Xàm Nhân

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 605

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1243

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 367

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2762

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1140

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12878

Chương 10

Chương 10

Cách đơn giản nhất để đánh thắng một kẻ mạnh hơn mình???

Đúng rồi đấy: Đánh hội đồng.

Nghe có vẻ tiểu nhân nhưng nó là cách hiệu quả và đơn giản nhất. Tại sao phải luyện tập cực khổ khi bạn có thể nhờ người gánh? 

Giống như vị anh hùng vậy. Anh ta không điên mà solo 1-1 với quỷ vương dù anh ta có cơ hội thắng. Hoặc giống với đoạn phim về những siêu nhân mà tôi đã từng coi. Đa số là 5 đánh 1.

Số lượng với chất lượng là hai quan điểm song song nhau. Nếu khả năng không bù lại chất lượng thì ta sài số lượng. Đó là nguyên tắc của kẻ yếu. Và luôn luôn là vậy.

Hiện tại thì tôi đang phân vân giữa hai phương án.

Một, kiếm tổ đội nào đó để gia nhập. Họ có thể bổ xung cho tôi những điều mà tôi còn thiếu. Nhưng việc gia nhập một tổ đội xa lạ là một việc khá mạo hiểm, tôi nghĩ vậy. Chưa kể đến rằng tôi sẽ nhận được đủ thứ mình cần khi gia nhập không. Nói đơn giản thì tôi vẫn còn là một đứa trẻ với suy nghĩ già hơn tuổi. Nếu tôi gia nhập vào một đội có những người tốt thì ít nhất tôi sẽ được nhận những thứ mình cần. Nhưng cũng vì nó mà bỏ qua phần thưởng kèm theo trong mỗi chuyến thám hiểm. Và cũng bị giới hạn trong một khuôn khổ nhất định. Còn về đội có những thành phần xấu thì tôi không muốn nhắc đến. Với một tổ đội cầm một thời gian dài để xây dựng lòng tin giữa các thành viên. Nhưng tôi không có thời gian cho việc đó.

Chính xác hơn, tôi là một kẻ yêu sự bình yên, độc lập. Tính tình của tôi thì khá là lười nhác và thụ động. Nên việc hoạt động theo nhóm thường quá khó khăn. Ví dụ như ngay cả khi kiếm ăn với lão già. Chúng tôi cũng đều phải tách nhau nếu không sẽ có một số rắc rối phát sinh.

Tuy rằng phương án này có lợi cho tôi về quan hệ với các mạo hiểm giả khác. Nhưng suy cho cùng thì điều này cũng không cần thiết khi tôi chỉ ở đây một khoảng thời gian ngắn trước khi tiến đến thành phố Water.

Một canh bạc phần lỗ nhiều hơn. Nếu công sức tôi bỏ ra không đủ để được chia phần thưởng.

Có thể nói, việc phân chia phần thưởng luôn là vấn đề lớn nhất. Với một tổ đội tạm thời thì việc tân binh bị tấn công hay thậm chí giết chết cũng không phải là ít. Tất cả cũng vì tiền, trang bị hoặc tệ nhất là nó có liên quan đến tình dục.

Nên tôi muốn xem xét đến phương án thứ 2, việc mua một nô lệ. 

Điều này rất khó vì đối với một nô lệ có khả năng chiến đấu, cái giá của họ là rất cao và rất khó tìm. Thầm chí tôi đã từng nghe đến việc một nô lệ có giá tới hàng chục đồng hắc kim. Và việc điều khiển họ theo cách mình muốn là rất khó. Vì tôi đã từng rất giống họ. 

Hiện tại nếu tính cả số tiền mặt tôi mang theo thì chưa đến 2 đồng hắc kim. Cái giá của mạng người thật sự cao hơn tôi nghĩ. Nhưng hiện tại tôi cần những nô lệ đủ khả năng để tôi có thể lệ thuộc, hoặc ít nhất là không kéo chân tôi xuống. 

Cách nào cũng không ổn. 

– Hử, khoan đã.

Nếu đạt chỉ tiêu thì có nhất thiết phải là mình không. Muốn theo chân họ và muốn làm nhiệm vụ là hai việc khác nhau. Tôi chỉ cần phần thưởng. Vì thế ai làm nhiệm vụ có quan trọng à.

Nếu một nô lệ của tôi đạt đủ đủ điều kiện thì liệu tôi có đi ké được không nhỉ? 

Vậy thì tôi chỉ cần kiếm một nô lệ nào đó gần với cấp 20 nhất. Còn việc lên rank mạo hiểm thì có tính khả thi cao hơn. Nhưng chắc chắn Gin sẽ không cho phép điều đó xảy ra đâu.

Nhưng tôi vẫn muốn tiết kiệm thời gian của mình. Dù gì thì sau này tôi cũng cần một ai đó giúp sức.

– Mà thôi, đi thử vận may vậy.

Ở thành phố này có hai nơi bán nô lệ. Một là khu có giấy phép, Thương buôn nô lệ. Hai là nơi buôn bán nô lệ bất hợp pháp, Chợ đen.

Giá cả của khu hợp pháp đương nhiên cao hơn khu chợ đen kia. Nhưng đồng hành với giá tiền, chất lượng của nô lệ ở đó lại thuộc loại cao. Còn chợ đen, nô lệ thường là những loại người tội phạm, nông dân nghèo hay một số trường hợp buôn lậu người bất hợp pháp. Mà tôi nghĩ cả hai nơi đều là bất hợp pháp.

Có lẽ tôi sẽ đến chợ đen. Giá cả ở đó tôi có thể xoay xở được. Nhưng sẽ có khá nhiều thủ đoạn ở nơi bất hợp pháp đó đây.

Tôi thay đổi hướng đi. Khu chợ đó tôi có biết. Nó nằm ở phía trong cửa tây, cách nơi này khoảng 2 khu phố. Nhưng trước đó nên chuẩn bị một số đồ dùng cần thiết hơn. Tôi muốn một cái áo choàng kín người. Vì trẻ em là đối tượng dễ bị lừa đảo nhất. Giọng nói thì tôi có thể thay đổi. Còn vóc dáng thì chiếc áo choàng này có thể che đi một phần, tôi muốn giả dạng thành một người lùn.

Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, tôi tiến về khu nơi khu chợ đó ẩn nấp. Đường đi ở đây khá tốt, mặt đường đều lát gạch. Các khu nhà cũng có nhiều loại. Nhưng đa số đều làm bằng gỗ và đá. À không, nếu là nhà của quý tộc thì chắc toàn bộ đều là cẩm thạch rồi.

Các khu phố thường bán các loại mặt hàng khác nhau. Và giá cả ở nơi tập chung rẻ hơn các nơi khác. Thường là do cạnh giá giá. Tôi nghĩ vậy. Nhưng ai biết những thứ đồ đó có phải đồ tốt không cơ chứ.

– Đến nơi rồi.

Trước mặt tôi chính là khu chợ đen của thành phố. Nó là một khu buôn bán sầm uất với những mặt hàng cấm. Và thường thì chính quyền cũng không muốn can thiệp quá sâu khi nó là nơi cung cấp tiền lớn thứ 2 ở đây.

Con đường ở đây khá ẩm ướt. Dòng người qua lại khá đông và tôi có để ý được đa số họ đều bịt mặt.

Sau một hồi tìm hiểu thì tôi đã đến được với khu bán nô lệ. Chính xác hơn nó giống một cái rạp hát lớn. Có môt lối ra to đùng phía đối diện tôi. Xung quanh thì đa số là các lều nhỏ chứa đầy lồng sắt. Buôn bán ở đây đều là nhỏ lẻ. Những kẻ buôn bán đều được đăng ký với chủ khu chợ đen để có thể bày bán “sản phẩm” của mình. Nếu phi vụ thành công, họ sẽ phải trả một khoản tiền nho nhỏ cho Người dẫn đường-những người bảo kê của khu chợ đen này.

Tôi bỏ qua tiếng mời gọi của những Người dẫn đường và tiến đến lối vào khu nô lệ.

Sau khi qua cửa, có một anh chàng để ý đến tôi và tiến lại gần.

– Xin chào “cậu bé”. Cậu đến đây chắc hẳn muốn mua “đồ chơi”, đúng chứ?

Nở một nụ cười đúng chất thương buôn. Anh ta nói bằng một giọng khá dễ nghe. Nhưng, làm thế nào anh ta có thể nhận ra tôi cơ chứ? 

– Có thể là cậu đang thắc mắc khi đang cố thay đổi cơ thể sao cho giống một người lùn. Nhưng tôi là một trong Người dẫn đường uy tín nhất của khu chợ đen này. Cái mùi hương rẻ tiền cậu xịt lên người mặc dù có làm tôi lúng túng đôi chút. Nhưng tiếng động của túi tiền kia thì khác, vì đã số người lùn khi đến đây đều để tiền trong lồng ngực. Còn cậu thì để cho túi nhỏ sau lưng. Tôi nói đúng chứ?

Anh ta dường như đang cố tạo ra lòng tin với tôi. Có thể đây chỉ là một chiêu trò câu khách. Nhưng tôi có thể nhận ra được là anh ta không có ý thù địch.

– Dĩ nhiên là cậu có vẻ cũng không hề sợ hay như những đứa trẻ bình thường. Tôi không biết là cậu có đủ thực lực hay là không sợ chết. Những công tử nhà giàu ở thành phố này, họ thường không bao giờ đến một nơi dơ bẩn thế này. Bởi vậy nên ngoại trừ tôi, Drawm này. Chắc chắn sẽ không ai có thể làm cậu hài lòng hơn đâu. Tôi nghe thấy mùi tiền từ cậu.

– Có ai nói với anh rằng biết nhiều quá cũng là cái tội chưa?

Sắc mặt của anh chàng đó có hơi thay đổi một chút. Nhưng rất nhanh trở về bộ mặt bình thường. Anh ta nhận ra đây không phải một lời trách móc. 

– Xin lỗi, tôi đáng trách rồi. Vậy cậu muốn mua nô lệ đúng chứ?

Nở nụ cười như bình thường và vào ngay vấn đề chính. Đúng là người kinh doanh có khác.

– Chính xác.

– Vậy yêu cầu về nô lệ của cậu như thế nào. Tôi có thể giúp.

– Yêu cầu? Hmmm, có lẽ tôi chỉ cần 1 đến 2 nô lệ đủ khả năng thu dọn chiến trường, hoặc là có khả năng chữa trị. Tâm trí “bình thường”. 

Tôi nghĩ rằng yêu cầu như thế là đủ. Nhưng có vẻ với số tiền tôi đang có là một mức giá khá thấp.

– Điều này đối với tôi mà nói thì hơi khó đấy. 

Tôi biết anh ta sẽ nói vậy mà. Dường như những nô lệ trong đây nốc thuốc hơi nhiều thì phải.

– Vậy thì nô lệ dưới 20 vàng là được. Không cần điều kiện nữa. Nhưng tôi sẽ là người chọn, được chứ?

– Tất nhiên rồi. Mời cậu đi theo tôi.

Tôi cùng anh ta tiến sâu vào bên trong rạp. Phía sau là một cái hầm lớn. Ở đây khá là nhiều người. Không, chính xác hơn họ đều là nô lệ. Và nô lệ thì bị bắt nhốt ở trong nhiều chiếc lồng khác nhau. Nhìn sắc mặt của họ khá tốt nhưng tôi chẳng thể thấy nụ cười. Thật sự tôi không muốn nhìn họ chút nào. 

– Lối này.

Người thanh niên đó dẫn tôi vào sâu hơn rồi dừng lại ở một căn phòng. Bên trong có một chiếc lồng khá to, có khoảng 7,8 nô lệ bị nhốt ở đó. 

– Tất cả nô lệ ở đây đều dưới 20 vàng. Tuy nhiên họ có chút hành xử không đúng mực cho lắm. Tuy nhiên thì đây đều là những kẻ “bình thường” duy nhất mà chúng tôi có.

– Điều đó làm các người bận lòng đến nỗi muốn tống họ đi luôn sao?

– Cậu không nên nói thẳng thế chứ, Cậu bé!

Tôi tiến đến chiếc lồng. Khi họ để ý đến tôi thì sắc mặt họ chuyển xấu. Có lẽ tinh thần của họ bị hủy hoại khá là nhiều. Tôi nghĩ họ không đến 20 đồng tiền vàng đâu.

Có 2 người cấp độ 16 rồi lần lượt là 11,7,6,4,3. Cấp độ khá thấp, kĩ năng cũng vậy. Nhưng cao hơn của tôi là được rồi. Tôi để ý đến 3 nô lệ trong này, vì họ là những người duy nhất lành lặn. Còn lại những người khác đều bị mất một bộ phận hay có triệu chứng co giật đột ngột nào đó. Tôi không nghĩ những người trong đây đáp ứng được yêu cầu của tôi.

Một người có vẻ giống với một cậu nhóc, 16 tuổi. Thân hình khá gầy gò và ốm yếu. Khuôn mặt hốc hác, mái tóc ngắn màu vàng khá bắt mắt. Tuy là mái tóc của cậu ta đều bị nhuốm màu đất bụi và máu… Điểm nổi bật nhất là đôi mắt màu xanh dương đó. Nó khá tuyệt, tôi nghĩ vậy. Sắc mặt của cậu ta thì rất tệ. Nhưng theo tôi để ý thì cậu ta có Cấp độ phù hợp với tôi, Cấp11. 

Người thứ hai thì là một cô bé 14 tuổi. Thân hình mảnh mai, khuôn mặt vô hồn. Cô ấy có mái tóc màu xanh lam khá là đẹp. Và, đôi mắt của cô, giống hệt tôi ở kiếp trước. Có vẻ tốt hơn người thứ nhất nhưng cô bé vẫn chưa làm lễ trưởng thành. Tôi nghĩ rằng cô ấy không đủ điều kiện để tôi có thể lựa chọn được. Cô ấy mới cấp 1. Nhưng tôi có thể nhìn thấy thứ tôi cần. Đó là danh hiệu.

Người thứ ba, là một bán nhân. Hắn ta ra dáng là một dũng sĩ hơn hai người kia. Nhưng vì lý do nào đó mà tôi cảm giác luôn có một chút địch ý từ hắn. Kể cả khi hắn ta không hề nhìn tôi. Và hắn ta cũng đủ điều kiện mà tôi đặt ra. Cấp 16.

– Vậy cậu quyết định chưa.

– Rồi, tôi chọn người này.

Tôi đưa tay ra chỉ người thứ nhất. Đó là sự lựa chọn khá tốt. Cậu ta có đủ điều kiện mà tôi cần. 

– Ồ anh tinh ý đấy, người nô lệ đấy có chỉ số khá tốt. Tính cách khá trầm lặng. Khá vâng lời chủ nhân đấy. Mặc dù còn nhỏ nhưng cô ta khá khéo tay. Đặc biệt rất phản xạ của cô ta đứng đầu trong tất cả đám người quanh đây. Chắc chắn cô ta sẽ giúp ích ngài rất nhiều. Nhưng mà lại có một số vấn đề.

– Anh cứ nói tiếp đi.

Tôi có cảm giác mình bỏ qua thứ gì đó nhưng tôi vẫn nghe anh chàng này nói.

– Nhưng tinh thần của cô ta không ổn định cho lắm. Thường hay nổi điên và tấn công người khác nên anh hãy cẩn thận. Những người chủ cũ thường không thể khống chế được cô ta. Nhưng với cậu thì điều này ổn, đúng chứ?

‘Chờ đã, cô ta?’

Tôi nhìn lại vào phòng giam, vào người mà tôi vừa mới chọn. Đó là một cô gái sao?

– Giá của người nô lệ đó lúc đầu là 8 vàng 50 bạc nhưng sau khi xuống đây thì chỉ còn 5 vàng thôi. Anh thấy sao?

Nếu như bình thường thì tôi có lẽ đã mua cậu ta rồi. Nhưng, ánh mắt của anh ta, tôi không tin tưởng chút nào.

– Anh còn điều gì giấu tôi không?

– Có thể là không. Hoặc ít nhất đó là điều cậu nên tin. Tôi làm điều này vì tiền. Nên tôi sẽ không thể cho cậu biết thêm được. 

– Hmmm, nếu tôi mua thêm cô gái kia. Thì anh tính với tôi thế nào đây.

Được rồi, khuôn mặt của hắn ta giãn ra đôi chút. Chứng tỏ lời nói của tôi có phần đúng. Nhưng ánh mắt dò xét vẫn bao vây lấy tôi. 

– Cậu gian xảo quá đấy. Nhìn trúng người tiềm năng nhất. Dù vậy nhưng giảm hơn thì tôi không chắc lắm. Thôi được, tôi sẽ bán 2 người bọn họ với giá 20 đồng vàng.

Tâm trạng anh ta có chút giao động, nhưng tôi có cảm giác anh ta chỉ đang giả vờ thôi. Không dễ gì có thể tống họ đi một lần như này. Hắn ta và tôi đều có cảm giác y chang nhau. Phi vụ này, chắc chắn thành công.

– Anh nghĩ lại đi, tôi sẽ mua tới tận 2 người nô lệ anh cần thanh lí đấy. Và, tôi nghĩ là anh hiểu lời tôi nói mà nhỉ?

Nếu đây là nô lệ loại kém thì chắc chắn họ muốn bán đi bằng bất cứ giá nào. Bởi vì nếu họ giữ những nô lệ kiểu này. Họ sẽ không chỉ mất tiền ăn cho nô lệ đâu.

– Thôi được rồi, nhưng tôi muốn là 19 vàng. Giá cuối rồi.

– 10 vàng?

– 10? Cậu đùa đấy à? Tôi không thể nào chấp nhận cái giá đấy. 

– 15 vàng, có ai nói với anh là anh cười trông thật sự xấu chưa nhỉ?

– 17 vàng, cậu không thể lấy đi mà không thể để lại thứ gì hết, cậu nhóc à.

– 16 vàng, tôi vẫn có thể mong đợi ở Người dẫn đường tốt nhất ở đây, phải không Drawm.

– Thành giao.

Hắn ta vẫn là tên xảo trá mà. Hắn ta cố tình gợi ý hai người họ từ đầu rồi.

Dắt hai người nô lệ ra khỏi lồng, anh ta lấy một chiếc dao và cắt ngón tay của họ, đồng thời sử dụng một dạng kĩ năng kì lạ nào đó.

– [Phá ấn]

Ánh sáng bên trên đầu của hai người họ sáng lên. Tôi có nhìn lén lên anh ta một lần. Quả đúng là anh có kĩ năng rằng buộc nô lệ thật. Dường như các nhà dẫn đường trong đây đều sử hữu kĩ năng này.

– Giờ thì tôi cần cậu nhỏ ít máu lên cơ thể họ. Cậu hiểu chứ?

– Đã hiểu?

Cắt lấy ít máu của cánh tay, tôi nhỏ một ít lên trán của họ. Drawm bên cạnh cũng nhanh chóng làm việc của mình

– [Giao chuyển lợi ích]

Ánh sáng trên trán của họ sáng lên lần nữa và dần biến mất. Nhưng giọt máu cũng từ từ tan ra và ngấm vào người họ. Trên tay tôi xuất hiện 3 vòng chú nhỏ.

– Thủ tục đã xong, giờ họ là của anh. 

– Tôi có nên tin anh không?

Tôi trả lời anh ta rồi quay qua hai người nô lệ. 

– Tất cả đi được chứ?

Không thấy câu trả lời, có lẽ tâm trí họ vẫn chưa ổn định. Nhìn họ trợn tròn mắt nhìn tôi kìa.

– Nếu không trả lời thì tôi sẽ coi như là đồng ý, được chứ?

– Đ-được…

Một giọng nói nhỏ vang lên làm tôi hơi bất ngờ. Là người nhỏ tuổi nhất. Cô ta còn khá nhỏ nên họ chưa cho chơi thuốc à?

– Thôi được rồi, nghe này. Tôi sẽ không làm hại các cậu. Được chứ? Có thể chúng ta sẽ chia tay nhau sớm thôi.

– Em…không hiểu lắm, nhưng… Chỉ là đã lâu lắm rồi không có người nào đến nơi này… Nên…

Cô gái bé nhỏ trả lời tôi bằng một chất giọng yếu ớt. Nhìn một cô gái với ánh mắt vô hồn và thân hình tàn tạ đang nói chuyện trước mắt. Trái tim nhỏ bé của tôi chả chịu nổi đâu. 

Tên dẫn đường cắt ngang cuộc trò chuyện thân mật của tôi. Hắn ta đưa ra một sấp đồ.

– Đây là bộ đồ tặng thêm cho nô lệ được bán đi. Món quà cuối cùng tôi tặng cậu đấy đồ khốn.

– Hình như anh vừa xúc phạm khách hàng của mình đấy. 

– Tôi là một người Dẫn đường uy tín. Làm sao tôi có thể làm thế với kẻ đưa mình tiền chứ?

Thật ra tôi chẳng quan tâm lắm đến anh ta. Nhưng có vẻ như Drawm đã coi tôi là một mỏ vàng lớn thì phải. Nhưng tôi cũng không quan tâm vì dù sao thì tôi cũng sẽ không bao giờ trở lại đây nữa.

Thế là tôi và hai người nô lệ còn lại trở ra khỏi khu chợ đen sau khi bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ. Thật sự tôi đã nghĩ rằng nên cõng họ thì tốt hơn. Nhưng vóc dáng của tôi không cho phép.

Nhìn hai người họ đi theo tôi một cách miễn cưỡng làm tôi có chút hụt hẫng. 

Lúc đầu tôi đã nghĩ rằng việc mua bán thế này tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ. Nhưng có vẻ như khi thấy một đứa nhóc trẻ tuổi đi mua nô lệ, họ đã lầm tôi là một cậu ấm thích chơi đùa với nô lệ. Một nửa sự nhầm lần đến từ khi anh ta thấy thanh kiếm buộc bên hông của tôi. Đúng là con mắt thương nhân có khác.

 

Sau khi ra khỏi dòng người và tiến về phía con hẻm, tôi quay lưng hỏi. 

– Được rồi, hai người có thể xưng tên?

Dù tôi đã biết tên của họ nhờ đôi mắt này nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ.

– Tôi tên Himeko thưa chủ nhân.

Vẫn là cô gái nhỏ lên tiếng trước. Cô gái này có vẻ khá thông minh đấy. Nhưng gọi tôi là chủ nhân khiến tôi có chút không thoải mái. Cô bé kia thì chả thấy nói năng nãy giờ, có khi nào bọn họ bị câm không? Tôi không mua hớ đấy chứ? Vì hắn ta nói cô ấy là người rắc rối nhất mà.

– Xin lỗi ngài nhưng Quine ít khi nói chuyện với ai. 

– Cậu ta không ổn cho lắm nhỉ?

– Đúng vậy, thưa chủ nhân. 

Cô nhóc này cúi đầu để cảm ơn tôi. 

– Được rồi, hiện giờ đã quá trưa nên chúng ta sẽ đi mua ít đồ ăn cho các cô. Rồi chúng ta sẽ về quán trọ.

– Chúng em hiểu rồi.

Hime nói bằng một giọng khá tươi trong khi Quine chỉ lặng lẽ gật đầu. Có lẽ Quine không thích tôi cho lắm nhỉ. Cậu ta không hề biểu cảm dù là giả tạo như Hime à. Ít nhất cũng nên tỏ ra chút gì đó khi rời khỏi nơi tăm tối đó chứ nhỉ? Nhưng dường như đó chỉ là suy đoán của tôi. Quine vẫn yên lặng và không tỏ ra bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt.

Sau khi trả tiền, tôi vẫn còn một khoản kha khá. Tôi mua cho hai người họ 6 que xiên nướng. Tốn 30 đồng. Nhưng nhìn họ ăn khá là hạnh phúc. Dù sao thì nô lệ có lẽ chỉ có thể ăn cháo. Mà thế còn đỡ hơn tôi ở kiếp trước rôi.

– Ngon quá.

Ôh ôh, lần đầu tiên tôi nghe thấy Quine nói chuyện. Giọng nói khá nhẹ nhàng. Không, chất giọng giống một quý tộc hơn. Có thể gia đình cậu ta đã từng khá giàu có. Cách ăn của cậu ta cũng khá giống với một quý tộc nhỏ. Và cả Hime nữa.

– Cám ơn ngài.

Giọng nói của Hime tràn đầy sự biết ơn. Và cả ánh mắt kia nữa. Nó không còn cảnh giác như lần đầu. Cô ta hồi phục nhanh vậy.

– Hai người không sợ tôi ư.

– Bọn em biết cách phân biệt được người tốt và người xấu mà. 

Cả hai người họ đều cúi đầu. Có lẽ họ khá thành thật với cảm xúc của mình. Mà nếu tôi là họ thì tôi cũng sẽ làm vậy. Hay chính xác hơn, tôi đã từng như vậy. Tin tưởng một kẻ từ ngay lần đầu gặp chỉ bằng một câu nói:” Đừng sợ !!”

– Đến quán trọ rồi, hai cô tắm trước đi. Quần áo tôi sẽ mang đến sau.

– Cám ơn ngài.

– À mà quên mất, hai người tính ở cùng phòng luôn nhỉ. 

– Mọi chuyện đều theo sự sắp xếp của ngài. Vậy chúng em xin phép.

Trái với vẻ bề ngoài, khả năng ứng xử của Himeko làm tôi phải trầm trồ. Bởi vì cách ứng xử này không giống với một đứa trẻ bình thường chút nào. Chưa kể đến một đứa trẻ nô lệ. Dường như tôi đang bị hướng theo suy nghĩ của cô ấy. 

Nhưng có điều gì đó làm tôi có cảm giác rằng Quine mới là người trọng tâm. Vì đã số lời nói của Himeko đều hướng đến Quilen. Có thể 2 người có mối quan hệ thân thiết nào đó. Tôi sẽ hỏi khi có cơ hội.

Nhìn bóng lưng của bọn họ rời đi làm tôi sực nhớ ra. Tôi chưa hề chỉ họ nhà tắm nằm ở đâu.