Lẫy

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 533

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 750

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 425

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 721

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 466

Sự đồng điệu

(Hoàn thành)

Sự đồng điệu

Beelicon

Tôi đã bắt cóc một cô gái!

1 464

Toàn tập - 48-52 (Hết)

48.

Tao được gia đình kiếm cho một cô vợ. Tuy họ đã cố gắng ém nhẹm chuyện quá khứ đi nhưng vẫn không thể nào làm cho nó biến mất được. Tao từ khu chữa bệnh tâm thần về thì biết anh Quốc đã đến một thành phố nào đó để học tiếp, về sau không bao giờ tao gặp lại con người đó một lần nào nữa, nhưng những thứ đã xảy ra vẫn không thôi khiến tao ám ảnh. Tía má anh Quốc vẫn ở chỗ cũ, còn nói ra nói vào, song cũng chỉ là những lời nói nho nhỏ, họ cũng không muốn phải tiếp tục câu chuyện lúc trước để làm gì. Thằng Hảo thì đã chết rồi. Gia đình bảo nếu tao không còn thích đàn ông nữa thì họ sẽ cưới vợ cho tao, rồi sinh con, như vậy mới có thể dập tắt hết dị nghị của người đời, tao cười, bị dính vết nhơ như vậy thì ai dám cưới con nữa, má tao vỗ tay chắc nịch, bảo bà muốn là sẽ có.

Một cô bé ngó hiền lành, có đôi mắt buồn, nhưng vẻ mặt thì lúc nào cũng tươi tươi tỉnh tỉnh. Vợ tao nhỏ hơn tao hai tuổi, ngày đi coi mắt tao để ý thấy cô gái nhìn tao rồi thở phào nhẹ nhõm, sau này cổ bảo rằng lúc thấy mặt tao cổ mừng quá, vì chồng mình là một chàng trai trẻ đẹp chứ không phải một ông già, hay một kẻ thô kệch nào đó.

Tao không biết phải yêu vợ mình như thế nào, nhưng có lẽ cô ấy thì có cảm tình với tao thật. Cô gái tháo vát, cũng chịu làm, là một người biết lo mọi thứ trong nhà, tao không có gì để chê nữa. Chỉ có điều, từ khi ở trong trại về tao không còn có thể ăn uống bình thường như trước, tao ăn gì cũng nôn ra, cố lắm thì chỉ ăn được cầm chừng, vì thế nên càng ngày tao càng ốm yếu hơn, lúc nào cũng héo hắt như người chết.

Người con gái đó từ nhỏ đến lớn không quen ăn diện, ở cô toát lên một vẻ chân chất, đơn giản. Má tao được người ta khen là chọn con dâu khéo, bà đã dồn hết sức lực của mình cho cuộc đánh cược này, để dùng gia đình níu kéo lại chút địa vị đối với ông chồng và những bà vợ bé của ổng. Má luôn nhắc tụi tao sớm có con, như vậy nữa là đủ. Đủ cho điều gì? Đủ để má có thể giữ chân chồng mình, đủ để má khẳng định rằng mình là kẻ thắng cuộc trong trận tranh giành tình cảm của một người đàn ông với những cô nhân tình khác. Đó là bước cuối cùng của má trong cái kế hoạch đồ sộ mà bà đã dày công sắp xếp. Tao nghĩ như vậy cũng chưa chắc đã đủ, và sẽ không bao giờ đủ.

Cô gái không chắc bản thân liệu có thể có con với tao được không, đời sống riêng của vợ chồng tao không có nhiều những cuộc tình tứ, chỉ nhàn nhạt ít ỏi đôi ba lần, mà sức khoẻ của tao thì lại ngày một sa sút hơn. Đòi hỏi gì ở tao lúc ấy, tao đã không hề muốn sống kể từ những ngày ở trong trại, nên khi trở về tao cứ điên điên dại dại, ngờ ngờ nghệch nghệch, như tâm trí đang sống ở thế giới khác. Cô gái ở lâu ngày mới nhận ra mình đã lấy một thằng điên, nhưng cô chấp nhận nhanh lắm, vì thấy mình còn may mắn, ít ra tao cũng là một thằng điên hiền lành. Song cái cảm giác may mắn đó không tồn tại được lâu, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng và nghi hoặc, dường như cho rằng chồng mình không hề xem mình là vợ, không hề đặt mình vào mắt, cô sẽ làm cái bình bông, làm một cái chổi, một chậu cây nào đó, nhưng chắc chắn là không phải làm một người vợ. Rồi đến một ngày cô cũng phải nhắc đến những điều trong lòng với tao, nhắc với cái kiểu bâng quơ, như người ta nhắc một câu chuyện nào nhảm nhí lắm.

“Mình, em nghe người ta nói mình từng bị bê đê, phải đi chữa bệnh. Nghe mắc cười ghê! Sao mà có chuyện đó được, nhưng người ta nói vậy hoài thì cũng không hay. Em tính, mình nên nói rõ một lần là không có chuyện đó.”

Lưỡng lự và bất an, tao trả lời cô, “Cái đó… người ta nói là thiệt. Hồi trước tui thích đàn ông, chuyện lớn lắm nên tui cũng không cách nào nói dối được.”

Bần thần, cô gái ngước lên nhìn tao với đôi mắt trợn trừng, không biết cô có đoán trước được câu trả lời này hay chưa, hay cô đã đoán hòm hòm rồi nhưng đến giờ nghe chính miệng tao nói ra thì cô mới hoàn toàn suy sụp.

“Anh nói thiệt không?”

Tao gật đầu, mắt không nhìn cổ.

“Nhưng mà bây giờ anh khỏi rồi phải không?” Cô cố vớt vát lại chút gì đó, để an ủi rằng số mình chắc cũng không phải chó đẻ đến thế, “Anh đi chữa bệnh rồi, bây giờ anh không còn thích đàn ông nữa, nên mới cưới tui, phải vậy không. Chứ gì! Anh chưa hết bệnh thì sao về đây đồng ý lấy vợ được, anh bây giờ đâu có còn thích đàn ông nữa. Không sao, hồi đó nhỏ dại biết gì, lúc này thì khác, anh chín chắn rồi nó sẽ khác. Còn nếu anh vẫn bị bê đê, thì anh đâu dám cưới tui, như vậy đâu khác nào hại đời tui. Phải không, anh giờ đã khác?”

Tao bị những câu hỏi của cô gái đuổi dồn ráo riết, cơ thể càng lúc càng chùng xuống, không trả lời trả vốn được nữa. Tao không biết phải trả lời cổ kiểu gì.

Xấu hổ, ê chề, nhục nhã. Nhục đến nước chỉ có thể cắn lưỡi tự tử, nhục đến mức không thể trườn mặt ra đường nhìn thiên hạ, cô gái bóp chặt vai tao, móng tay bấu vào người tao tứa máu. Cô dồn đuổi, định gào lên nhưng cuối cùng kìm lại được, chỉ có tiếng hóc hách trong cổ họng cho thấy một cơn hận thù đang bùng nổ bên trong cô.

“Nói đi! Khốn nạn, chó đẻ! Trời ơi nhục không còn gì mà nói. Tại sao? Anh nói đi, anh phải nói, là bây giờ anh chả còn bê đê nữa, là bây giờ anh đã có vợ, anh yêu vợ mình, anh là một thằng đàn ông chứ không phải một thằng bóng lẹo cái không ra nam cũng không ra nữ! Anh đã đi viện để chữa rồi, anh đã hết bệnh…”

Tao không nhớ rõ lúc đó mình đã trả lời những gì, chắc là tao đã xin lỗi cổ, hay sao đó.

49.

“Làm sao hai bà chắc chắn được những gì mình nghe về thế giới bên ngoài là thật, hai bà có bao giờ đi ra khỏi cái cồn này đâu? Từ lúc được sinh ra đến giờ, hai bà chỉ biết đến cái cồn này thôi, và khi đã vào làm việc trong đền rồi thì hai bà lại càng không có lý do gì để rời khỏi nơi đây nữa. Vậy thì làm sao hai bà biết chắc những suy nghĩ của mình về thế giới là đúng?”

“Ông nói chuyện nghe vô lý quá Ơn. Làm sao tụi tui không biết được, tui thì chẳng rõ Huệ thế nào, nhưng tui đã có lần ra khỏi đất cồn rồi, mà còn đi xa nữa là đằng khác. Tui nhớ hồi đó là dịp đám cưới một người họ hàng, ở tận bên vùng biên giáp với Campuchia, tui còn nhớ họ làm đồ ăn có mùi rất kinh khủng, tui chẳng ăn được gì. Tui nhớ họ cũng đoán được tui và gia đình sẽ ăn không quen cách chế biến của họ nên gia chủ đã để sẵn thịt heo quay cho chúng tui ăn riêng, nhưng tui vẫn không thể ăn được, cách làm đồ ăn và gia vị của họ khác mình lắm, mùi rất lạ, khó ăn khủng khiếp. Đó là hồi tui còn nhỏ.”

“Bởi vậy mới nói, đó là khi bà còn nhỏ, đã gần hai trăm năm trôi qua rồi. Cái tui muốn nói là thế giới hiện tại đây này, nó không còn là thế giới của hai trăm năm trước nữa, chỉ qua vài chục năm mọi thứ đã rất khác chứ nói gì đến hàng trăm năm. Hai người chưa từng nhìn thấy thế giới hôm nay thì không thể biết được nó ra làm sao cả.”

“Tụi tui không phải sống như lũ người rừng tách biệt với xã hội, tụi tui vẫn xem truyền hình mỗi ngày, vẫn liên lạc thường xuyên với các tín chủ ở khắp mọi nơi, có những người còn ở nước ngoài, họ luôn cập nhật tin tức cho tụi tui. Không những vậy, mỗi ngày mỗi tháng đều có vô số khách thập phương đến đền Cô Hai, đến cồn Kinh Gạo này, họ kể đủ mọi chuyện về thành phố, về thủ đô, về nơi này nơi nọ. Từ mấy câu chuyện đó hai đứa tui cũng thừa biết về mọi thứ đang diễn ra, cũng hình dung được tất cả. Vả lại, muốn hiểu rõ thì thiếu gì cách, phim, ảnh, không cần phải đi đâu mà tụi tui cũng biết bên ngoài như thế nào.”

“Những gì hai người nghe người khác kể lại về thế giới này đều là qua miệng của họ, mà thứ gì đã được kể lại một lần thì đã mất đi một ít sự thật. Mọi thứ đều có thể là giả, hình ảnh có thể đã được chỉnh sửa, dù là chỉnh màu cho sáng lên hoặc tối xuống một sắc độ thôi thì cũng đã mất đi một phần sự thật, huống hồ ảnh chụp hay ghi hình trên truyền hình đều đã được qua chỉnh sửa để đẹp hơn, nó vẫn thật nhưng là một thứ sự thật không thuần. Đó là chưa nói đến việc chúng chỉ phản ánh được một góc rất nhỏ. Hình ảnh thì lại vô tri, không mang lại mùi hương và cảm giác đụng chạm thật.”

“Tui chẳng hiểu ông muốn nói gì. Ông chỉ đang bị khủng hoảng vì một điều do ông tự nghĩ ra.”

“Ý tui là ngoài thân xác này ra, tất cả đều có thể là giả. Hai bà không bao giờ nghĩ lại sao, người ở bên kia sông đều bảo rằng thế giới đang lúc suy tàn trầm trọng, nào là bệnh dịch, chiến tranh, tệ nạn, xã hội hỗn loạn. Nhưng chiến tranh đâu, tệ nạn đâu, hỗn loạn đâu? Chỉ có bệnh dịch là thứ chúng ta được thấy.”

“Chính ông cũng bảo khu phố mà gia đình ông sống có dịch người mọc lông gia cầm còn gì?”

“Thì đấy!”

“Nếu bệnh dịch là thật vậy thì những cái kia cũng là thật.”

“Vậy chúng đâu?”

“Chúng không diễn ra ở đây, chúng ở bên kia sông, hoặc ở những nơi khác. Tụi mình nên cảm thấy may mắn vì chúng không xảy ra ở đây.”

“Hai bà chưa từng thấy thì sao biết được chúng có tồn tại?”

“Ơn, sao ông lại hạch sách tụi tui miết vậy?”

“Không phải, tui không có ý đó. Chỉ là tui càng ngày càng có cảm giác chỉ có bản thân tui là thật, chỉ có xác thân này là thật, còn mọi thứ bên ngoài đều chỉ là giả tướng, đều là thứ mình tự bịa ra mà có. Hai bà chưa từng nghi ngờ về những điều hai bà được nghe người khác kể hay sao? Họ nói gì hai bà cũng sẽ nghe và tin, cả chuyện thể giới này đã thành một mớ hỗn độn. Dù hai bà chưa bao giờ thấy thế giới này ra làm sao, dù cho hai bà chưa từng thử đi qua sông kể từ khi vào làm cho đền?”

“Tụi tui không nghi ngờ và cũng không tin tưởng vào điều gì hết, Ơn. Tụi tui không nghĩ nhiều như vậy. Mất công lắm mà chẳng có lợi ích gì.”

“Chỉ là chuyện xảy ra với cô Tài và người anh đó làm tui hoang mang quá, tui chẳng biết mình phải tin vào điều gì.”

“Tui biết là ông rất đau khổ, tui và Huệ cũng cảm thấy buồn lắm. Nhưng mình phải chấp nhận cái mớ rối rắm này, vì mình không thể làm gì để thay đổi những chuyện đã xảy ra cả.”

“Ừm, không sao đâu, tui nghĩ mình cần thời gian để bình tĩnh lại sau bao nhiêu đó chuyện.”

50.

Ruột sống là một thứ nhớp nháp, tanh rình, vừa tởm, vừa hôi, vừa có vị gớm ghiếc. Chỉ nghĩ đến việc phải nhai cái đống đó và cảm thấy nó đang chạy lòng vòng, nhợn nhạo trong miệng mình là tao đã không chịu nổi.

Cả nhà bắt tao ăn ruột cá tai tượng, mà phải ăn sống. Không biết tía má học từ ai mà tìm ra cách thức chữa bệnh đồng tính ghê rợn đó. Mỗi ngày tao phải ăn một chén ruột, đầy máu, tanh tưởi. Tao ăn rồi lại ói ra, bị banh miệng để trút vào, rồi lại ói. Chính trong khoảng thời gian đó tao đã thật sự phát điên, lên cơn động kinh, mấy lần không tự chủ được mà tay chân co giật. Tao đoán có thể là do ảnh hưởng của việc tao đã bị giật điện quá nhiều lần hồi còn trong khu chữa bệnh.

Bệnh của tao ngày một nặng hơn, tao nằm liệt trên giường cả ngày. Bác sĩ thuốc thang chạy chữa liên tục, nhưng tao biết hiện tại bản thân chỉ còn nước chờ chết mà thôi. Má tao khóc không còn một cái gì. Tía tao thì bất lực với công cuộc gieo giống để tìm một đứa con trai nối dõi. Vợ tao túc trực bên giường bệnh của tao, chăm lo như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô giả vờ như mọi thứ đều ổn. Đôi khi cô bị má mặt nặng mày nhẹ vì đến lúc tao sắp chết rồi mà hai vợ chồng vẫn không có được đứa con nào.

Đưa muỗng ruột cá lại gần miệng tao, cổ kêu tao tranh thủ ăn một chút rồi hẵng ngủ. Mùi lòng ruột quá gớm ghiếc, tao ngửi thôi đã thấy choáng váng đầu óc. Tao la liệt, không thể ngồi dậy nổi, cũng không nói chuyện được, chỉ có thể nhìn cái chén với đôi mắt hao háo, rồi lắc đầu, cái cử động nhẹ đến mức phải để ý kỹ mới thấy. Vợ tao lại đưa miếng ruột sống đến gần, tao mím đôi môi khô khốc lại, không muốn ăn. Lúc đó đầu óc tao đã hoàn toàn mụ mị rồi, phản ứng với mọi thứ vô cùng chậm chạp. Vợ tao chậc lưỡi, rướn người kề cái muỗng sát miệng tao, nhưng bằng một chút xíu phản ứng nhỏ nhoi, tao dịch miệng mình đi chỗ khác.

Con mụ lúc đó mới động rồ lên. Mụ đập chén, la hét, vò đầu bứt tóc, lấy tay nắm đầu tao mà lắc. Mụ lên một cơn điên khủng khiếp, mọi thứ như muốn phát tiết ra cùng một lúc.

“Tụi bây là lũ mất dạy, tụi bây hại đời tao, hại đời con gái tao. Ngày nào tao đi ra đường cũng bị chỉ trỏ, tao gặp ai cũng bị người ta tránh mặt. Người ta nói xấu sau lưng tao, nói tao có thằng chồng là bê đê, chọc tao là con mẹ cưới nhầm thằng bê đê. Có người thì thương hại tao, có người cười cợt tao. Tụi bây nghĩ tao sống sung sướng lắm hả, tụi bây nghĩ chỉ có mình tụi bây là khổ sở. Trong khi tụi bây biến cuộc đời tao thành thứ bỏ đi, khiến tao sống mấy năm nay trong nhục nhã, tao không dám ra đường, không dám nói chuyện với ai. Là cũng tại mày. Dòng súc vật, mày giết tao, mày hại đời tao. Trả lại cuộc đời cho tao, trả lại đời con gái cho tao.”

Mụ vớ lấy cái gối, đè nghiến lên mặt tao. Ban đầu tao không có hơi sức đâu để định cử động chống trả, nhưng khi hết hơi thì cơ thể tao không tránh khỏi bắt đầu phản ứng lại. Cả người tao lồng lên, tay chân quơ quào trong không khí, song với cái cơ thể lúc đó thì tao có thể làm được gì, dù bản năng đang cố tìm mọi cách để vùng vẫy. Trong cơn ngộp thở, bị bít mọi đường thông khí, tao chỉ nghe thấy tiếng mụ hét ầm ĩ, “Tụi bây là một lũ bất lương, chó đẻ, cặn bã. Tao giết tụi bây! Tao giết hết tụi bây!”

51.

Một ông già lụ khụ, đầu trọc, trán nhăn, râu tóc bạc phơ, mặc áo sồng xám, đi cùng với hai người có lẽ là có nhiệm vụ chăm nom và hộ tống ông. Cả ba người họ không biết từ đâu đến, Lan cũng chưa thấy bao giờ, nhưng nhìn họ có vẻ đạo mạo, toát ra một thái độ nghiêm trọng kỳ cục. Con nhỏ không nghĩ đám người này chỉ đơn giản là muốn đến cúng bái Cô Hai. Hôm nay không phải ngày hầu đồng, bây giờ lại hơi sâm sẫm chiều nên trong đền chẳng có ai.

Lão già híp đôi mắt ngước nhìn chánh điện, từng bậc cầu thang dẫn lên điện thờ uy nghi nhưng xơ xác, một ngôi đền buồn khuất lấp trên một cái cồn buồn. Sau khi buổi lễ hoành tráng có một không hai đã qua rồi, ai về nhà nấy, nơi đây như trải qua một trận phồn hoa giờ chỉ còn một mình im lìm, cũ kỹ và cô độc. Lão tiến lên trước, bước đi chậm rãi, nhúc nhắc vì tuổi già. Trông lão yếu nhược hơn cả vẻ ngoài của mình, dẫu vẻ ngoài của lão cũng đã khô héo lắm rồi.

Con Lan đến gần, lễ phép hỏi ông cụ tìm ai, nếu muốn vào cúng thì đi theo con. Lão nhìn nó qua đôi mắt tí hin, rồi trả lời, giọng khàn đặc, “Tui đến đây để tìm người quen.” Đoạn lão lại nhìn vào bên trong điện. Lúc đó con Huệ đang đi bật đèn, thắp nến.

Bỗng dưng, con Huệ nhảy xổ ra bên ngoài, tay dứ dứ thanh kiếm nó vừa rút ra từ miệng con sư tử đá. Con nhỏ phăng phăng tới chỗ của lão già, giơ kiếm ra định chém lão một nhát, nhưng rồi Lan kéo được lão đi, hai người hộ vệ xông đến khống chế con nhỏ lại. Giống như nó có mối thù từ đời nào với lão, chỉ cần nhìn thấy mặt lão hay nghe giọng nói của lão là nó liền xông đến và cho một nhát. Nó gầm gừ trong miệng, rồi thét lên oai oái.

“Tao giết mày, thằng Quốc khốn nạn, mày còn dám vác mặt tới đây gặp tao!”

Lan giật mình, hết nhìn Huệ rồi lại nhìn lão già cạnh mình, “Cụ là… anh Quốc, người yêu hồi đó của Cô Hai?”

Lão già không trả lời nó, chỉ nói với Huệ, “Phước, em vẫn còn thù anh?”

Nghe vậy, con Huệ càng lồng lên tợn, nó xộc người đến như muốn bóp cổ lão.

Đó là anh Quốc, mấy trăm năm qua rồi anh vẫn còn sống, anh mãi sống, anh sẽ không bao giờ chết. Khi ấy Ơn đã chạy ra đến nơi, thấy lão thằng nhỏ bất ngờ, chạy đến nhìn cho kỹ.

“Cụ tổ, cụ đến đây làm gì, nửa tháng nữa con mới được về. Cậu Hai đã nói trong thời gian con làm việc ở đây thì người nhà không được đến thăm, cụ ở xa lắc mà đến chi cho mất công vậy?”

Lan lại càng nghi hoặc, con nhỏ có cảm giác mình là người duy nhất không hiểu chuyện gì đang diễn ra, “Cụ này là cụ tổ của ông hả Ơn?”

Đáp lại nó, Ơn gật đầu với vẻ khó hiểu. Thằng nhỏ cũng không biết chuyện gì. Nó nhìn thấy Huệ đang bị khống chế liền chạy đến đẩy hai người lạ mặt ra.

Lão già được Lan dìu vào trong chánh điện. Lan đã tỏ tường mọi chuyện, lý do vì sao Ơn là người được tao chọn lựa. Thật ra rất đơn giản, bởi vì Ơn là cháu chắt đích tôn của anh Quốc, và nó lại rất giống anh, như phiên bản hồi trẻ của anh. Anh Quốc sau khi đã hại tao ra nông nỗi, đã cưới vợ, sinh con, rồi con lại sinh cháu, suốt hai trăm năm trôi qua thì đến Ơn ra đời. Đó là mối thù được nối từ đời này qua đời khác, Cô Hai không bao giờ để yên cho những người đã từng hại mình.

“Ơn, con phải về ngay, đi ra khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt!” Lão già nói với thằng nhỏ - lúc này đã cao vượt quá ông, hai bàn tay siết chặt lấy cánh tay nó, đôi mắt khi nãy còn híp lại bây giờ đã trợn ngược lên.

“Con sắp được về rồi, cụ tổ đừng gấp.” Ơn vuốt cánh tay lão, nói giọng nhẹ nhàng yên ủi lão.

Song lão già lại lắc đầu, cánh môi rung lên bần bật, “Không, nó sẽ không thả con ra đâu, nó sẽ bắt con ở đây mãi mãi với nó. Con có nhìn thấy hai đứa con gái này không, tụi nó đã bị giam ở đây. Tụi nó phải mãi mãi ở đây, con rồi sẽ như tụi nó.” Cái vẻ chắc chắn của anh Quốc làm tao hơi nghi ngờ, dường như bao nhiêu lâu nay anh vẫn luôn theo dõi ngôi đền của tụi tao.

“Cụ tổ nói kỳ vậy, Cậu Hai luôn đối xử tốt với con, thấy vậy chứ cậu hiền lắm. Cụ tổ cứ bình tĩnh.” Ơn vẫn còn nghĩ chắc ông cụ đã đâm ra lẩn thẩn vì tuổi già rồi.

Con Huệ liên tục bị chuyển đổi giữa hai trạng thái nhập xác và xuất hồn. Nó chốc chốc lại bị điều khiển, nhưng chỉ lát sau lại trở về như thường. Hiện tại nó đang là chính nó, gật đầu, “Đúng rồi, ai cũng biết Ơn sắp hết hạn phải làm tiểu đồng, tụi con còn định mở tiệc tạm biệt ổng. Cô Hai không có nhốt Ơn ở đây đâu.”

Lão già đâm cộc, lão giãy nảy lên, giậm chân thình thịch, “Tụi bây bị nó lừa hết rồi! Ơn, con nhớ lại xem tên của con là gì?”

“Thì con tên Ơn chứ tên gì?”

“Không, con không phải tên Ơn. Ơn là tên do thằng Phước đặt cho con, con thử trả lời xem tên thật của con là gì!” Lão nói, giọng ngày một gấp rút hơn.

Giật mình.

Ơn trong một chốc đã rơi vào tạng thái đứng trân tại chỗ. Nó ngơ ngác nhìn mặt đất, rồi lại nhăn mặt, nhíu mày, cố gắng suy nghĩ. Thằng nhỏ khủng hoảng. Nó vò đầu bức tai, cố rặn ra tên thật của mình, nhưng cái tên đó dường như đã bị hoà tan đi mất sau ba bốn năm nó dùng quen cái tên Ơn mà tao đã đặt. Rõ ràng mấy ngày đầu đến đây nó còn nhớ, nó từng được anh Vằn dặn là phải nhớ lấy cái tên thật của mình, nhưng giờ nó lại không giữ được ký ức nào. Cái tên như đang chạy lòng vòng như con muỗi trước mặt, Ơn cố tóm lấy nhưng không thể, có lúc tưởng chừng như đã nắm bắt trong tay nhưng rồi những chữ cái ấy vẫn không chịu hiện ra. Tên của nó là gì? Nó không phải là Ơn, nó có một cái tên khác. Song rặn mãi không thể ra được kết quả, nó ngồi thụp xuống đất. Miệng rên ư ử, nó đau khổ vì sự bất lực của chính mình.

“Con nhớ không? Tên của con là Tân.”

Phải rồi! Nó tên Tân. Ơn ngước lên nhìn cụ tổ nó, nước mắt chảy ra. Ơn thật sự đã bắt đầu thấy sợ hãi nơi này, sợ hãi tao. Chỉ trong thời gian ngắn, tầm tháng trước nó vừa bị sụp đổ niềm tin ở người mà nó luôn tôn thờ, bây giờ thì nó sợ hãi, nó không xem tao là thánh thần gì nữa. Nó nghĩ, hình ảnh tao cưỡi mây xuống trần, chăn rồng dắt phượng thật ra đều là giả, tao chỉ là một thứ kinh dị, một loài ma quỷ xuất phát từ cái xác người đã chết. Nó nhận ra, từ trước đến nay mình chỉ đang làm một việc là chăm sóc và yêu thương một cái xác người. Rùng mình, giật bắn. Ơn cảm thấy hãi hùng. Sao nó lại dùng ngần ấy năm để sống chung với một cái xác? Cái nơi này chỉ toàn là ma quỷ, chẳng có thần linh nào ở đây cả. Tao tức giận.

Con Huệ trỏ tay vào anh Quốc, hét lên, “Hồi trước anh hại tui lãnh đủ mọi đau khổ. Bây giờ thì anh đến đây để nói bậy nói bạ, nói như thể tui sống ác với các người lắm. Anh có được sự bất tử, sống sung sướng, cưới vợ sinh con rồi cháu chắt. Anh tàn nhẫn lắm, sao anh cứ phải hại cho tui khổ sở?”

Anh cũng hét lại đáp trả tao, vẻ mặt đau đớn, tay không ngừng vỗ vỗ vào ngực mình, “Phước nghĩ anh sống sung sướng lắm hả? Anh bị mắc kẹt trong cơ thể này, mắc kẹt trong cuộc đời già nua, bệnh tật và bất lực này mà không thể chết. Phước nghĩ bất tử là sướng lắm hả? Rõ ràng chính Phước là người đã trù ếm anh, để anh sống khổ sở từng ngày. Dù bị đau yếu, bị tuổi tác hành hạ nhưng lại không thể chết. Tất cả những điều này là do em muốn trút giận lên anh.”

“Chính anh là người đã hại tui thành ra thế này, chính anh là người đã giết tui, và những người như anh đã chia cắt tui và Hưng. Sau này dẫu tui cố gắng tìm tin tức nhưng cũng không thấy Hưng đâu. Đến khi con cháu của Hưng xuất hiện thì cũng chính các người xông vào đây giật lấy cậu ấy từ tay tui.” Con Huệ càng lớn tiếng hơn nữa, dường như muốn tranh giọng với người đối diện.

“Cậu Hai, Hưng của cậu đã chết rồi! Vì anh Hưng đã chết nên không thể có con cháu. Anh trai làm nghề trai bao đó chỉ là vô tình quá giống người tên Hưng mà cậu biết thôi.” Ơn đã hoàn hồn từ lúc nào chẳng biết, đột ngột chen ngang trận cãi vã.

Con Huệ thất thần, lơ láo, nhăn trán nhìn thằng nhỏ, “Mi nói bậy gì vậy Ơn, Hưng còn sống, Hưng đã chạy thoát. Đêm đó rõ ràng chính mắt tao nhìn thấy Hưng đã ôm cái mền xanh của mình và cuốn sách Hồn bướm mơ tiên chạy vào rừng. Hưng sẽ lấy mền cuộn chặt bản thân lại như cái kén bướm, cậu ấy sẽ đu mình lên một nhánh cây nào đó trong rừng rồi sẽ hoá thành bướm xanh. Hưng đã hoá thành bươm bướm và bay đi tìm con suối đó, cậu ấy sẽ thoát được. Như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, cậu ấy đã hoá thành một con bươm bướm.”

Ơn ngước mặt lên, nhìn xoáy vào Huệ trả lời, “Không phải, Hưng đã chạy đi, ảnh đã gieo mình xuống một vách đá tự sát, để kết thúc chuỗi hành hạ dai dẳng mà cuộc đời đã bắt ảnh phải gánh chịu. Khi thấy Cậu Hai bị bọn người trong khu điều trị bắt lại, anh Hưng đã chọn cái chết, anh ấy không thể chịu đựng nổi nữa. Con là người đã đi vào ký ức của Cậu Hai và thấy những điều cậu không thấy, hoặc cậu thấy nhưng vì bị chấn động quá khủng khiếp nên trí nhớ đã tự động loại bỏ phần đó đi. Đêm đó anh Hưng không hoá bướm, trong khu rừng cũng không có dòng suối nào hết, chỉ có một miệng vực mà thôi. Hưng của cậu chết rồi.”

“Mi câm miệng cho ta, thằng hỗn láo.” Con Huệ ôm đầu quằn quại, hai cái bím tóc của nó đã bị xổ tung ra.

“Phước, em dừng lại đi. Hai trăm năm là quá đủ. Những người làm em đau khổ đã chết rồi, anh cũng đã chịu đựng sự hành hạ này suốt bao nhiêu lâu nay. Mọi thứ quá khủng khiếp. Như vậy là được rồi, đừng dây dưa để hại đến những người lẽ ra không liên quan đến chuyện kia. Tất cả khổ đau đều tại tâm mình. Em hãy buông bỏ và siêu thoát đi, cũng là để anh được siêu thoát. Hãy tha cho anh, tha cho thế giới này.” Anh Quốc nói.

Tao quắc mắt nhìn anh, con người đó khúm núm lại. Tại sao anh lại sợ tao, tại sao các người lại phải sợ tao? 

“Lan, mi đuổi cổ thằng cha này ra khỏi đây cho ta!” Con Huệ quát Lan.

Nhưng đáp lại, Lan chỉ nhìn về phía đài, ánh mắt xoáy vào thân xác tao đang nằm trong quan tài kính, đôi mắt nó đẫm lệ, cắc cớ, “Cô Hai, tên thật của tui là gì? Tên thật của Huệ là gì?”

Sao mi lại hỏi ta câu đó? Tại sao lại nhìn ta với ánh mắt đó?

“Tui và Huệ cũng không thể nhớ được tên của mình. Cô lúc nào cũng nói mọi thứ không phải do cô làm, nhưng tất cả chuyện này là sao, chẳng lẽ không liên quan gì đến cô?”

Tao không hiểu tụi bây đang nói gì. Tao chẳng bao giờ nghĩ sẽ khiến anh Quốc đau khổ bằng cách cho ảnh sự bất tử, tao chẳng bao giờ nghĩ sẽ khiến tụi bây quên tên của mình. Tất cả mọi chuyện tao đều không có làm. Tao không điều khiển được khả năng ban những phép màu của mình, nó cứ làm những thứ mà nó muốn. Tao không thể khống chế nó được, tao không có khả năng dùng phép màu này theo ý mình. Tao phải nói sao để tụi bây hiểu, không phải là tao cố ý. Mọi chuyện là do các người lựa chọn, đừng có việc gì sai lầm cũng đem đổ hết lỗi lên một cái xác chỉ vì nó không thể biện minh cho chính mình. Một cái xác có thể làm gì nên tội được. Đền là do các người dựng lên, móng tay và tóc của tao cũng là do các người đồn đại là nó có thể chữa bệnh, rồi tự các người cắt ra đem nấu thuốc, rồi cũng tự các người dẫn nhau đến cúng bái thờ phụng tao. Các người làm từ đầu đến cuối, nhưng bỗng nhiên bây giờ tội lỗi lại quy hết vào tao. Tao đã làm gì? Nói xem, tao đã làm gì?

“Có khi thế giới này xảy ra dịch bệnh cũng là do nó tác oai tác quái, có khi sự kiện chấn động về việc những người đàn ông mê đôi môi của người vũ nữ chămpa trên tấm phù điêu năm đó cũng là do nó bày ra. Nó là một con quỷ dữ, tao sẽ báo với chính quyền cho giật sập ngôi đền này, phá huỷ hết không cúng bái, tụ tập mua thần bán thánh gì nữa.” Anh Quốc vừa nghiến răng nghiến lợi vừa chỉ vào các xác của tao.

Những lời kết tội đó tao nghe mà lùng bùng lỗ tai. Tao muốn chối hết nhưng chợt nhận ra có khi nào trong một cơn vô thức, tao đã để sức mạnh của mình làm những việc đó. Có không?

“Cô Hai, cô nói đi, có phải thật sự là cô làm không?”

Tao không có biết!

Lan gào lên rát cổ, bao nhiêu uất hận của nó đều được tống hết ra ngoài, “Tên của tui và Huệ đã biến mất khỏi thế giới này rồi, không tại cô chứ còn ai vào đây!”

Con Huệ rũ rượi, nó thoát khỏi trạng thái nhập đồng, toàn thân lảo đảo. Lúc ấy, Ơn lồm cồm bò dậy, quyết liệt kéo tay con nhỏ chạy đi. Có phải nỗi đau khổ và khiếp sợ quá lớn đã khiến nó hành động như vậy?

Hai đứa cắm đầu cắm cổ chạy ra khỏi đền, Lan định đuổi theo nhưng chỉ ra tới cổng rồi ngừng lại, đứng yên nhìn hai đứa chạy về phía bến thuyền.

Ơn và Huệ, tụi nó đã quyết định sẽ dắt tay nhau trốn đi thật xa, trốn khỏi cái nơi đáng sợ này. Tụi nó sẽ qua sông, đi đâu đó, miễn là đi khỏi cái đất cồn chỉ toàn là những bi kịch và dối trá đã giam giữ tụi nó bao lâu nay. Hai đứa sẽ đến một nơi khác, sẽ sống cùng nhau, sẽ bắt đầu lại từ đầu. Nhưng Lan thì phải ở lại, nó đã thề là sẽ mãi mãi bên cạnh tao, nó vẫn còn nhớ lời thề đó. Lan đứng trông theo hai cái bóng nhỏ ngày một xa, cho đến khi bóng tối lan tràn. Đêm tối trên đất Kinh Gạo cứ hun hút sâu. Nhà dân đã dần bật đèn. Đèn đường cũng được thắp sáng lên. Lan biết ai cũng đi hết rồi, chỉ có mình nó là sẽ mãi mãi ở lại nơi đây.

52.

Nước đã mấp mé ngoài sân, con lũ dâng lên cuốn theo cây mục lá mục, những xác cóc nhái hay con này con nọ vào tận bên trong. Mỗi sáng khi nước đã hơi rút nhẹ, để lại cái sân vốn đã tan hoang vô số những rác rưởi, rong rêu, lục bình. Ốc bươu bám đầy, đẻ trứng trên những đống tường vỡ, rach vụn. Con Lan quét hoài mà qua sáng hôm sau khi con lũ đã dâng lên hạ xuống thêm một đợt thì đâu lại vào đấy, nó chán quá không quét nữa, cứ để ra sao thì ra, dầu gì bây giờ ngôi đền cũng đã đủ tàn tạ rồi.

Nó rầu rĩ, trông tóc tai như bà điên, mà người ta nhìn vào chắc sẽ nghĩ nó là bà điên thật, vì nơi nó ở là một cái đền đã bị san bằng theo chỉ thị của xã. Những tín đồ, con nhang đệ tử quay lưng bỏ mặt, có một số thấy mà sinh tội, nên góp tiền dựng tạm một mái lá để che nắng che mưa cho xác Cô Hai và cũng là để Lan có chỗ ngủ. Thật ra con Lan có nhà riêng của nó, quá dư dả là đằng khác, dù gì nó cũng là tay hòm chìa khoá của đền suốt hơn một trăm sáu mươi năm nay. Đợt, nó có gom hết tiền ra tính lại, dù vừa mới qua đợt lễ vĩ đại ngốn gần hết số tiền tích cóp, nhưng thu lại cũng bộn. Nó đem chia ra làm hai, gửi phân nửa số tiền đến một địa chỉ nào đó, một nửa để lại mà tiêu. Vậy thì con nhỏ cũng chẳng khốn khổ gì, tại nó muốn sống khổ vậy thôi, chứ ai ép!

Tiếng mưa hãy còn tóc tách trên mái lá, nó ngồi lấy khăn ấm lau người cho tao. Lan nhẹ nhàng rửa sạch bụi bẩn trên bàn tay trắng hếu và mềm mại của cái xác, bởi vì chỉ qua một đêm thôi thì những lá mục, bụi bẩn từ trên mái sẽ rơi xuống đầy người tao. Tao đâu còn được nằm trong cái quan tài kính lộng lẫy của mình nữa. Hiện tại, chỉ có tao và một bộ vạc con, giữa những đống đổ nát người ta vẫn chưa dọn sạch. Và chỉ vài ngày nữa thôi, đến tao cũng sẽ bị đem đi thiêu huỷ, người ta đã quyết định rồi, cái xác này còn ở đây ngày nào thì càng dễ gây hoạ ngày đó.

“Cuối cùng cũng chỉ còn tui ở đây với cô. Cô thấy không, cuối cùng cũng chỉ còn có mình tui thôi. Mấy người khác tôn kính cô, quỳ lạy cô cho nhiều vô rồi giờ cũng quay mặt đi một nước, tui nhiều khi miệng lưỡi chua ngoa với cô vậy chứ chỉ có mình tui là ở bên cô đến giờ này.”

Thế giới vẫn vậy, vẫn không hề khá hơn, các chứng bệnh lạ vẫn còn, tai hoạ vẫn còn. Tụi tao nghe nói người ta chuẩn bị có thuốc phòng ngừa gì đó, tuy không chữa được nhưng sẽ giúp những người không bị bệnh có thể phòng bệnh, song chẳng biết là khả quan được đến đâu. Loài người vẫn đang làm quen với những khủng hoảng, họ đang làm quen với một thế giới đã đi đến nước điêu tàn.

“Một nửa số tiền mà đền kiếm được suốt quãng thời gian qua tui đã gửi cho Ơn và Huệ, để hai người họ có vốn mà làm ăn. Họ đang sống cùng với nhau, ở trong một căn trọ nào đó… Tuy chật vật nhưng miễn vợ chồng cố gắng yêu thương, tu chí mần ăn rồi dè sẻn với nhau thì cũng sẽ ổn thôi. Rồi khi có dư ra thì bắt đầu mua nhà, sinh con. Bà Huệ không còn hầu đồng nữa thì sẽ lại là một người con gái bình thường, Ơn thì chắc chắn sẽ trở thành một người chồng tốt… Thì cũng phải từ từ, không có gì cần nôn nóng, đời người chầm chậm mà sống, có sốt ruột cũng chẳng được gì. Miễn là vợ chồng yêu thương nhau, sống hoà thuận, rồi cùng nhau làm ăn thì sẽ có dư thôi. Ơn bảo muốn học tiếp, Ơn thích học, có thể ổng sẽ trở thành một học giả, nhưng chuyện đó còn xa… À phải rồi, bữa kiểm tra lại hết đồ đạc, tui tìm thấy sợi dây chuyền có khắc tên của bà Huệ, sợi dây mà bả đeo từ lúc mới lọt lòng, hên quá tui còn giữ cho bả đến giờ. Tui đã gửi lại cho Huệ. Trên đó có tên thật của bả, bả rồi sẽ sống khác.”

Những đồ cúng, bệ thờ, lư hương hay tất cả những đồ đồng, đồ bạc cúng kiếng của đền Cô Hai đều bị tịch thu. Ngôi đền khang trang cũng bị máy ủi, cần cẩu phá sập. Tụi tao nhìn lại đống tro tàn trước mắt, thấy sao mọi thứ đi từ vinh hoa đến sụp đổ lại nhanh quá chừng. Từng hàng người lũ lượt quỳ bái thờ phụng, vinh quang của đền Cô Hai không ai có thể đua theo kịp, tất cả đều là giả, chạm nhẹ một phát là có thể biến mất. Biết vậy nên đó giờ tao đâu có trân trọng gì.

Bỗng nhiên, tao cảm thấy mình không thể suy nghĩ gì nữa cả, tao thấy vía mình đang bay lên, xuyên qua mái nhà lợp lá, rồi lại bay lên nữa. Con Huệ đang lau tay cho tao ngay lập tức bị mùi xác thối xộc vào kín mũi, nó trợn trạo muốn nhợn ra.

“Có chuyện gì vậy?”

Nó nhìn lại cái xác của tao, cơ thể tao đang thối rữa với tốc độ nhanh đến lạ lùng, dòi bọ bắt đầu sinh sôi, đục khoét đầy trên da thịt tao. Da thịt tao rã ra, đen lại, rơi xuống đất thành một đám mùn tanh tưởi.

“Cô Hai, cô đã chịu phân huỷ rồi. Cô Hai! Tốt quá, cô hãy bỏ xác thân này đi và đầu thai sống một cuộc đời khác, đừng quyến luyến cuộc đời này nữa, đừng cứ mãi bó buộc mình ở nơi này. Cô hãy ra đi, kiếp sau làm gì cũng được, hãy để kiếp này chấm dứt cho xong.” Lan vừa dập đầu khấn vái, vừa thút thít khóc, nước mắt nó rơi nhỏ giọt xuống đất.

Vía tao vẫn tiếp tục bị nâng lên không trung, ở đó tao thấy được toàn bộ cồn Kinh Gạo. Cái cồn đang dần bị nước dấn vào ngày càng sâu, tách biệt nó khỏi thế giới bên ngoài. Con sông bao lấy đất Kinh Gạo quá vĩ đại, đã biến nó thành ốc đảo lạc lõng giữa thế giới loài người. Tao không biết tại sao phải đến lúc này mình mới được yên nghỉ và tan biến đi, nhưng có lẽ câu hỏi đó tao sẽ không bao giờ tìm ra đáp án. Vía tao nhìn xuống Lan, thấy con nhỏ vẫn còn thơ thẫn quỳ trước tao, trông nó thật buồn. Lan, thế giới này có khi sẽ được cứu rỗi, hãy tin vào thế giới, dù nó có khủng khiếp tới đâu. Mi đã chọn sống tiếp thì mi buộc phải tin.

Con người lúc nào cũng kiếm mọi cách để khiến người chết có thể sống lại, ép người muốn chết phải sống tiếp, đồng thời con người cũng kiếm mọi cách để giết chết người đang muốn sống.

Song giờ đây, tao nghĩ, trong tương lai mọi thứ rồi sẽ khác, thế giới này sẽ khác. Sẽ là thế giới mà người sống được sống và người chết được chết, hen Lan!

Hồ Chí Minh, 8/4/2022

-HẾT-