Chương 9
– Niu, Niu. Cậu có sao không?
– Hả?, à,.. ừ, Em không sao.
Có vẻ sự hồi tưởng của tôi đã đi quá xa. Dù lâu lắm rồi, những kí ức lúc đó vẫn in sâu vào trong tâm trí vừa mới hôm qua. Điều đó làm tôi có chút thắc mắc.
Trở về với hiện tại, tôi để ý thấy khuôn mặt của Gin hiện lên sự lo lắng. Anh ta là một người khá tốt. Chỉ là ‘khá’ thôi. Cầu mong anh ta không vô tù sớm.
– Tôi thấy cậu đờ đẫn nãy giờ. Nhớ lại vụ hồi chiều nay đúng không? Đúng là rất nguy hiểm với những người trẻ tuổi như cậu.
– Ừ, có lẽ vậy. Giờ nhớ lại em có chút hơi sợ.
Nở nụ cười trừ, tôi đáp lại lời của Gin. Có những thứ có thể nói cho người khác, nhưng có những thứ thì không thể. Và việc mà tôi chuyển sinh như thế này. Tôi không muốn nói ra chút nào.
– Để anh phải đợi rồi. Đồ ăn của anh đây, Niu.
Giọng nói của Nami vang lên phía sau ghế của Gin, một chất giọng trong trẻo bên cạnh những tiếng ồn. Bưng chiếc khay đựng thức ăn, cô tiến dần lại chỗ tôi với một dáng đi uyển chuyển.
– Món súp và đồ nướng của anh đây, chúc anh ngon miệng.
– Cám ơn.
Giọng nói của cô ấy thật ngọt. Chà, nghe không đã no bụng rồi. Chỉ tiếc, đồng bằng thì mãi là đồng bằng.
– Tuy em không biết anh đang nghĩ gì. Nhưng bỗng nhiên em có cảm giác muốn đánh anh ghê ấy.
Nở một nụ cười tươi(tôi đã nghĩ là vậy), cô ấy nói bằng một giọng không giống vừa nãy chút nào. Khi một người con gái tức giận họ đều thế à.
‘Thôi nào cô gái, tự tin lên đi chứ cô gái. Sau này em còn phát triển nữa mà phải không?’
– Nami này, bao giờ thì cha em trở về vậy.
Nghiêng cổ qua phía bên trái, Gin nhìn Nami và nói. Hai người này có lẽ là quen biết nhau.
– Em nghĩ là khoảng 3 ngày nữa. Hiện tại thì công việc phát sinh của hội có hơi rắc rối. Gần cả tháng nay ông ấy vẫn chưa về nhà. Điều làm mẹ em rất tức giận.
Đặt món súp lên bàn, Nami quay qua nhìn Gin với đôi mắt thắc mắc.
Chắc hẳn vậy rồi. Đối với bảng xếp hạng hiện này thì mạo hiểm hạng B ví với một thành trì. Hạng A thì ngang với một thành phố. Hạng S ngang với một đất nước. Còn hạng SS thì ngang với lục địa.
Mà đó cũng chỉ là xếp hạng thông dụng nên vẫn có những sự nhầm lẫn về khả năng. Giữa chiến đấu và chiến lược.
– À, Dược quán cần một số nguyên liệu ở khu rừng Cot. Cho nên bọn anh cần lập một nhóm người trợ giúp để tiến vào khu rừng. Và cha em là người khá có tiếng nên anh muốn mời ông ấy gia nhập. Em có thể chuyển lời được chứ?
Nhiệm vụ hộ tống à, nhưng đa số nhiệm vụ chỉ dành cho các mạo hiểm giả hạng D trở lên. Tuy phần thưởng thường khá là hấp dẫn nhưng chắc chắn nguy hiểm kèm theo sẽ không phải là ít. Nếu may mắn thì có thể tạo được uy tín trong Dược quán và cải thiện hạng trong Hội. Nhưng nếu xui xẻo thì là chuyện khác. Bạn sẽ mất gần như tất cả nếu thất bại.
– Chắc rồi. À, v~âng đến ngay đây!! Em trở lại làm việc nhé!!
Nghe tiếng gọi của một số vị khách khác, em ấy vội vã quay lại với công việc của mình. Công việc của Nami lúc nào cũng bận rộn nên chúng tôi cũng không thể giữ em ấy nữa.
Lúc này tôi có thể hỏi chuyện với Gin được.
– Nhiệm vụ hộ tống lần này có yêu cầu gì không vậy, Gin?
– Cậu có hứng thú à?
Cầm trên tay que xiên nướng, Gin ngước lên hỏi tôi trong khi miệng vẫn còn nhai.
– Yêu cầu lần này thì là mạo hiểm giả hạng D trở lên. Level thì phải trên Level 20. Và đặc biệt là chưa từng phạm tội trước đó..
– Vậy em thể gia nhập được chứ. Tuy em mới chỉ hạng F và cấp 7 nhưng em sẽ không gây rắc rối cho đoàn đâu.
Tôi biết là nếu nhận nhiệm vụ này, đến 90% là tôi sẽ không hoàn thành nổi. Nhìn sắc mặt của Gin cũng vậy.
– Cậu muốn nhận nhiệm vụ này à. Tuy rất khó để từ chối nhưng xin cậu tốt nhất đừng nên tham gia. Dù cậu có đủ điều kiện cũng vậy.
Tôi biết là sẽ vậy mà, một đứa trẻ 13 tuổi mà tiến vào khu rừng Cot thì khả năng thất bại dẫn đến cái chết rất là cao. Nhưng chỉ là hiện giờ thôi.
– Nghe này Niu, khu rừng này được đánh giá là một trong nhưng nơi nguy hiểm nhất vương quốc đấy. Khi đặt chân vào đó thì em mới thấy, khắp nơi đều là quái vật và bẫy. Những con quái vật trong đó đa số đều trên lv10. Thậm chí nếu chúng ta đi nhầm vào một lãnh địa của một con quái thú nào đó. Thì chuyện toàn đoàn bị tận diệt là đều có thể xảy ra.
– Em có nghe cha em kể về nó, về khu rừng bị các tinh linh nguyền rủa. Nhưng dù vậy thì em vẫn muốn thử sức một lần. Vì không dễ để có thể chiêm ngưỡng phong cách chiến đấu của những mạo hiểm giả cấp cao. Đặc biệt là mạo hiểm giả cấp B. Nó sẽ giúp cho em có được những kinh nghiệm, dù nhỏ hay lớn.
Gin nhăn mặt lại. Anh bỏ que xiên còn dở xuống và nghiêm mặt nhìn tôi.
– Em không thể hình dung được sự nguy hiểm của khu rừng đó đâu. Ở đó có những con quái vật trong đó phải mạnh gấp mấy lần con quái vật hồi sáng. Với những người mới như em thì chỉ một sơ suất nhỏ cũng đều phải trả một cái giá rất lớn. Và đặc biệt hơn là em vẫn chưa đủ điều kiện nên anh cũng không thể giúp được.
Gin từ chối tôi thẳng thừng. Anh ta từ chối tôi bằng lí do tôi chưa đủ mạnh. Nhưng cho dù đủ thì có vẻ anh ta cũng chẳng muốn tôi nhập đoàn chút nào. Tôi không chắc là anh ta lo lắng hay đang sợ điều gì nữa. Nếu thật sự là chỉ là một chuyến hộ tống để hái thảo dược thông thường thì việc thêm một hai người không hề khó. Điều này làm tôi khá thắc mắc.
Vấn đề lớn nhất xuất hiện.
– Từ nay đến thời điểm khởi hành còn bao nhiêu ngày?
– Tổng cộng là 19 ngày.
19 ngày, có lẽ là sẽ đủ.
– Vậy nếu như em đạt đủ điều kiện, thì anh sẽ nhận em chứ?
Với những cậu bé bình thường thì chắc chắn đây là một thử thách không thể nào vượt qua được. Nhưng tôi có chiến lược riêng của mình. Nên nếu đi đúng lộ trình thì tôi có thể đạt được đúng như dự kiến. Hoặc ít nhất là để Gin thấy được quyết tâm của tôi.
Nhìn tôi với ánh mắt dò xét. Gin thở dài một hơi rồi nói. Đúng như tôi dự đoán, có vẻ là anh ta đã bỏ cuộc việc thuyết phục rồi.
– Được rồi, tuy không khuyến khích cậu làm việc này. Nhưng dù sao thì anh cũng không thể từ chối quyết tâm của em được. Vậy, Niu. Nếu từ đây đến ngày khởi hành đạt đủ yêu cầu thì cậu sẽ được nhận. Anh mong em sẽ làm được.
– Phù, cám ơn nhé, Gin.
Thở dài một hơi, tôi cám ơn Gin rồi cúi xuống xử lí nốt phần ăn của mình. Vị nó khá ngon nhưng hiện giờ tôi không thể thưởng thức nó theo cách bình thường được.
Sau khi chia tay Gin, tôi tiến về căn phòng của mình và không quên chào bà chủ quán. Nằm trên chiếc giường gỗ, tôi suy nghĩ về những việc mình cần phải làm.
– Hazz, Việc lên từ hạng F đến hạng D thì có thể được. Nhưng việc tăng 13 Level trong vòng 19 ngày thì có vẻ khá khó đây.
Vì đây vốn dĩ không phải là một trò chơi. Nên việc một đứa trẻ 13 bình thường sở hữu cấp độ 20 là điều không thể. Ngoại trừ Miya.
Hồi ở thế giới trước, trong khi lượm đồ ở khu phế liệu, tôi có nhặt được 1 cái máy game cũ. Và vì là một chàng trai mới lớn nên sự tò mò là không thể tránh khỏi. Kết quả là 7 ngày sau đó tôi với ông già phải uống nước lã vì không có đồ ăn.
Được rồi, tôi công nhận là game thực sự thú vị. Nhưng mà tôi đã dành hầu hết thời gian kiếm ăn của mình vào nó. Cái đói xuất hiện là điều không thể tránh khỏi. Nó làm tôi và ông già cãi nhau một trận. Sự tức giận đã bùng nổ khi mọi thứ đạt đến giới hạn.
Tôi đã đập cái máy game ngay sau đó.
Nếu như là game bình thường như ở thế giới cũ. Thì chỉ cần liên tục treo máy vài tiếng là có thể lên cấp. Nhưng đây lại là hiện thực, đó mới chính là vấn đề tôi gặp phải.
Thứ nhất, việc đánh quái sẽ rất khó vì lượng quái vật xung quanh đây khá ít. Nơi bọn chúng xuất hiện dày đặc thì nơi đó cực kì nguy hiểm. Nếu chúng tụ tập lại thì đó mới là chuyện lớn. Bọn chúng nằm rải rác khắp nơi và khả năng cao chạy thoát khi gặp nguy hiểm. Không như những game bình thường quái vật sẽ xuất hiện liên tục và ở cùng một khu vực. Cộng với việc bọn chúng sẽ không chạy trốn bất kì một cuộc chiến đấu nào cả.
Thứ hai, tôi phải nhận thêm nhiệm vụ từ Hội, đặc biệt là nhiệm vụ thảo phạt. Vì đó là cách nhanh nhất để lên hạng. Nhưng cũng vì đó mà khiến cho kế hoạch cày cấp của tôi lâm vào bế tắc. Vì tôi phải thu dọn xác của những quái vật đó nữa. Nếu không nhiệm vụ sẽ không tính hoàn thành. Kể cả tôi có đưa ra bằng chứng trong thẻ Hội.
Thứ ba, nguy hiểm từ các loại quái vật không hề nhỏ. Tuy tôi đã tìm hiểu khái quát về chúng, và cũng vì thế mà tôi biết được sự nguy hiểm khi đối đầu trực diện. Chỉ một sơ xẩy nhỏ thôi là vĩnh biệt cuộc đời. Dĩ nhiên là nếu không may bị thương. Thời gian để hồi phục cũng không mấy dễ chịu. Tôi không có thời gian để mình lãng phí nữa.
– Á á á, thôi không nghĩ nữa. Đến đâu thì đến.
Mặc dù còn rất nhiều thứ tôi cần lưu ý. Nhưng cứ suy nghĩ cũng không phải là cách tốt.
Vứt bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu, tôi chìm sâu vào trong giấc ngủ chỉ sau vài phút. Có lẽ là do hôm nay tôi khá mệt vì phải hoạt động nhiều. Và nghĩ lại những chuyện không vui nữa…
_________________
Kết quả là cả tối qua tôi ngủ không được ngon mặc dù đã cố trấn an bản thân. Nhưng không ngủ một đêm cũng không ảnh hưởng nhiều đến tôi.
– A, Niu. Chào buổi sáng. Hôm nay anh dậy sớm nhỉ? Có muốn ăn sáng luôn không?
Vẫn là Nami, cô ấy làm việc thật chăm chỉ. Theo như tôi thấy thì hiện giờ trời mới hơi hửng sáng, vậy mà tôi đã thấy Nami dậy trước rồi. Và việc mà em ấy chỉ ngủ khi quán không còn khách và dậy sớm hơn vị khách đầu tiên. Ùi ui, thấy thương em ghê.
– Cho anh một phần ăn sáng nhé. À còn nữa, nói với mẹ em làm giùm anh đồ ăn trưa luôn nhé.
– Em hiểu rồi.
Cúi đầu chào tôi, em ấy lặng lẽ tiến vào trong nhà bếp. Tôi tiến đến một cái bàn còn trống. À mà tất cả các bàn đều còn trống. Hiện giờ quán chỉ có đúng mình tôi. Có thể do lũ bợm rượu ấy cần ngủ nhiều để hồi sức hoặc có thể là do tôi dậy quá sớm. Mà việc dậy sớm đối với tôi lúc này khá quan trọng.
Ở kiếp trước, tôi đã có lần thức trắng 3 đêm vì quá đói. Đến khi cảm tưởng gần chết rồi thì may mắn là tìm thấy một chút thức ăn người ta bỏ sót trên ghế đá lúc nửa đêm. Lúc đó, tôi đã tự nhủ rằng sẽ không bao giờ bỏ thừa thức ăn nữa.
– Đồ ăn của anh đây ạ !
Giọng nói của Nami đã kéo tôi ra khỏi hồi tưởng. Đặt trước mặt tôi là món bánh mì với súp nóng cho bữa sáng. Tôi đã từng mơ về một bữa sáng như này.
– Đồ ăn cho buổi trưa mẹ em đang chuẩn bị. Anh đợi chút nhé.
– Anh hiểu rồi.
Sau khi nói hết câu, Nami kéo ghế ngồi đối diện tôi. Có lẽ cô ấy cũng không có gì để làm.
– Món súp ngon quá!!
– Đúng chứ, mẹ em là người nấu ăn ngon nhất khu phố này đấy. Và em cũng có góp phần trong món ăn đó đấy.
‘Trời ơi, nhìn cô ấy nở nụ cười kìa. Dễ thương quá. Chỉ tiếc là nếu cô nảy nở hơn một chút thì được. Chắc chắn cô ấy sẽ là tuýp người của tôi.’
– Em không hiết nhưng anh làm em có cảm giác kì lạ quá.
Nghiêng đầu qua một bên, Nami nhìn tôi với ánh mắt khá sắc bén. Cô ấy như nhìn thấu được tôi vậy. Nếu phải nói thật thì con gái đúng là sinh vật đáng sợ nhất đấy.
‘Cô ấy mẫn cảm với những ánh nhìn xấu à??’
Mà ông già đã từng nói: “Thứ đáng sợ nhất trên đời đó chính là phụ nữ”. Tôi đã từng không tin nhưng sau khi nhìn thấy có lần Miya nhìn tôi với ánh mắt cực kì đáng sợ. Ánh mắt thân thương đó đã ám ảnh tôi mấy ngày liền. Tôi cũng chả biết vì sao cô ấy lại như thế nữa. Chỉ điều duy nhất tôi nhớ là tôi có nói chuyện với một cô bé khác ở làng bên cạnh.
– Mà Nami này, em làm việc nhiều như vậy có ảnh hưởng đến sức khỏe không?
– Cảm ơn anh đã quan tâm. Mọi lần thì có cô trẻ sẽ là người phụ trách buổi sáng. Nhưng cô trẻ thì mới sinh em bé nên không thể đến làm được.
– Ừm, anh hiểu rồi.
Gậm chiếc bánh mì, tôi nhìn cô ấy với đôi mắt trìu mến. Tôi thật sự thích những bé gái chăm chỉ như này.
– Và, em cũng muốn làm việc thật tốt trước khi rời xa nơi này.
Tôi có thể thấy nỗi buồn bên trong đôi mắt sáng màu ngọc bích của cô ấy. Cô ấy vẫn chỉ là một đứa nhóc trong mắt của tôi. Nên tôi hiểu được phần nào cảm xúc hiện giờ đang kìm nén trong cơ thể mảnh mai đó.
– Em sẽ thi vào học viện Index nhỉ? Anh cũng sẽ thi vào đó đấy. Mong lúc đó ta sẽ gặp được nhau.
– Thật chứ ạ, tốt quá. Em đã sợ khi chỉ có một mình học ở đó.
Hự, nhìn cô ấy cười kìa, cưng chết đi được. Nhưng chỉ có điều,…
– Em không biết nữa, nhưng có lúc anh nhìn làm em có cảm giác khó tả quá. Em không thể biết nó là gì được. Liệu,…
Nhìn gương mặt của Nami có hơi ửng đỏ một chút. Cô ấy sốt à.
– Khi anh nhìn em, trái tim của em đã có lúc như thắt lại. Em không thể hình dung nó ra được. Liệu đó có thể là gì chứ?
‘Làm thế nào mà cô ấy có thể nhận ra là tôi đang suy nghĩ xấu cơ chứ?’
Thôi thì việc này cứ giữ kín trong tim. Từ nay tôi sẽ không nghĩ xấu về những cô gái ngực lép nữa. Xin lỗi em rất nhiều.
– Em sẽ đi lấy đồ ăn trưa cho anh. Anh đợi chút nhé.
Vừa nói xong câu, Nami chạy thẳng vào bếp một cách vội vàng. Có lẽ cô ấy muốn làm gì đó. Như đi vệ sinh chẳng hạn.
Hiện giờ trời đã bắt đầu sáng. Tôi cầm lấy túi ăn trưa mà cô chủ đưa và dời khỏi nhà trọ.
Buổi sáng đường phố khá là vắng. Chỉ có một số rạp quán mở sớm. Một số các mạo hiểm giả đi săn đêm và các bà nội trợ cũng thấy xuất hiện ở quanh đây. Có cả những kẻ lang thang ở khu ổ chuột nữa. Ánh mắt của họ không tốt cho lắm.
Ở thế giới nào cũng vậy, đều có những khu chỉ dành cho những người nghèo khổ. Họ sống ở đó mà chẳng biết ngày mai là gì. Sống được qua ngày là tốt lắm rồi. Đã có lúc tôi thức dậy và thầm cảm ơn rằng:” Mình còn sống, mình còn thức dậy được”. Nghe cực kì đau thương nhưng cũng vì thế mà tôi có thể nhìn thấy được giá trị của cuộc sống này.
Tôi đã từng nghe rằng cứ cách 10 ngày sẽ có một đoàn đi thu thuế ở các khu ổ chuột. Họ sẽ phải đóng 20 đồng tiền phí ở. Và kẻ nào không đóng tiền quá 3 lần sẽ bị bắt làm nô lệ.
– Nô lệ à?
Theo như tôi hiểu, bất kì ai trên thế giới này đều là nô lệ. Chỉ khác rằng họ đứng ở đâu thôi.
Nhưng những kẻ này còn tệ hơn thế. Có thể nói họ là mặt tối của thế giới này. Những kẻ bị lấy mất tương lai. Một sự bóc lột công khai.
Họ bị bán như những món đồ, sử dụng như thú vật, làm những công việc mà họ được giao mà không thể phàn nàn bất cứ thứ gì. Kể cả khi việc đó nguy hiểm đến tính mạng. Dĩ nhiên là sẽ không ai lên án về việc bạn sử dụng nô lệ như thế nào. Một món đồ hỏng là một món đồ vứt đi. Vậy thì nô lệ với tù nhân, ai là kẻ đáng thương hơn?
Có thể tôi là một kẻ ích kỷ. Khi tôi luôn đặt bản thân mình lên trên những người khác trong mọi tình huống. Nhưng tôi chưa bao giờ muốn dìm một ai đó xuống bùn cả. Tôi biết nơi đó đáng sợ thế nào. Nên nhờ lòng trắc ẩn mà người mẹ của tôi đã khuyên dạy, tôi không muốn trở thành kẻ xấu coi thường người khác. Dù họ có là nô lệ hay tù bình, là trai hay gái, giàu hay nghèo, trẻ hay già, tôi đều đặt họ ở cùng 1 vị trí. Dưới chân của tôi.
– Nhưng sở hữu một nô lệ ư? Có thể sai khiến họ làm bất cứ thứ gì sao.? Khoan đã, làm bất cứ thứ gì, kể cả chiến đấu?
Một người đánh quái sẽ khá vất vả nhưng nếu hai người thì sao. Việc sử dụng nô lệ trong chiến đấu hình như khá phổ biến.
– Tại sao mình lại chưa nghĩ đến vấn đề này nhỉ?
Tôi chỉ cần tìm một người giúp tôi thu dọn bãi chiến trường và một người đảm bảo sau lưng.