Thật khó để chợp mắt trong khi tâm trí của hắn vẫn còn vương vấn hình ảnh của Char. Ngay cả khi bầu trời bên ngoài đang đổ mưa, tiếng mưa vẫn không đủ để giúp Lancrew có thể nguôi ngoai hình bóng của người con gái ấy.
Căn phòng không rộng nhưng hắn lại thấy mọi thứ xung quanh dần trở nên lạnh lẽo và hiu quạnh đến lạ. Mọi thứ thật tẻ nhạt khi không còn tiếng cười của Char vang lên bên cạnh. Giờ đây, hắn lại muốn được cô ấy làm phiền mình.
Thật trống rỗng. Thật mệt mỏi. Không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy mệt mỏi và buồn bã như thế này mặc dù đã từng trải qua cảm giác ấy một lần trước đây. Hắn đã từng nghĩ rằng, mình sẽ ổn khi trải qua chuyện này một lần nữa nhưng mọi thứ hiện giờ lại chẳng ổn chút nào. Có lẽ niềm tin về một kết cục trọn vẹn hơn cho bản thân mới là thứ khiến cho Lancrew đau nhất.
Trước khi biến mất, cô đã nói với hắn rằng mọi ký ức về sự tồn tại của bản thân sẽ bị xóa đi nhưng xem ra không thể rồi.
Khuôn mặt của cô, nụ cười của cô, những lời nói đùa có phần nhạt nhẽo nhưng lại mang đầy sự yêu thương và ấm áp. Hắn vẫn nhớ những lúc hai người tranh luận, thậm chí gài bẫy nhau trong từng lời nói để khiến đối phương phải ngượng ngùng nhận thua. Trong đầu của hắn giờ đây tràn ngập những suy nghĩ về cô nàng thần chết kia.
Một kẻ lụy tình. Đúng vậy, hắn đã và luôn là một kẻ lụy tình. Cho dù thời gian có trôi qua như thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn chỉ luôn hướng về một người như loài hoa hướng dương chỉ nhìn về phía Mặt Trời. Đối với Lancrew, Char là Mặt Trời của hắn.
Ngày hôm sau, những tia nắng ấm áp đã bị che khuất bởi những đám mây màu xám xịt. Sương mù bắt đầu xuất hiện trong thành phố và đó là đợt sương dày nhất trong năm theo những gì đài khí tượng thủy văn vừa nói qua kênh radio.
Đã quá giữa trưa nhưng Lancrew vẫn chưa rời khỏi tấm đệm của mình. Không phải sự ấm áp của chăn gối kéo hắn lại, đó là bởi vì hắn không biết được mình sẽ làm gì trong khoảng thời gian còn lại. Bức tượng điêu khắc trong góc phòng lại một lần nữa được trùm lên chiếc khăn màu xám tro lên. Hắn đã không thể tiếp tục làm nó khi không có Char ở bên cạnh.
Một cơn gió bất chợt thổi qua khe hở của cửa sổ, mang theo hơi ẩm mát lạnh từ trong sương mù vào căn phòng của Lancrew. Và nó cũng đã mang theo một thứ mà hắn không thể ngờ đến.
Cạch… cạch…
Một âm thanh tựa như tiếng búa gõ nhẹ và mặt kính thủy tinh phát ra từ phía cánh cửa sổ. Hắn nghe thấy nhưng vẫn không đoài hoài gì đến đó.
Cạch… cạch… cạch
Âm thanh ấy vẫn tiếp tục vang lên, càng lúc càng dồn dập và mạnh mẽ. Nó đang thách thức sự kiên nhẫn của Lancrew, hắn thoạt nghĩ đến hình bóng cô nhưng lại sợ rằng nếu nhìn lại sẽ chỉ nhận lấy sự thất vọng.
Ấm!
Ô kính của chiếc cửa sổ bị vỡ tan nát dưới sức mạnh của một sinh vật vô hình cuốn theo trong cơn gió lạ. Hắn vội vã nhìn về phía căn bếp, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn theo bóng của một sinh vật màu đen tuyền vừa đột nhập vào căn phòng trọ của mình.
Dưới khung cửa sổ có phần xiêu vẹo, cơn gió cuốn theo những chiếc lông vũ màu đen óng tạo nên một đường thẳng kì ảo trên không trung. Chủ nhân của những chiếc lông kia là một loài chim có chiếc mỏ rất to vời toàn thâm bao phủ bởi một màu đen tuyệt đẹp.
Quạ. Đó là thứ đầu tiên mà Lancrew nghĩ đến khi nhìn thấy nó. Mọi người vẫn thường nói rằng, khi con người chết, họ sẽ thu hút những chú quạ bay xung quanh mình. Tuy nhiên, việc một con quạ liều mình đâm đầu vào cánh cửa sổ để vào nhà như thế này thì không hề bình thường chút nào.
Sau vài giây nằm bất động trên sàn nhà, sinh vật kia bắt đầu ngọ ngoạy và tìm cách thoát khỏi những mảnh thủy tinh nhọn hoắt trên sàn nhà. Nó rướn người lên, vung đôi cánh về phía trước một cách mạnh mẽ.
Mọi từ đây diễn ra như một màn ảo thuật đại tài và Lancrew chính là khán giả bất đắc dĩ của nó. Một cơn lốc màu đen tuyền bao phủ quanh người của chú quạ kia cùng với những âm thanh rợn người. Trong chớp mắt, tù trong cơn lốc lông vũ kia, một người đàn ông mặc áo choàng đen xuất hiện. Anh ta đột nhiên hiện ra và thản nhiên ngồi xuống như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
“Hạ cánh an toàn.”- Anh ta thở dài rồi lấy ra chiếc khăn mùi xoa trong túi áo khoác, lau đi những vệt máu trên đầu sau vụ tai nạn ban nãy.- “Lần sau phải giảm tốc độ lại mới được.”
Một phút, hai phút trôi qua. Nét mặt của Lancrew vẫn chưa khỏi trầm trồ trước sự xuất hiện và ảo thuật vi diệu của anh chàng lạ mặt kia.
Xét về ngoại hình, anh ta trạc tuổi của Lancrew. Dáng người cao ráo, gương mặt lạnh lùng với hốc mắt sâu và đầy những vết thâm quầng. Mái tóc đen của gã có phần hơi ngã tím, một phần đuôi tóc nuôi dài và được cột gọn lên bằng một sợi chỉ xanh nhạt. Nếu có một điểm trừ trên khuôn mặt của gã thì nó chỉ có thể là bộ râu, nó có phần hơi lởm chởm và thiếu gọn gàng.
Sau khi lau xong những vết máu trên khuôn mặt, anh ta bình tĩnh xếp chiếc khăn lại rồi cho vào túi áo của mình. Sau một tiếng thở dài, anh cầm ra cặp kính bằng kim lại cùng với một quyển sổ tay nhỏ từ túi sau của mình. Lancrew giật mình khi nhận ra, ở phía sau cặp kính ấy là đôi mắt màu đỏ ngọc, nó trông hệt như ánh mắt của Char.
Tuy chưa thể hiểu về những gì đang xảy ra hiện tại nhưng hắn chắc chắn một điều rằng. Đôi mắt của gã kia thuộc về một thần chết.
“Uầy.”- Hắn dần tiến về phía tên kia, giơ bàn tay trái lên một cách uể oải.- “Chào anh.”
Nhận ra có người đang đến gần mình, anh ta khẽ ngước mắt lên nhìn về phía Lancrew rồi lại tiếp tục lướt mắt xuống những dòng chữ nhỏ trong sổ tay của mình.
“Này anh bạn, tuy không biết anh là ai nhưng tôi đang nhìn thấy anh đấy. Chắc hẳn anh cũng nhìn thấy tôi chứ?”
Hắn lại ngước nhìn Lancrew một lần nữa nhưng với một ánh mắt sắc bén và căm phẫn hơn ban nãy.
“Này anh bạn trẻ, anh có biết làm phiền người khác là thế nào không?”- Anh ta nói rồi tiếp tục mân mê trang sách của mình.-“Hãy xem như tôi không tồn tại hay chỉ là ảo tưởng của anh là được rồi.”
“Xem như không tồn tại là thế nào được khi anh bạn vừa đột nhập vào phòng của tôi lại còn làm bay mất một cánh cửa sổ nữa chứ.”
“Yên tâm đi, mọi thứ sẽ ổn thôi.”- Anh ta nói rồi nhặt từ trên đầu của mình ra một mảnh thủy tinh lớn và vứt nó xuống sàn nhà.
“Tôi không muốn khi mình chết mà bà chủ nhà trọ vẫn còn đến trước mộ để đòi tiền bồi thường đâu.”
“Không sao cả.”-Anh ta nói rồi lấy trong túi ra một cuộn băng dính trong suốt.- “Cứ dán cái này lại là ngon lành ngay.”
Lancrew chưa bao giờ cảm thấy bản thân mất bình tĩnh như thế này, hắn giật lấy cuộn băng keo rồi ném thẳng vào đầu của tên đột nhập.
“Đệt! Anh bạn trẻ đây làm gì thế?”- anh ta gào lên rồi ôm mái tóc của mình trong sự đau đớn.
“Hãy trả lời câu hỏi của tôi. Cậu có phải một thần chết hay không?”
“Uầy, vậy anh bạn trẻ đây nhìn thấy tôi thật à?”
Sự ức chế hiện rõ trên khuôn mặt của Lancrew, giờ đây hắn chỉ muốn bước đến và đấm một cú thật mạnh và mặt gã kia.
“Tôi thấy cậu rõ như ban ngày.”
“Ồ thế à, từ nãy giờ tôi cứ tưởng anh bạn đây bị ảo tưởng nên nói quáng chứ.”- Anh ta nói bằng giọng trêu chọc sau đó chìa cánh tay trái của mình về phía Lancrew, cúi đầu lịch thiệp.-“Tôi là Nolan, rất hân hạnh được gặp anh bạn đây.”
Nhưng Lancrew lại đáp trả ý tốt của Nolan bằng một cái hất tay thô lỗ. Bây giờ, hắn chẳng còn một chút tâm trạng nào để phải trở nên lịch sự trong mắt đối phương.
“Hãy trở lời câu hỏi của tôi, Nolan. Cậu có phải là một thần chết không?”
“Anh bạn đây đúng là một con người thô lỗ đấy. Cơ mà tôi cũng sẽ trả lời cho anh bạn đây thôi. Tôi vừa là thần chết, vừa không phải là thần chết.”- Nolan nói rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.-“Tôi là người quản lý tối cao của tất cả thần chết đang làm việc trên thế giới này.”
Lancrew dần lùi bước về sau, bàn tay của hắn trở nên lạnh toát sau câu nói của Nolan. Những kí ức vỡ vụn bắt đầu được sắp xếp lại trong đầu, hắn dần nhớ lại ngày đầu tiên mình gặp gỡ Char. Khi ấy, cô đã dùng điện thoại của mình để gọi cho một người là “sếp”, dựa trên những thông tin ấy, Lancrew gần như khẳng định rằng người hôm ấy cô ấy nói chuyện chính là Nolan.
Hoàn toàn khác với hình tượng một người đàn ông có tố chất lãnh đạo. Nolan mang vóc dáng của một gã dân chơi với những chiếc khuyên sắt được bấm xuyên qua vành tai cùng với tính cách có phần hơi ngông nghênh và trẻ con.
“Cơ mà… Sao anh bạn trẻ đây không ngạc nhiên mấy khi nghe thấy tôi là thần chết nhỉ?”- Nolan nói rồi gác một tay lên cằm tỏ vẻ chán nản, dường như anh ta đang mong chờ một biểu cảm khác từ Lancrew.
“Tôi cũng hiểu sơ qua về tình trạng của mình và cũng hiểu vì sao anh lại xuất hiện ở đây nên cũng không có gì để bất ngờ cả.”
Hắn bước về phía trước, cùi người xuống nhặt những mảnh kính vụn đang vương vãi trên sàn nhà. Nhìn thấy thế, Nolan cũng nhanh chóng dùng chiếc khăn tay của mình nhặt chúng lên giúp Lancrew. Nhờ thế, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, căn phòng lại gọn gàng như trước.
Sau khi hoàn thành công việc, hắn đứng nhìn khung cửa sổ bị vỡ tan nát một lúc lâu rồi buông một tiếng thở dài mệt mỏi. Hết tặc lưỡi rồi lại gãi đầu, cuối cùng, hắn đành bất lực quay lưng về phía nó và bắt đầu nghĩ về khoảng tiền bồi thường cho bà chủ nhà. Ánh mắt của Lancrew một lần nữa lại hướng về phía Nolan.
“Một người quản lý tối cao như cậu đến nơi này để làm gì?”- Giọng hắn pha một chút sự bực bội.
“Cấp dưới của tôi đã làm sai và tôi đến đây để giúp cô ấy sửa chữa lại sai lầm này.”- Anh ta nghiêng đầu.
“Cấp dưới của anh… có phải là Char không?”
Câu hỏi của Lancrew khiến cho Nolan một lần nữa buông quyển sổ tay xuống. Đôi bàn tay của anh ta đan chặt vào nhau, ngón trỏ nhấc lên rồi hạ xuống một cách lưỡng lự.
“Quả nhiên đến phút cuối cùng, cô vẫn chống lại lệnh của tôi à. Khá thật đấy Char.”- Nolan thở dài mệt mỏi.-“Đúng là như vậy, anh bạn trẻ ạ.”
Một cách bất ngờ và quyết đoán. Lancrew như một con thú đói mồi, dùng toàn bộ sức lực trên bàn tay trái và nắm lấy cổ áo của Nolan. Hàm răng của hắn cắn thật chặt, từng sợi gân hiện rõ trên cổ và khuôn mặt giận dữ của hắn. Sự tức giận đã nuốt hết toàn bộ thái độ bình tĩnh thường ngày của hắn.
“Nói mau!”- Hắn hét to.-“Cô ấy ở đâu!”
Nhưng đáp lại với Lancrew là một gương mặt dửng dưng của Nolan. Anh ta bình thản nở một nụ cười mỉm.
“Bình tĩnh nào anh bạn trẻ. Không phải ai cũng nhân từ như cấp dưới của tôi đâu. Tôi có thể chấm dứt mạng sống của anh ngay bây giờ đấy.”
Vừa dứt lời, đôi mắt của Nolan trở nên sáng bừng như ngọn lửa. Áp lực từ nó khiến Lancrew phải buông tay và lùi về phía sau. Lời nói của anh ta không hề chỉ mang tính đe dọa. Nó giống như một con dao sắc bén đang kề sát vào cổ của đối phương.
“Hãy nói cho tôi biết, Char giờ này đang ở đâu? Em ấy đang ở đâu?”- Hắn cùi đấu xuống và cầu xin.
Sự im lặng bao trùm căn phòng trọ, một chút hy vọng nhỏ nhoi dần hiện lên trước mắt của Lancrew nhưng nó không hề rõ ràng mà rất mờ ảo. Nolan không trả lời ngay, anh chỉnh lại vạt áo của mình rồi nhìn xuống về phía hắn.
“Xin lỗi anh bạn. Tôi cũng không thể biết được cô ấy ở đâu cả.”
Câu trả lời ấy giống như một gáo nước lạnh tạt vào niềm hy vọng kia của hắn. Hắn cảm thấy lồng ngực của mình như bị ai bóp nghẹt. Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình đau đến thế.
“Tại sao… tại sao… tại sao.”- Hắn lặp lại hai từ đó trong sự vô vọng.- “Tại sao. Tại sao Nolan? Chẳng phải em ấy quay về cái công ty chết tiệt kia của cậu sao!”
“Uầy, gọi đó là “công ty chết tiệt” thì có hơi quá đấy anh bạn. Cô ấy đã phạm điều tối kỵ của thần chết nên chẳng thể nào quay về nơi đó nữa.”
“Điều tối kỵ ?”
“Phải. Một thần chết không thể có tình cảm với một con người.”- Nolan nói rồi lạnh lùng tung một cú đấm móc thật mạnh vào giữa bụng của Lancrew.
Đòn tấn công bất ngờ khiến hắn đập mạnh vào chiếc tủ gỗ trong phòng. Cảm giác như toàn bộ nội tạng của hắn đã vỡ nát sau đòn đánh vừa rồi vậy, nó hoàn toàn vượt xa sức mạnh của người bình thường.
“Có lẽ anh bạn cũng đã biết, ai là nguyên nhân rồi nhỉ?”- Anh ta nói rồi dẫm thật mạnh vào ngực của Lancrew khi hắn đang cô gượng dậy.-“Nếu như cô ấy giết chết anh bạn đây thì đã không cò gì diễn ra rồi. Cú đấm vừa nãy là cho cô ấy đấy.”
Gương mặt hắn cau lại trong sự đau đớn nhưng không hề có một sự đáp trả nào cả. Bởi vì hắn biết rằng, mình xứng đáng với cú đấm ấy. Siết thật chặt bàn tay lại, hắn gượng người cô đứng lên trước mặt Nolan.
“Đau thật đấy.”- Hắn rít lên bằng giọng yếu ớt.- “Nhưng nó vẫn chưa đủ giết chết được tôi đâu, hãy tiến đến và đấm thật mạnh nữa nào.”
Nolan cười khẩy rồi quay lưng về phía bức tường ban nãy, chậm rãi cầm quyển sách nhỏ ra rồi bật cười thành tiếng.
“Thôi nào, tôi chán rồi. Thật sự tôi cũng không thích phải giết chết một đối tượng đang gần giới hạn của sự sống như anh bạn đây. Tôi muốn nhìn anh bạn chết với sự đau khổ trong tâm trí hơn.”
Nếu nói Char là thần chết thì Nolan chắc hẳn phải là ác quỷ, lời nói và hành động của anh ta được thực hiện một cách dứt khoát và lạnh lùng.
Ngay khi cơn đau qua đi, Lancrew cũng dần sáng suốt trở lại. Hắn lại quỳ xuống đất một lần nữa để cầu xin Nolan.
“Tôi cầu xin cậu, Nolan. Hãy nói cho tôi biết. Nếu Char không quay về thế giới của cái chết thì em ấy có thể ở đâu được?”- Hắn nói bằng toàn bộ sự thành khẩn và sự hi vọng của mình.
“Xin lỗi anh bạn. Vì nếu tôi nói ra thì nó cũng chẳng có thể giúp gì cho anh bạn đây cả. Mọi thứ đã quá muộn để sửa lại sai lầm rồi.”
“Hãy nói cho tôi biết được không? Tôi cầu xin cậu đấy Nolan.”
Anh ta chống một tay lên cằm, lưỡng lự trong vài giây rồi thở dài mệt mỏi. Nhìn Lancrew chỉ bằng nửa con mắt.
“Anh bạn đúng là cứng đầu quá đấy.”
Mặc kệ cho lời nói của Nolan, hắn vẫn cứ cúi đầu trước mặt anh ta trong sự im lặng. Giờ đây, hắn không thể suy nghĩ được việc gì khác về chuyện của Char. Cho dù cái giá phải trả có đắt như thế nào, hắn vẫn muốn được gặp lại cô ấy một lần nữa.
“Anh bạn vẫn biết được thần chết có thể di chuyển ở cả hai thế giới này nhỉ.”- Nolan đặt trang sách đang đọc dở xuống sàn nhà, dường như anh ta cũng cảm thấy khó xử khi Lancrew cứ cầu xin mình như thế.
Câu nói của Nolan giờ đây hệt như một chiếc phao cứu sinh được ném về phía Lancrew. Hắn vội vã ngẩng đầu lên.
“Vâng, tôi cũng đã từng nghe em ấy nói như thế.”
“Vậy anh bạn đã từng nghe Char đề cập về một hình phạt tồi tệ hơn cái chết nếu như anh bạn đây xâm phạm điều luật của thần chết phải không?”
Hắn dần nhớ lại những lời nói mơ hồ của Char và gật đầu.
“Con bé đã nói như thế để cảnh báo cho cậu về tác hại của việc vi phạm “điều luật của thần chết”. Nhưng cuối cùng, chính con bé lại phạm vào điều luật ấy. Và con bé đã phải từ bỏ tư cách của một thần chết. Tất cả những thứ đấy chỉ để bảo vệ anh bạn đây khỏi hình phạt kia thôi.”
Sự sửng sốt hiện rõ trong đôi mắt nâu của Lancrew, lời nói của Nolan chẳng khác nào một viên đạn kết liễu những hy vọng nhỏ nhoi của hắn. Cả người hắn run lên bần bật trong những cảm xúc hỗn loạn của não bộ. Phải cố gắng lắm, hắn mới gục ngã trên sàn nhà.
“Vậy… vậy em ấy sẽ ra sao?”
“Con bé sẽ chắc chắn không thể trở lại thành người và cũng không được phép quay về thế giới của thần chết. Nó sẽ bị kẹt lại thế giới loài người nhưng không một thần chết hay con người nào có thể nhìn hay cảm nhận được sự tồn tại của nó. Nó sẽ bị kẹt lại đây vĩnh viễn trong sự cô đơn.”
Không gian và thời gian xung quanh Lancrew dường như ngưng đọng lại sau lời nói của Nolan. Âm thanh duy nhất còn vang lên trong căn phòng lúc này chỉ còn là hơi thở gấp gáp của hắn. Và rồi, hắn cũng đã gần đi đến kết luận về tất cả những sự thật mà Char đã giấu mình trong suốt những ngày tháng cuối cùng.
Cô đã bỏ đi tất cả hạnh phúc chỉ để cứu hắn không phải nhận hình phạt khắc nghiệt kia. Để đạt được điều đó, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài hy sinh bản thân của mình và chấp nhận sống cô đơn trong suốt khoảng thời gian còn lại. Tồn tại vĩnh viễn giữa một dòng đời mà không ai có thể nhìn thấy mình. Điều đấy còn tồi tệ hơn cái chết gấp vạn lần.
Lúc này, Lancrew cảm thấy nổi cô độc bất chợt dâng tràn trong tâm trí của mình. Điều duy nhất mà hắn cảm thấy được vào lúc này là sự khao khát được ở cạnh bên một người nào đó cho đến cuối cuộc đời và hắn chắc chắn rằng, Char cũng có cảm giác như mình hiện giờ. Một sự thôi thúc mãnh liệt khiến hắn nhìn xung quanh căn phòng một lần nữa để tìm kiếm bóng hình của cô nhưng kết quả vẫn chẳng có gì cả.
…
Sự yên tĩnh trong căn phòng dần bị phá vỡ bởi âm thanh ồn ào từ bữa tiệc ở căn phòng trọ bên cạnh. Hắn thở dài rồi bước ra khỏi chiếc giường của mình, mặc lên người chiếc áo choàng rồi bước ra khỏi cánh cửa để tìm kiếm một nơi bình yên hơn. Hắn bước ngang qua chỗ của Nolan, nhìn anh ta như muốn nói rằng “đừng đi theo tôi”. Nhưng ngay sau khi hắn bước ra khỏi cửa, Nolan đã lẽo đẽo đi theo phía sau như cách mà Char vẫn thường làm với hắn.
“Điều này làm cho tôi cảm thấy rằng mình đang bị ai đó theo dõi vậy.”- Hắn lên tiếng khi bước xuống dãy cầu thang.
“Thật ra tôi không có bổn phận phải giám sát anh bạn như con bé kia đâu. Chỉ là tôi cũng muốn đi đâu đó để giải tỏa suy nghĩ thôi mà.”
Hắn nhìn về phía Nolan và nở một nụ cười chế giễu.
Bước chân của hắn bước đi vô định về phía trước, trong đầu vẫn nặng trĩu những lo âu về cô ấy. Thế nên, hắn đâm ra lạc đường ngay cả khi đang đi trên những con phố quen thuộc. Nolan cũng chẳng nói gì cả, anh ta cứ âm thầm đi theo phía sau Lancrew, thỉnh thoảng lại chăm chú ngắm nhìn những cảnh vật trên đường một cách chăm chú.
Cứ như thế, đến khi Lancrew nhận ra mọi việc thì hai người bọn họ đã lạc bước đến một con đường xa lạ trong thị trấn. Dưới màn sương mù mờ ảo, không gian xung quanh càng lúc càng trở nên ma mị và huyền bí. Ngoài con đường, không hề có một bóng người đi lại, mọi thứ trở nên tĩnh mịch đến kì lạ.
Và Nolan chính là người đã phá vỡ sự yên tĩnh ấy.
“Chà, con người thật sự đã thay đổi quá nhiều kể từ lần cuối cùng mà tôi thấy bọn họ rồi nhỉ?”
Lancrew im lặng một lát, nhưng rồi hắn lại quyết định đi theo cuộc nói chuyện với Nolan.
“Cậu nói như thể đã rất lâu không nhìn thấy loài người vậy.”
Nolan bật cười thành tiếng khiến cho chiếc răng nanh nhọn hoắc trong miệng của mình lộ ra.
“Đúng đấy anh bạn. Lần cuối cùng mà tôi nhìn thấy loài người đó là khi chiếc tàu hơi nước đầu tiên chạy trên đường ray ở London đấy. Xem ra cũng đã gần 200 năm rồi.”
“Thế à, vậy cậu có bất ngờ không khi nhìn thấy con người đã bay được trên bầu trời cũng như đang bắt đầu khám phá ở những hành tinh xa lạ khác trong vũ trụ này?”
“Cũng không hẳn.”- Nolan nói rồi chỉnh lại gọng chiếc kính của mình.-“Tôi vẫn luôn nghĩ rằng con người sẽ phát triển không ngừng mà, bọn họ sẽ chẳng bao giờ chịu đứng yên một chỗ cả.”
“Thế à, cậu là cho tôi cảm thấy rằng mình không còn là con người nữa đấy.”
“Vậy còn anh bạn đây. Lý do gì khiến cho anh bạn lại bắt chuyện với một người vừa đấm mình một cú thẳng vào bụng. Tôi không nghĩ anh là một người thích bị người khác hành hạ đâu đấy.”
Mất vài giây, hắn mới nhận ra câu nói đùa của Nolan và nở một nụ cười trừ.
“Chẳng có lí do gì cả. Chỉ là tôi muốn nói chuyện với cậu thôi.”
“Thế à. Nhưng tôi là không muốn nói chuyện với anh bạn đây.”
“Tch.”- Hắn tặc lưỡi rồi lắc đầu.-“Thôi thì cứ xem như chúng ta đang tự độc thoại vậy.”
“Tốt nhất là như thế.”
Sau một khoảng thời gian đi bộ, đôi chân của hắn dần cảm thấy mệt mỏi. Lancrew quyết định dừng chân một lúc ở một công viên nhỏ gần đấy, tìm một chiếc ghế đá để nghỉ ngơi. Tiện làm sao, hằn tìm thấy một bao Losbols và một cái bật lửa rẻ bèo trên chiếc ghế đá cùng với vài đồng xu vừa đủ để mua hai lon nước ở chiếc máy bán hàng tự động gần đây.
Không chần chừ suy nghĩ, hắn lấy ra một điếu thuốc cho vào miệng và bật lửa lên. Sau hơi rít đầu tiên, hắn cảm thấy cổ họng của mình đau rát vì đã một thời gian lâu rồi hắn mới động vào thuốc lá. Tiếp theo đó là một tràng ho sặc sụa vì khói thuốc, hắn vội vứt điếu thuốc còn tàn đỏ xuống rồi dùng gót giày dẫm lên nó.
“Khỉ thật!”- Hắn lẩm bẩm rồi ném cả bao thuốc cùng cái bật lửa vào thùng rác, sau đó nhặt những đồng xu kia lên và bước về chiếc máy bán hàng tự động.
Cà phê lon không phải là một lựa chọn tồi đối với một kẻ như hắn,ít nhất hắn vẫn thích thứ cà phê có vị rẻ bèo này hơn những cốc cà phê đắt tiền ở những cửa hàng gần trung tâm thị trấn. Hắn mua hai lon rồi cho một lon vào túi, một lon ném về phía Nolan, người đang ngồi trên chiếc ghế đá. Anh ta chộp lấy lon cà phê bằng một tay.
“Này anh bạn, đây là thứ gì đấy?”-Nolan hỏi.
Hắn cầm lấy lon cà phê của mình lên và mở nó bằng một tay.
“Cà phê lon đấy, ban nãy tôi vừa được “tặng” vài đồng xu trên ghế đá nên mua một chút gì đó để uống.”
“Cà phê à… hi vọng vị của nó không quá đắng.”- Nolan nói rồi thản nhiên uống một ngụm vào cổ họng.-“Ơ đệt! Cái vị kinh khủng gì thế này.”
Khuôn mặt Nolan trở nên nhăn nhó ngay sau ngụm đầu tiên. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Lancrew chẳng thể giấu được nụ cười đắc ý.
“Vị giác của nhà nghèo đấy.”
“Thật kinh khủng, ở điểm này thì tôi phục anh bạn thật đấy.”- Anh ta nói rồi đặt lon cà phê xuống cạnh bên chiếc ghế của mình.
Sau khi đưa mắt nhìn xung quanh công viên, hắn thở dài trong sự chán nản. Dần dần, hắn quan sát về phía quyển sổ tay mà Nolan đang đọc, thắc mắc rằng nó có gì thú vị mà khiến cho anh ta phải dành nhiều thời gian đọc nó đến thế.
“Quyển sổ đó.”- Hắn chỉ tay vào thứ Nolan đang cầm trên tay.-“Nó là gì thế?”
“Một vài ghi chép nhỏ thôi. Cũng không có gì quan trọng lắm.”
“Không có gì quan trọng thì cậu chẳng mang nó bên người mọi lúc mọi nơi đâu.”
Hắn cảm giác được rằng, quyển sổ kia có một mối liên hệ mãnh liệt với mình. Điều đó cũng giải thích cho việc vì sao mỗi khi đọc quyển sổ tay này, Nolan lại nhìn về phía hắn nhiều đến thế.
Trên chiếc ghế dài, khoảng cách giữa hai người bọn họ không quá xa những cũng không đủ gần để hắn có thể liếc trộm những thứ gì được ghi chép trong quyển sổ. Sau một hồi cố gắng không kết quá, hắn lắc đầu ngao ngán rồi bỏ cuộc, ném lon cà phê rỗng vào thùng rác cạnh bên chiếc máy bán hàng tự động. Khi trở về chiếc ghế, hắn nhận ra Nolan đã đọc xong quyển sổ và dần gấp nó lại. Hắn chăm chú nhìn theo chiếc găng tay của anh ta cho đến khi Nolan lên tiếng, hắn mới tỉnh ra và đưa ánh mắt đi nơi khác.
“Này anh bạn, tôi không nghĩ một người như anh lại có sở thích kì quoặc đến vậy đấy. Anh không thấy bất lịch sự khi nhìn chằm chằm vào người khác à.”- Nolan nói bằng giọng nửa thật, nửa đùa rồi nở một nụ cười chế giễu.
“Này Nolan, cho tôi hỏi cậu một số việc về Char ấy được chứ?”
“Việc nói thông tin của một thần chết là điều tối kỵ trong “công ty” của chúng tôi. Nhưng đặc biệt đối với anh bạn, có khả năng tôi sẽ cho anh bạn đây biết một số thông tin trong quyền hạn của mình.”
“Thật sự cảm ơn cậu.”- Hắn gật đầu tỏ vẻ biết ơn, rồi nhìn về phía Nolan.-“Cậu hãy nói cho tôi biết lý do gì khiến cho Char trở thành một thần chết được không?”
“Rất tiếc. Thông tin tuyệt mật đấy anh bạn.”
“Kể cả với một người chỉ còn sống chưa đến ba tuần như tôi sao?”- Hắn cười khổ.
“Vâng, cho dù anh bạn có đột tử trước mặt của tôi thì tôi cũng sẽ không hé môi một lời về việc này.”- Nolan cũng nở một nụ cười đáp trả về phía hắn.
Bàn tay hắn dần cảm thấy sự ẩm ướt động trên chiếc ghế dài sau một thời gian ở trong làn sương mù. Nó mang theo một chút hơi lạnh tồn dư từ mùa đông.
“Thế khi tôi chết, linh hồn của tôi sẽ được “xử lý” như thế nào?”
“Cái đấy thì anh bạn chờ thêm vài chục ngày nữa là sẽ có câu trả lời ngay, nhưng hãy yên tâm đi vì nó sẽ không gây ra đau đớn gì đâu. Ít nhất theo tôi đoán là vậy.”
Một lần nữa, Nolan lại lãng tránh việc trả lời câu hỏi cho hắn. Tuy nhiên điều này không thật sự quan trọng đối với Lancrew vì nó chỉ như cái cớ để giúp hắn nói chuyện với Nolan. Một cảm xúc mơ hồ dần hiện lên trong lòng của Lancrew, hắn thầm ước rằng thần chết mà hắn gặp lần đầu tiên sẽ là Nolan. Vì khi nói chuyện với cậu ta, hắn cảm thấy bản thân thoải mái hơn hẳn. Nếu gặp cậu ta ngay từ lúc đầu, hắn có thể đã không phải vướng vào tình huống oái oăm này rồi.
“Thế nhưng… như thế có phải là tốt nhất?” Hắn tự hỏi bản thân mình rồi tựa đầu vào thành ghế, nhìn lên bầu trời xám xịt. Ba tháng được chung sống cùng với Char, hắn cảm thấy nó còn ý nghĩa hơn nhiều so với 6 năm sống trong sự mệt mỏi và ám ảnh. Nó còn tuyệt vời hơn cả 34 năm mà hắn từng sống trên cõi đời này.
Những kỉ niệm về cô nàng trong chiếc áo hoodie đen bắt đầu bao trọn lấy suy nghĩ của hắn. Một câu hỏi bất chợt bật ra từ miệng của Lancrew.
“Cậu thấy cô ấy như thế nào?”
“Sao nào, bây giờ lại nhớ về con bé à? Anh bạn có thấy muộn màng không?”
“Hãy nói cho tôi nghe về ý kiến cá nhân của cậu.”- Giọng hắn kiên quyết.-“Trên cương vị là một vị quản lý, cậu cảm thấy Char như thế nào?”
Nụ cười dần tắt đi trên gương mặt của Nolan, anh ta khoanh hay tay trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước nghĩ ngợi về quá khứ.
“Nói sao nhỉ. Con bé là một thần chết chăm chỉ, nó chưa bao giờ phàn nàn về công việc của mình. Nó luôn biết cách để hoàn thành công việc một cách tốt nhất khi được giao.”
Sau câu trả lời của Nolan, gương mặt Lancrew trở nên bất động trong vài giây. Phải cố gắng lắm, hắn mới không bật cười khi nghe những gì anh ta nói về Char. Hắn vẫn còn nhớ như in khoảng khắc mà Char gọi điện thoại thẳng về “công ty” để phàn nàn về sự phân công của mình. Hầu như mọi thời gian bên cạnh cô ấy, hắn đều bị làm phiền. Hắn lắc đầu chán nản.
“Vậy à. Sao tôi lại thấy gió mát lồng lộng ở đây thế nhỉ?”
“Có khi do trời mát chứ chẳng phải tôi “chém gió” hay gì đâu.”- Nolan bật cười thành tiếng khi nghe câu nói của Lancrew. Anh ta gần như hiểu ngụ ý của hắn ngay lập tức.
“Vậy ra em ấy cũng gây phiền hà cho cậu phải không Nolan?”
“Có thể nói là như vậy.”-Anh ta gật gù.-“Không chỉ tôi, tất cả mọi người khác trong “công ty” ai cũng cảm thấy con bé phiền phức cả. Nó phiền phức một cách kì lạ. Công ty của chúng tôi là nơi mọi thần chết phải gạt cảm xúc sang một bên để hoàn thành công việc một cách tốt nhất. Nhưng con bé lại không như vậy, cứ mỗi lần khi nhìn thấy đối tượng của mình qua đời. Con bé lại khóc rất nhiều, nhiều đến mức tôi không đủ can đảm để giao cho nó công việc tiếp theo cho đến khi nó sẵn sàng.”
“Hừm, đúng với tính cách của em ấy nhỉ.”- Ánh mắt của hắn vẫn hướng về phía bầu trời.
“Nói sao nhỉ. Chính lối sống tình cảm của nó là thứ đã khiến cho con bé bị trừng phạt như ngày hôm nay đấy. Bởi thế, tôi ghét những người sống tình cảm lắm.”- Nolan nói bằng giọng tiếc nuối.-“Tôi đã sai khi cho con bé được lựa chọn đối tượng của mình.”
“Ra là thế, con bé đã lựa chọn tôi. Đúng chứ?” Hắn hỏi bâng quơ ngay khi Nolan vừa dứt lời.
“Phải. Và chuyện gì xảy ra tiếp theo thì anh bạn cũng biết rồi đấy.”
Tất nhiên là hắn biết rõ chuyện gì đã xảy ra ngay sau đó. Mọi thứ diễn ra đẹp như một giấc mơ vậy. Chỉ tiếc rằng, kết thúc của nó đã không trọn vẹn. Giờ đây, hắn có thể đánh đổi tất cả để được nhìn thấy cô ấy một lần nữa, cho dù đó chỉ là lần cuối cùng. Thậm chí nếu có thể, hắn sẵn sàng sống trong sự cô đơn như một sự trừng phạt để đổi lấy tự do cho Char- người mà hắn yêu quý nhất.
Nolan bất chợt nhìn về phía Lancrew và chìa bàn tay của mình ra. Nở một nụ cười đầy quỷ quyệt.
“Anh bạn, anh có muốn cược với tôi không?”