Xàm Nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 367

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 714

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 252

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1649

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 664

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 7446

Chương 7

Chương 7

Đã một khoảng thời gian trôi qua kể từ lúc tôi chia tay Gin. Hiện tại tôi đã gần hoàn thành nhiệm vụ mà Hội giao cho.

– Chết đi.

Tôi phóng đến một con ếch ở phía trước mặt. Nó hiện giờ đang cố nhảy thoát khỏi tôi. Nhưng thoái thế quái nào được?

Tôi nhảy lên và đè con ếch với đôi chân của mình, tiếp đó bồi thêm 3 nhát chém vào lưng. Với từng đó sát thương, con ếch đã không còn bất cứ sự chống cự nào nữa.

– Phù, cuối cùng cũng đủ.

Hiện giờ tôi đã săn thành công 10 con ếch. Việc đánh bại chúng không khó nhưng để kiếm được một con là một vấn đề khá nan giải. Thảo nguyên này không phải là nhỏ và phải chạy tìm từng con để giết đúng là cực hình. 

‘Sao bọn chúng không tụm lại một chỗ nhỉ?’

– [Bảng trạng thái]

———————[Bảng trạng thái]———————————–

Niu

Cấp: 7

Nghề nghiệp: Kẻ dẫn đường.

MA LỰC: 1/1

DANH HIỆU: Không hiển thị

______________________________________

Có vẻ cấp độ của tôi vẫn không thay đổi gì đáng kể. Ngay cả khi tôi hạ một con quái vật cấp 35 thì điều đó chỉ giúp tôi lên được 1 cấp độ. 

– Biết trước thế này mình không phí thời gian vào thư viện rồi. 

Từ lúc 4 tuổi đến giờ, tôi hầu như toàn cắm mặt vào thư viện, ngoại trừ một số lúc luyện tập cùng cha. Nên đối với người ngoài nhìn vào cơ thể tôi, họ đều sẽ biểu hiện một cái lắc đầu. Không phải tôi là một đứa trẻ yếu đuối, mà là tiêu chuẩn của người dân ở đây thật sự cao. Để hình dung rõ hơn thì tôi thấp Miya gần nửa cái đầu, với anh em Loki thì tôi chỉ đứng đến vai bọn họ. Trong khi nếu là thế giới cũ, những đứa trẻ tôi gặp cũng chỉ xấp xỉ chiều cao của tôi. Thậm chí là ở đó tôi còn không đủ dinh dưỡng để phát triển như ở thế giới này nữa.

– Mà thôi, giờ có nghĩ cũng chả được gì. Nếu mọi chuyện đều suôn sẻ thì còn gì là thú vị nữa.

Và, ai rồi cũng sẽ cao hơn thôi. 

Tự an ủi bản thân, tôi thu lấy ma thạch và túi độc bỏ vào túi. Thu dọn rồi tiến bước về thành. 

Mặc dù có kẻ vẫn án binh bất động ở đó. Nhưng vì hắn không có địch ý nên tôi cũng không muốn dây dưa.

___________

– Em muốn trả nhiêm vụ.

Sau một hồi xếp hàng ở quầy lễ tân thì cũng đến lượt tôi. Tiếp tân thì là một người khác. Có vẻ có 2 ca làm sáng và chiều.

– Vâng, mời cậu trình thẻ hội viên ạ.

Chiều nay là một chị gái khá xinh đấy. Khuôn mặt trắng, mắt tròn, đôi môi căng mọng đầy gợi cảm. Ngực của chị ta cỡ ngón giữa?? Không phải hơn, là xấp xỉ ngón trỏ. Vì tôi có cảm giác nó được bó lại.

Mái tóc xanh lá mềm đầy thu hút, dài đến ngang thắt lưng. Và nhất là thân hình đầy đặn của chị ta. Chị ta còn mặc một chiếc váy liền thân khiến cho đường cong cơ thể lộ ra thật sự rõ nét. Với cái thân hình này chắn là là ước mơ của vô số đàn ông. Thậm chí là phía ngoài còn có một số người còn đang liếc vào đây. 

Mà đương nhiên chị ta cũng không phải tuýp người của tôi nên tôi cũng không quan tâm lắm. 

– Đã xác nhận nhiệm vụ. Tiền thưởng là 10 đồng với mỗi con. Túi độc tổng cộng là 15 đồng. Cộng hết lại là 115 đồng thưa cậu.

– Em hiểu rồi.

115 đồng là một số tiền không lớn lắm. Nhưng nó khá là ý nghĩa với tôi. Vì đây chính là số tiền đầu tiên tôi kiếm được một cách quang minh chính đại.

– Mời cậu kí vào đây.

Việc kí xác nhận đã hoàn trả nhiệm vụ và nhận thưởng. Tiện thể tôi cũng phải giao ra thẻ hội viên để xác nhận nữa. Khá lằng nhằng.

Điều này làm tôi nghĩ đến việc nếu như gia nhập một tổ đội thì công việc này sẽ kéo dài như nào nữa.

Sau khi hoàn tất thủ tục, tôi rời quầy tiếp tân. Giờ mặt trời vẫn chưa lặn lên có lẽ tôi nên đi mua một số thứ yếu. Chẳng hạn như một bình hồi phục, giáp. 

– Không, nên đi mua một bộ đồ trước. 

Bây giờ tôi mới để ý rằng có một mảng rách khá lớn phía trước. Chắc là do móng vuốt của con sói đó.

Tôi đi xuống lầu 1 và tiến ra ngoài. Nhưng khi đi được vài bước thì rắc rối lại kéo thằng tới.

– Nhóc, đứng lại đó.

Có tổng cộng 3 người đang bao vây tôi. Có vẻ họ đã để ý đến tôi từ lúc nhận tiền từ quầy.

– C-các anh muốn gì?

Tôi nói với một chất giọng sợ hãi. Mà tại sao tôi lại làm thế nhỉ? 

Thói quen khó bỏ.

– Muốn gì à? Há há há.

Nhìn thấy bộ dạng của tôi, người đàn ông đứng trước mặt tôi phá lên cười. Hai tên phía sau cũng vậy. Mà sao tôi ghét cái điệu cười này ghê.

– Nhóc đã nghe đến nhóm Tam Hổ chưa.

– Chưa bao giờ. Đó là một nhóm nhạc?

Tôi trả lời họ ngay lập tức. Cái lũ này chắc chắn sẽ không tha cho tôi nếu chưa lấy được lợi ích nhỉ?

– Nhóc biết đấy, hằng năm có hơn 5000 người chết do bị quái vật giết. Và hơn nửa trong số đó là tân binh. 

– Điều đó liên quan gì đến tôi?

Tôi chán nản và cố lách qua người bọn họ để đi về. Nhưng căn bản là cái lũ này sẽ chả để tôi đi dễ dàng như vậy.

– Từ đã nào, nghe này. Nhóm ta lập ra là để bảo vệ những tân binh như nhóc. Với sự bảo hộ của bọn ta. Nhóc chắc chắn sẽ an toàn. Chưa kể bọn ta sẽ dạy cho nhóc một số kinh nghiệm của người đi trước. Bọn ta cũng đã nuôi dạy vô số huyền thoại trước đó rồi. 

 

Nhìn mặt tôi giống mấy đứa ngu lắm nhỉ. Tuy nước da tôi có hơi ngăm và khuôn mặt thật sự bình thường. Nhưng ánh mắt của tôi đã từng được lão già gọi gọi là Thấu tâm nhãn đấy chứ. Chắc những tên này có điều tra về nơi xuất thân của nhưng tân binh. Họ tiếp cận tôi mà không hề hỏi bất cứ thứ gì liên quan đến thông tin cá nhân cả. Vậy làm sao có thể chắc chắn tôi là người cần giúp đỡ chứ.

– Và nhóc chỉ cần đóng một khoản nho nhỏ thôi là sẽ có được sự bảo hộ của bọn ta. Và nếu nhóc làm việc chăm chỉ thì chúng ta sẽ thưởng nhiều hơn. Thấy sao??

Bảo hộ về vấn đề gì? Cái lũ này lập ra chỉ chuyên đi lừa đảo tân binh à? Cái gì là bảo hộ cơ chứ? Các chú lính canh cổng đã có lần cảnh báo tôi về bọn chúng. Về những kẻ chuyên dụ dỗ tân binh để làm tay sai cho những việc dơ bẩn hay thậm trí là nguy hiểm đến tính mạng. Điều đó làm tôi nghi ngờ về số lượng người đã chết có thật là do quái vật gây ra?

– Không cần đâu, tôi đã có người đồng hành rồi.

Tôi quay người bước đi. Nhưng với cái lũ mặt dày hơn tường này sẽ không buông tha bất cứ con mồi nào cả.

– Đứng lại. Mày nghĩ mày có thể sống sót được trong cái thế giới này mà không có bọn tao à. Tháng trước cũng có đứa như mày. Rồi sao, nó đã mất mạng ngay sau ngày nó từ chối bọn tao. Thậm chí có kẻ còn có tiềm năng rất lớn được Hội Kị sĩ công nhận. Nhưng nó đã cũng đã mất mạng vì không nghe lời. 

Giọng của gã đó lập tức thay đổi. Sắc mặt cũng vậy. Mọi thứ hắn nói đều tràn ngập tính đe dọa. Có vẻ như nếu là một đứa trẻ yếu bóng vía. Chắc chắn sẽ chấp nhận điều kiện của bọn chúng. Hoặc ít nhất là dây dưa cho đến khi trở thành một cái ví tiền di động. 

Tôi không chắc, nhưng ở thế giới cũ của tôi. Những kẻ tôi từng gặp mặt đến phân nửa là những kẻ như vậy. Lừa lọc và xảo trá.

– Và, mày. Chỉ có bọn tao mới có thể cứu giúp được mày thôi. Chỉ cần đưa tao số tiền mày đang giữ trong người thôi.

Nghe hay đấy. Nhưng có điều gì chứng mình điều hắn ta nói là đúng. Tôi sẽ không vô cớ mà tin tưởng người khác. Với những kẻ mà tôi chỉ vừa mới gặp. Thậm chí nếu tôi có đưa thì chắc gì cái xác ngày mai không phải là tôi cơ chứ?

– Các anh định làm gì??

Tôi trả lời với một chất giọng sợ hãi khác.

– Ồ không, tao nghĩ chúng ta cần tâm sự một chút. Đi theo tao nào.

Khuôn mặt đáng sợ nhỉ. Thật sự gã thủ lĩnh này có tố chất đó. Hắn ta nắm bắt dòng chảy câu chuyện khá tốt. Đó cũng được coi là kinh nghiệm với những kẻ như hắn.

– Các anh sẽ giết tôi à. 

Tôi hỏi một câu hỏi ngây thơ. 

– Ồ không, Guild cấm các thành viên tấn công hay trấn lột lẫn nhau. 

Thật buồn cười nếu tôi tin nó sẽ không xảy ra.

Tôi có đọc về nó. Trong các quy định của hội có chỉ ra rất rõ là các thành viên không được tấn công nhau trong bất kì hình thức. Đe dọa hay trấn lột cũng vậy. Mọi vấn đề sẽ được hội thống nhất để giải quyết và cũng có hình thức khác như thách đấu dưới sự giám sát của nhân viên của hội hoặc các mạo hiểm giả hạng B trở lên. Nhưng dĩ nhiên nếu không có bất kỳ đơn khiếu nại nào thì mọi chuyện đều ổn. 

Tên dẫn đầu tiến lại gần tôi, ghé sát mặt rồi nhìn chằm chằm vào tôi đe dọa.

– Nhưng tao đảm bảo….MÀY SẼ CHẾT THÔI. 

Tôi òa khóc vì lời của hắn. Cốt là muốn thu hút đám đông xung quanh đó lại. Tôi muốn xem thử xem bọn họ rốt cuộc là người như thế nào. Và đúng như tôi dự đoán. Đã có người lên tiếng khi thấy tình cảnh này của tôi.

– Này Nihat, mày lại trấn lột tân binh đấy à?

– Thật là một cậu bé đáng thương. Nếu hắn ta không bỏ bàn tay đó ra tôi sẽ đi gọi thành viên Hội.

Tên đầu đàn nổi gân xanh. Giơ nắm đấm lên lại hạ xuống ngay lập tức. Có vẻ là hắn đã kiềm chế được.

– Mày vẫn không chịu lời mời của tao?

Chỉ lờ mờ nhưng tôi có thể đoán được mục đích của chúng. Một lũ tội phạm. Và là một lũ ngu nghiệp dư. Nhưng ít nhất hắn cũng là kẻ biết suy nghĩ.

– Em không thể làm thế, em còn có mẹ già em thơ cần tiền chăm sóc nữa.

Màn kịch của tôi thu hút được sự đồng cảm của một số người. Điều đó cũng khiến cho tên Nihat này không thể chủ động đưa tôi đi được nữa. Vì những đứa trẻ đi một mình như tôi thường có một sự mạnh mẽ nhất định. Nhưng tôi lại giả vờ yếu đuối và khóc, điều đó khiến hắn muốn nhưng cũng không thể đi quá giới hạn được.

– Rồi sẽ phải hối hận thôi.

Sau khi nói hết câu, hắn cùng đồng bọn quay bước bỏ đi. Bỏ lại tôi ở trung tâm của đám đông đang ồn ào này. Có lẽ bọn chúng cũng không muốn dây dưa với kẻ yếu đuối như tôi chút nào.

‘Hối hận, xin lỗi nhưng tôi chưa bao giờ có khái niệm đấy.’

Tôi lẩm bẩm những từ đó và nhanh chóng rời khỏi Guild. Tiến về phía nhà trọ trên con đường phố chiều nhộn nhịp. Bỏ qua những lời an ủi dù tôi vẫn để trên mặt biểu cảm sợ hãi thấm đầy nước mắt. Thật sự bọn chúng nghĩ có thể dọa một kẻ đang sống ở một nơi không có luật pháp hơn 20 năm đấy chứ

Tôi có ghé qua một số quầy để mua lọ phục hồi để dự trữ. 3 đồng bạc để mua 3 phục hồi nhỏ. 100 đồng cho 1 lọ. Cộng với que xiên 5 đồng nữa. Một cái giá thật là chát. 

Tôi thật sự không cần mấy cái bình hồi phục đó. Không phải khoe chứ tôi cũng biết chế tạo nước hồi phục. Tuy nhiên nó có một số tác dụng phụ ‘nhẹ nhàng’ mà tôi không muốn kể. Và dĩ nhiên là nó không thể so sánh với loại nước Thánh. Nhưng về hiệu quả thì tôi tin chắc loại nước tôi chế tạo ra ăn đứt mấy cái nước phục hồi rẻ tiền này.

Các loại vật phẩm khác có lẽ để ngày mai vậy. Tôi nhìn mấy lọ thuốc mà lòng đau như cắt.

Và đúng là các vật phẩm tiêu thụ ở đây khá đắt đỏ. Có thể là do đây là thành phố lớn nên giá cả tăng cao. Nhưng dù gì nó cũng đã tiêu hết của tôi 1 khoản không hề nhỏ. 2 đồng vàng của tôi thì cũng chỉ mua được tối đa 200 lọ phục hồi loại kém. Hoặc 2 lọ loại cao cấp.

Sau khi xử lí xong cây thịt xiên. Tôi quay bước trở về nhà trọ.

Tiến gần về quán trọ, tôi có thể thấy mùi hương từ trong bếp xộc lên. Cái xiên vừa nãy vẫn là không đủ đối với cơ thể mệt mỏi này.

– Xin chào anh, Niu. Anh mới đi đâu về vậy. Quần áo có vẻ hơi..

Giọng nói này là của Nami. Cô ấy vẫn dễ thương như bình thường. Dù cho đây là thời điểm đông khách nhưng cô ấy vẫn dừng lại một chút để hỏi thăm tôi. Sự quan tâm này thật sự dễ gây hiểu nhầm.

– Ừm, ra ngoài thành và săn quái vật. Sáng nay tớ đã nhận một nhiệm vụ từ Hội và hoàn thành xuất sắc. Nhưng, đừng nhìn tớ chằm chằm thế chứ.

Nami đã nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi nói rằng đã ra ngoài săn quái vật. Ánh mắt hướng lên sự lo lắng.

– Anh không sao là tốt rồi, nhưng hãy cận thận nhé. Hội có nói là tỉ lệ tử vong ở độ tuổi này khá là cao. Mẹ em cũng vì thế cấm ra ngoài thành nếu không có cha đi theo.

Ánh mắt lo lắng nhưng ánh lên sự kìm nén. Cô ấy không vui ư. Thật là một cô bé tốt bụng mà.

– Tớ ổn mà. Cảm ơn về lời hỏi thăm nhé, Nami.

Thật sự khả năng tử vong khi săn quái vật quá cao. Khiến cho nghề mạo hiểm giả luôn bị một số người lên án. Nhưng cái đói khổ dày vò khiến họ không còn cách nào khác phải hạ mình chiến đấu. Người bình thường làm vì cơn đói, quý tộc làm vì danh tiếng. Nực cười thật.

– Ừm, vậy anh muốn ăn tối luôn không.

– Có, cho tôi thực đơn tối nay nhé.

– Hây, có ngay đây. Mẹ ơi một phần súp và thịt nướng.

– Okiiiii.

Vẫn là bà chủ quán trả lời từ trong bếp. Tôi theo lời Nami kiếm một chỗ để ngồi. Hiện giờ là chiều tối nên quán khá đông. Muốn ngồi một mình cũng có vẻ khó.

– Hây Niu, bên này.

Có một tiếng nói vang lên bên góc của quán.

– Gin??

Vẫn là anh chàng hồi chiều. Có vẻ tôi và anh ta khá có duyên đây.

– Ngồi đây đi. Cậu đến đây để ăn tối à.

– Không, tôi ở trọ lại đây.

Vừa chả lời câu hỏi của Gin tôi vừa kéo chiếc ghế gỗ. Vì chiếc bàn ở trong góc nên khá khó khăn để ngồi.

– Vậy à, quán trọ này quả thật rất tốt. Trước khi tôi chuyển đến Dược quán tôi đã trọ lại quán trọ này. Đồ ăn ở đây công nhận rất ngon. Dịch vụ cũng tốt và đặc biệt: Cô bé phục vụ ở đây rất dễ thương nữa. Á~a, nhìn cơ thể nhỏ nhắn đáng yêu kia kìa. Tôi muốn cô ấy làm vợ lẽ của mình

– ….

Hình tượng của anh ta trong mắt tôi đã biến mất chỉ trong 1 câu nói. Gì chứ, anh ta chắc đã gần 30 tuổi rồi đấy. Còn cái ánh mắt biến thái kia nữa,tôi thật không thích nó chút nào. Nami bằng tuổi tôi, 13 tuổi. Nhìn một tên biến thái muốn lấy một đứa trẻ về làm vợ thì… Nhưng mà hình như 13 tuổi là đủ tuổi kết hôn ở thế giới này rồi. Dù vẫn giữ chút quan điểm, nhưng thật sự tôi không thể làm gì khác với những thứ đã ăn sâu vào thế giới này được. 

Và để đáp lại về sự quan tâm ban nãy, tôi sẽ giúp cô ấy tránh xa mấy tên khốn như vậy cho đến khi đủ 16 tuổi. Hoặc ít nhất là nếu tôi không xảy ra chuyện gì. Giống như hồi trước…

Nó làm tôi nhớ lại lúc còn ở khu ổ chuột, có lần tôi đã giải cứu môt cô bé cấp 3 khỏi tên biến thái chết tiệt. Đó cũng là sai lầm lớn nhất đời tôi. Mất đi một con mắt và liệt tay trái. Và kẻ đó lại nghênh ngang xuất hiện tại nơi mà hắn đã gây án. 

Bởi vậy nên tôi chẳng muốn dây dưa với những kẻ quyền thế một chút nào cả. Nhưng ít nhất cô bé mà tôi đã cứu được an toàn. Nên mọi chuyện đều ổn.

Ngoại trừ việc, mọi tội lỗi khi đó đều đổ hết lên đầu tôi.