Lẫy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 303

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 403

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 270

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 429

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 286

Sự đồng điệu

(Hoàn thành)

Sự đồng điệu

Beelicon

Tôi đã bắt cóc một cô gái!

1 307

Toàn tập - 38-42

38.

Lúc ấy tao chỉ biết trơ mắt nhìn đầu ngón tay chỉ về phía mình. Mặt anh Quốc đang đanh lại, vã mồ hôi.

Tao tưởng mình nghe nhầm, tao ước gì mình đã nghe nhầm, nhưng nghe nhầm kiểu gì mà ra được như vậy. Tất cả đều rõ ràng.

Mặt tao sau đó bị day tới day lui dưới đống dăm bàu, tưởng đâu khuôn mặt mình là miếng gỗ đang bị người ta bàu ra cho nhẵn. Sao không ai nhận ra tao thua anh Quốc tận mười ký, cơ thể èo uột, sức mấy tao kiềm được anh rồi hôn hít như vậy? Sao không ai nhận ra rõ ràng hai đứa tự nguyện đến với nhau chứ không phải là tao đi ép người khác? Tao muốn giải thích, song khi xoay qua nhìn vẻ mặt hốt hoảng quá mức chân thật của anh, tao cảm thấy mình không cần nói thêm gì nữa. Anh Quốc cần một con đường sống, một người chết tốt hơn là cả hai người.

Phải đến lúc thằng Hảo chen từ trong đám đông chạy đến can, tao mới thoát được trận đánh đó. Nhưng chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đủ, nước mắt nước dãi của tao trét đầy dưới sàn gạch, trên người thì máu me bê bết. Thằng Hảo khóc ròng, nó kéo giật cánh tay tía lại, ôm riết vào người không cho ổng ra đòn với tao nữa. May mà có nó xuất hiện kịp thời, nên tuy vết thương trên mặt tao nhìn rất đáng sợ nhưng không có cái nào để lại sẹo.

Nhà anh Quốc làm lớn chuyện, bắt tao phải biến mất khỏi cái cồn này. Và gia đình tao làm vậy thật, bằng cách đăng ký cho tao một chỗ trong trại tâm thần tập trung nào đó mà lúc ấy tao không rõ là nó thật sự có chuyên môn không (tuy cũng chẳng biết để chữa đồng tính thì cần những chuyên môn gì). Má tao vẫn không ngừng hy vọng, bảo với tía biết đâu sau này tao sẽ nghĩ khác, biết đâu gặp các bác sĩ tâm lý và những người điều trị thì tao sẽ hết thích đàn ông mà chuyển sang thích phụ nữ, hoặc ít nhất là vẫn cứ còn thích đàn ông, chỉ cần thích thêm phụ nữ nữa là được. Bao nhiêu đứa bê đê vẫn cưới vợ sinh con bình thường, chẳng lẽ con mình không thể như vậy.

Tao nghĩ má nên dành hy vọng cho những chuyện khác, đến tao còn chẳng có hy vọng gì vào mình nữa mà.

Tuy chuyện bí mật của mình tao chẳng mang đi nói với ai, thế nhưng thằng Hảo bằng một cách nào đó đã đoán ra được từ lâu rồi. Ít nhất vẫn còn nó đứng về phía tao, nó xui tao bỏ nhà đi, đừng bao giờ quay trở lại nơi đây nữa. Song tao không bỏ được, không hiểu tại sao lúc ấy tao lại có suy nghĩ rằng nếu mình cứ ở lại đây thì sẽ có ngày được chứng kiến những người đã từng huỷ hoại mình nhận lấy hậu quả và lúc ấy chắc tao sẽ cảm thấy hả dạ. Nếu tao bỏ đi rồi thì sao có thể thấy được cảnh đó.

39.

Lan giũ mạnh cái áo rồi treo lên dây phơi, cơn đau tê tái từ những lằn roi chạy dọc sau lưng nó vẫn còn hành hạ nó mỗi ngày, dấu vết vẫn chưa bớt đi màu tím tái. Giờ con nhỏ không thể làm việc nặng, song nó không làm thì chẳng có ai làm thay nên cũng đành phải lắt nhắt từng chút một được đến đâu hay đến đó. Sau cái đêm bị tao trách phạt, Lan phải nằm sấp trên giường hết mấy ngày, mỗi lần đứng dậy hay cử động thì những vết thương đang lành miệng lại khiến người nó rậm rật ê ẩm. Ơn hỏi chuyện gì đã xảy ra, tại sao Lan lại thành ra nông nổi này, Huệ chỉ trả lời là lúc đi xuống bờ kè nhặt đồ thì bả bị sụp đất nên té xuống sông, lưng đập vào đá. Thằng nhỏ lo lắng muốn vào gặp Lan hỏi cho kỹ nhưng đã bị Huệ chặn lại, nói Ơn là đàn ông con trai đâu giúp được gì, để tui lo cho bả là đủ rồi.

Song thằng nhỏ vẫn không thôi lo lắng, Lan trước giờ là người cẩn thận mà tự nhiên lại bị tai nạn một cách đột ngột vậy, nó cảm thấy không an. Con Huệ thì sau đêm hôm đó cũng bị sốt một trận, nhưng lại khỏi rất nhanh, và nó không được ai kể lại sự thật những chuyện đã xảy ra. Nó nhìn những lằn roi thô bạo trên lưng Lan thì biết ngay rằng đây chính là sự trừng phạt của Cô Hai, con nhỏ đã quá quen với chuyện đó. Nó gặng hỏi mãi nhưng Lan chỉ trả lời, “Tui ăn cắp móng tay và tóc của Cô Hai đem ra ngoài đưa cho người khác, bà biết rồi đó, chỉ những ai Cô Hai cho phép mới được nhận những thứ này. Nhưng người kia khổ quá mà cổ không cho, tui thấy tội nên lén lấy cho họ. Sau đó bị Cô Hai phát hiện nên mới phải chịu phạt. Do lỗi cũng nhẹ thôi nên chỉ bị quật vài cú, không sao đâu!”

“Từ trước tới nay bà đâu có làm như vậy, ai khổ đến mấy miễn là ý Cô Hai không thích bà cũng sẽ làm ngơ họ dù họ có cầu khẩn tới đâu. Sao giờ lại làm ra nông nỗi này?” Con Huệ vẫn hồ nghi không tin lắm, nó không nghĩ đến một ngày Lan sẽ âm thầm phản đối và làm trái lại quyết định của thần.

“Chắc tại tui sống lâu quá rồi, cái gan nó cũng lớn theo, hoặc do sống lâu quá nên sinh tật dễ động lòng.”

Tính Huệ không hay nghi ngờ, mà dẫu có nghi ngờ thì cũng chỉ trong chốc lát, nó sẽ bỏ đó chứ không ngẫm nghĩ gì thêm, nên là nghe Lan nói vậy thì nó tin vậy, và nó biết có hỏi nữa cũng thế thôi.

Lan thì thào, “Bà cứ nói với Ơn là tui bị té sông, cả người bầm dập, đừng cho ổng biết những chuyện này.”

Thật ra trong thời gian Ơn ở đây, tao cũng đã xử phạt một số trường hợp, Vằn cũng đã đánh kha khá người, nhưng cả ba tụi nó đều thống nhất sẽ không cho Ơn biết, cho rằng nếu thằng nhỏ biết cũng chẳng để làm gì, có khi lại thêm phiền. Vì Ơn quá hiền lành, nó sẽ không chịu được bạo lực, nó mà biết thì sẽ tìm cách ngăn chặn hành động ấy. Và lần này tụi nó cũng không nói sự thật với Ơn. Vậy là sự thật bị che giấu đến hai tầng giả dối, Lan và Vằn đã nói dối Huệ, rồi đến Huệ lại nói dối Ơn. Tao cảm thấy buồn cười khi cả đám tụi nó chỉ biết diễn kịch trước mặt nhau, dù có ý định chống đối thì đến cuối cùng cũng chẳng có đứa nào thắng được thần thánh.

Lan cho rằng việc xuất hồn đột ngột ra khỏi người Huệ của tao vào đêm hôm đó là biểu hiện cho thấy tao đã chấp nhận chuyện của Huệ và Ơn. Con nhỏ đoán tao đã suy nghĩ thông suốt rồi. Nhưng tụi nó quên mất rằng tao chỉ là một cái xác chết, đâu có suy nghĩ gì để mà thông với suốt, vả lại chuyện hai đứa tao có muốn ngăn cản cũng không thể, một cái xác chết thì có thể làm được gì?

Đột nhiên có tiếng nhốn nháo ngoài cổng đền, Lan treo áo lên dây phơi rồi vội bước ra sân trước xem sao. Hôm nay không phải ngày làm lễ, nó không nghĩ là khách thập phương sẽ đến đông và gây ồn ào như thế. Ngoài cổng, ông Đạt đang khua khua cái dùi cui của mình chặn một đám du côn vai u thịt bắp đang sấn sổ lại. Ơn và Huệ cũng chạy ra xem. Đám người nọ càng lúc càng hung hăng, chúng đẩy ông Đạt ngã dúi dụi rồi mạnh đứa nào đứa nấy bước vào, chen chúc nhau đi qua cái cổng đền bé tí, do là ngày vắng khách nên chỉ để mở một bên cửa.

Ba tụi nó nhìn nhau, không biết là có chuyện gì. Lan kêu Huệ vào gọi Vằn ra, có gì còn tiếp ứng kịp, nhìn đám này có lẽ là đang muốn kiếm chuyện quậy phá gì rồi. Lần này chắc không thể tránh khỏi một trận ẩu đả. Tuy tụi nó vẫn không rõ cái đám lưu manh này là từ đâu chui ra và có thù oán gì với đền Kinh Gạo.

Ơn chạy đến đỡ ông Đạt dậy, nó quắt mắt nhìn tụi thanh niên to gần gấp đôi nó, như một con cún nhỏ gầm gừ khi thấy người lạ vào xâm phạm lãnh thổ của mình. Lan chống hông, làm vẻ mặt và giọng nói cho ra dáng chủ nhà, “Mấy người ở đâu ra vậy? Có chuyện gì mà gây ồn ào ở đây? Đình đền là chỗ linh thiêng, muốn kiếm chuyện đánh nhau thì làm ơn đi chỗ khác giùm.”

“Tụi tao tới đòi nợ. Con nợ của tụi tao trốn trong đền này. Tụi bây hợp tác để mọi chuyện suôn sẻ thì xong việc tụi tao sẽ đi liền.” Một đứa trong đám thanh niên hung hăng câng câng mặt trả lời.

“Ai nợ nần gì mấy người mà đòi trả?”

“Chị đại của tụi tao sẽ cho bây biết.”

Lúc đó, một người phụ nữ trung niên bước vào, tay xách một cái túi da, đeo kính râm, lấp ló trong cái mũ rộng vành màu vàng là một mái tóc ngắn uốn xoăn, và thêm cả cánh môi đánh son đỏ đang hơi cong xuống khó ở. Tướng đi của mụ khệ nệ, khụng khiệng, va vấp như người sắp sửa ngất xỉu ra đất. Bước vài bước ả lại phải dừng lấy hơi, tựa người vào một tên thanh niên trong đám để thở, xong lại đi tiếp. Mụ có thể không xấu, nhưng bệnh tật khiến người mụ trông bệ rạc đi hẳn, làm mụ trở nên già trước tuổi. Da thịt mụ đã có dấu hiệu chảy ra, cả đôi mắt lờ đờ thiếu sức sống, làn da xanh xao kỳ quái, những điều này khiến cho người khác nhìn vào không thể đoán ra được tuổi chính xác của mụ.

Người đàn bà nói với giọng thều thào như bị vướng cái gì đó ở cổ, “Thằng đó đang ở trong cái đền này, nó không thoát được thêm một lần nào nữa đâu. Nó chạy trốn rồi ăn cắp một con dê của tao. Tao phải còng đầu nó lại.”

Nói đoạn, mụ vội lấy tay che miệng rồi vật người ra, neo cơ thể mình bám riết lấy cánh tay của người bên cạnh đang dìu mụ mà nôn oè oẹ. Theo sau đó, vô số cánh hoa hồng trào ra như lũ từ trong miệng người đàn bà. Những cánh hoa gợi nhớ đến cậu trai cũng bị cùng một chứng bệnh này, nhưng chúng bầm dập, tan nát và có màu sắc sẫm hơn nhiều. Cánh hoa rơi lả chả lên cái áo tím của mụ. Mụ nôn thốc nôn tháo, rồi lại ngửa mặt lên lấy hơi, tiếp tục nôn khan, dãi dớt trào ra hai bên mép.

Ơn và Lan nhìn nhau, tụi nó ngầm hiểu thì ra đây là một loại bệnh truyền nhiễm. Cậu trai đã bị lây bệnh từ người phụ nữ này hoặc ngược lại - đó là trong trường hợp hai người họ có quen biết nhau thật. Nhìn có vẻ người phụ nữ mắc bệnh nghiêm trọng hơn. Vậy là cái ngày mà cậu trai lo lắng cũng đã đến, người ta đã tìm được chỗ nấp của cậu. Giờ cả đám tụi tao chả biết phải làm sao.

Lan đương còn lo cho chuyện ở đây, thốt nhiên con Huệ lại hơ hãi chạy ra báo thêm một việc phiền phức khác, lời nói vội đến mức líu cả vào nhau, “Lan! Cô Tài đột nhiên mắc bệnh lạ, cái bụng to trướng lên, kỳ quặc lắm. Nhìn cứ như… cứ như đang mang thai vậy. Giờ cổ đau quá tới ngất đi rồi, mà cái đau này lại giống y như phụ nữ lúc chuyển dạ sắp sinh. Không lẽ…”

Con Lan trợn trừng mắt, run lẩy bẩy, đầu nó xấn bấn với bao nhiêu chuyện rắc rối đột ngột xảy ra cùng một lúc. Sáng nay cô Tài còn bình thường, chẳng có vẻ gì là đang mang đau bệnh trong người, giờ bỗng dưng lại lăn đùng ra đó mà bệnh. Rốt cuộc là có chuyện gì? Nó ngẩn người ra nhìn mặt đất, rồi lại nhìn những người đứng sắp lớp trước mặt, hình như đám người mới đến đó cũng không hiểu chuyện gì qua thông báo vừa rồi của Huệ. Mọi thứ cứ quện vào nhau. Tạm bỏ qua những kẻ gây sự, Lan phải cắt cử người và dàn xếp chuyện cô Tài trước vì có vẻ tình hình của cổ nguy kịch hơn.

“Để tui vào xem người bệnh thế nào, mấy người muốn gì thì đợi một lát.” Lan nói với đám người lố nhố.

Bọn thanh niên nhìn người đàn bà áo tím, mụ gật đầu, có vẻ cũng không phải vội. Nhưng con Lan cũng không cần sự cho phép đó, nó và Ơn đã theo Huệ lật đật chạy ra khu nhà sau.

Lan giao cô Tài cho ông Đạt, biểu ông đi ra xóm tìm người giúp đỡ, nhờ họ kiếm ghe chở người bệnh qua bên sông, rồi từ đó bắt xe lên bệnh viện lớn. Chỉ một lát sau ông Đạt đã kêu được một nhóm người đến cùng một cái cáng cứu thương. Có người hỏi Lan liệu có thể xin thuốc phép từ Cô Hai để chữa cho nhanh luôn được không? Con nhỏ lắc đầu, bảo số cô Tài lần này khó lòng qua khỏi. Khi Lan nhìn thấy cái bụng của cô, nó biết đó không phải là bụng của người có chửa hay mắc bệnh thông thường, chỉ đơn giản là cái bụng bị trướng lên như quả bong bóng được bơm khí vào, tròn vo và chằng chịt những lằn mạch máu. Cô Tài đau đớn đến mức không tự đi nổi, chỉ nằm trên cáng như người bất tỉnh nhân sự, đầu tóc rối bù và mướt mồ hôi.

Ơn bấu víu lấy cô Tài, nó rưng rức khi trông thấy người thân thuộc với mình phải chịu một cơn hành hạ khốc liệt như vậy. Lúc cô Tài được khiêng đi, nó định chạy theo nhưng bị Lan giữ lại, “Ông đi theo chỉ vướng víu thôi, ở lại đây đi.”

Nên nó liền chạy vào trong đền, quỳ xuống trước ban thờ của tao, chống hai tay xuống đất. Cả người trườn về phía trước, Ơn gào lên tức tưởi, “Cậu Hai làm ơn, hãy rón tay làm phước cứu cô Tài qua khỏi cái đận này. Cổ đó giờ là người làm công cho đền, chẳng lẽ cậu thấy cổ vậy mà không cứu hay sao!”

Ơn, con không hiểu, không ai hiểu cả. Phép màu này là một lời nguyền, tao không thể điều khiển được nó, tao muốn cứu ai hay giúp ai cũng đều do phép màu điều khiển và quyết định. Từ trước đến nay không phải tao sử dụng phép màu này, mà chính phép màu này đã sử dụng tao.

40.

Huệ nhấp nhổm lay cơ thể cậu trai đang nằm co ro dưới đất, bảo cậu phải đứng dậy và gom đồ trốn đi ngay. Từ lúc nhìn thấy cái bụng sưng lên và vẻ mặt với những ngũ quan vặn xoắn vào nhau vì đau đớn của cô Tài, cậu đã như trở thành người điên. Cậu rờ rẫm cái bụng của người đàn bà, rồi ngay lập tức gào lên thống thiết như bị dại. Cậu vội chạy về phòng mình và đóng cửa lại, lăn ra nền nhà mà khóc. Tất cả tai hoạ này đều khủng khiếp hơn những gì mà bọn họ có thể tiên liệu.

“Huệ! Đến rồi! Cuối cùng cũng đã đến rồi! Tôi cứ lo ngày hôm nay sẽ đến, cũng luôn luôn hy vọng là nó sẽ không đến, nhưng giờ thì nó đến rồi.” Cậu nhìn Huệ qua đôi mắt mụ mị, đỏ quạch tia máu.

Con nhỏ lắc đầu, “Anh đừng nghĩ nhiều nữa, có người tới đây bắt anh về. Mấy người đó hùng hùng hổ hổ trông đáng sợ lắm. Tụi tui cũng không biết phải làm sao. Giờ chỉ còn nước anh gom đồ trốn ngay đi, trốn đi đâu cũng được, bà cô đó bắt được anh sẽ lại tiếp tục hành hạ anh thôi.”

“Lần này không tránh được nữa đâu!” Cậu trai lắc đầu với nó.

“Tụi tui sẽ tìm cách, lúc này anh cứ chạy đi đã.” Con Huệ lại càng giục cậu riết ráo hơn. Nó lấy cái ba lô rồi bắt đầu tự mình dồn quần áo vào, “Ở đây có chút tiền anh cứ cầm đỡ, còn cô Tài anh cũng đừng lo. Khi nào cổ được chữa xong tụi tui sẽ kiếm cách.”

“Tiền ở đâu ra vậy? Tôi làm phiền mấy người quá rồi, đã ở lại bao nhiêu lâu nay gây ra bao nhiêu tốn kém. Mấy người tốt với tôi làm chi!”

“Trời, đền này của cải xài không hết, tụi tui có dùng bao nhiêu đâu. Anh đừng ngại.” Con Huệ gạt phắt. Nó dúi đống đồ vào tay cậu trai nhưng cậu vẫn không nhúc nhích, chỉ ngồi thừ ra nhìn mặt đất.

“Anh làm tui sốt hết cả ruột lên, nhanh nhanh giùm cái đi. Mấy người đó sắp vào tận đây rồi.”

Cậu trai chỉ đáp lại nó bằng một cái lắc đầu, xong lại hỏi, “Chị Tài chị ấy bị sao vậy?”

“Tui không rõ, nhưng hiện giờ ở đâu mà chẳng xảy ra những chứng bệnh kỳ lạ như vậy. Anh còn lạ gì, chính anh lúc trước cũng bị bệnh nôn ra hoa phải mất bao nhiêu thời gian mới chữa khỏi đó thôi. Chỉ là lần này xui sao lại vào đúng cô Tài.” Huệ kéo người cậu đứng dậy, “Thôi không nói nữa. Mình đi ra ngoài tường bao phía sau, ở đó có một cái cửa hậu nhỏ, dẫn ra thẳng ngoài đồng. Anh cứ chạy tới đâu thì tới, tụi tui không để đám người đó đuổi theo anh là được.”

“Có phải đây là sự trừng phạt của Cô Hai không?”

Thở dài hết cách, Huệ dường như nhận ra từ nãy đến giờ cậu trai không hề có ý định muốn bỏ trốn, nó chống hông. “Anh đừng có nghĩ nhiều quá. Chuyện nào trước mắt mình lo trước, còn đây là do ai làm mình hãy tính sau.”

Vẫn khư khư cái ba lô mà Huệ đưa trên tay, cậu trai ngồi thõng xuống mép vạc, “Lần này tôi không thể thoát được nữa đâu.”

Con Huệ định sấn tới nói gì đó thì đột nhiên có một đám người ùa vào. Họ ghì chặt cậu trai trên vạc và khống chế hai tay Huệ lại. Con nhỏ và cậu trai bị lôi ra ngoài, nó thấy Lan và Ơn cũng bị kẹp giữa mấy thân hình xăm trổ, Lan vẫn đang mải miết chà xát hai lòng bàn tay vào nhau. Vằn và bọn đàn em tuy đang thủ súng nhưng không dám động thủ, vì đám người giang hồ cũng có súng y chang. Mặt Ơn đầm đìa nước mắt, ngoài khóc ra ai có thể làm được gì?

Mụ đàn bà cởi kính râm và mũ xuống, bước đến nhìn kỹ cậu trai, mụ nở một nụ cười đắc thắng, “Cuối cùng cũng bắt được mày, thằng chó đẻ, lần này mày phải trả hết số tiền nợ cho tao!”

Đoạn mụ xoay qua gào lên với cả đám, “Tụi bây bao che cho nó, nếu giờ đứa nào còn lạng quạng là tao thưa cho cả đám ở tù hết. Tụi bây đừng có hòng mà cứu nó rồi để liên luỵ tới mình.”

Tất cả như bị quay ngược lại thời loài người chỉ mới xuất hiện những hình thái xã hội đầu tiên, khi mà chẳng có luật pháp hay nhân quyền gì cả, người ta chỉ tôn sùng vật chất, quyền lực và đức tin.

41.

Mọi người nhận được tin cô Tài chết.

Chiếc ghe chở cô qua sông chỉ đi được hai phần ba đoạn đường thì cô đã tắt thở, đến cuối cùng cổ cũng mãi mãi không qua được bờ bên kia. Ông Đạt chỉ thuật lại như vậy rồi bỏ về nhà. Ông biết nguyên do của chuyện này và bắt đầu cảm thấy sợ hãi cái xác ở trong đền. Tuy từ trước đến nay việc hàng nghìn người phụng thờ một cái xác đã là điều đủ rùng rợn, nhưng giờ, khi thấy được uy lực của nó ông mới thật sự hiểu mình không nên tiếp tục làm việc cho nơi này nữa. Ông thấy mình đang tiếp tay cho cái ác lớn dần.

Ơn không kìm được hét vào mặt Lan, “Tại sao người tốt như cô Tài lại bị trừng phạt trong khi con mẹ kia dẫn người vào quấy phá đền thì lại cứ nhởn nhơ như vậy?” Rồi nó chạy lên chỗ đặt quan tài của tao, mở nắp kính lên rồi kéo cơ thể tao dậy mà lay mà xóc, “Chẳng lẽ cậu không nhìn ra được ai mới đáng sống và ai mới đáng chết hay sao? Cậu Hai cho con một câu trả lời đi! Tại sao trước giờ cậu cứu được hàng ngàn hàng vạn con người mà giờ chỉ cứu một người cũng không chịu làm?”

Cái xác trong tay nó thõng thẹo, lắc lư qua lại liên tục theo lực kéo của thằng nhỏ, rồi ngoẹo đầu qua một bên suôn đuột, đôi mắt vẫn nhắm nghiền như người đang ngủ.

Lần đầu tiên Ơn chất vấn đức tin của mình, lần đầu tiên nó nghi ngờ sự tối cao của tao, lần đầu tiên nó cắc cớ tao. Tao là người đã dạy cho nó biết nghi ngờ. Mỗi người sống trong đền đều là một người thầy của Ơn, và tao cũng vậy. Từ đầu đến cuối tao đã làm gì mà phải gánh chịu những điều này? Tại sao không ai nghĩ rằng lỗi sai nằm ở chính những quyết định của họ? Tại sao khi gặp đau khổ họ đều tìm cách đổ lỗi cho người khác, không đổ lỗi được cho ai thì họ đành đổ hết lên một cái xác chết, bởi họ biết cái xác thì không thể thanh minh thanh nga gì hết, nó sẽ im lặng để người ta trút căm phẫn lên nó. Ơn từ một cậu bé ngây thơ, ngoan ngoãn, dễ bảo và luôn có lòng tin tuyệt đối vào tao bây giờ đã thành một người biết hoài nghi tao. Thế giới này đã mất đi sự ngây thơ của nó.

Sấp ngửa, Lan chạy lên kéo nó ra. Thân xác tao được thả tay, rơi xuống nằm nghiêng qua một bên. Cái mùi xác thối bí ẩn nọ lại được dịp bốc lên. Con nhỏ rũ rượi, tái mét mặt mày ôm Ơn vào lòng mình, “Ơn, ông phải hiểu! Cái chết thì không có đúng với sai, không phải cứ là người tốt thì sẽ sống còn người xấu thì sẽ phải chết. Không phải vậy, cái chết nó vô lý, chẳng có quy luật nào hết. Giống như việc Cô Hai ban phép, có người sẽ dễ dàng được cô thành toàn còn có người dù đến đền cả trăm lần cũng chưa bao giờ cổ chấp nhận lời cầu xin của họ. Cả hai đều chẳng theo một quy luật nào cả. Trên đời có nhiều thứ bất công nhưng bất công nhất chính là cái chết.”

Tao tự hỏi nếu Ơn biết được mối quan hệ giữa nó và cô Tài thì chẳng biết thằng nhỏ còn phát điên đến mức nào…

Đêm đó Ơn không ngủ được, thật ra là chẳng có ai trong bọn tao ngủ được với những tiếng ồn ào chốc chốc cứ dậy lên từ trong phòng ngủ của cậu trai. Căn phòng bật đèn rồi lại tắt đèn, tắt rồi lại bật, chốc chốc có tiếng cười khanh khách khanh khách quái dị len vào giữa những tiếng vụt roi vào da thịt. Ai cũng biết người đàn bà và cậu trai đang làm gì trong đó. Cả đám đến xin thả người ra nhưng lại bị tụi lưu manh dí súng vào mặt, chỉ có thể đứng đằng xa nhìn lại. Hẳn là bao nhiêu cơn cuồng nhiệt, bao nhiêu cái thèm muốn, đói khát của con mụ đó suốt thời gian qua đều sẽ được đem trút hết lên người cậu trai vào đêm hôm nay. Tao còn lo là cậu sẽ không sống nổi.

“Trời ơi mấy anh ơi, thế này thì còn thần còn thánh gì nữa đâu hả trời?” Con Lan cố gắng đeo theo bọn chúng để dừng mọi thứ lại song sức nó thì không thể thay đổi được gì. Tụi thằng Vằn đã bị khống chế dễ dàng và bị lùa vào trong một cái phòng khác. Bình thường có chúng nó lo cho những trường hợp thế này nhưng giờ thì đến chúng cũng phải bó tay. Đây là lựa chọn của cậu trai, cũng là chuyện riêng của cậu với người khác nên tụi tao có ra mặt cũng chỉ thiệt thân.

Ơn trằn trọc mãi trên giường, nó trở tới trở lui, ép gối vào hai tai để không nghe những tiếng la hét và rên rỉ đứt ruột đứt gan vọng đến từ phía dãy nhà bên kia. Nó nhớ lại hồi chiều lúc định xộc vào nắm đầu người đàn bà để dằn cậu trai khỏi tay mụ, rồi muốn ra sao thì ra. Lúc ấy cậu trai lắc đầu, nói với nó, “Anh phục vụ khách hoài, quen rồi không sao đâu, sẽ nhanh thôi em!”. Nhưng đó là một con mụ giết người, một con mụ kéo bè kéo đãng đi bắt cóc và hãm hiếp người khác. Mụ cho cậu trai chọn cách để trả nợ nhưng thực ra cậu trai đâu có sự lựa chọn nào - ngoài xác thân này.

Dù cả bọn đã nghĩ mọi bề để giúp, nhưng vấn đề là cậu không muốn để cho ai giúp mình. Từ lúc xảy ra chuyện của cô Tài thì cậu hiểu ra chính mình phải kết thúc tất cả mọi thứ. Cậu có thể trốn được đến đây và tránh khỏi tai họa trong một thời gian dài, song điều gì đến vẫn phải đến. Từ lúc cậu ôm con dê chạy khỏi người đàn bà đó thì cậu đã đoán được sẽ có một ngày như ngày hôm nay.

Sáng hôm sau người ta áp giải cậu đi. Gọi là áp giải vì cậu lúc đó đã đứng không vững được nữa, trên người đầy những vết tích từ một cuộc bạo hành không thương tiếc, mặt mày xám xịt. Và, chẳng hiểu tại sao căn bệnh nôn ra hoa đã tái phát trở lại, cậu cứ nôn thốc nôn tháo ra những cánh hoa đỏ bầm, dường như lần này còn nặng hơn hồi vừa mới đến.

Tụi tao đỡ cậu trai ngồi xuống, thất kinh khi thấy ánh mắt vô hồn, đầu tóc rũ rượi và đặc biệt là những lằn roi tứa máu vằn vện đầy ở cổ và dài xuống tứ chi. Cậu trai run lẩy bẩy, giọng nói khò khè, bảo mình không sao nhưng trông tình trạng lại vô cùng khủng khiếp. Cả ba đứa ngầm hiểu căn bệnh nôn ra hoa đó là thứ bệnh gì, chính người đàn bà đã lây nó qua cho cậu ấy.

“Tụi tao sẽ không làm khó làm dễ chỗ này nữa. Coi như không tính đến chuyện bọn bây che giấu cho nó suốt thời gian qua dù biết nó là con nợ bỏ trốn mà còn ăn cắp đồ của chủ nợ, với lại cho tụi bây con dê đó, cứ làm thịt hay gì tuỳ bây. Tụi tao đi khỏi đây rồi thì không muốn có vụ việc lôi thôi gì nữa. Hiểu không?” Người đàn bà ấy nói, rồi như sửa soạn để bỏ đi. Để lại chúng tao ngơ ngác chẳng hiểu gì cả. Rốt cuộc những thứ này là gì? Cậu trai đã nợ nần gì mụ? Nợ ra làm sao? Và mụ còn định bắt cậu ấy về để làm gì? Bắt cậu ấy đi đâu?

Song có một cái gì đó dường như là một sự phán quyết khiến cho cả đám tụi tao chỉ có thể im lặng nhìn theo họ. Vì cảm giác rằng nếu mình còn làm một hành động phản kháng nào nữa thì ngôi đền và những người xung quanh sẽ gặp chuyện. Những nòng súng lúc nào cũng chĩa vào tụi tao đã nhắc đi nhắc lại điều đó. Nhìn ánh mắt của cậu trai lúc tạm biệt tụi tao, tao đã biết chẳng còn bao lâu nữa cậu sẽ chết. Ta từng nhìn thấy ánh mắt đó rồi, khi lần cuối soi gương.

Ơn ngước lên nhìn tao, vừa trỏ tay về phía đám người bỏ đi vừa hét, “Cậu để như vậy mà được sao Cậu Hai? Đình đền có phải là chỗ để mấy người đó muốn ra vô làm gì cũng được như vậy đâu! Đến anh ấy bị bắt đi rồi cậu vẫn không làm gì cả, không phải anh ấy trông rất giống với một người quen cũ của cậu hay sao?” Đoạn, nó lấy tay quệt nước mắt, nấc lên một tiếng, “Đến cuối cùng cậu cũng chỉ là một cái xác.”

Bây giờ Ơn mới nhận ra, mọi người mới nhận ra rằng tao chỉ là một cái xác. Người ta trông chờ gì ở một cái xác?

Lúc con Huệ bước vào phòng cậu trai để dọn dẹp, nó đã chứng kiến một cảnh tượng lạ lùng, cánh hoa hồng sót lại từ hôm qua của người đàn bà và cậu rơi đầy và trộn lẫn với nhau trên đất, chúng tạo thành một thảm hoa dâng ngập bàn chân. Từng cánh hoa nằm vương vãi và chồng lên thành từng đống, như một cái hồ mà người ta có thể bơi trong đó, một căn phòng ngập ngụa những cánh hoa.

Chưa đến nửa năm sau tụi tao được tin cậu trai thắt cổ tự tử. Doanh nghiệp của người đàn bà đó cũng trở thành tâm điểm vì bị tố giác nằm trong một đường dây buôn người, nhưng mụ có phải ở tù không hay đã tìm cách thoát tội thành công thì tụi tao không nghe ngóng được. Đến tận lúc đó tụi tao mới biết cậu trai tên là Minh, cái tên có ý nghĩa sáng trưng như vậy mà chẳng hiểu sao cái số của cậu lại tối hù.

42.

Nơi đó ít tiếng động, cũng ít người, chỉ có một toà bê tông trắng cũ kỹ trên một khu đất rộng với những tường bao cao quây xung quanh. Khu đất nằm cạnh một rừng cây lớn, từ phía bên này nhìn qua những bờ tường chỉ thấy toàn một màu xanh của những cành lá đan chặt vào nhau. Tụi tao khi sống trong đây cứ nghe văng vẳng mãi tiếng nước chảy ở bên ngoài dội vào, tụi tao đinh ninh là trong rừng có một con suối lớn lắm. Vía Ơn đi lạc trong khuôn viên của trại điều trị, vía bám theo bờ tường tróc sơn loang lổ của tòa nhà, cố gắng tìm hiểu xem đây là nơi đâu.

Tao được bố trí cho một phòng bệnh khá khang trang, mọi thứ đều đầy đủ, được xếp đặt gọn gàng sạch sẽ. Căn phòng nằm trên tầng ba, cửa sổ hướng về phía khu rừng, nhưng chưa bao giờ tao nhìn thấy con suối trong tưởng tượng của mọi người, chắc nó nằm lẩn khuất đâu đó giữa cái màu xanh hun hút kia. Tao không biết người ta nghĩ gì khi xây một khu điều dưỡng tâm thần như thế này, nghĩa là họ mở ra một nơi chữa trị bệnh đồng tính đồng thời cũng là một nơi tập hợp những người đồng tính lại với nhau, có hơi buồn cười, sống trong đây tao cảm thấy mình còn dễ kiếm người yêu hơn khi ở bên ngoài.

Không biết là sinh hoạt ở các phòng khác thì như thế nào, nhưng có vẻ tất cả các phòng đều được bài trí cùng một kiểu từa tựa nhau, nhìn không giống bệnh viện lắm, dù gì nơi này cũng mang tiếng là một khu điều dưỡng dành cho những người mắc bệnh tâm lý hơn là một bệnh viện thông thường. Một nơi xập xệ và buồn tẻ. Có một căn tin ở tầng trệt, một khu nhà hành chính, ngoài ra là những khu nhà dành riêng cho việc trị liệu.

Những ngày đầu đến đây tao không cảm thấy gì đặc biệt, chỉ có một nhiệm vụ là uống những viên nhộng được một bà điều dưỡng viên cấp cho rồi đi loanh quanh. Tao ngủ nhiều hơn bình thường. Nơi này chỉ có vài chục bệnh nhân, ai cũng lầm lầm lì lì, lảng vảng như những bóng ma. Nhưng khi đã vào tiến trình điều trị rồi, cơn ác mộng mới thật sự bắt đầu.

Hai người điều dưỡng dắt tao đến phòng trị liệu, họ bảo tao ngồi lên một cái ghế tựa lớn, loại thường thấy trong các phòng mạch nha sĩ, bên trong phòng có những ngăn kệ gắn dính lên tường cùng một số đồ dùng không rõ tên gọi. Rồi hai người bác sĩ bước vào, một người đeo kính một người không, cả hai đều bịt khẩu trang nên tao không nhìn ra biểu cảm trên mặt họ, đối với tao đó chỉ là những con người không linh hồn, hoạt động như một thứ máy móc bởi vì chính tao cũng chưa từng nhìn thấy một phản ứng nào giống như một con người ở họ, chỉ có sự nghiêm cẩn là hiển hiện rõ ràng.

Rồi đột nhiên, tao bị kìm chặt bởi hai vòng kim loại hai bên tay, ép cánh tay tao dính chặt vào tay ngai, và một vòng kim loại ngang hông, ép người tao dán chặt vào lưng ghế. Tao cảm nhận được kim loại lành lạnh qua bộ đồ phủ ngoài mỏng dính dành cho bệnh nhân. Sau đó, trên màn hình đối diện chiếu một cảnh phim người lớn, hai người một nam một nữ khoả thân đang vần nhau trên giường với đủ mọi tư thế. Thì ra họ điều trị bằng cách cho tao coi và làm quen với những đoạn phim như thế này. Thật ra những đoạn phim kiểu ấy đâu có xa lạ gì với tao, trước đây tao cũng đã thử xem vài lần. Một dấu hiệu bản năng, tao bắt đầu cương lên.

Những người xung quanh cũng nhận ra, họ không nói năng gì, chắc bởi đây cũng là chuyện bình thường thôi. Tao bị bắt phải xem hết đoạn phim dài mười phút, rồi nghỉ năm phút, tranh thủ nuốt một viên nhộng màu xanh da trời mà các bác sĩ đã chuẩn bị sẵn, xong lại tiếp tục. Bộ phim sau khác với phim trước ở chỗ nó có hai người đàn ông khoả thân, một dạng phim khiêu dâm đồng tính. Lần này, hai diễn viên trên màn hình chỉ mới khởi sự những hành động mơn trớn thì tao đã cương lên một cách dễ dàng. Hai người bắt đầu làm tình, thật sự trong tình huống như hiện tại tao cũng chẳng thấy khoái cảm tí nào, thế nhưng phản ứng bản năng thì vẫn không thể kiềm chế được, tim tao đập mạnh và mặt tao dần dần nóng lên. Thế nhưng khi đến đoạn cao trào, tao bắt đầu cảm thấy hoa mắt, mọi thứ xung quanh chao qua chao lại, lẫn lộn vào nhau, rồi bao tử tao trở nên chộn rộn, đồ ăn trong bụng nhợn ngược lên trên cổ họng. Lúc đó tao mới nhận ra những viên thuốc mình đã nuốt có vấn đề.

Tao nôn khan mấy cái, rồi đến nôn thật, tao ói đầy ra đồng phục bệnh nhân. Rũ người xuống, tao không thể quan tâm đến những gì đang chiếu trên màn hình nữa, cảm giác như cơ thể tao đang ở trạng thái bị treo ngược, khiến những thứ trong dạ dày đều trào hết lên miệng. Một lão bác sĩ đến giữ chặt cho đầu tao đối diện với màn hình, trong đoạn phim hai nhân vật vẫn đang hì hục quần thảo nhau, nước mắt tao vô thức trào ra không kiểm soát vì cảm giác khó chịu cứ dậy động bên trong cơ thể. Mùi chua loét của bãi chất nôn xộc lên làm tao càng muốn mửa hơn, không ai định lau chúng đi giúp tao. Tao đá chân, rướn người định vùng chạy nhưng không thể thoát khỏi cái ghế ấy được. Rồi một trong số họ đến đổ sữa vào miệng tao, để chính tao phải ói cái đống sữa đó lên người mình, một thứ sữa không đường, vị lạt thết và rờn rợn, người ngợm tao như đang tắm trong bãi nôn của chính mình. Tao gào lên bảo họ thả tao ra, lũ giết người, lũ bệnh hoạn, tụi bây mới là lũ bệnh hoạn, người cần được điều trị là tụi bây chứ không phải tao, ai nghĩ ra được những điều kinh tởm này và dám thực hiện nó lên người khác mới chính là kẻ bệnh hoạn thứ thiệt, tụi bây tạo ra tất cả những thứ này chỉ để thoả mãn sự biến thái của tụi bây, tao không có bệnh, tụi bây mới là kẻ bị bệnh. Tao vừa gào, vừa khóc, vừa nôn, vừa ho, vừa vùng vẫy. Mắt tao bị căng ra, bắt phải nhìn chằm chằm vào đoạn phim. Đoạn phim dài mười phút, bằng với đoạn phim vừa nãy, song tao có cảm giác nó sẽ không bao giờ chấm dứt.