Ngày 13 tháng 8
Để tôi kể cho mà nghe, chuyện vừa mới xảy ra đây.
*Thay vì đi hẹn hò lễ hội mùa hè với Nasuhara-san, thì chẳng hiểu từ lúc nào tôi lại bị đẩy lên sóng truyền hình trực tiếp toàn quốc, diễn tiết mục hài đôi.*
… Nghe có vẻ vô lý đúng không?
Tôi cũng đồng ý, tôi cũng nghĩ y chang vậy.
Nói thật, giờ tôi vẫn còn đang hoang mang tột độ, đầu óc quay mòng mòng đây này. Coi như tôi vẫn còn nói được câu nào ra hồn là may mắn lắm rồi đấy, mọi người ạ.
Bởi vì này,
*Hẹn hò mà thành diễn hài.*
… Đến đây thì tôi vẫn còn hiểu được một chút.
Vì dù sao thì tôi cũng đã đồng ý sẽ diễn hài đôi rồi, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi. Dù biết đây không phải là chuyện nhỏ đến mức có thể cười xòa bỏ qua, nhưng mà xét cho cùng, nó vẫn nằm trong giới hạn sai số cho phép, nên cũng tặc lưỡi chấp nhận được phần nào.
Nhưng mà này. Nếu tiết mục hài đó lại là diễn ngẫu hứng gần như hoàn toàn, hơn nữa còn là lần đầu tiên đứng trên sân khấu trước đông đảo khán giả, lại còn được truyền hình trực tiếp toàn quốc, thì rõ ràng mọi chuyện đã khác một trời một vực rồi đấy nhỉ?
Thật ra, tôi đồng ý diễn hài nhưng không phải là diễn trên một sân khấu chỉnh tề như thế này. Tôi chỉ nghĩ là một tiết mục vui phụ trợ trong khuôn khổ nhà hàng biển *Shirahama* thôi. Dù trong lúc vui vẻ với Akiko, Ginbee và Arisa ở lễ hội mùa hè, tôi đã thấy những sân khấu dã chiến mọc lên nhiều lần và tự hỏi "Kia là cái gì thế nhỉ?", nhưng nào ngờ nó lại liên quan trực tiếp đến mình.
"Có vẻ cậu không tập trung."
Giọng nói đó kéo tôi trở về thực tại.
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên, Nasuhara-san vẫn với vẻ mặt không cảm xúc nhìn tôi:
"Sắp đến giờ diễn rồi mà cậu cứ thế này thì làm sao mà khá nổi đây? Mau gạt bỏ mọi phiền muộn, dẹp bỏ tạp niệm, dồn hết tâm trí vào việc tập luyện đi."
"À, ừ. Xin lỗi."
"Nếu xin lỗi mà xong thì cần gì đến cảnh sát."
"À, ừ, đúng thế. Lần sau tôi sẽ chú ý hơn."
"... Akky. Đó không phải là câu trả lời tệ nhất trong mọi trường hợp có thể sao?"
Vẫn với vẻ mặt không cảm xúc, Nasuhara-san nheo mắt trách móc.
"Đã là nghệ sĩ hài, thì bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng phải ham muốn mang lại tiếng cười, dốc hết sức mình để gây ấn tượng với khán giả chứ. Phải biết chớp thời cơ để gây ra những trận cười vang, trở thành ông hoàng bà chúa của sự hài hước tột độ – đó mới chính là con đường cậu phải đi, và là phẩm chất cần có của một người bạn diễn như tôi đây."
"Ủa nhưng tôi có phải nghệ sĩ hài đâu..."
"Lần thứ hai rồi đấy Akky. Cậu lại trả lời nhàm chán như thế. Tôi đã cất công bỏ công sức ra làm mảng miếng gây cười như thế này, thì cậu cũng phải nhanh chóng đón lấy chứ, nếu không thì sao được."
"À, thế à? Vừa rồi là mảng miếng gây cười hả?"
"Tất nhiên rồi. Nếu không phải là đang làm mảng miếng gây cười, thì tôi làm sao có thể thốt ra những lời lẽ tự do, phóng khoáng như thế này chứ."
"Không không. Theo những gì tôi biết thì hình như chưa bao giờ lời nói của cô không tự do phóng khoáng cả?"
--- Nào, hãy thử sắp xếp lại tình hình hiện tại xem nào.
Là một phần công việc làm thêm tại nhà hàng biển *Shirahama*, nhóm chúng tôi đã nhận nhiệm vụ mở các gian hàng tại lễ hội mùa hè. Vừa điều hành gian hàng, vừa đi hẹn hò lễ hội mùa hè với từng thành viên, mọi việc nhìn chung khá thuận lợi.
Nhưng không hiểu vì lý do gì, bây giờ tôi và Nasuhara-san đang ở trong phòng chờ được bố trí phía sau sân khấu Kagura, và đang trải qua cảm giác như ngồi trên đống lửa, chờ đợi thời điểm bắt đầu buổi diễn ra mắt.
… Ôi thôi rồi. Thật sự là hết sức nguy hiểm luôn ấy!
Thật ra, tôi luôn tránh xuất hiện trước truyền thông vì không muốn em gái biết mình là tiểu thuyết gia. Kiểu này thì tôi làm sao đối mặt với nhà xuất bản đang hợp tác được đây. Hơn nữa, nếu để lộ việc đang làm thế này, thì có lẽ tôi sẽ bị những người trong gia tộc Takanomiya quở trách thậm tệ, hoặc tệ hơn là họ sẽ lấy đó làm cái cớ để xen vào mọi chuyện. Nếu mà chuyện đó xảy ra thật thì chắc sẽ ồn ào lắm đây. Tôi có thể hình dung ra cảnh họ sẽ vây quanh tôi như bắt được vàng mà nói: "Đấy thấy chưa tôi đã bảo rồi mà!"… Ừm, hay là bây giờ mình bỏ trốn luôn đi nhỉ? Làm thế đi. Làm thế có được không?
"Thế nên Akky này."
Không để ý đến tiếng than vãn trong lòng tôi, Nasuhara-san vẫn điềm nhiên yêu cầu.
"Mau trả lời lại mảng miếng gây cười của tôi đi."
"Hả? Ngay bây giờ sao?"
"Phải. Ngay và luôn đấy."
"Mà khoan, hình như vừa nãy tôi đã dốc hết sức để trả lời rồi mà?"
"Vậy Akky nghĩ rằng câu trả lời vừa rồi là độc nhất vô nhị, không thể có câu trả lời nào hơn sao?"
"Không, tôi không dám nói đến mức đó."
"Đây là buổi tổng duyệt đấy."
"Tổng duyệt?"
"Tất nhiên rồi. Sắp tới sẽ là buổi diễn ra mắt đầy ý nghĩa của nhóm hài đôi chúng ta, 'Anna và Akky' mà. Để chúng ta, những người xứng đáng tỏa sáng rực rỡ trong lịch sử, được giới thiệu đến thế giới trong một sự kiện trọng đại như vậy, mà lại không tổng duyệt thì chẳng phải quá kỳ lạ sao?"
"Mà tôi thấy bây giờ mọi chuyện cũng đủ kỳ lạ lắm rồi đấy!"
Việc cô đột ngột kéo tôi đến đây và bắt tôi diễn hài bằng tay không, tôi thấy cô cũng đủ đáng sợ lắm rồi đấy.
Hơn nữa lại còn truyền hình trực tiếp toàn quốc! Lại còn phát sóng trực tiếp nữa chứ!
Nếu hỏi ai là người đầu óc có vấn đề, thì câu trả lời chắc chắn chỉ có một thôi đúng không?
"Tôi không muốn nghe những lời biện minh đó đâu."
"Cái sự biện bạch hết sức chính đáng của tôi mà bị cô gạt đi bằng một từ 'biện minh' ư...!"
"Nào, mau trả lời lại đi. Trong khi mảng miếng gây cười của tôi vẫn còn hạn sử dụng."
"Ôi dào, tôi nghĩ là cái mảng miếng đó đã hết hạn từ lâu rồi, thậm chí là đã bốc mùi thối rữa rồi ấy chứ?"
"Không sao cả. Thậm chí những câu trả lời lạc quẻ thái quá đôi khi lại chính là mảng miếng gây cười, và có khi còn nhận được tiếng cười lớn hơn nữa kìa."
"À... ừm, cũng có thể là vậy thật."
"Vậy thì cậu có thể đáp lại được không? Bằng một câu trả lời hoành tráng, vĩ đại có một không hai, đặt cược cả sự tồn tại của cậu vào đó."
"Không không. Ở đây mà đặt ra một mục tiêu cao siêu như thế... Mà khoan, đây chỉ là buổi tổng duyệt thôi mà, có cần phải..."
"Tự mãn vì đây là buổi tổng duyệt sẽ khiến cậu không thể phát huy hết khả năng của mình khi vào buổi diễn thật. Đó là lẽ đương nhiên."
"Ừm, thì cũng đúng là vậy thật."
"Ngay cả việc phải giải thích cặn kẽ về mảng miếng gây cười và trả lời như thế này cũng đã là một tình huống cực kỳ thảm hại rồi. Akky cần phải tự nhận thức được điều đó và kiểm điểm lại bản thân một cách nghiêm túc."
"Ừm, nói thế thì tôi khó mà phản bác được..."
"Nhưng nếu biết cách sử dụng, chính cái sự thảm hại đó cũng có thể trở thành mảng miếng gây cười, và ngược lại, có thể nhận được tiếng cười. Điểm này cậu đừng quên đấy."
"À xin lỗi. Cô nói một lèo như thế tôi không thể hiểu kịp. Không, tôi cũng hiểu đại khái ý cô là gì, nhưng mà giờ phải làm thế nào đây thì..."
"Hừm. Rắc rối thật đấy."
Nasuhara-san chống hai tay lên hông và thở dài.
Rồi cô ấy còn làm động tác khoa trương lắc đầu:
"Các công tác chuẩn bị cũng đang tiến hành thuận lợi rồi đấy."
Nasuhara-san vừa ngồi trên ghế sofa, vừa nhấp ngụm trà lúa mạch có đá.
"Chúng tôi đã tận dụng triệt để tài lực và nhân sự của Tập đoàn Công nghiệp Nặng Nasuhara để tác động đến nhiều mặt, nhằm đảm bảo buổi diễn ra mắt thành công tốt đẹp. Nếu chúng ta đã chuẩn bị chu đáo đến thế này mà lại thất bại trên sân khấu, thì chắc chắn sẽ hứng chịu một làn sóng chỉ trích khủng khiếp không thể tưởng tượng được. Thế nên, dù thế nào thì cậu cũng phải nghiêm túc mà làm đấy."
Vì Nasuhara-san đã giải thích, tôi cũng thuận đà hỏi tiếp.
Tôi cũng vừa mới được nghe kể — lễ hội mùa hè mà nhà hàng biển *Shirahama* đang mở gian hàng này, hóa ra nhà tài trợ chính lại là Tập đoàn Công nghiệp Nặng Nasuhara. Chắc không cần phải giải thích thêm, Nasuhara Heavy Industries là công ty do gia đình Nasuhara-san điều hành, và còn là một tập đoàn lớn trên toàn cầu. Không khó để hình dung ra việc họ đã chi một khoản ngân sách không cân xứng với một lễ hội mùa hè địa phương.
Còn lại thì chắc mọi người cũng đã đoán được rồi. Với tư cách là nhà tài trợ, Nasuhara-san đã nhúng tay vào việc sắp xếp chương trình Kagura và "nhét" buổi diễn ra mắt của "Anna và Akky" vào đó.
"Dù vậy thì Nasuhara-san không bị mọi người chê trách sao?"
"Về chuyện gì cơ?"
Cô ấy thản nhiên đáp lại, tôi bèn nhìn bằng ánh mắt hờn dỗi.
"Chuyện gì mà chuyện gì, cô đã dùng triệt để quyền lực của gia đình mình để làm loạn cả lên thế này. Không chỉ đáng chê trách mà còn đáng bị mắng nữa chứ. Bố mẹ cô không nói gì sao, đại loại thế."
"Không phải là không nói gì."
"Thế là bị răn dạy rồi hả?"
"Không. Họ bảo 'Nghe có vẻ thú vị đấy, cứ làm tới đi' cơ."
"... Nhà cô có vẻ dễ tính nhỉ?"
Phần tiền bạc thì cô ấy có thể tùy ý đổ tài sản gia đình vào, nhưng việc lấy danh nghĩa Tập đoàn Công nghiệp Nặng Nasuhara ra để làm đủ thứ chuyện, thì tôi thấy thật sự không ổn chút nào.
"Không sao cả."
Nhưng Nasuhara-san vẫn điềm nhiên đáp:
"Đây cũng là một cách để tôi nắm bắt tổ chức của Tập đoàn Công nghiệp Nặng Nasuhara và thực hành sử dụng nó. Với bố mẹ tôi, những người muốn tôi kế nghiệp kinh doanh, thì đây là điều kiện thuận lợi. Thậm chí, họ còn đang ngầm vui mừng như 'từ trên trời rơi xuống' khi thấy tôi tự mình chủ động tham gia vào công việc gia đình như vậy."
"Từ trên trời rơi xuống? Sao lại vậy?"
"Tôi đã nói rồi mà. Tôi đang trong thời kỳ nổi loạn, nên lúc nào cũng nói rằng không bao giờ muốn kế nghiệp bố mẹ. Việc tôi tích cực bắt đầu quan tâm đến công việc gia đình như vậy, đối với họ mà nói, chính là một tình huống 'hốt bạc' đấy."
"À, ra là vậy."
Nhưng mà, nghĩ đến tâm trạng của bố mẹ cô ấy, những người không chỉ không thể răn dạy con gái mình làm theo ý muốn, mà còn phải vui mừng dõi theo, thì thật không biết họ khổ sở đến mức nào. Có con gái bướng bỉnh thì phụ huynh cũng vất vả thật – mà tôi cũng không có tư cách nói người khác nhỉ.
"Nào. Đã nghỉ ngơi một lát rồi chứ?"
Nasuhara-san vẫn điềm nhiên như thường lệ.
"Vậy thì cậu có thể cho tôi nghe câu trả lời được không? Cái câu trả lời hoành tráng, vĩ đại của cậu cho mảng miếng gây cười đặc biệt của tôi đấy."
"Hừm, khó thật đấy... Mà khoan, tôi quên mất tiêu cô vừa gây cười kiểu gì rồi ấy chứ."
"Không có ý chí gì cả."
Nasuhara-san nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt ẩm ướt.
"Sắp đến giờ diễn rồi mà tôi chẳng cảm nhận được chút khí thế nào từ Akky cả. Ngay cả bây giờ, vừa mới nghỉ ngơi lấy lại sức xong, mà nhìn cậu vẫn cứ như sắp thở dài đến nơi vậy."
"Không, không phải là không có ý chí mà là... cô biết đấy?"
"Cậu không quên chứ?"
Nasuhara-san khoanh tay nhìn xuống tôi.
"Cậu đã nói với tôi thế này mà: 'Cứ để tôi lo Nasuhara-san. Chúng ta hãy thành lập một nhóm hài đôi và cùng làm cho việc kinh doanh của nhà hàng biển thêm sôi động'."
"Ừm... thì cũng đúng, tôi có nói những lời tương tự như thế thật."
"Và cậu còn nói thế này: 'Nếu chúng ta hợp thành nhóm, chắc chắn sẽ trở thành những nghệ sĩ hài đôi vươn tầm thế giới. Chúng ta sẽ giành hết các giải thưởng văn hóa, nhận Giải thưởng Danh dự Quốc dân, và thậm chí sẽ không ngừng tiến lên cho đến khi đạt được Giải Nobel Hòa bình. Nào, hãy cùng nhau tay trong tay tiến bước, cho đến khi chúng ta nắm giữ vinh quang'."
"Không! Tôi không hề nói như thế! Đến mức đó thì hoàn toàn là bịa đặt rồi còn gì! Mà khoan, diễn hài mà giành Giải Nobel Hòa bình thì rõ ràng là không thể nào rồi!? Giải Văn học thì tôi còn hiểu được!"
"Và cậu còn nói thế này: 'Anastasia, em thật đẹp làm sao. Ánh mắt em, bờ môi em, đầu ngón tay em, tất cả những thứ đó đều làm trái tim anh xao xuyến. Ồ Anastasia, anh muốn tất cả những gì thuộc về em. Hãy kết hôn với anh ngay bây giờ'."
"Đã vượt xa khỏi sự bịa đặt rồi mà còn trở nên vô lý tột độ nữa chứ! Những câu thoại như thế thì cứ để cho Akiko lo không được sao, mà khoan, từ trước đến giờ tôi có bao giờ gọi thẳng tên cô không kèm 'san' đâu!?"
"............"
Nasuhara-san nhìn tôi bằng đôi mắt màu biển Bắc Cực.
"Thôi được rồi, cũng tạm ổn đi."
"À, vâng. Cảm ơn."
"Vậy thì chúng ta đi thôi. Để tạo nên huyền thoại của riêng mình. Để cho toàn thế giới biết đến sự tồn tại của 'Anna và Akky'."
"Ơ thật hả? Bắt đầu rồi á? Không thể tin được!"
"Đến nước này rồi thì tôi không nói dối đâu."
Nói rồi, Nasuhara-san đứng dậy khỏi chiếc sofa cô đang thoải mái ngồi.
"Mọi thứ đã sẵn sàng để chúng ta bắt đầu bất cứ lúc nào rồi. Khán giả đã vào kín chỗ rồi, vậy thì bây giờ bắt đầu là hợp lý nhất. Với lại, nếu để họ đợi lâu quá, họ sẽ lầm tưởng là chúng ta đang sợ hãi đấy."
"Không. Tôi đang sợ hãi thật đấy, không có chỗ cho hiểu lầm gì hết trơn."
"Để ý đến một Akky bé tim như cậu, chúng tôi đã chuẩn bị một tiết mục không có kịch bản, mà là trò chuyện tự do. Cứ thoải mái lên sân khấu đi."
"Không không, ngược lại mới đúng chứ. Tập luyện kỹ càng rồi lên sân khấu diễn thì còn có thể tự tin hơn. Diễn tự do tay không như thế này, nếu không phải là người có kinh nghiệm dày dặn thì chắc chắn sẽ thất bại thảm hại đấy?"
"Hì hì. Hào hứng quá đi mất."
Nasuhara-san hoàn toàn phớt lờ lời phản đối của tôi.
"Có vẻ trạng thái hài hước của Akky cũng đã đạt đến mức tối đa rồi. Sắp sửa có một huyền thoại ra đời rồi đây, không thể chờ đợi thêm nữa, chỉ còn tính bằng giây thôi. Tôi sẽ tạ ơn Chúa vì khoảnh khắc giấc mơ bao năm của mình thành hiện thực. Nào, cuối cùng cũng đến lúc rồi. Chúng ta hãy nhờ nhân viên mở nhạc dạo đi."
Nói rồi, Nasuhara-san mở cửa phòng chờ.
Tôi vội vàng đi theo sau cô ấy.
Ôi trời. Cuối cùng thì tôi cũng không có thời gian để hỏi. Hỏi về ý nghĩa thực sự của câu nói cô ấy đã nói trước khi vào phòng chờ—cái câu "Nếu buổi diễn ra mắt này thành công, thì xin hãy hẹn hò với tôi để tiến tới hôn nhân" đó. Mà dù sao thì tôi cũng đang rối tinh rối mù lên rồi, mọi chuyện liên quan đến buổi diễn đầu tiên này đã làm tôi quá tải, nên cũng chẳng còn tâm trí để bận tâm đến chuyện khác nữa. Chắc là tất cả sẽ phải đợi sau khi diễn xong vậy.
Nào.
Và thế là nó bắt đầu. Buổi diễn ra mắt của tôi và Nasuhara-san.
Vâng, nó thực sự bắt đầu rồi đấy. Ước gì tôi có thể tỉnh dậy khỏi giấc mơ này. Bây giờ vẫn còn kịp mà.
*
Tồ tẹt tò teng♪
Tèng te tèng tò tẹt♪
Thật đáng tiếc, nó không phải là một giấc mơ.
Tiếng nhạc dạo tấu lên rộn ràng, tiếng vỗ tay từ khán giả vang dội đến tận cánh gà sân khấu – mà còn là nhạc sống nữa chứ. Không cần phải bỏ công vô ích đến mức này đâu. Sự quan tâm dành cho tôi, một người sắp lên sân khấu lần đầu tiên với một tiết mục ngẫu hứng, quá đỗi là con số 0...
Ối. Nasuhara-san đã bắt đầu bước lên sân khấu rồi kìa. Bị bỏ lại thì coi như xong. Tôi vội vàng đi theo sau.
Và cứ thế, một cách bất ngờ, tôi đã đứng trên sân khấu đó.
... Uoa.
Đông người thật đấy.
Tất cả ghế ngồi đã kín chỗ, và còn khá nhiều người đứng xem nữa. Sân khấu này cũng không phải là rộng rãi gì, dù đông thì cũng chỉ khoảng trăm người thôi, nhưng mà dù sao thì... ừm, áp lực cũng không hề nhỏ. Thật sự, các nghệ sĩ chuyên nghiệp làm sao mà ngày nào cũng đứng được trên sân khấu như thế này nhỉ? Tôi thật sự rất ngưỡng mộ họ. Còn tôi thì chân đang hơi run rẩy, và rõ ràng là mặt tôi đang cứng đờ ra.
Tồ tẹt tò... teng♪
Tèng te... tèng... tẹt♪
Nhạc dạo dần nhỏ tiếng rồi tắt hẳn, theo đó tiếng vỗ tay cũng dần ngớt. Trong ánh hoàng hôn tà tà, việc không nhìn rõ biểu cảm của khán giả là một trong số ít những điều an ủi. Ít ra việc không để tâm đến hàng trăm ánh mắt đang đổ dồn vào mình cũng đã là một khác biệt lớn rồi.
Vậy thì Nasuhara-san.
Từ giờ nhờ cả vào cô đấy nhé?
Quyết định diễn tự do không kịch bản, không tập dượt là do cô đưa ra. Vậy thì cô sẽ là người tiên phong mở đầu đúng không? Tôi hoàn toàn không có kế hoạch gì đâu nhé? Nhờ cô đấy nhé?
"............"
"............"
".................."
".................."
"........................"
"........................"
...
............
..................
Ôi trời ơi.
Nasuhara-san bất ngờ im lặng... !
Đứng cạnh tôi giữa sân khấu, cô ấy vô cảm nhìn khoảng không giữa bầu trời hoàng hôn và khán giả, vẻ mặt như người mất hồn. Đến mức nếu có ai nói rằng cô ấy đang bận tâm đến mùi sốt mì xào khét lẹt bay từ gian hàng yakisoba, thì tôi cũng tin sái cổ, vì cô ấy hoàn toàn thiếu tập trung.
Gay rồi.
Cái này hoàn toàn là một sự cố sóng truyền hình rồi — không lẽ nào Nasuhara-san thực sự bị đứng hình sao — khán giả cũng đang nhìn nhau vẻ khó hiểu — bị la ó chỉ còn là vấn đề thời gian — phải làm sao đây, làm sao đây. Làm sao là làm sao cái gì chứ? Phải tìm cách phá vỡ tình hình này. Để làm vậy thì phải làm gì? Tôi là ai? Tôi ở đây để làm gì?
"──── ấy chết!"
Chắc là tôi chỉ đứng hình trong tích tắc thôi.
Khi nhận ra, tôi đã mở miệng, vung tay lên thật lớn và hét:
"Cái gì thế──────────────────────────────── n!"
Bốp! Một tiếng.
Một âm thanh vui tai vang vọng khắp khán phòng.
Tất nhiên, âm thanh này không gì khác chính là tiếng tôi vung tay đập mạnh vào đầu Nasuhara-san.
Cô ấy khẽ loạng choạng rồi xoa xoa sau gáy.
"Cậu làm gì thế?"
"Làm gì mà làm gì! Ngược lại, tôi mới là người muốn hỏi cô ấy! Cô vừa làm gì thế hả!?"
"Tôi đang ngắm khoảng không giữa bầu trời hoàng hôn và khán giả."
"Cái quái gì thế, ngốc à! Cô đến đây để làm gì vậy!? Cô đến đây để diễn hài mà!? Và vai trò của cô là người làm mảng miếng gây cười mà!? Dù chúng ta không bàn bạc cụ thể nhưng thực tế là diễn biến đã như thế rồi mà!? Vậy thì làm ơn gây cười đi! Nếu không thì chẳng có gì bắt đầu được cả! Khán giả cũng sẽ bối rối hết lên mất!"
"Vâng. Thế nên tôi đã gây cười đấy chứ. Vừa nãy cũng, và ngay cả bây giờ cũng vậy."
"Hả? ... À."
"Và cậu cũng đã đáp lại mảng miếng gây cười của tôi một cách rất đúng bài. Dòng chảy này chẳng phải đã hoàn toàn hợp lý rồi sao?"
"Ư, ưm. Gừm."
Nghe cô ấy nói thì đúng là vậy thật.
Hơn nữa, khi thấy tôi đang lắp bắp, vài khán giả đã khúc khích cười, lọt vào tầm mắt tôi. Tức là, cái màn "mở đầu" đó cũng không đến nỗi tệ hại.
Nhưng mà này.
Dù vậy thì.
Đâu cần phải yêu cầu một màn đối đáp cao siêu đến thế ngay lập tức chứ.
Tôi đã nói đi nói lại rồi, tôi là lần đầu tiên lên sân khấu và diễn ngẫu hứng mà.
Ôi trời ơi. Cái cô gái này thật sự, thật sự là,
"── ấy mà khó hiểu quá đi mất! Một nhóm hài dã chiến lại còn không tập dượt, làm sao có thể ứng biến ở trình độ cao như thế được hả đồ ngốc!"
Bốp!
Nasuhara-san lại bị đập một lần nữa. Và lần này.
Không còn là tiếng khúc khích nữa, mà là những tiếng cười rõ ràng vang lên khắp nơi.
Ê này. Không biết vì lý do gì mà có vẻ như đang được đón nhận đấy?
Nếu vậy thì không còn lựa chọn nào khác. Cứ thế mà xông tới thôi.
"Thật sự xin lỗi mọi người. Bạn diễn của tôi cứ thế này mãi."
Tôi nheo mắt cười xuề xòa về phía khán giả.
Trong lĩnh vực này, tôi nghĩ sự thân thiện là cốt yếu. Tất nhiên sẽ có nhiều kiểu hài hước khác nhau, nhưng người nghiệp dư mà chơi chiêu lạ thì chỉ tổ gây họa thôi.
Trước hết và trên hết là nụ cười, nụ cười.
"Mà nói thật với mọi người, thật là tệ hại luôn ấy. Tệ hại ở chỗ, chuyện này mới được thông báo cách đây không lâu thôi. Tự dưng hôm nay tôi bị bảo là phải lên sân khấu ở đây, rồi bây giờ tôi đứng ở đây này. Tôi đã nghĩ 'trời đất ơi thật hả' đấy. Nếu là chuyên nghiệp thì còn nói làm gì, chứ tôi thì hoàn toàn là nghiệp dư. Hơn nữa, tôi còn chưa từng đứng trên sân khấu nghiệp dư bao giờ. Thế mà lại còn có truyền hình trực tiếp nữa chứ. Thật không thể tin được chuyện này. Mà làm nhiều thế này mà không có thù lao thì chẳng phải là lừa đảo sao, lừa đảo đấy!"
"Không đâu Akky. Vẫn sẽ có tiền trao đổi mà."
"Hả, thật á? Có thù lao đàng hoàng hả? Trời ơi sao không nói sớm chứ! Nếu được trả tiền thì tôi sẽ dốc hết sức mình! Ôi may quá, thật ra tiền tiêu vặt tháng này của tôi hơi eo hẹp, đang vắt óc suy nghĩ xem làm sao xoay sở đây..."
"Sau này tôi sẽ gửi hóa đơn phí điều phối cho sự xuất hiện của Akky, vậy nên nhờ cậu nhé."
"Cái gì! Là tôi phải trả tiền sao!?"
"Tổng cộng tròn năm vạn yên đấy."
"Sao lại ra cái con số hơi bị thực tế thế! Chẳng lẽ cô định tính tiền thật sao!?"
"Thế này đã là tôi giảm giá rất nhiều rồi đấy. Vì tình cảm của vị hôn phu."
"Giảm giá rồi mà vẫn năm vạn yên à, gay go thật đấy — mà khoan đã! Đâu có! Đâu có cái chuyện tôi và cô là vị hôn phu gì đâu! Mà khoan, nếu là vị hôn phu thì cô phải ưu đãi chứ! Điều phối thôi thì miễn phí đi chứ!"
"Đó là điều không thể bàn bạc được. Tôi định sau khi kết hôn vẫn sẽ giữ chế độ tài khoản riêng và họ riêng cho vợ chồng. Cách làm đó đang dần trở thành tiêu chuẩn trên toàn thế giới rồi."
"Khụ, sao lại có những phát ngôn mang tính phụ nữ có chí hướng cao như vậy... Nhưng mà thật ra nếu nghĩ kỹ lại, nếu lấy một người phụ nữ kỹ lưỡng như thế này làm vợ thì cũng có thể yên tâm giao phó gia đình được nhỉ? Ơ? Thế thì cho dù cô ấy là vị hôn phu của mình thì cũng không có vấn đề gì à?"
"Hì hì. Đúng thế đúng thế, tôi sẽ là một người vợ hiền đảm đang đấy. Vậy nên, mau ký tên vào tờ đăng ký kết hôn này đi. Tôi sẽ không làm cậu thiệt đâu."
"Cái gì mà lại mang theo!? Mang theo giấy đăng ký kết hôn sao!? Cái chuyện này thường thấy trong manga nhưng không ngờ cô lại làm thật! Chết tiệt, phụ nữ có chí hướng cao thật đáng sợ... Ê, tôi tuyệt đối không ký đâu! Mà khoan, tôi mới có mười sáu tuổi thôi! Đâu có thể kết hôn được về mặt pháp lý đâu!"
"Xì. Đúng là một người đàn ông cứ lẩn quẩn với những chuyện nhỏ nhặt."
"Không nhỏ nhặt đâu! Ngược lại, đây là vấn đề lớn nhất đời người đấy!"
Tôi ôm đầu.
Nasuhara-san tặc lưỡi và chu môi.
Và khán giả thì đáp lại bằng tiếng vỗ tay và tiếng cười.
... Ơ, ơ?
Hình như đang thuận lợi thì phải?
Tôi không nghĩ là chúng tôi đang trình diễn những mảng miếng hay ho đến thế đâu... Tuy nhiên, trong thế giới này, phản ứng của khán giả là tất cả. Nếu vậy thì chỉ có thể tiếp tục tiến lên thôi sao?
"Thật là hết nói nổi... Thôi đi mà, chuyện đính hôn hay kết hôn gì đó. Đừng nói mấy cái chuyện đó nữa. Mấy câu đùa của cô vốn dĩ đã khó nuốt rồi."
"À này, thù lao của Akky sẽ được chuyển trực tiếp vào tài khoản ngân hàng của tôi đấy."
"Cái gì! Vừa nói xong lại còn cố kéo dài chuyện đó nữa... Mà khoan, nói là vợ chồng riêng tài khoản mà lại tính tiền chung thế này là sao!?"
"Chuyện đó có lý do của nó đấy."
"Lý do ư? Đó có phải là lý do chính đáng không vậy?"
"Akky có biết từ 'Gianism' không?"
"Thì cũng có nghe qua. Cái kiểu 'của mày là của tao, của tao cũng là của tao' ấy mà đúng không?"
"Đúng là Akky hiểu biết thật đấy. Xứng đáng là chồng tôi."
"Chưa đính hôn, cũng chưa ký giấy đăng ký kết hôn mà đã gọi là chồng rồi sao. ... Rồi sao? 'Gianism' liên quan gì đến chuyện này?"
"Tôi là một tín đồ của 'Gianism' đấy."
"Hả. Rồi sao nữa?"
"Tức là tài khoản của cậu là của tôi, và tài khoản của tôi cũng là của tôi. Một khi đã kết hôn với tôi, cậu sẽ chắc chắn phải trải qua một cuộc đời hoàn toàn vô vị, chỉ để tôi rút tiền từ tài khoản với vai trò một người đàn ông 'ATM'. Tehe~"
"Tehe~ cái gì mà tehe~! Dù công nhận cái cử chỉ đó dễ thương nhưng tôi không thể chấp nhận cái kế hoạch cuộc đời đó được! Mà khoan, tôi cứ tưởng sẽ có một cái kết bất ngờ hơn chứ sao lại chẳng có chút sáng tạo nào vậy! Cứ như thời gian tôi nghiêm túc lắng nghe đến giờ đều là sự lãng phí ghê gớm vậy!"
"Nếu dễ thương thì không có vấn đề gì cả. Cậu hãy cưới một cô vợ dễ thương như tôi đi. Và nuôi tôi nữa."
"Tôi không nuôi đâu!"
"Vậy là cậu chấp nhận việc chuyển thù lao của Akky vào tài khoản của tôi đúng không?"
"Không! Tôi không chấp nhận! Mà khoan, cái kiểu chuyển ý 'vậy là' của cô là sao vậy!?"
"Vì nếu làm vậy, Akky sẽ tiết kiệm được công sức phải chuyển tiền vào tài khoản của tôi mà?"
"Đừng có cứ thế mà giả định rằng tôi sẽ chuyển tiền thù lao cho cô để tiếp tục nói chuyện!"
"Không chỉ tiết kiệm công sức mà còn tiết kiệm phí giao dịch nữa đấy."
"Đã bảo là! Tiền đề! Cô có hiểu không!? Cô có hiểu từ 'tiền đề' trong tiếng Việt không đấy!?"
"Nếu chỉ là một hoặc hai lần phí giao dịch thì không đáng kể, nhưng nếu tính theo năm thì sẽ là một khoản tiền đáng kể đấy. Đối với Akky đang eo hẹp tiền tiêu vặt thì chẳng phải đó là vấn đề sống còn sao?"
"Nếu lo lắng về tiền tiêu vặt thì làm ơn trả thù lao đàng hoàng cho tôi đi!"
Tiếng cười vang lên trước vẻ mặt cầu cứu của tôi. Một tiếng la ó từ khán giả vang lên: "Anh bạn, thể hiện bản lĩnh đàn ông đi chứ!", và khán giả càng thêm sôi nổi.
"Hết cách rồi."
Nasuhara-san thở dài.
"Nếu cậu hứa sẽ làm lễ đính hôn và tiệc cưới trong vòng một năm, thì tôi sẽ nhân nhượng về chuyện thù lao."
"... Hôm nay cô cố tình xây dựng hình tượng như thế này sao? Từ nãy đến giờ cứ thúc ép tôi mãi."
"Hình tượng gì mà hình tượng, hôm nay chúng ta đang xuất hiện với tư cách là nhóm hài đôi vợ chồng 'Anna và Akky' mà. Cậu không biết sao?"
"Vâng, tôi làm sao mà biết được chứ. Nhờ có ai đó không thèm nói cho tôi biết mà."
"À này, chắc hẳn cũng có dòng chữ chạy trên màn hình là 'Hài đôi vợ chồng - Anna và Akky' đấy. Ngay chỗ này này."
"Cô cứ chỉ chỉ như thế thì làm sao mà biết được."
"Thế nên, chủ đề trò chuyện hôm nay là về hôn nhân đấy."
"Hả. Thôi được rồi. Tôi sẽ nói."
"Akky nghĩ gì về hôn nhân?"
"Hừm, câu hỏi hơi đột ngột nhỉ... Nói thật là tôi cũng khó mà trả lời được là nghĩ gì. Tôi mới mười sáu tuổi và đang là học sinh trung học thôi mà? Nói về chuyện tương lai thì có vẻ hơi sớm thì phải."
"Nghĩ về tương lai thì không bao giờ là quá sớm cả. Càng sớm định hình rõ ràng kế hoạch cuộc đời, khả năng có một cuộc sống sung túc hơn sẽ càng cao, điều đó chẳng phải là tự nhiên mà rõ ràng sao?"
"... Cô đôi khi nói những lời chí lý đến mức tôi không thể phản bác được. Hừm, đúng là như vậy thật, lập kế hoạch cuộc đời quan trọng thật."
"Đúng chứ. Đây là một vấn đề vô cùng quan trọng đối với mọi lứa tuổi, và nó nên được đưa vào chương trình giáo dục bắt buộc đấy."
"Nhưng mà, khi cô đưa ra chuyện cụ thể như hôn nhân thì... tôi lại cảm thấy bối rối thôi. Đúng không? Mọi người cũng nghĩ như thế đúng không?"
Tôi hỏi khán giả, và mọi người đều tỏ vẻ đồng tình.
Thấy vậy, Nasuhara-san nói "Tôi không đồng tình" và phồng má lên.
Tôi vừa đáp lại "Mấy cái cử chỉ đó thì bình thường cô phải thể hiện ra chứ. Dễ thương mà" vừa nói:
"Đấy đấy. Mọi người thấy phản ứng này không? Rõ ràng là ai cũng nghĩ như vậy đấy. Lời cô nói tuy là chí lý nhưng lại không được đại đa số ủng hộ. Cô nhìn tình trạng này như thế nào? Chắc cô cũng hiểu là chuyện kết hôn ở tuổi mười sáu là quá sức rồi chứ?"
"Nhưng cậu cũng hiểu rằng việc lập kế hoạch sớm là quan trọng đúng không?"
"Ừm, thì cũng đúng. Tôi thừa nhận điều đó."
"Vậy thì hãy suy nghĩ xem. Từ lúc tôi và Akky đi đến hôn nhân, chúng ta cần những gì, và lộ trình đó sẽ ra sao."
"... Thế là cuối cùng chuyện đó vẫn là tiền đề sao? Chuyện tôi và cô kết hôn ấy."
"Vâng, đúng thế. Vì đây là hài đôi vợ chồng mà."
"Hài đôi vợ chồng đâu có nghĩa là như vậy... Thôi được rồi. Ừm, vậy thì chúng ta hãy hỏi khán giả đi. Mọi người thấy thế nào? Theo mọi người thì tôi và cô gái này cần phải làm gì để kết hôn? À mà cả hai chúng tôi đều là học sinh trung học năm hai đấy nhé."
Tiền!
Tình yêu!
Thời điểm!
... Từ những khán giả có vẻ đã uống rượu và đang hào hứng, những câu trả lời liên tục bật ra.
"Vâng vâng, hiểu rồi. Toàn là những câu trả lời rất chính đáng."
"Đúng thế. Nhưng lại thiếu mất thứ quan trọng nhất."
"Ồ? Đó là gì vậy?"
"Dĩ nhiên rồi. Là ý chí đấy."
"... Không, cái đó thì cần thật đấy."
"'Chỉ cần có ý chí thì cái gì cũng làm được', một đô vật nổi tiếng với cái cằm nhọn cũng từng nói thế. Tôi là một người hâm mộ đấu vật nên tôi tin tuyệt đối vào lời nói đó."
"Chuyện cô là người hâm mộ đấu vật tôi mới nghe lần đầu đấy? Đừng có cứ thêm thắt tình tiết tùy tiện nữa đi. Cô toàn gặp rắc rối vì chuyện đó mà."
"Nếu không tin thì bây giờ tôi có thể tặng cậu một cú Hurricanrana từ dây trên cùng đấy?"
"... Cô thật sự có nhiều sở thích khác nhau nhỉ, hay là kiến thức của cô ở những chỗ kỳ lạ lại rất sâu rộng ấy nhỉ. Tôi ngưỡng mộ cô về điểm đó đấy."
"Hì hì. Cứ khen tôi thêm nữa đi."
"Tuy nhiên, tôi muốn phản đối việc cô dùng cái 'dây trên cùng' không hề tồn tại ở đây để làm mảng miếng gây cười."
"Chỗ đó thì cậu cứ vui vẻ mà bỏ qua đi."
"Ừm, chúng ta quay lại chuyện chính đi. Cái 'ý chí' mà cô nói đúng là cần thiết thật, nhưng vì nó cần thiết ở mọi thời điểm trong cuộc đời nên tạm gác lại. Chúng ta còn rất nhiều thứ cần thiết cụ thể hơn nữa. Giống như ai đó trong khán giả vừa nói, ví dụ như tiền chẳng hạn."
"Điểm đó thì không có vấn đề gì."
"... Ừm, tự nói ra tôi cũng thấy thế. Nhà cô giàu khủng khiếp mà."
"Đúng là vậy."
"Mọi người vừa nghe thấy không? Ở đây có một người giàu có khủng khiếp đấy! À mà cái sân khấu hôm nay ấy, là do cô ấy dùng tiền của gia đình để làm đấy. Mọi người có biết không?"
"Đúng là vậy. Mọi người hãy ủng hộ Tập đoàn Công nghiệp Nặng Nasuhara nhé, cái tập đoàn khổng lồ chuyên sản xuất gần như tất cả các loại sản phẩm công nghiệp, từ tàu vũ trụ cho đến con ốc vít của tay nắm cửa đấy."
"Khụ. Chẳng chút ngần ngại hay xấu hổ nào, lại đi quảng cáo cho công ty của mình...!"
"Thực tế là tôi đã bỏ tiền ra mà. Thay vào đó, việc đường hoàng khẳng định quyền lợi của mình mới chính là hình ảnh đúng đắn của một nhà tài trợ chứ."
"Cô vẫn luôn đúng lý phải phép ở những chỗ then chốt nhỉ... Thôi được rồi, tôi hiểu là không có vấn đề gì về tiền bạc. Nhưng mà còn thiếu thứ khác đúng không?"
"Thiếu cái gì cơ?"
"Dĩ nhiên rồi. Khán giả cũng đã chỉ ra rồi đó? Là tình yêu. Ừm, tất nhiên là tôi không ghét cô. Nhưng mà chúng ta mới gặp nhau chưa đầy nửa năm đúng không? — Vâng đúng thế đấy các quý vị khán giả, chúng tôi mới quen nhau có bấy nhiêu thời gian thôi — Thời gian ngắn ngủi như thế mà nói đến chuyện tình yêu này nọ, thì tôi nghĩ thật là buồn cười chết đi được."
"Nhưng tôi yêu cậu mà."
"Ặc!? Cái biểu hiện tình yêu thẳng thừng đến thế là sao...!"
"Vì đó là sự thật nên đâu còn cách nào khác."
"Không không, cô nói thế nhưng mà. Như tôi vừa nói đó, chúng ta mới gặp nhau chưa đầy nửa năm mà? Cái tình yêu mà cô nói đó, cùng lắm cũng chỉ là tình cảm đơn phương hay đại loại thế thôi chứ?"
"Chỉ có tôi mới hiểu được cảm xúc của mình, và tôi nói đó là tình yêu thì không thể sai được. Vả lại, tình yêu thì đâu liên quan gì đến thời gian chứ? Dù quen nhau lâu dài nhưng nếu không nảy sinh thì vẫn không nảy sinh, còn nếu đã hợp nhau thì ngay từ ngày gặp đầu tiên cũng có thể hợp rồi."
Ôi trời ôi ôi ôi...
Tiếng thán phục vang lên từ khán giả, tiếp theo là tiếng vỗ tay rầm rộ.
Tôi vừa xua tay vừa nói "Không không không không":
"Khoan đã, khoan đã. Chuyện đó nói theo lý thuyết thì có lẽ là vậy thật."
"Hãy nghĩ nó giống như mối quan hệ giữa tay nắm cửa và chìa khóa. Cho dù có là chiếc chìa khóa đẹp đẽ đến đâu, thì hình dạng chiếc chìa khóa mà tay nắm cửa chấp nhận chỉ có một trên đời này thôi."
Ôi trời ôi ôi ôi...
Một lần nữa, tiếng ồ à và vỗ tay lại vang lên từ khán giả, thậm chí còn có cả tiếng huýt sáo nữa. Chết tiệt, khán giả ở đây sao mà hào hứng dễ sợ! Không, dù sao thì với tư cách là người đứng trên sân khấu thì tôi cũng được an ủi lắm!
"Không, khoan đã. Bình tĩnh một chút đi."
Tôi vừa xoa dịu khán giả vừa nói:
"Tôi hiểu ý cô nói. Vâng, tôi hiểu rất rõ. Tôi cũng nghĩ đó là một phát ngôn tuyệt vời nếu là trong truyện tranh hay phim ảnh. Nhưng mà dù sao thì, chúng ta hãy nhìn vào thực tế hơn đi. Tình yêu mà là một chiều thì đâu có thành công được đúng không?"
"Không hẳn là vậy. Cũng có một loại tình yêu nảy sinh khi cứ một chiều thúc đẩy, thúc đẩy và thúc đẩy hết sức. Không, đúng hơn là, có bao nhiêu cặp đôi mà ngay từ lần đầu gặp đã yêu nhau và đi đến hôn nhân? Tôi nghĩ chuyện đó chỉ có trong truyện tranh hoặc phim ảnh mà thôi."
"Hừm, đúng là có lý thật...!"
"Thế nào? Cậu đã sẵn sàng chấp nhận quan điểm của tôi rồi chứ?"
"Không không, đừng nói vớ vẩn. Nếu cô nghĩ rằng tôi sẽ khuất phục chỉ với chừng đó thì lầm to rồi. Tôi sẽ kiên quyết chống cự lại sự thúc ép của cô!"
"Vậy thì hãy cho tôi xem cái sự chống cự của cậu đi. Dù sao thì chắc cũng chỉ là công cốc thôi."
"Được thôi, để tôi cho cô xem. Ừm, ừm..."
"Thấy chưa. Ngay lập tức đã bí câu trả lời rồi còn gì."
"Không không, đâu có. Ví dụ nhé, vừa nãy cô đã lấy tay nắm cửa và chìa khóa làm ví dụ đúng không? Rằng hình dạng chiếc chìa khóa mà tay nắm cửa chấp nhận chỉ có một trên đời này, gì đó."
"Vâng. Tôi đã nói thế."
"Nhưng trong cái lý luận đó có một lỗ hổng rất lớn!"
"Để tôi nghe xem. Cái lỗ hổng đó là gì."
"Đúng thế, cô đã bỏ sót rồi! Rằng hình dạng chìa khóa thì có thể chỉ có một, nhưng chìa khóa vạn năng thì có thể làm bao nhiêu cũng được! Mối quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ cũng y như vậy! Nếu cái chìa khóa mang tên 'chính mình' không hợp với đối phương, thì cứ việc điều chỉnh bản thân để hợp với đối phương là được! Đấy, mọi người thấy cái lý luận này thế nào! Như vậy là đã phản bác xong rồi nhé!"
"Akky này."
"Gì vậy?"
"Tôi nghĩ cái kiểu bới móc sai lầm như thế không hay đâu."
"Ôi phản bác lạnh lùng quá! Lại còn nói bằng ánh mắt thương hại nữa chứ!"
"Với lại, tôi nghĩ cách làm đó thật trẻ con."
"Chết tiệt, bị chính cái người đã sắp xếp sân khấu hôm nay bằng cách trẻ con nói thế! Này mọi người, mọi người nghĩ sao về câu nói vừa rồi!? Cái người này đang nói lung tung mà không thèm nhìn lại bản thân mình kìa!?"
Tôi cầu cứu khán giả.
Thế nhưng đáp lại chỉ toàn là những tiếng la ó phản đối ầm ĩ.
"Hừm, tự nhiên tôi lại thành nhân vật phản diện rồi...!"
"Tất nhiên rồi. Một cô gái xinh đẹp kiên cường tỏ tình với một người đàn ông nhếch nhác. Ai sẽ được ủng hộ thì rõ ràng rồi."
"Ai mới là người đang tỏ tình với cái người đàn ông nhếch nhác đó chứ...!"
"Tiện thể tôi cũng xin đáp lại lời phản bác của cậu. Nếu theo lý luận vừa nãy của cậu, thì giả sử chiếc chìa khóa của cậu không hợp với cái cánh cửa là tôi đây, thì cậu cũng có thể thay đổi bản thân để phù hợp với tôi đúng không? Việc cùng nhau vun đắp tình yêu như vậy, chẳng phải mới là quá trình cần thiết để thực sự trở thành đối tác sao?"
"Ưm!?"
"Thậm chí, cái thái độ ngay từ đầu đã từ bỏ nỗ lực như vậy, còn khiến bản thân hạn chế khả năng, đánh mất cơ hội gặp gỡ đối tượng xứng đáng làm đối tác, và xa hơn nữa, còn dẫn đến tình trạng kết hôn muộn, giảm tỷ lệ sinh con trong xã hội hiện đại nữa kìa."
"Ưm gừ gừ...?"
"Vậy thì chúng ta hãy nghe ý kiến của khán giả đi. Ai ủng hộ suy nghĩ của Akky, xin hãy vỗ tay."
...
............
..................
Yên lặng.
Sự tĩnh lặng như mặt trăng ở phía sau bao trùm cả khán phòng.
"Vậy thì tiếp theo, ai ủng hộ suy nghĩ của tôi, xin hãy vỗ tay."
Rào rào rào rào!
Hú hú hú!
Vang vang vang bùng bùng phát phát!
Khán giả đáp lại bằng một sự nhiệt tình áp đảo.
"Ưm ưm ưm, cái cảm giác bị cô lập áp đảo này...!"
"Thế nào Akky? Có vẻ tình thế đã rõ như ban ngày rồi đúng không?"
"... Hì hì hì, ừm, chuyện đó thì chưa chắc đâu nhé?"
"Ồ. Cậu có vẻ tự tin quá nhỉ. Cứ như thể vẫn còn giữ lại quân bài tẩy cuối cùng vậy."
"Đúng thế. Tôi vẫn còn một lý do quyết định và áp đảo để không chấp nhận lời cầu hôn của cô đấy...!"
"Thật thú vị. Cậu có thể cho tôi nghe được không?"
"Được thôi, để tôi cho cô nghe. Quân bài tẩy của tôi, và cũng là mũi tên thứ ba mà khán giả đã chỉ ra — đúng thế, đó là thời điểm! Tiền bạc và tình yêu đều quan trọng, nhưng lợi thế của trời, lợi thế của đất, và lợi thế của người, tất cả những điều này phải hội tụ thì sự kiện lớn là hôn nhân mới có thể khởi động được! Thế nào!? Hôn nhân vốn đã là chuyện lằng nhằng đủ thứ, vậy liệu thời điểm hiện tại có thể nói là thích hợp đối với chúng ta không!? Cô có thật sự nghĩ rằng chuyện kết hôn mà hôm nay cô đột ngột nhắc đến lại có thể thành công một cách qua loa như thế này sao!?"
Tôi chỉ tay thẳng vào cô ấy, giống như một công tố viên đang trưng bằng chứng ra trước mặt một tên tội phạm đang kêu oan.
Còn Nasuhara-san thì điềm nhiên mở miệng:
"Việc đặt chỗ ở nhà thờ tiệc cưới thì tôi đã làm xong rồi."
"Cái gì, hành động nhanh quá vậy!?"
"À nhân tiện, địa điểm là chính ngôi đền này, nơi đang diễn ra lễ hội đó."
"Cái gì! Gần vậy sao?!"
"Và ngay sau khi buổi trình diễn múa thần Kagura cúng tế của chúng tôi kết thúc, đám cưới sẽ được tổ chức ngay lập tức đấy."
"Diễn biến nhanh thế?!"
Nasuha-san cứ thế tỉnh bơ nói ra những điều thật khủng khiếp.
Từ phía khán giả vang lên tiếng cười, tiếng vỗ tay và những lời reo hò cổ vũ.
"Không không không không! Khoan đã cô ơi! Tôi có nghe chuyện đó bao giờ đâu!"
"Đương nhiên rồi. Giờ tôi mới nói mà."
"Sao lại vênh mặt nói thế!? Mà cái đó là đùa thôi đúng không!? Chắc chắn là tôi có thể coi đó là đùa thôi mà đúng không?!"
"Cậu thấy tôi giống loại phụ nữ hay đùa cợt à?"
"Việc chúng ta đang đứng trên sân khấu hài đã thấy lời nói đó có gì đó sai sai rồi, nhưng đúng là cô trông có vẻ sẽ làm thật những chuyện như vậy đó!"
"À thì, tôi chưa được bố mẹ đồng ý, nên chắc là thành ra phải bỏ trốn thôi."
"Phải bỏ trốn nghĩa là cô chả nghĩ gì đến thời điểm thích hợp cả đúng không?!"
"Không sao đâu. Với khả năng gây hài của tôi và cậu, sau này chúng ta sống trong giới giải trí tha hồ mà kiếm tiền."
"Khừ, lại còn khéo léo lái câu chuyện sang hướng đó nữa chứ! Tôi phải công nhận tài ăn nói của cô thật lão luyện! Mà đúng là, nếu lập cặp với cô, tôi thấy việc làm nghề hài cũng không phải là bất khả thi... hay lại là do tôi nghĩ vậy, hay đúng hơn là... thật ra lại là do mình tưởng tượng ra...? Ưm... Chuyện này khó nghĩ bất ngờ đó...! Ô ồ, tôi phải làm sao đây!"
Tôi ôm đầu, hoảng loạn.
Từ khán giả vang lên những tiếng la ó đầy tích cực như "Tốt lắm cậu ơi!", "Cứ làm tới đi!", và nghe vậy, tôi vội vã đáp lại trong tiếng kêu thét, tựa như "Nếu bị nói thế thì tôi sẽ nghĩ thật mất thôi mà!?"
Với một diễn biến bất ngờ, cả hội trường vô cùng sôi động.
Mặc dù bị cuốn theo sự phấn khích của khán giả, tôi vẫn tiếp tục bày tỏ ý muốn kháng cự: "Thôi đi mà! Thật sự là xin đừng như vậy nữa!"
"Xin hãy đợi một chút."
Đúng lúc đó, Nasuha-san đã dùng giọng bình tĩnh để chặn đứng sự hỗn loạn.
"Mọi người bình tĩnh nào. Việc ép cậu ấy đưa ra quyết định theo cách này là không hay đâu. Yêu cầu một thanh niên đang trong trạng thái bối rối, hỗn loạn, tại một nơi xa rời cuộc sống thường ngày như thế này phải đưa ra phán đoán chính xác, đó là một việc quá tàn nhẫn."
"...Nasuha-san?"
"Xin lỗi cậu nhé Akky."
Người bạn diễn của tôi nói lời xin lỗi với vẻ mặt nghiêm trang.
"Việc dồn cậu vào thế khó như vậy thật không công bằng. Tuyệt nhiên tôi không hề có ý đó, nhưng xét về kết quả thì không thể không nói trách nhiệm thuộc về tôi."
"À ừm... không sao đâu. Đừng bận tâm. Tôi cũng không để ý đâu."
"Nhưng tôi chỉ muốn cậu hiểu điều này thôi. Tôi, thực sự rất ngưỡng mộ tài năng của cậu. Nếu có thể lập cặp với cậu và làm mưa làm gió trong giới giải trí, tôi dám khẳng định không có điều gì hạnh phúc hơn thế nữa."
"Ơ, thật sao. Nhưng xin lỗi Nasuha-san, tôi thì—"
"Không cần nói hết đâu. Đương nhiên tôi hiểu mà, cậu có con đường riêng của cậu để theo đuổi, và tôi cũng có nhiều ràng buộc. Bỏ lại tất cả những điều đó để dấn thân vào con đường hài kịch thì không thực tế chút nào. Nhưng này Akky, tôi nghĩ thế này. Vì cả hai chúng ta đều có tài năng đến nhường này, thì thỉnh thoảng nên tạo cơ hội như thế này, để được lên sân khấu biểu diễn hài thì thật tốt biết mấy. Và nếu có thể làm cho khán giả vui như hôm nay, thì đó chẳng phải là một điều tuyệt vời sao?"
"Nasuha-san..."
Nasuha-san mỉm cười nhìn tôi đang bối rối.
Nasuha-san đưa tay ra.
Tôi hơi lưỡng lự một chút rồi—nắm chặt lấy tay cô ấy. Thật chặt, thật chặt.
*Chát chát chát*
*Chát chát chát*
Tiếng vỗ tay từ đâu đó trong khán giả bỗng vang lên, dần dần trở thành một làn sóng âm thanh, bao trùm cả khán phòng như một đợt thủy triều. Đó không phải là một tràng pháo tay dữ dội, mà là ấm áp, dịu dàng, nhưng lại tràn đầy nhiệt huyết.
Giờ đây, ngôn ngữ đã không còn cần thiết nữa.
Chúng tôi, những người đã trao nhau cái bắt tay thật chặt, đã trở thành những người có sợi dây liên kết chân thành sâu sắc, và trở thành những cá thể có thể hiểu nhau chỉ qua ánh mắt. Đối với chúng tôi, ngôn ngữ chẳng qua chỉ là một công cụ quá đỗi bất tiện. Bởi vì chúng tôi có thể hiểu rõ mọi thứ từ từng cử chỉ nhỏ, từng động tác ngón tay, hay thậm chí một cái nhíu mày của đối phương.
Đúng vậy.
Mối quan hệ của chúng tôi mới chính là thứ duy nhất trên thế giới xứng đáng được gọi là sự hợp tác chân chính—
"À mà chuyện cát-xê ấy. Chúng ta thỏa thuận tỉ lệ chín một có được không?"
"Này! Ngay tại đây á!? Ngay lúc này lại nói chuyện cát-xê sao!? Đang lúc mọi thứ dần trở nên tốt đẹp thế này mà!?"
"Cậu hãy chấp nhận điều kiện đó đi. Vì tình nghĩa vợ chồng mà."
"Hơn nữa, chuyện kết hôn không biết từ bao giờ đã trở thành chuyện mặc định rồi!"
"À, sau khi kết hôn, tôi vẫn có thể là một người trung thành với chủ nghĩa Gia-i-a-nít chứ?" (Giantism – ý nói đòi hỏi, bá đạo, giành phần lớn)
"Vậy thì phân chia cát-xê làm gì nữa! Thôi rồi!"
*Tung tăng tung teng ♪*
*Teng teeng tung tung ♪*
Ngay lúc tôi thốt lên lời "chê bai" cô nàng Nasuha-san, thì tiếng nhạc cụ mở màn vang lên đúng lúc.
Tiếng vỗ tay như sấm dậy từ phía khán giả, và chúng tôi, sau khi kết thúc buổi biểu diễn, vội vàng rút vào cánh gà—.
*
"Thật tốt quá."
Đó là câu đầu tiên cô ấy nói khi trở về.
Trong phòng chờ tạm thời ở hậu trường. Ngay sau khi nhiệt huyết của buổi biểu diễn vẫn còn chưa nguôi.
"Thành công ngoài mong đợi, và được khán giả đón nhận hơn cả tưởng tượng. Với thành quả này, trước mắt sẽ không bị dán mác làm mất mặt đâu."
"...Đúng vậy. Thật sự là như vậy."
Tôi thả lỏng cơ thể, ngả người xuống ghế sofa, nói:
"Không không, nói sao nhỉ. Căng thẳng và nói nhiều quá khiến họng tôi khô khốc. Tôi cứ lo không biết lúc nào thì khản tiếng nữa chứ."
"Việc khản tiếng trên sân khấu là điều đáng xấu hổ nhất đối với một nghệ sĩ hài mà. May mắn là buổi biểu diễn đầu tay này đã không bị tì vết gì."
"Tôi không phải nghệ sĩ hài mà"—tôi nghĩ câu nói quen thuộc này chắc không có đủ sức lực để nói ra lúc này.
Tôi lấy chiếc khăn ẩm đã được chuẩn bị sẵn phủ kín mặt, đồng thời hồi tưởng lại "buổi biểu diễn đầu tay" vừa rồi.
"Ban đầu tôi đã nghĩ không biết sẽ thế nào."
"Ý cậu là 'sẽ thế nào'?"
"Thì đó, vì nó diễn ra quá bất ngờ, và tôi đã nói đi nói lại nhiều lần rồi đó, tôi chỉ là một kẻ nghiệp dư, lại còn chẳng có buổi diễn tập nào ra hồn. Cứ nghĩ bình thường thì chắc chắn sẽ thất bại thảm hại chứ? Thật lòng tôi vẫn thấy rất may mắn vì nó đã thành công tốt đẹp."
"Thật sao? Tôi thì đã tự tin vào thành công rồi."
Nasuha-san không ngồi xuống sofa, mà khoanh tay đứng đó:
"Tôi đã tin rằng Akky là kiểu người có thể thích nghi và bùng nổ khi gặp tình huống bất ngờ. Và cũng là kiểu người có thể phát huy giá trị thực sự của mình trong những lúc như thế. Thậm chí nếu chuẩn bị quá kỹ lưỡng, có thể lại làm giảm đi sự tự nhiên của cậu. Vì vậy, tôi nghĩ việc kéo cậu lên sân khấu một cách mạnh mẽ, đúng với tinh thần ngẫu hứng ấy, là cách tốt nhất."
"...Giả sử là như vậy đi, nhưng những chuyện thế này thì thật sự quá hại tim."
"Nhưng kết quả thực tế đã chứng minh rồi đó? Từ một buổi nói chuyện tự do không chuẩn bị gì, chúng ta đã tương tác với khán giả, dần dần phát triển thành một màn tấu hài đúng nghĩa, và cuối cùng còn có một cái kết khá ổn—đương nhiên là vẫn khiến khán giả thích thú. Thành thật mà nói, tôi nghĩ kết quả này còn hơn cả mong đợi nữa chứ."
"À thì... đúng vậy nhỉ. Tôi nhìn cũng thấy cảm giác khá tốt mà."
"Là nhờ cậu đó Akky. Mặc dù không mấy nhiệt tình, nhưng khi lên sân khấu thật, cái động lực khiến cậu say mê dẫn dắt câu chuyện thật sự đáng được ngợi khen. Đây là thực lực của cậu, cậu nên tự hào hơn nữa đi."
"Thật sao. Ước gì là vậy."
"Đương nhiên cũng không thể quên được rằng sự thể hiện xuất sắc của Akky là nhờ có nền tảng năng lực cơ bản cao của tôi đó."
"Vâng vâng, tôi biết rồi mà. Những lời 'chọc cười' của Nasuha-san đúng là rất dễ cho tôi 'phản bác' lại, cô đã giúp tôi rất nhiều đó, ừm."
"Vậy thì, thỏa thuận tỉ lệ cát-xê tám hai là hợp lý nhất đó nhỉ?"
"Ơ! Còn lôi chuyện đó ra nữa sao?!"
"Cậu thật tham lam đó Akky. Vậy thì tôi sẽ nhường đến bảy ba. Hơn thế nữa thì không được một đồng nào đâu."
"Thôi rồi!"
Tôi thốt lên lời "phản bác" một cách sắc bén.
Không không, mà nói thật chứ. Buổi biểu diễn đầu tiên thót tim cuối cùng cũng xong xuôi rồi, cho tôi nghỉ ngơi chút đi mà. Cô cứ chọc ghẹo liên tục như thế, tôi sẽ phản xạ mà "chê bai" lại đó...
Thôi vậy.
Dù sao thì, cũng chỉ nên nghỉ ngơi đến đây thôi.
Vừa kết thúc một công việc lớn, nhưng còn một công việc lớn hơn đang chờ.
"À mà Nasuha-san này."
"Chuyện gì?"
"Chuyện kết hôn nọ kia lúc nãy ấy. Cô nói thật đúng không?"
"…………"
Nasuha-san im lặng.
Tôi cũng bị lây mà im lặng theo.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau.
Nasuha-san vẫn vẻ mặt lạnh tanh thường lệ. Tôi chỉ đơn thuần nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Rồi khoảng mười giây sau.
Nasuha-san quay gót, ngoảnh lưng lại phía tôi.
"...Nasuha-san?"
"Chúng ta nói chuyện trong tư thế này đi. Nhân tiện, mọi lời phàn nàn về việc quay lưng lại nói chuyện là bất lịch sự, tôi sẽ không tiếp nhận bất cứ lời nào đâu."
"Ừm, à thì. Tôi không sao."
"À mà câu hỏi vừa nãy ấy."
Cô ấy xoắn sợi tóc mai bằng ngón tay, nói:
"Nói thẳng ra thì, không phải là không phải không phải là không phải không phải không phải không phải là không đúng đâu."
"...Đâu đâu là 'thẳng thắn' vậy?"
"Tôi sẽ không nói hai lần đâu."
"Không không. Đừng nói hai lần mà hãy nói khoảng ba lần đi. Tôi nghe không rõ mà cuối cùng cũng không biết là đằng nào."
"Thật hay đùa, tôi nghĩ đó là một câu hỏi rất triết học. Là thật khi nói là đùa, và là đùa khi nói là thật. Có thể là đùa nhưng điều ngược lại cũng đúng. Đây là vấn đề nên được xem xét tương đồng với một câu hỏi thiền tông, và tôi tin Akky cũng sẽ đồng tình rằng đây là một luận đề xứng đáng để các nhà triết học trên thế giới dốc hết sức nghiên cứu đến sứt đầu mẻ trán."
"Không phải chuyện phức tạp đến thế đâu. Tôi nghĩ đó chỉ là một lựa chọn đơn giản 'Có' hay 'Không' thôi mà."
"Chuyện Akky nói phức tạp thật đó."
"Không phải ngược lại sao? Chính cô mới là người làm mọi chuyện phức tạp hơn chứ."
Trước lời phản bác của tôi, Nasuha-san "ưm" một tiếng.
Cô ấy vẫn quay lưng lại phía tôi.
"Tôi nghĩ cũng có câu nói 'Kế sách quý ở chỗ kín đáo'."
"À vâng."
"Thế nên việc giữ bí mật câu trả lời ở đây sẽ tạo cảm giác như một bí mật được giấu kín, và đồng thời còn thu hút được nhiều sự chú ý hơn. Tôi thấy rất tuyệt đó."
"À vâng. Thật sao?"
"Nhân tiện, nói tiếng Anh thì là 'Good' đó."
"Cái trò đùa đó khó mà đỡ được. Mặc dù phát âm thì hay thật."
"Vậy nên, về chuyện này, chúng ta hãy thỏa thuận theo hướng cho qua đi có được không?"
"Ừm. Nếu cô thấy ổn với điều đó."
"…………"
Nasuha-san lại im lặng.
Tôi cũng im lặng theo.
Tôi lặng lẽ nhìn vào lưng bạn diễn. Mặc dù không run rẩy, nhưng tôi có thể thấy rõ vai, cánh tay, toàn bộ cơ thể cô ấy đang căng cứng khủng khiếp.
"Này Akky."
"Ừm."
"Hiện tại tôi đang quay lưng lại phía cậu, nhưng cậu có biết tại sao không?"
"Ừm. Chắc là tôi hiểu."
"Vậy thì, chúng ta hãy dừng lại ở đây có được không? Cát-xê chia năm mươi năm mươi—không, thậm chí cậu có thể lấy hết cũng được."
"Cát-xê thế nào cũng được. Nhưng nếu cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, thì tôi cũng không sao đâu."
"...Sao cậu lại cứ hành hạ tôi như vậy chứ?"
"Tôi không có ý đó đâu mà... Tôi chỉ nghĩ, tôi muốn làm sao để cả cô và tôi đều không phải hối tiếc thôi. Có lẽ giờ đây cô đang thực sự dốc hết lòng, hết sức mình từ tận đáy lòng mà."
"......Ư ư ư ư ~"
Nasuha-san lại "ưm" một tiếng. Cô ấy khẽ động đôi vai thon gọn của mình. Một cử chỉ cực kỳ hiếm thấy.
"Này Akky."
"Ừm."
"Tôi không biết phải giải quyết tình huống này như thế nào nữa."
"Tất nhiên là có thể phớt lờ cho qua được thôi. Nhưng cô không muốn điều đó đúng không? Nhân tiện, tôi cũng không muốn đâu."
"Trông thế này thôi chứ tôi cũng khá lo lắng đó. Lý do thì khỏi phải nói, là cô bé đáng yêu tên Gin Gin—người đã đuổi theo cậu mà chuyển trường tới ấy. Nếu Gin Gin chủ động tiếp cận Akky theo cách đó, và vẫn tiếp tục tích cực tán tỉnh thì, theo lẽ thường tình, tôi làm sao có thể đứng yên được chứ."
"Ừm. Tôi hiểu."
"Arisa-san, hội trưởng hội học sinh và hai chị em nhà Hime-no-koji, ngay từ đầu đã không che giấu tình cảm của mình dành cho Akky, nên tôi lại chẳng mấy bận tâm. Nhưng nếu Gin Gin hành động như vậy thì mọi chuyện sẽ khác, đó là điều ai cũng có thể thấy rõ ràng mà phải không?"
"Ừm. Đại khái là tôi hiểu."
"Mà tôi cũng nghĩ thế này, trong chuyện vừa rồi giữa Akky và Gin Gin. Có lẽ Gin Gin cũng đã trải qua cảm giác khó xử tương tự như tôi bây giờ, và cô ấy đã chịu đựng được. Về điểm đó thì tôi không thể không kính trọng cô ấy."
"Đúng vậy. Tôi cũng rất kính trọng cậu ấy."
"Căn bản là Akky mới là người có lỗi đó."
"Là sao?"
"Bởi vì ngay từ đầu, tôi đã thể hiện rõ thái độ của mình rồi. Vậy mà Akky lại có ý gì mà cứ lướt qua nó một cách dễ dàng. Vì thế tôi không thể quyết định nên có thái độ như thế nào, và cuối cùng cứ loanh quanh với một phản ứng nửa vời. Nếu Akky là một người bình thường hơn một chút, và là kiểu người chỉ đơn thuần chấp nhận lời nói của tôi theo đúng nghĩa đen thì. Chắc chắn mọi chuyện đã không rắc rối đến nhường này rồi."
"À thì, giờ nghĩ lại thì đúng là như vậy thật. Nhưng mà, cô rất khó hiểu mà. Ý tôi là, mọi thứ cứ đột ngột thôi mà. Diễn biến quá nhanh mà. Vì thế, rất tiếc là khả năng của tôi cần thời gian để thực sự hiểu được con người cô, nói đúng hơn là vậy."
"Về điều đó thì tôi cũng có quyền thanh minh mà. Thứ nhất là—"
"Khoan đã, khoan đã."
Mọi chuyện đã đi hơi lạc đề rồi, nên tôi phải đưa nó về đúng quỹ đạo.
"Có lẽ cô còn nhiều điều muốn nói, nhưng hãy tạm gác lại chúng đã. Chúng ta cố gắng bước tiếp được không? Có lẽ nếu dừng lại ở đây, mọi chuyện sẽ thực sự trở nên rắc rối hơn nhiều. Tôi cảm thấy sẽ không thể nhìn về phía trước được nữa. ...Đúng không?"
"......Ư ư ư ư ~"
Cô ấy lại "ưm" một tiếng.
Vẫn không quay lại nhìn tôi. Nghĩa đen là cứ quay lưng lại.
Tôi cố gắng trấn an bản thân đang nôn nóng. Tôi tự nhủ rằng lần này không giống với trường hợp của Ginbei. Nasuha-san có tính cách khác với Ginbei, và cách cô ấy tương tác với tôi cũng hoàn toàn khác. Hơn nữa, tôi cũng là một sinh vật biết học hỏi mà. Tôi không muốn vội vàng như lần đó nữa.
Hả?
Đã đủ vội vàng rồi sao?
Tôi sẽ không tiếp nhận lời phàn nàn đó đâu. Nếu bỏ lỡ thời điểm này thì tôi cũng sẽ không thể tiến lên được nữa. Tôi cũng căng thẳng trong những tình huống như thế này, tôi không quen, và cũng chẳng có tầm nhìn nào cho rằng làm thế này thì chắc chắn sẽ tốt.
Nhưng tôi tin. Tôi tin rằng đây sẽ là nền tảng để xây dựng một mối quan hệ lành mạnh và tốt đẹp hơn cho cả tôi và cô ấy—nhỉ?
Cứ thế, sự im lặng kéo dài bao lâu không rõ.
Tiếng nhạc lễ hội từ xa, từ gần vọng lại, và tiếng gọi yêu cầu biểu diễn lại buổi "phỏng vấn tự do" Kagura vẫn còn văng vẳng trong phòng chờ.
Nasuha-san vẫn quay lưng lại, chỉ đưa mắt nhìn tôi.
Với vẻ cực kỳ rụt rè, một thái độ ngần ngại không giống với cô ấy thường ngày, cô ấy nói:
"Tôi này."
"Ừm."
"Tôi thích cậu."
"Ừm."
"Đây không phải là đùa hay ẩn dụ gì cả. Mà là ý tôi thích một người đàn ông với tư cách là một người phụ nữ. Không liên quan đến việc là đồng nghiệp hội học sinh hay là bạn cùng nhà, tôi đang nói là tôi có tình cảm yêu đương với cậu."
"Ừm. Tôi hiểu rõ mà."
"…………"
"…………"
"…………"
"…………"
"À ừm. Hết rồi."
Nasuha-san nói xong, khẽ cúi đầu và lại quay mặt về phía trước.
Ừm.
Không biết diễn biến này là thế nào nữa.
Nhắc lại lần nữa là xin đừng trách tôi. Bản thân tôi cũng không biết phải làm gì, với lại, mối quan hệ giữa tôi và Nasuha-san lẽ ra cũng chẳng thể nào thuận buồm xuôi gió được mà.
"Này Akky."
"Ừm. Chuyện gì vậy Nasuha-san?"
"Tôi nghĩ mình xứng đáng được nghe thêm nhiều lời nữa."
"Đúng vậy. Tôi cũng hoàn toàn nghĩ thế. Nhưng tôi thì có một bài học là đã quá vội vàng trong trường hợp của Ginbei rồi. Và khi muốn áp dụng bài học đó, tôi hơi chùn bước một chút, vâng."
"Ví dụ như?"
"Ừm... Ví dụ như, về việc tôi có nên nói ra câu trả lời cho lời tỏ tình của cô hay không thì—"
"Không cần nói cũng được."
"Đúng vậy. Điểm đó tôi cũng đã học được từ lần trước."
"Ừm, tôi cũng chẳng muốn nghe. Tôi không hề nghĩ rằng chỉ cần bày tỏ ý muốn và nó được truyền đạt thì mọi chuyện sẽ tự động dẫn đến một kết thúc hạnh phúc đâu. Chẳng có ai lại muốn xem bài kiểm tra mà mình biết chắc là 0 điểm cả đúng không? Cũng giống như vậy đó."
Nasuha-san nói xong, thở dài.
Vẫn quay lưng lại, và hai dái tai cô ấy ửng đỏ.
"Nhưng thật tốt quá."
"Là sao?"
"Cuối cùng cũng truyền đạt được."
Dường như Nasuha-san đã mỉm cười, theo cảm nhận của tôi. Không có cách nào để xác nhận. Cô ấy vẫn tiếp tục quay lưng lại phía tôi.
"Nhờ vậy mà nỗi lòng tôi đã được giải tỏa. Mặc dù đã đi một đoạn đường dài, nhưng cái cảm giác nắm chặt tay vì căng thẳng cũng đáng giá rồi. Và, ừm, tôi đã hiểu rõ cảm xúc của Gin Gin rồi. Chỉ cần một nỗi lòng được giải tỏa thôi, mà cảnh vật nhìn thấy lại khác biệt đến thế này... Tôi cũng hiểu vì sao cô ấy lại vui vẻ phấn khích mà hành động không giống với mình nữa."
"...Vậy là cô cũng sẽ giống Ginbei sao?"
"Không. Đó không phải là phong cách của tôi."
Nasuha-san nói xong, vén mái tóc một cách sang chảnh.
Vẫn quay lưng lại phía tôi.
"Cảnh vật có khác đi, tâm trạng có thay đổi thế nào đi nữa, tôi vẫn là tôi, và cậu vẫn là cậu thôi phải không? Tôi vừa thay đổi, nhưng lại chẳng có gì thay đổi cả. Như thế là tốt rồi."
"Thay đổi nhưng chẳng có gì thay đổi. Đúng là một câu hỏi thiền tông."
"Giải thích thế nào tùy cậu. Chỉ là, tôi không ngừng tiến về phía trước. Mà ngược lại, tôi muốn cậu nghĩ rằng tôi đã bước một bước để tiến xa hơn nữa kìa."
"Vậy à. Tôi hiểu rồi."
Nếu vậy thì tôi phải thể hiện thôi.
Sự kính trọng và lòng biết ơn. Bất kể cô ấy nghĩ gì, dù đó có là điều không đúng trọng tâm đối với cô ấy đi nữa. Đương nhiên là tôi sẽ không nói ra đâu? Không nói bằng lời, đó chính là cách tôi thể hiện sự kính trọng của mình đối với cô ấy.
"À mà Nasuha-san này."
"Chuyện gì?"
"Có thể quay mặt lại nói chuyện được không? Đang nói chuyện quan trọng mà không đối mặt thế này, tôi thấy khó chịu kinh khủng—"
"Không thích đâu."
"...Cắt phăng đi nhanh vậy."
"Đương nhiên rồi. Giờ mà để cậu nhìn thấy mặt tôi, tôi sẽ chết mất."
"Quá đáng rồi đó."
"Nếu phải để cậu nhìn thấy mặt tôi bây giờ, thà tôi tiêu diệt cậu rồi chết theo còn hơn."
"Cực đoan thật đó."
"Nhưng nếu cát-xê chia 10-0 thì lại là chuyện khác đó."
"Nhẹ nhàng kinh... Mà này, cô vẫn còn lôi chuyện đó ra nữa hả. Với lại, có thật sự có cát-xê không? Nếu có thì chia cho tôi phần của tôi nhé? Tôi cũng đã làm việc xứng đáng với nó mà."
"Khừ. Điều đó còn tùy vào công việc sắp tới của Akky nữa."
"Không phải chuyện sắp tới hay không. Tôi đang nói đến cát-xê của công việc vừa rồi cơ mà?"
"Nghỉ một chút rồi chúng ta sẽ đi biểu diễn Encore thôi."
Nasuha-san phớt lờ lời phản đối của tôi.
Khoan đã, hình như cô ấy vừa nói ra một điều gì đó thật kinh khủng phải không?
"Nếu trong buổi biểu diễn tự do lần thứ hai, Akky có thể chứng minh thực lực của mình là thật chứ không phải chỉ là may mắn, tôi sẽ vui vẻ chia cho cậu phần cát-xê. Khoảng 9-1."
"Sao cô keo kiệt đến thế hả—mà bỏ qua chuyện đó đi. Cái gì? Encore là thật sao? Biểu diễn thật á?"
"Làm chứ. Thật đấy."
Cô ấy liếc nhìn ra ngoài phòng chờ, nói:
"Bởi vì, đã khá lâu kể từ khi buổi biểu diễn vừa rồi kết thúc, mà tiếng gọi yêu cầu Encore thỉnh thoảng vẫn còn văng vẳng đúng không? Khán giả cũng chẳng chịu về, e rằng nếu chúng ta không ra thì sẽ không kết thúc được đâu."
"Không không. Nhưng tôi, tôi đã cạn kiệt sức lực sau buổi diễn vừa rồi rồi."
"Nghệ sĩ hài chỉ cần cái miệng hoạt động là có thể kiếm sống được rồi."
"Đúng là vậy nhưng tôi đâu phải nghệ sĩ hài. Và tự tôi nói ra thì cũng hơi kỳ, nhưng thành công vừa rồi giống như một phép màu vậy đó? Một người nghiệp dư tay không mà có thể làm chủ sân khấu khá tốt và nhận được sự hưởng ứng thì tôi nghĩ không thể làm được lần thứ hai đâu."
"Cậu đã có kinh nghiệm thực chiến rồi nên không sao đâu. Ngược lại, vì đã tích lũy kinh nghiệm, chắc chắn cậu có thể trình diễn một buổi nói chuyện chất lượng hơn lần trước đó."
"Cái nhìn lạc quan đến vậy sao... Mà này, có lẽ cô đã hoàn toàn quên rồi nhưng. Chúng ta đang tạm ngừng công việc ở chi nhánh 'Shirahama' để đến đây đó? Thời gian đâu có dư dả thế đâu? Cô có hiểu điều đó không?"
"Chúng ta đi thôi."
Sau khi phớt lờ tôi không biết bao nhiêu lần, Nasuha-san mở cửa phòng chờ.
"Khách hàng là thượng đế, để họ chờ lâu quá sẽ làm hỏng danh tiếng của chúng ta. Bước ra một cách dứt khoát, mang lại thật nhiều tiếng cười vang dội, và kết thúc buổi biểu diễn Kagura trong một cái kết viên mãn sẽ là món quà ý nghĩa gửi đến những người bạn vẫn đang nỗ lực ở chi nhánh 'Shirahama' đó."
"Quà ý nghĩa gì chứ. Họ chưa chết mà. Mọi người đều còn sống mà."
Vừa "chê bai" cô ấy, tôi vừa nghĩ.
Đúng là phong cách của cô ấy mà.
Kiểu hành xử này, kiểu sống này, và cả cái sự giấu mình này, chính là con người Nasuha Anastasia.
Dù xưa hay nay đều khó mà dây vào, ăn nói hoạt bát, mặt lạnh như tiền, không biết cô ấy sẽ nói ra điều gì—
Thông minh, học giỏi, gia đình có công ty lớn, phần lớn mọi việc đều làm trôi chảy vậy mà đến những chuyện quan trọng lại vụng về, và đẹp đến đáng sợ—
Và trên hết, là người đã yêu Akihito Hime-no-koji, đã yêu tôi.
Mấy năm nữa, chúng tôi sẽ có cuộc sống thế nào, tôi cũng không thể nào biết được.
Ước gì.
Dù bằng cách nào đi nữa, chúng tôi cũng sẽ được hạnh phúc.
Mong rằng con đường tôi đi và con đường cô ấy đi, luôn có ánh sáng.
Dù là những người có duyên, những người mà con đường của họ đã giao nhau, cho dù một ngày nào đó sẽ phải chia ly. Dù chúng tôi có trở thành những con người thế nào, và mối quan hệ ra sao. Dù trong quá khứ hay tương lai, mong rằng chúng tôi vẫn có thể ngẩng cao đầu mà bước tiếp—
"À mà Akky này."
"Ừm. Chuyện gì?"
"Tôi thật sự muốn lập cặp tấu hài với cậu đó."
"Ừm. Chuyện đó thì tôi cũng đã dần hiểu ra rồi. Một người xuất sắc, nổi tiếng, có tương lai đầy hứa hẹn như cô, sao lại muốn tấu hài chứ, tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng đó cũng là cá tính của cô mà."
"Vậy nên, sắp tới chúng ta sẽ đến Hiệp hội Tấu hài Kamigata để chào hỏi ra mắt. Cậu hãy giữ lịch trống nhé."
"...Đến mức đó thì tôi không biết đâu là thật nữa rồi. Cô có thật sự định sống bằng nghề đó không? Những buổi như hôm nay, hay cùng lắm là biểu diễn ở lễ hội học đường, những thứ đó không được sao?"
"Và tôi thật sự muốn kết hôn với cậu đó."
"...Akiko ngày nào cũng cầu hôn tôi, nhưng đó là lời cầu hôn thật sự của cô đúng không. Tôi thấy hơi ngượng, mà nói thẳng ra là, không phải tỏ tình hay cầu xin hẹn hò mà lại đi thẳng vào chuyện đó luôn, cái cách cô nói ra một cách nhẹ nhàng như chẳng có gì vậy đúng là một bước nhảy vọt rất đặc trưng của cô đó."
"Tôi đêm nào cũng nghĩ đến cậu mà tự sướng cũng là thật đó."
"Khoan đã, cái gì thế kia!? Cái đó mà cũng tiết lộ được sao!? Thậm chí đó phải là chuyện tuyệt đối không được để lộ ra chứ!? Vậy mà sao cô có thể nói với vẻ mặt tỉnh bơ như thế tôi không thể hiểu nổi! Với lại tôi phản đối việc dùng những từ ngữ như thế một cách công khai đó!"
"Nhân tiện, chuyện phát sóng trực tiếp là giả đó."
"Cái đà này mà cô lại tiện thể thú nhận chuyện đó sao!"
"Thật ra, tất cả khán giả đều là diễn viên quần chúng đó."
"Thế thì buổi biểu diễn Encore đâu còn ý nghĩa gì nữa?!"
*
...À thì, cứ như thế.
Chúng tôi vừa cãi nhau chí chóe, vừa tiến về sân khấu lần thứ hai.
Nhưng mà, vì là cô ấy, nên những gì vừa nói chắc phải thật đến chín phần mười. Cô ấy cứ chực chờ sơ hở của tôi là tung chiêu hiểm, khiến tôi khó đối phó vô cùng. Chà, không biết tôi và cô ấy sẽ tiếp tục mối quan hệ này ra sao trong tương lai nữa đây.
Ước gì.
Nasuha-san có thể trở thành một người dễ đối phó hơn một chút.