố định phần lưỡi để có thêm sự chính xác trong từng đường đi.

Máu dần ứa ra từ ngón tay của hắn, từ giọt từng giọt chảy trên con dao điêu khắc. Dần dần, bàn tay của hắn trở nên thấm đẫm máu.

Nhưng lạ thay, Lancrew không cảm thấy đau đớn. Hắn vẫn nở một nụ cười. Bàn tay kia của hắn cũng chuyển động cong lên phía trên tạo ra một nụ cười khác. Một nụ cười trên gương mặt của Char.

Buổi sáng hôm sau, Char giật mình khi nhìn thấy hắn đã ngã gục trên chiếc ghế gỗ. Bàn tay đang dính đầy máu, cả người cứng đờ và sốt cao. Cô vội đỡ hắn đến nằm lên tấm đệm, chườm khăn lên trán và băng bó lại vết thương trên tay hắn.

Xong mọi việc, cô nhìn lại chiếc đồng hồ trên tay mình và thở phào khi dòng thời gian đếm ngược vẫn chưa bị lệch đi khỏi quỹ đạo ban đầu. Rồi cô quay lại nhìn về phía bức tượng điêu khắc ngày hôm trước. Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, hắn đã gần như hoàn thiện được nụ cười trên khuôn mặt của cô.

Nó thật đẹp, thật quyến rũ và gợi cảm nhưng cũng rất bí ẩn và huyền bí.

Cô nhìn về phía bức tượng thật lâu, bàn tay siết chặt vào tấm đệm.

“Anh ngốc thật đấy Lancrew… Tại sao lại cố gắng đến mức này chứ. Hức…”

Giọt nước mắt lại rơi xuống dù cô đã từng hứa với lòng sẽ không bao giờ khóc nữa. Nhưng không hiểu tại sao khi nhìn thấy gương mặt và bàn tay của hắn, cảm xúc trong cô lại đột nhiên thay đổi.

Một lát sau, hắn dần tỉnh giấc. Char vội vã lau đi những giọt nước trên khóe mắt của mình và nở một nụ cười hiền hậu.

“Chào anh, đêm qua xem ra mệt mỏi quá nhỉ.”

“Chào buổi sáng. Xin lỗi nhưng em có thể đỡ tôi ngồi lên một lúc được không. Tôi muốn nhìn bức tượng một chút.”

“Haizz, sáng sớm không muồn nhìn mặt em mà lại muốn nhìn bức tượng nhỉ.”

Tuy miệng nói thế nhưng cô vẫn ân cần, chậm rãi đỡ lưng của Lancrew lên. Nhìn ngắm tác phẩm của mình một lúc lâu, hắn quay sang nhìn Char rồi cười thật tươi.

“Sao nào? Tôi đã cố hết sức để làm nụ cười xuất hiện trên gương mặt của em rồi đấy. Quả nhiên, em vẫn đẹp khi cười nhỉ.”

“Ồ… vậy là mọi khi em không đẹp à. Ra là vậy, mọi khi có người khác đẹp hơn cả em. Hừm, đáng để suy ngẫm đấy.”

“Chậc, có cần thiết phải gài bẫy ở từng lời nói không vậy. Phải nói rằng, em đẹp không góc chết đấy được chưa.”

“Nghe êm tai đấy. Có thể tạm chấp nhận.”

Cô nói rồi nhìn thật sâu vào ánh mắt của hắn như thể đang cố gắng thôi miên. Một cách đột ngột, cô dùng hai bàn tay chạm vào gò má hắn. Khuôn mặt hai người càng lúc càng gần nhau hắn.

5 centimet

3 centimet

1 centimet…

Mũi hai đã chạm vào nhau. Lancrew nhắm đôi mắt của mình lại và chờ đợi Char.

Nhưng điều mà hắn suy nghĩ đã không đến…

Nụ hôn của cô ấy không đặt lên đôi môi của Lancrew. Cô hôn lên trán của hắn như thể một người mẹ đang hôn con trai của mình.

“Một nụ hôn chúc may mắn nhé.”

“Hể…”

Gương mặt hắn hiện lên một sự ngơ ngác nhất định.

“Theo những câu chuyện phương tây cổ. Khi người con gái hôn lên trán người con trai đó sẽ là lời chúc may mắn trước khi lên đường.”

“Gượm đã nào. Tại sao em lại chúc may mắn vào lúc này cơ chứ. Cơ mà “lên đường” nghĩa là gì chứ?”

“Ai mà biết.”

Cô nói rồi nở một nụ cười tinh nghịch.

Nhưng ẩn sâu trong nụ hôn ấy là một sự thật chỉ có một mình cô mới biết… Vì Char đã cảm giác được, án phạt của thần chết đang dần được thực thi.