Phụ chương này liên quan đến một mảnh ký ức của Nolan, không hề ảnh hưởng đến cốt truyện chính.
6 năm trước…
Thật tĩnh lặng… và cũng thật chán chường…
Không một tiếng nói vang lên, dòng người mặc áo đen cứ thế bước qua nhau trong sự yên lặng của không gian.
Tồn tại ở một nơi không hề có khái niệm về thời gian khiến cho tôi quên mất cuộc đời của mình đã kéo dài bao lâu rồi?
Khi mở mắt ra, điều đầu tiên tràn vào trong tiềm thức của tôi là những suy nghĩ tiêu cực và dơ bẩn của con người. Bọn chúng nhiều đến mức khiến cho đôi mắt của tôi chỉ còn hiện lên một màu xám xịt.
“Con mụ khốn kiếp, tao sẽ trả thù…”
Thì ngươi hãy đi mà xử lý đi, than vãn ở đây làm gì?
“Tôi muốn sống, tôi không muốn phải chết vì căn bệnh ung thư này…”
Thế thì sống lành mạnh hơn đi, chế độ sống cứ như thế này không chết cũng hơi uổng đấy.
“Bọn chúng đã giết tôi, bọn cho vay nặng lãi…”
Haizz, nếu ngươi không nướng tiền vào những tờ cổ phiếu bất động sản kia thì cũng có chết đâu. Ngu thì chịu…
Đấy… Ngày nào cũng vậy, những suy nghĩ này cứ thường xuyên xuất hiện trong đầu của tôi. Sự ích kỉ, hèn nhát và tham lam từ những người đã chết dần len lỏi qua những tế bào của tôi như một liều thuốc độc.
Nó không thể khiến tôi chết đi nhưng nó đã dần giết chết sự thiện lương trong tôi một cách chậm rãi và thầm lặng. Cứ như thế thì một ngày không xa, tôi nghĩ rằng mình cũng sẽ bị dấn chìm trong sự đen tối của thế giới này.
Thế giới của cái chết. Nó đã từng là một nơi thanh thản và bình yên, nơi để những linh hồn nghỉ ngơi sau một khoảng thời gian dài bị dày vò trong sự đau đớn. Thế nhưng giờ đây, thế giới của cái chết đang bị vẩn đục.
Cán cân giữ thiện lương và tà ác đã bị lệch sang màu tối và tôi- người có trách nhiệm phải giữ gìn sự cân bằng đó cũng đã chịu ảnh hưởng tiêu cực từ điều đó.
Sự thiện lương… tôi vẫn muốn nhìn thấy thứ đó một lần nữa trước khi mọi việc trở nên quá muộn.
Trước khi, thế giới của cái chết chỉ còn lại một màu đen, tôi muốn đem ánh sáng về lại nơi này
…
“Vào đi.” Tôi ra hiệu khi nhìn thấy một bóng người đứng ngoài cánh cửa văn phòng mình.
“Chào Nolan, anh vẫn khỏe chứ?”
Từ đằng sau cánh của gỗ, một người đàn ông cao lớn trong chiếc áo khoác mũ trùm đen bước vào. Anh ta cúi đầu chào tôi rồi buông một hơi thở dài mệt mỏi.
“Ôi Vela! Đã lâu rồi ta không gặp anh. Sao nào, mọi việc vẫn ổn chứ?”
“Là Velor. Tôi đã dặn anh nhiều lần rồi.” Anh ta bật cười rồi tiến về phía chiếc ghế gỗ, ngối đối diện trước mặt tôi. “Hôm nay tôi muốn đến đây để nói với anh một việc.”
Nói với tôi một việc ư… Có lẽ tôi cũng phần nào đoán được ngay sau tiếng thở dài của anh ta. Tuy nhiên, với tư cách là một người cấp trên, tôi muốn anh ta phải nói ra nguyện vọng của mình.
“Tôi muốn nghỉ việc.”
Velor nhanh chóng vào thẳng vấn đề.
“Ý của anh là muốn được siêu thoát đúng không?”
Anh ta im lặng một lúc lâu rồi lặng lẽ gật đầu trước câu hỏi của tôi.
“Ừ thì anh biết đấy, tôi đã làm việc ở đây hơn 70 năm rồi, có lẽ đây là lúc tôi nên dừng lại để bắt đầu một cuộc sống mới.”
Đấy không phải lý do khiến cho anh ta muốn nghỉ việc, tôi thừa biết chuyện đó nhưng chẳng muốn hỏi lại.
Vì tôi cũng đã biết lý do thực sự đằng sau những lời nói đó của Velor.
Thần chết chúng tôi có hai quy tắc bất thành văn phải tuân theo. Một là không được gây ảnh hưởng đến cuộc sống của đối tượng mà mình đi theo. Hai là không được làm lệch cán cân thiện-ác bên trong bản thân của mình.
Nếu phạm phải một trong hai điều đó, thần chết sẽ mãi mãi không được siêu thoát. Trong trường hợp của Velor, anh ta đã bị tiêm nhiễm quá nhiều suy nghĩ tiêu cực của những đối tượng mà mình theo dõi. Tôi có thể nhận ra được điều đó qua những nét vẩn đục trong đôi mắt đỏ của anh.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ đánh mất bản thân mình và trở nên mất kiểm soát suy nghĩ cũng như hành vi.
“Có được không thưa quản lý.” Velor nói bằng giọng sốt ruột khi nhìn thấy tôi mãi đăm chiu suy nghĩ.
Anh ta cũng tự ý thức được bản thân đang ở tình huống nguy cấp như thế nào rồi.
“Cũng được thôi… Nhưng hãy để tôi chọn đối tượng cuối cùng cho anh.”
Cách duy nhất để một thần chết kết thúc công việc của mình là phải tìm được một người thay thế công việc của mình. Đó cũng là cách duy nhất để thế giới này vận hành.
“Đối tượng do anh chọn? Tôi cứ nghĩ việc này được sắp xếp ngẫu nhiên chứ…”
“Trừ lần này… trừ lần này…”
Tôi nhấn mạnh từ chữ rồi cúi người xuống, tìm một tập tài liệu được cất trong ngăn bàn của mình.
Nó cũng là tài liệu duy nhất mà tôi đặt trong ngăn bàn, tài liệu về một đối tượng mà tôi đã theo dõi trong suốt quãng thời gian qua.
Đối tượng duy nhất trở nên đặc biệt trong nhân giới.
“Đây. Chỉ cần đưa cô ấy về nơi này thì công việc của anh sẽ kết thúc.”
Một chút bối rối hiện lên trên khuôn mặt của Velor nhưng anh ta vẫn đón lấy tập tài liệu mà tôi trao cho.
“Cảm ơn Nolan.” Anh ấy khẽ cúi đầu chào tôi rồi đi ra khỏi căn phòng.
“Hãy làm tốt công việc của mình đấy, tôi đã trao cho anh tia hi vọng của thế giới này rồi đấy. Hãy đem sự sống trở về thế giới của cái chết nhé.”
…
Họ và tên đối tượng: Katze Schwaztizer
Tuổi: 24
Mệnh: không
Lý do qua đời: Tự sát do xe tông.
Nguyện vọng trước khi chết: Muốn giết bản thân mình.
-error-error-error-
Họ và tên: Không
Tuổi: 3
Mệnh: 25/7/20xx
Lý do qua đời: Xe tông
Nguyện vọng trước khi chết: Được sống
…
Không hiểu là do vô tình hay định mệnh sắp đặt, tôi tìm thấy được tập tài liệu kì lạ này ngay trong một lần kiểm tra kho tài liệu của mình.
Nó dày hơn những tài liệu bình thường một chút và điều đó đã khiến cho thứ này trở nên đặc biệt trong mắt của tôi: Thông thường, một tài liệu chỉ chứa những thông tin liên quan đến vận mệnh và cuộc sống của một con người. Nhưng trong trường hợp này, nó lại tồn tại đến vận mệnh của hai con người.
Hai nhân cách tồn tại trong cùng một thể xác. Hai con người có chung một lịch sử nhưng lại tồn tại độc lập với nhau.
Ngay lập tức, tôi cầm lấy bộ tài liệu đó về văn phòng của mình. Khóa cánh của lại và cố gắng tìm hiểu nó trong sự bí mật.
Ban đầu, tôi đã nghĩ ngay đến hội chứng đa nhân cách mà nhiều người vẫn mắc phải nhưng nó lại tồn tại vài điều không hợp lý. Vận mệnh của những nhân cách khác và chủ thể là như nhau nên không thể có chuyện vận mệnh khác nhau được.
Đây cũng là lần đầu tiên, tôi tìm thấy một con người có vận mệnh không rõ ràng như vậy. Tức là, khi cô gái tên Katze qua đời, người sống cùng trong cơ thể của cô ấy vẫn sẽ tiếp tục tồn tại.
Sự tò mò dần trỗi dậy trong tôi như một ngọn lửa, chưa bao giờ tôi muốn thúc đẩy bản thân mình phải làm một việc như lần này.
“Mình phải tìm hiểu về cô gái ấy.” Tôi tự độc thoại với bản thân của mình rồi siết nắm tay lại một cách đầy quyết tâm.
Vừa nghĩ, tôi liền thực hiện vài thao tác với bàn tay của mình lên khoảng không gian trước mặt. Ngay lập tức, một tấm gương hình lục giác hiện lên giữa không trung. Bề mặt của nó phản chiếu cho tôi hình ảnh của một người phụ nữ…
À không, nếu nói chính xác hơn là một cô gái.
Trong khoảng khắc ấy, thú thật tôi đã có chút bối rối.
Mất vài giây để bình tĩnh lại và xem xét độ tuổi được ghi trên tài liệu. Rõ ràng cô ấy được ghi chú: 24 tuổi nhưng những gì tôi đang nhìn thấy thì hoàn toàn không đúng như vậy.
Một vóc dáng nhỏ bé, mảnh mai. Khuôn mặt toát lên một vẻ thanh cao nhưng không kém phần dễ thương cùng với mái tóc đen mượt trải dài sau lưng. Những điều đó khiến cho cô ta trông như một đứa trẻ chứ không phải là một người phụ nữ trưởng thành như trong tài liệu đề cập.
Trong một khoảng lặng, tôi nghĩ mình đã bị cô ấy thu hút mất rồi…
Dần dần, việc quan sát Katze trở thành một thói quen khó bỏ đối với tôi. Mỗi ngày, tôi thường bỏ ra một vài giờ để quan sát hình bóng của con người nhỏ bé đó.
Thoạt đầu trong giai đoạn quan sát, tôi thường cảm thấy có một chút gì đó ngờ ngợ về tính cách của cô nàng này. Cách mà cô ấy ứng xử với mọi người xung quanh mình hệt như một nữ thần thiện lương vậy. Luôn luôn tươi cười với người khác và không ngừng hoàn thiện bản thân của mình.
Trong suốt khoảng thời gian ấy, tôi đã nghĩ cô ấy là một sinh vật hoàn hảo và không có khuyết điểm. (À, nếu có thì hơi lùn và phẳng)
Song, đến một ngày. Tất cả những suy nghĩ của tôi về cô ấy đã thay đổi.
Trong một đêm cuối mùa thua, tôi vô tình khởi động thiết bị ghi hình của mình và bắt gặp một hình ảnh chẳng mấy gì tốt đẹp. Trong lúc ấy, tôi đã nhìn thấy một Katze vô cùng khác.
Mái tóc rối bù xù, đôi mắt thâm quầng ánh lên một sự giận dữ tột độ. Cô ấy đang ngồi trên giường của mình, nhìn vào chiếc gương soi đối diện và bắt đầu độc thoại.
“Này con người kia của tôi, cô có đang nghe chứ?”
Cô ấy lẩm bẩm nói rồi trỏ tay về phía chiếc gương.
“Đúng vậy, tôi đang nói cô đấy.”
Tôi bắt đầu cảm thấy chột dạ về hành động khó hiểu của cô nàng nên quyết định quan sát thêm một lúc nữa.
Katze này, có lẽ cô cũng thừa biết sẽ chẳng có ai trả lời mình đâu nhỉ.
“Cảm ơn cô vì tất cả những gì cô đã làm cho tôi. Nhưng… nhưng…” Giọng của cô ta chợt nghẹn ngào đi vì cảm xúc. “Đủ rồi đấy. Hãy trả cho tôi cơ thể này đi.”
Qua tấm gương phản chiếu, tôi thấp thoáng thấy được giọt nước mắt từ khóe mắt của Katze lăn dài trên gò mà của cô ấy.
Khóc lóc ư. Tôi đã nhìn thấy cảnh này cả triệu lần trong suốt hàng trăm năm, điều đó đã khiến cho những cảm xúc thương cảm trong tôi bị chai sạn. Nên những giọt nước mắt kia của cô ta, tôi chẳng thể hiểu được.
Một con người năng động và tràn đầy nhiệt huyết vào buổi sáng cũng thật cô đơn và nhỏ bé giữa màn đêm. Nhưng chỉ khi ấy, Katze mới có thể sống thật với những cảm xúc của mình.
Và cả “cô ấy” nữa…
Một Katze, một tính cách nhưng chỉ có một người trong đó là sống thật với bản thân, người còn lại chỉ là một con rối buộc phải theo hình mẫu của người kia.
Vì sao à? Tôi đã tìm được câu trả lời ngay lập tức:
Đó là vì, chỉ có một nhân cách của cô ấy được xã hội chấp nhận.
Ở trước mặt người khác, Katze là duy nhất, nhưng khi chỉ còn một mình mọi thứ sẽ không còn như vậy.
Suốt trong buổi tối hôm ấy, tôi dành gần như toàn bộ thời gian của mình để thức cùng Katze.
Cô hết khóc rồi lại cười, hết lẩm bẩm cầu xin rồi lại thét lên trong sự giận dữ. Thậm chí khi đang trong cơn kích động, Katze đã ném tất cả mọi thứ ra sàn nhà và dùng móng tay cào lên khuôn mặt của mình.
Mọi việc chỉ dừng lại khi cô ấy trở nên kiệt sức, ngã gục xuống chiếc giường của mình vào thiếp đi.
Để tìm hiểu được nguyên nhân cô ấy hành động như vậy, tôi phải bắt đầu từ quá khứ của Katze.
Đưa năm ngón tay lên không trung, tôi vuốt nhẹ xuống để kích hoạt năng lực của mình.
“Hệ thống, hãy ghi chép lại toàn bộ lịch sử của đối tượng Katze Schwatizer.”
Ngay sau đó, không gian và thời gian xung quanh tôi hoàn toàn ngừng lại. Mọi thứ trở nên trắng xóa và não của tôi bắt đầu tràn ngập những hình ảnh về Katze.
Mọi thứ. Tất cả mọi thứ về cô ta tràn vào trong não của tôi như một cơn bão. Tất cả niềm vui, nỗi buồn hay sự đau khổ trong cảm xúc của cô ấy cũng vậy.
Và sau tất cả, tôi đã nhận ra rằng cuộc đời của cô ấy giống như một trò bập bên vậy. Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, Katze đã sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc và nhận được rất nhiều sự kì vọng từ mọi người xung quanh. Rất nhiều là khác…
Và rồi, khi cô ấy đánh mất sự kì vọng đó. Mọi niềm vui xung quanh Katze biến mất. Cô đã phải sống trong sự đau khổ và đơn độc suốt một thời gian dài, cho đến khi “thứ đó” xuất hiện.
Đó là thứ mà tài liệu của tôi gọi là “error”. Vậy nên tôi sẽ gọi thứ đó là “error” luôn cho nhanh.
Kể từ khi “error” xuất hiện, những vinh quang của của ngày trước của Katze cũng dần được tìm lại. Ngay cả cảm xúc của những người xung quanh cô ấy cũng thay đổi theo hướng tích cực.
Nhưng thế thì có ý nghĩa gì chứ? Những vinh quang không do mình tạo ra và rồi phải sống dưới lớp mặt nạ của người khác để bảo vệ những vinh quang đó. Có lẽ vì cô đã biết cảm giác mất đi vinh quang là gì.
Song lại có một thứ còn tồi tệ hơn cả việc mất đi vinh quang, đó là mất đi con người của mình. Và đến khi nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn màng.
…
Giờ đây, những cảm xúc động lại trong tôi chỉ còn là sự tiếc nuối và trống rỗng. Tiếc nuối vì một nhân cách tối đẹp đã trở nên tha hóa, còn cảm xúc trống rỗng kia thì tôi chẳng thể nào hiểu được.
Cứ như mất đi một thứ gì đó vậy, nhưng rõ ràng tôi lại chẳng mất gì cả. Thế nên, tôi vờ quên đi những thứ đó và nhắm đôi mắt của mình lại.
Tận hương một giấc ngủ ngắn trên bàn làm việc của mình.
…
Sáng ngày hôm sau, âm thanh phát ra từ tấm gương theo dõi khiến cho tôi thức giấc.
Nó giống như tiếng gáy của bìa sách cứng chạm vào cạnh tủ gỗ.
Tôi từ từ ngồi lên rồi nhìn về phía chiếc gương trước mặt, thứ mà tôi quên “tắt nguồn” từ tối hôm trước.
Những hình ảnh mờ ảo trước mắt dần trở nên rõ ràng hơn. Chúng đang phản chiếu bóng hình của một người phụ nữ dưới những tia sáng yếu ớt chiếu xuyên qua lớp màng che.
Đó là Katze, những lại có thể không phải là cô ta. Tôi nhận ra điều đó thông qua những gì cô ấy đang làm.
Bằng một cự chỉ chậm rãi, cô nhẹ nhàng nhặt những vật đang vươn vải trên sàn nhà và xếp chúng lại gọn gàng về vị trí cũ của mình. Ngay cả những vết thương trên khuôn mặt vào đêm qua cũng đã được che lại bằng những chiếc băng gạc màu trắng.
Cái gì đây! Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy!?
Mọi thứ giống như một màn ảo thuật vậy, nếu không chứng kiến được cảnh vào đêm hôm trước thì rất có thể tôi đã bị trò lừa của Katze qua mặt.
Vài phút sau cơn ngẩn ngơ đó, lý trí của tôi bị đánh thức bởi một giọng nói khác vọng lên trên màn hình.
“Katze, con chuẩn bị đồ dùng xong rồi xuống dưới nhà ăn sáng cùng mọi người nhé. Bố cũng về rồi này.”
Người cất tiếng gọi là mẹ của Katze, tôi có thể nhanh chóng nhận ra chất giọng khản đặc vì viêm họng của bà ta.
“Vâng, con sẽ xuống dưới ngay.” Cô ta nói vọng xuống rồi đặt toàn bộ sách lên chiếc bàn học của mình rồi bước ra khỏi cánh cửa.
Rất nhanh sau đó, những cánh quay trên màn hình của tôi dần bắt kịp theo cô ta. Và những thứ diễn ra tiếp theo chẳng khác nào một bộ phim tình cảm gia đình đích thực. Trong bộ phim đó, Katze trở nên lộng lẫy như một nữ chính.
Bố của cô ta là một chính khách, luôn luôn bận rộn với công việc của mình. Nhưng khi nhìn thấy con gái của mình bước xuống, ánh mắt nghiêm nghị của ông ta lập tức thay đổi.
“Chào con gái, đêm qua ngủ ngon chứ.” Ông ta hạ tờ báo trên tay mình xuống một chút, nhìn thẳng về phía Katze đang ngồi. “Với lại vết thương trên mặt của con là sao đấy?”
Nghe thấy câu nói đó của bố, cô ta lập tức dùng tay che đi vết thương của mình, ánh mắt có một chút bối rối:
“Ừm… Tối qua con ngủ say quá nên có ngã xuống giường một tí. Không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”
“Chị hai hậu đậu quá đấy! Cẩn thận một tí đi chứ.” Người em trai ngồi bên cạnh nhanh chóng tiến gần lại, huýt nhẹ cùi chỏ vào vai của Katze.
Có lẽ cậu ta không muốn bỏ lỡ cơ hội để bắt bẻ Katze- người chị hoàn hảo của mình. Song trong lần này thì Katze đã tỏ ra cao tay hơn hẳn, cô giả vờ ngó lơ lời nói của Alba rồi trỏ tay về phía đồng hồ.
“Em gần trễ học rồi đấy, nhanh chóng chuẩn bị đi nào. Chị nghĩ em sẽ chẳng muốn tạo ấn tượng xấu cho thầy chủ nhiệm ngay trong tuần đầu đi học đâu.”
Sau câu nói của Katze, ánh mắt của cậu em trai đã thay đổi trong thấy. Alba như vồ lấy và ngấu nghiến toàn bộ chỗ thức ăn trong dĩa của mình rồi tu sạch cốc nước ép để tăng sự trơn tuột trong cổ họng của mình. Tiếp đến, cậu ta vội vã cần cặp sách của mình lên rồi chạy thẳng một mạch về phía cửa, bỏ mặc sau lưng nhưng tiếng tặc lưỡi của bố mẹ mình.
“Cái thằng này.” Người mẹ lắc đầu. “Giá như nó được một phần giống như con nhỉ, Katze.”
“Con thấy em nó năng động như vậy cũng tốt mà. Chẳng phải đứa nào ở độ tuổi của nó cũng như vậy đâu.”
“Tuy không muốn nói nhưng bố thật sự lo lắng về thằng Alba đấy. Nó chưa bao giờ đáp ứng được kỳ vọng của bố mẹ như con đấy , Katze.”
Ông Schwaztizer nói rồi cầm cốc cà phê của mình lên, nhấp môi một ngụm nhỏ.
“Nếu như con là con trai thì tốt biết mấy. Katze này, nếu như con là con trai thì bố đã không lo lắng như thằng Alba rồi. Lúc nào bố cũng muốn con của mình có thể tiếp tục kế nghiệp của bố.”
“Này ông, đừng nói như vậy chứ.” Bà Schwaztizer nhắc khẽ chồng mình rồi chạm vào vai Katze. “Con đừng quá bận tâm những lời bố nói nhé, bố chỉ muốn tốt cho hai đứa thôi.”
“Vâng.” Cô ta đáp rồi nhặt nhạnh mẫu bánh mì nhỏ rồi cho vào miệng. Đứng lên, xếp chiếc ghế của mình rồi quay mặt đi về phía cầu thang lên tầng trên.
“Nghe nói con đang hẹn hò đúng không? Cậu ấy sao rồi.” Người bố xem ra vẫn chưa chấp nhận rời cuộc trò chuyện này.
À mà… gượm đã nào. Có cái gì đó không đúng ở đây thì phải…
Hẹn hò ư? Hẹn hò gì chứ?
Câu hỏi của ông ta không chỉ khiến cho Katze mà cả tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên. Phải mất vài giây để xốc lại luồn ý thức của mình, tôi mới có thể đủ sức để tiếp tục theo dõi diễn biến tiếp theo.
Đây quả là một tin sốc đối với tôi- một người đã quan sát cô ấy trong suốt mấy tháng qua. Bởi vì cô ta không hề có những cử chỉ nào gọi là quá thân thiết với một người khác giới cả.
Dù sao thì đây cũng là một thông tin rất đáng giá. Nên cứ thử nghe xem sao.
“Ưm… Cậu ấy… ý bố là anh Lancrew phải không?”
Ông ta gật đầu, nói tiếp: “Cái thằng vẫn hay đến nhà của chúng ta rồi lên phòng với con đấy. Sao nào, thằng đó có khỏe không?”
Lời nói mang nghĩa hỏi thăm sức khỏa nhưng cách nói của ông Schwaztizer thì chẳng khác mấy một lời đe dọa. Song, khuôn mặt của Katze vẫn không thay đổi, cô nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi của bố mình.
“Anh ấy không phải là bạn trai của con, Lancrew chỉ là đàn anh trong câu lạc bộ cũ của con thôi mà, vả lại anh ấy đã tốt nghiệp rồi nên còn bận tìm việc nữa… Nên tụi con cũng không liên lạc nhiều.”
Đúng là hai bố con có khác, cách nói chuyện của bọn họ hoàn toàn giống hệt nhau. Dường như cách nói và nội dung của câu nói chẳng hề ăn khớp vơi nhau chút nào cả.
Đối với một người ngoài cuộc như tôi thì cách nói ngập ngừng của Katze chẳng khác nào một lời thú nhận tình cảm. Cơ bản mà nói thì tôi đã sống đủ lâu để hiểu hết ý nghĩa của những lời nói đó. Chúng kiểu như: “Chúng con thích nhau nhưng chưa có cơ hội bày tỏ với nhau…”
Nhưng, liệu những cảm xúc bên trong cô ấy lúc này có phải là sự chân thật. Tôi chẳng thể nào biết được ngoài việc tự mình đọc nó.
Xin lỗi Katze nhé, nhưng tôi phải làm điều này với cô.
Vừa nghĩ, tôi vừa đặt ngón trỏ của mình lên tấm gương phía trước. Tuy nhiên, những gì mà tôi nhận lại được chỉ là sự im lặng.
Ma pháp tôi có vấn đề à.
Không. Không thể nào có chuyện đó được. Rõ ràng đêm hôm trước tôi vẫn đọc được suy nghĩ của cô ấy mà. Và đây là một trường hợp chưa từng có tiền lệ, nó giống như có một rào cản ngăn tôi không được tiếp xúc với ý thức của Katze vào lúc này vậy.
Thế nên, chỉ có một trường hợp có thể xảy ra vào lúc này. “Error” đã xuất hiện và tôi chỉ mới nhận ra được điều này. Rằng cô ta- “error”- không thuộc về thới giới của con người.
Khỉ thật! Lẽ ra tôi nên sử dụng khả năng đọc suy nghĩ sớm hơn!
Phải công nhận rằng, diễn xuất của Katze quá tốt đến mức nếu tôi không nhìn vào những hình ảnh tối qua thì sẽ chẳng thể nào nhận ra được.
Giờ đây, tôi chỉ còn một khoảng thời gian ngắn để giải bài toán mang tên “error” này. Một khoảng thời gian trước khi Katze mất đi thô mệnh của mình,
Tôi phải làm gì đó thật nhanh…