Chương 6
Ếch độc nhãn là loài loài ếch lớn.. Bọn chúng chủ yếu săn những loài côn trùng, các loài thú nhỏ bằng chất độc của chúng. Tuy độc của chúng không nguy hiểm nhưng có thể gây tê liệt. Trên đỉnh đầu các con ếch thường chỉ có một con mắt. Nhưng nếu bạn gặp một con có đến 2,3 con mắt, cơ thể to hơn những con bình thường thì tốt nhất chạy ngay khỏi chỗ đó. Cái thứ bọn chúng phun ra không phải chất độc bình thường nữa rồi.
Lũ ếch thường sinh sống chủ yếu ở phía đồng bằng đầy nắng, bên cạnh các dòng sông lớn. Việc sinh sống ở nơi rộng rãi với tầm mắt rộng như này khiến cho chúng là một loại quái vật cực kì dễ phát hiện và bắt giữ. Chưa kể đến lượng người nhận nhiệm vụ lẫn người dân xung quanh, số lượng Ếch quanh đây luôn ở mức thấp.
– Đây rồi, con mồi đầu tiên của mình.
Tôi đã phát hiện hướng bên trái của mình có một con ếch độc. Nó nằm lấp ló sau một bụi cỏ nhỏ. Thật mừng là tôi đã đi xa hơn dự kiến vì một nhiệm vụ cỏn con thế này. Nhưng có thể nói là nó xứng đáng.
Rút kiếm ngắn ra khỏi vỏ, tôi tiến lại gần con ếch.
Nhìn gần lại, nó chả khác gì một con ếch to xác cả. Nhưng tôi cá ở thế giới cũ sẽ có cả tá các cô gái muốn hôn con vật này lắm đây.
Để xem thử chỉ số của nó nào.
———————Bảng trạng thái———————————–
Ếch độc
Cấp 2
Chủng loài: Thường thú
______________________________________
Bảng chỉ số không quá đặc biệt với một con quái chỉ mới cấp 2. Thật sự là nó bình thường đến mức tôi tự trách mình vì vừa làm phí thời gian.
– Vậy, chết đi.
Tôi vận sức lao vào con ếch. Hướng mũi kiếm vào nó và đâm tới. Nhưng có vẻ như nó cũng đã để ý đến tôi. Ngay lập tức, con ếch quay đầu lại và há miệng. Phản xạ của lũ quái vật hơn con người rất nhiều.
Con ếch mở rộng miệng và phùng má. Bất chợt, hàng loạt chất nhầy màu xanh phóng ra từ phần dưới lưỡi nó.
Tôi khựng lại, xoay người một chút qua bên trái, lấy đà và đẩy người lách qua đường bay của chất nhầy.
-Xèooooo !!
Cái đống chất nhầy con ếch vừa phun ra khiến cho một đám đất xung quanh bị biến màu.
– Ừm, cái đống này dính vô người không chết đâu. Đúng chứ??
Tôi tự độc thoại trước cái cảnh nhầy nhụa này. Dù có đọc bao nhiêu hay học bao nhiêu nhưng khi đối đầu với quái thú bình thường thì vẫn khác quá xa lý thuyết.
– Cái độc này khác quái gì axit đặc chứ, dính vô không chết thì cũng mất nửa cái mạng chứ tê liệt cái gì?
Mà khoan, nếu như là thể chất của người thế giới này thì đúng là tê liệt thật, Ý tôi là nằm bất động luôn ấy. Nếu bị dính thì ở ngoài thị trường có bán một lô thuốc phục hồi. Từ những lọ có công dụng làm liền da khoảng 1,2 đồng bạc, đến những lọ thuốc phục hồi tứ chi bị cắt đứt có giá trên vài đồng vàng. Có khi còn lên đến 1 đồng bạch kim 1 lọ. Và cũng vì sự đắt đỏ đó mà Quốc hội, Thánh hội và Thương hội luôn muốn độc quyền sản xuất nó.
Dù vậy thì đa số các lọ thuốc đó đều được chế biến một cách bí mật nên giá thành đắt là đương nhiên. Và những kẻ nghèo mạt kiếp như tôi làm gì có tiền để xài cơ chứ.
Bên cạnh hai hiệp đó thì còn có Giáo hội độc quyền về thánh thủy. Bởi vậy nên những người nông thôn tôi cũng chưa thấy loại nước đó bao giờ. Nhưng hiệu quả của nó khiến cho toàn quốc phải ngưỡng mộ thì là sự thật.
Mải suy nghĩ tôi đã không để ý rằng con ếch đang phùng má chuẩn bị cho lần phun độc kế tiếp.
– Rắc rối thật!!
Tôi nhảy qua một bên rồi chạy vòng quanh con ếch. Có vẻ trí não của nó chỉ ngang một con ếch nên nhanh chóng nó đã không thể theo kịp chuyển động của tôi.
Vòng ngược ra đằng sau lưng, tôi phóng về phía con ếch.
Phập!!!
Tôi đâm xuyên đầu của con ếch. Nhưng có vẻ như nó là chưa đủ nên tôi bồi thêm một cú đá và kéo thanh kiếm theo hướng lên. Đầu con ếch dễ dàng bị chẻ đôi.
– Chả có cảm giác gì cả?
Có lẽ là do con quái vật này thủ khá yếu. Theo như tôi thấy thì đó chỉ là một con quái nhỏ. Nhưng nó cũng quá yếu khi chả chịu được một đường kiếm của tôi. Thật kì lạ. Nó không giống với những quái vật tôi đã gặp trước đó.
Tôi tiến lại gần và bắt đầu xử lý xác con ếch xấu số này. Thứ có thể lấy được ở đây đó là túi độc và ma thạch của chúng. Thịt của chúng có vị đắng nên không ăn được. Nếu để đây một chút nữa thì sẽ có một đám quái vật ăn thịt mò tới nên không cần thiết phải xử lí phần thịt của nó. Một miếng mồi miễn phí không tốn công sức thì luôn thu hút kẻ đi săn. Đó là điều mà Hội mạo hiểm giả đã nói.
Còn về túi độc của chúng được mua với giá 5 đồng cho 1 túi.
Nhân tiện tôi đã liếc qua thẻ Guild thì thấy phần nhiệm vụ đã chuyển từ con số 0 sang 1. Nghe có vẻ hay đây. Việc này thật sự tiện khi kiểm soát các công việc liên quan đến tính toán. Như tôi sẽ không phải đếm xem mình phải tiêu diệt bao nhiêu con quái vật để hoàn thành nhiệm vụ. Đó là điều mà tôi có thể thấy được.
Việc phân tách quái vật đối với tôi khá dễ dàng. Nên công đoạn này cũng không mất quá nhiều thời gian. Ma thạch của con thú này chỉ bé bằng hạt đậu. Chắc cũng được vài đồng.
– Đúng là bé quá.
Mà cứ cất đại vào túi, chắn chắc sẽ có lúc cần dùng.
———————[Bảng trạng thái]———————————–
Niu
Cấp: 6
Nghề nghiệp: Kẻ dẫn đường.
MA LỰC: 1/1
DANH HIỆU: Không hiển thị
______________________________________
Không có quá nhiều thay đổi về bảng trạng thái của tôi. Có vẻ như một con ếch là chưa đủ để tôi lên một cấp. Thế mà tôi cứ tưởng bản thân đã gần như lên cấp rồi chứ.
Việc này thực sự khiến tôi háo hức tìm kiếm con mồi tiếp theo.
– Thấy rồi, cách đây 40m có 2 con ếch đang………
Haizz, s*x thú công khai. Cũng không ngạc nhiên lắm. Thật sự..
– TAO ĐIÊN RỒI ĐẤY.
Tôi lao thẳng lên phía trước và vung kiếm. Hai con ếch bị xẻ đôi ngay tức khắc.
– Tao biết là không nên làm phiền tụi mày. Nhưng nên tìm một chỗ kín đáo chứ?
Thật sự đúng là một lũ quái vật mà. Bọn chúng không biết riêng tư là thế nào.
Mà có phải vì cái lý do này mà bọn chúng mới bị săn bắt một cách quá mức không nhỉ?
Tôi thu thập túi độc và ma thạch trong khi đang suy nghĩ về những thứ viển vông. Công việc này lúc nào cũng mất khá nhiều thời gian. Thường thì đối những con thú lớn thì Hội sẽ có người chuyên môn trợ giúp. Đương nhiên là tôi sẽ không dựa vào họ, vì dù được Hội quy định là quá trình phân tách sẽ được miễn phí. Nhưng bên cạnh đó sẽ luôn có một số quy tắc ngầm mà những kẻ cầm đầu đặt ra. Một khoản phí nhỏ cũng thể hiện thái độ của bọn họ đối với công việc miễn phí này. Ai sẽ sẵn lòng giúp một kẻ khác chứ?
Tôi thà bỏ thời gian của bản thân hơn là dính vào cái vũng bùn đó.
Sau khi sử lý hai con Ếch, hiện giờ đang là trưa nên tôi muốn tìm một chỗ để dùng bữa. Một tảng đá lớn nằm bên rìa con sông đã lọt vào tầm mắt của tôi.
Bữa trưa hôm nay là món bánh mì kẹp của quán.
– Khá là ngon. Mùi vị rất đậm.
Phải công nhận một điều rằng thức ăn của bà chủ quán làm rất ngon. Nếu được tôi cũng muốn có một đầu bếp nấu ăn ngon bên cạnh. Mà dường như không chỉ mình tôi mong muốn điều đó. Đối với nhu cầu cơ bản của con người chính là ăn uống. Nên việc thỏa mãn vị giác cũng giống như một giấc ngủ sâu vậy. Nó luôn làm tâm trí được thúc đẩy. Tôi là một kẻ cuồng ăn hơn là nấu ăn. Sẽ thế nào nếu vào một buổi tối, tôi với tâm trí nặng nề và mệt mỏi lết về ngôi nhà, không còn Bà tôi ở đó, thì ai sẽ là người nấu ăn cơ chứ. Đương nhiên là tôi… sẽ bỏ qua bữa tối và đi ngủ. Một đầu bếp, mục tiêu đầu tiên trên chuyến hành trình này là chiêu mộ một người đầu bếp.
Đúng lúc đó, phía đằng xa có tiếng kêu vọng lại.
– Cứu, cứu tôi với.
Một tiếng hét thất thanh làm hỏng tâm trạng ăn uống của tôi. Mặc dù thế thì tôi vẫn sẽ ăn nốt phần bánh mì.
‘Ai sẽ bỏ dở bữa ăn của mình để đi cứu người cơ chứ?’
Đó chính là tôi.
Mẹ tôi sẽ cho một trận nếu biết tôi bỏ mặc người khác như vậy. Mặc dù tôi vẫn có thể xin lỗi mẹ trong thâm tâm trong khi gặm nốt chiếc bánh mì. Nhưng ai sẽ là đứa con ngoan đây.
Tôi cất miếng bánh trước khi chạy theo bản năng về phía tiếng hét.
Làm người tốt thật sự khó mà.
Người đang kêu cứu cách chỗ tôi không xa. Không mất quá nhiều thời gian để tôi có mặt để tôi có mặt tại đó và nhận biết được tình hình. Có vẻ như đó là một chàng trai đã đi nhầm vào lãnh địa của một bầy sói.
———————Bảng trạng thái———————————–
Gin.
Cấp 18.
Nghề nghiệp: Kiếm sĩ, Dược sư tập sự.
MA LỰC: 212/3192
______________________________________
– Kiếm sĩ cấp 18 à. Và Dược sư tập sự???
Nhưng chàng trai này có vẻ như không biết chiến đấu. Nhưng nơi này cách khá xa thành phố. Vậy anh ta lấy đâu ra cái tự tin để tiến sâu như vậy?
Tuy không muốn dính vô rắc rối nhưng cái lũ này đã phá hỏng bữa ăn của tôi. Quá đủ lý do để tôi ra tay rồi
Tôi sài hết tốc lực để phóng đến. Nhân tiện có kiểm tra sơ qua về đàn sói.
Tổng cộng có 22con sói. Có 5 con đã ra đi từ đâu. Những con còn lại đa số đã bị thương.Ngoại trừ con sói đầu đàn.
Tôi phóng xuyên qua người của một sói gần đó và cắt xuyên qua 4 bàn chân của nó. Đồng thời tiếp đất phía bên cạch của chàng trai đó.
Dù đây là lần đầu tôi chiến đấu trước mặt người khác, nhưng đa số hành động đều diễn ra khá trơn chu. Đặc biệt là cái thói quen loại bỏ khả năng chạy thoát của con mồi.
– Anh không sao chứ ?
Quan sát kĩ đàn sói trong khi hỏi thăm tình hình của anh chàng đó. Nhưng có vẻ như anh ta không bị thương quá nặng
– Anh không sao. Chỉ bị thương ngoài da. Nhưng nhóc đang làm cái gì ở nơi này thế. Ở đây không phải chỗ mà nhóc nên đến đâu.
Không như tôi đã nghĩ. Chàng trai này bị thương khá nhiều, giờ chỉ riêng cầm kiếm đã mất khá nhiều sức.
– Em chỉ đang tìm một chỗ yên tĩnh để thưởng thức bữa trưa thôi. Nhưng với tình hình hiện tại thì có vẻ như em cũng không thể thoát khỏi nơi này một cách yên ổn rồi.
Anh ta có cầm chắc thanh kiếm và tỏ vẻ như bản thân vẫn ổn.
– Ha ha, không đời nào anh lại để một đứa trẻ bảo vệ. Lòng tự trọng của anh không cho phép điều đó.
Bị thương đến thế cũng cố gân à. Nhưng cái tính cách người này làm tôi khá hứng thú.
– Anh còn chiến đấu được không?
– Được, cho đến khi hơi thở này biến mất. Nhưng có vẻ như có thứ không để cho anh làm điều đó.
– Em nghĩ như vậy là quá đủ.
Nắm chắc thanh kiếm. Tôi vận sức và chỉnh lại tư thế.
– Bắt đầu nào.
Tôi lao về phía hai con sói gần nhất. Bọn chúng cũng lao thẳng về phía tôi theo phản xạ, nhưng tôi đã né được. Tôi chém thẳng vào mắt của một con sói. Con kia may mắn né được. Nhưng cái giá phải trả là bay một cái tai
Đồng loại bị giết khiến bọn chúng điên lên. Mặc dù bị thương nhưng đàn sói vẫn đồng loạt lao về phía tôi. Chàng trai kia đã giữ chân được một số con sói. Có lẽ anh ấy sẽ xoay sở được nhưng xui cho ổng là bắt gặp một bầy sói.
Còn 4 con, tôi tiến về phía con sói bị cô lập và nhanh chóng hạ gục nó với một cú chém ngang cổ. Bọn chúng vẫn không thể chịu được nếu cứ đánh vào những yếu điểm của chúng. Tôi xoay thanh kiếm thành hình tròn, hạ thấp trọng tâm và chém đứt chân hai con sói đang lao đến. Vì mất khả năng di chuyển nên bọn chúng đã không còn tí uy hiếp nào nữa.
Giờ chỉ còn một con, đây cũng chính là con đầu đàn. Nó luôn quan sát mọi thứ trước khi lao vào. Nhờ đó mà tôi đã có cơ hôi để xem kĩ trạng thái của nó.
———————Bảng trạng thái———————————–
Sói bạc
Cấp 35
Chủng loài: Thống thú
DANH HIỆU.
Thủ lĩnh bầy sói.
______________________________________
Khó ăn đây. Một con quái vật mà có chỉ số trên lv25 thì cũng là quái vật cấp D trở lên. Tôi không chắc là anh chàng kia có thể đánh bại nó được hay không. Chưa kể nó là một con sói có Danh hiệu.
– Đánh không được thì chạy.
Tôi dụ con sói ra khỏi tầm mắt của thanh niên đó. Có lẽ sẽ câu được một chút thời gian.
Con sói vẫn đuổi theo sát nút. Có vẻ trái với cơ thể cồng kềnh đó. Nó di chuyển khá nhanh.
Tôi cố tình giảm tốc độ rồi đột ngột dừng lại, xoay mũi kiếm vào hướng di chuyển của con sói. Nhưng có vẻ nó thông minh hơn tôi nghĩ một chút. Nó hoàn toàn né được chiêu đó dù ở thế bị động. Thậm chí còn nhẹ nhàng lướt một đường ngang mặt tôi. Có lẽ nó đã không xem tôi là một đối thủ dễ ăn từ đầu. Đây thật sự là một thất bại đối với tôi.
Con sói dừng lại và quan sát tôi. Nó có vẻ sẽ không có hành động bất cẩn nào nữa.
Tôi lau vết máu dính trên mặt. Quay lại nhìn con sói rồi lắc đầu. Tôi muốn kết thúc chuyện này sớm hơn. Bữa trưa của tôi không thể để phí thêm một giây phút nào nữa. Nói rồi tôi cất thanh Biến kiếm và lấy ra một con chiếc nhẫn. Con sói vẫn quan sát hành động của tôi không một phút lơ là. Ôi con sói tội nghiệp. Đáng nhẽ nó nên ngăn cản tôi từ đầu thì hơn.
_____________________
– Đã có một mạo hiểm giả đi qua và khiến cho con sói cấp 35 ra nông nỗi này ư?
Gin- chàng trai vừa xém chết giờ đang ngờ vực hỏi tôi. Trước mặt của anh ta là xác của một con sói đã bị chẻ làm đôi. Một đường kiếm sắt nhẹn mà dường như anh ta chưa bao giờ chứng kiếm trước kia. Thậm chí ngay cả nhưng hiểu biết của anh về thế giới, anh ta cũng không tin rằng có người làm được điều này.
– Việc này đúng thật kì quặc. Hãy nhìn vết chém đó đi. Thậm chí đến kiếm sĩ hạng B cũng chưa chắc làm được điều này. Xương cốt của con sói này cứng ngang với một thanh kiếm cấp 4. Không lý nào một đường kiếm của một kẻ đi ngang qua lại có thể làm được điều này. Trừ khi đó là Kiếm Thánh. Nhưng ông ta sẽ không đến một nơi hoang vu vắng vẻ thế này đâu. Thật kì lạ.
– Em cũng không nhìn rõ. Lúc đó nó đã đánh ngất em. Anh có thể xem vết thương này. Và khi tỉnh dậy thì mọi chuyện đã xảy ra rồi. Có vẻ đã có ai đó đã đánh bại nó trong lúc đó.
Anh ta vẫn nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực. Nhưng nhìn thấy vết thương trên khuôn mặt và thanh kiếm sáng bóng ngang hông, anh ta đã hạ thấp cảnh giác của mình. Có vẻ như việc tôi- một đứa trẻ với thanh kiếm cùn đánh bại được con sói là điều không thể. Chưa nói gì đến việc kết thúc chỉ với một đòn.
– Anh không chắc về mọi chuyện, nhưng có vẻ nguy hiểm đã qua. Tốt hơn hết là chúng ta nên quay về và báo cáo với Hội về chuyện này. Nơi này tuy cách xa thành nhưng không hề có một con quái vật nào quá cấp độ 20 sinh sống quanh đây. Điều này làm anh liên tưởng đến dự báo về Cơn Lốc sắp xảy ra.
– Cơn Lốc??
– Anh cũng chỉ tình cờ nghe đồn về nó. Đó là một hiện tượng khi mà quái vật tăng mạnh cả về số lượng lẫn sức mạnh trong một khu vực. Nó có thể gây ra uy hiếp cực kì lớn đến với vương quốc. Thường thì các cơn lốc luôn có các dấu hiệu và chu kỳ, nên việc phòng tránh là điều có thể. Nhưng có vẻ như đã có việc gì đó xảy ra nên Hội đã trì hoãn vấn đề này. Hiện giờ chúng ta nên quay trở về Hội và thông báo cho mọi người.
Anh ta cứ nói lấp lửng mọi chuyện như để coi thái độ của tôi. Dĩ nhiên là đối với một đứa trẻ thì biết nhiều quá cũng không tốt. Tôi đành ngậm ngùi tỏ vẻ sợ hãi rồi lủi mất.
Tôi thật sự muốn hỏi anh ta khá nhiều điều. Nhưng nhận ra cơn đói của bản thân đã không thể kiểm soát được, nên tôi đã khép lại cuộc nói chuyện chán ngắt này bằng câu: Em còn bận việc, gặp lại anh sau. Và chạy biến mất. Dù anh ta muốn nhưng sẽ không thể đuổi theo tôi được.
Cơn Lốc có vẻ nguy hiểm hơn tôi nghĩ, nhìn khuôn mặt anh ta khi kể về nó khiến tôi cũng đoán ra được phần nào.
À mà nhìn bầu không khí này đi. Nó đã trở nên trầm xuống hơn một chút so với ngày hôm qua. Tôi ngửi được một chút ma lực hắc ám đang bao phủ khắp nơi nữa.
Mà điều đó cũng không ảnh hưởng đến mùi vị bữa trưa của tôi. Nhưng cơn gió vẫn rất bình thường và thoải mái. Thậm chí nó còn làm tôi cảm thấy khoan khoái nữa. Kì lạ thật.
Về Cơn Lốc đó, có vẻ như ở ngôi làng của tôi cũng bị ảnh hưởng. Lượng quái vật tăng mạnh trong các ngày gần đây luôn làm cha tôi bận rộn. Nhưng tôi tin rằng ông ấy sẽ lo được.
Việc tôi nên làm bây giờ là lo cho cái thân mình.
– Ông ta sẽ xuất hiện sớm thôi.
Tôi lẩm bẩm vài từ vô nghĩa rồi quay trở lại với chuyến đi săn của mình.