Xàm Nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 385

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1789

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8163

Chương 5

Chương 5

Tôi mất khá nhiều thời gian với lũ cướp. Thật đáng tiếc là bọn chúng đã chẳng còn chút giá trị nào. Ngoại trừ tính mạng. Mà đối với tôi thì điều đó cũng chả đáng một xu.

– Haizz. Thậm chí mình còn chưa sử dụng hết khả năng của thanh kiếm nữa.

Tôi đã mong đợi một chút sự kháng cự từ bọn chúng. Nhưng kể cả tên thủ lĩnh cũng không thể đỡ quá 3 chiêu. Điều đó làm tôi thật sự thất vọng. 

Nếu như tôi là một tên phản diện thì việc làm như vừa rồi là điều không thể chấp nhận được. Đáng nhẽ tôi phải phô diễn hết khả năng của bản thân trong khi bọn cướp cố gắng để sống sót. Nhưng tôi lại để mọi việc xảy ra quá nhanh. Khi nhìn lại thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Chắc tôi phải sửa thôi.

Hiện giờ tôi muốn thử nghiệm cho thanh kiếm của tôi nhưng trời đã sập tối. Sẽ rất phiền phức nếu lang thang trong rừng vào buổi khuya. Rất may là từ phía trên ngọn núi này. Tôi đã có thể thấy thành phố Dude. Tốc độ này khá ổn đấy chứ. Một chiếc xe ngựa cũng không nhanh bằng tôi. Nhưng tôi thật sự không vui vì điều đó.

Thành phố Dude trước mắt tôi là thành phố lớn thứ 3 cả nước. Nơi đây được bao phủ bởi núi cao. Thành phố này có hơn 80.000 người dân địa phương và hơn 17.000 người từ các nơi khác đến. Chủ yếu là những mạo hiểm giả đến nơi đây để chuyển giao nhiệm vụ và các thương nhân.

Lí do tôi đến thành phố này là vì muốn gia nhập Hội mạo hiểm giả. Đồng thời có thể đi nhờ một chiếc xe ma thuật để tiến về thành phố Water. Để được đi một chiếc xe ma thuật tốt thì cần rất nhiều tiền. Nhưng tôi cũng chả muốn ngồi trên một chiếc xe xóc để đến Water đâu. Mà chạy bộ thì tôi khá lười.

– Dừng lại. 

Một âm thanh chặn tôi lại trên đường tiến vào thành. Nó khá quen thuộc đối với tôi.

– Cháu có phải là con của đội trưởng ngôi làng bên sườn núi đúng không? Ta nhớ có gặp cháu mấy lần. Tại sao cháu lại ở đây vào lúc này?

Một người lính nhận ra sự hiện diện của tôi và tiến đến gần. Hiện giờ trời đã sập tối, lượng lưu thông bên ngoài thành khá là ít. Nên việc xem xét nhập cảnh bây giờ khá là dễ dàng.

Đây là người lính canh gác cánh cổng của thành phố. Tôi cũng có gặp chú ấy vài lần khi đi đến đây. Cha tôi thật sự nổi tiếng với các lính gác ở các thành phố lân cận. Nên việc nhập cảnh thường không quá khó.

– Và, cháu đi một mình? Cha cháu đâu? Đã có chuyện gì xảy ra sao?

– Không, cháu đã làm lễ trưởng thành. Cháu đã xin phép để được đến Noxus. Đây là chuyến hành trình đầu tiên của cháu.

– Ồ, ta hiểu, ta hiểu. Ngày xưa ta cũng ước được đi đây đi đó như cháu. Được rồi, đây là giấy nhập cảnh. Thật không phải khi cháu phải lặn lội một quãng đường xa đến đây mà ta lại giữ cháu quá lâu. Nếu muốn cháu có cần ta sắp xếp một chỗ ở không. Ở gần chỗ ta vừa có một ít phòng trống.

Việc làm lễ trưởng thành thực sự quan trọng với mỗi người. Nên hiện giờ họ đã không còn xem tôi là một đứa nhóc chỉ biết lẽo đẽo theo cha nữa rồi.

-Cháu cảm ơn. Cháu đã có nơi mình cần đến. 

– Vậy thôi, ta phải quay lại làm việc. Nếu có chuyện gì hãy đến gặp ta. Ta sẽ giúp cháu.

Gập đầu với câu nói. Tôi chào tạm biệt và quay tiến vào cổng thành. Tôi còn cần làm một chút thủ tục nữa.

Sau khi đã hoàn thành xong tất cả, thì trời cũng đã tối mịt. Đèn đường thắp lên làm thành phố trở lên lung linh tráng lệ. Nó làm tôi hơi bồi hồi một chút. 

Sau khi lấy lại cảm xúc, tôi băng qua dòng người và tiến về phía một quán trọ gần đấy.

Đó là một quán trọ hạng trung mà đã có lần tôi và cha đã tá túc qua đó. Nơi này dịch vụ cũng khá tốt và đồ ăn cũng rất ngon. Tôi và cha luôn trọ lại nơi này mỗi khi đến thành phố.

Chủ của quán trọ là một Mạo hiểm giả xếp hạng B. Nhưng ông ta thường xuyên vắng nhà để làm nhiệm vụ nên việc trông coi quán trọ là do người vợ và cô con gái đảm nhận.

Quán trọ có 3 tầng, lầu dưới là nơi mọi người ăn uống. Hai lầu trên chính nơi khách trọ.

Tôi vào bên trong và tiến lại gần quầy bán. Buổi tối lúc nào cũng đông. Toàn những mạo hiểm gia nhậu nhẹt sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Tuy cũng có lúc xảy ra xô sát nhưng mọi chuyện đều được giải quyết khá ổn thỏa. Dĩ nhiên ai lại muốn gây hấn với một tên mạo hiểm giả hạng B chứ.

– Chào mừng quý khách đến với quán trọ Bé Nhỏ. Ngài muốn dùng bữa tối hay ở trọ lại qua đêm ạ.

Phía kia quầy hàng là bóng hình của một cô gái nhỏ nhắn. Nếu tôi nhớ không nhầm cô ấy tên là Nami, bằng tuổi với tôi. Cô ấy là một cô gái nhỏ. Nhưng riêng về cái thân hình cân đối, nhanh nhẹn của cô. Không ai có thể cho rằng cô chỉ là trẻ con được. Cô có mái tóc xanh lá hiếm gặp. Khuôn mặt ưa nhìn. Cô ấy sẽ là tuýt người của tôi nếu như: Ngực của cô ấy to thêm 1 chút xíu xíu nữa.

– Hazz, đồng bằng mãi mãi chỉ là đồng bằng.

– Quý khách vừa mới nói gì ạ. Tuy không nghe rõ nhưng tôi bỗng có cảm giác xấu về nó.

– À không không, tớ muốn đặt phòng trọ. 7 ngày kèm ăn uống là bao nhiêu. 

Tôi giật bắn mình và vội vàng phân minh. May là khả năng đánh trống lảng của tôi khá tốt nên cô ấy lại nở nụ cười vốn có của mình.

– Ừm, 1 ngày là 1 bạc 50 đồng kèm ăn uống. Vậy thì 7 ngày là.. là..

– 10 bạc 50 đồng.

– Đúng, đúng rồi. Tôi biết đếm mà.

Nami phùng má tỏ vẻ hờn dỗi với tôi. Đúng hơn là cổ ngốc thật.

Trình độ tính nhẩm ở thế giới này khá thấp. Do chỉ những người thuộc tầng lớp quý tộc mới được đi học. Và chương trình học cũng chỉ có 3 năm từ năm 8 tuổi.

Nhưng tôi khá thích nhìn cái biểu cảm hờn dỗi của Nami. Nên lúc nào đến đây tôi cũng đều trêu chọc cô ấy.

– Vì quý khách ở trọ lâu ngày nên được giảm chỉ còn 10 bạc kèm ăn uống.

– Ừm, nó ổn. Của cậu đây.

Tôi đưa cho cô ấy 10 bạc. Nó khá rẻ so với những gì tôi có

Theo cách tính tiền tệ của đất nước này thì.

100 đồng = 1 bạc (1đồng=1000đ)

100 bạc = 1 vàng

10 vàng = 1 Đồng bạch kim

10 Đồng bạch kim = 1 Đồng hắc kim

Nghe nói chỉ cần 1 đồng bạch kim là 1 gia đình có thể sống cả năm rồi.

Trước lúc đi cha tôi có cho tôi 10 đồng vàng dù gia đình không giàu có gì. Vậy nên tôi rất trân trọng số tiền này. Nếu không nói đến số tiền tôi giấu ông ấy thì 10 đồng vàng thật sự rất cần thiết đối.

Nhận lấy tiền. Nami có hỏi tôi.

– Nhìn quý khách còn khá trẻ. Có phải cậu lạc bố mẹ không??

– Đương nhiên là không. Tớ đã làm lễ trưởng thành, nên muốn đến Hội để đăng kí làm mạo hiểm giả. Và chuẩn bị cho chuyến hành trình đến Water.

– Cậu cũng đến Water à. Hôm kia tôi mới làm lễ trưởng thành. Một người ở học viện Index đã đến và mời tớ nhập học vào năm sau.

Các học viện luôn muốn săn đón những người ưu tú nhất. Riêng những thành phố lớn như vậy thì lượng tuyển sinh cũng rất là cao. Không chỉ có các học viện lớn đấu tranh để dành được những người ưu tú nhất. Các học việc khác cũng bày ra các chiêu trò để câu kéo sinh viên. Nhưng vấn đề này luôn nằm trong khuôn khổ của luật pháp. Nên cũng không gây rắc rối đến người dân.

– Hử, cậu sẽ nhập học tại Index hả?

– Đúng vậy, chắc do thừa hưởng từ Cha nên kĩ năng của tớ cũng không tệ.

Cô ấy vừa nói vừa cúi đầu xuống xấu hổ. A, tôi muốn trêu cô ấy ghê. Nhưng chắc không nên làm vậy nữa. Cô ấy sẽ giận khá lâu nếu tôi cứ đùa quá trớn như vậy.

Nhưng về kỹ năng của cô ấy khiến tôi khá tò mò.

‘Chắc xem lén một chút thì không có vấn đề gì’

Tôi lẩm bẩm trong miệng khiến cho Nami có vẻ bối rối và nghiêng đầu về một phía. Chắc hẳn cổ không hề để ý mình đang tạo ra góc nghiêng thần thánh mà tôi chỉ được nghe lão già kể về nó.

———————Bảng trạng thái———————————–

Nami

Cấp 3

Nghề nghiệp: Võ Sư

MA LỰC: 1905/2010

DANH HIỆU

Tứ lính vệ hồn.

Kẻ tàn phá

______________________________________

Với những điều tôi vừa thấy thì tôi chỉ muốn hét lên một câu. Lão thần có thù với tôi à?

Có cái lý nào khi tất cả những người con gái tôi từng gặp. Không một ai là yếu đuối vậy?

– Ư~ừm, quý khách đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa được không?

– Hể?? À đúng rồi, xin lỗi cậu.

Mải suy nghĩ nên tôi đã không để ý đến việc mình đang nhìn chằm chằm vào ngực cô ấy. Nhưng nhìn phản ứng ngại ngùng đáng yêu của cô ý kìa. Cưng chết đi được. Mặc dù ở đó chẳng có gì khiến cổ xấu hổ cả.

– Vậy để tôi đưa anh lên phòng nhé.

– Được.

Phòng tôi nằm phía bên trái cầu thang của lầu 3. Căn phòng vẫn chỉ có chiếc giường, một chiếc rương và một số đồ dùng khác.

Chiếc rương là một đồ dùng đặc biệt. Nó dùng để cất những thứ quan trọng. Độ an toàn của nó khá giống với chiếc kép sắt ở thế giới cũ.

Tôi để một số đồ dùng vào trong chiếc rương.

Sau khi vệ sinh cơ thể, tôi lăn lên giường mà không chút nghĩ ngợi. Từ từ tiến vào giấc ngủ.

————-

Sáng sớm hôm sau, tôi khóa cửa và đi xuống dưới lầu. Hiện giờ có khá ít người. Chắc do di chứng từ cơn say tối qua nên rất ít người dậy sớm. 

‘Sao mọi người có thể mê cái thứ thức uống này cơ chứ?’

– Ô, quý khách. Ngài muốn ăn chút gì không?

– Gọi tớ là Niu được rồi, chúng ta bằng tuổi mà phải chứ? Cho tớ 1 phần bánh mì nhé.

– Ừm, có ngay đây. Mẹ, 1 phần bánh mì Katka. 

– Okkkki.

Tiếng nói vọng ra từ bếp. Đó là của bà chủ của quán trọ. Bà ấy là một người khá trẻ trung và năng động không phù hợp với độ tuổi chút nào. Nhưng tôi nghĩ như thế mới có thể giải quyết các vấn đề ở một nơi toàn linh cẩu với khỉ đột thế này.

Sau một lúc thì món bánh mì đã được mang ra.

– Của cậu đây, Niu. Chúc cậu ngon miệng.

– Cám ơn nhé, Nami.

Món bánh mì nóng hỏi này làm cơn đói của tôi chực trào. Món Katka là món khá nổi tiếng ở khu phố này. Bao gồm bánh mì phết bơ, thịt của Katka và món súp nóng. Katka là một loại quái thú và tôi thấy nó với heo rừng có một số điểm tương đồng. Nhất là về mùi vị thịt của chúng. Nhưng thịt của Katka mềm và ngọt hơn nên chúng là một loại thực phẩm khá được ưa chuộng.

Sau khi xử lý xong bữa sáng. Tôi chào Nami và bà chủ quán rồi tiến về phía Hội. Nó khá dễ tìm một phần bởi nó khá nổi tiếng. Nếu không chỉ cần để ý kĩ thì thấy nó chính là tòa nhà to và cao nhất nơi đây.

Càng nhìn gần tôi cành nhìn thấy được sự đồ sộ của nó. Nó có khoảng 6 tầng: tầng đầu chính là nơi để sử lí các sản phẩm hay chiến lợi phẩm của các mại hiểm gia, đây cũng là quán rượu cho nhưng tên bợm rượu của Hội. Tầng hai và ba là nơi nhận nhiệm vụ. Nhưng tầng ba chỉ cho các mại hiểm gia xếp hạng B trở lên được vào. Các tầng còn lại tôi không có nắm rõ.

Bên trong của Hội khá là rộng. Hiện giờ là buổi sáng nên tầng một khá ít người. Tôi nhanh chóng tiến lên tầng hai.

Nhìn nơi này không khác với một cái ngân hàng, tôi đã nghĩ vậy. Vì các quầy đều kín người nên tôi đành phải ngồi đợi một chút.

Cuối cùng cũng đến lượt. Tôi tiến đến quầy lễ tân. Phía bên kia là một chàng trai Tiên tộc khá hiếm gặp. Gương mặt của anh ta khá dễ nhìn. Tôi nghĩ đó là vì lễ tân chính là bộ mặt của Hội nên họ tuyển những người có ngoại hình ưa nhìn. 

‘Ở thời đại nào cũng thế’

– Tôi có thể giúp gì cho cậu.

– À vâng, em muốn đăng kí làm mạo hiểm giả.

– Hửm, à tôi hiểu rồi. Mời cậu điền vô đây.

Tôi có thể thấy một chút ác ý trong câu nói của anh ta.

Tờ đơn này khá đơn giản, chỉ ghi những thông tin cơ bản. Gồm họ tên, nơi ở, cấp độ và nghề nghiệp.

– Để xem nào, Niu, 13 tuổi. Đến từ ngôi làng phía nam. Cấp 6?? Nghề nghiệp thường dân?? Cậu có chắc về việc đăng khí làm mạo hiểm giả không đấy?

Biết ngay là sẽ thế này mà.

– Em hiểu và muốn đăng kí. Em biết tự lượng sức của mình nên anh không cần lo.

– Ừmmm. Việc này thật sự hơi…, thôi được, tôi hiểu rồi. Mời cậu đặt tay nên hòn đá này.

Hòn đá phát hiện nói dối à. Cái này chỉ để kiểm tra xem tôi có phải là tội phạm không.

– Vậy thì, Niu. Cậu có phải là một tên tội phạm đang bị truy nã không ? 

Một câu hỏi thật ngớ ngẩn.

– Không.

Màu xanh. Vậy là đã qua rồi. 

– Tôi đã xác nhận cậu không phải tội phạm. Xin đợi một lát để chúng tôi chuẩn bị thẻ.

Anh ta tiến vào bên trong buồng rồi mất hút. Tôi cũng tiến đến phía hàng ghế để chờ.

Đúng, tôi đã không nói dối. Kể từ khi đến thế giới này. Tôi đã cắm mặt vào những quyển sách ở thư viện. Không chơi bời, không làm quen ai cả. Tôi đã dành toàn bộ thời gian để đọc những cuốn sách đó. Mà khoan, người bạn duy nhất mà tôi có chính là Miya mà. 

Thứ anh ta hỏi là phạm tội mà được Quốc hội chỉ điểm. Nên nếu bạn không bị phát hiện hành động thì bạn vẫn được công nhận. Nhưng nếu anh ta hỏi rằng tôi đã từng giết người chưa thì đó lại là một câu chuyện khác.

Đang lẩm bẩm một mình thì lễ tân cất tiếng gọi.

– Cậu Niu, mời anh đến quầy lễ tân để nhận thẻ Hội.

– Em ở đây.

Tôi tiến đến một quầy khác. Vẫn là anh chàng vừa nãy.

– Đây là thẻ của cậu. Cậu có biết về hệ thống của Hội không??

– Em đã từng đọc qua nhưng không chắc về nó. Anh có thể chỉ dẫn em không?

– Tất nhiên là được.

Tóm tắt là thế này. Tấm thẻ Hội là một thứ liên kết với hệ thống Bảng trạng thái của người sử dụng. Bằng cách sử dụng máu như một cách xác nhận chủ sở hữu, cái này giống với thanh kiếm của tôi. Tấm thẻ hiện giờ của tôi có xếp hạng F. Thấp nhất. Tùy theo độ mức độ làm nhiệm vụ mà sẽ tăng xếp hạng. Thứ tự bao gồm F,E,D,C,B,A,S,SS,SSS. Trên toàn lục địa thánh chỉ có 8 người xếp hạng SS. Quốc vương của vương quốc này là một trong số đó. Tấm thẻ này là do chính vị anh hùng sáng tạo ra. Anh ta cũng chính là người duy nhất đạt đến xếp hạng SSS.

– Các thủ tục đã hoàn tất. Vậy, chào mừng cậu đã đến với Hội mạo hiểm giả.

– Vâng, và em có thể nhận nhiệm vụ ở đâu vậy?

– Ở chiếc bảng ở bên kia. Nếu cậu muốn nhận nhiệm nào thì hãy đến đây để chúng tôi xác nhận. Nhưng hãy nhớ làm nhiệm vụ phù hợp với xếp hạng của mình. Nếu cậu đã tiếp nhận mà bỏ ngang hoặc không hoàn thành nhiệm vụ. Cậu sẽ bị phạt một nửa số tiền và trừ đi điểm cống hiến đấy.

– Em hiểu rồi.

Tôi tiến đến chiếc bảng. Chiếc bảng này có chiều cao 2m, rộng đến 30m. Trên đấy là chi chít những nhiệm vụ cần giao. Gồm nhiệm vụ thảo phạt, thu lượm, chinh phục, hộ tống và nhiệm vụ đặc biệt.

– Hừm, để xem nào. Chỉ có thể nhận những nhiệm vụ cùng hoặc cao hơn một cấp à. Vậy thì mình sẽ nhận nó.

Tôi xé tờ nhiệm vụ ở phía ngang đầu xuống. Nó là một nhiệm vụ khá vừa sức.

– Em đã trở lại rồi đây. 

– Cậu đã trở lại. Cậu muốn nhận nhiệm vụ gì vậy?

– Là nó.

Tôi đưa tờ giấy nhiệm vụ cho anh ta. Sau một lúc quan sát, anh ta gật đầu. 

– Tìm và tiêu diệt 10 con ếch độc à. Nhiệm vụ cấp E. Phần thưởng sẽ là 5 đồng với mỗi con ếch. Mỗi khi cậu tiêu diệt được một con ếch, tấm thẻ sẽ xác nhận và ghi lại kết quả. Sau khi làm xong hãy tới đây để nhận thưởng nhé.

– Em hiểu rồi.

– Chúc cậu may mắn. Tuy đó là loài cấp thấp nhưng chất độc của nó có thể làm tê liệt con mồi. Xin hãy cẩn thẩn. Và đối với người mới như cậu nên kiếm một tổ đội nào đó để giúp đỡ thì hơn.

– Cám ơn đã nhắc nhở.

Tôi bước ra khỏi Hội sau khi cảm ơn anh chàng đó. Địa điểm tôi hướng đến là thảo nguyên phía bắc thành phố. Nơi đó không xa lắm nên tôi quyết định đi bộ đến đó.

Vì đây là nhiệm vụ đầu tiên nên tôi muốn làm nó một cách cẩn trọng. Dù tôi không quan tâm về phần thưởng cho lắm.

Nhìn về cổng thành phía trước, tôi chạy lướt qua một hình bóng quen thuộc.

Mặt trời cũng đã bắt đầu hửng nắng.