Lẫy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 318

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 425

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 295

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 460

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 300

Sự đồng điệu

(Hoàn thành)

Sự đồng điệu

Beelicon

Tôi đã bắt cóc một cô gái!

1 322

Toàn tập - 27-29

27.

Sau khi chắc chắn những giấc mơ của mình có vấn đề, Ơn bắt đầu kể lại chúng cho cậu trai nghe. Nó nói mình đã mơ thấy những người mà nó chưa bao giờ gặp, nó không biết họ là ai, nhưng cuộc đời của họ cũng buồn khổ lắm. Nó nói khung cảnh trong cơn mê có vẻ như giống với cồn Kinh Gạo, nó không chắc, chỉ loáng thoáng nhận ra được như vậy thôi. Rồi nó mơ thấy ai giống như Cậu Hai, nhưng nom trẻ hơn, và tất nhiên người đó đang sống chứ không phải nằm chết trong quan tài.

“Em còn mơ thấy ai nữa?” Cậu trai nghiêng đầu kề má lên lòng bàn tay mình, hỏi Ơn.

Nó chật vật nhớ lại để trả lời, “Khó mà nhớ được rõ ràng mình đã mơ những gì lắm anh. Nhưng có một số chỗ ấn tượng quá thì em vẫn có thể kể lại được. Thí dụ như có khi em gặp một người con trai tên Hảo, bằng tuổi em, chết vì nhảy từ trên cầu xuống, nhảy cầu sai cách thì không khác gì là tự sát. Từ lúc đến đây tới giờ em chưa nhìn thấy cây cầu nào đủ cao để nhảy từ đó xuống mà có thể chết được nên đã đi hỏi thử, người ta kể hơn hai trăm năm trước đúng là có một cây cầu bê tông bắt từ bên kia sông qua bên cồn, nhưng sau này cầu đã bị sập. Con sông bao lấy Kinh Gạo cứ ăn mòn đất từ từ gây sạt lở suốt bao nhiêu năm qua, hai bên bờ càng ngày càng xa nhau, nếu chỉ vài chục năm thì có thể chưa thấy gì, nhưng cứ tiếp diễn hàng trăm năm như thế nên bây giờ bên đây với bên kia đã cách xa nhau đến mức nhìn chỉ còn thấy một dải đất bé tí. Nói chung chuyện về cây cầu là có thật.”

“Ý em là em đã mơ thấy những chuyện có thật hả?”

“Chỉ là suy đoán của em thôi.” Ơn gật đầu khẽ đáp lại, “Tại vì chuyện này kỳ lạ quá, em nằm mơ thấy Cậu Hai đi cùng với một người đàn ông nào đó, mơ thấy cậu ấy bị người ta kỳ thị bắt nạt vì thích người đồng giới, còn mơ thấy cậu bị bắt vào trại chữa bệnh đồng tính.”

“Mà nói về người đàn ông kỳ lạ thường đi chung với Cậu Hai…” Ơn nói chêm thêm với vẻ không được chắc chắn lắm, “Người đó có khuôn mặt thông minh, em không biết diễn tả ra sao nữa, chỉ biết đó là một khuôn mặt sáng sủa, gọn gàng, đôi mắt to và tướng tá cũng cao lớn khỏe mạnh. Nói chung là đẹp nhưng không có gì quá đặc sắc. Chỉ là nhìn hơi giống một người, em vẫn chưa nhớ ra là giống ai nhưng rõ ràng là rất giống ai đó em biết.”

Ta hơi tiếc khi Ơn không đoán ra được anh Quốc giống ai, rõ ràng là dễ nhận ra đến thế cơ mà, anh rất giống với Ơn, hay nói cho thuận là Ơn trông rất giống anh ấy.

Cậu trai kiên nhẫn lắng nghe Ơn kể lại từng chút một. Song vẫn không đoán được chuyện gì đang xảy ra, chỉ khoanh tay an ủi thằng nhỏ, “Chắc là em hợp với Cô Hai nên cổ đã khiến em mơ thấy những thứ đó, chắc cổ muốn kể cho em nghe về quá khứ của cổ, dù sao cổ cũng ở đây suốt mấy trăm năm qua, thèm được kể chuyện của mình cho ai đó là bình thường thôi. Em có thấy khó chịu khi được biết những điều đó không, em có lo khi mình là người được chọn không?”

Thằng nhỏ xua tay, “Không đâu anh, ngược lại em càng thấy tò mò hơn, những chuyện đã qua rất lâu rồi, bây giờ chắc chắn không ai còn nhớ nữa. Em mà biết rõ hết có khi lại giúp ích gì đó.”

“Thật ra anh cũng muốn biết, nếu có gì em cứ kể hết với anh.” Cậu trai nói, đoạn vươn vai ngáp dài một cái.

Sáng nay đền vừa làm lễ xong, vẫn còn rất nhiều người ra vào. Người ta kể hiện giờ mọi thứ đang rối tung cả lên, dịch bệnh và thiên tai đã thật sự chạm đỉnh khủng hoảng, thế giới đang chết dần chết mòn. Tất cả mọi người bất kể nghề nghiệp hay địa vị cũng đều bắt đầu tìm cách đi tu, kiếm một đức tin nào đó để tự cứu rỗi bản thân nếu tương lai chuyện đời tới thật sự xảy ra. Họ không còn niềm tin gì vào cuộc sống hay thế giới này nữa, cướp bóc và nổi loạn diễn ra liên miên, thời mạt pháp thật sự đã đến. Bây giờ người ta chỉ nói đến chuyện sinh tồn, phải sinh tồn bằng mọi cách. Và bầu trời thường khi cứ u ám một màu xám tro, không được bao nhiêu ngày quang đãng để dành cho con người dù là một chút hy vọng. Cậu trai nghe kể mình mới ở trong đền được nửa năm mà bên ngoài đã thay đổi đến mức đó thì cũng hơi bất ngờ, cậu nói chẳng biết đến bao giờ thì mình bị người ta bắt được và bị ép phải rời khỏi nơi này. Ít ra đền Cô Hai có thể khiến người ta mụ mị đi, không còn quan tâm đến những tình huống kinh khủng đang diễn ra trên toàn thế giới nữa. Trong lúc cậu đang suy nghĩ vẩn vơ thì thằng Ơn lại tiếp tục đọc sách.

Một lát, bất ngờ nó ngước lên. Ơn xoè sách ra rồi chỉ tay vào một trang giấy đầy chữ, nói với cậu, “Coi nè anh, ông tác giả này nói quá nhiều, cái gì cũng thèm được diễn giải ra hết, kể một câu chuyện thì không lo kể mà cứ xong một đoạn lại chen một lời bình vào. Như thể ổng sợ người đọc không hiểu ý mình, cái gì cũng phải nói toẹt ra. Chắc ổng lo rằng mình sẽ bị hiểu sai nên mới cố gắng thể hiện cho hết ý, nhưng nhà văn mà sợ bị hiểu sai thì không nên làm nhà văn nữa. Viết là phải giấu đi để người khác tìm kiếm, phải gợi nhẹ thôi để người đọc còn có thể suy nghĩ thêm. Cứ thèm phải nói hết ý mới được, thành ra lại đi lòng vòng như mê cung, tự làm khó chính mình.”

Chàng trai nhìn vào trang giấy, cảm thấy mình bắt đầu không theo kịp với tốc độ suy nghĩ và lý giải của Ơn. Dường như Ơn mang trong mình dòng máu của một triết gia tương lai, lúc nào thằng bé cũng suy nghĩ và chiêm nghiệm, tìm cách giải thích hay đặt ra nghi vấn về một vấn đề mà nó vô tình phát hiện. Nhưng ở đây Ơn chỉ có thể chia sẻ với cậu trai, đối với những người khác thì thằng nhỏ không dám thể hiện ra ngoài những gì mình nghĩ, nó biết là không phù hợp.

“Em muốn làm nhà văn sao?”

“Không, em thích việc nghiên cứu và phê bình văn học hơn. Em nghĩ, đã có người viết thì phải có người đọc, trong số người đọc thì phải có người hiểu và lý giải, có thể không hiểu cũng được nhưng cần cảm được. Chứ các nhà văn tự viết rồi tự khen nhau thì còn ý nghĩa gì đâu.”

Người đối diện không nói gì, chỉ rầu rầu nhìn xuống hai lòng bàn tay, có vẻ trong đầu đang xấn bấn về một chuyện khác. Ơn liếc cậu, nó không đoán ra người anh thân thiết của mình đang nghĩ gì, song lại nhớ đến một chuyện khác.

“Em nghe Huệ kể anh với cô Tài đang muốn dọn ra khỏi đền ở cùng với nhau, phải không anh? Hai người định về sống chung một nhà thiệt hả?” Ơn không thắc mắc hai người họ có ý với nhau từ bao giờ, nó chắc chuyện này ai cũng biết rồi, nhìn cả hai dạo gần đây đã gần gũi đến mức không còn nghi ngờ gì nữa. Thằng nhỏ nghĩ đó cũng là chuyện tốt, họ có thể đi qua sông, đến xứ khác để xây dựng một gia đình, ai rồi cũng phải tính đến việc ấy.

“Anh không biết nữa. Chuyện lời thề của chị Tài và Cô Hai, với lại vấn đề cách biệt tuổi tác, anh thấy khó mà làm vậy được.”

“Không sao đâu, Cậu Hai quý anh như vậy, nếu anh xin cậu huỷ bỏ lời thề chắc cậu sẽ hiểu và thành toàn cho anh thôi. Còn chuyện tuổi tác người ta dị nghị thì mình cứ mặc, hai người yêu thương nhau là được, dần dà nhìn quen mắt rồi người ta cũng sẽ không bàn tán gì nữa. Vả lại nhìn hai người đẹp đôi, cô Tài cũng đẹp thua gì anh, chủ yếu là ở mình.”

Cậu trai ngẩng mặt lên, “Em nghĩ Cô Hai sẽ đồng ý cởi bỏ lời nguyền cho chị Tài à?”

Thằng nhỏ gật đầu chắc nịch, “Chứ sao, gần hai mươi năm nay rồi, chắc Cậu Hai đã suy nghĩ lại, ép người khác ở một mình cô độc đến già thì ác lắm.”

Tại sao Ơn lại bảo ta ác? Ơn không hiểu, bất kể ước mong gì cũng phải đi kèm với một sự trả giá. Không, đừng kiếm ta, ta không thể phá huỷ thứ mà mình đã ấn định, ta không thể làm chủ được sức mạnh của mình, rồi các người lại tiếp tục đổ lỗi cho ta. Ta sợ mình không có đủ khả năng để điều khiển những thứ này. Chính các người tự đến để cầu xin, vậy mà bao giờ ta cũng trở thành kẻ có lỗi trong câu chuyện của các người khi nguyện vọng của các người không được đáp ứng. Việc đổ lỗi này, đổ qua đổ lại cuối cùng đều đổ hết lên đầu thần linh.

“Ừ, để anh thử xem sao.” Cậu trai sau khi nghe Ơn nói thì càng có thêm tự tin.

Ơn chồm người qua bàn đến gần cậu, nói khẽ như sợ người khác nghe thấy, “Thật ra em cũng có một nguyện vọng, định khi nào hết hạn làm tiểu đồng em sẽ đến xin Cậu Hai luôn.”

“Nguyện vọng gì vậy?”

“Em vẫn chưa kể cho ai biết hết, mong muốn này có liên quan đến chuyện…” Đoạn Ơn mím môi, ra chiều hơi ngượng ngùng, “Chuyện giữa em với Huệ.”

Đột ngột có một tia sấm nổ giữa trời quang, cả hai anh em giật mình, nhìn ra ngoài trời vẫn thấy sáng rỡ, vừa rồi chắc là một trận sấm ban ngày. Ta cũng hoá ngơ ngẩn vì tiếng dội đinh tai đó, vô thức ngẩng lên nhìn bầu trời cùng lúc với hai người họ để xem tiếng sấm đó từ đâu ra, nhưng ta cũng không biết. Rồi vía ta dựa vào tường, song cả người ta sượt qua tấm vách, lăn dài ra đất. Không đúng, ta tính sai hết rồi. Ông Trời ơi, sao ông lúc nào cũng muốn kiếm chuyện với ta như vậy?

28.

Việc Ơn được cô Tài thương yêu chiều chuộng thì thằng nhỏ đã quen, thế nhưng chưa bao giờ nó thấy người đàn bà này lại yêu thương nó nhiều như hiện tại. Cô Tài thường xới cơm cho nó nhiều hơn, cũng gắp đồ ăn bỏ vào chén nó liên tục. Khi xúc cơm trắng vào chén cho Ơn, chị cố gắng ém cho thật nhiều. Đến nỗi thằng Ơn phải nhắc, “Thôi thôi cô đừng bới cho con nhiều vậy, cứ lấy giá nhấn cơm xuống miết vậy con không cao lên nỗi.”. Chị mới cười cười, “Con đang tuổi lớn, thanh niên trai tráng ăn nhiều một chút mới có da có thịt.”. Giọng chị lấp lửng, xen lẫn một nỗi bùi ngùi xa xăm, tất nhiên Ơn nó không hiểu hết tại sao dạo gần đây cô Tài quan tâm đến nó nhiều như vậy. Song nó biết ai yêu nó thì nó sẽ yêu lại, nên nó cũng càng trở nên thân thiết với cô Tài hơn.

Sau lần đầu tiên ta chọn Ơn để nhập đồng, Huệ suốt mấy ngày sau đều thể hiện sự khó chịu của mình ra mặt. Hầu đồng cho Cô Hai là nhiệm vụ riêng của con Huệ, đến Lan còn chẳng bao giờ được lên giá đồng như nó, và con nhỏ cũng đã bị nghiện cái cảm giác lân lân hư ảo khó tả ấy, cảm giác thỏa mãn mà con nhỏ có được hai lần một tuần giờ đã phải san sẻ với một người khác, nghĩ tới thì thấy hơi bất mãn. Nếu cứ theo cái đà như bây giờ, Huệ sợ một lúc nào đó Ơn sẽ thay thế nó, nó sẽ không được hầu đồng diện thánh nữa. Một con nghiện khi không có thuốc sẽ vô cùng bứt rứt khó chịu, cảm giác của Huệ bây giờ cũng giống như thế.

Ơn nhìn ra được sự khó chịu của cô bạn, nó hay tìm cớ đến gần Huệ rồi nói vu vơ mấy câu đại loại như, “Chỉ có bà Huệ là biết cách hầu đồng thế nào thôi, bả làm suốt cả trăm mấy năm nay nên lành nghề rồi, tui đâu có lai nào với bả!”

Huệ hiểu Ơn muốn yên ủi mình, dù sao đây cũng không phải việc Ơn muốn, chính do Cô Hai bày ra cả, không lẽ đều là người đồng đạo cùng hầu lễ cho thần linh mà lại hoạnh hoẹ nhau hay sao. Con nhỏ dần thấy xuôi xuôi, sau này thường trò chuyện với Ơn mỗi khi Ơn có gì đó thắc mắc về việc lên đồng.

Có bữa Ơn đã hỏi nó, “Bà lên đồng xong có thấy được gì không? Tui hay thấy bóng dáng một người con trai mỗi lần bị say đồng, hình như là Cậu Hai hiển linh.”

“Tui không thấy ai hết, bình thường tui phải phủ tấm điều lên đầu mà, cũng có khi nó rơi xuống, nhưng tui không thấy bóng dáng người nào như là ông nói.”

“Không biết sao nữa, tự nhiên tui lại trở thành một bóng cậu. Mà nói vậy thôi chứ ngoài lần đầu tiên ra những lần khác tui đâu có thượng đồng làm lễ, chỉ là lâu lâu hay bị rậm rật trong người, đầu óc cứ chếnh choáng mơ hồ thế nào ấy.” Ơn vươn hai cánh tay lên gác ra sau đầu, ngửa mặt nhìn trời.

“Thì đúng là ông có duyên được Cô Hai chọn, nhưng để nhập đồng đàng hoàng thì phải có áo quần mũ lễ, nhạc hoa tiền giấy, chứ đâu thể khơi khơi mà làm được.” Huệ trả lời nó. “Mà việc ông hầu đồng cũng hay, tui cảm thấy mình đã có kết nối gì đó với ông, dù sao trước giờ tui thấy ông toàn để ý đến bà Lan, đâu có xem tui ra gì.”

“Huệ nói giỡn hoài.” Thằng nhỏ lắc đầu nguầy nguậy, “Sao tui không xem Huệ ra gì được? Tại vì Lan hành xử cứ y như một người chị của tụi mình, mà tui thì thích việc có một chị gái nhưng không được nên mới bám bả thôi.”

Huệ cười cười, tay liến thoắng lặt rau, hai cái bím tóc của nó đung đưa, “Nói cho có cái để nói vậy thôi. Chứ tui cà nanh với hai người làm chi. Đối với tui Lan không khác gì một người mẹ hết.”

“Tại tui sợ Huệ hiểu lầm.”

“Mắc gì?”

“Ở chung mà hiểu lầm thì khổ lắm.”

Huệ khịt mũi, lúng liếng nhìn Ơn, “Đúng là ông trưởng thành hơn hai năm trước nhiều lắm đó Ơn, hồi mới đến đây ông có nghĩ ngợi nhiều vậy đâu. Cũng phải thôi, ông cũng đã cao hơn tui lắm rồi, tụi con trai phát triển nhanh thiệt. Tui cũng ước mình được phép lớn lên, cứ mãi làm một đứa con gái thế này cũng chán.”

Thường ngày Ơn cứ loanh quanh trước mặt mọi người suốt nên không ai để ý là thằng nhỏ đã thật sự ra dáng của một người trưởng thành. Chỉ có một lần con Huệ phải hầu đồng quá lâu, đoàn người đến hôm ấy đông đến ngộp thở, nó lại không đủ sức làm lễ xuyên suốt được, nên vừa xong giá đồng thì nó xụi lơ đi, cả người thõng thẹo trượt xuống đất. Ơn đang đứng một bên vội vàng chạy ra chiếu chầu đỡ con nhỏ. Nó xách bổng Huệ lên gọn bâng, hỏi Lan giờ phải làm sao? Con Lan thay vì trả lời thì lại nhìn xuống Huệ đang thiêm thiếp ngủ trên tay Ơn, mồ hôi làm tóc mái Huệ dính bết vào trán thành hình răng lược, rồi nó nhìn đến những bắp tay săn chắc đã thành hình, đến những lằn gân nổi cuộn do thằng nhỏ đang gồng lấy sức. Rồi con Lan ngẩng mặt lên, nói, “Ơn! Ông đúng là đã trở thành một người đàn ông rồi, có thể đảm đương được những việc nặng nhọc trong gia đình. Ơn đã lớn và cứng cáp, giờ ông đã có thể trở thành chỗ dựa cho tất cả những người mà ông yêu thương.”

29.

Sao ta không nhận ra sớm hơn, rằng thằng Ơn và con Huệ mấy tháng nay thường hay đi chung với nhau? Sao ta không nhìn ra hai đứa tụi nó đã có ý gì với nhau, không nhìn ra sự phát triển tình cảm giữa một đứa con trai và một đứa con gái qua những nụ cười hay những cái chạm mắt trong quãng thời gian mấy năm sống chung đụng nhau? Sao đến giờ ta mới biết mình đã sai lầm khi để Ơn vào đây, tưởng đâu mình có thể giam lỏng nó, nhưng ai ngờ ta đã vô tình tạo điều kiện cho nó và đứa con gái luôn hầu bên cạnh ta? Ơn muốn xin cho Huệ không phải làm cô đồng nữa, Huệ sẽ rời khỏi cồn Kinh Gạo, bắt đầu sống cuộc đời của một người bình thường. Tụi nó sẽ lấy nhau. Dù thế giới có đang đi đến nước điêu tàn, miễn là còn hy vọng thì vẫn còn cách để sống được.

Ta cứ tưởng không có việc gì mà ta không biết, thế nhưng đúng là vẫn có một số chuyện ta không hề để ý thấy ngay cả khi nó đang diễn ra trước mắt mình. Song dù ta có biết cũng đâu thể làm gì được, nói cho cùng ta đã chết rồi, những quyết định của người sống ta không thể nào tìm được cách can thiệp, đó là sự lựa chọn của họ, mỗi người đều có những lựa chọn của riêng mình. Thí dụ như việc hôm nay cô Tài lựa chọn vi phạm lời thề mười chín năm trước.

Cô Hai đã giam lỏng người phụ nữ trong chị suốt bao nhiêu lâu nay, nhưng không có cách nào giam nó suốt đời được. Chị muốn sống như một người phụ nữ, chị muốn mình chính là một người phụ nữ, được đối xử như phụ nữ, muốn được ôm ấp vuốt ve và chiều chuộng, chị dẫu có cố gắng cách mấy cũng không thể chối bỏ những khát khao đó, và cậu trai vừa xuất hiện ở đây được nửa năm chính là người có thể giúp chị. Đêm nay chị muốn sống cuộc đời của chính mình, được yêu thương như một người phụ nữ.

Lan hỏi chị chắc chưa, đã suy nghĩ kỹ trước khi đi đến quyết định này chưa. Ai ở trong đền cũng đều biết về sự việc lúc trước, cả cậu trai cũng biết, quyết định của chị có thể làm Cô Hai nổi giận, Cô Hai sẽ trách phạt chị, chị có thể sẽ phải gánh lấy hậu quả từ việc làm của mình. Cô Tài trả lời nó rằng chị đã quyết tâm rồi, dù thế nào đi chăng nữa chị cũng sẽ chịu. Lan không khuyên giải gì, chỉ nhắc cô Tài phải suy nghĩ thật kỹ, rồi nó đến gặp cậu trai, cũng bảo cậu phải suy nghĩ thật kỹ.

Suy nghĩ thật kỹ cái gì? Các người muốn phản ta, đến con Lan là người ta tin tưởng nhất cũng nhắm mắt nhắm mũi để cho chuyện này xảy ra mà không một lời nào can ngăn họ lại. Lẽ ra con nhỏ phải cấm cản, tách riêng hai người ra, hoặc đến đường cùng thì phải gô cổ họ lại, không cho họ vi phạm lời thề với thần linh. Con Lan biết đó là nhiệm vụ của nó, nhưng nó không làm, ngược lại chỉ trơ mắt đứng nhìn. Con Lan, và tất cả các người đều muốn phản ta, muốn phá hỏng mọi kế hoạch của ta?

Tối nay Lan quỳ một mình trong điện thờ, lầm bầm khấn vái, “Tui biết là cô thích cậu trai đó, nhưng chuyện này muốn ép cũng ép không được. Hai trăm năm nay cả cái cồn này đều như mê ngủ, dường như quãng thời gian dài đã qua chưa từng tồn tại, giờ hỏi lại suốt một trăm sáu mươi năm tui ở bên cạnh hầu hạ cô đã trải qua những gì, tui cũng không nhớ nỗi. Thật sự chẳng biết quãng thời gian qua có thật hay không nữa. Thế giới này không thể cứu rỗi được nữa, chỉ có chúng ta phải tự cứu lấy chính mình. Cô có linh thiêng thì hãy hiểu cho chúng tui.”

Ta mặc kệ con nhỏ, đi ra gian nhà phía sau, ở đó cô Tài và cậu trai đang có một đêm ở cùng với nhau, đêm nay là đêm của hai người họ.

Cô Tài đã chắc nhưng cậu trai có vẻ vẫn chưa chắc. Cũng đúng thôi, chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến cô Tài chứ không phải đến cậu, cậu không bị mất mát gì, điều đó khiến cho cậu cảm thấy mình là người có lỗi. Cô Tài bắt đầu cởi áo ra, làn da của người phụ nữ ngoài bốn mươi chưa chồng vẫn còn lưu dấu những đường nét xinh đẹp, dù gì cô Tài từ trước đến nay vẫn là một người phụ nữ đẹp. Cậu bước đến gần chị.

Thốt nhiên chị lại có hơi lưỡng lự, chị nghĩ và chị tủi cho mình, tủi cho cơ thể của mình. Khi chị giờ đây đã không còn trẻ nữa, đã trở thành một người phụ nữ có tuổi, làn da đã bắt đầu chảy xệ đi, xuất hiện những vết đốm, vết chai, vết sần do lao động mà thành. Chị không còn trẻ. Nhưng cậu trai lại khác, cậu trai chỉ mới hăm nhăm, và là một người đàn ông điển trai. Cô Tài trong một lúc ngỡ như mình chưa từng xứng đáng với tất cả điều này, chị phải làm sao, chị lo rằng mình không đủ tốt. Chị cố nép mình, sắc mặt vì lo lắng nên hơi co rúm lại. Trước giờ ngoài cái lần đầu bị tên đàn ông lạ cưỡng bức ra, chị đâu có làm chuyện này thêm lần nào khác, nên sợ rằng mình vụng về, không biết cái tay phải đặt đâu, cái chân phải thế nào.

Ngồi bên chị, rê đầu ngón tay vẽ lên từng đường cong trên cơ thể chị, cậu nói những lời làm chị yên lòng, “Tôi cũng có phải người tốt đẹp hay hoàn hảo gì, tôi cũng từng đem cơ thể mình ra bán, từng làm tình với nhiều người xấu xí và già hơn cả chị, từng làm những trò kinh khủng chỉ để thỏa mãn người khác. Chị đừng nghĩ tôi có gì hơn chị, chính tôi mới là người cảm thấy mình không xứng đáng với chị.” Đoạn, cậu trai kéo tay áo của mình lên, phơi bày những lằn đỏ, những vết sẹo tím tái có thể là xuất phát từ một vụ đánh đập dã man nào đó. Cô Tài nhìn mà trố hết cả mắt. Cả hai cánh tay chằn chịt những vết thương, nhìn kinh khủng đến mức khiến người khác rợn cả gai óc. Cậu nói tiếp, “Chị chấp nhận con người tôi, tôi đã thấy mừng hết biết, chị mới là người chịu thiệt nếu ở chung với tôi.”

Người phụ nữ nghe những lời đó, ngước lên nhìn cậu với đôi mắt lưng tròng. Hai con người bên ngoài tưởng như hoàn hảo nhưng bên trong lại chứa vô vàng khiếm khuyết ấy đã hiểu và chấp nhận nhau. Và cô Tài quyết định không xem lời thề của mình với thần linh ra gì, tất cả mọi người đều chẳng xem lời nói của thần ra gì. Cậu và chị ôm lấy nhau, bao bọc thân thể nhau, tạm thời quên đi những đau khổ đã giày vò mình suốt bao nhiêu năm nay. Ta còn gì để nói?