Yêu anh trai thì có sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Catherine: The Novel

(Hoàn thành)

Catherine: The Novel

Ryo Kawakami

Trò chơi Catherine nay cuối cùng đã xuất hiện dưới dạng tiểu thuyết!

10 5

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

(Hoàn thành)

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

Kazuaki Emoto

Khi quá khứ, sự phản bội và những người phụ nữ giao nhau, câu trả lời nào đang chờ anh ở cuối mê cung của hiện thực và cơn mơ?

7 6

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

(Hoàn thành)

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

内藤了

“MUD MOLAN (Mad Moran)” – cái tên Freud đặt cho con quái vật trong giấc mơ. Những ai nhìn thấy nó đều lần lượt chết trong những cái chết bí ẩn.

8 14

Gods’ Games We Play

(Đang ra)

Gods’ Games We Play

Sazane Kei

Và thế là, cuộc Đấu Trí Đỉnh Cao giữa một chàng game thủ thiên tài, một cựu thần (tình cờ lại là một cô gái), và những người bạn chính thức bắt đầu!

8 3

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

(Hoàn thành)

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

滝井みらん

Lo lắng cho cô, Himuro chẳng màng giải thích mà đưa cô về căn hộ cao cấp của mình.“Những gì anh muốn, nhất định anh sẽ có được.

14 4

Tập 09 - Chương 4

Ngày 13 tháng Tám

Và thế là, ngày hội hè tưng bừng đã tới.

Bây giờ là chín giờ sáng.

Bọn tôi đã sớm có mặt tại hiện trường, tất bật dựng các gian hàng.

“Anh ơi anh. Số ghế có nhiêu đây thôi hả anh? Diện tích mặt bằng của gian hàng có vẻ rộng hơn dữ liệu ban đầu mình nhận được, em thấy nếu khéo sắp xếp thì có thể tăng thêm kha khá chỗ ngồi cho khách đó anh.”

“Ưm, ghế mang theo thì có bấy nhiêu thôi. Nhưng chắc là kiếm thêm ở đâu đó được. Để anh liên lạc với vợ chồng chủ cửa hàng xem sao.”

“Akito, Akito. Tớ vừa làm thử món yakitori (thịt gà nướng xiên) cho gian hàng mình, cậu nếm thử xem sao nhé?”

“Được được. ...Ưm, ngon bá cháy luôn đó. Ghi lại cách nướng thật kỹ để ai làm cũng nướng ra được độ lửa này nhé. Đừng quên cả cách điều chỉnh lượng than nữa.”

“Oi, Himenokoji Akito! Cuộn băng keo và kéo đâu rồi?”

“À, em đang dùng bên này ạ. Xong rồi em sẽ chuyển qua liền.”

“Anh Akihito! Có vẻ như thiếu một chút đá để ướp lạnh nước ngọt và rượu bia rồi ạ. Hay mình đi xin ở đâu đó về ạ?”

“À, không sao đâu, anh đã lo liệu xong rồi. Khoảng ba mươi phút nữa họ sẽ giao tới, hàng tới thì cứ cho hết vào thùng giữ nhiệt nhé.”

Diễn tả bằng từ "bận tối mắt tối mũi" quả thực vô cùng thích hợp lúc này.

Dù đã cố gắng mô phỏng hết mức có thể, nhưng khi bắt tay vào làm thực tế thì đủ thứ vấn đề cứ thế thi nhau tuôn ra. Đã vậy, bọn tôi còn giành được một không gian khá lớn, và lẽ dĩ nhiên là không gian càng lớn thì số lượng vấn đề phát sinh lại càng tăng theo. Cứ xử lý xong cái này thì cái khác lại xuất hiện, một vòng lặp không ngừng nghỉ.

Thật tình...

Bận rộn quá thể.

Hoàn toàn là bận rộn.

Mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao tôi lại là người đứng ra quán xuyến mọi việc thế này?

Bình thường mấy chuyện này chẳng phải là việc của hội trưởng sao? Đã là hội trưởng hội học sinh mà, nhiệm vụ không phải là đứng đầu tập hợp mọi người lại hay sao?

“Không không. Không phải như vậy đâu.”

Nhưng cô hội trưởng lại vênh mặt lên mà nói lý lẽ.

“Một người làm lãnh đạo ấy hả, chỉ cần có khả năng sắp xếp đúng người đúng việc là mọi chuyện đều ổn cả. Và tớ thấy đấy, cái việc quán xuyến ở đây thì cái người có năng lực nhất là cậu chứ ai.”

“...Căn cứ nào vậy?”

“Thì tại cậu từng là cựu trưởng ký túc xá mà. Mấy công việc kiểu này thì kinh nghiệm của cậu còn cao hơn tớ nhiều.”

“Cái đó thì có lẽ đúng thật nhưng mà…”

“Với lại, mấy em xinh tươi của trường mình ấy mà, được cậu sai vặt sẽ vui hơn là được tớ chỉ đạo nhiều đó. Vì tụi nó đều mê cậu như điếu đổ cả mà. À, tất nhiên tớ cũng nằm trong số đó nhé?”

“À, vâng, cám ơn. Ngại quá, vâng.”

“Nhân tiện đây, tớ cũng muốn rèn luyện cậu nữa. Sau kỳ nghỉ hè là tới lễ hội văn hóa rồi, nên tớ muốn cậu trang bị cho mình mấy cái năng lực thực tế kiểu này. Chức vụ hiện tại của cậu là thư ký phó trợ lý hội học sinh—à mà là gì nhỉ?”

“Là thư ký phó trợ lý phó hội học sinh ạ.”

“Đúng rồi đó. Cái chức vụ mà tớ tạo ra cho tiện, bây giờ cậu đang gánh vác nó đấy. Sau này tớ muốn giao cho cậu những trọng trách lớn hơn nữa cơ. Lần điều hành này chính là màn dạo đầu cho việc đó đó—thế nên hãy dốc hết sức mà làm nhé? Thành công hay không là tùy thuộc cả vào cậu đó!”

...Và vân vân.

Tôi đã bị đẩy cho một trách nhiệm thật lớn.

Thành thật mà nói, đây là một vai trò khá nặng nề. Bản thân tôi đã ở trong giai đoạn khá căng thẳng rồi, việc tham gia lễ hội hè này vốn dĩ đã muốn từ chối thì nay lại bị đặt vào một vị trí như thế này thật sự là quá sức.

Mà nói vậy thôi chứ, tôi cũng đang cố gắng hoàn thành trọng trách này một cách nào đó. Không biết là do tôi kém cỏi trong việc từ chối, hay do cô hội trưởng quá khéo léo trong việc nhờ vả… Hay là tôi thực sự có khả năng và cô hội trưởng đã nhìn thấu điều đó.

Dù sao đi nữa, nhóm bạn vui vẻ của chúng tôi vẫn đang cố gắng hoàn thành những công việc chưa quen thuộc, và mọi thứ cho việc khai trương chi nhánh “Shiraha” đang diễn ra khá suôn sẻ. Trừ một người ra.

“Có vẻ mọi việc đang tiến triển thuận lợi nhỉ, Akki.”

Giữa lúc tôi đang tất bật chạy ngược chạy xuôi, một giọng nói điềm đạm, lạnh lùng vang lên sau lưng tôi.

Không ai khác, đó chính là phó hội trưởng hội học sinh của chúng ta.

“Ngay cả theo mắt nhìn của tôi, người được coi là người thừa kế tương lai của tập đoàn Nasuhara Heavy Industries, nơi đã thành công với vô số dự án trong hàng chục năm qua, thì cậu cũng làm khá tốt vai trò quản lý đó. Mong cậu hãy giữ vững phong độ này.”

“...À, vâng, cám ơn.”

Tôi không nói ra cái ý nghĩ rằng “Đó đâu phải là những dự án do cậu thực hiện, cũng đâu phải là thành công mà cậu tận mắt chứng kiến,” mà thay vào đó:

“Mà nãy giờ cậu đang làm gì vậy, Nasuhara-san?”

“Sao lại hỏi là đang làm gì? Nếu đã hỏi như vậy, tôi chỉ có thể trả lời rằng: ‘Nhìn là biết rồi còn gì?’”

“Không, đúng là nhìn thì biết thật đấy nhưng mà…”

Nếu hỏi cô ấy đang làm gì, thì quả thực là rõ như ban ngày.

Với tay chân vặn vẹo theo cách bất chấp trọng lực và cấu trúc xương, tạo thành tư thế giống như một con bạch tuộc bị gãy xương phức tạp — đó chính là tư thế yoga mà Nasuhara-san đang thực hiện.

Giữa lúc mọi người đang hối hả làm việc, cô ấy lại đang ở dưới chiếc lều đang dựng.

“Ý tôi hỏi là đang làm gì, tức là…”

Tôi kiểm tra lại tình hình hiện tại rồi quay sang Nasuhara-san:

“Tức là tại sao lại là bây giờ? Và tại sao lại tập yoga ở đây? Là tôi hỏi cái đó.”

“Hừm. Nếu cậu đã hỏi tới mức đó thì đành chịu vậy.”

“Không, tôi đâu có ép hỏi đâu. Thậm chí nếu có thể thì tôi đã lờ đi rồi và im lặng rồi mà.”

“Phư phư, cậu không cần phải tỏ ra mạnh mẽ như vậy đâu. Con người thành thật là tốt nhất.”

“Theo những gì tôi biết, tôi nghĩ không có ai lại muốn trả lại nguyên xi câu nói đó cho mình hơn là cậu đâu đấy.”

“Lý do thì đơn giản thôi.”

Cô ấy lờ đi, rồi tiếp tục:

“Tại sao tôi lại tập yoga ở đây ư? Đoán xem nào, Akki.”

“Thôi, tôi bận lắm. Xin phép từ chối.”

“Cậu không chịu nghe lời tôi sao?”

“Lần này thì không, vì thời điểm không thích hợp.”

“Nếu cậu không đoán thì sẽ có chuyện tệ lắm đó.”

“Gì chứ, bất ngờ hăm dọa luôn?! Tỏ vẻ lạnh lùng thế mà lại là một người hung dữ không ngờ đó!”

“Đó là cái giá phải trả khi làm tôi tức giận. Đây là biện pháp không thể tránh khỏi.”

“Khốn kiếp, đúng là lũ trẻ ngày nay… Mà nhân tiện, chuyện tệ lắm đó cụ thể là chuyện gì vậy?”

“Thì biết rồi đó. Tôi sẽ bỏ cả danh dự và lòng tự trọng mà van nài. Sẽ quỳ xuống đất cầu xin: ‘Xin hãy đoán giúp tôi lý do, làm ơn’.”

“Người gặp chuyện tệ là cậu chứ ai!”

Thật không thể ngờ tới ý nghĩ đó.

“Tôi sẽ còn cọ trán xuống đất mà khẩn cầu nữa: ‘Himenokoji Akito-sama, xin ngài hãy thương xót, bù lại tôi sẽ làm bất cứ điều gì, thậm chí là dâng cả thân xác và toàn bộ tài sản của mình cho ngài.’ – tôi sẽ tỏ ra vô cùng khiêm nhường như vậy.”

“Đâu cần đến mức đó chứ…!”

“Hơn nữa, tôi sẽ cởi hết đồ, lấy dây thừng thô buộc chặt toàn thân, rồi gọi Akki là chủ nhân.”

“Cái này hình như thành thể loại khác rồi thì phải?!”

Cái này đâu còn liên quan đến việc cầu xin nữa! Rõ ràng đây là một kiểu chơi nào đó rồi!

Mà nói đi cũng phải nói lại.

Nếu cô ấy mà hạ mình đến mức đó, ngược lại hình ảnh của tôi lại trở nên xấu đi đúng không? Mọi người xung quanh sẽ nghĩ là do tôi bắt cô ấy làm vậy. Và với tính cách của Nasuhara-san, e rằng cô ấy sẽ làm thật một phần vạn cái chuyện vô lý đó mất thôi.

Ưm ưm, từ lúc nào mà tôi lại rơi vào thế bất lợi về mặt tâm lý thế này…! Cái này chẳng khác nào một vụ tấn công tự sát, đây là thuật đàm phán kiểu Nasuhara-san ư?!

“Phư phư. Coi bộ ván này đã định rồi nhỉ.”

Nasuhara-san nhếch môi cười nửa miệng:

“Thôi nào, Akki, hãy ngoan ngoãn chấp nhận thất bại đi. Và lý do tại sao tôi lại tập yoga ở đây—”

“À, xin lỗi Nasuhara-san.”

Đúng lúc đó, Akiko ôm một cái bàn đi tới và nói:

“Chị có thể tránh ra một chút không ạ? Em muốn đặt thêm bàn ở đây ạ.”

“…………”

Bị Akiko giục, Nasuhara-san giải tư thế yoga, ngoan ngoãn di chuyển vào một góc.

Akiko nhanh nhẹn sắp xếp xong cái bàn, rồi nhanh chóng đi làm công việc tiếp theo.

Nasuhara-san im lặng nhìn bóng lưng cô ấy đi xa, rồi lại trở về tư thế yoga:

“—Thôi nào, Akki, hãy ngoan ngoãn chấp nhận thất bại đi. Và cậu hãy đoán xem lý do tại sao tôi lại tập yoga ở đây.”

“…Bền bỉ thật đấy nhỉ.”

Vượt qua cả sự ngạc nhiên mà tôi cảm thấy khâm phục. Nếu là tôi mà bị đối xử như vậy thì chắc chắn không thể nào ở lại đây được. Phải chăng đây chính là bản lĩnh của Nasuhara Anastasia — hay cô ấy có một suy nghĩ nào đó cho chuỗi hành động của mình từ nãy đến giờ chăng?

Dù sao đi nữa, cứ với cái đà này.

Sau bao quanh co khúc khuỷu, công tác chuẩn bị khai trương chi nhánh “Shiraha” cũng đã đâu vào đấy, và cuối cùng thì lễ hội hè chính thức bắt đầu.