Yêu anh trai thì có sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Catherine: The Novel

(Hoàn thành)

Catherine: The Novel

Ryo Kawakami

Trò chơi Catherine nay cuối cùng đã xuất hiện dưới dạng tiểu thuyết!

10 5

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

(Hoàn thành)

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

Kazuaki Emoto

Khi quá khứ, sự phản bội và những người phụ nữ giao nhau, câu trả lời nào đang chờ anh ở cuối mê cung của hiện thực và cơn mơ?

7 6

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

(Hoàn thành)

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

内藤了

“MUD MOLAN (Mad Moran)” – cái tên Freud đặt cho con quái vật trong giấc mơ. Những ai nhìn thấy nó đều lần lượt chết trong những cái chết bí ẩn.

8 14

Gods’ Games We Play

(Đang ra)

Gods’ Games We Play

Sazane Kei

Và thế là, cuộc Đấu Trí Đỉnh Cao giữa một chàng game thủ thiên tài, một cựu thần (tình cờ lại là một cô gái), và những người bạn chính thức bắt đầu!

8 3

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

(Hoàn thành)

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

滝井みらん

Lo lắng cho cô, Himuro chẳng màng giải thích mà đưa cô về căn hộ cao cấp của mình.“Những gì anh muốn, nhất định anh sẽ có được.

14 4

Tập 09 - Chương 1

Ngày 29 tháng 7

"Cái chuyện ngủ chung mà không mặc gì hết ấy, đối với một mối quan hệ nam nữ bình thường thì không thể nào có được đâu. Đúng không hả Akihito?"

-- Đúng như mình dự đoán, nhưng mà sức công phá của câu nói này còn lớn hơn tưởng tượng nữa.

Chết thật.

Vậy ra không phải mơ à?

Tối hôm qua, trong lúc mình đang cố gắng viết bản thảo mà vật lộn với cơn buồn ngủ, cái người cứ rúc rúc vào lưng mình là Ginbee à?

Không phải mơ, không phải ảo ảnh, cũng không phải ảo giác, mà chính là người bạn thân duy nhất của mình, Sarawatari Ginbee Harusato đó à?

"..."

Mình bất giác đơ luôn cả người.

Không thể trả lời ngay lập tức được.

Chắc chắn là cô ấy không nói đùa vì say xỉn đâu.

À đúng rồi, như cô ấy nói, chuyện đó là không thể đối với một mối quan hệ nam nữ bình thường... Ơ khoan đã, hình như gần đây mình cũng từng trải qua chuyện tương tự thì phải? Lúc mình bị cảm nằm bẹp giường, Ginbee đã vào đắp chăn ngủ cùng mình... Không không, lúc đó tình huống khác mà. Lúc đó là để chăm sóc người bệnh, hơn nữa mọi người còn đang thi nhau xem ai chăm sóc tốt hơn, nên việc ngủ chung còn có lý do chính đáng. Nhưng tối qua thì khác. Mình không bị cảm cũng không nằm bẹp giường.

Khoan khoan...

Để mình nhớ lại xem. Trước kia, sau bao nhiêu sóng gió thì mình với cô ấy hình như đã thỏa thuận là "quyền được ngủ chung với Himekoji Akihito mà không mặc gì cả" rồi thì phải? Nếu Ginbee sử dụng cái quyền đó thì mình cũng hiểu... Không không, hiểu cái nỗi gì. Nếu là Akiko hay Hội trưởng thì còn đỡ, đằng này là Sarawatari Ginbee Harusato đó? Chắc chắn là cô ấy không đời nào dùng cái quyền đó chỉ vì thích thế đâu.

"...Hừ"

Mình khẽ thở ra.

Cố gắng trấn tĩnh con tim đang đập thình thịch.

Phải bình tĩnh lại.

Một khi đã bình tĩnh thì những thứ trước giờ mình không thấy sẽ hiện ra rõ ràng. Mấy thứ mà thị lực vốn chậm chạp của mình không nhận ra, giờ bỗng nhiên hiện ra rõ mồn một, sắc nét đến lạ.

"À... Đừng có hiểu lầm đó Akihito?"

Chắc Ginbee hiểu lầm cái dáng vẻ ngơ ngác của mình nên bỗng đỏ mặt, vội vàng nói:

"Đúng là tớ đã làm thế thật, nhưng không có nghĩa là tớ có ý gì đâu đó! Chỉ là tớ dùng cái quyền mà tớ có thôi, chứ không có gì khác... Vì hôm trước có cái vụ đó còn gì? Cái vụ mà Hội trưởng nói là sẽ cho mọi người cái quyền được ngủ chung với Akihito mà không mảnh vải che thân ấy."

"..."

"Cậu cũng biết tớ là con nhà buôn mà, chắc là do ảnh hưởng từ gia đình nên tớ hơi keo kiệt một chút. Mấy cái phiếu giảm giá mà không dùng là tớ khó chịu lắm, rồi thẻ tích điểm thì lúc nào cũng kè kè mấy chục cái, có cơ hội là phải đóng dấu cho bằng được. Nên là nếu tớ được cho cái quyền gì đó thì tớ không thể nào mà bỏ qua được ấy. Akihito chắc hiểu cho tớ chuyện này mà, đúng không?"

"..."

"Với lại, tối qua tớ làm thế thôi chứ cũng không có gì hơn đâu đó. Tại cậu trong tình huống đó mà vẫn vô tư ngủ khì trên bàn phím máy tính đấy thôi. Tớ thấy hết sức ngạc nhiên, hết sức kinh ngạc, hết sức là... hết nói nổi... Cơ mà xét thấy cậu đang làm việc, lại còn phải làm việc quần quật cả ngày nữa nên tớ cũng châm chước cho. Ra là tớ định mắng cậu một trận ra trò đấy, nhưng mà thôi lần này tớ bỏ qua cho."

"..."

"Tóm lại là... Nghe đây Akihito? Tớ làm thế không phải là chuyện mà một cặp nam nữ bình thường sẽ làm, nhưng mà... ừm... không có nghĩa là nó có ý nghĩa gì đặc biệt đâu đó. Cậu đừng có hiểu lầm..."

"Này Ginbee."

Mình cắt ngang lời cô ấy.

"Tớ có chuyện muốn hỏi, được không?"

"C, chuyện gì?"

"Cậu có thích tớ không?"

"..."

Cô ấy đơ người.

Nụ cười thân thiện của Ginbee vỡ tan tành.

Sau một hồi lâu im lặng, cô ấy mới lắp bắp:

"...C, cậu đang nói cái gì thế?"

Môi cô ấy run run.

Mình lặp lại câu hỏi:

"Đúng như câu chữ thôi. Cậu có thích tớ không?"

"C, chuyện đó thì..."

Cô ấy ngập ngừng một chút, đảo mắt lung tung rồi nói:

"Đương nhiên là có rồi. Tớ với Akihito là bạn thân mà? Lại còn là bạn thân chí cốt đã trải qua sáu năm bên nhau nữa chứ. Thế nên câu trả lời là quá rõ ràng rồi còn gì. Nếu hỏi là thích hay ghét thì đương nhiên là thích rồi. Chuyện đó còn cần phải hỏi nữa à?"

"Không, không phải ý tớ là thế."

"Vậy ra là ý cậu là thế này à? Cậu hỏi là tớ thấy Akihito có sức hút khách quan với tư cách là một người đàn ông hay không, đúng không? Chà, nếu nhìn dưới con mắt của một người bạn thân duy nhất của cậu thì... cậu đúng là một người đàn ông gây phiền toái, đầy rẫy khuyết điểm và điểm yếu, nhưng mà cũng có không ít điểm tốt đấy chứ. Ừm, nếu cộng trừ hết thì có lẽ điểm tốt vẫn nhỉnh hơn một chút..."

"Không, cũng không phải ý tớ là thế."

Mình lại cắt ngang lời cô ấy:

"Không phải là vì chúng ta là bạn thân, cũng không phải là tớ khách quan thế nào. Mà là cậu có thích tớ với tư cách là một người đàn ông không ấy?"

"..."

Cô ấy lại đơ người.

Không, đúng hơn là co rúm người lại mới đúng.

Môi cô ấy run rẩy.

Khóe mắt, lông mày, cánh mũi đều giật giật.

Hiếm khi thấy cô ấy căng thẳng đến thế.

"K, khoan đã."

Ginbee cất tiếng, phá vỡ sự cứng đờ:

"Tớ... tớ không có ý đó đâu, thật đấy. Tại tối qua tớ vui quá nên... à thì... hưng phấn quá ấy mà. Nên là... Không không, không thể nói là tớ vui vì chuyện tối qua được, lại gây hiểu lầm mất. Tóm lại là... tớ phải nói thế nào đây..."

"A, không sao đâu."

Mình cười.

Nếu cô ấy cứ căng thẳng thế này thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Mình muốn hỏi mà cứ thế này thì sao hỏi được.

"Đừng có hiểu lầm, tớ không giận cũng không trách cậu đâu. Cậu cứ thoải mái đi."

"Ừm... ừm, đúng vậy, ừm."

"Hít thở sâu đi. Hít vào, thở ra. Hít sâu thở đều..."

"Ừm... hít sâu thở đều."

"Đỡ hơn chưa?"

"...Ừm. Cũng đỡ hơn rồi."

"Hay là tớ cù lét cậu cho đỡ căng thẳng nhé?"

"Thôi khỏi. Cảm ơn cậu."

"Vậy thì cậu thử viết chữ 'Nhân' lên lòng bàn tay rồi nuốt xuống xem sao. Chắc là sẽ giúp cậu thư giãn hơn đấy."

"...Tớ đâu có phải đứng trước đám đông phát biểu đâu."

"Vậy thì... Ừm, hay là cậu cứ tưởng tượng mặt tớ là củ khoai tây đi."

"Ơ hay. Mấy cái đó là bùa chú để bớt run khi phát biểu mà."

"Ừ nhỉ. Vậy thì hay là tớ cù lét cậu nhé? Quyết định vậy đi."

"Cậu phiền quá đấy! Cậu biết tớ siêu nhạy cảm với cù lét còn gì!?"

Ginbee lớn tiếng.

Mình bật cười thành tiếng.

"Sao rồi? Đỡ hơn chưa?"

"..."

Ginbee mở to mắt nhìn mình, rồi nhăn nhó:

"...Cũng đỡ hơn rồi."

"Vậy thì tốt."

Mình gật đầu:

"Vậy mình tiếp tục câu chuyện nhé. Cậu... có thích tớ không?"

"Câu hỏi chẳng giống cậu gì cả, Akihito."

Ginbee nhún vai, tỏ vẻ ngầu đời:

"Đúng hơn là cậu định bắt tớ trả lời đi trả lời lại bao nhiêu lần nữa đây? Nói ngắn gọn thì đương nhiên là tớ thích cậu rồi. Không, tớ còn có thể nói là tớ thích cậu lắm ấy chứ."

"Ồ ồ."

"Chẳng phải thế sao? Tớ với cậu là bạn thân duy nhất của nhau mà. Nếu không thích thì làm sao mà có thể trở thành bạn thân, huống chi là duy trì mối quan hệ này được chứ."

"Ừ ừ, đúng là thế."

"Nhưng mà lần này thì tớ phải thừa nhận là tớ hơi nông nổi. Dù là do gần đây tớ bị cái trào lưu hời hợt xung quanh ảnh hưởng đi chăng nữa, thì cái việc ôm cậu mà không mảnh vải che thân đúng là một sai lầm... Có khi tớ còn bị đuổi khỏi gia tộc Sarawatari ấy chứ. À, đương nhiên là tớ dám chắc là chuyện đó không xảy ra đâu nhé? Dù cho gia tộc có gây áp lực thế nào đi chăng nữa, tớ cũng sẽ dùng mọi cách để chống lại họ, tớ xin thề."

"Ồ. Nghe hay đấy."

"Đương nhiên rồi. Chẳng phải vì cậu và tớ là bạn thân sao? Tình bạn của chúng ta là vĩnh cửu, là thiêng liêng và bất khả xâm phạm, chuyện đó đã được định sẵn từ sáu năm trước rồi. Đúng vậy, nghĩ lại thì mọi chuyện bắt đầu từ lúc đó. Cái ngày mà Akihito chuyển trường đến lớp tớ, rồi khắc sâu vào tớ một ấn tượng sâu sắc... Cậu còn nhớ không? Hôm đó cậu đã có một bài phát biểu mẫu mực đến nỗi có thể cho vào sách giáo khoa..."

...Có lẽ là mình bắt đầu nổi điên từ đoạn này.

Himekoji Akihito mười sáu tuổi.

Dù mình cũng là con người, cũng có lúc nóng mặt, bốc hỏa, chỉ muốn xông lên đánh nhau một trận... Nhưng mình đã có linh cảm rồi.

"Ối chà. Hết giờ rồi à."

Ginbee nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường.

"Tớ chỉ định mang đồ ăn đến thôi mà nói chuyện lâu quá. Tớ còn đang làm thêm mà thế này thì bị khiển trách vì lười biếng mất."

Đương nhiên là tiếng ồn ào náo nhiệt từ nhà hàng 'Shirahama' nghe rất rõ từ phòng nghỉ này.

Nhưng mà mình không nghe thấy gì cả.

Linh cảm của mình càng lúc càng mạnh mẽ.

"Tớ không muốn làm phiền cậu nghỉ ngơi. Cậu cứ nghỉ ngơi thoải mái đi nhé."

Ginbee đứng dậy.

Mình cũng đứng dậy theo, túm lấy vai Ginbee.

"? Akihito?"

Ginbee nhìn mình với vẻ nghi hoặc.

Mình cười:

"Này Ginbee. Từ bao giờ mà cậu thành ra thế này vậy?"

"Thành ra thế nào? Ý cậu là sao?"

"Tớ hỏi là từ bao giờ mà cậu thành đồ nhát cáy thế hả."

"...Cậu nói gì cơ?"

Ginbee nheo mắt lại.

Giống như chúa tể sơn lâm bị con ruồi vo ve làm phiền giấc ngủ ấy.

"Nhát cáy nghĩa là gì?"

"Nghĩa là đúng như câu chữ thôi. Kẻ hèn nhát, kẻ yếu đuối, kẻ kém cỏi, còn thua cả con gà ấy. Tớ đang nói về cậu đấy, cái người đang đứng trước mặt tớ đây này."

Mình siết chặt tay đang túm lấy vai cô ấy.

Ginbee liếc nhìn bàn tay đang túm lấy vai mình, rồi quay mặt lại nhìn mình:

"--Giải thích xem nào, vì sao cậu lại sỉ nhục tớ như thế?"

"Muốn tớ giải thích à? Cậu còn dám nói cái giọng tỉnh bơ ấy cơ đấy. Được thôi, nếu cậu muốn thì tớ sẽ giải thích cho cậu nghe. Vì cậu không thể nói những gì muốn nói, cũng không thể nói những gì nên nói. Những người như thế thì người ta gọi là đồ nhát cáy đấy."

"Tớ không hiểu cậu đang nói gì cả. Vì tớ luôn nói những gì tớ muốn nói, và những gì tớ nên nói, đúng lúc và đầy đủ. Tớ không muốn bị Akihito phán xét."

"Không chỉ là đồ nhát cáy."

Mình cười:

Linh cảm của mình đã biến thành sự chắc chắn, không, gần như là lời tiên tri.

"Cậu còn là một kẻ nói dối tệ hại nữa Ginbee. Tớ cực kỳ hối hận vì đã coi cậu là bạn từ trước đến giờ đấy. Ước gì tớ có thể quay lại cái ngày sáu năm trước để đấm cho mình một trận. Sao mình có thể tin tưởng một kẻ như thế, sao mình có thể nghĩ là mình sẽ chơi với cậu ta đến hết đời chứ. Thật là xấu hổ mà, quá xấu hổ."

"...Akihito, cậu thôi đi được rồi đấy. Nếu cậu còn tiếp tục sỉ nhục tớ nữa thì tớ cũng sẽ..."

"Thôi đi là cậu mới phải thôi đó thằng ngốc kia!"

Tiếng quát tháo giận dữ của mình vang vọng khắp phòng nghỉ.

Không ai khác. Chính là tiếng của mình.

"Tớ đã im lặng lắng nghe cậu nãy giờ rồi mà cậu cứ lươn lẹo mãi! Tớ đang hỏi một cách nghiêm túc! Vô cùng nghiêm túc! Thế nên cậu trả lời cho đàng hoàng đi!"

"...C"

Ginbee nhíu mày.

Đôi lông mày đẹp đẽ nhếch lên.

Trong đầu mình chợt hiện lên câu thành ngữ "Có qua có lại".

"Sao cậu lại nổi giận thế Akihito? Cái việc cậu hành động khó hiểu thì có phải là chuyện lạ đâu, nhưng lần này thì tớ chịu không hiểu nổi cậu rồi đấy. Haizz, tớ hết kiên nhẫn rồi, tớ về đây."

"Không đời nào tớ để cậu đi đâu! Cậu phải trả lời câu hỏi của tớ cho đàng hoàng thì mới được!"

"...Tớ nhắc lại lần nữa, tớ không hiểu cậu đang nói gì cả. Tớ đã trả lời câu hỏi của cậu một cách chân thành và đầy đủ rồi còn gì. Cậu còn muốn gì nữa?"

"Chân thành? Đầy đủ? Hừ, nực cười thật đấy! Cái câu trả lời nông cạn và rẻ tiền của cậu thì có cái gì là chân thành và đầy đủ chứ!? Cậu thôi đùa đi được không!? Từ bao giờ mà cậu thành kẻ nói dối thế hả!?"

"..."

Ginbee nheo mắt.

Giọng cô ấy trầm xuống một quãng.

"Đây là lần thứ hai đấy Akihito. Tớ đã nói là nếu cậu còn tiếp tục sỉ nhục tớ thì tớ cũng sẽ... Dù cậu là ai đi chăng nữa, tớ cũng sẽ đáp trả thích đáng những lời lẽ vô lý."

"Hả? Cậu định làm gì?"

"Thu hồi lời nói lại đi. Nếu cậu làm thế thì tớ sẽ bỏ qua cho."

"Thu hồi? Cậu đùa à?"

Mình cười:

"Tớ đang nói sự thật đấy thôi, chẳng có gì mà phải thu hồi cả. Nhưng Ginbee, cậu thì khác. Đúng là cậu đang nói sự thật đấy, nhưng mà cái vế 'đúng như sự thật' thì hoàn toàn là giả dối. Tớ dám thề là thế."

"Hừ. Cậu dựa vào cái gì mà nói thế?"

"Dựa vào cái gì ư? Đương nhiên là vì tớ với cậu là bạn thân có một không hai trên đời này rồi."

Cậu nghĩ là tớ đã chơi với cậu bao nhiêu năm rồi hả.

Mình cố gắng nuốt cơn giận đang trào dâng từ tận đáy lòng xuống, nhưng rồi bỏ cuộc ngay. Đúng vậy, không thể nào mà mình có thể kìm nén một cảm xúc lớn như thế này trong bụng được.

"Này Ginbee. Chẳng phải chính cậu là người luôn nói thế sao? Cái chuyện tớ với cậu là bạn thân ấy. Cách gặp gỡ thì tệ hại, tính cách thì hoàn toàn trái ngược, địa vị cũng khác nhau một trời một vực... Nhưng dù vậy thì chúng ta vẫn luôn cố gắng để duy trì mối quan hệ này. Một mối quan hệ vô cùng bền chặt mà không ai có thể chen chân vào được. Không phải thế sao?"

"Không. Không sai."

Ginbee gật đầu.

"Không cần phải nói ra, không có gì phải nghi ngờ cả. Tớ đã khẳng định chuyện đó hàng trăm, hàng nghìn lần rồi... Tớ và Akihito là bạn thân."

Đúng là một lời khẳng định chắc nịch.

Không hề có chút do dự hay ngập ngừng nào. Mình vừa giận dữ vừa cảm thấy vui mừng.

Nhưng mà.

Mình phải chỉ ra điều đó.

Vì mình đã nhận ra rồi nên mình không thể im lặng được.

"Ginbee, tớ rất vui vì cậu coi tớ là bạn thân. Nhưng mà... à không, chính vì thế. Tớ phải hỏi cậu một câu. Cậu có thật sự hài lòng với câu trả lời của mình không?"

"...Ý cậu là sao?"

"Cậu có thật sự nói ra những gì trong lòng không!? Tớ đang hỏi thế đấy!"

Nhưng không cần phải hỏi nữa.

Chắc chắn là không thể nào có chuyện đó. Mình đã nói bao nhiêu lần rồi, mình đã chơi với cậu bao nhiêu năm rồi cơ chứ. Nếu đến nước này mà mình còn không nhận ra thì đúng là đồ ngốc.

Đương nhiên là mình sẽ chấp nhận mọi lời chỉ trích. Nếu bị nói là "Đồ chậm tiêu, giờ mới nhận ra à?" thì mình cũng không cãi được.

Không, trước khi nói điều đó.

Mình cũng phải thú nhận một chuyện.

Nếu nói là mình chưa từng nhận ra sự khác lạ trong thái độ của Ginbee gần đây thì cũng là nói dối... không, có lẽ là từ nhiều năm trước rồi.

Mình luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cái định kiến 'Ginbee làm gì có chuyện đó' đã khiến mình... à không, sự mong muốn được tin tưởng đã khiến mình vô thức lờ đi. Mình phải hối hận về chuyện đó.

Nhưng mà.

Chính vì thế.

Nếu giờ mình vẫn lờ đi câu trả lời thì người hèn nhát, kẻ yếu đuối, kẻ kém cỏi không ai khác chính là mình.

Vậy nên...

"Tớ đã nói thật đấy."

Ginbee gật đầu.

Tự tin nói, với vẻ mặt như thể sự thật chỉ có một.

"Tớ đã nói ra những gì trong lòng. Tớ xin thề có trời đất chứng giám."

"..."

À, đúng như mình nghĩ.

Linh cảm của mình đã thành sự thật. Linh cảm lúc nào cũng đúng là sao.

"Á!? "

Ginbee kêu lên một tiếng thật dễ thương.

Thì cũng phải kêu thôi. Từ cái tư thế túm vai cô ấy, mình đã vật cô ấy xuống chiếu theo kiểu "quật ngã" mà. À, đương nhiên là mình đã cố gắng giảm bớt lực để cô ấy đỡ đau rồi đấy?

"C, c, cậu làm gì thế Akihito!?"

Ginbee nằm đè dưới người mình, há hốc mồm như con cá vàng thiếu oxy.

Ừm. Cái má đỏ bừng của cô ấy trông y hệt cá vàng thật.

"Hỏi 'làm gì' là một câu hỏi ngu ngốc không giống cậu chút nào đấy. Cậu thấy thế nào thì là thế đấy. Tớ đang vật cậu xuống."

"K, k, không hiểu gì hết! Tớ không hiểu cậu đang nghĩ gì cả!"

"Thật ra thì tớ muốn đấm cho cậu một trận lắm đấy."

Mình nhìn xuống Ginbee rồi bình tĩnh giải thích.

"Muốn đánh thức cái con người ngơ ngác kia của cậu thì có lẽ cách đó là nhanh nhất. Nhưng mà bây giờ tớ đã biết giới tính của cậu rồi, nên là đánh cậu thì hơi kỳ. Vậy nên tớ quyết định dùng một loại bạo lực khác."

"Không không, tớ vẫn không hiểu gì hết dù cậu có giải thích thế nào đi chăng nữa!"

"Thật sự không hiểu à?"

"Không hiểu thì làm sao mà hiểu được chứ! Hay là mặt cậu gần quá đấy! Tránh ra đi!"

"Cậu ồn ào quá đồ khốn nạn. Tớ đang bốc hỏa đấy."

Ginbee trợn tròn mắt vì mình chửi bậy, lại còn chửi bằng tiếng Kansai nữa chứ.

"Nào. Trả lời cho đàng hoàng đi Ginbee."

"Trả lời cái gì chứ!? Tớ đã trả lời từ nãy đến giờ rồi còn gì!"

"Trả lời đàng hoàng? Cậu tỉnh lại đi được không đấy? Tớ sẽ không thả cậu ra nếu cậu không trả lời tử tế. Tớ nhất định không ngừng vật cậu xuống."

"V, vô lý vãi..."

"Nếu cậu không trả lời đàng hoàng thì tớ sẽ cưỡng hiếp cậu ngay tại đây đấy."

"Hả!? C, cậu đang nói cái gì thế, đồ điên..."

"Thì tớ chịu thôi. Tại cậu không trả lời mà. Mà tớ lại không thể đánh cậu được nữa."

"Khoan đã! Cái việc cậu giở trò đồi bại với tớ ngay tại đây còn bạo lực hơn cả đánh đấm ấy chứ!?"

"Vậy thì tớ bóp ngực cậu thay thế nhé."

"Ngực tớ có gì đâu mà bóp..."

"Cậu làm tớ nói ra cái gì thế này hả!?"

"Cẩn thận đấy Ginbee."

Mình thì thầm.

"Tớ đang cố tỏ ra bình tĩnh đấy, nhưng thật ra thì tớ đang mất bình tĩnh lắm đấy. Nên là tớ không biết mình sẽ làm gì đâu đấy? Cậu nên trả lời cẩn thận vào."

"..."

Mình cảm nhận được Ginbee đang nín thở.

Và đôi mắt hoảng loạn của cô ấy đã dần lấy lại được sự bình tĩnh.

"Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì thế?"

Cô ấy thở dài:

"Cậu định làm gì? Sao cậu cứ dai dẳng bám lấy tớ thế? Tớ không hiểu gì hết."

"Rất đơn giản thôi. Chẳng có gì khó hiểu cả."

Mình lắc đầu, nhìn thẳng xuống Ginbee.

"Tớ sẽ không rời khỏi đây cho đến khi tớ nhận được một câu trả lời thỏa đáng. Chỉ có thế thôi."

"Tớ đã trả lời cậu bao nhiêu lần rồi còn gì."

"Xin lỗi nhé, tớ không quan tâm đến những câu trả lời không nói lên sự thật chỉ vì nó không sai. Tớ cũng không thích những lời lẽ giả tạo nữa."

"Cãi nhau thế này chẳng có ý nghĩa gì cả. Cậu tránh ra đi."

"Không, tớ sẽ không tránh ra đâu."

Mình cười:

"Nếu cậu muốn thoát khỏi tình cảnh này thì cậu cứ đẩy tớ ra rồi tự do đi. Tớ tin là cậu có thể làm được mà, đúng không? Thể thuật của cậu giỏi hơn tớ. Dù lợi thế bất lợi có rõ ràng thế nào đi chăng nữa, dù trọng lượng của tớ và cậu có khác nhau thế nào đi chăng nữa, thì Ginbee vẫn có thể thoát ra được. Vậy mà sao cậu không làm thế?"

"Thì là vì..."

"Cậu biết rồi đúng không? Đến nước này thì cậu không thể quay lưng lại được nữa rồi. Và cậu cũng nhận ra rồi đúng không? Rằng từ trước đến nay cậu đã luôn quay lưng lại."

"..."

"Chắc là cậu đã biết câu trả lời rồi đúng không? Ngay cả tớ cũng có thể đoán được, bản thân cậu chắc hẳn đã trăn trở rất nhiều rồi đúng không? Cậu đã luôn do dự không biết có nên nói hay không nên nói, và cuối cùng cậu đã luôn im lặng, đúng không?"

"..."

"Ginbee, cậu phải tự mình nói ra. Nếu không thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Cho dù tớ có chỉ ra một cách hợp lý thì cũng chẳng có tác dụng gì. Tớ nghĩ tớ có thể hiểu được cậu đã cảm thấy thế nào. Tớ nghĩ cậu không thể dễ dàng nói ra được. Nhưng mà, chính vì thế. Bây giờ cậu phải nói."

"..."

"Cậu định không nói à? Vậy cậu định giữ kín trong lòng đến bao giờ? Một tháng? Một năm? Hay là mười năm hai mươi năm? Hay là cả đời?"

"..."

"Nếu đến nước này mà cậu vẫn không thể bước ra được thì tớ sẽ chửi cậu lần nữa. Cậu là kẻ hèn nhát, kẻ yếu đuối, kẻ kém cỏi. Dù cậu có xuất thân từ một gia tộc danh giá, dù cậu có được ca tụng là thần đồng thì bên trong cậu vẫn là một con gà nhát gan. Tớ chẳng thấy có chút giá trị nào khi làm bạn với cậu cả. Không, với tư cách là một con người, tớ khinh bỉ cậu."

"..."

Khuôn mặt Ginbee méo mó đến mức chưa từng thấy bao giờ.

Sỉ nhục.

Tuyệt vọng.

Giận dữ.

Van xin.

Nhưng mình vẫn không nới lỏng tay.

"Này Ginbee! Từ bao giờ mà cậu thành ra thế này!? Hồi xưa cậu có phải là người như thế không!? Không, ít nhất là theo trí nhớ của tớ thì không phải! Này Ginbee, tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, và tớ sẽ nói lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, tớ với cậu là bạn thân mà!? Đúng là tớ đã không nhận ra cậu, dù là bạn thân! Tớ đã không thể làm gì cho cậu cả! Nhưng một khi đã nhận ra rồi thì tớ nhất định sẽ không bỏ qua! Tớ sẽ không xuề xòa cho qua chuyện đâu!"

Mình túm lấy cổ áo cô ấy rồi kéo lại gần.

Mặt Ginbee ở ngay trước mắt mình.

Đôi mắt lục bảo nhìn trừng trừng mình với vẻ như sắp khóc đến nơi.

Mình cũng trừng lại cô ấy, thốt ra những lời như xé gan xé ruột:

"Nghe đây, tớ là bạn thân của cậu! Tớ đã thấy cả những điểm tốt và điểm xấu của cậu đến phát ngán rồi! Và tớ dám khẳng định là tớ sẽ chấp nhận tất cả mọi thứ về cậu! Tớ sẽ chứng minh giá trị của một người bạn thân cho cậu thấy! Thế nên cậu cũng phải chứng minh đi! Hay là cậu định cứ im lặng thế này hả!? Đó có phải là câu trả lời của cậu không!?"

"..."

Ginbee cúi gằm mặt xuống.

Cắn môi.

Vai run lên.

"--A"

Cô ấy bật ra một tiếng.

Một tiếng nghẹn ngào, chứa đựng những cảm xúc như sắp nổ tung, như một viên ngọc bích sắp vỡ tan tành.

"Thì đúng rồi, là thế còn gì. Chuyện đó là hiển nhiên mà. Quá rõ ràng rồi."

Nhưng đồng thời lại ngân lên một cách lanh lảnh, như thể rắc những mảnh kim cương vỡ vụn.

Đâm vào mình, ghim chặt mình lại.

"À, đúng vậy, đúng thế còn gì! Vì cậu và tớ là trai gái mà, nếu đã chơi thân với nhau lâu như vậy thì... à đúng vậy, chắc chắn sẽ thế thôi! Quá hiển nhiên còn gì!? Một cái kết quá quen thuộc, một vở kịch quá cũ rích!"

"Ra thế, tớ xin lỗi nhé!"

Mình gằn giọng hơn nữa:

"Tớ không biết chuyện đó nên lỡ dính vào cái vở kịch này rồi! Thế nên chúng ta phải chịu trách nhiệm thôi! Hai người chúng ta cùng diễn thì cũng phải cùng nhau hạ màn chứ!"

Nào. Hãy kết thúc cái trò hề này thôi.

Không, nên nói là hãy bắt đầu mới đúng.

"Tớ... Tớ!"

Tiếng run rẩy dừng lại.

Đôi mắt ngước lên phát ra ánh sáng như thể một loài động vật sống về đêm, và mình thành thật nghĩ rằng chúng rất đẹp.

Cuối cùng Ginbee cũng.

Giải tỏa.

"Tớ thích cậu! Tớ thích Himekoji Akihito đến phát điên! Khi ở bên cậu tim tớ đập thình thịch! Chỉ cần nghe giọng cậu thôi là tớ đã muốn xỉu rồi, chỉ cần cậu nhìn tớ thôi là đầu gối tớ đã muốn run rẩy rồi! Nếu cậu chạm vào tớ thì chắc tớ sẽ chết ngay tại chỗ rồi lên thiên đàng luôn ấy! Tớ thích cậu đến mức đó đấy! Không phải là thích với tư cách là bạn, mà là với tư cách là một người đàn ông! Tớ yêu cậu! Đây là một sự thật không thể chối cãi! Tớ đã cố gắng từ bỏ rất nhiều lần rồi, nhưng vô ích! Tớ chỉ có thể tiếp tục thích cậu thôi! À, tớ nói cho cậu biết đấy, tớ sẽ nói bao nhiêu lần cũng được! Tớ thích cậu, Akihito! Trong thế giới này tớ yêu cậu, chỉ yêu cậu thôi, từ tận đáy lòng!"

--Bỗng dưng.

Mình cảm thấy như thể mình vừa nuốt một viên kẹo bạc hà vậy, mọi khó chịu trong lồng ngực đều tan biến hết.

Mình nhìn Ginbee đang thở dốc, cố gắng kiềm chế dư âm của vụ nổ, và nghĩ rằng:

Chắc chắn là những gì mình vừa nghe được là một tiếng thét thật lòng, không hề pha tạp.

"Nói hay lắm."

Mình cười.

Lần này không phải là một nụ cười gượng gạo. Mà là một nụ cười tự nhiên.

"Đúng là Sarawatari Ginbee Harusato, người bạn thân của tớ. Tớ xin được bày tỏ lòng kính trọng sâu sắc đến cậu."

"...A"

Ginbee chớp mắt, như thể vừa hoàn hồn.

Rồi đỏ bừng cả mặt, như thể giấy quỳ gặp axit:

"Kh, k, chuyện đó thì..."

"Đừng có nhút nhát thế Ginn."

Mình nói rồi vỗ vai cô ấy--nhưng mà.

Xin hãy chỉ cho mình biết. Trong cái tư thế này, trong cái tình huống này, những người đàn ông khác sẽ làm gì? Có lẽ có những hành động khác nên làm hơn chăng? Nếu có thì xin hãy chỉ giáo cho mình với. Chắc chắn là nó sẽ giúp ích cho mình rất nhiều trong cuộc sống sau này.

Dù sao thì mình cũng đã vỗ vai cô ấy--rồi nói ra những lời thật lòng. Như một biểu hiện của sự chân thành đối với người bạn thân đã dũng cảm.

Hoặc là một biểu hiện của sự tôn trọng cao nhất đối với một người bạn thân đã giữ đúng lời hứa.

"Hãy tự tin lên, cậu đã làm được những điều xứng đáng với điều đó rồi. Hãy nhìn thẳng vào tớ, một cách thẳng thắn và tự hào. Cậu có quyền và nghĩa vụ làm thế."

"T, tớ biết rồi. Như vầy hả?"

Ginbee nói rồi nhíu mày lại một cách nghiêm nghị, nhưng trông cô ấy cứ như một cậu bé đang chụp ảnh cho ngày lễ Shichi-Go-San vậy, khiến mình không khỏi bật cười trong lòng.

Nhưng mà.

Sự thoải mái của mình chỉ dừng lại ở đây thôi.

Từ đây trở đi, mình sẽ phải đối mặt với sự bối rối thực sự.

"? Sao thế Akihito?"

"Không, thì là... Cậu biết đấy?"

Mình gãi má rồi né tránh ánh mắt cô ấy:

"Tớ không ngờ là cậu sẽ tỏ tình nồng nhiệt đến thế. Thì là... nói sao nhỉ, hơi ngại ấy mà. Ừm..."

"Chính tớ mới phải nói câu đó đấy!? Cậu đã cố tình dẫn dắt tớ đến nước này cơ mà!? Đúng là tớ cũng có lỗi vì đã nghe theo lời khiêu khích của cậu, nhưng mà trách nhiệm chính vẫn là ở Akihito đấy nhá!"

"Thì cũng đúng là thế... Nhưng mà... tớ thấy hơi ngại thật."

Ginbee ôm đầu.

Mình cười khổ rồi đỡ cô ấy dậy:

"Nhưng mà chuyện đó là cần thiết mà. Tớ nghĩ đó là chuyện mà hai chúng ta không thể tránh được. Sớm muộn gì nó cũng phải xảy ra thôi, và tớ rất vui vì nó đã xảy ra ngay bây giờ chứ không phải trong tương lai xa xôi."

"...Cậu nói thì hay lắm đấy!"

Ginbee rơm rớm nước mắt, chỉ tay vào mặt mình:

"Cậu đã ép tớ phải nói ra tình cảm của mình, rồi cậu định làm gì hả!? Ít nhất thì tớ cũng nghĩ là bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp nhất, nên tớ đã im lặng đấy biết không!?"

"Ừm. Về chuyện đó thì tớ xin lỗi. Nhưng mà, đối với tớ thì chính là bây giờ. Một khi đã nhận ra thì tớ không muốn trì hoãn nữa. Bây giờ, ngay tại đây. Tớ phải nghe cậu nói."

"...Hừ, kệ cậu."

Cô ấy thở dài một tiếng:

"Tớ biết rõ về cái khả năng hành động kỳ lạ của cậu mỗi khi cậu đã quyết tâm rồi. Về cái sự phiền toái đó, và cả cái việc đó là điểm tốt của cậu nữa, tớ biết quá rõ rồi. Tớ mà cứ cau có mãi thì chắc tớ chết mất."

"Haha, đúng là bạn thân của tớ. ...Vậy thì không dài dòng nữa, tớ xin được trả lời lời tỏ tình của cậu. Tớ..."

"Hả!? Ch, ch, chờ chút đã chờ đã!"

Ginbee hoảng hốt bịt miệng mình lại.

Cô ấy cố gắng vươn người lên, tay che miệng mình lại, trông rất đáng yêu. Nhưng cô ấy đang tỏ vẻ hết sức nghiêm túc:

"Sao cậu cứ hấp tấp thế mỗi khi đã nổi hứng lên vậy!? Trả lời cái nỗi gì chứ, cậu định làm ơn mắc oán đấy à!?"

"...Ừm?"

"Cậu nghĩ kỹ lại xem nào Akihito. Về chuyện này, tớ đã từng đòi hỏi cậu trả lời hay là đòi hỏi cậu đáp lại điều gì chưa?"

"Ừm. A... Chưa."

Mình ngẫm nghĩ lại, nhưng chẳng cần phải ngẫm nghĩ gì cả.

Chưa. Chắc chắn là chưa.

Ginbee chưa từng đòi hỏi gì cả.

"Tớ đã nói rồi còn gì?"

Ginbee nói như thể đang dạy dỗ một đứa trẻ:

"Ngay cả tớ cũng biết là bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp. Vốn dĩ chuyện này đã là bất thường rồi, hơn nữa tớ còn bị cậu dắt mũi nữa chứ. Tớ không có ý định làm gì cả trong cái tình huống này, chuyện đó là sai trái rồi."

"Vậy... sao? Nghe cậu nói thì tớ cũng thấy có lý."

"Thế nên là bây giờ không cần câu trả lời. Huống chi là tớ không hề đòi hỏi nó. Bây giờ chỉ cần cậu biết đến lòng tớ là đủ rồi."

"...Ừm."

Ra thế.

Nếu là như vậy thì mình cũng không có ý kiến gì cả. Mình chỉ có thể chấp nhận là mình đã hơi vội vàng rồi kìm lại thôi.

Nhưng xin hãy cho mình được biện minh một chút. Vốn dĩ tớ đã chẳng hề bình tĩnh rồi, cũng chẳng tính toán gì cả. Nghĩ đến tâm trạng của Ginbee là tớ đã không thể ngồi yên được nữa, và tớ đã bị thúc đẩy bởi một thứ gọi là tinh thần trách nhiệm ấy--không, có lẽ đây chính là biện minh nhỉ. Chắc chắn là mình đã không thể hành xử một cách khéo léo được, mình phải thừa nhận điều đó và kiểm điểm bản thân thôi,

"Nhưng mà nói ra được thì tốt thật."

Ginbee lẩm bẩm.

Giọng cô ấy như thể ánh sáng lọt ra từ khe hở của chiếc hộp b

Saruwatari Ginbei Haruomi cuối cùng cũng đã "biến thành con gái" rồi! Chắc chắn chẳng có ngày nào đáng ăn mừng hơn thế này, và làm việc vào một ngày như vậy thì đúng là "trời tru đất diệt" còn gì!

...Đại loại là như thế.

Nói gì thì nói, mọi chuyện do Nikaidou Arashi mà ra, nên tôi cũng quen với những điều phi lý hay kỳ quái rồi. Dù vậy, lần này thì mọi thứ đúng là "trời ơi đất hỡi" hơn hẳn.

Ngay tại chỗ Ginbei bỏ chạy, cô nàng khuấy động không khí, hô hào mọi người, chốt đơn thuê trọn gói quán ăn bờ biển Shirahama một ngày, thuyết phục thành công vài ý kiến phản đối (trong đó có cả mấy thành viên hội học sinh tụi tôi), không chỉ cho phép tất cả khách có mặt tại đó tham gia mà còn tuyên bố sẽ bỏ tiền túi ra lo hết chi phí bữa tiệc. Lời tuyên bố đó lập tức nhận được những tràng pháo tay nhiệt liệt, và thế là một bữa đại tiệc tưng bừng bắt đầu ngay tắp lự. Không khí sôi nổi ấy không chỉ lan tỏa khắp Shirahama mà còn tràn ngập cả bãi biển...

Bởi lẽ đó là Nikaidou Arashi mà!

Bình thường thì cô nàng rất cà lơ phất phơ, nhưng chức danh Hội trưởng Hội học sinh Học viện St. Liliana không phải là hữu danh vô thực. Một khi đã quyết tâm làm gì, sức hành động và thực hiện của cô ấy thật sự kinh khủng.

Chắc cô ấy vui lắm, khi Ginbei đã chịu bước một bước như vậy. Ở khía cạnh đó, cô ấy cũng là người rất nghĩa khí mà.

Thôi thì...

Đại tiệc bất ngờ kết thúc tốt đẹp, không khí cũng lắng xuống một chút. Thế nhưng, Ginbei thì vẫn "tẩu thoát" biệt tăm, không thể liên lạc được, khiến chúng tôi lo lắng đứng ngồi không yên suốt cả ngày một đêm.

Mãi đến hôm sau, cô ấy mới chợt xuất hiện trở lại, làm mọi người thở phào nhẹ nhõm – và sau đó thì sao ư?

***

“Akitoooooo! ❤️”

“Ối giời!?”

Tại quán ăn bờ biển Shirahama trước giờ mở cửa.

Một khối trọng lượng lao vào lưng tôi, người đang bận rộn chuẩn bị nguyên liệu.

“Ư phư phư. Ngạc nhiên lắm hả?”

“...Này Ginbei!”

Tôi chỉ kịp quay đầu nhìn lại, khuôn mặt gần ngay trước mắt mình – khuôn mặt của Saruwatari Ginbei Haruomi – và nhíu mày.

“Bị tấn công bất ngờ từ đằng sau thì giật mình là phải rồi. Suýt nữa thì tôi tung một cú quật vai rồi đấy.”

“Ăn nói nghe tệ quá nha!”

Tháo vòng tay đang quấn quanh cổ tôi ra, Ginbei phồng má.

“Chẳng qua là tôi đang thể hiện tình cảm của mình thôi, mà anh lại lạnh lùng như vậy. Chẳng lẽ Akito không hiểu ý đồ hành động của tôi sao?”

“Không, tôi hiểu chứ. Nếu không phải là thể hiện tình cảm thì chắc cũng chỉ có thể là thích khách muốn ám sát tôi thôi, mấy vụ tấn công từ phía sau này mà. Tôi hiểu điều đó, nhưng mà...”

“Thế thì không còn gì phải bàn cãi! Hãy đàn ông lên mà thản nhiên chấp nhận hành động của tôi đi.”

“Thôi được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“...Chắc là không phải đâu nhỉ, Akito?”

Ginbei đột nhiên lộ vẻ mặt lo lắng.

“Việc tôi thể hiện tình cảm với anh có làm anh phiền lòng không...?”

“À ừm, không, thấy mặt cậu sắp khóc thế này thì tôi cũng khó xử quá – không, ừm, không sao đâu. Không phiền chút nào, mà còn rất vui khi cậu thể hiện tình cảm với tôi nữa là.”

“—Thật sao!”

Khuôn mặt Ginbei lập tức tươi sáng hẳn.

“Ừm ừm, đúng là Akito cũng vui thật, nghe vậy tôi yên tâm rồi! Tôi cũng vui, Akito cũng vui, đây đúng là một vòng tuần hoàn hạnh phúc lý tưởng! Được rồi, vậy là từ giờ tôi sẽ duy trì hành động ôm chầm từ phía sau này nhé!”

“Không, thì tôi mới bảo là... phải xem thời gian và địa điểm chứ –”

“Này hai người! Dừng lại ngay cho tôi!”

Một tiếng chen ngang đầy giận dữ.

Đó là cô em gái của tôi, Akiko, với vẻ mặt hừng hực lửa giận như mọc sừng.

“Bây giờ là giờ làm việc mà, làm ơn biết ý tứ hơn một chút đi chứ! Ngay cả tôi đây cũng phải cố nhịn muốn được anh hai chiều chuộng 24/24 để nghiêm túc làm việc đó! Mà Ginbei-san, sáng giờ chị cứ giữ cái thái độ đó suốt từ lúc thức dậy rồi đúng không!?”

Đúng vậy.

Kể từ khi màn tỏ tình và màn "bỏ trốn" kết thúc, Ginbei đã duy trì một phong thái như vậy.

“Thiệt tình, Ginbei-san bị làm sao vậy chứ!”

Akiko than thở, ngửa mặt lên trời với vẻ mặt cau có thấy rõ.

“Lúc nào cũng bình tĩnh đến đáng ghét, vậy mà bây giờ lại hưng phấn như uống phải thuốc gì vậy! Tỉnh táo lại đi chị ơi!”

“X-xin lỗi Akiko-kun.”

Nghe vậy, Ginbei lập tức ủ rũ đến đáng thương,

“Quả thật lời cậu nói đúng, tôi không thể biện minh được. Hành động của tôi khi mọi người đang làm việc rõ ràng là lỗi của tôi. Tôi xin cúi đầu xin lỗi. Nhưng mà...”

Nước mắt dần đong đầy trong đôi mắt màu ngọc lục bảo của cô.

“Tôi không thể tự kiểm soát được. Cảm xúc cứ trào dâng không ngừng từ sâu thẳm trái tim, cứ ngồi yên thì lòng tôi quặn thắt đến muốn chết đi được. Nên để thoát khỏi nỗi đau đó, tôi đã giải phóng những cảm xúc như lũ lụt ấy, và rồi, như có một công tắc nào đó bật lên trong tôi...” Hức hức hức.

“Khoan, khoan đã, đừng có khóc chứ, trông như tôi đang bắt nạt chị vậy!”

“Đấy, tao đã bảo kệ nó đi mà.”

Thấy Akiko vội vàng tìm cách xoa dịu, Hội trưởng nhún vai.

“Bây giờ Ginbei-chan như cái thùng rỗng ruột vậy, nói gì cũng vô ích thôi. Đằng nào nó cũng tích tụ căng thẳng bấy lâu nay, giờ có cơ hội giải tỏa thì có hơi quá đà một chút cũng là lẽ thường tình. Hơn nữa, nếu không cho nó bộc phát một chút để xả hơi, có khi còn xảy ra chuyện gì kỳ quặc hơn ấy chứ.”

“Tôi cũng đồng ý.”

Và rồi Nasuhara-san cũng xen vào,

“Mà nếu xét đến những gì Ginbei-chan đã trải qua, việc mọi chuyện chỉ dừng ở mức này đã là may mắn rồi. Nếu là ai đó khác trong tình huống tương tự, chắc là đã bắt cóc, đè ra, rồi tự ý ký vào giấy đăng ký kết hôn rồi ấy chứ. Chuyện một cô nữ sinh cấp hai vừa 'thoát F.A' mà hưng phấn tột độ, thì chuyện này đáng lẽ nên cười xòa mà bỏ qua theo lẽ thường tình chứ nhỉ?”

“Arisa cũng đồng ý!”

Ngay cả Arisa cũng vui vẻ như thể đó là chuyện của chính mình,

“Ginbei-nee-sama bây giờ trông rất tự nhiên, Arisa thấy rất tuyệt vời. Chị ấy dường như quyến rũ hơn hẳn. Vì vậy, dừng lại điều đó thật lãng phí và tội nghiệp. Arisa nghĩ Ginbei-nee-sama nên tiếp tục duy trì trạng thái này thêm một thời gian nữa sẽ tốt hơn.”

“—Cảm ơn, mọi người.”

Ginbei run rẩy vì cảm động, nước mắt giàn giụa.

“Tôi rất vui vì mọi người đã thấu hiểu. Và tôi tự hào khi được là bạn bè với những người như các cậu. Cảm ơn mọi người. Thật sự cảm ơn rất nhiều.”

...Thì đấy.

Nhìn chung là như vậy, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng:

Ginbei, sau sự kiện đó và một đêm "biệt tăm" rồi trở về, đã hoàn toàn biến thành một "dere-char" (nhân vật bỗng dưng dễ thương, tình cảm) và có chút cảm xúc lên xuống thất thường.

Cũng dễ hiểu thôi.

Không chỉ với tôi, mà với cô ấy, đó chắc chắn là một sự kiện long trời lở đất, thay đổi cả nhân sinh quan. Giống như một nhà sư trở về sau khóa tu khổ hạnh, việc cô ấy trở thành một con người khác dường như là điều không thể tránh khỏi vậy – đại loại thế.

Mặc dù hơn nửa trách nhiệm thuộc về tôi, nên tôi không nên bình phẩm như thể chuyện không liên quan. Thế nhưng, đúng là có cảm giác "cách một đời người" vậy, hay nói cách khác là "thay đổi ghê gớm thật", đến mức tôi cũng thấy bàng hoàng.

Haizzz.

Thật sự là, biết nói gì đây.

“Khoan, khoan đã! Mấy người đang làm gì vậy chứ!”

Bỏ mặc tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, Akiko lên tiếng đầy bức xúc.

“Có gì đó không đúng đúng không!? Sao mọi người lại bênh Ginbei-san đến vậy!?”

“Sao mà sao... này hả?”

Hội trưởng chen vào hòa giải,

“Ginbei-chan đã đường đường chính chính thể hiện cái gọi là ‘nữ khí’ của mình rồi. Chẳng lẽ đáp lại điều đó là tình người ư?”

“Lý lẽ đó thì tôi cũng hiểu, nhưng mà! Tôi không nghĩ Ginbei-san hơi quá đà rồi sao!? —Này anh hai, anh hai nghĩ sao!”

“Bảo nghĩ sao thì...”

Tôi cũng bối rối không kém.

Tình huống này vẫn chưa thể sắp xếp được, tạm thời chỉ có thể nói ra những gì tôi đang nghĩ mà thôi.

“Thì thôi, dù có chuyện gì xảy ra, tình bạn giữa tôi và Ginbei vẫn không thay đổi. Tất nhiên, việc tôi và Ginbei là bạn thân cũng không đổi. Nghĩ vậy thì, ừm, những hành động thân mật như thế này, nếu là bạn thân thì có lẽ cũng có thể chấp nhận được, tôi cũng không nghĩ là không thể đâu.”

“Anh hai mà cũng nói vậy! Làm ơn suy nghĩ lại cho kỹ đi chứ, chắc chắn là không bình thường chút nào đâu!”

“Không, ừm. Tôi cũng hiểu là rất tế nhị. Khó mà nói là ổn, nhưng nếu hỏi là không ổn thì cũng phải lắc đầu vậy.”

“Đúng không!? Đúng không!? Thế thì làm ơn anh hai hãy đưa ra quyết định đi! Nói thẳng với Ginbei-san đi! Rằng những hành động như vậy là vi phạm thuần phong mỹ tục nên phải chấm dứt ngay lập tức!”

“Em mà dùng từ 'thuần phong mỹ tục' nghe cứ nghi ngờ vô cùng...”

Dù sao, có lẽ tôi cũng nên cảnh báo cô ấy một chút.

Tôi quay lại nhìn Ginbei,

“Này Ginbei.”

“Ừm. Gì vậy Akito?”

Mỉm cười.

Một nụ cười thuần khiết, ngây thơ, không chút tà ý. Cô ấy ngước nhìn tôi.

...Hừm.

Khuôn mặt của Ginbei khi ngước nhìn tôi... giống như một chú chó con trung thành đang vẫy đuôi, với vẻ tin tưởng tuyệt đối vào chủ nhân. Nói sao nhỉ, nó thật sự rạng rỡ và chạm đến trái tim tôi. Phản bội lại ánh mắt này, dường như là một hành động nhổ bọt vào trời vậy.

“Không. Không có gì đâu.”

Tôi mỉm cười nói.

“Ginbei cứ làm theo ý mình muốn là được. Dù có là gì, tôi cũng sẽ chấp nhận nó.”

“Cảm ơn anh. Tôi tin rằng anh sẽ nói như vậy mà!”

“Khoan, khoan đã anh hai!?”

Akiko vội vàng sấn tới.

“Chuyện đó là sao vậy! Ngược lại rồi, ngược lại! Chúng ta đang nói về việc phải kiềm chế hành động của Ginbei-san hơn mà!?”

“Ừm, thì đúng là vậy, nhưng mà... kiểu như... nhỉ?”

“Thôi được rồi, không nói chuyện với anh hai được nữa! Ginbei-san, Ginbei-san ơi!”

“Ưm. Gì vậy Akiko-kun?”

“Nói thẳng ra là hành động hiện tại của chị đang gây phiền phức đấy! Tôi yêu cầu chị phải sửa đổi!”

“Yêu cầu sửa đổi, ư... Ừm, tôi hiểu ý cậu. Hiểu rất rõ là đằng khác.”

Ginbei lộ vẻ mặt buồn bã,

“Nếu tôi ở vị trí của cậu, chắc chắn tôi cũng sẽ nói điều tương tự. Nhưng dù vậy, tôi vẫn muốn nói – Tôi không yêu cầu cậu chấp nhận, nhưng sẽ rất vui nếu cậu bỏ qua cho tôi.”

“Đừng có nói những lời ngốc nghếch đó! Tôi nhất định không bỏ qua đâu!”

“Hãy thương tình đi Akiko-kun. Làm ơn mà.”

“Hứ! Chị có làm mặt đó cũng vô ích thôi!”

“Đừng nói vậy chứ. Đây này.”

“Không được, không được. Dù chị có nói gì cũng không được!”

“Akiko-kun, làm ơn, làm ơn mà.”

“Khụ... Kể cả có kéo tay áo mà van xin như thế cũng vô ích thôi. Quyết tâm của tôi rất vững vàng.”

“Đừng nói vậy chứ Akiko-kun, làm ơn đi mà, làm ơn đi mà.”

“...Hự ư ư ư ư ư ư...”

Akiko trợn tròn mắt.

Giằng mạnh tay Ginbei ra.

Và rồi, cô bé chỉ thẳng ngón tay, dứt khoát nói:

“Đã nói đến mức đó thì tôi không còn cách nào khác! Tôi sẽ chấp nhận việc chị thân mật với anh hai MỘT CHÚT thôi!”

Hime no Kouji Akiko, mười sáu tuổi.

Đó chính là khoảnh khắc cô bé "thất thủ".

“Nhưng mà tôi nói trước nhé, chỉ tạm thời thôi đấy!? Hoàn toàn chỉ là một khoảng thời gian ngắn! Cho đến khi Ginbei-san trở lại trạng thái bình thường thôi!”

Ginbei thẳng thắn van xin, và Akiko đành phải chịu thua.

Có vẻ diễn biến này giống hệt như lần Akiko đối đầu với Arisa vậy. Akiko đúng là yếu điểm với kiểu này mà.

“Cảm ơn Akiko-kun. Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.”

“...Thôi thì cũng chỉ tạm thời thôi mà. Vốn dĩ những cô gái tiếp cận anh hai thì phải loại trừ là cơ bản, nhưng Ginbei-san cũng đâu phải người xa lạ gì.”

“Phư phư, nghe cậu nói vậy tôi cũng vui lắm. ...Nào, vậy là đã nhận được sự đồng thuận của tất cả mọi người rồi nhỉ. Akito?”

“Ể? Gì cơ?”

“Ể, gì mà gì. Bây giờ chúng ta đã có thể đường đường chính chính thể hiện sự thân mật rồi, vậy thì hãy cùng nhau “tình củm” thôi nào. Ngay tại đây, đường đường chính chính mà không cần phải e dè ai cả.”

“Không không, vẫn nên e dè chứ. Giờ đang là giờ làm mà.”

“...Êi!”

“Khoan, này! Đã bảo là đừng có ôm chặt từ phía sau như thế, dù cân nặng của cậu cũng đâu phải nhỏ, làm tôi cũng mệt đấy chứ!”

Dù tôi cố gắng khiển trách, Ginbei vẫn "mưmưfư" mà làm ngơ như không khí.

“Grừ...!”

Akiko nắm chặt tay, nghiến răng ken két,

“Hôm qua tôi đã phải chứng kiến đủ trò vớ vẩn này rồi, giờ lại còn phải thấy thêm cảnh này nữa sao. Nhưng lỡ miệng cho phép rồi... Hức hức hức, thật bất công, thế giới này sai rồi. Chúa đã chết rồi...!”

“Mưmưfư~ Akito~ Akitoooo! ❤️”

Trong khi đó, Ginbei vẫn như không nghe thấy gì, bỏ mặc Akiko đang ôm đầu tuyệt vọng mà tiếp tục không ngừng tiếp xúc với tôi.

“...Không, thì Ginbei à. Tiết chế một chút đi, tiết chế lại.”

“Đó là một yêu cầu không thể nghe theo. Đây là cơ hội ngàn năm có một, và cuối cùng thì gió cũng đã đổi chiều. Dù ai nói gì, tôi cũng sẽ tận dụng tối đa!”

“Không không, thì tôi mới bảo là... Ấy, này! Ghé sát người như thế là phạm luật đấy, mất thể diện quá!”

“Này Akito.”

Ginbei ngắt lời phản đối của tôi mà thì thầm.

Bên tai, với giọng chỉ tôi mới nghe thấy,

“Tôi đã tỏ tình với anh, và không đòi hỏi câu trả lời. Thực tế, bây giờ tôi không cần câu trả lời. Bởi vì chỉ cần được ở bên anh như thế này là đủ rồi. Nhưng mà...”

“...?”

“Nhưng mà nhé, hãy chuẩn bị tinh thần đi. Dù không phải Hội trưởng, tôi cũng không có ý định để con mồi đã nhắm trốn thoát đâu. Với một con mồi đẳng cấp cả đời mới gặp một lần thì càng không thể.”

“———!?”

Ngạc nhiên quay đầu lại.

Ginbei lén lút, để không ai khác nhìn thấy.

Lè lưỡi và nháy mắt một cái.

“À ha ha... ừm thì, nói sao nhỉ. Xin cậu hãy nhẹ tay một chút.”

Và thế là tôi nhận ra.

Có vẻ như cô ấy, sau vụ việc hôm nọ và một đêm "mất tích", đã trở lại với một chút ranh mãnh hơn – đại loại vậy.

Và dù cảm thấy vui mừng khi người bạn thân của mình đã "phá kén" và lột xác, tôi dường như đã lỡ gây ra cái gọi là "dây dưa vào rắc rối không cần thiết". Nghĩ đến những diễn biến tiếp theo, mồ hôi lạnh cứ túa ra sau lưng...

Dù sao đi nữa.

Cái nhóm "gây rối" chúng tôi, cộng thêm kỳ nghỉ hè năm nay, có vẻ sẽ không dễ dàng giải quyết chỉ bằng một hay hai "mẹo vặt" đâu. Phải thắt chặt dây mũ giáp mới được – nghe thì lạ đời, nhưng tóm lại là phải vượt qua tất cả một cách đàng hoàng, tôi nghĩ vậy.