“Này Char, cô đang làm gì vậy?”
Một đồng nghiệp nữ chạm nhẹ vào vai của tôi trong lúc tôi đang mân mê chiếc khăn quàng cổ của mình.
Nó được tôi tìm thấy trong túi chiếc áo khoác hoodie đen mà tôi vẫn thường hay mặc khi làm những nhiệm vụ ở thế giới loài người. Sau khi hoàn thành công việc và trải qua giai đoạn reset kí ức bắt buộc, tôi không thể nào nhớ được lý do mình mang theo nó đến thế giới của thần chết.
Cũng đã ba tháng trôi qua kể từ lần cuối cùng tôi trở lại thế giới loài người với tư cách là một thần chết. Sau nhiệm vụ lần trước, tôi đã bị Nolan cấm túc trong được ba tháng qua và chỉ được phép làm những công việc giấy tờ như một người trợ lý cho anh ta. Hơn nữa, tôi không thể hiểu tại sao mái tóc của tôi lại bị nhuộm bạc màu bạch kim như thế này?
Theo lời của một số người đồng nghiệp thân thuộc trong công ty, bọn họ nói rằng đây là một sự trừng phạt vì tôi đã từng vi phạm điều luật của thần chết. Tôi khá chắc sự kiện nó có mối liên hệ với chiếc khăn quàng này nhưng mỗi khi tôi hỏi Nolan chuyện gì đã xảy ra thì anh ta vẫn cứ một mực không hế môi lời nào.
Thật khó chịu. Cảm giác khi không biết chuyện gì đã xảy ra với chính bản thân mình, thật khó chịu.
Mái tóc màu bạch kim cùng với chiếc khăn quàng này vô tình làm cho tôi nổi bật giữa những người đồng nghiệp. Nó tạo ra những cái nhìn săm soi mỗi khi tôi bước ra khỏi phòng làm việc của mình.
Nhiều lúc, tôi đã muốn vứt chiếc khăn này đi ở một xó nào đó nhưng tôi lại không thể làm được điều đó. Chẳng hiểu sao, mỗi khi cánh tay tôi vung lên, một giọng nói bí ẩn lại gào thét trong đầu tôi. Nó không cho phép lý trí của tôi hành động như vậy. Thế nên, tôi giữ lại chiếc khăn quàng như một món quà phiền phức…
Trở lại với câu hỏi của người đồng nghiệp nữ ban nãy, tôi nhìn về phía cô ta rồi lắc đầu.
“Chẳng làm gì cả.” Tôi nói rồi nở một nụ cười gượng.
Cô ta lắc đầu rồi trỏ tay về phía chiếc khăn tôi đang cầm trên tay.
“Nói dối, chiếc khăn quàng ở đâu mà đẹp thế. Được Nolan tặng à?”
Tôi giả vờ không nghe thấy gì, ngoảnh mặt đi chỗ khác. Thế nhưng, cô ta vẫn hỏi lại một lần nữa.
“Cô được Nolan tặng chiếc khăn này à? Sướng nhỉ!”Cô ta nói bằng giọng châm chọc.
Đã có nhiều người trong “công ty” hỏi tôi về mối quan hệ của tôi và Nolan nhưng quả thực, chúng tôi không là gì ngoài bạn bè. Ngày trước, việc này chỉ đơn thuần là những câu nói đùa giỡn, xã giao nhưng kể từ khi tôi bị cấm túc và phải làm việc cùng với anh ta thì tin đồn ngày càng đi xa. Nó khiến cho tôi cảm giác được rằng, mình đang bị làm phiền.
“Không.”Tôi xua tay để phủ định rồi đặt chiếc khăn quàng cổ lên chiếc bàn làm việc chứa đầy tài liệu giấy. “Đối với tôi, anh ta chỉ là một gã cấp trên phiền phức mà thôi.”
“Rồi, rồi. Xin lỗi cô vì phải chịu đựng một người quản lý như tôi nhé.”
Một giọng nói uể oải vang lên từ phía cánh cửa gỗ của văn phòng quản lý.
Người chủ nhân của nơi này chậm rãi bước vào căn phòng , anh ta dùng một tay đẩy nhẹ gọng chiếc kính của mình, hướng ánh mắt sắc lẹm về phía tôi.
“Xem ra người đàn em yêu quý này lại nói xấu về tôi nhỉ?” Anh ta trưng ra chất giọng khinh người của mình.
“Cái giề.” Tôi gắt lại. “Hãy cứ phủ định lời của tôi đi, rằng anh không phải là một kẻ phiền phức.”
Nếu chỉ thoạt nhìn qua, đây sẽ là một gã đẹp mã với cặp kính cận trông vô cùng ngầu và thông minh. Tuy nhiên, đối với những người đã tiếp xúc lâu với Nolan như tôi thì chắc chắn sẽ biết được rằng, anh ta là một người khốn nạn đến mức nào.
Thần chết không thể bị bệnh về mắt, đó là điều tôi có thể chắc chắn. Thế nên việc anh ta đeo cặp kính không có độ kia chẳng khác nào một tên lưu manh giả danh tri thức. Hơn nữa, kể từ ngày tôi xuất hiện trong căn phòng này, mọi văn bản và tài liệu đều do một tay tôi xử lý, anh ta chỉ việc đem thùng tài liệu đến, ném nó về phía tôi rồi thảnh thơi gác chân trên bàn làm việc mà suy nghĩ về chuyện đời.
Ở một mặt nào đó, Nolan không để bất cứ ai biết được sự thật về việc bóc lột sức lao động trắng trợn này. Mỗi khi có người bước vào văn phòng quản lý, anh ta lại dùng năng lực của mình di chuyển toàn bộ hồ sơ trên bàn của tôi về lại bàn của mình và giả vờ như đang làm việc chăm chỉ.
Và thế, không ai có thể biết được bộ mặt lười biếng này của Nolan, ngoại trừ tôi. Thế nên, anh ta đã hạn chế tối đa việc tôi tiếp xúc với những người bên ngoài căn phòng trừ một vài phút tán ngẫu trong giờ nghỉ. Cũng từ đó, lời đồn thổi về mối quan hệ kì lạ của hai chúng tôi bắt đầu được truyền tai rộng rãi trong “công ty”.
“Giờ thì…” Nolan nhìn về phía cô gái kia rồi ngập ngừng. “Trisan phải không, phiền cô ra ngoài giúp, tôi và Char có chút việc cần bàn với nhau.”
“Là Trismay.” Cô thần chết quay lưng lại, nhìn về phía người quản lý rồi thở dài. “Tôi không thể nhớ mình đã nhắc anh bao nhiêu lần rồi nữa.”
“Nói chung là Trisma, cô hãy rời khỏi phòng để tôi và Char nói chuyện với nhau nhé.”
Cô ta nhìn Nolan bằng ánh mắt chán chườn, ngán ngẫm lắc đầu rồi bước ra khỏi căn phòng. Thế nhưng trước khi rời khỏi, cô ấy bất chợt nhìn về phía tôi rồi nở một nụ cười đầy ngụ ý.
Haizz… Anh ta lại vô tình tăng thêm sự hiểu nhầm rồi.
Nolan nhanh chóng bước về phía cánh cửa và khóa chốt lại. Bất thình lình, anh ta đi thật nhanh về phía tôi.
“Khi chỉ còn lại hai người trong phòng, chúng ta nên làm gì?”
Khóe miệng của anh ta khẽ nhếch lên sau câu nói vừa rồi, bàn tay đưa vào túi áo.
Tôi khá là chắc rằng, mình lại sắp bị bóc lột sức lao động nặng nề. Chết thật, tài liệu cũ vẫn còn chưa xong. Đã lại…
Thế nhưng, thứ mà anh ta đem cho tôi hôm nay lại không như tôi đã nghĩ. Đó là một cuộn giấy cũ, được niêm phong bên ngoài bằng một sợi dây màu đỏ tươi. Nolan ném nó về phía tôi rồi bật cười.
“Chúc mừng cô đã thoát khỏi thời hạn cấm túc, từ giờ, cô có thể tiếp tục du hành đến thế giới bên kia để tiếp tục công việc của mình rồi đấy.”
Tôi không khỏi bất ngờ khi biết được điều đó.
“Thế nhưng mảnh giấy này là có ý gì chứ. Chẳng phải thứ tôi cần bây giờ cho công việc là một tập hồ sơ về đối tượng tiếp theo sao?”
Đó cũng là cách mà “công ty” này vận hành từ bao lâu nay, việc nhận một tờ giấy cũ như thế này thì tôi mới gặp lần đầu tiên.
“Tôi nói cô thoát khỏi cấm túc chứ đã nói thoát khỏi hình phạt bao giờ. Tờ giấy đó là một bản thỏa thuận của một thần chết khác, từ bây giờ, cô phải đi sát cậu ta trong quá trình tập sự.”
“Cái gì thế? Một thần chết tập sự à?”
Tôi đã từng nghe nói đến mô hình nhân lực này của công ty nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy nó cả. Theo những gì tôi biết được từ cấp trên, mô hình này sẽ gồm một thần chết kỳ cựu và một người tập sự. Hai người bọn họ sẽ làm việc chung với nhau để giúp cho người tập sự kia quen với công việc trước khi trở thành một thần chết chính thức.
Thế nhưng, tôi vẫn chưa đến mức gọi là kỳ cựu. Việc phạm sai lầm ở lần nhiệm vụ trước đây là một minh chứng không thể rõ ràng hơn được.
Tôi hoàn toàn không có đủ tư cách để huấn luyện cho tên tập sự này. Trong tình huống tệ hơn, tôi hoàn toàn có thể khiến hắn ta và bản thân mình đối diện với sự trừng phạt.
“Cho phép tôi được từ chối.”
Tôi thà vùi mình trong công việc còn hơn phải mạo hiểm một lần nữa. Nhưng đáp lại với câu trả lời của tôi là cái lắc đầu của Nolan. Anh ta ném cho tôi một chiếc chìa khóa rồi chỉ ta về phía cánh cửa.
“Không. Cô phải làm nó. Hãy đi đến dãy hành lang số 8, anh bạn của cô đang chờ ở đó đấy.”
“Hở…”
Anh bạn? Gượm đã nào, tại sao tôi lại phải làm việc với một thần chết nam cơ chứ.
Thế nhưng, Nolan không cho tôi có cơ hôi phản kháng. Anh ta giơ bàn tay của mình ra và…
Póc.
Ngay sau cái búng tay đó, tôi đã được gửi ra bên ngoài căn phòng đang khóa cửa.
…
Sau hơn nửa giờ đồng hồ bên ngoài chửi rủa, tôi quay bước chân mệt mỏi của mình về phía sau. Lê từng bước đi đến dãy hành lang số 8 như những gì Nolan sai khiến.
Một vài người nhìn về phía tôi với ánh mắt hiếu kì, một vài người thì bắt đầu tụm lại và thì thầm to nhỏ. Dù đã quen với điều này nhưng chẳng thể hiểu sao, tôi lại cảm thấy vô cùng bực bội.
Tuy thế, việc trở lại với công việc thần chết khiến cho tôi phần nào đó cảm thấy hứng thú. Từ ngày trở lại với “công ty”, tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ về việc một ngày nào đó sẽ được trở lại với công việc này.
Nó có thể buồn bã, nó có thể khiến tôi phải khóc nhưng tôi phải thú nhận rằng: Việc quan sát một con người là một thú vui của bản thân tôi, tôi muốn biết được khi bọn họ gần lìa xa cõi đời. Họ sẽ làm gì? Họ sẽ cảm thấy như thế nào? Điều đó sẽ khiến cho tôi học tập được cách bộc lộ cảm xúc nhiều hơn.
Nghĩ đến việc phải làm nó chung với một người khác thì tôi lại thấy đau đầu. Không biệt liệu chúng tôi có hoạt động tốt cùng với nhau không. Tôi không thích người khác và có lẽ tên tập sự này cũng không ngoại lệ.
Suy nghĩ nhiều khiến cho tôi chẳng thể kiểm soát được bước chân của mình, tấm bảng sơn dạ quang màu xanh chỉ dãy hành lang số 8 đã ở trước mắt. Tôi nhìn về phía chiếc chìa khóa ban nãy Nolan đưa cho, trên đó có một tấm thẻ bài in số La Mã: XXXIV.
“Ba mươi tư à, vậy là cuối dãy hành lang.”
Tôi lẩm bẩm rồi mở cuộn giấy cũ trong tay của mình ra, đọc một chút thông tin về tên tập sự. Những gì được ghi chép trong đó khá ít, thế nên tôi chỉ biết được tên của hắn.
“Lance.” Tôi nhìn trên mặt giấy rồi lặp lại.
Căn phòng số 34 đang ở phía trước. Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh, trùm chiếc mũ của áo hoodie lên để che đi mái tóc bạch kim nổi bật. Sau khi hoàn tất quá trình chuẩn bị về mặt tinh thần, tôi tra chìa khóa vào cánh cửa, dùng toàn lực đẩy vào phía trong.
Trong căn phòng nhỏ ấy, ngồi trên chiếc ghế sofa là một người đàn ông cao lớn với cái áo khoác dày màu đen tuyền. Khuôn mặt anh ta nhìn khá u sầu, bộ râu quai nón chỉ được cắt tỉa sơ sài. Bộ tóc màu nâu sẫm đã dài qua tai. Nhìn chung, đây là một người có ngoại hình chẳng mấy gọn gàng.
Ngay khi nhìn thấy tôi, Lancevội đứng lên.
“Cô là…”
“Tôi là người sẽ giám sát anh trong quá trình tập sự. Có lẽ anh cũng biết mình đã trở thành một thần chết rồi chứ.”
“Thần chết…” Anh ta lặp lại một cách mệt mỏi rồi gác một tay lên trán. “Tôi đã trở thành thần chết ư?”
Ngay lúc đó, tôi nhận ra rằng Lance chỉ còn lại độc nhất một cánh tay trái, phần tay áo khoác phía bên phải hoàn toàn trống rỗng. Có lẽ ở kiếp trước, anh ta đã có một cuộc sống vô cùng cực khổ.
Thật tôi nghiệp.
Tôi nhìn về phía hắn và nở một nụ cười cảm thông. Bỗng nhiên, một cảm xúc kì lạ bắt đầu trỗi dậy trong người của tôi, thôi thúc tôi tiến đến bên cạnh hắn ta.
“Phải. Anh đã là một thần chết rồi, và từ nay, anh sẽ trở thành đồng nghiệp của tôi. Rõ chứ. Lance?”
Tôi nói rồi cầm lấy vạt áo khoác của hắn, kéo về phía cánh cửa.
“Rồi. Hôm nay, anh muốn làm việc gì nào?”