Lẫy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 303

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 403

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 270

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 430

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 287

Sự đồng điệu

(Hoàn thành)

Sự đồng điệu

Beelicon

Tôi đã bắt cóc một cô gái!

1 307

Toàn tập - 08-10

8.

Chúng tôi phát hiện ra Ơn có tật hay tha đồ nhặt được từ ngoài đường về nhà. Hôm nay cậu chàng ôm một con heo sữa lông tơ còn lúng phúng trên người, với đôi mắt vẫn chưa mở hết, và thủng thỉnh bước vào đền như thể chẳng có chuyện gì kỳ lạ. Lan và Huệ nhíu mày nhìn cậu cắc cớ, nhưng Ơn dường như không nhận ra điều đó, cậu hỏi họ trong bếp còn củ cải trắng nào dư không, hồi tối hôm qua nhớ là Huệ nấu chưa hết.

Cuối cùng cũng không nhịn được, Lan hỏi, “Ông kiếm đâu ra con heo này vậy?”

Ơn xốc xốc tảng thịt màu hồng trong lòng mình lên, dụi dụi mũi mình vào mũi con vật, “Tui thấy nó đi lang thang ngoài đường nên đem về nuôi.” Rồi như nhận ra Lan và Huệ không đồng tình với lý do đó lắm, cậu bèn nói thêm, “Thật ra nó là người bị mắc bệnh biến thành heo đó, mình nuôi đi để làm phước.”

“Sao ông biết con heo này là do người biến thành?”

Huệ xắt củ cải trắng thành từng miếng nhỏ rồi đút vào miệng con vật, nó chồm mỏ tới trước nhai rao ráo, là một con vật háu ăn, cái miệng tỏm tẽm liên tục cho đến khi hết miếng mồi thì thôi.

“Nhìn đây nè!” Ơn nâng một chân của con heo lên cho chúng tôi xem, “Con heo này có năm ngón chân, heo mà có năm ngón là do người biến thành, chứ bình thường con heo nào mà có bàn chân lạ vậy được.”

Nhìn mấy ngón chân dính đất cụt lủn ngọ nguậy của nó, chúng tôi cảm thấy đúng là con vật này kỳ dị thật, trông năm ngón giò nhỏ xíu và béo ú như mấy con đuông, hơi khiếp. Lan nhăn mặt, điệu bộ như đang nhìn một thứ tởm lợm lắm, nhưng rồi nó cũng không đành nói ra những lời chê bai xúc phạm nặng nề về cái hình dáng bất thường của sinh vật ấy.

“Nhưng mà ông tìm thấy nó ở đâu, lỡ của người nào để xổng thì sao? Coi chừng bây giờ họ đang kiếm nó đó, tự nhiên đem về như vậy lỡ bị vu thành ăn cắp tụi tui không bênh được đâu là nghen.” Con Huệ vẫn còn bâng khuâng về hành động của Ơn, nó không muốn lãnh trách nhiệm phải nuôi mấy thứ bậy bạ thế này xíu nào, biết là của ai mà tự nhiên mang về.

Lan cũng đồng ý, “Ừ phải rồi, tui thấy ông đem trả nó lại chỗ cũ đi, lụm được ở đâu thì bỏ lại chỗ đó, chứ người ta mất heo rồi kiếm tới đây là có chuyện liền. Tình ngay lý gian biết giải thích làm sao?”

Thằng nhỏ xụ mặt xuống ngay, có thể thấy hai người kia không đồng ý nuôi con heo mà cậu đem về, song cậu chàng vẫn không muốn chịu thua, “Nhưng dù sao cũng là mạng người mà, mình thấy chết không cứu đâu có được. Chừng nào có người đến hỏi mình đem ra trả, chắc không sao đâu, hen?”

“Thôi ông đừng có luyên thuyên chi mắc công.” Con Lan tạt ngang, “Tui khuyên ông nên đem nó trả lại chỗ cũ đi, chủ nó chắc là đang đi tìm đó. Ông có nghĩ một con vật nhỏ xíu vậy mà phải xa mẹ thì rất là tội nghiệp không?”

Ơn bỏ con heo xuống đất, biểu nó giờ mày muốn đi hay ở, con heo dụi dụi cái mũi nhỏ xíu của mình vào mắt cá chân cậu chàng, bốn cái giò gầy đét run rẩy. Ơn hất mặt lên, “Đó thấy chưa, nó muốn ở với tui, chắc mẹ nó bị đem vô lò mổ rồi.”

Hai người con gái bó tay với cái suy luận lãng nhách ấy. Biết là mình không thể nào cãi lại cái thói bướng bỉnh của Ơn, Huệ đành ngầm chấp nhận và không nói thêm gì, nhưng Lan thì vẫn còn cứng, nhất quyết không cho phép. Thằng nhỏ đành giở ngón đòn cuối cùng của mình ra.

“Thôi thì để cho Cậu Hai quyết định đi, người làm chủ chỗ này là Cậu Hai nên ý cậu thế nào tui sẽ làm theo thế đó.”

“Trời trời, không có hai ba gì ở đây hết á nghen, ai cũng thừa biết cổ sẽ hùa theo trò của ông. Đừng tưởng mình được Cô Hai chiều rồi muốn làm gì thì làm!”

Con Huệ xắt thêm một lát cải trắng nữa, quăng cho con vật, đoạn nói, “Ông nuôi đi rồi tới lúc nó chết thì ông biết, buồn chịu không nổi đâu.”

Nghe một con nhỏ đã sống lút một đời người nói vậy, ai cũng thấy tội, chắc nó đã quen với việc những người xung quanh già rồi chết hết để một mình nó lại. Đâu ai muốn sống như thế. Rồi con Lan chậc lưỡi, không biết vì sao nó cũng hơi xuôi xuôi, nhưng vẫn phải nói một câu trước khi quyết định đồng ý, “Vậy thì để ổng nuôi đi cho biết cái cảm giác đó với người ta. Nói thiệt chớ con heo này không sống nổi thêm hai ba tháng nữa đâu, lúc đó đừng có khóc.”

“Mơ đi ha, tui sẽ chăm sóc nó cẩn thận.” Ơn ôm con heo đang ngậm củ cải trong miệng vào người, lườm Lan một cái vì những lời xui xẻo con nhỏ vừa thốt ra. Song lòng nó mừng rơn, vì nó biết Lan nói vậy có nghĩa là đồng ý để nó nuôi con vật này rồi.

Tôi nghĩ Lan lúc ấy mà biết được chuyện vài tháng sau cả đám chúng tôi bất đắc dĩ phải đón thêm một con vật khác vào đây nữa và biến chỗ này thành một nơi không thua gì cái trang trại gia súc, chắc con nhỏ sẽ té ngửa liền cho coi. Mà con heo kia, biết đâu, một ngày nào đó sẽ được biến trở lại thành người.

9.

Thằng Ơn chơi bời gì ở xóm cồn? Lan không hiểu, Huệ cũng không hiểu, chỉ thấy Ơn đi chơi thì biết là đi chơi, vậy thôi. Tôi thấy thằng nhỏ hay tụ tập với mấy đứa con nít ở chỗ này chỗ nọ, và nó nhanh chóng trở thành anh lớn trong đám, với những đàn em đứa nào cũng bé tí, mũi dãi thò lò. Ơn lớn nhưng tính nó không lớn, nó vẫn thích những trò trẻ con như thường. Có thằng con trai nào mười bảy tuổi đầu mà cứ kéo bầy kéo lũ đi hái trộm xoài, trộm ổi nhà người ta đâu? Hay có ai bằng tuổi nó còn thích chơi trận giả, chơi rượt bắt nữa.

Thế nhưng Ơn luôn tìm thấy niềm vui từ những điều đó, cậu bảo có thể là do mình không còn phải đến trường học như những đứa trẻ khác nên tính cách vẫn chưa trưởng thành được, có đứa trẻ nào vào cái nơi gọi là trường học rồi lúc đi ra còn giữ được sự hồn nhiên trong sáng nữa đâu. Trường học là thứ làm biến chất con người ta, nó là nơi có nhiệm vụ biến những đứa trẻ con trở thành người lớn. Huệ hỏi Ơn có nhớ trường không, cậu trả lời đôi lúc cũng nhớ mà đôi lúc không. Hết tiểu học cậu đã được cha mẹ sắp xếp cho học ở nhà cùng với vô số ứng dụng máy móc hỗ trợ. Học bằng máy móc và internet đang là hình thức mới và người ta tin rằng việc đưa những cỗ máy vô tri vào việc giáo dục là một bước tiến vĩ đại.

“Nhà tui đăng ký trọn bộ khoá học cho tui, chỉ cần đến ngày thì tui sẽ nhận được bài để đọc, sau đó là làm bài tập kiểm tra. Cũng có video nghe giảng cho đỡ chán nhưng giọng đọc cứ đều đều, không lên không xuống, thà tự đọc còn hay hơn. Rồi đến mùa thi thì tự đăng nhập tài khoản của mình vào nhận bài thi và làm thôi, tới việc chấm điểm cũng được tự động.” Ơn kể chi tiết quá trình học của mình trong lúc lau những đường khắc lông bờm của con sư tử đá ngậm đao đặt cạnh điện thờ, lưỡi đao sáng bóng hắt ánh nắng trông có vẻ nguy hiểm. Nó luồn cái khăn vào những khe nhỏ với một sự chú tâm đáng nể và moi ra được những con nhện bé xíu đang làm tổ trong đó.

“Thế giới bây giờ thay đổi nhiều ghê ha, thiệt sự tui từ lâu đã không còn biết bên kia sông giờ nó như thế nào luôn. Tui có cảm giác đó là một thế giới khác, và cái cồn Kinh Gạo này là một thế giới khác. Ông thấy sao?” Huệ hỏi lại.

“Ừ, thì khác thiệt mà, cái cồn này cứ như bị biệt lập với xã hội á. Nói nghe hơi ghê nhưng mà nó giống như một cái nhà tù mà những bức tường bao là con sông lớn ngoài kia.” Ơn cũng gật đầu, nó kể thêm bây giờ xã hội đã khác lắm rồi, và kỳ lạ hơn nhiều. Song con Huệ bó tay không tưởng tượng ra được những điều ấy, nó chỉ tưởng tượng và lờ mờ hiểu đó là một xã hội nhộn nhịp và ồn ào, đối lập hoàn toàn với cái dải đất cồn vắng ngắt, mùa mưa ễnh ương không thèm cất tiếng kêu này.

“Mà tui thấy chẳng hay ho gì, được dạy học bởi những cái máy được lập trình sẵn nghe cứ kỳ quái thế nào. Nghề giáo viên làm sao có thể thay thế bằng máy móc được chứ, giống như nghề nhà văn, không thể nào để cho robot viết tiểu thuyết thay con người được. Hay sau này những đứa trẻ được sinh ra cũng do máy móc nuôi nấng thì sao, tụi nó sẽ… bình thường không ta?”

Ơn nghiêng đầu, ai biết, nhưng nghe thấy ghê ghê, tưởng tượng không ra được cảnh những đứa trẻ được nuôi dưỡng bằng máy. Không có tình thương của mẹ tụi nó có còn là người không? Tôi cười khục khịch khi nghĩ tới viễn cảnh sau này người hầu đồng cho mình có thể là một con người máy với cái mặt trơ trơ lạnh lẽo hơn cả tượng, ít ra bức tượng nếu được điêu khắc bởi một thợ thủ công giỏi vẫn có hồn hơn khuôn mặt của một con người máy.

Những người khách thập phương đến đền thường không ở lâu, và ngoài việc cầu cạnh ra họ không làm gì hết, họ không yêu quý gì những trò yêu thuật lạ lùng của chúng tôi nhiều như cái cách mà họ cố thể hiện, thế giới này đã mất đi đức tin từ lâu lắm rồi. Họ đến và đi lũ lượt, chừng nào đòi được thứ mà mình muốn thì thôi. Tôi đâu có cho họ dễ vậy, phải để họ thất vọng vài lần để họ còn trở lại đây, chứ thoả mãn rồi họ sẽ quên mình ngay, làm thần thánh cũng phải tính toán đến chuyện đó.

Vì thế nên dù cả đám ngày nào cũng tất bật cúng kiếng và đón bao nhiêu là người đến từ bên kia sông nhưng vẫn cảm thấy mình xa lạ khi nghĩ tới cái thế giới đó, cảm thấy vẫn không thể có sự liên hệ nào với những thứ bên ngoài. Bọn người kia đến, song chẳng mang theo một chút gì của thế giới đó đến, chỉ có Ơn là mang theo nhiều thứ. Mà phải tới khi con Lan nó bất ngờ suy diễn ra một tình huống thì tụi tôi mới giật mình thon thót.

“Ê Huệ, bà nghĩ coi có khi nào ông Ơn ổng bịa ra mấy cái đó không, từ vụ thế giới có nhiều ngành nghề đang được thay thế bằng máy móc, đến cả việc học có thể ngồi tại nhà không cần gặp ai cũng có thể học được. Nghe giống nói dóc! Như vụ ổng thấy có người bước ra từ mấy trang sách hay là ba cái chuyện linh tinh khác á. Có khi nào tự ổng tưởng tượng ra hết rồi kể chọc mình chơi, tại tụi mình có bao giờ đi qua sông đâu mà biết!”

Dám lắm nghe! Con Huệ cũng đồng ý là đầu óc Ơn không được bình thường, hay có dấu hiệu điên rồ và giỏi nhất là nghĩ ra những điều quái dị, có khi nào tất cả mọi chuyện đều do ổng bịa đặt ra không, thế giới bên ngoài thật ra cũng chẳng đến mức như thế. Có khi nào vấn đề là ở Ơn chứ không phải ở thế giới này? Nghĩ vậy cả đám chúng tôi cũng không còn tin tưởng quá nhiều vào mấy câu chuyện mà Ơn nó kể ra nữa.

10.

Sáng sớm, ông Đạt đến tháo dây xích và nhấc cái thanh chắn cổng đền xuống, mở cửa đứng ngó ra đã thấy một đám tầm mười người đang chờ ở bên ngoài, ai cũng khệ nệ bưng nào mâm quả, nào liễn thờ trên tay. Khuôn mặt họ lo lắng và thành khẩn, không biết ai đã dạy họ cái mẹo khi đã bước lên đất của cồn Kinh Gạo thì phải diễn cái nét mặt sa sầm, nghiêm nghị để Cô Hai thấy mình có lòng thành mà chứng cho. Không phải lần đầu có đoàn con nhang đệ tử đến sớm thế này, song ông Đạt vẫn thấy hơi ái ngại, tranh thủ mở rộng cửa để đón họ vào trong. Theo đó là những người trên mặt đầy ghẻ cóc, dòi bọ, có người nổi gai vòng quanh cổ, hay mọc thêm một con mắt to đùng trên bụng bước vào. Một lũ người dị hợm như vừa đi ra từ những bức ảnh minh hoạ quái vật trong truyện thiếu nhi. Hình như số người mắc bệnh lạ đang ngày càng tăng lên, và những căn bệnh lạ này bắt đầu di căn thành đủ thứ dạng khác.

Một tuần con Huệ chỉ ngồi đồng hai lần, vào thứ ba và thứ bảy, đó là thời điểm đền đón khách đông nhất, còn mấy ngày khác một là đóng cửa hai là dù có mở thì trong ngoài cũng vắng tanh. Hôm nay thuộc vào ngày đông đúc.

Lan ngồi một bên hát chầu văn, Huệ phủ khăn điều lên mặt và nhún chân chuẩn bị múa. Thế nhưng lần này nó cứ đung đưa người hoài mà chẳng có gì xảy ra. Hầu đồng mà thần không chịu nhập cốt thì chẳng khác nào một buổi biểu diễn nhảy múa hát hò bình thường, người ta xem làm gì. Huệ kéo tấm điều xuống, nhăn mặt khó hiểu. Hai đứa con gái nhìn nhau, Huệ khẽ lắc đầu ý bảo hình như hôm nay không được.

Đó là chuyện thường, có những hôm Cô Hai không thích nhập, không thích gặp và nói chuyện với các đệ tử của mình, tính Cô Hai thất thường ai chẳng biết. Lan thở dài, đứng dậy định phủi đít nói với những người đang quỳ cúng xung quanh là hôm nay sẽ không có lễ lên đồng. Tội nghiệp những kẻ ôm hy vọng cho nhiều rồi thất vọng ê chề vì tính nết của một quỷ thần sáng nắng chiều mưa.

Nhưng đột nhiên, Ơn đứng trong một góc gần đó cảm thấy cơ thể mình sao có gì kỳ lạ. Từ sáng sớm khi mở mắt thức dậy cậu nhóc đã cảm nhận được nó, cái trạng thái lân lân, bồng bềnh như trôi trong dòng nước, bị đẩy đi và cả người luôn thấy chèn ép. Da thịt Ơn nóng ran và rậm rật, nổi óc và rùng mình, lông trên người cậu nhóc dựng lên. Có một cái gì đó kỳ cục dần tỏa ra và lan khắp tứ chi, ngứa ngáy từ trong tuỷ sống, cơn rạo rực bất thường khiến cậu lần tay tìm chỗ ngứa để gãi nhưng chính mình cũng không biết là bản thân đang thấy ngứa chỗ nào, cứ gãi đủ nơi vẫn không kiếm ra được sự thỏa mãn. Và khi nãy lúc nghe giọng hát chầu văn của Lan, Ơn thấy mắt mình nóng rực lên, khung cảnh xung quanh run rẩy thùm thụp như nhịp trống, và đôi mắt Ơn bình thường đã đen láy sáng trưng giờ lại càng long lanh hơn, nó trợn ra như hai hột nhãn, tuyền một màu sâu hun hút, nhưng nó linh động, đôi mắt linh động lạ thường. Ơn thấy cái tay cái chân mình không còn là cái tay cái chân nữa, và cả cơ thể mình không còn là cơ thể nữa, chúng đã trở thành những món đồ vật vô tri và tách khỏi sự điều khiển của ý thức thằng bé. Và lần đầu tiên Ơn thấp thoáng thấy sự hiện diện của một người nữa trong gian thờ, một người con trai đứng đó, luôn luôn đứng đó, như trước nay đều đứng đó, đều hiện diện ở đây, như thể người con trai nọ luôn nhìn, nghe, ngửi và cảm nhận được mọi thứ nhưng không ai nhận ra sự tồn tại dị thường ấy. Người con trai nọ có phải xa lạ đâu, tôi đó chứ ai. Thằng nhỏ lần đầu nhận ra rằng trong đền này còn có một người khác, tuy nó biết rõ cái xác luôn nằm ở giữa điện thờ và yên lặng trong chiếc quan tài kính, song nó chưa bao giờ tính cái xác đó là “một người”. Đến bây giờ nó mới biết có một người luôn âm thầm chung sống với Lan, Huệ và nó, người đó luôn ở đây và lặng lẽ quan sát. Chỉ là nó không hay biết gì. Nó không hay biết không có nghĩa là không có.

Ơn nhảy phóc ra giữa chiếu chầu, bên ngoài bỗng nhiên nổi gió, tiếng cành cây va đập vào nhau rì rầm, bầu trời thoắt cái đã chuyển một cơn dông đen sầm sì. Và sau đó, những cây nến trong điện thờ bị gió thổi tắt ngấm.

Đám người cuồng tín nhảy dựng, trời đất ơi linh dữ thần, hôm nay tận mắt thấy Cô Hai hiển linh nhập vào cốt khác, mà lần này còn là một bóng cậu, không biết Cô Hai có giận dỗi gì cô đồng Huệ hay không. Rồi họ phấn khích, họ nhau nhau cả lên, người này chồm tới, người kia vái lạy, bên này cào mặt mình đến tróc da tứa máu, bên kia dập đầu xuống nền gạch, máu bắn giọt li ti như hột mưa dột xuống sàn. Một người đàn bà đầu đội khăn lấy tay che miệng, không kiềm được cơn nức nở đang vỡ oà trong cổ họng, nước mắt chứa chan vì cảnh tượng quá đỗi linh thiêng đang diễn ra trước mắt.

Đứng tần ngần, Lan chỉ nhìn cảnh tượng đang diễn ra bằng đôi mắt hoang mang, nó không thể cất giọng hát của mình lên nổi. Một người khác trong bọn cung văn phải bỏ cây sáo xuống để biểu diễn thay nó.

“Cô Hai hiển linh bẻ hoa lục bình

Trái tắc trên cành ý a cô ngắt

Cô tạc sông tạc suối, tạc một chữ hận chữ thù…”

Tiếng hát làm cơ thể Ơn run lên, da thịt thằng bé dậy động. Chúng tôi có thể thấy nó đang bị một thứ gì đó mê hoặc kịch liệt đến mức khiến cả người nó co giật như bị dại, nó mấp máy môi, hai bên vành mép đã hơi tụ bọt.

Nhìn ra bên ngoài, mưa đã mau hạt, gió cuốn lá cây và bụi đất bay lên tứ tán, bầu trời chớp nhá như đèn pha. Tiếng đập liên tục của cành cây vào lớp ngói nghe lạch cạch bất an. Và bên trong, những con người cúi đầu rên rỉ, như một hiệu ứng tâm lý dây chuyền, máu cuồng tín trong họ ngày càng dâng trào mãnh liệt.

Ơn vẫn làm những động tác bí ẩn không biết là theo trật tự nào, nó nhích chân di chuyển qua lại, tay cầm một cây nhan, bắt đầu vẽ ra những ký tự bằng khói, đầu lửa lướt nhanh quá nên không ai kịp hiểu đó là hình gì. Rồi Ơn lật người, vươn tay rút thanh đao trong miệng con sư tử đá dựng trang trí phía trái của ban thờ, cậu giương nó về phía những người đang quỳ bên dưới. Bọn họ cúm rúm vái lạy, nép sát vào nhau và hãi hùng nhìn lưỡi đao sáng loáng đang lia trên đỉnh đầu mình, không biết nó sẽ hạ thủ với ai và vào lúc nào.

“Bớ các ông Thiên Bồng Nguyên Soái, Tề Thiên Đại Thánh, ông Trần Hưng Đạo, vua Quang Trung… Thỉnh chân linh mấy ông về mà dẹp trừ tà ma, xua tan chướng khí.” Ơn cất giọng hùng hồn. Giọng nó nghe lạ như một kép hát bội, đó không còn là chất giọng õng eo ai ái của một thằng con trai mới lớn, mà là giọng của một ông già năm mươi tuổi. Như là giọng của ai đó, và điều ấy làm cho tiết mục này càng thêm kịch tính.

Thốt nhiên, nó lấy tay trần nắm vào lưỡi đao và tướt một đường, máu bắt đầu chảy ra. Nó vẩy máu mình khắp tứ phía, lên đầu lên cổ những người quỳ xếp lớp xung quanh. Và dường như ai cũng thấy đó là một kiểu ban phát ân huệ của Cô Hai, lại thêm một tràn vái lạy và tụng niệm rì rầm nữa. Lúc này đã có người mất tự chủ và lên cơn co giật, những đứa trẻ bắt đầu khóc toáng lên.

Đứng giữa tâm điểm của cơn náo động, Ơn dang hai tay ra với các đệ tử, “Đây là phước lành của Cậu Hai đền Kinh Gạo, tất cả mọi người ở đây đều được chữa trị và hoàn thành tâm nguyện cùng một lượt. Mọi bệnh tật được xua tan, mọi mong ước được như ý. Hãy luôn tôn thờ Cậu Hai, hãy một lòng kiên định với đức tin mà mình đã chọn.”

Tất cả đều hô hào hưởng ứng, một phần vì mừng rỡ việc Cô Hai phát lộc cho tất cả bọn họ không thiếu ai, một phần vì đã được tận mắt chứng kiến cái uy lực mà trước nay chỉ được nghe qua những đồn đoán vẫn còn bán tín bán nghi.

Ơn đứng đó vững vàng như một pho tượng, mắt nó rực sáng, môi mím chặt và các cơ bắp trên người căng lên, nó quay thanh đao mấy vòng trên đầu rồi cắm thẳng xuống mặt chiếu. Các bấc đèn trong điện bắt lửa cháy trở lại. Lan và Huệ không thể biết được bằng cách nào Ơn có thể thực hiện chính xác những cú lộn nhào hay xoay đao điêu luyện mà bình thường cậu nhóc không thể làm được. Hai đứa theo tôi đã quá lâu nhưng chưa từng thấy xảy ra một chuyện kỳ dị đến mức này.

Sau đó Ơn chao người, đổ gục xuống, cả cơ thể nó lã đi như một con rối bị cắt đứt dây chỉ có thể nằm sõng sượt trên sàn nhà. Không ai lại đỡ nó dậy, vì tất cả mọi người, từ đội cung văn hát chầu đến các con nhang đệ tử, kể cả toán lính bảo vệ đền thấy chuyện dị thường nên ngó vào xem cũng đều quỳ sọp xuống, vái lạy như bổ củi. Chỉ duy nhất có con Huệ và Lan là đứng, chỉ hai tụi nó như hai cái cây trơ trọi mọc lên giữa một khu rừng mà những cái cây khác đã bị đổ rạp. Tụi nó nhìn nhau, nhăn mặt, ánh nhìn mang đầy nghi vấn. Rồi hai đứa hoang mang đưa mắt về phía chiếc quan tài kính lộng lẫy và người nằm trong đó, như muốn tìm câu trả lời. Nhưng chẳng có câu trả lời nào cho tụi nó.