Lẫy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 320

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 435

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 300

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 464

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 302

Sự đồng điệu

(Hoàn thành)

Sự đồng điệu

Beelicon

Tôi đã bắt cóc một cô gái!

1 324

Toàn tập - 43-47

43.

Con dê của cậu trai mang đến và con heo được Ơn nhặt về đều ngã lăn ra chết.

Một đêm, Lan mơ thấy Cô Hai báo mộng cho nó chuẩn bị để một tháng nữa mở hội đền, phải là một cái hội thật lớn, đánh động nhất từ trước đến giờ, làm một lần cho bõ.

44.

Họ diễn giải cho tao về việc tại sao lại bắt tao uống thuốc nôn rồi xem phim khiêu dâm đồng tính, dù cho tao chẳng muốn nghe. Họ nói tất cả những điều ấy là để tạo ra một phản ứng cho cơ thể tao. Sau khi thực hiện đi thực hiện lại vài chục buổi, kết quả mỗi lần tao nghĩ đến việc gần gũi một người đàn ông khác thì sẽ tự động cảm thấy buồn nôn, như thế là một cách để chữa bệnh đồng tính rất hiệu quả. Tao im lặng chịu đựng những buổi trị liệu diễn ra một tuần một lần, qua vài buổi, đầu óc tao đã có phần mụ mị đi, cảm thấy chẳng còn muốn ăn uống bất cứ thứ gì, trong người lúc nào cũng thường trực cảm giác buồn nôn chóng mặt.

Cách vài tháng họ lại thay đổi phương pháp, không còn bắt tao phải nôn nữa vì cũng biết việc đó làm nhiều sẽ không tốt cho cơ thể. Nhưng phương pháp sau chẳng khá hơn là bao. Tao vẫn bị cố định trên ghế, bắt phải xem những bộ phim trần truồng của hai người đàn ông. Hai lão bác sĩ vẫn đeo khẩu trang, một lão tay cầm cái máy nhỏ, vuông vuông, màu vàng, được nối với bình acquy. Họ bảo lần này sẽ dùng điện để điều trị. Rồi trong lúc xem những đoạn phim đã được chuẩn bị, mỗi lần tao cương lên lão bác sĩ đứng bên cạnh sẽ cầm máy chích điện và ấn nó vào người tao. Luồn điện chạy khắp cơ thể làm cơn đau đớn thấm vào tận xương, tận tuỷ. Tao co rút người lại, quằn quại, điên cuồng gào rống. Cho đến khi nào tao không còn có thể phản ứng gì với những hình ảnh trên màn hình nữa thì họ mới chịu dừng. Có một lần khác họ dựng lại cảnh một buổi tiệc tình dục dành cho gay, với những dụng cụ roi vọt, dây xích, chuồng chó, băng dính, gậy gộc. Một đám người lột truồng tao ra đánh đập, bắt tao phải sủa như chó, treo tao lên rồi đứng hai bên dùng roi quất cật lực lên người tao. Vừa làm, mấy kẻ đó vừa hét, “Đây là trò mà mấy thằng đồng tính luyến ái thích chơi với nhau lắm, mày là đồng tính thì cũng nên trải nghiệm thử để biết bọn đồng tính gớm ghiếc kinh tởm đến mức nào.” Bọn chúng muốn gieo vào đầu tao rằng đồng tính lúc nào cũng gắn với những thứ bệnh hoạn, nhục nhã và đau đớn.

Mỗi tháng một lần, khu điều trị thuê một cô gái cho tao, các bác sĩ nói nếu tao có vài cơ hội quan hệ với phụ nữ thì có thể tao sẽ thích và không còn cảm giác với đàn ông nữa. Các cô gái đó nhận tiền và hiểu được người ta thuê mình để làm gì nên các cô hoàn toàn chủ động. Tao chỉ nằm một chỗ, không phải tao không biết phải làm gì, chỉ là tao không muốn làm những chuyện đó. Có những cô cố làm nhanh nhanh cho xong nhiệm vụ, vì việc quan hệ với một đối tác không có nhu cầu gì với mình là điều không mấy thú vị. Có thể công việc này được trả lương cao hay sao đó. Mỗi tháng tao lại gặp một cô mới, chẳng tận hưởng gì, chỉ cảm thấy trống rỗng.

Tao ở trong khu chữa bệnh tâm thần khoảng nửa năm, với đủ mọi loại hành hạ mà người ta có thể nghĩ ra trên đời, cảm giác nơi ấy không khác gì địa ngục mà người ta hay kể để doạ nhau. Cho đến khi có một chuyện xảy ra khiến cho tao nhận ra dường như mình sẽ không bao giờ thoát khỏi nơi đây được, không sống nổi được, tao đành phải vờ rằng mình không còn thích người đồng giới nữa. Tất nhiên đó là cả một quá trình kiểm tra, họ cảm thấy tao đã hoàn toàn khỏi bệnh mới quyết định cho tao về. Về để tiếp tục sống trong một địa ngục khác. Cũng trong chính thời gian ở trong trại điều trị, tao quen được Hưng.

45.

Mọi chuyện rồi cũng nguôi ngoai. Đền lại trở về với nếp sống cũ, không có cô Tài và ông Đạt nữa nên những người còn lại phải làm nhiều việc hơn, việc đóng mở cổng và giữ xe phải được bố trí lại, thuê người làm theo giờ, cả chuyện nấu nướng cũng phải đi mướn thêm người bên ngoài mới đủ lo liệu. Ơn cũng trở lại rất nhanh, từ đau buồn rồi dần dần chấp nhận. Vài tháng nữa là đến sinh nhật hăm mốt tuổi của Ơn, cũng là lúc nó hết hạn làm tiểu đồng, có thể trở về nhà và dẫn Huệ theo, hai đứa nó sẽ có một gia đình riêng. Những chuyện đau buồn dù gì cũng đã xảy ra, cuộc sống thì vẫn phải tiếp diễn.

Ơn bước vào, Lan đang ngồi trên bàn bấm máy tính, con nhỏ phải kiểm kê sổ sách tiền bạc, chuẩn bị cho lễ hội sắp đến. Việc ấy khiến cho nó đầu tắt mặt tối vì quá nhiều thứ phải làm. Đệ tử và những người quan tâm đến đền Cô Hai không ít, số lượng lên tới mấy ngàn, nó không thể dự đoán được hôm diễn ra lễ hội sẽ có bao nhiêu khách khứa, liệu ngôi đền có đủ chỗ chứa hết không. Đồng ý rằng đất đền rất rộng, điện thờ và chỗ đãi đằng không thiếu, thế nhưng nếu số lượng quá đông, người đông sẽ dễ hỗn tạp, người chạy việc cho đền thì chẳng có bao nhiêu nên nó đâm ra không biết phải xoay xoã thế nào. Vậy là nó nghĩ chắc phải cần liên hệ thêm những đồng đạo đến giúp một tay, họ sẽ chịu thôi, nhưng người ta đến giúp mình thì mình cũng phải sắp xếp chỗ ăn ở cho người ta hài lòng. Nói chung tuy không phải lần đầu nơi đây tổ chức lễ hội, cách vài ba năm vẫn thường diễn ra những buổi kỷ niệm, những buổi cúng lớn, song lần này theo ý Cô Hai phải là một cái hội linh đình nên mới khiến cho Lan lo lắng.

“Chỗ đồng đạo vừa liên lạc lại, người ta nói sẽ cắt cử người đến phụ mình, họ cũng nhận chuẩn bị khâu truyền thông, đưa thông tin về lễ hội cho các đệ tử của Cô Hai ở khắp mọi nơi đều biết. Nhờ vậy mình cũng đỡ được nhiều việc lắm rồi.” Ơn báo cáo lại mọi thứ với Lan.

Con nhỏ gật đầu đã hiểu, đoạn ngước lên nhìn Ơn. Dạo gần đây nó hay có thói quen của những người mẹ, đó là so sánh Ơn lúc này với khi mới gặp Ơn lần đầu. Cơ thể thằng nhỏ đã hoàn toàn trưởng thành, nở nang, cao lớn tồng ngồng, so với cái dáng choắt cheo hồi trước thì đúng là khác biệt rất nhiều. Từ hồi mười bảy tuổi đến gần hăm mốt, xoay qua xoay lại Ơn đã thành một người đàn ông lúc nào không hay. Rồi nó nhìn lại mình, thấy sao bản thân chán ngắt, mãi mãi chỉ giữ y một dáng vẻ, chẳng có thay đổi gì, và cũng chẳng có gì để mà thay đổi.

“Sắp tới công việc sẽ còn đăng đăng đê đê nữa, chẳng hiểu sao Cô Hai lại chọn thời điểm này để làm lễ, cô Tài vừa mới mất, ông Đạt cũng đã thôi việc, đến cả Vằn và đám bảo kê cũng xin nghỉ làm. Tui đã giải thích với họ và nhờ họ thư thư thêm vài tháng nữa rồi hẵng nghỉ, đền sắp tới đây sẽ rất cần người, đặc biệt là những người bảo an.” Lan nói, luôn tay lật qua lật lại cuốn sổ trên bàn.

“Lan, bà có nhớ những gì tui đã kể với bà về mấy giấc mơ dạo gần đây của tui không, những giấc mơ về quá khứ của Cậu Hai ấy?” Ơn đột nhiên lãng qua chuyện khác, khiến cho con Lan ngây người ra mất mấy giây.

“Có nhớ, lại làm sao nữa à?”

Nghĩ lại, từ việc Cô Hai nhận Ơn vào giúp việc cho đền, đến khi Ơn thượng đồng, Lan cảm thấy nếu thằng nhỏ có mơ thấy quá khứ của tao thì cũng là chuyện không có gì phải bất ngờ. Song nó vẫn nhắc thằng nhỏ nếu có gì bất thường thì vẫn phải báo cho nó ngay, ai biết được Cô Hai sẽ gây nên những chuyện gì.

“Tui chỉ nghĩ có khi nào tất cả những thứ này đều là một giấc mơ không?” Ơn dang hai tay ra, “Tất cả tụi mình, tất cả những chuyện đã xảy ra, ngôi đền này, cái cồn này hay cả thế giới này, toàn bộ đều là giấc mơ của một vị thần. Vị thần đó đang nằm ngủ say trong quan tài kính ở điện thờ và mơ về mọi thứ đang diễn ra. Tui cũng là một phần trong giấc mơ, những gì tui nghĩ và làm, những bi kịch này, những cái chết, những chuyện đúng và sai, những đoàn đệ tử đông đảo băng qua sông để đến đền mỗi ngày, đều là những thứ không có thật. Rồi đến khi Cậu Hai tỉnh dậy sau một giấc ngủ rất dài, tất cả mọi thứ sẽ biến mất, giống như những gì xảy ra trong mơ sẽ biến mất khi chúng ta tỉnh dậy. Chúng ta là giả, mọi cảm xúc lúc này đều là giả. Chúng ta có thể ngay tức khắc biến mất, có thể là lúc này, hoặc ngày mai, hoặc một ngày nào đó, hoặc đáng sợ hơn là có thể ngay khi tui nói hết câu này.”

Đôi diện với nó, Lan chỉ nhíu mày, “Ông cứ nói những điều khó hiểu quá, tui làm sao bắt kịp những suy nghĩ ấy của ông. Suy nghĩ và tưởng tượng nhiều chẳng giúp được gì đâu Ơn, đặc biệt là trong những lúc thế này. Những gì ông nghĩ sẽ làm khổ ông, ông cứ hù doạ bản thân bởi những điều không có thật sẽ có ngày ông trở thành một người lập dị cho xem.”

Ơn thở dài, “Tui chỉ thấy suy nghĩ này cũng hay hay, đúng là nghe rất kỳ cục nhưng thú vị mà phải không!”

Rồi thằng nhỏ nhìn vào cuốn sổ ghi chú của Lan, trên những trang giấy dày đặc các con số và phép tính, thứ giấy rẻ tiền quá mỏng làm những lằn chữ xanh xuyên thấu từ trang này qua trang kia. Chưa gì mà nó bỗng thấy nhớ cậu trai thường hay tán gẫu và nghe mình nói những chuyện lảm nhảm. Chẳng biết bây giờ người anh tội nghiệp đó đang ở đâu rồi?

46.

Hôm nay tao được mặc một bộ quần áo đỏ, lộng lẫy, có hoa văn cầu kỳ thêu bằng chỉ vàng. Nắp kính quan tài đã được mang đi nên trang phục trên người tao phủ tràn ra khỏi quan tài, phủ xuống cả nền đất. Xác tao nằm ngửa, thẳng thớm, hai tay chắp lên bụng, vẻ mặt trắng toát như người đang say ngủ. Họ trang điểm cho tao má phấn môi son, họ phớt hồng để khuôn mặt tao bớt giống người chết hơn, họ điểm một nốt ruồi son lên trán tao. Con Lan chải tóc cài hoa cho tao, con Huệ tắm cho tao bằng nhiều loại lá thơm, Ơn cắt móng tay, râu ria của tao cho gọn gàng. Thằng nhỏ khen Cậu Hai đẹp gì mà đẹp dữ, khuôn mặt nhìn thật nho nhã, hiền lành.

Sân trước sân sau treo đầy cờ phướn. Một cái cọc sơn nâu bóng được cắm giữa sân trước, treo một dải lụa vàng rủ dài xuống, cứ tung phần phật trong gió, mép dải lụa được cắt thành hình dáng giống như ngọn lửa, phía trên thiêu một dọc bốn chữ “Mẫu nghi thiên hạ”. Bốn góc sân đền treo cờ ngũ sắc, song song với bờ tường là những dải cờ giấy đủ màu. Sân trước được để trống rộng rãi cho khách có thể ra vào, còn nơi đãi đằng sẽ nằm ở phía sau, Lan đã nhờ người dọn dẹp hết vườn tược - thứ từ trước đến nay là miếng cơm của đền, để có thể tận dụng hết không gian cho việc tổ chức lễ hội. Dòng người lũ lượt xếp hàng để được nhìn ngắm tao, đây là một trong những lần hiếm hoi các tín chủ được đến gần Cô Hai để nhìn dung nhan cô chứ không phải là quỳ ở dưới đài nhìn qua một lớp kính nữa. Những kẻ quá khích ào ạt chen lấn, có kẻ sấn lên trước, có người bị đẩy ra sau, tạo nên một cuộc huyên náo ầm ĩ, cũng may lúc đó vẫn còn tụi thằng Vằn và những đồng đạo giúp đỡ hỗ trợ để quản lý đám đông.

Có người nắm tay tao mà khóc, có người hôn lấy hôn để lên những đầu ngón tay tao, có người không chịu được kích động quỳ sụp xuống lăn lộn, có người hoá ra điên dại, gào rú hú hét. Lúc ấy, một người đàn bà gần như muốn ngã quỵ xuống trước tao, trong miệng phát ra những tiếng òng ọc như âm thanh phát ra từ trong bụng một con nhái, cô sùi cả bọt mép. Con Lan chạy đến xem cô có ổn không, người đàn bà lấy hai tay bưng mặt khóc lấy khóc để.

“Đối với tui Cô Hai không khác gì bậc sinh thành, tui đi đến đâu cũng thấy cô hiện diện quanh mình, dù có nhiều năm không đủ khả năng đến đền cúng cô thì tui vẫn cảm thấy cô thân thương như máu thịt mình. Tui như lúc nào cũng thấy cô ở trước mắt, tui trò chuyện với cô, tui nhận lấy những lời cô huấn dạy, chính Cô Hai trong những thời khắc tui đau đớn nhất đã chỉ ra đường ngay lối đúng để tui vượt qua những lận đận trong đời, cô lúc nào cũng dang tay cứu lấy những đồ đệ của mình. Hôm nay cô mặc áo đỏ, được trang điểm xinh đẹp, trông cô lại càng thần thánh hơn nữa, càng siêu phàm hơn nữa.”

Những lời người phụ nữ nói khi quỳ trên đài làm ai nấy nghe xong cũng sụt sùi. Ta nghĩ những câu từ vàng ngọc và giàu tính tuyên truyền này nên được mang đi in lên sách quảng cáo của đền, đến tao nghe mà còn thấy giật mình về sự vĩ đại của chính tao. Những kẻ này buộc phải tin gì đó để sống được trên đời, nên họ chọn tin vào tao.

Con Lan vỗ về người đàn bà, “Cô yên tâm, Cô Hai khôn thiêng sẽ hiểu cho tấm lòng của cô cùng tấm lòng của các tín chủ khác. Cổ sẽ luôn ở bên cạnh chúng ta, cổ sẽ chỉ cho chúng ta con đường thông suốt để vượt qua bể khổ. Cổ sẽ phù hộ chúng ta mỗi khi ốm đau bệnh tật, mỗi khi gặp bước nguy nan.” Không ngờ con nhỏ còn nói được những lời đó.

Người kéo đến đông nghịt, nhộn nhịp không thể tưởng tượng nổi. Cái cồn Kinh Gạo dường như trong một ngày đã phải chứa một lượng người nhiều hơn cả năm gộp lại. Những nhà xung quanh biết trước sắp có lễ nên đã mở sẵn quán nước, chỗ giữ xe, trải hàng bán nhang khói hoa quả dọc theo đường đi đến đền, họ lợi dụng lâu lâu mới có dịp khách du lịch đến cồn đông thế này để kinh doanh một số thứ. Có lẽ vì lý do đó mà phía địa phương nhiều lần yêu cầu dỡ bỏ đền, cấm tụi tao buôn thần bán thánh, thành lập tà giáo nhưng lần nào cũng bị dân đất cồn phản đối, họ biết đền Cô Hai còn thì mỗi ngày vẫn sẽ có khách đi qua sông để đến đây, họ cũng sẽ kiếm được chút ít.

Tao vừa nhớ đến đám người chính quyền thì bọn người đó liền đến thật. Ông xã trưởng đã nghe báo cáo về lễ hội hôm nay, và khi kéo đến thì họ chợt nhận ra mọi thứ đã trễ, họ không còn có thể đủ sức chống lại thế lực tà giáo này nữa, nó đã phát triển ngoài tầm kiểm soát. Ông lớn cắt cử người nhỏ ở lại, ngoài mặt gọi là hỗ trợ một tay bảo vệ an ninh cho đền vì cảm thấy tội cho nơi này không đủ nhân lực để quán xuyến một lúc bao nhiêu đó khách, trong ý cũng là muốn nếu tụi tao có động tĩnh gì thì còn có người của ông ở đây làm chủ. Tụi tao thấy vậy liền nhận lời ngay, có thêm người giúp, đặc biệt là một đám người mặc đồng phục công an giơ gậy thổi còi thì càng tốt chứ sao. Song có vẻ như trong lòng của chính quyền đang cảm thấy bất an. Tao nghĩ cuộc chiến ngấm ngầm từ trước đến nay của tụi tao và bọn họ, sau sự kiện rúng động này, đã sắp phải đi đến hồi kết.

Lan làm lễ cúng thỉnh, dâng sớ đọc kinh rồi từng hàng người bước vào đặt liễn con công, mâm vàng mâm bạc đầy những trái xoài chín vàng ứ hự lên ban thờ, cái ban thờ chưa từng cho bày nhiều đồ lễ đến thế, đồ đặt không hết phải mang đi trưng ở những chỗ khác. Con sư tử đá ngậm gươm đặt bên cạnh cũng được thắt nơ đỏ quanh cổ, trước ngực buộc lủng lẳng một trái tú cầu. Bức phù điêu khổng lồ thì được trang trí bằng những dải lụa viền ở các góc, dưới đất hoa trái bày biện đầy.

Khung cảnh ấy rực rỡ chưa từng thấy, người bu đông nghẹt quanh chiếu chầu. Huệ được dịp cũng ăn mặc khác mọi khi, nó vấn tóc gọn gàng và chít lại bằng một cái khăn xanh, bên trên cài trâm bạc hai bên lủng lẳng như một đài hoa, còn khéo léo buông nhẹ một lọn tóc mái cong cong làm duyên. Con nhỏ mặc bộ quần áo thêu đầy những hoa văn mẫu đơn và phượng hoàng, đặc biệt trên cổ nó còn đeo một bộ kiềng bạc, hai tay đeo lắc vàng, khi di chuyển chúng vỗ vào nhau nghe lanh canh như tiếng nhạc. Cái khăn điều phủ mặt bình thường trơn nhẵn nay đã được thay thế bằng một cái khăn khác, cũng kiểu cách phượng hoàng, nên trông nó giờ ra dáng một cô đồng hơn hẳn.

Tiếng đờn chầu văn bắt đầu cất lên. Huệ xèo quạt, nhún nhảy, rồi lại vần bó nhang nghi ngút khói trên tay. Không khí buổi chầu bềnh bồng kỳ lạ. Hôm nay cuộc vui đã ra dáng một buổi chầu hơn, mọi người xung quanh đều cảm nhận được sự linh thiêng của tiếng nhạc, sự gột rửa của những bài hát văn. Người ta đến để xem cô đồng mặc khăn chầu áo ngự, nghe những khúc đờn lay động lòng người của đội cung văn, còn nghe tiếng hát lanh lảnh như sơn ca của người hát chầu Cô Hai.

“Cô bước ra ngàn cây trái xum xuê.

Giấc mộng tan rồi, đá lở trên non.

Dạy trâu học múa, dạy khỉ đánh đờn.

Í a… Cho con kiến hóng mát bên hồ,

Cho con gà bộ lông tuyệt thế.

Quất kiệu ngựa tìm chốn thiên thai…”

Rồi cô đồng Huệ bắt đầu phát lộc cho mọi người, mắt cô long lanh, nụ cười cô lúng liếng. Nhang khói rực rỡ tựa như tiên cảnh, đèn nến lung linh khiến ai ai cũng rơi vào ảo giác. Người ta đoan chắc Cô Hai sẽ không hiển linh, vì hôm nay là ngày của các con nhang đệ tử, ngày của con người trần gian chứ không phải ngày của thần thánh. Cô muốn họ có một buổi gặp gỡ ăn uống, nói cười và vui chơi thoả thích, cô muốn biến ngày lễ này trở thành một ngày lễ của cõi tục, của loài người chứ không phải của cô, thế nên cô không hiển linh tham dự để tránh làm phiền đến quan khách. Cô sẽ hiển linh trong tâm tưởng, trong giấc mộng, trong chiêm bao, trong ảo giác, trong thế giới siêu linh của mỗi tín đồ mà chỉ khi thành tâm họ mới có thể chiêm bái được.

Quan khách thấy sao giọng hát, cách nhấn nhá và luyến láy của Lan lại có sự hoà hợp lạ lùng với điệu múa và biểu cảm của Huệ đến thế. Họ rùng mình khi nhớ rằng hai cô gái này đã theo hầu Cô Hai suốt bao nhiêu lâu nay, cả truyền kỳ về sự bất tử của hai cô. Nếu nhìn đối diện thì không nói, nhưng khi nhìn từ phía sau người ta sẽ thấy hai cô y hệt nhau, đằng này lại thêm nhang khói đã làm mờ đi hình thù đặc trưng của mỗi đứa nên khách có cảm giác hai người họ mới giống nhau lạ lùng. Như một cặp chị em, chắc là Thanh Xà Bạch Xà, họ là hai con rắn làm thú tiên kéo xe cho Cô Hai đại giá quang lâm xuống gặp các đệ tử của mình, họ là Thuý Vân Thuý Kiều, hay họ là một nhánh lan và một nhánh huệ đã tu luyện thành tinh, đã hoá người và đi theo hầu chủ nhân. Nói chung trong cái không gian linh thiêng và huyền ảo ấy người ta rất dễ suy luận ra nhiều thứ liêu trai khó hiểu.

Lúc ấy Ơn đang ở đâu? Thật ra từ sáng đến giờ sau khi giúp mọi người bày điện và sắp xếp xong thì cậu nhóc liền biến mất. Có lúc người ta thấy cậu ở sân trước, có lúc người ta thấy cậu hớt hải quanh các gian hàng bên ngoài đền, có lúc người ta thấy cậu ở sân sau, còn có lúc là ở những chỗ lạ lùng như dưới gầm ghế, trong hốc tường. Ơn đang đuổi theo bóng hình của ai đó. Lan kéo cậu lại hỏi làm gì mà chạy lung tung vậy, ảnh hưởng đến những người khác, cậu vội trả lời mình thấy rõ ràng Cậu Hai đang ở đây.

Ơn cứ chốc chốc lại thấy trong đám người rước lễ, trong những người hành hương chen lấn sát sạt nhau một màu áo đỏ, trên áo thêu hoa văn bằng chỉ vàng, đầu cài hoa trắng muốt, y như hình ảnh Cậu Hai đang nằm trong quan tài. Nhưng khi thằng nhỏ chạy đến thì hình ảnh ấy liền biến mất, rồi sau đó tầm mười, mười lăm phút lại xuất hiện ở một nơi khác, nó quấy quả chen qua đám đông ken kín, lèn vai thích cánh hết kẻ này đến kẻ khác, nhưng miễn lần nào nó cố đến gần thì lại không còn thấy người kia đâu nữa. Ơn chắc chắn đó là tao, tao luôn ở đây, trở thành một phần của lễ hội, tham dự buổi tiệc của chính mình. Nó cố gắng để chạy đến giữ lấy tao nhưng không lần nào thành công, cứ như đang bắt lấy một bóng ảnh dưới nước, vừa chạm vào liền tan biến đi mất.

“Đó, Cậu Hai đang ở phía đó kìa, bà thấy không, Lan?” Nó lại chỉ về một hướng bất định, ở giữa đám đông lúc nhúc người. Lan căng mắt ra nhìn, nhưng chỉ thấy lúc nhúc những đoàn khách khứa hỗn tạp, người nào cũng quần áo tươm tất, mân vàng quả bạc, đồ lễ cầu kỳ. Nó không phân biệt được ai với ai chứ nói chi là nhìn thấy tao.

Vừa hô xong, Ơn lại vụt chạy về phía đó, gắng sức dạt dòng người để len lỏi đi lên phía trước, nhưng rồi cậu nhóc lại đứng ngẩn ngơ, nhìn dáo dác xung quanh như thể bất lực không biết thứ mình vừa trông thấy lại biến đi đâu mất rồi. Ơn hoang mang, quay quắc để tiếp tục tìm, rồi lại chạy đi, như một kẻ mù vừa đánh rơi đồng tiền xu xuống đất, chỉ có thể quơ quào mò mẫn mãi, mà vẫn không tìm ra.

47.

Một cậu bạn nhỏ hơn ta một tuổi, đeo kính gọng to, nhìn dáng vẻ cậu cũng lanh lợi và hay mắt, ngồi bên cạnh ta trong căn tin mà cứ nói chết chuyện này đến chuyện khác. Cậu ấy tự giới thiệu mình là Hưng, đã ở trong đây một năm rồi, thử đủ mọi cách thức điều trị từ đơn giản nhất đến dã man tàn tệ nhất nhưng vẫn không thể bỏ được cảm xúc với người đồng giới. Hưng ngồi đối diện tao, giơ ngón tay trỏ lên cho tao nhìn, ngón tay có một vết chai cứng ở đốt đầu tiên khiến cho nó cong cong dị dạng, móng tay cũng bị méo mó theo, nhìn hơi hãi.

Hưng kể, “Hồi mình vừa mới đến đây, người ta còn dùng kẹp điện kẹp ngón tay tụi mình lại để giật điện điều trị. Lần đó mãi mà mình không chịu xìu xuống, mình cứ cương mãi thôi, nên một ông bác sĩ đâm tức tối nên vặn núm điều khiển quá tay, thành ra nó giật mình khiếp lắm, suýt thì chết. Sau lần đó họ tởn nên không dám tăng hay hạ cường độ trong lúc trị liệu nữa, cứ giữ yên ở mức an toàn thôi. Mà chẳng hiểu sao mình cứ vậy, mình ở đây lâu hơn tất cả mọi người, ai cũng tầm vài tháng, cùng lắm là hơn nửa năm thì đã được cho xuất viện rồi, còn mình dằn dai mãi đến bây giờ. Nhiều khi muốn giả vờ mình đã chuyển qua thích phụ nữ để được ra khỏi đây cho xong nhưng mình không biết phải giả vờ kiểu gì, mình không giỏi trong mấy chuyện đó.”

Hưng vừa nhai thức ăn vừa líu ríu, dù tao phản ứng với những lời cậu ấy nói rất chậm chạp và lạnh nhạt song cậu ấy dường như không để ý thấy, cứ nói đến mức hai bên mép tụ bọt.

Cậu bạn đó đẹp đến mức bất ngờ, đặc biệt là ở nụ cười nhắm tịt mắt lại và khuôn mặt sắc sảo nhưng chẳng hiểu sao lại có nét ngây thơ, tao chưa bao giờ nhìn thấy một người con trai nào đẹp đến mức ấy nên cảm thấy hơi ganh tị. Những gì đã xảy ra khiến cho tao không thiết sống nữa, chẳng nói cười với ai dù các điều dưỡng khuyến khích tụi tao có thể thoải mái kết bạn với nhau. Họ không cấm cản gì điều đó, chắc họ không nghĩ đến hệ luỵ tụi tao sẽ thích nhau, hoặc có nghĩ đến rồi nhưng cũng không còn cách nào khác, tụi tao cũng phải cần nói chuyện và giao tiếp, nếu không mới thật sự là sẽ hoá điên. Nhưng phải sống trong một nơi như nơi này thì chẳng ai tha thiết cái việc nói chuyện với người khác nữa, tao cũng vậy, tất cả đều sống vất vơ vất vưởng như những cái xác. Chỉ có Hưng là khác.

Tụi tao không kể cho nhau nghe về hoàn cảnh của bản thân, lúc ấy và cả sau này tao cũng không biết gì về Hưng ngoài chính Hưng, ngoài Hưng đang hiện hữu trước mặt tao. Và mối quan hệ giữa hai đứa tao suốt khoảng thời gian đó chỉ có Hưng là chủ động, cậu ấy cứ nói bất cứ thứ gì mà bản thân chợt nghĩ ra, dường như là muốn nói để giải thoát, để chạy trốn. Vài lần tao thấy cậu kẹp một cuốn sách gì đó bên nách, tao bèn tò mò ghé mắt nhìn thử, đó là một cuốn tiểu thuyết tên Hồn bướm mơ tiên.

Tao hỏi Hưng nó viết về gì. Hưng lần đầu thấy tao phản ứng với một cái gì đó, như yên trí rằng từ trước đến giờ mình không phải là đang trò chuyện với tượng đá, cậu hồ hởi kể lại câu chuyện trong sách cho tao nghe. Tao nghe xong còn tưởng Hưng kể nhầm một cuốn sách nào đó chứ không phải cuốn này.

“Hưng có nhớ lộn cuốn này với cuốn nào rồi không?”

Cậu nhướng mày lên, đôi mắt phía sau tròng kính to tròn và ngây thơ đến mức làm tao phải chú ý, “Sao Phước hỏi vậy?”

“Tại vì cốt truyện nghe có liên quan gì đến cái tên của nó đâu!”

“Ừ ha!” Hưng ngẩn người khi nghe tao nói vậy, cậu cầm quyển sách bằng cả hai tay, mắt săm soi tới lui dòng tựa đề trên bìa. “Tại sao lại có tên là Hồn bướm mơ tiên? Cái tên đẹp thật nhưng khó hiểu quá!”

“Là hồn của một con bướm mơ mình trở thành tiên, hay ví cánh bướm như cánh tiên, hay nhìn đàn bướm bay tưởng tượng như những đàn tiên tí hon đang múa?”

“Mình không biết.” Hưng lắc đầu, có vẻ chật vật với vấn đề này. Tao chưa bao giờ đọc tác phẩm đó cả, nếu chỉ qua lời thuật lại thì khó mà biết được tại sao.

“Trong sách có nhắc gì đến bướm và tiên không, hay hồn và mơ?”

“Hình như không có, hay tại mình không để ý nhỉ? Kỳ lạ thật!” Hưng nhìn tao, mỉm cười.

Đó là lần đầu tiên tao cũng cười đáp lại cậu ấy. Và bây giờ khi nhớ lại, có thể tao và Hưng đã yêu nhau từ lúc đó.

Hưng có một cái mền nhỏ màu xanh lam, không phải màu lam nhàn nhạt của bầu trời mà là thứ màu đậm, gắt và hơi ngả tối của đáy biển. Cậu nói cái mền này đã đi theo cậu từ lâu lắm rồi, lâu đến mức cậu không còn nhớ rõ cậu có nó từ đâu, có thể là từ lúc mới sinh cậu đã được quấn trong nó. Đêm nào ngủ cậu cũng phải ôm cái mền của mình, phải kề mặt vào nó thì mới có thể ngủ ngon được, nếu thiếu mùi cậu sẽ rất trằn trọc. Giống như một đứa trẻ khư khư con gấu bông đã nát bương của mình không muốn đem bỏ, Hưng bảo nếu không có mùi hương của tấm mền mang lại thì cậu sẽ cảm thấy như thiếu vắng một thứ gì. Vì việc ấy mà tao nghĩ cậu là một người sống tình cảm.

Sau chuyện của anh Quốc, tao không thể ngờ rằng mình còn có thể yêu một người nào khác, nhưng sự yêu đời và mơ mộng kỳ lạ của cậu bạn mới ấy lại khiến tao cảm thấy rung động. Hưng kể từ trước đến giờ cậu chưa từng yêu ai, bởi vì xung quanh cậu không tìm được ai giống như cậu, cậu bị đem vào đây là do bị người nhà phát hiện những đoạn video đồng tính đáng xấu hổ trên máy tính cá nhân. Tao cứ hay thắc mắc cái sự hồn nhiên ở Hưng là do tự bản thân cậu sinh ra đã có, hay là do bị hành hạ trong trại suốt một năm trời khiến cậu trở thành một tên dở hơi như vậy, có khi nào nếu ở đây với khoảng thời gian lâu bằng Hưng thì tao sẽ trở nên giống cậu ấy luôn không. Nhưng tao lại bị nét tính cách này thu hút nên cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều.

Về sau tao mới biết thật ra Hưng cũng chẳng điên lắm, mà ngược lại còn có chút tinh ranh, khi cậu ấy rủ tao trốn khỏi trại điều trị.

“Mình biết có chỗ tường bị bể thành một lỗ, có thể chui qua đó để ra ngoài được. Mình đã cẩn thận che nó lại để bọn họ không phát hiện ra. Tối mai mình với Phước sẽ trốn đi qua cái lỗ đó, chịu không, Phước thấy sao?”

“Ừ, nghe được đó.”

“Khi ra ngoài rồi tụi mình hãy trốn đi thật xa, hai đứa sẽ sống một cuộc đời khác ở một nơi khác. Tụi mình sẽ làm lại từ đầu, cả hai sẽ không có gì trong tay hết nhưng miễn mình có nhau là được, mình với Phước sẽ cố gắng tìm cách để sống cuộc đời mình muốn, hen Phước?”

“Ừ, Hưng muốn đi đâu thì mình đi đó với Hưng.”

“Mình sẽ mặc kệ người ta nói gì, mình tự lực sống cuộc đời mình, sẽ không ai quản lấy tụi mình nữa. Khi đó mình sẽ là một gia đình, sẽ có một căn nhà riêng, sẽ nuôi con này con nọ, sẽ trồng hoa này hoa kia. Vậy được không Phước?”

“Ừ, Hưng thích nuôi hay thích trồng cái gì cũng được.”

Tao không biết tại sao mình lại không từ chối bất cứ điều gì Hưng nói. Tối hôm sau tao và Hưng đến chỗ cái hốc mà cậu ấy đã phát hiện, cả hai đứa đều gầy nên có thể chui qua được dễ dàng. Hưng chỉ ôm theo cái mền màu xanh và cuốn sách của mình, tao thì không mang theo gì, ngoài vơ đại một vỉ thuốc vitamin vô tình nhìn thấy ai để trên bàn cho có, chứ chẳng thứ gì ở nơi này thuộc về tao cả.

Đột nhiên còi báo động vang lên, người gác đêm phát hiện bọn tao trốn trại, họ hét inh ỏi, tiếng chuông đinh tai và vô số ngọn đèn bật lên đồng loạt làm tụi tao loá mắt. Hưng hốt hoảng kéo tay tao chạy đi, tụi tao băng thẳng vào rừng. Hai đứa cố hết sức bình sinh mà chạy, tụi tao sợ nếu bị bắt thì không biết sẽ phải nhận hình phạt nào từ bọn họ. Tao nghĩ đến việc không biết chúng có dám giết người không, tụi tao liệu có bị giết không, hay sẽ lâm vào tình cảnh sống không bằng chết.

Bọn chúng có súng, từng đoàn người rầm rập ào vào rừng trong đêm. Tao nghĩ chuyện này không có thực, tụi tao sao lại biến thành những con thú trong rừng để bị người khác săn bắt như thế, sao từ người có thể biến thành thú được? Mấy người đó chắc kẹp súng bên mình chỉ nhằm để thị uy, không kẻ nào có ý định giương súng lên với tụi tao cả, điều này khiến tao yên tâm.

Tao và Hưng nghe tiếng suối róc rách bên tai, chắc là có một con suối trong khu rừng này thật, nhưng tụi tao chạy mãi vẫn không thấy bóng dáng nó đâu. Con suối đó đang chảy ở nơi nào? Tụi tao không thể biết.

Nhưng rồi tao để vuột tay khỏi Hưng, tao bị bọn chúng bắt lại, bọn chúng ghì lấy người tao, khống chế không cho tao kháng cự. Tao gồng người trườn lên để thoát ra nhưng không được, tao gào lên bảo Hưng chạy nhanh lên, hãy cố mà chạy, đừng quay về nơi này nữa. Sau một giây phút ngắn ngủi Hưng quay đầu ra sau và thấy tao đã bị tóm, cậu trợn mắt, rồi lại cắm đầu lao thẳng vào màn đêm, bóng cậu chìm sâu vào đêm tối hun hút. Đến lúc đó tao mới nhận ra mặt mình đầy nước mắt.

Chắc là đêm hôm ấy Hưng đã hoá thân thành bướm, Hưng sẽ bay đi tìm con suối của mình. Hình ảnh Hưng biến mất giữa cảnh rừng tối tăm vẫn luôn ám ảnh tao cho đến lúc chết. Tao bị đem về trại, những chuyện về sau tao không còn nhớ rõ nữa. Tao không nhớ mình làm cách nào để qua được những buổi kiểm tra xác nhận khỏi bệnh để được cho xuất viện về nhà. Tao không biết trong khu rừng đó thật sự có một con suối nào hay không.