Chương 4
Mấy ngày hôm nay, tôi đã chuẩn bị gần như đầy đủ các đồ dùng cần thiết trước khi lên đường đến Water. Nhưng dường như chỉ cần mang đủ tiền thì bạn có thể sống ở đâu cũng được. Nên hành lý của tôi không quá nặng. Và đối với tôi thì hành lý cũng không phải vấn đề quan trọng. Tôi nhét hết vô nhẫn không gian.
Thứ rắc rối nhất trong mấy ngày qua đó chính là về căn cứ bí mật của tôi. Tuy nơi đó rất khó để phát hiện, nhưng sẽ không có gì là chắc chắn cả. Có những thứ tôi cần giấu kĩ hơn cả những phát minh về vũ khí. Một phần trong đó là về thân phận người chuyển sinh này. Ít nhất là cho đến khi tôi đủ khả năng để tự giải quyết vấn đề.
Nhưng một điều tôi phải công nhận là nơi đó quá nguy hiểm với mọi người ở đây.
Tôi cũng đã nhờ người chăm sóc nơi đó. Nên nếu có chuyện xảy ra, thì tất cả sẽ trở về với cát bụi. Giống như tội phạm tiêu hủy chứng cứ vậy.
Một phần không thể thiếu khác trong các chuyến đi xa chính là về lời chào tạm biệt. Mọi người ở đây rất tốt, nên tôi không muốn rời đi khi mà chưa nói lời nào. Nhưng việc này mất thời gian hơn tôi tưởng.
Lúc chào tạm biệt dân làng, tôi có gặp Miya phía sau đang lén lút làm gì đó. Sau một hồi chào hỏi và tôi đã kể cho cô nghe về dự định của mình. Lúc đầu thì cô ấy dưng dưng nước mắt nhưng khi nghe về việc tôi sẽ thi vào học viện Index. Cô ấy thay đổi thái độ và chạy biến mất. Mà cô ấy cũng được nhận vào học viện. Chắc là tôi với cô ấy sẽ gặp lại nhau. Tuy biểu hiện đó khiến tôi hơi khó hiểu.
Về đến nhà, tôi thấy bên trong cha tôi đang nói chuyện với một vị khách. Đó là bác Hast. Bác ấy nhờ tôi giao một lá thư cho cô cháu gái ở trên thủ đô.
Nội dung bức thư thì là muốn cô cháu gái trở về để dự đám tang của mẹ cô ấy. Bà ấy mới mất cách đây mấy ngày. Lý do thì bởi vì đã có một toán cướp tấn công phía bìa rừng. Tuy cha tôi đã ra tay đánh đuổi, nhưng mẹ cô ấy thì không may qua đời vì vụ việc đó.
Việc này làm cha tôi rất áy náy. Nên tôi cũng không thể từ chối được. Dù sao thì một phần lỗi cũng do tôi.
——————————————————————————-
– Chúng ta đi đâu vậy thưa cha.
Laxt đi lên con đường mòn lên phía sau ngọn núi cấm. Tôi đi theo vì ông ấy có thứ muốn giao cho tôi.
– Này, Niu. Khi con muốn đi phiêu lưu. Ta đã biết rằng không thể giữ con mãi được. Con đã trưởng thành. Đã có thể tự bảo vệ bản thân. Vậy nên đã đến lúc ta giao nó cho con.
– Nó ???
Trong nhà mình thì có cái quái gì đáng giá đâu. Ý tôi là chúng tôi đến nơi này với hai bàn tay trắng. Nên việc cha tôi đưa tôi một thứ gì đó đáng giá là điều không tưởng. Chắc chắn ông ấy giấu quỹ đen.
– Thanh kiếm của ông nội. Thứ duy nhất mà ông ấy để lại cho cha. Nhưng thật đáng thất vọng là ta không thể chạm vào bất cứ một thanh kiếm nào nữa. Nên bây giờ, nó sẽ là của con.
– Một thanh kiếm??
Một sự tò mò len lỏi trong đầu của tôi. Cho dù tôi biết rằng gia tộc chuyên thuộc về kiếm thuật. Nhưng không ngờ họ lại cất giữ một thanh kiếm như vậy. Hẳn nó rất quý giá, và bán đi chắc cũng được kha khá. Ý tôi là đến khi tôi thật sự túng thiếu.
– Đúng vậy, thứ ông còn lấy được khi còn là một kiếm sĩ. Nó chỉ là một thanh kiếm cổ không có tác dụng gì ngoài cắt rau. Nhưng việc nó được lấy ra từ hầm ngục đã đẩy giá trị của thanh kiếm lên khá cao
– Con hiểu rồi.
Tôi đã từng nghe về ông ấy. Ông nội là một kiếm sĩ của hoàng gia, trong một lần đi thảo sát hầm ngục ông đã bị dính một lời nguyền vĩnh cửu lên cơ thể. Tôi còn nghe kể rằng ông ấy có mang theo một số món đồ ra khỏi hầm ngục. Trong đó có một chiếc nhẫn mà bà tôi đang đeo và con dao nhỏ của mẹ tôi. Mà sao mẹ tôi lại giữ con dao đó vậy??
– Chúng ta đến nơi rồi.
Chỗ chúng tôi đang đứng là ngôi miếu trên ngọn núi. Nơi đây là nơi thờ vị thần mùa màng. Về ngọn núi này thì nó thuộc quyền sở hữu của tôi. Một tên quý tộc đã bán nó để đổi lấy công thức chế tạo bánh kem. Tôi không biết dùng ngọn núi này thế nào nên đành giao cho cha tôi để bạo hành tôi mỗi sáng. Cũng nói luôn là căn cứ bí mật của tôi nằm phía sau ngọn núi này.
Cha tôi cẩn thận lục tìm thứ gì đó dưới sàn nhà. Có vẻ có thứ gì đó được dấu ở đây.
‘Tại sao ông ấy lại giấu ở đây nhỉ? Cất trong nhà không phải tốt hơn sao?’
Mặc dù rất thắc mắc nhưng tôi cũng không mong đợi câu trả lời ngớ ngẩn nào của ông ấy.
– Để xem nào, viên gạch số 174 hàng 6 cột 4.
Sau khi mở viên gạch nát nền, cha tôi lôi một chiếc hộp gỗ nằm bên dưới miếng gạch. Trên hộp có rất nhiều bùa chú khác nhau. Tôi có hơi choáng ngợp khi nhìn thấy nó. Có thể nói là tôi cực kì thích những thứ bí hiểm thế này.
Laxt nâng chiếc hộp và đưa về phía tôi. Khuôn mặt ông có chút thoáng buồn hiện lên.
– Ông nội con đã từng căn dặn phải làm thế này sau khi ông mất. Ông cũng từng bảo rằng: ‘Chỉ giao nó cho người xứng đáng’. Thật tiếc khi ta đã không còn sử dụng được bất cứ thanh kiếm nào được nữa. Vậy nên ta đành giao nó cho con, Niu. Hãy giữ gìn nó thật tốt.
– Con nhất định sẽ làm được.
Thứ này đối với cha như kỉ vật mà ông nội để lại vậy. Việc giao cho tôi chứng tỏ Laxt thực sự tin tưởng vào đứa con của mình. Vậy nên để đáp lại sự kỳ vọng đó, tôi sẽ giữ thanh kiếm này thật cẩn thận. Hoặc cho đến khi tôi bán thanh kiếm đó đi.
Dĩ nhiên tôi sẽ không cảm thấy ăn năn đâu, bởi vì các món đồ mà ông nội tôi để lại đều là hàng giả bán ngoài chợ. Vì sao tôi biết ư? Chính bà tôi đã kể cho tôi về điều đó. Ông nội luôn là một người thích bày trò và hay kể những câu chuyện mà còn khó tin hơn cả ngày mai tận thế. Nhưng thật không ngờ người cha ngốc của tôi vẫn tin câu chuyện đó.
– Vậy thì, nó là của con. Hay giữ gìn nó cho cẩn thận nhé!
– Dĩ nhiên rồi thưa cha.( Cho đến khi con “vô tình đánh rơi” ở đâu đó)
Giao cho tôi chiếc hộp. Cha tôi bước ra khỏi ngôi đền và đi mất. Chắc hẳn có điều gì đó làm ông bận lòng.
Tôi quay lại nhìn chiếc hộp đó. Nó dài hơn tôi một chút. rộng khoảng 1 gang tay. Chiếc hộp có 2 lá bùa ở trên. Phía bên trong chiếc hộp như có một luồng khí nóng thoát ra. Tôi cũng không chần chờ gì mà khui chiếc hộp kì bí này.
– Thật sự là một thanh kiếm này.
Bên trong đó thật sự là một thanh kiếm, một cây kiếm với màu trắng kì lạ như đang nuốt chửng tầm mắt của tôi. Màu trắng của nó khiến tôi hoàn toàn bị mê hoặc.
– Một thanh katana nhật?? Thanh kiếm khá tốt đây.
Với khả năng của mình, tôi thử giám định thanh kiếm.
Kết quả hiện lên trước mặt của tôi khiến tôi giật mình.
———————Bảng trạng thái———————————–
Nguyền kiếm
MA LỰC:301
DANH HIỆU
Thanh kiếm của kẻ nói dối.
______________________________________
– Một thanh kiếm được ban cho cái tên? Ê này, mày rõ là hàng giả cơ mà. Làm gì có thanh kiếm nào đẹp như này mà được vác ra từ hầm ngục cơ chứ?? Vô lý.
Tôi thật sự hoài nghi về những gì bản thân trong thấy rồi đấy.
Nhưng nhìn thanh kiếm cũng thuộc hàng ngon đấy chứ. Nó là một thanh katana cong nhẹ phần đầu. Lưỡi kiếm dài khoảng hơn mét. Cán kiếm màu trắng tinh. Từng đường vân trên nó đều hết sức tinh xảo. Nếu bạn nhìn nghiêng về một phía thì có thể nhìn thấy đầu của một con rắn in chìm trên đó. Mà có đầu thì phải có thân. Ngay trên lười kiếm mỏng nhưng sắc bén đó là hình của một rắn dọc theo chiều lười kiếm. Đúng quả là một thanh kiếm đẹp. Thằng nào làm ra cái này cũng là một người thợ lành nghề đấy. Thảo nào cha tôi bị lừa.
Cầm nó trên tay tinh thần chiến đấu của tôi đang lên thì phải. Giờ tôi mới hiểu câu nói nếu muốn trở thành một kiếm sĩ, hãy thề trên cây kiếm của mình.
Dắt thanh kiếm bên hông. Tôi tiến bước về nhà trong khi liên tục sử dụng nó lên cây cỏ ven đường. Có thể nói là chém bất cứ thứ gì để thử độ sắc của thanh kiếm. Mong nó không bị mẻ quá sớm. Trước khi tôi dụ được một tên nhà giàu cuồng kiếm nào đó.
Nhưng có vẻ để định giá thanh kiếm này. Tôi cần một mục tiêu nào đó tốt hơn cái đám lá cây này một chút. Hình như tôi nhớ có một nơi như vậy gần đây.
——————
Hôm nay chính là ngày tôi rời khỏi đây. Người dân xung quanh đều đến để chào tạm biệt. Miya thì đã đi vào hôm qua. Cô được hộ tống đoàn xe của nhà thờ và gia tộc cô ấy. Nghe nói thì cô ấy đã từng không chấp thuận việc chuyển đến học viện. Nhưng sau buổi nói chuyện vào hôm qua. Cô ây đã chuẩn bị và khởi hành chỉ sau 30 phút. Thật là khó hiểu.
Đưa tôi một gói hàng khá nặng, Len kìm nén những giọt nước mắt khi chia tay đứa con trai bé bỏng của mình.
– Đi đường cận thận nhé, Niu. Mẹ sẽ nhớ con lắm đấy.
– Vâng thưa mẹ.
– Có thời gian thì hãy viết thư về nhé.
– Vâng.
Tôi đi khỏi căn gác mái đã được sắp xếp ngăn nắp.
– Mình sẽ nhớ nơi này lắm đây.
Cuộc sống không phải lo nghĩ gì khiến tôi cảm thấy thoải mái. Nhưng hiện tại thì lão ta sắp đến. Nên tôi buộc phải rời khỏi nơi này sớm hơn dự kiến.
Tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà.
Lúc tôi đang chuẩn bị lên đường, bác gái hay cho tôi đồ ăn cũng đến để chào tạm biệt.
– Chúc cháu đến Water bình an. Đây là món ăn mà ta đã làm. Hay sử dụng nó trên đường đi.
– Cháu cám ơn bác gái. Món ăn của bác lúc nào cũng ngon cả.
Sau khi chào tạm biệt mọi người. Tôi nhanh chóng khởi hành. Làng tôi thì xe ngựa rất hiếm. Chả còn cách nào khác ngoài đi bộ cả. Nên tôi muốn đến được thành phố Dude trước khi trời tối.
Thật ra là tôi nói dối để không phải đi xe ngựa đấy. Cả làng đã đưa tôi một chiếc xe ngựa, và đương nhiên tôi đã từ chối thẳng thừng rồi.
Tôi sợ mình sẽ mất đến cả tháng mới đến thành phố tiếp theo quá.
———
Thành phố Dude là một thành phố lớn nằm phía nam quốc gia. Ngôi làng của tôi cũng ở phía nam thành phố. Cách thành phố khoảng 4 ngày đường, đấy là đối với đi xe ngựa. Còn để đến được thủ đô Water thì cần mất cả tháng. Nên tôi nghĩ mình cần chuẩn bị ở thành phố Dude trước khi xuất phát đến thủ đô.
Vì sao ư? – Vì nơi đó có cổng dịch chuyển. Một phát minh vĩ đại nhất lịch sử con người.
Đây là con đường nối đến thành phố Dude nên có khá ít ma thú dọc đường. Cũng nhờ đó mà tôi tiết kiệm kha khá thời gian của mình.
Sau khoảng 6 giờ di chuyển không ngừng nghỉ, cơ thể tôi cũng đã xuống sức cực nhanh. Đành phải ngồi nghỉ ở một gốc cây bên đường. Tôi kiểm tra lại đồ dùng và lấy bữa trưa của mình ra khỏi túi.
Điều đầu tiên tôi làm sau khi ngồi xuống là kiểm tra thanh nguyền kiếm.
——————-Bảng trạng thái———————————–
Nguyền kiếm
MA LỰC:23031
DANH HIỆU
Thanh kiếm của kẻ nói dối.
______________________________________
Tôi không chắc thanh kiếm này có công dụng thế nào nữa. Nhưng vì nó có một cái tên và cả danh hiệu thì chắc chắn nó không tầm thường chút nào.
– Nó hình như,…
Đã mất đi màu sắc vốn có của nó.
Khác với lúc tôi nhận được thanh kiếm. Nó có màu trắng tinh khiết đến độ đôi mắt của tôi bị đau. Thì giờ màu trắng đó đã ngả dần sang màu chàm. Lúc đầu, tôi đã tưởng đây là vết máu của cuộc đi săn hồi tối hôm qua. Nhưng sau một hồi lau chùi thì vết dơ ấy vẫn không mất đi nên tôi đành bỏ cuộc.
Điều kì lạ là khi tôi săn quái thú thì thanh kiếm vẫn không xảy ra phản ứng như này.
Mải mê suy nghĩ, tôi đã không nhận ra mình đang bị bao vây.
– Chỉ là một tên nhóc ư.
Tổng cộng có 6 tên cướp đang từ từ tiếp cận. Hai tên khác thì núp ở gần đó để chặn đường tẩu thoát của con mồi.
Mấy tên này nhìn quen mắt thật.
Một số tên trong số chúng tỏ rõ sự hăm dọa, khoe ra sức mạnh chủ yếu làm tôi sợ hãi. Hắn ta chắc là thủ lĩnh. Dù tỏ vẻ uy hiếp, tuy nhiên tôi vẫn nhận ra được sự mệt mỏi trong những cử động.
‘Bọn chúng đã lâu không ngủ nhỉ? ‘
– Thằng nhãi. Ngoan ngoãn giao nộp những thứ đáng giá ra đây. Nếu không, tao sẽ giết mày.
Một tên tiến nhanh đến chỗ tôi với một con dao găm in hình quạ đen. Nó làm tôi có chút quen mắt.
-Nhanh lên!!!!
Hắn ta túm lấy cổ áo nhằm vật ngã tôi xuống đất. Tuy nhiên…
Tên đồng bọn nhận thấy sự khác lạ trong cử động của tên đó. Nhưng hắn ta chỉ cười rồi chế giễu.
-Oiii, số 33. Mày làm trò gì thế hả? Nhanh cái tay lên và quật ngã nó đi. Chúng ta cần rời đi trước khi “Bóng Ma” đuổi đến.
Nhưng đáp lại lời của tên đó chỉ là sự im lặng.
Tên cầm dao đe dọa tôi đứng im không hề nhúc nhích. Làm cho những tên khác căng thẳng hơn.
Tên thủ lĩnh nhận ra sự khác thường. Hắn lắp bắp gọi tên đồng bọn trong sợ hãi.
-S-số 33??
Những tên khác vẫn hoang mang chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôi nhún vai rồi đẩy nhẹ tên cướp trước mặt. Hắn ta đổ xuống ngay lập tức. Vì cú va chạm khiến cho vết chém ngay cổ bị mở rộng. Máu tươi bắn mạnh ra khắp cơ thể tôi.
Một tên trong số chúng hét lên sợ hãi.
Nhưng thay vì bỏ chạy thì bọn chúng lại đứng chôn chân ở đó. Không, nói đúng ra tôi đã chặt tất cả các đôi chân của bọn chúng. Kể cả những tên cướp ngoài phạm vi.
Lau đi vết máu làm bẩn khuôn mặt. Tôi hỏi những tên cướp này.
-Có vẻ như bọn mày đã cố gắng chạy mấy ngày liền nhỉ? Dĩ nhiên rồi, tao đã tìm bọn mày lâu lắm rồi đấy. Giờ giao nộp tất cả những gì đang có ra đây.
Nở một nụ cười kì lạ. Tôi tiến dần hơn với những nỗi sợ.
—‐———-
– Tất cả đều đã thiệt mạng ư?
Một người đàn ông với bộ dạng thô kệch hét lên như không tin vào những gì mình thấy. Anh ta nhìn xung quanh rồi đưa ánh mắt khó hiểu với người mặc đồ màu trắng bên cạnh. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh ta chứng kiến cảnh tượng này.
Anh ta là Hades. Một mạo hiểm giả có tiếng. Hades đã theo dõi những tên cướp này từ rất lâu. Anh ấy không thể chấp rằng bọn chúng lại bỏ mạng ở nơi này.
– Chúng ta đã theo đuổi những tên cướp này mấy năm nay. Vậy mà cô lại có thể nói rằng chúng đã bị giết ư? Nơi này là “Rìa thế giới”, không thể có loài sinh vật nào có thể gây ra chuyện này được. Tên thủ lính đó tương đương với một Mạo hiểm giả hạng B đấy. Còn chưa kể…
Đáp lại thắc mắc của anh ta chỉ là những cái nhìn đồng cảm. Bọn họ chưa từng thấy một toán cướp bị truy nã khắp các nước phía nam lại dễ dàng bị đánh bại ở đây.
Người đang xem xét những cái xác là một cô gái trẻ. Khác với người đàn ông đang nổi đóa đằng kia, cô bình tĩnh nhìn những cái xác nát vụn và đưa giả thuyết. Từ những biểu hiện chứng tỏ đây không phải lần đầu tiên cô tiếp xúc với những xác chết.
– Có vẻ như không phải ma thú gây ra. Thứ này làm tôi liên tưởng đến vết chém của một kiếm sĩ hơn là móng vuốt của ma thú. White, cậu là một kiếm sĩ nên có thể xác nhận giùm tôi chứ.
Chàng trai trẻ tuổi White hào hứng lại gần. Anh ta rất vui mừng vì cô gái này gọi mình là kiếm sĩ.
Sau một hồi quan sát thì White cũng đưa ra kết luận.
– Đúng như những gì Đội trưởng Mirai nói. Những kẻ này đều bị một kiếm sĩ sát hại. Dựa vào những biểu hiện cho thấy sự chênh lệch về trình độ. Có thể nói tay kiếm này phải ngang ngửa với thầy Swin hiện giờ.
Một chàng trai trẻ khác tên là Hatano nghi ngờ về câu trả lời vừa rồi.
– Mạnh ngang ngửa với Kiếm thánh? Cậu đùa với tôi à, White. Cả đất nước này số người có thể đỡ được một đường kiếm của Thầy cũng chưa tới 10 người đâu.
Tất nhiên không chỉ Hatano không tin vào điều đó, tất cả những người khác đều nghĩ như vậy. Kiếm thánh là danh hiệu trao cho người Bảo vệ thánh kiếm hiện tại. Nhưng ông ta không phải là anh hùng. Vì ngay chính ông ấy cũng không thể sử dụng kiếm thánh.
Có một giai thoại mà mọi người truyền tai nhau, khi ông ấy còn trẻ đã một mình chống lại hơn 3000 quân nước đế quốc xâm lược. Sau đó nhờ sự dẫn dắt của ông ấy, đất nước Noxus đã thành chống lại các đợt tấn công ngoại quốc. Khiến cho các vị vua nước khác phong tặng danh hiệu Kiếm thánh bất tử.
‘Khi nào còn Kiếm thánh và “Kẻ đó”, khi đấy Noxus vẫn bất khả xâm phạm.’
Chàng trai áo trắng thầm nhủ với bản thân về câu trả lời. Nhưng anh ta cũng không phải người cố chấp. Nhìn hiện trường ở đây anh ta cũng ngầm chấp nhận sự thật.
White nhìn mọi người với ánh mắt lo lắng.
– Anh hãy nhìn vào thanh kiếm của tên Thủ lĩnh. Nó là một thanh kiếm hiếm làm bằng hắc thạch, với độ cứng được cho là hàng đầu. Nhưng nhìn nó bị cắt đôi một cách dễ dàng thế này thì chỉ có thầy Swin mới có thể làm được… Tôi nghĩ có kẻ nào đó cực kì nguy hiểm với đế quốc đang ở đây. Chúng ta có nên đưa Anh hùng về thủ đô trước không? Có thể thầy tôi biết thứ gì đó đang xảy ra ở đây.
Hatano tỏ vẻ thắc mắc.
– Anh có ý gì khi bảo Kiếm thánh biết chuyện này?
White lưỡng lự trả lời. Có vẻ anh ta cũng không muốn nhắc về nó.
– Vì nơi đây là nơi tận cùng của thế giới. Cũng là nơi mà những kẻ phạm tội bị trục xuất. Và trong những kẻ đó đã từng có một người là học trò của thầy Swin. Người học trò thứ 7.
Người mặc áo trắng trước giờ im lặng bây giờ lại tỏ thái độ bất ngờ.
Anh ta cởi bỏ chiếc áo trùm đầu, để lộ một mái bạch kim cuốn hút người nhìn. Đưa con mắt sắc lẹm về White và chất vấn.
– Không phải thầy Swin chỉ có 6 người học trò, nếu tính cả Anh hùng sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện người thứ 7 cơ chứ?
White cũng bối rối với tình huống này. Anh ta cảm thấy hơi hối hận khi lôi chuyện này ra.
– Thưa hoàng tử Leo, thần cũng chỉ nghe về người đó trong một bữa tiệc với thầy Swin. Có lẽ anh ấy đã phạm một trọng tội nào đó và bị trục xuất.
Vị hoàng tử không hài lòng về câu trả lời. Anh ta không thể hiểu một người đã được Kiếm thánh công nhận lại bị trục xuất một cách dễ dàng đến thế. Thậm chí đến anh ta còn không biết về chuyện đó.
Nắm chắc thanh kiếm mình đang mang, Leo hỏi về người đệ tử thứ 7 đó.
– Vậy anh ta là người đã gây ra chuyện này?
White vội lắc đầu phủ nhận.
– Không, người đó đã dính một lời nguyền khiến toàn bộ phần đời còn lại không thể chạm vào bất cứ thanh kiếm nào nữa. Thậm chí nếu có may mắn hóa giải được thì vết tích này cũng không phải do anh ta gây ra. Bởi vì kiếm kĩ mà thầy Swin dạy đều được gia tăng một lượng lớn ma lực. Nhưng những vết tích này, thần không thể thấy dấu vết ma lực sát lực trong đó.
Leo nhìn quay sang Mirai và nhận được cái gật đầu đồng tình.
Không, anh ta vẫn chưa tin về những gì White nói. Bởi vì anh ta cũng là một kiếm sĩ. Việc sử dụng một thanh kiếm chưa truyền ma lực chỉ dành cho những tân binh hay người chưa từng dùng kiếm. Anh ta thậm chí còn không tin có kiếm sĩ nào khi đối đầu với những tên cướp nguy hiểm lại không sử dụng ma lực. Dường như điều đó thể hiện khoảng cách năng lực giữa hai người họ.
Leo biết rằng nếu đổi lại là anh, chiến thắng đám cướp chỉ là điều viển vông chứ đừng nói đến không sử dụng ma lực. Chỉ nghĩ đến một kẻ như vậy khiến cho Leo đổ mồ hôi.
Anh ta từng là một hoàng tử kiêu ngạo. Trong cùng lứa tuổi, anh được cho là kẻ mạnh nhất.
Anh mơ ước được Kiếm thánh công nhận.
Nhưng ông ta lại không hề nhìn anh đến một cái.
Đường kiếm non nớt ư?
Thiếu sức mạnh ư?
Thiếu quyết tâm ư?
Hay ngài ấy vẫn nghĩ anh chỉ là một đứa trẻ?
Anh thầm nghĩ về thứ bản thân còn thiếu. Nhưng vẫn không thể có được câu trả lời.
Anh không hề tự ti về bản thân, nhưng….
Đế quốc đã triệu hồi Anh hùng vào tháng trước. Không phải một, mà là hai người. Một nam một nữ. Thứ sức mạnh họ nắm giữ làm anh nhận ra rằng:
Thứ sức mạnh đang được thờ phụng to lớn đến cỡ nào.
– Thưa hoàng tử, có một đoàn người đang tiếp cận đến đây. Có vẻ họ vừa trở về từ “Rìa thế giới.”
Cắt ngang dòng suy nghĩ của Leo. Một cần vệ gần đó lên tiếng cảnh báo.
– Một đoàn người? Là một toán cướp khác sao?
– Không, đầu đoàn xe có lá cờ của Giáo hội.
– Giáo hội?
Khi nghe cái tên đó, Leo lâm vào trầm tư. Từ nhỏ anh đã được dạy là không nên gây hấn với người của giáo hội. Mặc dù anh vẫn là một vị hoàng tử. Điều đó làm anh khó hiểu. Nhưng ở một mức độ nào đó, bản thân anh vẫn muốn tìm hiểu vì sao bên phía Hoàng gia lại cho bên Giáo hội nhiều quyền lực như vậy. Thậm chí còn hơn cả Thương hội và Hội mạo hiểm giả.
– Được rồi, White. Hãy báo với đoàn xe Giáo hội là ta muốn chào hỏi. Mirai, cậu báo với Anh hùng rằng đã đến lúc quay trở lại. Chúng ta không nên ở nơi này quá lâu. Còn một điều nữa, chuyện hôm nay đừng nói cho bất cứ ai. Rõ chưa?
– Rõ, thưa hoàng tử.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Leo nhìn vào xác chết của đám cướp với cái nhìn lạnh lẽo. Điều đó làm cho bất cứ ai khi nhìn thấy đều cảm thấy rùng mình.
‘Một kẻ nào đó lại phá hủy kế hoạch của mình. Với sức mạnh đó không thể thuộc phe Hoàng Hậu được. Có vẻ như mình không còn cách nào khác ngoài mong chờ vào thứ đó.’
Leo quay người rời đi. Anh ta có vẻ thả lỏng đôi chút. Không hề giống với lần đầu nhìn thấy xác chết của những tên cướp. Dường như đã có thứ gì đó trong anh ta thay đổi, trong ánh mắt của Leo.
– Sóng gió đã bắt đầu rồi sao?