Riêng một góc trời

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 533

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 748

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 425

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 720

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 466

Lẫy

(Hoàn thành)

Lẫy

langsat

Một bi kịch kéo dài từ đời này qua đời khác, cuốn những số phận lạ lùng về chung một mối. Có sự bình an hay một tương lai tươi sáng nào cho một thế giới mục rỗng đã đến nước điêu tàn?

15 2029

Short Light Novel - Tập 13: Chandelier.

Mưa.

Mưa rơi trên những con đường ngoài trời, từng hạt, từng hạt bên ngoài cửa sổ. Chà, cũng gần tạnh rồi nhỉ.

Lạnh lẽo. Bàn tay của hắn cảm thấy lạnh lẽo khi cầm con dao điêu khắc lên thêm một lần nữa. Bức tượng đã gần như hoàn chỉnh nhưng dường như hắn vẫn chưa ưng ý về nó. Một vài chi tiết trên gương mặt và mái tóc cần phải được chỉnh chu hơn vì dù sao đi nữa đây cũng là tác phẩm cuối cùng của hắn.

Cơn mưa nhẹ tối qua cuốn trôi gần như toàn bộ số hoa anh đào nở trên cành cây trước khu nhà trọ. Dạo gần đây, mưa chỉ xuất hiện về đêm mang đến cảm giác mát lạnh và thư giãn. Nhưng điều đó không thể giúp hắn an giấc được. Hàng đêm, hắn cứ mãi trằn trọc trong sự lo âu của mình.

Ba tuần nữa, chỉ còn vỏn vẹn hai mươi mốt ngày để sống trên cõi đời này. Hắn không hề sợ cái chết nhưng hắn không muốn đôi mắt mình nhắm lại một lần nào nữa. Từng phút, từng giây giờ đây đối với Lancrew gần như vô giá bởi vì hắn đang vô cùng hạnh phúc.

Chỉ một cái liếc mặt về phía Char cũng đã đủ khiến hắn vui cả ngày, một lời nói của cô cũng có thể khiến hắn cảm thấy ấm áp ngay cả khi không có một tia nắng mặt trời nào. Hắn không thể hiểu rằng, từ bao giờ mình đã cười nhiều thế, cứ mỗi khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, hắn đều nở một nụ cười mãn nguyện. Dần dần, những lời nói trong căn phòng được thay thế bằng những ánh mắt và họ cứ im lặng như thế thật lâu.

Dần dần, căn bệnh của Lancrew đã có những chuyển biến tệ hơn. Thuốc giảm đâu giờ đây là thứ không thể thiếu đối với hắn và chỉ nhờ có thuốc giảm đau mà hắn mới có thể đứng lên và di chuyển.

Sau khi cho bốn viên thuốc vào miệng và uống vội cốc nước trên bàn, hắn lắc đầu ngao ngán rồi quệt đi vệt nước trên miệng của mình.

“Cơn đau lại tái phát à.”- Char ngồi bên cạnh, cô đặt chú mèo xuống khỏi người mình rồi vịn vào vai hắn.

“Cảm ơn em. Tôi vẫn ổn.”

Một cơn gió thổi mạnh từ cánh cửa số khiến cho tấm màn vải bay lên trên không trung. Nó cuốn theo một ít cành hoa nhỏ màu vàng nhạt bay vào trong căn phòng.

“Để em đóng cánh cửa lại.”-Char nói.

Cô bước về phía cánh cửa sổ trong căn bếp, cố gắng rướn cánh tay lên để chạm vào phần chốt cửa. Tuy nhiên vì phần chiều cao có phần hạn chế nên cô phải nhón người hẳn lên bếp mới có thể vươn tới cánh cửa.

“Thôi nào Char. Nếu em không với được thì đừng có… cố gắng.”

Giọng hắn dần nhỏ hắn khi nhìn về phía cô, hai đồng tử mắt mở ra thật rộng rồi co lại.

Dưới ánh nắng của mặt trời sau cơn mưa, ánh sáng phản chiếu lấp lánh qua những hạt nước động trên cửa sổ điểm tô cho căn phòng vốn tẻ nhạt. Char là nhân vật chính trong khung hình đầy màu sắc đó. Mọi thứ xung quanh như đang cúi đầu trước vẻ đẹp của cô dưới ánh nắng. Bàn tay trắng như tuyết của cô ấy như đang tỏa sáng dưới tia nắng.

Dưới khung cửa sổ, bàn tay của cô càng lúc càng nhạt nhòa và dần trở nên trong suốt như mặt kính. Sự chú ý của hắn đã hoàn toàn bị cuốn vào cơ thể của cô và chính Char cũng đã nhận ra mắt của Lancrew đang nhìn về phía mình. Cô nhanh chóng rụt cánh tay của mình lại vào trong chiếc áo Hoodie.

“Sao đột nhiên nhìn chằm chằm về phía này thế?”- Cô hỏi rồi nở một nụ cười gượng.

“Không, chỉ là…. Tôi thấy có điều gì lạ lạ trong em.”

“Sao nào. Có điều gì kì lạ lắm à? Hay kiểu tóc? Anh muốn em đổi sang kiểu tóc đuôi ngựa hay tóc uốn xoăn đây. Giờ mọi thứ đối với Char đều là easy hết đấy. Ufufu.”

“Đột nhiên hỏi như thế này thì em làm khó anh quá đấy.”

“Mà anh này, suốt mấy ngày qua chúng ta chỉ có điêu khắc và điêu khắc hay đêm hôm nay nghỉ ngơi một tí được không?”

Lancrew khá bất ngờ khi nghe một người ham công việc như Char lại nói một câu như vậy. Ngẫm nghĩ một lúc, hắn cũng gật đầu đồng ý rằng nên dành ra ngày hôm nay để nghỉ ngơi.

“Hay quá. Thế thì chúng ta cùng uống rượu với nhau nhé.”

“Cũng được thôi… nhưng…”

“Nhưng?”- Char hỏi lại.

“À không.”

Không thể hiểu tại sao, hắn có cảm giác Char có vẻ vội vàng hơn mọi khi. Dường như có một thứ gì đó đang thúc đẩy cô phải làm mọi việc nhanh chóng. Thời gian của hắn tuy không còn nhiều để làm tất cả mọi thứ nhưng nó cũng không ít đến mức phải đẩy nhanh mọi thứ như vậy.

Tuy nhiên, sau tất cả những gì mà hắn tìm kiếm chính là niềm vui và sự hạnh phúc. Và một trong những điều khiến hắn hạnh phúc nhất đó là làm hài lòng người con gái mà mình yêu thương.

Mất một khoảng thời gian để chuẩn bị cho bữa tiệc nhỏ này, bọn họ quyết định đến cửa hàng của Leo để mua một ít thức ăn đóng hộp và vài hộp Pocky cho cô. Chỉ vài phút sau, toàn bộ thức ăn được dọn lên chiếc bàn gỗ nhỏ giữa căn phòng cùng với hai chai rượu mạnh.

“Xem nào… Bánh pocky, bánh quy, trái cây đóng hộp và Chocolate viên. Gượm đã nào Char. Nếu bỏ qua hai chai rượu kia thì em có thấy nó giống một bữa tiệc dành cho trẻ con không?”

Ngày trước, hắn trước hắn cứ nghĩ thói quen uống bia cùng với bánh của Mac là dị hợm lắm rồi. Nào ngờ vào hôm nay, hắn lại gặp một bữa tiệc rượu toàn với đồ ngọt như thế này.

“Coi nào Lancrew sao anh lại cổ hủ đến thế. Đống đồ ngọt này em chuẩn bị nếu như món rượu kia có vị đắng thì em sẽ ăn vào ngay. Ufufu, Char cảm thấy mình thật thông minh.”

Lancrew đặt bàn tay của mình lên mái tóc trắng của cô, khuôn mặt lộ rõ sự hối lỗi vì đã không cho Char biết sự thật.

“Xin lỗi vì tôi đã không nói rõ cho em biết. Thật ra tôi đã xin nhà hàng lần trước hai chai rượu vang Ý có vị ngọt để em có thể cùng uống.”

Dù có thông thái đến mấy đi nữa thì kiến thức về thức uống có cồn đối với Char vẫn là một vấn đề xa lạ. Trong tiềm thức của cô ấy, Char đã quơ đũa cả nắm rằng toàn bộ thức uống có cồn đều có vị đắng và nóng.

“Khoan đã nào, thế rượu này có vị ngọt thật à?”

“Ừm. Tuy gọi là rượu nhưng vị của nó sẽ giống nước trái cây hơn. Tuy nhiên nó vẫn có cồn đấy nên cẩn…”

Ngay khi hắn chưa kịp nói hết câu, cô nàng đã nhanh tay cầm lấy chai rượu lên và giơ lên cao ngang tầm mắt của Lancrew. Gương mặt cô hiện rõ sự phấn khích.

“Chiến luôn nào!”

Cô nhanh chóng đẩy hắn ngồi xuống đất rồi bước về phía đối diện ngồi cùng hắn. Nhìn thấy gương mặt đầy phấn khích của cô, hắn chỉ biết thờ dài thườn thượt rồi mở nút bần trên chai rượu màu vàng rơm và rót ra hai cốc đầy cho hai người.

Tuy được thông báo từ trước là rượu ngọt và nó không hề có mùi cồn nồng nặc nhưng dường như Char vẫn có một sự thận trọng với loại nước uống này. Cô cứ cầm cốc rượu lên rồi đặt xuống, miệng liên tục ăn pocky nhưng ly rượu thì vẫn ở nguyên hiện trang ban đầu.

Lancrew thì hoàn toàn khác, chỉ trong vài phút đầu, cốc rượu của hắn đã hết nhẵn và hắn đã phải rót thêm một cốc nữa để tiếp tục cuộc vui.

“Này Char.”- Hắn nhìn sang cốc rượu của cô.-“Em cũng nên uống một chút đi nhỉ, nếu cứ để nguyên như thế này thì đồ ăn sẽ hết trước rượu mất.”

“Trăng hôm nay đẹp quá đấy Lancrew, anh phải biết thưởng lãm cảnh vật chứ.”- Cô vờ nhìn về phía cửa sổ để tránh ánh mắt của hắn

“Tôi biết em đang giả vờ ngó lơ tôi, nhưng nếu đã giả vờ thì nên chọn lý do hoàn hảo hơn nữa. Mấy ngày mưa liên tục, tôi không nghĩ mặt trăng sẽ xuất hiện trên bầu trời đầy mây kia đâu.”

“Này anh, mấy que pocky này đẹp ghê ~”

“Thôi nào, cứ cầm ly rượu lên và nhấp thử một ngụm nhỏ xem nào. Tôi cá rằng em sẽ thích nó.”

Sau lời cổ vũ của Lancrew, cầm cốc rượu lên một lần nữa. Run run chạm đôi môi nhỏ của mình vào.

“Ngon quá!”- Cô thốt lên và uống một ngụm lớn.

Sau cái cảm giác ngọt nhẹ thanh ở đầu lưỡi là một luồng hơi ấm đọng lại ở gần cổ họng. Nó không hề giống với bất cứ loại rượu nào khác.

“Trong này có mùi táo và mật ong nhỉ?”- Cô nói rồi trỏ về phía chai rượu.

“Ừm, táo và mật ong là nguyên liệu chính của thứ rượu này nên nó mới có hương thơm tinh tế và ngọt dịu như thế.”

Uống hết cốc rượu trên tay, Char đập thật mạnh chiếc cốc trống không xuống mặt bàn.

“Cho xin thêm một chút nữa nào.”

“Bình tĩnh nào Char. Mặt của em đã hơi ửng đỏ rồi đấy. Với lại loại rượu này phải uống thật chậm rãi để cảm nhận hương vị chứ không phải nốc thẳng như vậy đâu.”

“Lắm chuyện quá đấy, rót nhanh đi nào.”- Char trừng mắt về phía hắn.

Cuộc vui của hai người chỉ bắt đầu khi cả Char và Lancrew nốc sạch ly rượu thứ ba cùng một lúc. Cô đã ngà ngà say nhưng hắn vẫn còn rất tỉnh táo. Đối với một người từng nốc cạn nhiều chai rượu mạnh chỉ trong một ngày như Lancrew thì số rượu ngọt này chẳng khác mấy nước lọc.

Nhưng cô nàng ngồi đối diện hắn thì lại khác. Chỉ sau ba ly rượu, mặt của cô đã đỏ bừng và bắt đầu thay đổi cách nói chuyện.

“Cốc thứ bốn nào. Nhanh lên! Nhanh lên!”- Char bắt đầu giục sau khi ngấu nghiến vài cái bành quy cùng một viên chocolate.

“Không ngờ em còn uống nhiều hơn cả tôi đấy Char. Cũng đã một khoảng thời gian rồi tôi không uống loại rượu ngọt như thế này.”

Cô thản nhiên bốc một viên chocolate nữa rồi vứt vỏ của nó xuống sàn nhà, sau đó nằm ườn người lên mặt bàn, ánh mắt hướng về phía Lancrew.

“Hể, vậy trước đây anh từng uống loại rượu này rồi à? Sao em lại không biết nhỉ.”

“Em không biết cũng đúng thôi vì khi ấy chúng ta còn chưa quen biết nhau. Cũng đã được gần 12 năm rồi, lần cuối cùng tôi uống nó là trong đám cưới của một người bạn.”

“Đám cưới… Vậy là lúc trước anh từng được đi ăn đám cưới à? Sướng vậy.”

“Sao thế Char, đừng nói với tôi là em chưa từng tham dự một cái đám cưới nào nhé.”- Hắn nhìn về phía cô rồi nâng cốc bia của mình lên.

Cô ngước khuôn mặt lên, liếc hắn với vẻ mặt chán chường.

“Hoàn toàn không. Bố của Katze là một chính khách nên khi có tiệc đám cưới thì sẽ chỉ có ông ấy và mẹ tham dự. Có lẽ họ không muốn một người như em xuất hiện ở một đám cưới.”

Cô bỗng nhiên ngừng lại một chút để suy nghĩ rồi vội đập mạnh hai tay xuống bàn, nở một nụ cười đầy phấn khích:

“Này Lancrew, chẳng phải anh từng nói với em rằng mình muốn tổ chức một đám cưới sau. Thế thì chúng ta làm ngay bây giờ luôn nhé! Rượu cũng đã được chuẩn bị rồi.”

Lời nói của Char càng lúc càng trở nên lạ lùng và khó hiểu, có lẽ cô ấy đã say rồi. Sự bối rối hiện rõ trong hành động của Lancrew, hắn hoàn toàn không biết xử lý như thế nào trong tình huống này.

“Đúng là ngày trước tôi có nói như thế nhưng nó chẳng qua chỉ lời một lời nói suông không hơn không kém. Với lại… ngoài chai rượu ngọt này ra thì mọi thứ chẳng hề giống một đám cưới chút nào cả.”

Nhưng điều đó vẫn chưa đủ để ngăn sự hưng phấn của Char, cô liên tục dùng hai tay đập mạnh vào mặt bàn thể hiện sự quyết tâm của mình.

“Mọi thứ giờ đây do em làm chủ rồi. Ufufu. Còn về cảnh vật thì đừng lo, anh quên em là ai rồi à.”

Vừa dứt lời, cô đưa bàn tay của mình ra khỏi tay áo. *Póc.

Sau cái búng tay của Char, cảnh vật xung quanh nhanh chóng nhòe đi và thay đổi hoàn toàn.

Đôi mắt nâu của hắn dần mở ra, nó vẫn chưa quen với ánh sáng bên ngoài nên cảnh vật xung quanh trở nên chói lóa. Vài giây sau, khi đồng tử của hắn dần co lại, mọi thứ xung quanh mới được hiện lên rõ nét.

Căn phòng mà hắn cùng với Char đang ngồi giờ đây đã biến thành một lễ đường hoành tráng.

“Chuyện này… nó là năng lực của em thật à?”- Hắn ngơ ngác nhìn về phía cô ấy.

Char mỉm cười rồi gật đầu. Cô chậm rãi phủi nhưng vụn bánh trên đùi xuống mặt đất rồi đứng lên. Cô chìa bàn tay của mình về phía Lancrew.

“Nào. Hãy cùng bắt đầu hôn lễ của chúng ta đi.”

“Khoan đã nào. Cho tôi vài phút để hiểu chuyện gì đang xảy ra được không?”

“Nhanh lên nào!”

Không để cho Lancrew có thời gian tán ngẫu, cô vội cầm cánh tay trái của hắn và nhấc lên. Sức mạnh của Char hẳn sẽ không được như thế nhưng khi cô dùng quyền năng của thần chết thì thân hình đồ sộ của Lancrew cũng chẳng khác mấy một hòn sỏi nhỏ.

Bị đối phương bất ngờ kéo tay, hắn bước loạng choạng và suýt chút nữa ngã xuống bậc thầm bên dưới. Sau khi lấy lại được thăng bằng, hắn nhìn xung quanh một lúc rồi thở dài.

“Ra đây là cảnh vật bên trong lễ đường của em à. Nó khá đẹp đấy nhưng em có thấy rằng trang phục của chúng ta không hợp với cảnh này không.”

Cô nở một nụ cười tinh nghịch, búng tay thêm một lần nữa. Lập tức, chiếc áo hoodie mà đen kia trở thành một chiếc váy cưới tinh xảo màu đen huyền ảo. Còn bộ quần áo cũ kĩ, đơn giản mà Lancrew mặc khi nãy đã trở thành một bộ tuxedo màu xanh lam lịch lãm, đầy nam tính. Một cách nào đó, chiếc áo vừa vặn với cơ thể hắn một cách hoàn hảo, cứ như nó được tạo ra chỉ cho riêng hắn.

Dưới ánh đèn chùm của lễ đường, những hạt pha lê đính trên chiếc váy cưới của Char bắt đầu tỏa sáng lấp lánh. Mái tóc màu bạch kim của cố ấy trải dài trên phần lưng áo màu đen tuyền tạo nên những nét gợn sống gợi cảm đằng sau chiếc khăn voan của cô dâu. Chiếc đầm của cô ấy không bó quá sát cơ thể nhưng nó vẫn đủ để gợi lên toàn bộ vẻ nữ tính dễ thương của cô.

Giờ đây, toàn bộ tế bào não của hắn gần như bị tê liệt hoàn toàn. Tất cả sự chú ý của Lancrew đều chỉ hướng về phía Char và chỉ mỗi cô ấy. Cô thật đẹp và lộng lẫy trong bộ áo cô dâu.

“Sao nào, nhìn em đẹp không?”- Cô nói rồi xoay một vòng trước mặt của Lancrew.

“Em đẹp lắm. Nhưng tại sao lại là màu đen như thế này. Tôi chưa từng thấy một chiếc váy cưới nào màu đen như vậy cả.”

“À, xin lỗi vì em vẫn chưa giải thích nhé. Chiếc áo hoodie đen mà em mặc nó giống như một phần của cơ thể em vậy vì thế em có thể thoải mái thay đổi trang phục với chiếc áo đó. Chỉ có một điều là nó không thể thay được màu sắc thôi.”

Chiếc váy cưới này gợi nhớ lại cho hắn vào ngày White Christmas dạo trước. Cô từng đứng trước một cửa hàng vái cưới rồi nhìn thật lâu vào bên trong vào một chiếc váy có kiểu dáng thiết kế giống như bây giờ.

“Sao nào, đã giống cảnh một đám cưới thật chưa.”

“Nếu so với một đám cưới thì nó hơi yên ăng đấy nhỉ.”

Không gian tĩnh lặng bao trùm cả một lễ đường đầy ánh sáng, nó quá rộng so với hai người bọn họ.

“Anh đúng là đòi hỏi nhiều quá đấy Lancrew. Nhưng cũng được thôi.”

Sau lời nói của cô ấy, căn phòng bỗng nhiên đầy ắp những tiếng cười nói rộn ràng. Từ dưới những hàng ghế gỗ, tiếng vỗ tay của những người vãng khách vang lên vô cùng giòn giã. Âm thanh của những đứa trẻ đang cười đùa, âm thanh của những người lớn tuổi đàn bàn luận về cặp đôi trẻ.

Hắn vội vã nhìn xuống về phía lễ đường, hàng loạt những tấm bìa được sơn màu đen tuyền và được cắt tỉa theo hình dạng người dần xuất hiện trên những chiếc ghế. Bọn họ không hề có một gương mặt cụ thể nhưng tất cả đều đang đứng lên để chúc mừng cho cô dâu và chú rể.

“Thế nào, đúng ý của anh rồi chứ.”

“Cảm giác nó hay đó nhưng mà cũng rờn rợn như thế nào ấy.”

“Một người gần chết như anh cũng sợ chuyện này à? Không thể tin nổi đấy.”

Đột nhiên, trên bàn tay của hắn xuất hiện một đóa hoa màu hồng đỏ, có mùi hương nhè nhẹ. Lancrew vội nâng cánh tay lên và trao đóa hoa đó cho Char.

“Mùi hương này là… hoa anh túc à?”

“Bingo!”- Cô nói rồi đưa hai cánh tay ra nhận đóa hoa từ hắn.

“Hoa anh túc trong một đám cưới. Sở thích của em thật lạ lùng đấy Char.”

“Đây là thế giới do em tạo ra mà, em muốn như thế nào thì nó phải theo thế đấy thôi.”

Từ phía dưới, giọng một người đàn ông trung niên vang lên to rõ.

“Chú rể mở khăn voan cho cô dâu nào.”

“Phải đấy, phải đây.”- Một người khác đồng tình.

Một lúc sau, đám đông bắt đầu náo nhiệt hơn theo lời kêu gọi của người đàn ông bí ẩn kia. Hắn cũng chỉ biết nhìn xuống phía dưới rồi mỉm cười trừ trước khung cảnh đấy.

“Nào, anh mau chóng làm theo lời bọn họ đi. Nếu không bọn họ sẽ trở thành một đám đông tức giận đấy.”

“Thế giới này là của em mà, em hoàn toàn có thể kiểm soát bọn họ đấy chứ.”

“Anh thật cứng đầu đấy Lancrew.”

“Rồi, rồi.”

Hắn nói rồi run run cầm chiếc khăn voan màu đen che trước khuôn mặt của Char lên. Không hiểu tại sao vào lúc đó hắn lại cảm thấy vô cùng hồi hộp mặc dù đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy rất nhiều lần rồi. Từng phút giây chậm rãi, hắn dần vén chiếc khăn lên khỏi khuôn mặt cô ấy.

Char dịu dàng ngước khuôn mặt của mình lên nhìn hắn. Đôi mắt màu đỏ ngọc của cô đang ngấn lệ hạnh phúc, đôi môi nhỏ mím chặt lại đầy xúc động. Gương mặt của cô vẫn còn hơi ửng đỏ do hơi men từ những ly rượu ban nãy.

“Em thật đẹp đấy! Cô dâu của tôi.”

“Ể!”- Gương mặt của Char lại càng lêm đỏ ửng.-“Anh… anh đang nói thứ ngu ngốc gì thế?”

“Thường trong đám cưới người ta sẽ nói như vậy mà. Thậm chí sau khi vén khăn voan lên thì cô dâu và chú rễ sẽ hôn nhau mà.”

“Cái gì? Hôn… hôn nhau à. Khoan đã nào, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý… À phải rồi!”- Cô nói to rồi chìa cánh tay trái ra đằng trước.- “Chúng ta sẽ không giống như những cặp đôi bình thường, đám cưới của chúng ta sẽ không có những việc tầm thường như thế này đâu. Lancrew này, anh cũng giơ cánh tay của mình lên đi.”

Nghe theo lời của của Char, hắn đưa cánh tay của mình ra phía trước. Đột nhiên, một ly rượu vang ngọt màu vàng rơm xuất hiện trên. Ở phía Char cũng vậy, cô bước lên phía trước rồi khoác cánh tay của mình vòng qua cánh tay của hắn.

“Uầy, em làm trò gì nữa vậy Char.”

“Chẳng phải trong đám cưới người ta sẽ làm như thế này sau. Mà anh ngồi xuống một chút được không Lancrew, dáng người anh cao quá làm em không thể với tới được cánh tay.”

Hắn nhìn xuống dưới cánh tay của mình, Char vẫn đang nỗ lực kéo hắn xuống thấp một chút. Nhìn thấy cô như vậy, hắn cười thầm rồi đặt gối của mình xuống bậc thềm.

“Như vậy là ổn rồi chứ nhỉ?”- Hắn nói rồi khoác cánh tay của mình vào Char.

Giờ đây, khoảng cách giữa mặt và mặt của bọn họ chỉ còn tầm mười centimet. Nó không quá gần nhưng vẫn đủ để đối phương biết được nhịp thở của bản thân. Lancrew đã không thể giấu được sự hồi hộp của mình, hơi thở của hắn càng lúc càng gấp gáp, tim đập mạnh đến mức tai có thể nghe thấy được.

“Sau tay của anh lại run quá vậy.”- Cô hỏi với giọng châm chọc.

“Em cũng thế, người nóng như thể sắp phả ra khói rồi kìa.”

“Anh uống trước đi.”

“Không, em mới là người phải uống trước.”

“Thôi được. Hai chúng ta uống cùng nhau.”

“Nhất trí.”

“Chúc mừng anh/em”

Hai người bọn họ đồng thanh nói rồi uống cạn hai ly rượu ngay lập tức trong tiếng hò reo của những người bên dưới. Hơi nóng của cồn trong ly rượu ngọt khiến Lancrew cảm thấy hơi choáng. Hắn khẽ liếc về phía Char với ánh mắt thăm dò và nhận lại một nụ cười đầy ngụ ý từ cô. Hắn thầm mong rằng mình đã thận trọng hơn khi nhận ly rượu từ tay Char vì nơi đây là một thế giới do cô ấy tạo ra.

Âm nhạc bắt đầu nổi lên, đó là một điệu ballad nhẹ nhàng và cuốn hút. Khung cảnh lễ đường dần trở nên nhạt nhòa, chiếc đèn trùm trên tường dần biến mất và thay vào đó là một ánh đèn pha màu tím nhạt chiếu vào người hắn. Không gian xung quanh bắt đầu thay đổi, tiếng cười đùa cũng dần mất đi sau vũ điệu của âm nhạc.

Char vẫn đứng trước mặt hắn nhưng cô không còn mặc chiếc váy cưới như ban nãy mà thay vào đó là một chiếc váy thời trang hơm màu đen tuyền với giày cao ngót. Nếu bộ áo ban nãy thể hiện sự dễ thương và nữ tính thì chiếc váy này lại thể hiện sự táo bạo và quyến rũ. Hắn vội nhìn lại về bộ quần áo của mình và thở phào khi nhận ra bộ tuxedo vẫn còn nguyên trên cơ thể thay vì một trang phục dị hợm nào khác.

“Lần này là gì nữa đây.”- Hắn cùi người xuống, nhìn về phía Char.

Cô không trả lời mà bất chợt đặt bàn tay của hắn lên người của mình. Điệu nhạc trong căn phòng dần trở nên sôi động hơn. Đôi chân của Char di chuyển chậm rãi về sau.

“Hãy… cùng với…”- Giọng cô dần đứt quãng do tiếng nhạc.

“Em đang nói gì vậy? Tôi không thể nghe được.”

Dần dần trong căn phòng, những bóng người được làm bằng bìa cứng kia cũng khiêu vũ với bọn họ. Tiếng cười nói, tiếng giày cao gót đi trên sàn gỗ càng lúc càng trở nên sôi động, hòa cùng với ánh đèn pha màu tím lấp lánh.

Hắn chưa từng học khiêu vũ nên sự không hiểu ý với Char là điều không thể tránh khỏi. Thỉnh thoảng bọn họ lại dẫm chân lên nhau và đám đông xung quanh bắt đầu cười đùa. Nhưng nơi bọn họ đi qua, mọi người đều né tránh vì chính bọn họ mới là nhân vật chủ đạo của bữa tiệc này.

Dần dần, hắn cảm thấy bản thân đã bắt kịp theo điệu nhạc. Cộng hưởng thêm cảm giác lấn cấn do ly rượu của Char ban nãy, hắn cảm thấy bước chân của mình trở nên nhẹ nhàng lạ thường.

“Này Char, ban nãy em chơi xấu với tôi nhỉ.”- Hắn hỏi, bàn tay vẫn đặt trên eo của cô ấy.

“Ufufu, nếu như em không làm như vậy thì biết bao giờ anh mới say chứ. Em thừa biết những chai rượu ngọt kia sẽ chẳng đủ sức để đánh gục anh như vậy.”

“Ăn gian thật đấy!”- Hắn nói rồi bẹo thật mạnh vào gò má của cô.

“Đau đấy! Mà Lancrew này, người say thường hay nói thật với nhau đúng không anh?”

“Chuyện này… tôi cũng thật sự không rõ, nhưng em có thể kiểm soát lời nói của tôi bằng khả năng đọc suy nghĩ của mình mà.”

“Đó là một lời nói dối đấy.”- Cô nói rồi mỉm cười.- “Thật ra thần chết như em không hề có khả năng như vậy đâu, chỉ là do cảm xúc của anh dễ bị em đọc quá mà.”

“Tôi…”

Giọng của hắn trở nên lúng túng, não bộ giờ đây đã không còn hoạt động đủ tốt để khiến hắn tỉnh táo mà đưa ra câu trả lời tốt nhất.

“Em… em thật sự ranh ma hơn những gì tôi tưởng đấy Char. Quả nhiên tôi đã sai khi xem thường em chỉ là một con nhóc.”

“Thôi nào, giờ hãy trả lời những câu hỏi của em nhé.”

Tiếng nhạc trong căn phòng đã đến đoạn cao trào, tất cả mọi thứ dần được đẩy nhanh tốc độ.

“Nếu như em và anh, cả hai người chúng ta đều là con người và đám cưới này là thật thì anh nghĩ như thế nào?”

“Tôi nghĩ mình sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới này. Thật tuyệt vời khi tôi có một người vợ như em.”

Cô nhìn hắn rồi nhíu mày:

“Vậy anh nghĩ thế nào về tương lai của chúng ta ?”

“Xem nào.”- Hắn nheo mắt lại, tỏ vẻ nghĩ ngợi.

“Có lẽ anh đã suy nghĩ nghiêm túc nhỉ.”

“Xem nào… Nếu hai chúng ta cùng lấy nhau thì cả hai sẽ cùng đi theo con đường nghệ thuật nhỉ. Nếu như em không ngại thì có thể ở cùng với anh trong căn nhà trọ kia, hai chúng ta sẽ biến nó thành một xưởng vẽ. Có thể cuộc sống ban đầu sẽ khó khăn nhưng anh nghĩ tranh của em chắc chắn sẽ bán được giá sau này.”

“Hic, anh toàn lợi dụng em để kiếm tiền không nhỉ. Còn tương lai thì sao, anh nghĩ sẽ như thế nào nếu như chúng ta có con chung với nhau.”

“Đó là điều tuyệt với nhất mà anh nghĩ đến đấy. Chúng ta có thể dạy con cách điêu khắc tượng và vẽ tranh nhỉ, nếu là con của chúng ta thì anh nghĩ nó sẽ có tài năng thôi.”

“Nếu như bọn trẻ không thích thì sao? Anh có ép buộc chúng phải như chúng ta không?”- Cô hỏi.

“Tất nhiên là không, anh tôn trọng ước mơ của bọn nhỏ. Và khi bọn chúng lớn lên và rời đi, chúng ta sẽ tìm một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô và cùng nhau sống đến cuối đời.”

“Nghe thật mơ mộng nhỉ. Em ước gì nó sẽ trở thành sự thật.”

Nhưng hình nhân xung quanh dần biến mất, tiếng cười đùa cũng ngớt dần.

Điệu nhạc dần trở nên nhẹ nhàng hơn, hồi kết của nó đang đến gần. Lancrew chẳng còn giữ được sự tỉnh táo, bước chân hắn loạng choạng và ngã xuống.

“Cẩn thận!”-

Cô vội đưa đôi tay của mình ra để đỡ hắn nhưng lại không thể. Cô không thể chạm vào hắn được nữa. Lancrew như một vật thể đi xuyên qua người Char rồi ngã xuống mặt đất.

Điệu nhạc chấm dứt, không gian xung quanh trở về với căn phòng trọ nhỏ bé ban đầu. Trái tim của Char đang rạn nứt, cô ngửa khuôn mặt của mình lên trời. Giọt nước mắt trải dài trên gò má.

“Sau tất cả, chúng ta chỉ đến được đây thôi sao.”