Lẫy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 324

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 444

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 302

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 465

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 303

Sự đồng điệu

(Hoàn thành)

Sự đồng điệu

Beelicon

Tôi đã bắt cóc một cô gái!

1 327

Toàn tập - 16-17

16.

Cậu ngủ lại ở chỗ tụi ta. Hình như những giấc mơ dữ vẫn tiếp tục bám riết lấy cậu. Cứ nằm im được một lát thì cậu lại huơ tay múa chân và nói lớ mớ, giấc mơ không yên lành dù là đang ngủ trên đất thánh. Nhưng sáng hôm sau, khi vừa mở mắt thức dậy, cậu đã vội vàng mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, chải tóc gọn gàng, và với một vẻ mặt phấn chấn, cậu bước vào bếp hỏi mọi người cần mình phụ gì không.

“Giờ anh là khách nên không cần làm gì đâu, hôm qua vừa mới uống thuốc xong nên cứ nghỉ ngơi cho mau hết bệnh.” Huệ nói trong lúc vội vã kiểm tra lại danh sách đi chợ sáng nay.

“Đây là cái cậu hôm qua đến xin móng tay với tóc của Cô Hai để chữa bệnh ói ra cánh hoa phải không?” Cô Tài đầu bếp hỏi, tay vẫn lọ mọ nối ống dẫn khí vào bình ga mới, rồi nhìn lên định gật đầu chào.

Nhưng chị không chào, chỉ hơi sững lại vì dáng vẻ của người trước mặt mình, bởi đơn giản người đó quá đẹp. Ta bất ngờ, sao đến giờ mới nhận ra, cậu trai mới đến là một người đàn ông, tầm hăm sáu hay hăm bảy tuổi gì đó. Là một người đàn ông, xuất hiện và đi tới đi lui ở đây, lại điển trai và hấp dẫn. Cô Tài ở đền làm việc cốt là để tránh việc phải gặp mặt đàn ông nhất có thể, vì muốn một lòng một dạ giữ tiết cho đúng lời hứa với thần linh. Nhưng tụi ta lại chấp nhận cho cậu ấy ở đây, loanh quanh trước mặt chị, khác nào đang nhắc cho chị nhớ rằng chị là một người phụ nữ, và chị chưa lập gia đình, chị vẫn còn khao khát về một mái ấm cho riêng mình, nhắc chị rằng chị từng ước mơ có một người bên cạnh bầu bạn, hủ hỉ chuyện này chuyện nọ cho bớt cô đơn.

Người con trai đó nhận ra ánh mắt cô Tài, cậu đáp lại bằng một nụ cười, bên trong biểu cảm chứa một sức quyến rũ bất thường. Cô Tài xấu hổ nhìn đi chỗ khác, không nói gì. Ta tự hỏi con Lan giờ đang ở đâu, nó phải thấy tận mắt cảnh này để mà còn sắp xếp lại cho hợp nhẽ, hiện giờ ở đây chỉ có Huệ, mà Huệ thì quá vô tư, nó còn đang xách làn định rời khỏi bếp.

“Vậy anh ở đây giúp cổ đi, tui phải đi chợ sớm rồi.” Con Huệ nói với cậu, mắt nó vẫn bâng quơ nhìn vào tờ giấy ghi chú mua hàng của mình, con nhỏ chẳng thể nhìn ra được việc để cho một người đàn ông và một người đàn bà ở cạnh nhau, chung đụng nhau cả ngày thì sẽ xảy ra chuyện gì. Con bé không nhận ra điểm bất thường trong sự xếp đặt của mình, ít ra nếu là Lan thì sẽ tinh ý phát hiện điều đó.

Ta quan sát cô Tài lần nữa, một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, đã quá lứa lỡ thì nhưng đâu bao giờ là quá muộn để bắt đầu sống khác. Và bên cạnh là một cậu trai bao thừa biết những niềm vui của một người phụ nữ, chắc cậu đã thuộc làu các mánh khoé trong cái nghề làm hài lòng đối phương.

“Chị để tôi phụ cho, mấy chuyện này tôi biết làm hết mà không cần phải lo.” Cậu nói rồi xắn ống quần ngồi xuống cái ghế nhỏ bắt đầu bàu đu đủ, đúng là trông có vẻ thạo việc.

Cô Tài ừ hử trả lời rồi đảo về bình ga của mình, tiếp tục lụi cụi chỉnh sửa gì đó. Một lát sau thằng Ơn đi qua. Nó ló đầu vào nhìn, thấy cậu đang làm việc thì mở lời hỏi thăm tình hình, “Anh đang phụ cô Tài đó hả? Bệnh đã đỡ nhiều chưa, móng tay với tóc của Cậu Hai có tác dụng không?”

Cậu ngẩng lên trả lời, “Ừ, đúng là thuốc của thần công hiệu thật. Anh đỡ chắc hơn năm phần rồi, nhưng trong người vẫn còn hơi nhộn nhạo một chút thôi, có lẽ cần uống thêm vài thang nữa. Mà thật anh chưa bao giờ cảm thấy được thoải mái như thế này, nhất định tương lai anh phải hậu tạ Cô Hai mới được.”

Ơn gật đầu, nói được vậy thì tốt quá, rồi dặn cậu phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Thằng nhỏ đảo mắt như muốn kiếm một thứ gì đó, đoạn hỏi, “Mà sáng giờ anh có thấy bà Huệ đâu không?” Sợ là cậu không rõ trong hai đứa con gái ai là Lan ai là Huệ nên nó còn nói thêm rằng con nhỏ thường buộc tóc hai bím là Huệ và người còn lại là Lan.

“Con Huệ mới đi chợ rồi, mày tìm nó làm chi?” Không đợi cậu trai trả lời thì cô Tài đã nói trước.

Ơn lắc đầu bảo không có gì quan trọng, hỏi cho biết vậy thôi, xong mới chào hai người họ rồi đi về phía nhà thờ chính.

Cô Tài kể cho cậu chàng mới đến nghe về thằng nhỏ, về việc nó được sinh ra như thế nào, cha mẹ nó gửi nó ở lại đây để làm tiểu đồng ra sao, rồi cả việc lâu lâu nó lại được Cô Hai chọn để nhập xác. Cậu bất ngờ với những thông tin đó, thắc mắc một đứa trẻ như Ơn thì có gì đặc biệt mà sao xung quanh nó lại xuất hiện bao nhiêu là chuyện lạ thường. Nhưng đến cô Tài cũng không rõ là tại sao.

17.

Ơn đang ngồi đọc sách trong một góc điện thờ thì nhìn thấy cậu trai đứng ở ngoài hè đang lấy ca hứng nước từ vòi, bắt đầu súc miệng. Trên thành bồn rửa vương vãi mấy cánh hoa, chắc là cậu vừa mới nôn xong. Thằng nhỏ cất tiếng gọi rồi vẫy tay. Cậu gật đầu đáp lại, lau miệng và đi về phía này.

Chỗ ngồi đọc sách của Ơn là một cái bàn kê sát vào tường, phía trên là bức phù điêu nổi tiếng chiếm hết cả một bức tường. Trên bàn đặt một bộ bình trà, hai bên là hai cái ghế gỗ cùng một bộ với cái bàn. Hình ảnh Ơn ngồi đọc sách đối lập với cả tác phẩm điêu khắc vĩ đại trên đầu tạo nên một sự tương phản lớn, nhìn giống khung cảnh trong một bộ phim về tôn giáo mà ở đó vị đệ tử nhỏ xíu đang quỳ trước một tượng Phật khổng lồ. Ta không biết tại sao lại nảy ra liên tưởng như thế khi ngắm nhìn thằng bé mỗi lần nó chăm chú đọc những trang sách cũ kỹ trên tay.

Cậu lại ngồi ở cái ghế đối diện, Ơn đứng dậy rót cho cậu một chén trà, bảo là uống để sạch miệng.

“Anh vẫn còn bị nôn hả?” Ơn hỏi.

“Vẫn còn nhưng mà bớt rồi.” Cậu mỉm cười trả lời trấn an Ơn, đoạn nhìn bìa cuốn sách mà thằng nhỏ đang đọc. “Em đọc Tội ác và hình phạt à, nhìn em hơi nhỏ để đọc mấy cuốn này đó. Em mấy tuổi rồi?”

“Nhìn em nhỏ vậy thôi chứ em mười tám rồi. Anh Vằn nói có lẽ em phát triển hơi chậm.”

“Đúng là em trông nhỏ hơn tuổi thật.”

“Mà để đọc sách cũng không nhất thiết phải cần đúng tuổi đâu anh. Có những cuốn sách khi còn nhỏ mình đọc sẽ thấy khác và lúc lớn đọc lại sẽ thấy khác, mỗi độ tuổi sẽ thấy những cái hay riêng.” Ơn tự rót trà cho mình, trong lúc đó cậu thanh niên quan sát thằng bé, để ý đến những bắp tay đã bắt đầu thành hình, đến làn da săn chắc của một đứa con trai có thể lực thuộc dạng khoẻ mạnh.

Cậu nói một câu khiến Ơn bất ngờ, “Nhìn em không giống một bóng cậu lắm, thường những đứa con trai có căn đồng trông sẽ ẻo lả và nữ tính hơn.”

Sau một thoáng giật mình thì Ơn cũng hiểu ý của người đối diện, nhưng không biết đáp lời ra làm sao. Cậu trai đan hai tay vào nhau, chống lên bàn rồi đặt cằm lên trên, “Hỏi khí không phải, nhưng anh tò mò về chuyện em hầu đồng lắm, kể cho anh nghe đi, lúc đó em cảm thấy thế nào?”

“Nó không thể gọi là hầu đồng đâu anh, nếu muốn hỏi chuyện này anh phải kiếm bà Huệ á. Bả mới thật sự là đồng cô, có nghi lễ đàng hoàng, được mặc quần xanh áo đỏ, trong lúc nhập đồng lại uy nghiêm khiến nhiều người sợ khiếp vía, đó mới là lên đồng đích thực. Còn em lâu lâu mới xảy ra một lần thôi.” Nó trả lời trong lúc bối rối vân vê vạt áo, thật ra nó thấy bản thân mình có biết gì đâu mà kể.

“Anh hỏi rồi đó chứ. Con Huệ nói lúc nó lên đồng giống như phê thuốc, và cảm giác sung sướng như được làm tình vậy, tuy con nhỏ chưa làm tình bao giờ nhưng nó đoán thế. Trời ơi, chuyện hầu thần nhập thánh mà sao nó so sánh nghe bậy bạ hết sức. Nên anh chưa tin, phải đến hỏi em nè.”

Nghe cậu nói vậy đột nhiên Ơn nhớ ra một điều, nó tròn mắt nhìn người đối diện rồi lại lắc đầu như muốn xua cái ý nghĩ ấy đi. Song cậu trai đã bắt được hành động đó của nó.

“Có chuyện gì vậy em?”

“Không có gì đâu anh. Em không chắc.”

“Không chắc vụ gì? Em cũng thấy sướng như được làm tình hả?” Cậu trai không tha, cứ hỏi riết lấy thằng nhỏ.

Ơn vội vàng xua tay, “Không… không phải đâu anh. Thật ra có một chuyện thế này, thỉnh thoảng khi bắt đầu ốp đồng và vẫn còn lờ mờ ý thức, em nhìn thấy một người con trai giống Cậu Hai. Lúc thì người đó ngồi đung đưa chân trên nắp kính của quan tài, lúc thì đứng trong một góc như đang quan sát tất cả mọi việc diễn ra, lúc thì ngồi vắt vẻo trên xà nhà nhìn xuống.” Nói xong nó chỉ lên trên đầu mình, cậu trai nhìn theo, thấy những xà cột đan chéo gắn kết vào nhau. Thanh nào thanh nấy cũng to đùng, đúng là có thể ngồi được nếu là một người đủ nhẹ, mà linh hồn thì chắc là phải nhẹ rồi. “Nhưng em hỏi bà Huệ thì bả nói là bả không thấy ai như vậy hết. Em nghĩ việc mình có thể thấy họ nhưng Huệ lại không là do một thứ, nhưng không chắc có phải không.”

“Thứ gì?”

“Là tấm vải điều.” Ơn trả lời, giọng nó vô thức nhỏ lại.

“Tấm vải điều?” Cậu bắt đầu thấy hứng thú, làm điệu bộ tập trung nghe thằng nhỏ nói tiếp.

“Em để ý thời điểm vừa mới ốp đồng là dễ dàng thấy người đó nhất, nhưng mỗi khi bắt đầu bà Huệ luôn bị che mặt bằng một tấm vải điều. Có thể khi lên đồng tấm điều sẽ rớt xuống nhưng lúc ấy Huệ đã mất hết nhận thức rồi.” Nó đưa hai bàn tay lên vờ che mắt mình lại như muốn minh hoạ, nói tiếp, “Còn em chỉ bị nhập xác một cách bất thình lình và tất nhiên là không có che chắn gì, nên thành ra mới thấy được họ.”

Người con trai đối diện ngồi nghe những phân tích của Ơn, càng nghe càng thấy thú vị, “Nghe có lý đó chứ, hay nha!”

Ta cũng bất ngờ, tuy biết Ơn là một thằng bé sáng dạ nhưng đâu ngờ trong đầu nó lại âm thầm suy đoán đến những điều đó, mà còn nghĩ sâu được tới mức này.

Sau một lúc khoanh tay im lặng nhìn chén trà để thẩm thấu hết câu chuyện, cậu trai hỏi Ơn, “Em có nghĩ người đó chính là Cô Hai không?”

“Em chắc chắn là cậu ấy, bởi vì trông người đó không khác gì cái xác nằm trong quan tài cả.”

Vẫn giữ dáng vẻ khoanh tay, cậu trai nhìn Ơn dò xét, “Còn gì nữa không, hình như em chưa kể hết.”

Ơn lại lâm vào tình trạng bối rối, “Mấy chuyện khác không quan trọng đâu anh. Mà sao anh biết?”

“Đoán suy nghĩ thông qua biểu cảm của đối phương là nghề của anh mà em. Tất nhiên là chuyện đó không có gì đáng tự hào.” Cậu bật cười nhẹ, xong lại thả hai tay ra gác lên bàn, “Em cứ kể luôn đi, chắc không phải cái gì kinh khủng lắm đâu phải không?”

Ơn đỏ mặt, tay càng day day cái vạt áo tợn, “Đôi lúc em bị mấy tình trạng kiểu như nhập xác một nửa, không biết nói sao nhưng em hỏi Lan thì bả nói đó là một kiểu say đồng.”

“Ừm, lúc đó em cảm giác ra sao?”

“Cũng giống như khi nhập đồng bình thường thôi. Hơi lờ mờ, nôn nao rậm rật trong người, mọi tiếng động xung quanh dường như bị phóng đại quá mức, lỗ tai cứ bị ồ ồ. Với lại… những lúc đó em bỗng nhiên muốn thủ dâm.”

Cậu trai có hơi tròn mắt ngạc nhiên, rồi gật đầu như muốn nói anh hiểu.

“Với con trai ở tuổi em thì như vậy là bình thường mà, anh còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm chứ.”

“Nhưng mà nó lạ lắm, giống như là có ai khiến em làm hơn là em tự nguyện muốn chuyện đó. Em cũng không biết nữa, không lý giải nổi.” Thằng nhóc càng lúng túng tợn, nãy giờ nó không dám nhìn thẳng vào mặt người đối diện.

Ai khiến hả?”

Câu hỏi của cậu rơi tõm vào không gian, Ơn chỉ gật đầu rất khẽ đáp lại. Trông thằng nhỏ ngại ngùng đến mức tội nghiệp, đây là lần đầu Ơn kể chuyện riêng của mình với người khác, kể cả Vằn nó cũng chưa chia sẻ nhiều đến vậy. Ơn sợ những người khác không hiểu, hoặc không thích nói về những vấn đề nhạy cảm như thế này.

“Em ở trong đền được hơn một năm rồi phải không?” Cuối cùng cậu mới thở nhẹ một hơi, hỏi Ơn. Thằng nhỏ gật đầu xác nhận. “Anh nghĩ đó chỉ là một hệ quả của việc em phải lên đồng thôi. Việc lên đồng ảnh hưởng đến nhiều thứ, kể cả cơ thể và cảm xúc. Giống như nhỏ Huệ cũng bảo mỗi lần lên đồng nó đều thấy sướng râm ran cả người. Thì chắc em cũng giống vậy. Ý anh là, tuy hiện giờ chúng ta chưa hiểu đó là gì, và có thể sẽ không bao giờ hiểu. Chuyện tâm linh mà, khó hiểu thì mới gọi là chuyện tâm linh. Nhưng theo anh thấy nó không có vấn đề gì cả, vả lại tầm vài năm nữa em sẽ được trở về nhà, lúc đó mọi chuyện tự động sẽ hết thôi. Anh tin là như vậy. Huệ không sao thì chắc chắn em cũng sẽ không sao.”

Nghe cậu nói vậy làm Ơn cảm thấy yên tâm hơn, trông nó nhẹ nhõm hẳn đi, “Dạ, em hiểu rồi.”

Lúc đó cậu trai đột ngột đứng lên ghế bằng cả hai chân, với tay chạm vào vị hoàng đế trong bức phù điêu trên đầu mình. Ơn không hiểu người trước mặt tự nhiên hành động vậy là sao nên chỉ ngồi im quan sát, nó định hỏi thì cậu trai đã nói trước.

“Lúc nãy em chỉ lên trần nhà nên anh mới để ý thấy, hình như môi của vị vua trong bức ảnh này bị mòn đi nhiều hơn so với tổng thể cả bức tranh đúng không?” Cậu vừa nói vừa lấy tay rê dọc từng đường nét được chạm nổi trên tường, rồi dừng lại ở vị trí đôi môi của người đang nằm. Đôi môi bị mòn thành bóng lưỡng, sờ tay vào đã thấy láng kin kít, màu sắc cũng bạc hơn so với những chỗ khác.

“Phải rồi, em cũng để ý thấy nhưng không nghĩ gì nhiều.”

“Để anh hỏi nhỏ Lan về chuyện này.” Cậu ung dung ngồi xuống, tiếp tục uống hết chén trà của mình.

Hành động của cậu cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai anh em, điều đó làm Ơn thấy hơi bối rối. Ơn liếc nhìn bức phù điêu một lần nữa, tuy ngày nào cũng được con Huệ quét dọn và định kỳ cọ rửa nhưng vẫn không thể ngăn được những vết ố của thời gian ám lên nó. Có một đường nứt từ cạnh rìa phía trên bên phải chạy xéo xuống gần chạm vào đỉnh đầu của người vũ nữ chămpa, trông như một tia sét vằn vện từ trên trời giáng xuống đánh vào đầu ả. Ơn nghe nói tác phẩm này xuất hiện còn trước khi xác của Cô Hai được mang về đây nên rõ ràng là tuổi đời của nó đã rất lớn.

“Còn chuyện của anh thì sao, anh có gì để kể với em không?” Ơn hỏi sau một lúc phân vân.

“Em muốn nghe chuyện gì?”

“Cái công việc của anh… anh nói thật ạ?”

Cậu gật đầu, “Tất nhiên, anh đâu nói dối làm chi. Chỉ tại một số lý do, mà phần lớn là vì biết ở đây có một vị thần có thể chữa được bách bệnh, cầu gì được đó nên anh mới quyết định bỏ trốn và tìm đến. Mà ở đây yên tâm thật, anh nghĩ chắc sẽ không ai thèm lùng sục anh đến tận chỗ này.”

“Mấy người đó đã làm gì anh?”

Giờ thì tới lượt cậu thấy bối rối trước câu hỏi của Ơn. Cậu vô thức vuốt dọc cánh tay áo của mình. Không ai để ý một điều từ lúc đến đây cậu chỉ mặc mỗi áo tay dài, để che đi những dấu tích mà cậu không muốn ai để ý đến. Không phải cậu không muốn bị tra hỏi xét nét, mà chỉ đơn giản vì cậu không biết trả lời sao cho dễ hiểu nhất về câu chuyện của mình.

“Chuyện đó em không nên biết đâu.” Cậu cười giả lả né chuyện.

Ơn còn nhiều thứ muốn biết nhưng thấy cậu nói vậy thì lại thôi. Cậu bảo nếu thằng nhỏ muốn thì cậu sẽ giải thích cho nó những khúc mắc trong chuyện người lớn, về cơ thể hay tình dục, đại khái vậy. Thằng nhỏ đỏ mặt vì ngượng, lắc đầu nói thôi, em ổn mà không có gì để thắc mắc hết.

Có thể, ta nghĩ là có thể thôi, chàng trai này sẽ có nhiệm vụ dạy Ơn về cơ thể của chính nó. Mỗi người ở trong đền đều là một người thầy của Ơn, cậu ấy đã vào đây ở thì đồng nghĩa phải nhận nhiệm vụ dạy thằng nhỏ một điều gì đó. Ta thắc mắc mình đã dạy gì cho Ơn chưa?

“Anh nghe chị Tài kể về việc Lan và Huệ đã sống cùng với Cô Hai suốt một trăm sáu mươi năm qua. Thấy hơi bất ngờ sao trên đời có chuyện con người sống lâu vậy. Mà nhìn hai đứa cũng không giống những người bất tử lắm, nếu không nói ra thì chắc không ai biết.” Đoạn, cậu đưa tay phải lên chống cằm. “Lúc nghe chuyện này em có bất ngờ không?”

Ơn nhớ lại hôm mình mua bánh kem mừng sinh nhật con Huệ, trả lời, “Bản thân việc bất tử không làm em bất ngờ, em bất ngờ bởi vì Lan và Huệ hơn. Đúng như anh nói, nhìn hai bả không giống người đã sống lâu năm lắm, có những chuyện hai bả hoàn toàn mù tịt.”

“Bản thân việc bất tử không làm em bất ngờ?”

“Dạ.” Ơn gật đầu. “Tại em đã từng thấy một người bất tử giống họ rồi. Với lại thế giới bây giờ đã đủ điên rồ, chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.”

Ta chau mày, cảm thấy khó chịu khi hai người họ nói đến việc này.

“Người bất tử em từng gặp là ai?”

“Ông tổ em.” Mắt thằng nhỏ hơi hướng lên trên, có vẻ như đang cố gắng nhớ lại chuyện quá khứ, “Từ hồi nhỏ em đã nghe gia đình kể về ông tổ, ông là một tu sĩ hơn hai trăm tuổi, sống ẩn trong núi. Người ta kể lúc ông tám mươi thì không còn bị lão hóa nữa, cứ vậy mà sống khoẻ mạnh đến năm một trăm tuổi. Nên ai cũng nghĩ ông là một vị Phật sống hoá kiếp xuống trần. Đúng năm đó ông quyết định quy y tam bảo, lấy tiền dành dụm xây một cái am trong núi và sống ẩn dật tránh xa cuộc đời phàm tục đến giờ. Hồi mười, mười một tuổi em có đi thăm ông một lần. Ông tổ bảo em nhìn giống ông hồi trẻ vô cùng.

Tất nhiên bây giờ thì khó mà nhìn ra điểm giống nhau, ông đã quá già rồi. Em còn nhớ lần đi thăm đó ông đã nói vì em là con cầu con khẩn nên vừa được thần linh phù hộ nhưng cũng vừa phải mang trong mình tai hoạ. Chắc ông hù em chơi thôi, có Cậu Hai phù hộ nên em nghĩ cuộc đời mình sẽ không đến nỗi nào…”

Thằng bé vừa nói luyên thuyên đến đó thì đột nhiên có một cơn sấm giật trắng trời cắt ngang, tiếng dội ầm ầm khiến cả hai anh em giật nảy, mọi thứ trong thoáng chốc trở nên sáng loá mắt. Rồi mưa tuôn ào ào xuống, một cơn mưa bất thình lình. Hai người ngẩn ngơ nhìn ra màn mưa bên ngoài, hơi mát lạnh dần lan ra.

“Em lạc quan về tương lai thật đó Ơn, như vậy rất tốt.” Cậu nói, rồi đứng dậy, “Để anh đi xem nhỏ Lan cần giúp gì không, giờ chắc con nhỏ đang la làng vì hồi nãy mới đem mùng mền ra phơi xong.”