Yêu anh trai thì có sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Catherine: The Novel

(Hoàn thành)

Catherine: The Novel

Ryo Kawakami

Trò chơi Catherine nay cuối cùng đã xuất hiện dưới dạng tiểu thuyết!

10 5

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

(Hoàn thành)

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

Kazuaki Emoto

Khi quá khứ, sự phản bội và những người phụ nữ giao nhau, câu trả lời nào đang chờ anh ở cuối mê cung của hiện thực và cơn mơ?

7 6

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

(Hoàn thành)

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

内藤了

“MUD MOLAN (Mad Moran)” – cái tên Freud đặt cho con quái vật trong giấc mơ. Những ai nhìn thấy nó đều lần lượt chết trong những cái chết bí ẩn.

8 14

Gods’ Games We Play

(Đang ra)

Gods’ Games We Play

Sazane Kei

Và thế là, cuộc Đấu Trí Đỉnh Cao giữa một chàng game thủ thiên tài, một cựu thần (tình cờ lại là một cô gái), và những người bạn chính thức bắt đầu!

8 3

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

(Hoàn thành)

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

滝井みらん

Lo lắng cho cô, Himuro chẳng màng giải thích mà đưa cô về căn hộ cao cấp của mình.“Những gì anh muốn, nhất định anh sẽ có được.

14 4

Tập 10 - Chương 4

Ngày 5 tháng 9.

Những ngày qua, sóng gió cứ ập tới liên hồi, nhưng đáng tiếc là con sóng cuồn cuộn này vẫn chưa chịu dừng lại.

Tối hôm ấy, khi tôi đang cố tranh thủ chút thời gian để làm nốt bản thảo thì điện thoại bỗng reo.

“Yahu! Khỏe không đó, A-ki-tô cưng?!”

Giọng nói vẳng qua loa ngoài cao vút, hào hứng tột độ, âm lượng cũng cực đại, nói chung là tổng hòa của những gì "cao nhất", vang vọng khắp nơi. Thật tình, chỉ nghe thôi cũng đủ khiến tôi thấy mệt mỏi, thế nhưng đây lại là người mà tôi không dám lẳng lặng cúp máy.

“Dạ, cháu vẫn khỏe nhờ ơn dì. Còn dì thì sao ạ?”

“Dì cái gì mà dì, nghe chối tai quá! Tao với mày chỉ cách nhau bốn tuổi thôi, gọi tên ra cho tự nhiên! Với lại đừng có khách sáo làm tao ghê răng!”

“Tuổi tác gần nhau nhưng vẫn phải giữ thứ tự ạ. Dù không cùng huyết thống thì dì vẫn là dì, và cho dù dì có khuyến khích cháu hỗn hào thì cháu vẫn sẽ kính trọng người lớn. Đó mới là lễ nghĩa cơ bản ạ.”

“Há há. Đồ chẳng đáng yêu chút nào! Đúng là chẳng đáng yêu chút nào như hồi xưa! Akito hồi xưa dễ thương hơn nhiều, tao tiếc thật đấy. Với cái tính cách gàn dở đấy thì làm sao mà gái bu được? Chắc chỉ có con A-ri-sa lập dị kia chịu được thôi.”

“Dạ không. May mắn thay là dạo này cháu vẫn được yêu thích liên miên. Mới hôm nọ, cháu còn được hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần tỏ tình liên tục cơ đấy.”

“Này này, nói dối thì cũng phải bịa cho khéo chứ! Mày tuy nhìn cũng được nhưng tính tình thì hiểm độc khỏi nói. Thế mà đòi được yêu thích thì nghe có vẻ hơi hão huyền quá rồi đó! Ha ha ha!”

Haizzz. Nhưng mà là thật đó chứ.

Mà thôi, tôi cũng chẳng buồn đính chính làm gì. Đỡ phải nói chuyện dài dòng.

…Vậy thì, cũng nên giới thích đôi chút.

Người phụ nữ mà đã lâu lắm rồi tôi mới được nghe giọng này, tên là Ta-ka-nô-mi-ya Mi-yu-ki.

Đúng như tên gọi, cô ấy là người của dòng tộc Ta-ka-nô-mi-ya, là em gái khác xa tuổi với Re-i-chi-rô, và là dì của A-ri-sa. A-ri-sa và tôi là anh em kết nghĩa, nên hiển nhiên dì Mi-yu-ki cũng là dì của tôi, và vì vậy tôi gọi cô ấy là "dì" – đó là lời giải thích chính thức. Trên thực tế, tôi gọi thế chỉ để châm chọc thôi, nên việc cô ấy gọi tôi là hiểm độc cũng không phải là không có lý do.

Nhưng mà, thôi thì đành chịu, đúng không?

Vì tôi đã bị cô ấy trêu chọc biết bao nhiêu lần rồi. Giờ thì tôi hiểu đó là cách cô ấy quan tâm và tử tế, nhưng trái tim mỏng manh của tôi đã bị tổn thương suốt bao năm qua, chẳng thể chữa lành bằng lý lẽ được. Vốn dĩ, dì Mi-yu-ki là một người khác biệt trong dòng tộc Ta-ka-nô-mi-ya, lập dị, khó đoán, cứ như viên đạn bắn ra từ nòng súng cong vậy, chẳng biết sẽ bay đi đâu, vô cùng khó chiều.

“Vậy thì cháu xin phép gác máy nhé? Lâu lắm mới được nói chuyện với dì, vui lắm ạ. Hẹn gặp lại dì vào một dịp nào đó. Tạm biệt dì.”

“Này này. Đừng có đùa giỡn nữa.”

“Cháu nói thật lòng đấy ạ. Tại dì phiền phức quá đi thôi.”

“Đồ vô lễ! Đừng nói là mày quên tao đã tận tụy vì mày đến mức nào nha?”

“Cháu quên rồi. Mà nói thật, cháu chẳng có ký ức tốt đẹp nào về dì cả.”

“Làm gì có chuyện đó. Ví dụ như, vào một ngày hè nọ, để mày được mát mẻ hơn, tao đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Mùa hè Kyoto nóng lắm, tao nghĩ mày từ Tokyo đến chắc sẽ khó chịu…”

“Dì bỏ ếch vào trong áo cháu đúng không ạ? Chuyện đó tệ hại nhất luôn.”

“Nhưng mà mát đúng không?”

“Vâng, đúng là thế thật. Cháu đông cứng lại luôn ấy.”

“Để tìm được con cóc to như thế vất vả lắm chứ. Sao hả, cóc càng to thì càng lạnh và sướng đúng không? Ối giời, hồi đó không tìm được con cóc ưng ý, thế là tao định bắt luôn con kỳ giông khổng lồ, còn đích thân lặn lội lên thượng nguồn sông Ka-tsu-ra để tìm rồi tóm được một con. Nhưng trên đường về thì bị cảnh sát tóm được. Nhớ lại vụ trốn chạy đó mà hoài niệm ghê.”

…Mọi người có hiểu không?

Ta-ka-nô-mi-ya Mi-yu-ki là một người như thế đó, trong mọi chuyện. Với tôi, cô ấy chẳng phải dì cũng chẳng phải chị, mà như một gã anh cả đầu gấu vậy, khiến tôi phát ớn lên được – không, dùng thì quá khứ thì không đúng lắm, tôi vẫn đang tiếp tục phát ớn vì cô ấy cho đến tận bây giờ.

“Tại vì, mày hồi đó u ám thật mà.”

Dì Mi-yu-ki cười khúc khích, giải thích.

“Kể từ khi được đưa về Ta-ka-nô-mi-ya cho đến tận lúc mày rời khỏi gia tộc để tự lập, mày cứ ra vẻ người hùng bi kịch với vẻ mặt ủ rũ khó coi. Thế nên tao mới nghĩ phải làm mày vui vẻ lên chút, vậy là tao cứ thế mà lo chuyện bao đồng. Chuyện này là thật đó nha.”

“Lo thì lo thật đấy, nhưng là lo chuyện bao đồng một cách triệt để.”

Tôi cố vặn lại, nhưng cũng phải thừa nhận những gì đáng công nhận.

Sự vô tư hồn nhiên, tính cách rõ ràng khác thường của cô ấy trong dòng tộc Ta-ka-nô-mi-ya, thực sự đã trở thành một thứ “chất làm mát” nào đó. So với A-ri-sa thì chỉ bằng một phần trăm, nhưng trong số những người thuộc gia tộc Ta-ka-nô-mi-ya, chỉ có A-ri-sa và dì Mi-yu-ki là đối xử với tôi mà không hề có chút tính toán nào. Nếu không có hai người này, sáu năm của tôi chắc chắn sẽ u ám lắm.

Vả lại, tôi đã đóng vai trò là một học sinh xuất sắc trong gia đình Ta-ka-nô-mi-ya, và đã lừa dối cả dòng tộc. Nhưng cả A-ri-sa và dì Mi-yu-ki đều nhận ra. Chỗ đó thì… ừm, tôi phải công nhận.

Dù sao thì tôi vẫn không thích.

Dù sao thì tôi cũng muốn giữ khoảng cách càng xa càng tốt.

Nếu có thể, tôi muốn cúp máy ngay lập tức.

“À này dì ơi.”

“Gọi chị hoặc gọi chủ nhân đi.”

Tôi lờ đi,

“Dì có chuyện gì thế? Cháu đang khá là bận, nên muốn kết thúc cuộc nói chuyện này càng nhanh càng tốt.”

“Gì mà khó tính vậy? Đang nói chuyện điện thoại với chị gái xinh đẹp mà, chơi ném bóng trò chuyện thêm chút đi chứ!”

“Ít nhất thì cũng phải đợi lúc nào cháu rảnh hơn một chút đi chứ ạ.”

“Thôi được rồi. Vậy thì, nếu mày gọi tao là Your Majesty, tao sẽ nghe lời. Thế nào? Một người quý tộc đến mức có thể mặc quần áo đi lại như tao, thì gọi như vậy có gì là khó khăn đâu? Hửm?”

“Chào dì, tạm biệt dì mãi mãi ạ.”

“Tao nói đùa mà~! Đừng có nói với giọng khó chịu như thế.”

Cô ấy cười khúc khích.

“Chuyện thì chẳng có gì khác đâu. Là kết quả của cuộc gặp không chính thức giữa gia tộc Ta-ka-nô-mi-ya và A-ri-su-ga-wa, là tao được bổ nhiệm làm đại sứ toàn quyền phụ trách mày, nên mong mày chiếu cố, kiểu vậy đó.”

“À, ra là vậy ạ.”

Sau vài giây trả lời hờ hững.

Tôi nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.

“Ể? Dì vừa nói gì cơ ạ?”

“Gia tộc Ta-ka-nô-mi-ya và A-ri-su-ga-wa đã bàn bạc với nhau, và mối quan hệ giữa họ đã tan băng hơn một chút so với trước, thành ra bây giờ là ‘chúng ta hãy hòa thuận với nhau đi’ kiểu vậy đó. Rồi thì tao với mày thân thiết đúng không? Thế là tao được bổ nhiệm làm cầu nối giữa mày với hai nhà, là như vậy đó.”

“…Vậy sao. Chà chà.”

Quả đúng như vậy.

Ngay từ khi điện thoại reo, tôi đã có linh cảm rồi… hễ Ta-ka-nô-mi-ya Mi-yu-ki nhúng tay vào thì y như rằng chẳng có chuyện gì tốt đẹp, và dường như điềm gở đó vẫn linh nghiệm lần này.

“Này này. Đừng có tỏ vẻ khó chịu như vậy chứ.”

“Cháu đâu có tỏ vẻ khó chịu gì. Vả lại, đang nói chuyện điện thoại thì làm sao mà biết cháu đang làm mặt gì được ạ?”

“Dù không nhìn thấy thì tao cũng biết mà. Tao là một trong số ít người nhìn thấu được bộ mặt giả tạo của mày đó. Kinh nghiệm và thành tích của tao khác biệt hẳn.”

Cô ấy tự đắc cười rồi nói.

“Mà thôi, tao hiểu cảm giác của mày. Đối với mày, việc Ta-ka-nô-mi-ya và A-ri-su-ga-wa đối đầu nhau, kìm hãm ảnh hưởng của nhau đối với Hi-me-nô-kô-ji thì tiện hơn đúng không? Tiện hơn thì đúng là tiện thật, vì sự tự do mà mày đang tận hưởng hiện giờ là dựa trên tiền đề đó. Nếu hai gia tộc bắt tay nhau, thì dĩ nhiên sẽ bất tiện rồi.”

“…Đúng vậy. Thành thật mà nói thì rất bất tiện ạ.”

“Ha ha ha, thật thà ghê. Nhưng mà yên tâm đi. Có lẽ mọi chuyện sẽ không phiền phức như mày nghĩ đâu.”

“Ý dì là sao?”

“Đầu tiên là…”

Tiếng “ực ực ực” nghe rất sảng khoái vang lên.

Hẳn là cô ấy lại đang uống rượu rồi. Đúng là từ xưa đến giờ lúc nào cũng mê rượu mà.

“Mọi người dần dần nhận ra rồi đó. Rằng dùng biện pháp mạnh đối đầu trực diện với mày thì chẳng đi đến đâu cả. Mà, dĩ nhiên rồi. Nếu mày là một thằng nhóc con tầm thường, thì đã bị khuất phục từ lâu rồi sau sáu năm rồi.”

“Có vậy sao? Cháu cũng không rõ lắm.”

“Thứ hai là ý nghĩa của việc một đứa phá gia chi tử như tao lại được giao việc. Vốn dĩ những người có lòng tự trọng cao đó, họ sẽ không giao một vai trò như vậy cho một đứa "hàng thải" của gia tộc như tao đâu. Đây rõ ràng là một sự thỏa hiệp, là dấu hiệu cho thấy họ đang bí nước bí đường, và những kẻ trong tình trạng như vậy thì chẳng thể làm càn được. Mà đúng hơn, họ còn muốn xu nịnh để làm hài lòng mày nữa.”

“Hừm, hừm.”

“Vả lại, đối với hai gia tộc mà nói, tình trạng mày được tự do tự tại như hiện nay còn liên quan đến thể diện hơn nhiều, nên việc họ tìm kiếm một giải pháp ổn thỏa là điều hợp lý thôi – và có lẽ trong tình thế đó, đến lượt tao ra tay. Còn con A-ri-sa thì quá thiên vị mày nên không dùng được.”

“Mặc dù vậy, cháu không có ý định nhượng bộ, thỏa hiệp hay bắt tay với ai cả đâu.”

“À mà đúng rồi. Mày cũng chẳng có lý do gì để phải nhún nhường cả.”

Tiếng cười khúc khích như tiếng guốc gỗ va vào chiếu tatami.

“Tại vì, số phận của Ta-ka-nô-mi-ya và A-ri-su-ga-wa, hai gia tộc lớn, đều nằm trong tay mày đó mà. Từ tiền gửi ngân hàng, chứng khoán, cho đến sổ đỏ đất đai của hai nhà, những tài sản chính đều bị mày nắm giữ hết, và mày còn giữ được bằng chứng về những sai phạm mà hai gia tộc đã gây ra nữa đúng không?”

“Vâng, đại khái là vậy ạ. Tàm tạm thôi.”

“Hơn nữa, mày còn có năng lực chính trị bất ngờ đó chứ. Min-an-sô-bô đúng không? Chủ tịch công ty đó dĩ nhiên là ủng hộ mày rồi, ngoài ra mày còn có cả mớ mối quan hệ với các tổ chức dân sự theo chủ nghĩa tự do hay các tổ chức phi chính phủ, rồi còn có cả những luật sư và giới truyền thông năng động nữa thì dĩ nhiên là họ không dám động vào rồi. Mà những kẻ được mày lôi kéo đều là những người chống đối phe bảo thủ và ghét những đặc quyền, nên có muốn giở trò gì sau lưng cũng không phải chuyện dễ dàng đâu. Quả thật, mày đã làm rất khéo đó. Đến tao cũng muốn học hỏi cách mày làm việc nữa.”

Thật vinh hạnh được nhận lời khen của dì.

Những gì dì Mi-yu-ki kể phần lớn là sự thật. Bởi vì tôi có mối quan hệ sâu sắc với cả Ta-ka-nô-mi-ya lẫn A-ri-su-ga-wa, không chỉ sâu sắc mà còn là người nội bộ, nên sau sáu năm tôi đã đủ khả năng thực hiện những mánh khóe nhỏ nhặt đó. Còn về các mối quan hệ, hầu hết là do họ tự tìm đến tôi, nên tôi cũng không tốn quá nhiều công sức để tạo dựng.

“Tao không biết mày nghĩ sao chứ.”

ực ực.

Sau khi nghe tiếng uống cạn thứ gì đó (bia chăng?) lần nữa,

“Dù là tao, hay Ta-ka-nô-mi-ya và A-ri-su-ga-wa, cũng đâu phải là kẻ thù của mày đâu? Mà đúng hơn, họ đang lo lắng thật lòng theo cách của họ đó. Ít nhất thì những người đứng đầu hai gia tộc – bố mẹ tao, và ông Kiyotsugu cùng bà Shoko – là vậy. Còn những người khác trong gia tộc thì tao không biết.”

“Cháu đâu có nghĩ họ là kẻ thù. Chỉ là họ hay chắn đường cháu đi, nên cháu chỉ đang bảo họ tránh ra thôi.”

“Lúc bố mẹ mày và bố mẹ tao, cùng với vợ chồng chủ gia tộc A-ri-su-ga-wa còn là bạn thân, mọi chuyện dường như vẫn suôn sẻ hơn thì phải.”

Dì Mi-yu-ki nói cứ như đã từng chứng kiến, nhưng có lẽ dì thật sự đã thấy. Cho đến trước khi tôi và A-ki-kô ra đời, ba gia tộc Hi-me-nô-kô-ji, Ta-ka-nô-mi-ya và A-ri-su-ga-wa chắc hẳn vẫn giữ được mối quan hệ tốt đẹp.

“Thế nhưng, kể từ khi bố mẹ mày – những người đóng vai trò đệm – mất tích, Ta-ka-nô-mi-ya và A-ri-su-ga-wa lại nảy sinh những cuộc đối đầu kỳ lạ, hoặc là do xung đột từ lâu đời giữa các gia tộc, khiến mọi chuyện trở nên phức tạp. Việc Ta-ka-nô-mi-ya nhận nuôi mày, còn em gái mày – Akiko thì phải? – lại được A-ri-su-ga-wa nhận nuôi, đúng là một cấu trúc xoắn não. Vấn đề là bố mẹ tao và vợ chồng chủ gia tộc A-ri-su-ga-wa quá yêu quý bố mẹ mày. Dù có hỏi ai thì họ cũng sẽ kiên quyết phủ nhận thôi.”

“Đó là điều đáng quý ạ. Vì họ đã quý trọng bố mẹ cháu đến vậy mà.”

“Thế nhưng việc họ cứ can thiệp đủ thứ, lại còn dùng quyền lực để xen vào, khiến mày thấy phiền phức đúng không?”

“Vâng. Cháu nghĩ thật lòng là ‘Làm ơn dừng lại đi, phiền phức quá’.”

“Thật thà quá!”

Dì Mi-yu-ki cười khúc khích đầy vui vẻ. Có lẽ vì tính cách này mà dì bị coi là người "hàng thải", nhưng ngược lại, dì lại là người duy nhất trong gia tộc Ta-ka-nô-mi-ya mà tôi có thể phần nào tin tưởng được. Vị thế của tôi nói trắng ra thì là "kẻ phản bội" hay "vô ơn", và hầu hết những người liên quan đều nghĩ như vậy – nhưng người này thì không.

“Vậy thì,”

Tức là, đây không phải là đối tượng cần phải khách khí.

Những lời nói vòng vo thậm chí còn phản tác dụng.

Tôi có thể đi thẳng vào vấn đề mà không gặp rắc rối nào.

“Tóm lại là, đây là chính sách xoa dịu đúng không ạ? Cháu giải thích việc dì Mi-yu-ki được giao nhiệm vụ lần này là như vậy đấy.”

“Điều đó dĩ nhiên là có. Tuy nhiên, tao không nghĩ chỉ có một khía cạnh đó đâu. Như tao đã nói rồi, một điều cốt yếu là tìm kiếm một điểm dừng thỏa đáng trước tiên.”

“Hừm, hừm.”

“Mặc dù vậy, với tao mà nói, dù có đạt được kết quả hay không thì cũng chẳng liên quan gì. Có thể cố gắng một chút, nhưng đó cũng chỉ là vì tình nghĩa với gia đình thôi. Về cơ bản, tao nhận lời chỉ vì thấy có vẻ vui khi được dây dưa với mày.”

“Phiền phức thật đấy.”

“Đừng nói vậy chứ. Nếu là thời xa xưa, có khi tao không phải A-ri-sa mà đã được chỉ định làm vị hôn thê của mày đó. Đối xử dịu dàng hơn một chút chắc cũng chẳng bị quả báo đâu.”

“Xin lỗi, làm ơn tha cho cháu. Cháu không thể chiều được dì Mi-yu-ki đâu.”

“Không không, biết đâu đấy, một sự kết hợp như vậy lại thành công thì sao. Thà hành động còn hơn lo lắng, biết đâu mở ra lại là một kết thúc có hậu đang chờ đợi.”

Thật lòng mà nói, cháu nghĩ rất khó đấy ạ.

Hay nói đúng hơn, cái "mở ra" đó có lẽ là Hộp Pandora. Hoặc là cái hộp mà Urashima Tarō mang về từ Long Cung ấy. Mở ra là chắc chắn gặp vận xui lớn.

“Vậy thì,”

Dù đã phát ớn đến tột cùng, một lời nói nữa lại bật ra, khiến tôi càng phát điên hơn.

“Lễ hội văn hóa sắp tới – lễ hội Li-li-a-na thì phải? Lần này tao cũng sẽ ghé thăm đó. Hôm đó nhớ làm ơn hướng dẫn tao nha.”

“…………”

Tôi cứng đờ cả người trong chốc lát.

Dì Mi-yu-ki sẽ tấn công ư? Thật sự ư?

“…À há há. Dì lại đùa nữa rồi.”

“Đùa gì mà đùa. Thấy đứa em trai dễ thương của mình thi thố tài năng mà không xem đàng hoàng thì sẽ bị quả báo đó. Với tư cách là người ủy quyền cho người giám hộ của mày là Ta-ka-nô-mi-ya Re-i-chi-rô và Ta-ka-nô-mi-ya Kyô-kô, tao dĩ nhiên phải làm công việc này chứ.”

“Dạ không không. Dì không cần nghiêm túc đến thế đâu ạ. Không có dì Mi-yu-ki thì thế giới vẫn vận hành bình thường mà. Thật đó ạ.”

“Mà nói thật, dù mày không liên quan gì thì tao cũng sẽ đi xem thôi. Dù sao thì cũng phải xem tình hình của A-ri-sa nữa, là một người dì thì dĩ nhiên rồi.”

Tôi không thể nói gì được nữa.

Hoàn toàn là lời nói chí lý.

Ngay cả khi không phải là lời nói chí lý, người này cũng sẽ thực hiện bằng được điều mình muốn. Ta-ka-nô-mi-ya Mi-yu-ki có đủ ý chí, hành động và sự ngông cuồng đó.

“Thôi được rồi, vậy nhé.”

ực ực ực ực.

Cùng với tiếng uống cạn thứ giống bia một cách sảng khoái, dì Mi-yu-ki nói.

“Nghe nói lễ hội trường Li-li-a-na hoành tráng lắm, nên tao đang rất háo hức chờ đến ngày đó. Cố gắng chuẩn bị cho tốt, đừng để tao phải thất vọng nhé? Vậy nhé, Adiós!”

Ngay sau lời đó, cuộc gọi kết thúc.

Khi giọng nói hào hứng biến mất, chỉ còn lại một bầu không khí khó tả, nhạt nhẽo trong phòng tôi.

“…Thật ư?”

Tôi nằm ườn ra chiếu tatami, thở dài thườn thượt.

Dạo này đã có quá nhiều sự việc xảy ra khiến đầu óc tôi đau như búa bổ. Giờ thì lại thêm một yếu tố khó lường nữa – dì Mi-yu-ki cũng sẽ xông vào cuộc chơi.

“Bó tay rồi. Liệu cơ thể mình có chịu nổi không đây…”

Mặc dù lầm bầm than vãn, nhưng điều đó chẳng giúp giảm bớt gánh nặng. Với linh cảm rằng chắc chắn sẽ có hàng tá chai nước tăng lực được tiêu thụ trong tương lai, tôi – lúc này chẳng còn tâm trạng để viết bản thảo nữa – đã quyết định từ bỏ mục tiêu hôm nay và lăn ra ngủ một giấc chẳng màng sự đời.