Lẫy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 324

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 445

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 302

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 470

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 304

Sự đồng điệu

(Hoàn thành)

Sự đồng điệu

Beelicon

Tôi đã bắt cóc một cô gái!

1 327

Toàn tập - 14-15

14.

Trong đền đếm đi đếm lại cũng chỉ có bao nhiêu đó mặt người, vào ngày đầu đến đây Ơn đã đi chào hỏi tất cả chúng tôi nhưng còn đội bảo an thì phải đến hôm sau nó mới thấy, tới tận lúc đó nó vẫn nghĩ rằng một ngôi đền nhỏ xíu và toạ lạc ở nơi heo hút thế này thì làm gì có một đội bảo an cho riêng mình.

Tối ngày thứ hai, khi đang mò đi gót nước, Ơn thấy một nhóm thanh niên tầm năm sáu người, một nửa mang súng và một nửa cầm mã tấu đi rầm rập trong đêm. Thằng nhỏ mở cửa ló đầu ra nhìn, sợ là bọn cướp đêm lẻn vào đây ăn trộm, song nghĩ đền này chẳng có gì để trộm nên nó cũng vững tâm hơn. Nó chỉ dám đứng ở xa quan sát đám người dưới ánh đèn sáng bên ngoài, cho đến khi nhìn thấy bảng tên của từng đứa và dòng chữ “Đội bảo an đền Cô Hai” thì mới cảm thấy an tâm đây là người phe mình. Cuối cùng cũng có một tên phát hiện ra Ơn, hắn vỗ vỗ vai thằng Vằn rồi chỉ về phía cái đầu nhỏ đang lấp ló đằng sau cánh cửa nhìn về phía này.

Vằn ngoảnh qua rồi gật đầu ý bảo mình biết rồi, nó đã nghe kể về một thằng bé mới được nhận vào làm tiểu đồng cho Cô Hai, nó ngoắt thằng nhỏ lại chỗ mình. Ơn trù trừ đứng im thin thít, phải mất một lúc mới dám lấy can đảm lại gần.

Thằng Vằn là đứa có súng trên người, nó vắt vào thắt lưng, nhiệm vụ của cây súng để thị uy là chính nên được để ở chỗ rất dễ thấy. Nó ngồi trên một chiếc xe máy, vắt vẻo điếu thuốc đang cháy đỏ như ngậm một đốm sáng li ti trên miệng. Ơn nhìn chằm chằm vào cây súng ngắn, cậu thừa biết đây là thứ gì và có công dụng ra sao. Vằn để ý thấy thằng nhỏ đang quan sát món vũ khí của mình, nó rít một hơi thuốc lá, rồi cởi cây súng ra, tiếng động leng keng của kim loại vang lên, nó ném khẩu súng về phía Ơn. Thằng bé theo phản xạ chộp lấy.

Nhìn món đồ trên hai bàn tay mình, Ơn không biết phải làm sao ngoài đứng im một chỗ và cứ cầm như vậy. Cậu cảm nhận được sức trì của cây súng, cũng cảm thấy cái lạnh lạnh của kim loại trên da. Trên tay cầm khẩu súng in hình một ngôi sao vàng, còn trên thân là dòng chữ Makarov, chắc là tên của một hãng sản xuất vũ khí. Món đồ nhỏ nằm im lìm nhưng chứa đầy bất an đối với một đứa trẻ mười bảy tuổi.

“Coi chơi thôi, đừng có chĩa tào lao rồi bắn bậy, bên trong có đạn thật đó mày!” Vằn dặn cậu nhóc với một cái nhếch mép nhẹ khó thấy, xong lại rít thêm một hơi thuốc nữa. Tôi biết mọi khẩu súng đều có chốt an toàn nên không có gì đáng lo ngại, chắc thằng Vằn chỉ muốn hù Ơn chơi thôi.

Chầm chậm lật cây súng qua lại, Ơn bắt đầu vuốt ve nó bằng tay lẫn bằng mắt, thằng bé thò đầu ngón tay mình vào miệng súng rồi vân vê cái cò với một sự cẩn thận hết mức có thể.

“Mấy anh được phép dùng súng thật hả?” Ơn ngước lên hỏi tụi nó.

Cả đám thanh niên chưng hửng vài giây, tụi nó nhìn nhau rồi phì cười. Thằng Vằn trả lời, “Ở đây không có luật lệ, ở đây là đất của thần linh, luật lệ nằm dưới tay vị thần đang ngủ trong đó.” Nói đoạn, nó chỉ tay về phía điện thờ lớn, xong xoay qua hỏi, “Mày tên gì?”

“Em tên Ơn.”

“Cái tên đó tao biết rồi. Thứ tao muốn hỏi là tên thật của mày kìa.”

“Tên thật của em là Tân.”

Vằn gật đầu, chống tay xuống đùi rồi chồm người về phía trước như đang muốn tiết lộ với thằng bé về một bí mật ít người biết, “Tên được đó, đừng để quên mất nó. Biết gì không, hai đứa kia đã quên mất tên của mình rồi, do dùng cái tên Cô Hai đặt lâu quá nên quên luôn cả tên của chính mình.”

“Lan với Huệ phải không anh?”

“Tụi nó chứ ai nữa.” Một luồng gió thổi qua lạnh buốt khiến Vằn vô thức khoanh tay lại, rút người trong cái áo gió đã ngả màu cháo lòng. “Nhưng mà thôi, dù sao mày cũng chỉ cần ở đây vài năm là được về nhà rồi.”

Ơn gật đầu, tuy cảm thấy chưa hiểu lắm những lời mà người đàn anh đó vừa nói.

“Thôi để nó vào đi anh, nó mặc áo ba lỗ mà đứng ngoài này lạnh thấy mồ. Tụi mình còn phải đi kiểm tra cho xong rồi còn đổi ca nữa.” Một cậu trong đám nhắc Vằn. Nó gật đầu, rồi hất hàm về phía Ơn:

“Mày trả súng cho tao rồi vào ngủ đi, trễ lắm rồi.”

Ơn đưa cây súng cho nó bằng hai tay, thật ra thằng nhỏ không dám làm gì mạnh bạo với món đồ ấy, và cố hỏi thêm một câu, “Đền này có gì quý giá đâu mà mấy anh phải trực đêm xuyên suốt vậy?”

Một tên khác trong đám với thân hình mập mạp và đôi mắt híp lại ti hí trả lời, “Nói không có gì quý giá là bậy, riêng cái xác của Cô Hai đã là một báu vật rồi. Tất nhiên cô không cho ai chạm vào người mình mà chưa được phép đâu. Nhưng vẫn còn nhiều thứ quý giá khác, tuy tụi anh không biết đó là gì nhưng chắc chắn một ngôi đền được nhang khói thờ cúng suốt cả trăm năm thì không thể không dư dả tiền bạc. Vả lại tụi anh còn làm một việc quan trọng hơn, đó là giữ gìn luật lệ ở đây.”

Ơn gật đầu, nghe thì biết vậy thôi chứ cậu nhóc vẫn còn nhiều điểm rất khó hiểu. Cậu chào bọn họ rồi cất bước đi vào trong. Lúc ấy ở phía sau cậu, Vằn cất tiếng, “Nếu mày muốn tụi anh sẽ dạy mày bắn súng, khi nào rảnh thì đến gặp anh. Nhìn mày hình như thích trò này lắm.”

Ơn gật đầu với cả bọn. Thật ra thằng bé vẫn còn là trẻ con, trẻ con thì luôn thích thú với tất cả những thứ mà nó chưa biết.

Rất nhanh chóng, Ơn đã trở nên quen thuộc với nơi này và được tất cả mọi người yêu quý. Nó khác với những thằng con trai mười bảy tuổi khác, nó luôn tò mò về mọi thứ và luôn cố gắng làm tốt trong mọi chuyện. Ơn rất nhanh học được cách chế biến những món cơ bản từ cô Tài đầu bếp, và cũng học được sự dịu dàng từ người phụ nữ đó. Còn với Vằn và đám du côn của đền, Ơn học được sự dữ dội. Lan dạy nó lễ nghi và cả sở trường múa hát của mình, Huệ thì dạy nó cách làm những việc lặt vặt không tên nhưng lại nhiều vô kể liên quan đến nội trợ. Ông Đạt dạy nó tính kỷ luật. Mỗi người ở đây đối với Ơn đều là một người thầy. Chúng tôi biến khoảng thời gian này thành một khóa học tu tập dài hạn, nó sẽ học những thứ mà nếu còn là một cậu ấm được hầu hạ tận miệng thì nó sẽ không được biết đến. Và đôi khi Ơn cũng cười toe toét, bảo sống ở đây vui quá chừng! Khi được hỏi là ở đây quanh quẩn suốt ngày chỉ có ra ra vào vào có thấy chán không, nó trả lời cũng chán, nhưng không chán bằng ở trên thành phố, ít ra ở đây mình còn biết chán là gì, chứ hồi còn ở nhà nó đã bị lờn đi không còn cảm nhận ra được cái sự chán đó nữa.

Chắc cha mẹ Ơn mà biết thằng quý tử mình nâng niu ôm ấp, chưa từng cho động vào việc nhà nhưng ở đây lại phải làm đủ thứ chắc họ sẽ giật mình và thấy xót con lắm. Song tôi thấy thế này lại tốt cho Ơn, nó đang phát triển đúng với bản chất tự nhiên của một con người.

Cách vài hôm sau cái đêm gặp Vằn, Ơn đã quyết định sẽ học bắn súng. Nó đi đến chỗ hẹn theo lời tụi đàn anh đã dặn. Đó là một cái bãi cát bỏ hoang, cỏ mọc lưa thưa, cách xa khu dân cư và sát mé sông. Nếu tập bắn chỗ đó sẽ hạn chế được tiếng ồn dội vào nhà của bà con xung quanh, và cũng là nơi hiếm ai qua lại.

Người đàn anh to béo mà Ơn chưa có dịp biết tên đang dựng một cái bia ở bên kia sân cát, hắn vẫy vẫy tay về phía này, Ơn cũng giơ tay tỏ ý đáp lại. Vằn lại gần cậu bé, dúi vào tay cậu một khẩu súng lục, bảo cứ bắn thử một viên, bên trong là đạn giả và chuyện này tuyệt đối an toàn. Tên to béo phía xa chạy lại chỗ hai người và bắt đầu kẻ một vạch đánh dấu chỗ đứng bắn. Tổng cộng ở đây chỉ có ba người họ.

Thằng Vằn chỉ Ơn cách mở chốt an toàn, rồi y làm động tác giương súng giả về phía trước, vờ ngắm bắn.

“Không cần cách thức gì hết, thấy trên phim làm sao cứ làm theo như vậy.”

Ơn mím môi, bóp cò súng, và đoàng, viên đạn đột ngột bay ra làm cậu chới với. Thằng nhỏ thét ầm lên, cùng với đó là nòng súng bị giật mạnh rồi chỉa thẳng lên trời, viên đạn bay lên cao rồi mất hút, y như một cú bắn chỉ thiên. Khẩu súng rơi xuống đất lạch cạch, Ơn vô thức bịt chặt tai lại, tiếng động khủng khiếp vừa rồi làm cậu điếng cả màng nhĩ. Hai bàn tay Ơn run rẩy, vẫn còn cảm thấy tê rần vì cú nảy vừa rồi.

Không nói gì, Vằn tiến đến nhặt khẩu súng dúi lại vào tay thằng bé, nó vặn tay cho Ơn cầm chặt lấy món đồ. Rồi nó cầm cánh tay thằng bé hướng về phía bia, bóp cò một lần nữa. Khẩu súng tiếp tục giật mạnh, nhưng lần này đã có bàn tay thằng Vằn siết lại nên cánh tay của Ơn không còn bị nảy lên quá mạnh như lần trước, viên đạn chạy xéo chạm mép ngoài bia. Vằn tiếp tục nắm tay giúp cậu bắn thêm viên nữa. Có người cầm tay chỉ việc, thằng nhỏ chỉ có thể thuận theo từng động tác của người khác, những ngón tay tê rần vì mỏi và màng nhĩ vẫn còn ong ong, đến lúc định thần lại thì họ đã bắn hết đạn trong ổ.

Những ngón tay khẳng khiu của Ơn bị siết lại đỏ quạch. Vằn nhắc cậu, “Khi bắn súng bàn tay phải ghì thật chặt, căng cánh tay cho thẳng ra, nếu cứ thõng thẹo thì không thể bắn được. Anh không thể giúp mày học bắn súng như dân chuyên nghiệp hay đúng bài bản, nhưng có thể giúp mày khi cần thiết sẽ không bối rối trước một cây súng.”

Tôi nghĩ cái tương lai “khi cần thiết” mà thằng Vằn nói chắc cả đời này Ơn cũng không gặp phải đâu mà lo.

Ơn nhìn lại khẩu súng vừa nhả đạn liên tục đang nóng rẫy và những lằn đỏ trên lòng bàn tay do vừa tì vào tay cầm súng của mình. Nó gật đầu với người đàn anh bên cạnh. Nhìn vẻ mặt nó, tôi đọc ra một sự hồi hộp và bất an, nhưng trên tất cả là sự phấn khích khi biết thêm được những điều mới, một thằng con trai tuổi Ơn luôn đói ngấu với những điều mới.

15.

Một con dê lông trắng muốt mượt mà, cặp sừng trên đầu nhú lên độ một ngón tay, trông xinh xắn và hiền lành. Nó xếp bốn chân ngồi yên trên đất, lâu lâu lại ngúc ngoắc đầu qua lại, dưới cổ đeo một vòng xích đỏ. Với vẻ ngoài xinh đẹp và sạch sẽ nhìn không khác gì một con thú cưng của một gia đình lắm tiền như thế, nên trông nó giống một loài vật nuôi được chủ chăm sóc tận răng hơn là một con gia súc. Tôi không biết là cậu trai vừa đến ôm nó theo vào đây làm gì.

Cậu vuốt ve người con vật, mâm mê hai vành tai vểnh lên của nó, cậu phải ngồi vật xuống đất do quá mệt sau khi chạy một quãng đường xa. Cậu kể sáng nay nằm mơ thấy có đám người tới cồn Kinh Gạo đuổi bắt mình. Giấc chiêm bao khiến cậu bàng hoàng bật người dậy, vội vã chạy xuống dưới nhà trọ ôm con dê mình vừa gửi cho chủ trọ đêm qua và vọt ngay đến đây.

“Anh làm gì mà sợ bị người ta bắt?” Lan đưa ly nước cho cậu, hỏi.

Cậu tu nước ừng ực, rồi khà ra một hơi, trả lời, “Tôi trốn khỏi nhà chủ, con dê này là do tôi ăn cắp được đó.”

“Anh nói nghe như chuyện từ thời phong kiến, cái gì mà chủ tớ ở đây, anh làm thuê cho xưởng nào rồi phá banh máy móc của người ta ha gì?” Đến lượt con Huệ hỏi.

“Biết kể từ đâu đây trời...” Chàng trai gượng ra một nụ cười méo xệch. Rồi đột nhiên cậu oằn người bắt đầu ho lụ khụ, tiếng ho như muốn bứt dây thanh quản rớt xuống sàn tới nơi. Ho đến chảy dãi dớt, mắt cậu long lên sòng sọc.

Lúc nãy Lan đã đi ra thông báo với những người hành hương đến đền Cô Hai rằng hôm nay có chút sự cố không thể làm lễ được, mọi người hãy đến vào buổi sau. Đám đông bắt đầu tỏ ra bất bình, đây không phải chuyện lạ, có những người vượt bao nhiêu gian nan mới đến được cái cồn này, họ cảm thấy không thể đợi thêm được nữa. Nhưng Lan đã bảo với đám người rằng việc hầu đồng không phải lúc nào cũng êm đẹp và dễ dàng, mọi người phải có lòng kiên nhẫn. Đám người tự dặn nhau rằng tiếng tăm Cô Hai khó chiều đó giờ, việc thế này xảy ra hoài, thôi thì cố đợi thêm vài hôm nữa chứ biết làm sao. Rất nhanh chóng bọn họ tản mát ra về.

Ơn thắc mắc với Lan, “Sao bà biết là hôm nay đền nên tạm nghỉ hay vậy, Cậu Hai đã nói gì đâu?”

Con Lan trả lời với một cái nhướn mày, “Ông còn phải để ý nhiều lắm Ơn à.” Nó thừa khả năng nhìn thấy được điều kỳ lạ qua những phản ứng của con Huệ lúc ốp đồng khi sáng, và nó biết hiện tượng lạ nào là không có vấn đề và hiện tượng lạ nào là có vấn đề. Dù nó chưa đoán ra được đây là vấn đề gì.

Tiếng ho lại giật giọng, thằng Ơn trờ tay tới định vuốt lưng cho chàng trai, nhưng rồi người đó đứng bật dậy. Cậu chống tay lên tường, bắt đầu nôn khan, cái mặt nhăn lại như khỉ đột.

Huệ hấp tấp định kéo y đi, miệng nó nói hoảng, “Ê ê, đừng có ói ra sàn, tui là người phải lau đó.”

Nhưng không kịp, cậu chàng vẫn nôn thốc nôn tháo, nhưng không nôn ra cơm ra thịt mà nôn ra toàn cánh hoa hồng. Ban đầu Ơn tưởng mình nhìn lộn người này nôn ra máu chứ không phải cánh hoa. Nhưng khi dụi mắt nhìn lại thì nó chắc chắn y nôn ra cánh hoa thật. Những cánh hồng đỏ bầm như máu rơi lả tả xuống sàn. Giờ thì biết tại sao lúc mới đến trên người cậu ta và con dê lại vương vãi cánh hoa rồi, tôi còn tưởng y vừa đi ngang một vườn bông nào đang kỳ rụng cánh.

Con Huệ tò mò đến hốt một nắm lên xem thử, đúng là cánh hoa hồng, không sai vào đâu được, như một trò ảo thuật vậy. Nôn hết cơn, cậu lại đổ vật xuống, dựa lưng vào tường, rồi lấy tay chùi mép.

“Là bệnh nằm trong chuỗi dịch lạ đúng không, hình như hồi đó có người từng đến đây xin thuốc chữa bệnh này rồi.” Lan hỏi cậu.

Tôi cũng nhớ là có, nhưng chuyện xảy ra chắc phải hơn chục năm trước, thật sự tôi cũng không chắc. Chúng tôi đã được chứng kiến hầu như tất cả những chứng bệnh lạ xuất hiện từ hồi sự kiện phòng thí nghiệm bị đánh bom, vì bệnh nhân nào chữa không khỏi cũng đều tìm đến đền. Song căn bệnh nôn ra cánh hoa này đúng là hiếm gặp thật, Huệ nói nó không nhớ là đã từng biết đến căn bệnh này luôn, chắc do lâu quá rồi. Vậy là chỉ có tôi với Lan là còn nhớ. Ơn thì tất nhiên nó không biết.

“Tôi đến để xin thuốc, nghe nói Cô Hai đền Kinh Gạo linh thiêng lắm, bệnh gì cũng trị được.” Cậu trai nói trong tiếng thở ngắt quãng, “Nhưng tôi không có tiền để cúng dường, nên lấy con dê này làm vật cúng thay vậy. Hy vọng mọi người nhận cho.”

“Trời đất, anh đem đồ ăn cắp được đi làm lễ vật. Tui chưa thấy ai như anh luôn á!” Con Huệ làu bàu, rồi cùng Ơn đỡ cậu ta đứng dậy, dìu đến bàn tiếp khách.

Đột nhiên cơn rậm rật khó hiểu lại lan vào trong người Ơn, nó rũ người xuống, hai cánh tay lắc lư thõng thẹo. Con Huệ hỏi nó bị gì vậy, nó liền bật dậy đứng thẳng lưng, chạy một mạch lên chỗ đặt quan tài kính của tôi. Nó chui xuống gầm cái ngai đặt quan tài, rồi kéo một hộc tủ trong đó ra. Nó giơ một cái chuông đồng lên.

Lan và Huệ không cản nó, cũng không có ý định cản nó, hai đứa đó tự biết đây là do Cô Hai khiến Ơn. Cái chuông đồng này cũng là một trong những món pháp bảo của đền. Gọi là pháp bảo cho sang chứ thật ra là đồ do một đệ tử tặng lại cho chúng tôi, được tụi nó đem cất hộc tủ, lâu lâu lấy ra rung lên leng keng loè thiên hạ chơi.

“Ông lục cái chuông đó ra làm gì?” Lan hỏi thằng nhỏ. Nhưng Ơn không trả lời, chỉ xăm xăm bước đến chỗ chú dê đang ngồi, rồi gắn cái chuông vào chiếc vòng cổ đỏ của con vật.

Dứt động tác, Ơn nấc cụt mấy cái. Nó lờ mờ lắc đầu, bảo rằng, “Cậu Hai chịu nhận vật tế này rồi.”

Con Huệ nghiêng đầu làm hai cái bím tóc phía sau lắc lư, nó không hiểu ý vậy là sao. Lan thì thở dài, nói với cậu trai lạ, “Vậy là cổ đã chịu giúp anh, hên cho anh.” Đoạn nó quay mặt về phía cái quan tài, nói với cái xác bên trong, “Tới công chuyện nữa rồi đó.”

Sau khi được hỏi rõ hơn về bệnh tình, cậu trai bắt đầu kể lại cho chúng tôi. Mỗi trận nôn của cậu thường kéo theo biểu hiện đầy hơi, có khi chỉ cần ngửi thầy mùi lạ là cậu có thể nôn được, mỗi lần nôn thì rất kinh khủng và nôn xong là mệt mỏi lả người, kèm theo nữa là cậu bị đổi khẩu vị, thích ăn chua, mỗi lần ăn đồ chua sẽ thấy dễ chịu trong người hơn.

“Sao nghe giống có bầu vậy?” Con Huệ hỏi huỵt toẹt ra làm tôi cũng bất ngờ. Đúng là ngoài việc nôn ra cánh hoa thì nghe những biểu hiện ấy khá giống một người đang mang thai.

Hình như ăn chua là mang thai con gái. Tôi biết mấy thứ này vì má lúc trước có kể hồi xưa có bầu tôi bả thèm ăn chua quá trời nên tưởng tôi là con gái, đến lúc sinh mới biết là con trai. Rồi má tôi chốt một câu, “Nhưng sinh ra mày thì cũng có khác nào là nhà này không có con trai đâu.”

Lan trề môi với Huệ, “Bà từng có bầu đâu mà biết hay vậy?”

Con Lan hỏi đùa vậy thôi, vì nó biết đàn ông sao mà có thai được, nó bảo chắc chỉ là triệu chứng bệnh này nghe giống giống. Đến đó thì cậu trai cười ồ lên, “Có khi là mang thai thật, tôi từng ăn ngủ với nhiều người lắm.”

“Gì mà sống buông thả dữ vậy cha nội!”

“Đâu có, tôi làm trai bao.”

Cả đám im lặng như nhấm nháp câu trả lời đó, không nuốt trôi được. Con Huệ nhăn mặt còn Lan thì nhướn mày, chỉ có Ơn là im re không phản ứng gì, cả cái bàn tiếp khách mỗi người nhìn một hướng.

“Mấy người biết làm trai bao là làm gì không?” Cậu hỏi thêm một câu nữa.

“Cũng biết sơ sơ.” Con Huệ gật đầu trả lời, “Chắc đối tượng khách hàng của anh là mấy bà trung niên có sở thích với trai trẻ nhỉ, tôi coi phim thường thấy như vậy.”

Tôi thắc mắc sao con Huệ nó toàn coi mấy cái phim có nội dung lạ vậy cà?

Cậu trai nói qua cái lắc đầu nhè nhẹ, “Ai có tiền tôi cũng phục vụ hết.”

Câu trả lời mang nhiều ý nghĩa, chắc đàn ông đàn bà, già trẻ, lớn bé, kiểu người nào cậu cũng đều từng phục vụ qua. Chúng tôi ngờ ngợ hiểu được cái ý khi nãy cậu nói về việc “trốn khỏi nhà chủ” của mình. Chắc cậu được bà (hay ông) đại gia nào đó mua về, phục vụ người ta không nổi mới trốn đi. Nhưng ai lại muốn bỏ tiền cho một đứa có bệnh, ở đây lại là bệnh nôn? Đành rằng cậu đẹp trai thật, chỉ cần ngồi một chỗ cũng gây được sự chú ý, một vẻ đẹp làm hài lòng mắt người đối diện rất thuận lợi cho công việc mua bán xác thịt.

Lan phá tan cái không khí khó xử của cuộc nói chuyện lạ lùng này bằng cách đứng dậy, bảo “Thôi không nói mấy cái này nữa. Giờ anh cứ ở đây đi, tui không biết móng tay với tóc của Cô Hai có công hiệu với bệnh của anh không nhưng mình cứ thử, biết đâu. Giờ tôi sẽ đi nấu thuốc, anh uống vài thang trước đã. Bộ trên đời này hết bác sĩ giỏi rồi hay sao mà bệnh gì người ta cũng chạy đi cầu thần xin thánh hết vậy?”

Thì hết cách rồi nên họ mới đến đây để xin, dù bị thần linh làm cho thất vọng bao nhiêu lần, dù bị từ chối bao nhiêu lần họ vẫn cố gắng quay lại, xin cho kỳ được mới thôi. Tuy cũng có những người quá chán nản đành bỏ cuộc khiến cho số lượng người đến đây ngày càng ít, nhưng cũng có những kẻ rất kiên trì.

“Tôi cảm ơn mọi người nhiều lắm.” Cậu ta mỉm cười, một nụ cười lấy lòng. Tim tôi vô thức đập rộn lên (nói cho văn hoa vậy thôi, tim tôi đã ngừng đập lâu rồi), bao nhiêu cảm xúc lúc trước lại dậy động trong người, tôi nhớ Hưng quá chừng. Ước gì cậu là Hưng thật thì tốt biết mấy.