22.
Hơn một trăm năm trước ở Kinh Gạo đã xảy ra một chuyện lạ. Sự kiện ấy khiến cho cái cồn vốn dĩ rất đông nhà cửa trở nên vắng lặng như bây giờ. Và tất cả bắt đầu từ đền thờ Cô Hai.
Một buổi tối con Lan thấy có bóng người dò dẫm sục sạo trong vườn cây sau đền, nó lo lắng chạy qua phòng con Huệ đánh thức bạn mình dậy, nói hình như có ai đó đột nhập. Đền lúc bấy giờ chỉ có hai đứa con gái ở với nhau nên tụi nó sợ, không biết lỡ gặp dân xấu xa thì chúng liệu có chống cự lại được không. Nhưng hai đứa muốn không đi kiểm tra cũng không được, nhiệm vụ của chúng là không thể để cho đền bị mất cắp thứ gì.
Lan rọi đèn pin đi trước, tay cầm một khúc củi, con Huệ thì vác theo cây dao bầu đi phía sau, nếu có nguy hiểm là nhào lên ứng cứu ngay lập tức. Tụi nó lần mò đi về phía khu thờ chính. Và đúng là chúng thấy một bóng người đang mò mẫm tìm cách lẻn vào bên trong điện thật. Cái bóng đó cạy ổ khoá rồi khẽ khàng mở cánh cửa nhỏ bên hông điện, nó nhìn xung quanh một lát, hai đứa vội trốn vào góc tường, cái bóng hình như đã thấy yên tâm nên nhanh chân bước vào trong. Cả hai chậm rãi theo sau.
Cái bóng to lớn đi về phía bức phù điêu, rồi bắt ghế đứng lên định làm gì với mảnh tường đó. Con Lan với tay bật đèn, cả gian phòng đột ngột được rọi sáng trưng. Song thứ tụi nó nhìn thấy không phải là một tên trộm bịt mặt, hay một thằng giang hồ lưu manh xăm trổ gì hết, mà là một cậu con trai tụi nó cũng khá thân, con của một chủ tiệm cầm đồ nhà trong khu dân cư xã Kinh Gạo. Tụi nó thấy bớt lo khi biết được đó là người quen, với lại hai đứa cũng biết tính tình của y, y có ăn học đàng hoàng và cũng là một người xởi lởi tốt bụng nên chắc không thể là người xấu, ít ra bên ngoài thì là như vậy. Song hành động lúc này của y lại làm hai đứa thấy rùng mình.
Người con trai đó đang nhón hai chân trên ghế, cố rướn người hôn vào đôi môi của vị vua được khắc trên tường. Y hôn ngấu nghiến và say mê đến mức không nhận ra đèn xung quanh mình đã được bật và hành động của mình đã bị phát giác.
Lan kêu lớn nhằm đánh động ý thức của y, “Lành, cậu làm cái gì vậy?”
Người con trai dường như không nghe thấy, vẫn lim dim mắt đắm chìm trong nụ hôn của mình với bức tường. Lan nhìn Huệ hoang mang, Huệ khẽ lắc đầu với nó, không biết phải làm thế nào bây giờ, con nhỏ cũng hơi hoảng trước cảnh tượng ấy. Lành như người mộng du, ngỡ như nếu dứt cơn mộng liền sẽ hỏi tại sao mình đứng đây, tự nhiên nửa đêm mình đến đền Cô Hai làm chi vậy ta? Song y lại không phải đang mộng du, y vẫn tỉnh táo.
Lúc dứt trận hôn, Lành quay lại nhìn hai đứa, mới nhận ra xung quanh mình sáng trưng và người ta đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu. Y gãi đầu, “Không biết tại sao tui nhìn thấy cặp môi của vị vua trong bức tranh này thì lại muốn hôn hết sức.”
Lan nghi hoặc nhìn lên bức tranh. Đôi môi người đang nằm được chạm khắc khá tinh xảo, một cặp môi dày, đầy đặn và bóng bẩy, đúng chuẩn phong cách điêu khắc ảnh hưởng thời xa xưa, khi mà các chuẩn mực về hình thể vẫn chưa được chú ý nhiều đến. Tính ra trông nó chẳng khác gì cặp môi của người vũ nữ chămpa đang uốn tay múa lượn ở trung tâm bức tranh cả. Nếu nói về gợi cảm thì lẽ ra Lành phải hôn đôi môi của người vũ nữ kia mới đúng. Lam cảm thấy không hiểu.
“Đôi môi đó có gì quyến rũ mà cậu lại muốn hôn?”
“Không biết nữa.” Lành trèo xuống, xỏ lại đôi dép rồi kê ghế về lại chỗ cũ, “Lan không thấy nó hấp dẫn sao?”
“Ngay cả như cậu nói đi chăng nữa thì cậu cũng không thể nào hôn đắm đuối một bức tường như vậy. Với lại, còn cả việc ban đêm ban hôm lẻn vào đây thế này. Tụi tui bắt cậu nộp cho cảnh sát được rồi đó.”
Huệ cũng tán thành, “Phải rồi, hay anh muốn ăn trộm gì của đền, giờ biết mình bị phát hiện nên bày trò giả điên giả khùng? Anh nói thật đi tụi tui tha cho.”
Chàng trai vội vàng xua tay, “Không có, tui không ăn cắp gì hết. Mấy tên trộm nếu vào đền ăn cắp thì chắc là dân tứ xứ đến đây chưa nghe qua danh Cô Hai, hoặc là đám túng thiếu quá. Chứ chẳng ai hiểu biết rõ mà lại dại dột đi ăn cắp đồ của đền hết. Tui cũng không có nghèo khổ gì nên sao có đủ gan đi ăn cắp đồ của thần thánh được chứ!”
“Vậy thì nói sự thật đi, cậu đến đây làm gì?” Lan nhăn mặt, hỏi.
“Tui đã nói là mình chỉ muốn lẻn vào đây để thử hôn vào môi của vị vua trên bức phù điêu này xem nó thế nào thôi.” Y chỉ tay lên bức tường, “Xin lỗi tại không xin phép trước. Nhưng chuyện này tui cũng không dám mở lời xin đâu.”
Lan với Huệ bàn bạc với nhau, dẫu cho có hơi khó tin nhưng tụi nó biết Lành rất rõ, chắc chắn y không thể có ý đồ bậy bạ gì được nên tụi nó đành để cho y về, với điều kiện từ nay về sau không được tự ý trèo tường như ăn trộm vào đây nữa. Nếu bị bắt lần hai thì chắc chắn tụi nó không tha.
Cậu trai nghe đến đó thì tự động quỳ sụp xuống van xin, “Tui xin hai cô, cho tui cơ hội hôn tấm phù điêu này thêm vài lần nữa. Nó quá thu hút, tôi không thể cưỡng lại được, nếu không tui sẽ chết mất, tui xin hai cô mà!”
Lan và Huệ trố mắt, đứng trân nhìn hành động hoảng loạn điên cuồng của người trước mặt, cảm thấy hoang mang tột độ. Chúng chẳng thể hiểu chuyện kỳ lạ gì đang diễn ra.
Sau đêm hôm ấy, những ngày tiếp theo có rất nhiều đàn ông con trai trong xóm cồn sau khi nhìn thấy tấm phù điêu đã tìm đủ mọi cách nhào đến và hôn ngấu nghiến. Rồi người này kể cho người kia, những kẻ trước nay chưa từng vào đền nhưng lại tò mò muốn xem thử nên đã đến và bị cặp môi bằng đá thu hút. Đến mức họ đánh nhau, giẫm đạp lên nhau, chen chút và tranh giành để được hôn một bức tường. Hai đứa con gái hầu đền không đủ sức để cản họ lại. Những người con trai ở Kinh Gạo và từ khắp mọi nơi dường như hoá điên, luôn luôn thèm khát được đến gần cặp môi đó. Tuy ban đêm đền đã đóng cửa nhưng họ vẫn cứ tìm cách lẻn vào, làm cho chẳng đêm nào mà ngôi đền này không ồn ào náo nhiệt như có làm lễ xuyên đêm. Khi chộp được cánh môi ấy rồi, họ bắt đầu mút lấy mút để, như chỗ ấy có chứa một thứ mật ngọt đang chảy ra. Họ rê lưỡi liếm láp một cách man dại, có phần thú tính, giống như đó không phải một nụ hôn mà mà một con hổ đang xé xác thịt một con nai, với ánh mắt toé lửa và tay chân bấu chặt vào mảng tường.
Hết cách, con Huệ phải đặt làm một hàng rào thép quây xung quanh bức tường, tốn tiền không ít thế nhưng vẫn chẳng ăn thua. Bọn họ vẫn lấy kìm bẻ gãy tấm lưới, hay hung bạo hơn là cố đạp đổ nó. Người ta bắt đầu nghi ngại, có khi nào đàn ông con trai ở đây sẽ chết vì một cái môi bằng đá, có khi nào đây là trò yêu thuật của Cô Hai bày ra để biến tất cả những người đàn ông trên xóm cồn trở thành những kẻ điên khùng? Có những gia đình chịu không nổi cảnh người thân của mình bị hoá ra lú lẫn vì một hiện tượng lạ lùng như thế nên đã dỡ nhà bỏ đi nơi khác.
Sự việc đó khiến con Huệ và Lan phải ngồi đồng riêng để gọi Cô Hai hỏi tại sao lại xảy ra cớ sự này. Ta trả lời là mình không biết, không phải lỗi của ta, tất cả mọi thứ tự nhiên thành ra như thế, ta đâu có lý do gì để làm những chuyện thế này. Con Lan vẫn nửa tin nửa ngờ, vì không phải ta chứ còn ai có thể làm nên hiện tượng đó. Song những gì nói được ta đã nói, tụi nó chỉ có thể chấp nhận chứ đâu biết làm gì.
Vậy mà sau buổi hầu đồng ấy thì mọi thứ lại trở về như cũ, suốt hai tháng trời liên tục bị quấy phá bởi đám người điên cuồng thì cuối cùng hai đứa cũng được nghỉ ngơi. Vị trí đôi môi của ông vua đang nằm trên bức tranh bị chạm vào và cọ xát quá nhiều thành ra bây giờ đã bóng lưỡng, sờ tay có thể cảm nhận được độ nhẵn đến mức êm ái của bề mặt đá đã được mài trụi. Và vụ việc lần đó đã trở thành một câu chuyện truyền kỳ của đền, sau này hay được mang ra kể lại cho các đệ tử hành hương đến đây.
Lan kết thúc câu chuyện, vô thức đưa mắt nhìn về phía trái điện thờ nơi bức phù điêu vẫn luôn luôn hiện diện và trở thành một phần không thể tách rời với ngôi đền, trừ phi cả cái đền bị giật sập xuống thì nó mới có thể bị phá huỷ. Cậu trai ngồi nghe từ nãy đến giờ với biểu cảm thích thú trên mặt. Ơn ngồi bên cạnh như nhớ lại việc gì, nó cũng kể, “Nhắc mới nhớ, bữa trước em có nằm mơ, thấy Cậu Hai hiển linh bảo em phải đến hôn cái xác của cậu ấy. Không biết đó có phải là một mệnh lệnh gì từ cậu hay không?”
“Vậy em không định làm theo à?” Cậu trai hỏi Ơn.
Không biết phải trả lời thế nào, Ơn ấp úng trong miệng và nhìn đi chỗ khác cố tìm lời giải thích, “Mỗi lần em đụng vào người Cậu Hai là sẽ có mùi xác thịt phân huỷ bốc lên nên không dám làm.”
Cậu trai hiểu thằng nhỏ không muốn hôn một cái xác chết, hay cũng có thể là không muốn hôn một người con trai. Cậu đứng dậy rồi bước về phía chiếc quan tài kính trên đài thờ, nhẹ nhàng nâng nắp kín trong suốt lên. Lan và Ơn nhìn theo nhưng không hỏi cậu ấy định làm gì. Đột nhiên cậu cúi xuống và hôn vào môi cái xác của ta.
“Anh làm cái gì vậy?” Lan đứng bên dưới hét lên.
Chàng trai không trả lời, vẫn giữ nụ hôn đó. Ta xấu hổ đến mức cảm giác như mình muốn bật dậy sống lại đến nơi, không biết bao nhiêu năm rồi ta mới được một ai đó hôn như thế, ngay cả là một người chẳng phải thân thiết gì. Bình thường được Ơn chạm vào người là ta đã đủ xúc động, giờ còn có thể cảm nhận nụ hôn của một người khác dành cho mình, lần đầu ta nhận ra có lẽ mình vẫn chưa chết hẳn.
Nụ hôn kéo dài được một chốc thì cái xác xảy ra phản ứng, mùi khắm khú hôi thối bắt đầu xộc lên. Cậu trai đã biết trước điều này nên che mũi lại. Cậu rời môi rồi nhìn xuống ta một lượt từ đầu đến chân.
“Không có gì xảy ra hả? Cứ tưởng cái xác sẽ sống lại chứ!” Một tay bịt mũi, một tay chống hông, cậu có vẻ bất mãn.
Cậu bước xuống đài, Lan và Ơn cũng đang giữ chặt mũi mình nhìn cậu.
Cậu giải thích, “Anh nghĩ cái sự việc liên quan đến tấm phù điêu là một thông điệp của Cô Hai, cổ muốn một người con trai nào đó có thể hôn mình, cùng với giấc mơ của Ơn làm anh càng tin chắc như vậy. Anh cứ nghĩ một nụ hôn sẽ giúp cổ sống lại, ai dè không phải. Chắc không có gợi ý gì trong mấy chuyện này, hoặc là anh đoán sai.”
Vừa nói cậu vừa cười, nụ cười đẹp ngây ngất của một người biết rõ là mình đẹp. Ta vẫn còn thấy mắc cỡ và lúng túng. Nụ hôn vừa rồi đúng thật là có thể khiến người chết cũng phải rung động.
23.
Cuối cùng con Lan cũng nhận ra điểm kỳ lạ giữa cô Tài và cậu trai. Hôm đó nó đi vào bếp, thấy hai người họ đang hôn nhau đắm đuối. Chẳng biết là ai bắt đầu trước, nhưng nhìn thì có vẻ cậu là người chủ động, vì cậu đang ép sát người đàn bà vào tường, cũng là tay cậu bao lấy má chị, còn chị thì im lặng không chống cự. Lan xớ rớ làm rớt tô cám cạn đáy, chết trân đứng ở phía cửa. Cô Tài giật mình đẩy cậu trai ra, vụng về giấu mặt đi như trẻ con lỡ làm gì quấy, cậu thì im lặng nhìn Lan, cũng không nói gì.
Để kết thúc cái không khí kỳ cục đó, Lan nói nhanh, “Tui vô lấy thêm cám cho con heo.”
Hai người kia ừ hử rồi mạnh ai nấy tìm việc để làm, nhưng ta biết rằng họ không còn tâm trí đâu để làm việc nữa.
Bữa chiều Lan gặp riêng cô Tài, nhắc chị về lời thề đã lập ra với Cô Hai từ mười tám năm về trước.
“Cô biết là không được cãi lời Cô Hai mà.”
Cô Tài im lặng không đáp, hoặc chị đang tìm cách để giải thích biện hộ cho hành động của mình.
Lan nhìn chị, thở hắt, không biết trong lòng nó đang muốn ủng hộ hay phản đối mối quan hệ giữa hai người họ. Nó dựa người vào gốc ổi, ngó nắng lăn dài trên sân gạch, rồi tự động chuyển chủ đề.
“Chắc chị không để ý, nếu đứa con năm đó của chị được sinh ra đời, thì đứa nhỏ đã bằng tuổi Ơn bây giờ.”
Chới với vì thông tin mà trước nay mình không hề chú ý đến, cô Tài như muốn bật ngửa ra sau, phải với tay bấu lấy vành lu nước để đứng cho vững. Lúc này chị mới hiểu, thằng nhỏ ngày nào cũng tới lui trước mặt chị, được chị dạy nấu đủ thứ món, được nó kể chuyện này chuyện nọ, mà tại sao từ đó đến giờ chị không nhận ra. Bao nhiêu năm tìm kiếm xem rốt cuộc Cô Hai đã chuyển con chị vào bụng ai, cuối cùng kết quả luôn sờ sờ trước mắt mà sao chị không biết.
“Tui nhớ năm xưa, sau thời điểm cô đến đền mấy ngày, ba mẹ Ơn cũng vào đền xin một mụn con. Cô thấy không, chẳng có chuyện gì lệch khỏi tính toán của Cô Hai, tuy lúc nào cổ cũng một mực bảo không phải mình làm, nhưng những xếp đặt đã vừa khít với nhau thế này, nói không phải do cổ thì ai mà tin.”
Phải rồi, chẳng ai tin ta nói khi ta bảo rằng mình không làm gì cả, tất cả tự nó rơi vào cục diện thế này. Tại sao ta phải tính toán với các người, ta được gì khi làm những điều đó?
“Tui là người hầu hạ Cô Hai lâu nhất, một trăm sáu mươi năm đâu phải là ít, giờ nói mình không tin cổ thì nghe cũng bạc. Nhưng mà cô nên cẩn thận, hình như Cô Hai không ý thức được thần lực của chính mình, cổ không điều khiển được phép thuật của một vị thần hay sao đó. Mọi thứ xảy ra đều nằm trong sự xếp đặt của số phận.” Đoạn, nó xoay qua nhìn cô Tài, giờ đang run rẩy tay chân, “Còn chuyện về Ơn tui nói vậy chắc cô hiểu ý rồi.”
Lời nói của con Lan xoay mòng mòng quanh chị, chị co rúm người, áp mặt vào hai bàn tay, nước mắt rơi lã chã, cái mặt chị nhăn nhúm lại, chỉ có tiếng nấc của người đàn bà trả lời lại con Lan. Ra là đứa trẻ đã từng nằm trong bụng chị, chị và nó đã từng chia nhau một cơ thể, chị đã từng nghe tiếng tim nó đập và suốt bao nhiêu năm chị vẫn tìm kiếm, giờ nó đang ở gần chị đến mức không ngờ.
“Với cả chuyện của cô với cái cậu kia, hai người tự tính với nhau. Suốt bao năm qua cô không cần đàn ông, không cần một người yêu thương mà vẫn sống được, cô đã từ chối bao nhiêu sính lễ và dạm hỏi, thì bây giờ cô cũng sẽ từ bỏ được cậu ấy thôi.”
Cô Tài trả lời Lan, và lần đầu tiên trong suốt cuộc nói chuyện Lan bị lâm vào thế ngơ ngác, khi chị nói lẫn vào tiếng nấc nghẹn của chính mình, “Tui không thể sống thế này tiếp được nữa. Lan hiểu không, tui là con người, mà con người không thể cứ ru rú một mình mãi, con người sống phải có bầy bạn, có ai đó bên cạnh để chăm sóc và yên ủi lẫn nhau. Bị buộc phải cô độc trong một thời gian quá dài thì tui chắc chắn sẽ hoá điên hoá dại, tui biết mình không còn có thể chịu được cảnh này nữa. Con người sống phải có nhau.”
24.
Kể từ giấc mơ đầu tiên được nhìn thấy và nói chuyện với ta, Ơn bắt đầu mơ thấy ta nhiều hơn. Nhưng nó không phải mơ thấy một cuộc bàn luận, một buổi dạy bảo của thần linh với đệ tử, cũng không phải là một buổi gặp trà dư tửu hậu kể chuyện vui chuyện buồn. Ơn mơ thấy những mảng ký ức rời rạc về ta, miễn là hôm nào có một vụ việc xảy ra làm ta nhớ đến một ký ức đang ngủ yên trong tâm trí mình thì đêm đến Ơn sẽ mơ về nó.
Thí dụ như cuộc trò chuyện của con Lan và cô Tài hồi chiều làm ta nhớ lại hồi đó má từng hay ẩn ý bảo ta nên ưng một con nhỏ nào đó. Đọng lại trong đầu ta là một hôm má vừa lột củ sắn vừa nói, “Con người ta không thể sống cô đơn hoài được, thể nào cũng phải lập gia đình, cũng phải lấy vợ sinh con. Nào có con rồi mày sẽ có động lực phấn đấu hơn, chứ độc thân mãi sau này sẽ như cậu tư mày đến giờ còn lông bông, làm nhiêu tiêu hết nhiêu thì sao khấm khá nổi.”
Ta bảo má rằng mình không có thấy nhỏ nào ở đây nhìn được để thích hết, má trả lời, “Không được ở đây thì kiếm bên sông, không được nữa thì tao kiếm cho rồi sẽ được.”, như thể chuyện được hay không được má có thể phẩy tay cái rột là giải quyết xong ngay. Như hồi đó má vùng vằng không muốn lấy tía, ngoại ta cũng bảo, “Giờ không được thì về sống chung hai đứa vung đắp rồi thế nào cũng được.”. Má nói má hận họ đến giờ chưa hết cơn, mà cuối cùng lại biến thành họ, má không ngăn được mình biến thành những người mình hận.
Má nói với ta má hận nhà mẹ đẻ khi má phải tranh thủ việc chợ rồi lật đật chạy về để kịp dọn mâm cơm lên cho chồng. Má nói má hận khi má trèo xuống bờ kênh hái lá tía tô khi nhớ chực đêm qua chồng mình lên cơn ớn người bất chợt. Má nói má hận khi người ta kể má nghe chồng mình đang cặp với nhỏ nào bên sông, nhìn trắng như trứng gà lột. Má nói má hận khi nghe tin con nhỏ đó cấn bầu. Má nói má hận khi xoa đầu ta, bảo hên tao còn đứa con trai là mày, miễn có mày ở đây thì tao luôn luôn thắng, mày sau này cưới vợ và sinh cháu nữa thì chiến thắng của tao càng vinh hiển. Má nói má hận khi biết vợ bé của chồng là một ả chuyên làm nghề mát xa cho đàn ông trong phòng kín. Má nói má hận khi chật lưỡi bảo, “Tao đấm lưng thua gì mấy đứa đó!”. Má nói má hận khi chồng mình ẵm một đứa nhỏ về, nói cái này con tui, dù gì cũng giọt máu của tui, bà đừng có bạc bẽo, nó còn nhỏ đâu có tội tình gì! Má nói má hận khi mớm cơm, cẩn thận dẻ từng miếng cá cho thằng nhỏ không phải con mình sinh ra. Má nói má hận khi cười sằng sặc vì nghe tin con bồ nhí bị người ta rượt đánh, phải thả mình xuống sông để trốn, mấy ngày sau cái xác nổi lên được một chút thì trôi đi mất tích, như ả đã trở thành vợ của Thuỷ Tề. Má nói má hận khi ngồi nghĩ lại, rồi kêu tôi chèo ghe chở má đi lục khắp các kênh rạch mương nước, coi cái xác nhỏ đó giờ đang vướng ở chỗ nào, miệng còn lẩm nhẩm, “Chậc! Người ta cũng người nhà mình, sao để vậy được!”. Và má nói má hận khi có ai đi ngang gặp hai mẹ con thì góp lời, “Hai người tìm mấy tháng nay không thấy, chắc bị cá rỉa hết rồi, thôi hành mình chi cho khổ vậy?”, má trả lời tỉnh bơ, “Sống đã dính với nhà này, thì chết cái xác cũng phải chôn ở đất nhà này. Cổ dù gì cũng đã có công sinh một đứa con cho ổng. Giờ mình cứ để vậy, mai mốt đứa nhỏ lớn lên hỏi má nó đâu mà mình không có lấy một cái mộ để chỉ cho nó hiểu, coi sao được!”. Ta hỏi má sao miệng nói hận mà hành động lại toàn là những chăm chút, lo toan cho tía, thiếu điều tía biểu mình muốn cưới vợ bé chắc má sẽ tính toán sắm đồ đi dạm hỏi giùm. Má nói mày còn nhỏ, không hiểu được đâu con (thật ra đến lớn, đến khi mấy trăm tuổi ta vẫn không hiểu).
Lần đó hai mẹ con ta rốt cuộc vẫn kiếm không ra, má cũng hay đi nghe ngóng, miễn chỗ nào có tin tìm thấy một cái xác phụ nữ chết trôi là má tìm đến để nhìn mặt ngay. Ta đôi khi vẫn mơ nếu mình chết chắc cũng sẽ chết như vậy, nhảy ùm xuống nước rồi biến mất, nhưng tiếc là nếu ta chết thì chắc sẽ chẳng ai đi tìm. Một cô vợ bé chết còn có hai con người mòn mỏi sục sạo và hy vọng lần ra được xác, còn ta nếu chết rồi liệu có ai đi tìm - như ta và mẹ năm đó đi tìm cái xác của người đàn bà chỉ kịp nhìn qua những bức ảnh và chỉ biết qua những đồn đãi người ta thuật lại cho nghe?