Lẫy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 303

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 403

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 270

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 429

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 286

Sự đồng điệu

(Hoàn thành)

Sự đồng điệu

Beelicon

Tôi đã bắt cóc một cô gái!

1 307

Toàn tập - 30-32

30.

Không biết tại sao dạo này mớ ký ức của ta đột nhiên trở nên sống động hơn. Ta còn nhớ rất rõ ngày hôm đó con Lan mặc một bộ quần áo sồng màu tím lay ơn, tóc bới sau đầu kẹp lại bằng chiếc cặp con bướm, trông nó không khác gì bây giờ dù đã bao nhiêu năm trôi qua. Lan tìm thấy một chiếc giỏ to ai để ngoài cổng đền, một con chó lông đen trủi đang ngửi ngửi thứ bên trong, nó lấy gậy đuổi con chó đi rồi tiến đến xem trong giỏ có gì. Nhỏ Lan giật mình khi nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh nằm gọn lỏn giữa những lớp vải lót, nhỏ đến mức làm Lan có cảm giác là đứa bé chỉ vừa mới được sinh ra. Lan đoan chắc là người nhà đã đem bỏ nó, thường muốn bỏ con người ta sẽ bỏ trước cổng đền hay cổng chùa, đặt đứa bé trước đền Cô Hai thế này rõ ràng là muốn giao nợ cho đền rồi.

Đứa bé hình như đang ngủ, không quẫy đạp cục cựa gì hết. Lan đã từng có chồng nhưng chưa hề mang thai nên không có sữa trong người, với cả việc phải nuôi một đứa nhỏ như thế nào nó cũng không biết. Nghĩ thế, Lan nhẹ nhàng nhấc cái giỏ lên, đem đến nhà những người trong xóm Kinh Gạo để nhờ bà con giúp mình tìm cách giải quyết.

Đền Cô Hai dù sao cũng là một nơi linh thiêng đối với người dân ở xóm cồn, và họ cũng có lòng kính trọng Cô Hai ít nhiều, vì thế việc con Lan nhờ họ có thể giúp được tới đâu đều cố gắng để giúp. Vả lại thấy một đứa trẻ bị bỏ rơi làm họ động lòng, nếu giúp được thì coi như làm phước. Một người phụ nữ cho đứa nhỏ bú chực sữa, dặn dò con Lan chuyện này chuyện nọ, khuyên nó tốt nhất nên kiếm người nhận nuôi, chứ mình Lan làm sao nuôi nổi.

Nó tất tả đi khắp mọi nơi để mong tìm được ai nhận nuôi đứa bé, nhưng người trong xóm làng bảo nếu là phụ nó một tay săn sóc thì được chứ nhận nuôi luôn thì khó lắm. Cực chẳng đã, Lan đành phải để lại nuôi dưỡng trong đền. Đứa bé lớn lên bằng sự săn sóc của tất cả người dân xóm cồn, lớn lên bằng sữa của những người phụ nữ nơi đây.

Lan dù chật vật và khó khăn đến mức nào cũng cố gắng nuôi đứa bé thật tốt. Đứa bé là con gái, thế nên nó quyết định nuôi đến lớn rồi sẽ cho làm người giúp việc trong đền luôn. Phải hai ngày sau khi nhặt được đứa nhỏ, con Lan mới kiểm tra lại cái giỏ và thấy một sợi dây chuyền khắc họ tên, con nhỏ nghĩ chắc đây là tên của đứa trẻ này, nên quyết định sẽ gọi nó theo tên ấy. Mãi đến năm mười sáu tuổi đứa bé mới được ban tên khác là Huệ.

Lúc bấy giờ chỉ có duy nhất con Lan sống và làm việc trong đền, nó phải lo tất cả mọi thứ. Cũng may tiếng tăm lúc đó của Cô Hai vẫn chưa được nhiều người biết đến, lại thêm việc cầu khấn không biết có thật sự thiêng hay không nên số lượng người đến cũng lắt nhắt, nên con nhỏ không hẳn là đến mức lo không xuể. Bởi vì ban đầu không có ai hầu đồng, người ta chỉ cúng bái mà không được nói chuyện với Cô Hai nên chẳng biết điều mình cầu có được chấp nhận hay không, dần dần mọi người cũng nản, bảo ước gì được một lần nói chuyện với cổ để biết ý mà thuận theo. Đó là lý do ta phải tìm một con bé mà tương lai sẽ trở thành một cô đồng để làm trung gian giữa thần linh và các đệ tử. Ta không giao luôn nhiệm vụ đó cho con Lan vì thấy con nhỏ bình thường đã đủ cực nhọc rồi.

Huệ lớn lên mà chưa từng thắc mắc mình từ đâu ra, cũng không tha thiết gì việc tìm kiếm cha mẹ ruột. Nó tin rằng mình do một con cò trắng mang đến trước cửa đền, hoặc có thể con chó đen hôm đó Lan gặp chính là một con thú tiên đã đem nó từ trên trời xuống đây. Đối với Huệ, cha mẹ nó là cái xóm cồn, và Lan là người thân duy nhất mà nó có. Lắm khi nó muốn gọi Lan bằng mẹ nhưng con Lan không chịu. Lan biết một ngày nào đó Huệ sẽ đuổi kịp tuổi của mình, lúc ấy cứ mẹ mẹ con con thì nhìn vào cảm giác rất kỳ cục. Vả lại mỗi lần kể chuyện lúc nhỏ, Lan hay bảo, “Hồi đó tui nuôi bà dễ òm, cứ quăng ra đó tự động lớn, đâu có tốn công gì nhiều mà ơn với nghĩa.”

Đền lúc trước chỉ là một căn nhà bé tí tẹo, một gian để quan tài và ban thờ cúng kiếng, một gian còn lại để ở. Hai đứa con gái sống dựa vào nhau, chung tay canh chừng và chăm sóc một cái xác chết. Với Huệ, nó xem việc mình chăm sóc cái xác này là chuyện hiển nhiên trong đời nó, từ lúc biết nhận thức thì nó đã quen thuộc với người nằm trong quan tài kính, nó làm việc cho đền mà chưa bao giờ đặt bất kỳ một nghi vấn nào. Con nhỏ cũng chưa từng so sánh mình với những đứa trẻ khác. Nó đi học với đám trẻ ở Kinh Gạo, hết cấp hai học ở thị xã lên cấp ba học trên trường thị trấn xa lắc xa lơ, vẫn sống như một đứa con gái bình thường. Khi mọi thứ đã tồn tại từ khi nó vừa mới nhận thức và kéo dài cho đến lớn thì khó mà nhìn thấy được điều bất thường trong đó, chỉ đơn giản là chấp nhận như một phần của cuộc sống. Ta không biết có bao giờ Huệ tự thắc mắc là tại sao nó lại làm những việc này: ở bên cạnh một cái xác, sống chung nhà với một cái xác và đón những con người mang lễ vật cúng bái từ các nơi xa xôi đến đây. Song có lẽ những câu hỏi kiểu như “tại sao mình lại sống thế này mà không phải thế khác?” là kiểu câu hỏi quá sức vĩ đại so với Huệ, vĩ đại đến mức chỉ nghĩ đến thôi nó cũng chưa bao giờ thử nghĩ.

Có hai cô gái trẻ trạc tuổi nhau hay tíu ta tíu tít trong một ngôi đền cổ, lúc nào cũng đi thành một đôi, điều này khiến cho người bên ngoài nhìn vào không tránh khỏi cảm thấy kỳ lạ. Những người con gái trẻ xinh đẹp hầu hạ bên cạnh thần thánh bao giờ cũng tạo nên một sức hút ma mị nào đó, nếu chỉ một đứa thì còn thấy bình thường, nhưng là hai đứa thì trông sẽ có sự khác biệt ngay. Có thể hai cô gái đó là hai con rắn Thanh Xà Bạch Xà, một cặp chị em cáo tiên biến thành người hay một cặp song sinh yêu nữ nằm dưới trướng của một giáo phái yêu ma tà đạo. Khoảng cách giữa một vị thánh hiền từ cứu nhân độ thế với một tổ chức dị giáo thật mong manh, người ta không biết đền Cô Hai thuộc vào loại nào.

Ta còn nhớ vào năm Huệ mười sáu tuổi, có người thí chủ tặng cho đền một chiếc chuông nhỏ, thằng con ổng nhất quyết không chịu đưa, cứ dằn về tay mình. Y ngượng ngùng nói thằng nhỏ nhà mình đó giờ bị chiều riết hư, chẳng ai nói gì mà nó chịu nghe, ngại quá. Lan xua tay bảo không sao, cứ để lại cho nó chơi, lễ vật Cô Hai nhận được cũng nhiều lắm rồi. Thằng nhỏ cứ lắc lắc cái chuông liên tục, tiếng lanh canh leng keng vang lên lẫn lộn không ra bất kỳ một kiểu cách nào. Người cha lại càng thêm khó xử, không biết phải làm gì để dừng hành động ồn ào của con trai mình lại, cũng không dám rầy con dù chỉ một câu. Lan liếc người cha đang lúng ta lúng túng, rồi liếc tới thằng quý tử của ông ấy, thầm đánh giá gì đó trong đầu, con nhỏ đã quen thói đánh giá người khác nhưng nó không nói ra. Tiếng chuông lanh lảnh cứ vang lên mãi miết, ai cũng bị làm cho phát bực, Lan nhắc người cha cứ mắng thằng nhỏ một trận cho nó chừa, chết ai. Song người đàn ông ấy vẫn quen thói chiều chuộng con mình, có nói cũng không dám nói nặng. Đứa con vẫn không nghe lời. Phải đến lúc Huệ xấn đến hất tay thằng nhỏ để cái chuông văng xuống đất thì thằng bé mới giật mình, mếu máo khóc ré lên.

“Đừng có rung chuông bậy bạ nữa, cũng đừng chơi nhạc.” Con Huệ nhăn nhó mặt mày, mắt nó đảo tròng liên tục, khuôn mặt Huệ trong một vài giây đã chuyển sang trạng thái thất thần, má đỏ ửng lên như Quan Công. Miệng con nhỏ líu ríu, “Nó sẽ là lời khấn niệm gọi danh Cô Hai, cô linh thiêng lắm, cô sẽ quất kiệu ngựa đại giá quan lâm từ chín tầng mây về đây nếu nghe được ai đó gọi mình. Cô sẽ trách phạt nếu biết đó chỉ là trò đùa của một đứa trẻ.”

Huệ bỗng nhiên rơi vào trạng thái thượng đồng ngay tại chỗ. Cái chuông lăn trên sàn, rơi xuống từng bậc thang, mỗi lần đi xuống một bậc nó lại đánh lên một tiếng keng chát chúa. Con nhỏ như nghe được tiếng vọng đâu đó vẫn còn ám trong đầu mình, mỗi lúc âm thanh một dồn dập lùng bùng không thể nào dứt. Hôm ấy là lần đầu tiên Huệ cảm giác được trong người mình có điều gì kỳ lạ, mang tính chất tâm linh, một trạng thái khó giải thích, chỉ biết rằng bản thân bắt đầu nói ra những lời không kiểm soát. Ai đó đã về ngự trong thân xác phàm tục của nó.

Con Lan phải mất một khoảng thời gian suy nghĩ mới hiểu ra. Mấy ngày sau, nó gom tiền sắm sửa đồ lễ đầy đủ, kiếm một đội hát chầu văn về làm thử một buổi lên đồng. Và đúng là Huệ có khả năng lên đồng thật, tuy những lần đầu không kéo dài được lâu nhưng từ từ cũng bắt đầu thành thục, Lan và mọi người có thể trò chuyện được với người đang nhập vào nó.

“Cậu ngồi trên chiếu in hoa.

Bó nhang cậu múa ý a,

Con vượn mà leo cành đa.

Cậu ngự trên núi đá hay trên sông đỏ phù sa.

Cậu hoá bươm bướm rồi bay vào rừng.

Mẹ ngự trong suối, cha ngự trên non…”

Những câu hát chầu lạ lùng này được Lan sáng tác để phục vụ trong các buổi hát văn, không cần ý nghĩa thâm sâu gì nhiều, miễn sao nghe thấy lạ tai là được.

Khi hầu cô, Huệ như biến thành một người khác, nó sẽ múa may quay cuồng, lắc đầu nghiêng ngửa, lời nói ra cũng nhanh hơn và dõng dạc hơn bình thường, nó như đang đi dây giữa ý thức và vô thức, dù biết mình đang làm gì nhưng không thể điều khiển được hành động của bản thân. Đền Cô Hai Kinh Gạo từ khi có đồng cô thì trở nên đông đúc hẳn, người ta đến không chỉ để cúng bái mà còn để xem lên đồng, xem lễ ban phước của Cô Hai.

Huệ cứ giữ vai trò làm một cô đồng như vậy cho đến năm hai mươi tuổi thì thân xác nó bắt đầu có dấu hiệu bất thường, nó không thể lớn thêm được nữa, cũng không bị lão hoá dù sống đến bao nhiêu năm. Dường như xác thân nó đã bị nhiễm linh khí từ thần.

Ngày đầu tiên con Huệ nhập đồng cũng là ngày nó nhận được tên do Cô Hai đặt cho. Đêm hôm ấy, Lan ngủ mơ thấy có người báo mộng dặn nó đặt tên cho con nhỏ là Huệ, Lan càng tin chắc rằng đây là sự sắp đặt của Cô Hai, con nhỏ đã được cô dự tính trở thành một người phụng sự bên cạnh thánh từ khi mới chào đời. Từ đó về sau nó chỉ dùng cái tên Huệ, dần dần tất cả mọi người đều quên mất tên thật của nó là gì.

Còn cái chuông được tặng kia, con Lan đem cất vào ngăn tủ bên dưới quan tài của ta, sau này cũng chính là cái chuông được Ơn lấy ra buộc vào cổ con dê mà ta đã nhận từ một cậu trai lạ.

31.

Bỗng nhiên thèm ăn món cá linh chiên bột, ta lọ mọ đến gần má đang ngồi ngoài chái bếp. Má là người nghĩ nhiều nhưng nói lại rất ít, mà những điều nói ra đa phần toàn là mấy câu bi lụy, thương tâm. Thì đời má khổ cứ để má than cho hết, nhưng than hoài hình như chỉ làm cho nỗi đau toét miệng và lớn dần lên. Từ hồi thằng Hảo về đây sống, má như đã hóa thân thành Thị Kính phải dằn lòng khổ đau ru con thiên hạ, không có lấy một ngày nào vui vẻ. Nhưng ít ra thằng Hảo còn là con của chồng mình, má không muốn quan tâm cũng không được. Có khi nó là con thiên hạ thật thì má đã chẳng phải buồn đến thế.

Má đang lọ mọ nấu nồi nước thuốc cho ông già chồng, tay phe phẩy cái quạt rách bươm ám đầy muội khói. Ta tiến đến nói với bà mình thèm ăn cá linh chiên bột, song lúc đó bà đã trả lời thế nào thì ta không thể nhớ ra nổi.

“Ê Phước!”

Ta nghe có tiếng người kêu mình, ngước mắt lên nhìn quanh quất thì thấy anh Quốc đang đứng dựa người vào bờ rào, ngoắc tay biểu ta ra. Ta xin phép má đi chơi rồi chạy ra ngoài cổng. Anh Quốc nhìn dáng vẻ nhong nhong của ta rồi chỉ cười cười, giơ hai gói bánh cam lên, đưa cho ta một cái, nói, “Cho nè!”. Ký ức đó chẳng có là gì so với rất nhiều chuyện khác, hoặc tỉ dụ lấy nó so với một số chuyện thì còn có thể bị xem là không đáng để nhắc tới. Nhưng tự nhiên chẳng hiểu sao ta lại nhớ về khung cảnh ngày hôm ấy một cách chi tiết và rõ ràng đến bất ngờ.

Nhà ta ở đầu xóm trên, còn nhà anh Quốc thì ở xóm dưới, ta phải đi đến cuối đường rồi bẻ ngoặt một góc, đi qua một cây cầu ván mới đến nhà anh. Thế nhưng hai nhà tụi ta lại rất thân nhau vì cùng bắt tay kinh doanh, gia đình ta làm xưởng gỗ còn gia đình anh thì đóng mộc. Hai tụi ta thân thiết cũng là lẽ hiển nhiên thôi, nhưng yêu nhau lại là chuyện ta chưa từng nghĩ tới, cho đến lúc anh Quốc kéo tay ta nói yêu ta, ta còn tưởng mình nghe nhầm, chứ làm gì có chuyện như vậy được.

Song anh vẫn nói lại lần hai, cố gắng phát âm rõ ràng rạch mạch từng chữ, ta muốn nghe nhầm cũng không thể nghe nhầm được nữa. Những khi chúng ta ở riêng với nhau hay tìm cách hẹn nhau ở những chỗ vắng người, anh hay mua một cái gì đó cho ta. Hoặc những khi ta dùng nhờ nhà tắm của nhà anh ấy, anh bảo rất thích được gội đầu cho ta. Tóc ta đen bóng, khoẻ và đẹp, cái này ta được thừa hưởng từ tía, ổng cũng có một mái tóc dày, đến già cũng không thấy hói.

Anh Quốc đôi khi có những suy nghĩ rất lạ lùng. Ta với anh lén lút qua lại là thế nhưng vì một số lý do mà ta từ nhỏ đến lớn luôn luôn bị chọc là thằng bê đê, thằng bóng này bóng nọ, anh thì chẳng bao giờ, bên ngoài nhìn vào anh người ta không đoán được điều đó, hay phải nói là chưa từng nghĩ đến. Nhưng đó là số phận, ai giỏi giấu cái bản tính bên trong của mình hơn thì người đó sẽ sống yên ổn hơn, còn nếu không giấu được mà để lồ lộ ra ngoài như ta thì phải chịu đựng bị kỳ thị. Anh Quốc thì luôn yên ủi ta, bảo rằng những đau khổ mà con người cảm nhận được đều không có thật, bởi vì con người tự thuyết phục mình như thế này là đau khổ và thế kia là hạnh phúc nên họ mới đau khổ và hạnh phúc, nếu không nghĩ thì sẽ không cảm thấy gì nữa, chúng ta chỉ là đang tự lừa mình và lừa lẫn nhau. Tất cả khổ đau đều tại tâm mình. Thật ra nghe thế thôi chứ ta chưa bao giờ hiểu những điều ấy.

Môi của anh Quốc lúc nào cũng có vị của một loại trà nào đó, có khi là hương hoa cúc, hoa nhài, hoa lan, tưởng như anh Quốc ăn hoa mà sống. Ta thường bảo có khi nào anh thật sự ăn hoa mà sống hay không, anh chỉ cười, “Rõ ràng là Phước đẹp hơn anh, nếu có người ăn hoa để sống thì đó chỉ có thể là Phước thôi.”. Ta bĩu môi, ta có cảm giác đẹp là một cái tội, khi có người chỉ trỏ vào mình rồi léo nhéo, “Thằng này da trắng như cục bột vậy, chắc chắn là bê đê!”. Ta ước gì lúc trước mình đã làm khác đi thay vì vạch quần ra hét lên tao là con trai đàng hoàng, để bọn chúng có một phen cười rũ rượi. Chẳng hiểu sao lúc ấy ta lại rất lấy làm vênh váo như mình là kẻ chiến thắng. Mãi về sau này bà bác nhà đối diện xoa đầu bảo ta đừng làm như vậy nữa, nó chẳng chứng minh được gì và chẳng có nghĩa lý gì, chỉ làm mất mặt mình, người ta nói gì kệ họ. Ta mới biết mình nên thôi cái trò đó.

32.

Hôm nay đền không làm lễ lên đồng, chỉ có một số khách đến vào buổi sáng, cúng dường khấn vái vài lượt rồi thôi. Lan đang rảnh rỗi ngồi lau lư hương đồng, miệng lẩm nhẩm một bài hát gì đó chắc là nó mới nghĩ ra, lâu lâu lại dừng tay ngồi ngơ ngẩn, hai bàn tay vô thức chà xát, con nhỏ vẫn còn ám ảnh với việc tay mình không bao giờ sạch.

Ơn và Huệ bước vào, hai đứa níu níu nhau đi như hai đứa trẻ vừa lỡ gây ra một tội lỗi gì đó. Lan thắc mắc không biết cả hai định nói gì với mình. Ơn và Huệ dạo này cũng hay đi chung như thế, Lan không cho là sự lạ, nhưng sáng nay nó đã giao mỗi người một việc mà giờ này tự nhiên cả hai lại cùng lúc xuất hiện ở đây thì rõ ràng là có gì đó. Lan đặt cái lư hương xuống sàn, chỉnh tư thế ngồi lại cho đàng hoàng, hai đứa kia mon men đến gần, vờ như không có chuyện gì.

“Ông cho mấy con thú ăn chưa Ơn?” Lan hỏi khi Ơn ngồi xuống cạnh mình.

“Sáng sớm tui có đổ thêm đồ vào máng cho nó rồi.”

“Công nhận con heo của ông mau lớn thật, đợi tới lúc ông mãn hạn được về nhà, mình đem nó đi thịt làm tiệc chắc cũng vừa khéo.” Lan nhìn Ơn, cười cười, đúng là chẳng còn bao lâu nữa thằng nhỏ này sẽ hoàn thành trách nhiệm của mình. Mấy năm ở đây tuy không có bao nhiêu nhưng thật sự rất hữu ích đối với nó. Một phần trong giao kèo là gia đình không được phép đến thăm thằng nhỏ nên Ơn chắc cũng mong muốn được rời đi để được trở về nhà lắm. “Thấy vậy mà mau ghê, ông giờ đã hai mươi tuổi, hồi đó mới đến nhìn ông như cây kiểng còi, giọng nói cứ eo éo kỳ quặc nhưng giờ đã ra dáng đàn ông thế này rồi. Tui nói mà, ông đuổi kịp tuổi tụi tui mấy hồi.”

Ngập ngừng, Ơn với lấy một cái khánh, bắt đầu phụ Lan, Huệ cũng kiếm một cái gì đó để làm. Cả ba đứa tụi nó lọ mọ với nhau giữa một cái điện thờ rộng thênh thang. Trên đài, xác của ta vẫn nằm im lặng lẽ, cảnh tượng này qua bao nhiêu năm cũng không thay đổi. Chỉ có mình Ơn là trông đã khác trước mà thôi.

“Lan ơi, bà nghĩ tui với Huệ yêu nhau thì có ổn không?” Ơn nói lí nhí, mắt vẫn chăm chú nhìn cái khánh trên tay mình.

Con Lan dừng tay lại, nhìn Ơn rồi lại xoay qua nhìn Huệ, mắt nó đảo qua đảo lại giữa hai đứa vài lượt. Ta nghĩ nếu Lan còn xem trọng ta, còn biết vị trí của mình là một người con gái giúp việc cho đền, hầu hạ thần thánh, hơn ai hết còn là một quản gia cáng đáng bao nhiêu chuyện từ nhỏ đến lớn để phụng sự Cô Hai, thì nó sẽ khiển trách hai cái đứa đang ngồi trước mặt mình. Nó sẽ nhảy cẫng người lên, tuyệt đối bác bỏ chuyện này, rồi trách phạt cả hai thật nghiêm khắc và bằng mọi giá tách chúng ra. Lan biết mình sống lâu hơn tất cả mọi người trong đền và nó có trách nhiệm phải phụng sự vị thần mà mình đã chịu ơn suốt từ trước đến nay. Sau khi nhìn Ơn và Huệ chán chê, nó quay mặt ra sau, ngước mắt lên nhìn xoáy vào cái quan tài kính, mắt nó mở to, môi hơi mím lại, một cái nhìn băn khoăn và lưỡng nan đến kỳ lạ.

Đứa con trai và đứa con gái chờ mãi không nghe Lan nói gì, trong lòng tin chắc mình sắp bị chửi.

Song con nhỏ lại gật đầu, mỉm cười dịu dàng, “Mấy người cũng thích chơi trò bắt cặp ghê ha! Cậu trai kia thì yêu cô Tài, còn ông thì yêu bà Huệ.” Nó nhìn xuống những đầu ngón tay mình, tiếp tục thói quen chà xát, “Tui thấy ổn mà, hai người yêu nhau thì đâu có gì sai trái. Ngược lại tui nghĩ vậy mới đúng, nhìn hai người đẹp đôi quá chừng. Ơn là người hiền lành, Huệ là người tháo vát, hai người sau này có cưới nhau thật thì tui cũng mừng.”

Ơn bất ngờ, tròn mắt nhìn sang Huệ thì thấy con nhỏ cũng đang nhìn mình, nó hỏi lại, “Thật không Lan?”

“Thật với giả gì nữa? Có sao đâu mà hai người phải lo dữ vậy?”

“Tụi tui muốn xin với Cậu Hai chuyện này. Sau khi hoàn thành công việc làm tiểu đồng ở đây rồi, tui sẽ xin cho Huệ được đi theo mình, tui định sẽ nói với gia đình mình muốn cưới Huệ. Huệ sẽ không làm đồng cô nữa, nếu không lên đồng thì Huệ sẽ từ từ mất đi sự liên kết với thần linh, bả sẽ trở thành một người con gái bình thường, sẽ không còn bất tử. Bà thấy sao, Lan?” Ơn nói tiếp, vẻ mặt thể hiện rõ quyết tâm của mình.

“Phải rồi, Huệ không hầu đồng nữa, rời khỏi nơi này bà sẽ được sống một cuộc đời bình thường.” Lan gật đầu, tiếng nó thả nhẹ bâng, nghe như một người mẹ đang nói với mấy đứa con của mình hơn là một cuộc trò chuyện thông thường, “Mọi thứ nên như thế đi.”

“Tụi tui cảm thấy có lỗi khi bỏ bà ở đây một mình. Lan, bà là tốt nhất, tuy miệng hay chửi mắng vậy thôi chứ tui biết bà tốt mà.”

Lan đưa tay che miệng phụt cười. “Nói nghe ớn quá cha nội! Mắc gì khen tui tốt, hai người yêu nhau thì đến với nhau, chuyện đó là lẽ thường tình, tui có giúp được gì cho hai người đâu.”

Chân mày của Huệ cũng đã dãn ra, nó ngồi thẳng lưng, nhìn Lan và cảm thấy xúc động. Lan có công nuôi nó lớn, vừa làm mẹ vừa làm bạn của nó, giờ cũng đồng ý tác thành cho nguyện vọng của nó. Con nhỏ không biết mình có nỡ bỏ Lan lại, bỏ nơi này lại hay không.

Lan thì chốc chốc cứ đưa mắt lén nhìn lên quan tài của ta, nó lo lắng thăm dò động tĩnh như sợ rằng cái xác trong đó một lúc nào sẽ bật dậy và nhào đến bóp cổ tụi nó. Rồi con nhỏ lại xoay về, cố làm mặt thản nhiên để hai người đối diện yên tâm. Ta biết trong lòng nó đang cồn cào dậy sóng. Lúc này Lan chứa trong mình cái khổ của vô số người phụ nữ trên thế gian, đó là dù trong đầu đang thấp thỏm, bồn chồn và lo âu vô số chuyện nhưng trước mặt những người mình thương yêu đều phải tỏ ra như không có gì.

“Nhưng tui không biết Cậu Hai có chịu không. Vấn đề này lớn quá, Huệ cũng đã hầu đồng cả trăm năm nay, giờ nói đi là đi vậy, cậu ấy chắc sẽ tức giận lắm. Mà chuyện cậu thích tui thì ai cũng biết, giờ tui với Huệ yêu nhau nó thành ra sẽ trái khoáy. Vả lại tụi mình tự tung tự tác như vậy lỡ làm cậu lẫy lên rồi không chịu thì sao?” Ơn nhát gừng nói thêm về những lo lắng của mình.

Lan lại cười, lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc suôn dài xõa ra phía sau nó đung đưa theo, “Làm gì có chuyện đó, Cô Hai chúc phúc cho hai người còn không hết.”

Lan, mi đừng nói bậy, ta chúc phúc cho hai đứa nó hồi nào, mi dám xuyên tạc ý của thần linh? Mi là một đứa trung thành với đạo, là người đứng đầu nơi này, cũng là đứng đầu các con nhang đệ tử của ta, tại sao lại phản bội ta?

“Có thật vậy không? Sao bà biết?” Ơn và Huệ cũng bất ngờ, tụi nó chồm người về phía trước, dí sát gần Lan để nghe cho rõ.

“Dễ đoán quá mà, hai người trước giờ không nhận ra sao?” Lan lại nhìn về phía ta với ánh mắt của một đứa đã biết mình phạm tội và mong mỏi cầu xin sự tha thứ, song nó muốn để hai đứa nhỏ yên tâm nên vẫn phải cố gắng giữ cho giọng nói thật vững, “Hai cái tên mà Cô Hai đặt cho hai người.” Nó đưa tay chỉ vào từng đứa, “Ơn và Huệ. Chính là “ơn huệ” đó. Cả hai khi đi chung với nhau chính là một ơn huệ, một phước lành mà thần linh đã ban cho. Hai người đã được chúc phúc ngay từ ban đầu bởi Cô Hai rồi. Cô khôn thiêng, cô biết trước được chuyện này và đã có ý tác thành cho hai người. Nên đừng lo nữa, cổ nhất định sẽ chịu thôi, tui nghĩ là cổ đang vui lắm!”

Không phải như vậy! Lan, mi nói bậy nói bạ, mi báng bổ thần thánh, mi đặt điều bịa chuyện, ta có ý đó từ khi nào chứ? Rõ ràng ta chỉ muốn đặt tên theo các loài hoa, mi lại vinh vào cái suy luận điên rồ của mình mà diễn sai sạch sành sanh ý của ta. “Ơn” và “Huệ”, sao lại vậy được? Không thể nào! Sao ta chưa từng nghĩ đến việc này? Hai cái tên sao lại khớp nhau lạ lùng như vậy, khớp nhau đến mức ta không thể ngờ đến. Không phải! Là hiểu lầm thôi, tất cả chỉ là trùng hợp, Lan, mi dụng công nghĩ ra được chuyện này, rõ ràng mi đã muốn phản ta từ lâu. Ai ở đây cũng đều muốn phản ta hết. Tụi bây đi chết đi!

Con Lan cảm nhận được sự nóng giận ngấm ngầm từ ta, trán nó đã bắt đầu đổ mồ hôi hột. Hai đứa kia thì không hay biết gì, tụi nó vui vẻ nhìn nhau, cười thích thú.

“Ra là như vậy, đúng rồi, ơn huệ, chúng ta là ơn huệ từ thần linh.” Ơn gật đầu, nắm lấy tay Huệ, hơi siết lại. Con nhỏ cũng cười, lúc lắc hai cái đuôi tóc bím của mình.

Lan thở phào nhẹ nhõm, ta biết lòng nó đang thắc thẻo từng cơn. Nó đã phạm một tội lỗi tài trời mà có thể nó phải dùng mạng mình để trả. Lan, mi điên rồi! Hai đứa tụi nó đối với mi là gì mà để mi phải hy sinh bản thân mình, và hy sinh cả ta như vậy?