Xàm Nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 761

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 262

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1774

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 725

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8059

Chương 3

Chương 3

– [Bảng trạng thái]

———————[Bảng trạng thái]———————————–

Niu

Cấp: 1

Nghề nghiệp: Kẻ dẫn đường

MA LỰC: 1/1

DANH HIỆU: Không hiển thị*

______________________________________

Đi dạo bộ trên con đường vắng bên đồi, tôi chăm chú quan sát kĩ bảng trạng thái của mình. Nó vẫn như vậy kể cả khi tôi có mở lại hàng chục lần.

Tôi cũng không thể nào bất ngờ hơn được nữa. 

Hôm nay không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái thứ chết tiệt này. Kể từ khi tôi nhận ra rằng mình có thể tùy ý nhìn thấy bảng trạng thái của người khác thì đó cũng là lúc bản thân tôi suy sụp. Như là một đứa trẻ thất vọng khi thấy món quà sinh nhật của mình chỉ là cái kẹo rẻ tiền lượm ngoài bãi rác. Tôi cũng không thể trách cứ hay cho ai biết mình thất vọng thế nào. Đặc biệt là Len, mẹ của tôi. Ít nhất là cho đến cuối cuộc đời, tôi cũng không muốn mẹ tôi phải rơi nước mắt.

Đã hơn 10 năm, cái bảng trạng thái này vẫn như ngày đầu tiên tôi được nhìn thấy. Nhưng nếu được thì tôi muốn thử tìm hiểu một chút.

– Đây rồi. 

Con đường tôi đang đi khác hoàn toàn với đường về nhà. Nằm ở trong một hang động nhỏ bên mặt khác của dãy núi. Chỉ cần đi qua một đường hầm nhỏ và một con suối, phía sau nó chính là một căn cứ bí mật. Một nơi mà chỉ mình tôi biết. Cũng là nơi mà tôi không muốn ai phát hiện ra.

Lý do tôi đến nơi này thì cũng như mọi lần. Nhắc nhở bản thân không quên về quá khứ. Không phải là thời thơ ấu của tôi, mà là kiếp trước của tôi. 

Bởi vì căn cứ này chứa đựng những kĩ thuật mà tôi tìm hiểu và sử dụng cho bản thân ở thế giới này. Đó là khoa học. 

Cũng có một số thứ tôi có thể làm mà chỉ cần thử qua một số lần. Như những món ăn nhẹ mà mẹ tôi rất thích, hoặc là chiếc tẩu thuốc nhỏ của cha tôi. Mất công hơn thì đó chính là nhà tắm lớn tôi làm ở bên nhà bác Batub. Nó được làm hoàn toàn bằng đá Chàm đen, loại đá lọc nước cực tốt mà tôi tìm được ở một khu mỏ cũ. Việc dẫn mạch nước ngầm chảy qua và thoát nước tốn khá nhiều thời gian. Chưa kể đến đống Hỏa linh thạch để làm nóng nước nữa. Tôi đã mất hơn 2 tháng mới tìm được đủ số lượng cần thiết. Tổng cộng mất đến gần 1 năm để hoàn thành. Nhưng cũng nhờ nó mà tôi kiếm được một khoản kha khá nhờ vào tài làm ăn của bác Batub. Nghe nói giới quý tộc đến đó ít nhất hai lần 1 tuần. Thậm chí danh tiếng còn lan đến các vùng bên cạnh.

Nhưng đó cũng chỉ là bề nổi. Có những thứ khác tôi không thể nào để cho người khác biết là bản thân đã làm ra nó. Đặc biệt như là về các công cụ mang hơi hướng của ma thuật. Thứ tâm đắc nhất của tôi chính là thứ này, bộ quần áo khuếch đại ma lực, chiếc nhẫn không gian và một cây gậy phép . Dĩ nhiên nó là của Miya. 

Nếu có người hỏi rằng đó chỉ là một bộ đồ bình thường thôi, có gì đáng chú ý đâu? Tôi sẽ không ngần ngại cầm một thanh kiếm và đâm thẳng vào mồm tên đó. 

Không như những bộ đồ bình thường khác. Thứ này có khả năng phòng cực kì cao, độ đàn hồi, khả năng vận chuyển ma pháp và khả năng tái tạo nữa. Tôi tin chắc rằng ngay cả thương hội cũng không thể kiếm ra cái thứ hai như này. Vì nó là món đồ tâm đắc nên cũng ngốn của tôi khá khá thời gian và sức lực.

Vật liệu làm thì khá rẻ, nhưng để cho nó hoàn mỹ nhất. Tôi đã phải bỏ thêm Huyết long, dịch Slime và bột tím. Nhưng thứ này hợp lại giúp cho bộ đồ này có thể tùy chỉnh theo như lượng mana mà bạn truyền vào. Để dễ hình dung thì nếu tôi để nguyên trạng thì thứ đồ này chỉ như bộ đồ bảo vệ bình thường. Nhưng nếu tôi truyền một số lượng mana nhất định, tôi nghĩ ngay cả bác Lion cũng chưa chắc làm rách nổi bộ đồ này đâu.

Nhưng giờ không phải là lúc để tự luyến. Vì tôi quan tâm khả năng bản thân hơn những thứ phòng thân như này. Một điều quan trọng hơn là để duy trì thì cần một lượng ma lực cực lớn. Tôi thì làm được điều đó.

Cũng bởi vậy nên tôi cũng không muốn sử dụng các loại ma cụ bổ trợ chút nào. Nó làm cơ thể tôi yếu hơn mỗi lần sử dụng. 

– Giờ thì làm việc chính nào!

Thứ mà tôi đang làm chính là hoàn thành nốt bản thảo của chiếc gậy ma thuật. Đây chính là thứ mà tôi đã hứa tặng vào sinh nhật 14 tuổi của Miya. Mặc dù tôi đã tặng cho cô bé đó một chiếc vòng vào ngày sinh nhật. Nhưng ai mà biết được cô ấy lại cho tôi một nụ hôn ngay ngày hôm đó cơ chứ. Ít nhất tôi làm điều này vì nó có thể giúp ích cho chuyến hành trình sau này. Tôi nghĩ vậy.

Nhưng điều tệ hại sau đó là cô ấy quay trở lại bữa tiệc với khuôn mặt đỏ bừng và điều đó khiến cho mấy thằng cha xung quanh nổi khùng. Nên tôi buộc phải hứa sẽ làm cho cô ấy một cây gậy ma thuật nữa để mua chuộc sự im lặng.

Tuy bị bắt ép, nhưng cô ấy cũng đã tin tưởng tôi nên lần này tôi không thể làm qua loa được. Thứ này, tôi sẽ dồn tất cả những gì tôi có vào thứ này.

Người thợ ai chẳng muốn sản phẩm của mình được ưa thích chứ.

—————————————————————-

Cái công việc này mất thời gian hơn tôi nghĩ. Đã hơn 4 tiếng đồng hồ trôi qua và tôi vẫn chưa hoàn thành. 

Việc khống chế ma lực phát sinh khi đi qua vật trung gian thường không dễ chút nào. Các loại ma cụ tấn công sẽ đảm nhận vai trò tích tụ và giải phóng ma lực. Khiến cho đòn tấn công trở lên mạnh mẽ và dễ dàng trúng đích hơn. Nhưng cũng vì lượng ma lực đi qua 1 vật chung gian khiến chúng hao hụt 1 phần lớn. Giống như cây gậy phép cũ của mẹ tôi cũng chỉ đảm bảo tầm 50% lượng ma lực truyền vào. Số còn lại sẽ tự động phát tán hoặc phản ngược lại cho người sử dụng.

Tôi thì không thể tự kiểm tra được vì lượng ma lực của tôi gần như bằng không.

Nếu có ai thắc mắc là tại sao không trực tiếp sử dụng ma lực phóng thích ra bên ngoài, tại sao lại sử dụng ma cụ?

Điều đó theo tôi thì không tốt chút nào. Ví dụ, hãy thử hình dung ma lực giống như nước đang chảy trong cơ thể bạn. Việc bạn tích tụ nước ra bên ngoài luôn khiến chúng mất ổn định. Dù có thể sử dụng toàn bộ lượng ma lực nhưng thứ nước mà bạn tỏa ra sẽ nhanh chóng bị phân tán ra môi trường xung quanh trước khi đến được với mục tiêu. Còn như một món ma cụ thì giống như một cái súng nước. Nó cho bạn sự chính xác và một chút áp lực như đã nói. Nhưng với một cái súng nước nhỏ sẽ giới hạn lại lượng nước mà bạn phóng ra, dù bạn có cố gắng thêm nước đi chăng nữa đi cũng chỉ tăng áp lực nước chứ không thể tăng phạm vi tấn công. Và bạn sử dụng càng nhiều ma lực thì bạn càng dễ xuống sức. Chưa kể đến việc liệu loại vũ khí nào chịu được lượng ma lực của bạn. Có quá nhiều vấn đề xoay quanh việc sử dụng ma cụ. 

Cơ mà với tôi cũng không quan trọng lắm vì vốn dĩ từ bé tôi đã không thể sử dụng ma lực rồi.

Nghỉ tay một chút, tôi cũng không thể tiếp tục công việc nữa khi mà cơn đói đang dần kiểm soát hành vi của bản thân. Tôi cần ăn chút gì đó.

Nhưng điều tồi tệ ở đây là căn cứ này không hề có bất cứ thứ gì có thể lót bụng. 

Thật ra cũng không hẳn, tôi có đặt một số bẫy ở ngoài bìa rừng để săn các con thú nhỏ. Nếu may mắn thì tôi có thể kiếm chác chút ít. 

Hoặc ít nhất là tôi đã nghĩ như vậy.

Có vẻ như các cái bẫy đều không được kích hoạt. Không có bất cứ một con vật nào xui xẻo ở đây ngoại trừ tôi cả. Đến dấu hiệu của một con vật tôi còn chẳng nhìn thấy ấy chứ. Lại phải ăn trái cây trừ bữa.

Có lẽ tôi nên trở về nhà thì hơn. Bà tôi chắc hẳn đã rất lo lắng. Mặc dù sẽ có lúc phải rời đi, nhưng cứ nghĩ đến lúc bà ấy nhận ra điều đó thì tôi lại không kìm được lòng. Bà ấy thật sự không muốn tôi rời đi.

Bà tôi, bà ấy đã từ bỏ ước mơ của bản thân mình. Mất địa vị, người thân, bạn bè và cả tuổi thọ. Chính vào một độ tuổi mà người ta còn đang nhìn bầu trời với đôi mắt màu hồng. Mất đi tất cả, chỉ để nhìn thấy được ước mơ viển vông của một đứa trẻ. Tôi cũng không thể chắc rằng điều bà ấy đang làm là đúng. Nhưng tôi tin, ước mơ đó nhất định sẽ xảy ra. Và bà ấy sẽ là người chứng kiến điều đó. Đó chính là mục tiêu của tôi.

——————————————————————–

– Niu, Niu. Lại đây nào.

Không để ý đến quãng đường bước đi. Khi tôi chợt nhận ra thì bản thân đã ở ngay sát cổng ngôi làng. Mọi người đang đợi tôi. Cha tôi cũng đang ở đó. Nhưng ông ấy chỉ lặng lẽ quan sát ở phía xa đám đông.

Với sự im lặng đó của tôi đã dấy lên sự tò mò của một số người trong làng. Bọn họ đứng ở xa để không làm phiền tôi. Nhưng vì tính tò mò nên một bác gái đã gọi tôi lại để hỏi chuyện. Nhìn biểu hiện đó, có vẻ mọi người có vẻ đều đã biết chuyện. 

– Vâng, bác Neoxon.

Bác Nexon không kìm được những giọt nước mắt khi nhìn thấy tôi.

– Bác đã nghe về nó. Đó thật là một tin xấu với một đứa trẻ ngoan như cháu. 

Bác ấy lộ rõ sự buồn bã. Mọi người xung quanh cũng điều gật đầu đồng cảm. 

– Bác đã nhìn cháu lớn lên ở ngôi làng này. Và như chính đứa con của bác, thật buồn khi sự cố gắng của cháu lại không đến được với các vị thần. Làm sao bọn họ lại không thể thấy sự cố gắng đó cơ chứ?

Bác ấy lặng lẽ tiến gần và ôm lấy tôi. Thoáng qua, tôi thấy được đôi mắt của bác ấy đã nhỏ từng giọt nước mắt tiếc thương. Từng tiếng thở dài dường như đều đã hòa vào cơn gió ấm nóng trong không khí mát lạnh của mùa vụ. Tôi không thể nói bất cứ một lời nào với không khí như này. Mặc dù tôi không buồn đến vậy.

Ước mơ của tôi mặc dù đã gần như biến mất. Hay nói là ước mơ của mọi người về tôi đều đã tan biến. Tôi không phải đứa trẻ duy nhất trong làng, nhưng lại là đứa trẻ được mọi người tin tưởng nhất. Nếu được, tôi cũng không muốn mọi việc chuyển biến xấu như này.

‘Làm người bình thường khó đến vậy sao?’ Tôi tự hỏi bản thân.. 

Dù đó chỉ là một nghề nghiệp, nhưng thật sự tôi đã phụ sự kỳ vọng của rất nhiều người.

– Niu. Mọi người đều biết cháu đã chăm chỉ và cố gắng thế nào. Ngôi làng này, vốn dĩ lúc đầu chúng ta còn chẳng mong được một bữa ăn hoàn chỉnh hay một giấc ngủ ngon lành. Ta thậm chí đã từ bỏ tất cả vì sự yếu kém của bản thân. Nhưng nhìn ngôi làng bây giờ đi. Liệu tất cả những thứ này đều không phải sự cố gắng của riêng chúng ta ư? Không, đó là nhờ vào gia đình của cháu, Niu ạ.

– Trưởng thôn… cháu.

– Đúng vậy. Nhìn này, ta là một nông dân với một mảnh ruộng khô cằn và một cái kĩ năng may vá tầm thường. Với những thứ ta trồng trước đó, quanh năm vẫn chẳng đủ ăn. Và rồi, cháu đã mang những hạt giống hy vọng đến. Với những trái cây mà chúng ta chưa bao giờ ăn. Những công cụ mà chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy. Những món ăn mà chúng ta chưa bao giờ nếm thử. Kiến thức của cháu thật sự đã giúp chúng ta rất nhiều, Niu ạ. Cháu đã mang đến cho chúng ta ước mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng rồi ước mơ của cháu, chúng ta không thể làm gì được.

Ước mơ? Của tôi?

Câu hỏi mà tôi đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần. 

Ước mơ thật sự của bản thân là gì?

Liệu có phải là một cuộc sống an nhàn. Không phải làm bất cứ thứ gì.

Hay trở thành một Anh hùng người người ngưỡng mộ. Sử dụng hết sức mạnh để cứu vớt những người dân vô tội.

Hay, ước mơ của tôi, là tìm ra được lẽ sống của bản thân?

Tôi hề biết. 

Hay thậm chí, tôi giả vờ là như vậy.

Tôi không hề muốn bất cứ thứ gì cả. Tôi bây giờ đã hoàn toàn trống rỗng. Hoặc đó là lý do tôi bịa ra để biện minh cho sự yếu kém của bản thân. Sự kỳ vọng này làm trái tim tôi ngột ngạt. 

Tôi không có ước mơ. Tôi chỉ có một mục tiêu cần hoàn thành. Nhưng liệu ai sẽ tha thứ cho tôi khi mọi chuyện kết thúc chứ?

Liệu có ai đó thật sự quan tâm đến một kẻ thất bại như tôi chứ? Một kẻ mà đến ước mơ cũng ko tồn tại.

Nhưng, điều mà tôi mong muốn ngay lúc này là được nhìn thấy nụ cười của mẹ. Chỉ vậy thôi.

——————————————————————

Tôi và cha lặng lẽ quay trở về nhà. Suốt đoạn đường đó, chúng tôi hề nói chuyện với nhau.

– Ôi, Niu. Bác có nghe nói về nghề nghiệp của cháu. Thật sự đó là một tin sốc. Bác thậm chí còn không tin vào tai của bản thân khi nghe về nó nữa. Nhưng với sự nỗ lực từ trước đến này thì khó khăn nào cũng có thể giải quyết. Bác tin là vậy.

– Cháu cảm ơn..

– Niu, cố gắng lên cháu. Bác tin cháu sẽ làm được thôi.

– Cháu cũng tin điều đó.

– Đừng quá lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Bác biết là cháu sẽ không bao giờ bỏ cuộc mà.

– Cháu sẽ không sao đâu. Bác đừng lo.

Trên đường về nhà, tôi đã nhận được sự an ủi của hầu hết người dân trong làng. Tôi cũng không tin được mình lại có được sự cảm thông của nhiều người đến thế.

Họ là những người thật sự tốt. Họ đối xử với tôi không hẳn vì tôi là con của đội trưởng, mà giống như một đứa con trong nhà. Đối với bản thân tôi thì chuyện này không thật sự cần thiết. 

Nhưng nhờ sự động viên của họ làm tôi thấy bản thân thanh thản đôi chút. 

Mặc dù sự thanh thản đó chỉ kéo dài được một lúc. Ngay trước mặt chính là ngôi nhà của tôi. 

Tôi đã bắt đầu sợ khi phải trở về đó. Và, tôi cũng sợ khi phụ sự kỳ vọng của bà. 

Không ai có thể hiểu được. Bản thân tôi cũng thế. Nhưng chỉ nghĩ đến việc bà tôi mong đợi tôi ở nhà. Đôi chân lại không thể bước tiếp được. Ánh mắt của người phụ nữ đó khiến tôi không còn dám ngẩng mặt lên nữa. Ngay cả khi đã đứng trước mặt bà ấy, tôi vẫn không thể nào cất lời. 

– Cháu đã về. Mọi chuyện ổn chứ?

Giọng nói của bà ấy chưa bao giờ nhẹ nhàng đến thế. Nó khiến cho toàn bộ cơ thể tôi như rét run lên. Tôi đã không thể nào trả lời bà ấy như trước kia được nữa. 

Bà ấy là một người nhạy cảm. Vậy nên biểu hiện một bộ mặt bình thản như vậy khiến tôi không an tâm chút nào.

– Lại đây nào. Cháu có muốn ăn chút gì không? Ta có làm món bánh khoai mà cháu thích nhất đấy.

– Cháu… x-xin lỗi.

– Về điều gì?

– Về ước mơ đó.

Đột nhiên, Bà ôm chặt tôi vào lòng. Đối với thân thể tôi hiện tại, nó thật sự đau. Nhưng bà ấy vẫn cứ ôm chặt tôi không buông. Cái ôm này chặt đến mức tôi không thể thở.

Nhưng, nó khiến tôi hạnh phúc.

– Ước mơ của ta đã thay đổi từ lâu rồi, Niu ạ. Ta không hề muốn vì nó mà cháu dằn vặt bản thân nữa. Hãy nghĩ cho bản thân mình đi, Niu ạ. Cháu chính là đứa trẻ mà ta yêu quý nhất. Cháu chính là ước mơ đó. Vậy nên, chỉ cần cho ta thấy tương lai cháu hạnh phúc thế nào. Cháu làm được chứ, Niu?

Tôi hơi ngượng rồi. Hơi ấm, lời nói từ cơ thể đó làm trái tim tôi như ấm nồng trở lại. . Dường như tôi muốn làm nũng. Muốn được bà ấy ôm ấp vào lòng. 

Điều mà tôi sẽ không bỏ lỡ ngay lúc này.

– Nhất định, cháu sẽ làm được. Vì cháu chính là cháu trai của người phụ nữ tuyệt vời nhất thế giới này mà.

– Ta cũng tin điều đó.

Cha tôi cũng lấy được sự hào hứng. Ông ấy ôm cả hai người bọn tôi trong khi biểu hiện một khuôn mặt oán trách.

– Cha cũng vậy. Nhưng mẹ lại chưa bao giờ hỏi con về nó. Sao con cảm thấy sự bất công không hề nhỏ ở đây vậy?

– Vì đó con là con trai ta. Laxt ạ. Hahaha.

Từ tiếng cười đó, tất cả mọi chuyện bây giờ đối với tôi đều không quan trọng bằng khoảnh khắc này nữa. Chỉ cần nụ cười của bà vẫn còn. Tôi vẫn có thể sống tiếp được.

——————————————————————-

– Con sẽ đi sao?

Trong bữa cơm, tôi có bày tỏ ý định của bản thân cho gia đình biết. 

Rằng tôi muốn rời khỏi nơi này, đến một nơi được cho là tốt nhất để hoàn thành ước mơ của bản thân. Và điểm đến đầu tiên mà tôi nghĩ đến chính là thủ đô Water. 

– Bác Lion có việc gấp nên đã lên đường ngay buổi trưa hôm nay. Thật tiếc khi ta không thể nhờ ông ấy mang con theo được.

– Điều đó không quan trọng đâu, thưa cha. Con vẫn có thể tự mình tiến về thủ đô mà không cần bất cứ sự trợ giúp nào. Cha cũng biết khả năng của con mà đúng không?

Bà tôi có vẻ không vui khi tôi nói vậy. Bà ấy vẫn lo lắng cho cháu nhỏ của mình khi anh ta mới chỉ 13 tuổi. Một cái tuổi mà ở thế giới cũ chưa thể tự mình sinh tồn được.

– Niu, ta biết rằng con là một đứa trẻ thông minh. Nhưng có những thứ con phải tự mình chứng kiến. Ở bên ngoài thị trấn này chính là chiến trường. Chỉ cần bản thân sơ sẩy một chút thì mọi chuyện đều có thể dẫn con đến cái chết. Chúng ta chính là minh chứng cho việc đó. Dù ta không muốn ngăn cản con. Nhưng tại sao con lại không ở lại thêm chút thời gian nữa. Vẫn còn rất nhiều thời gian trước khi cháu đủ 15 tuổi mà?

Laxt thì không cho là vậy. Anh tin tưởng đứa con mình dạy bảo hơn ai hết.

– Được rồi. Mẹ không nên dọa dẫm đứa con dũng cảm của con như vậy. Thằng bé và con cũng là một người đàn ông. Và chắc chắn con sẽ không để sự yếu kém của bản thân cản trở sự trưởng thành mạnh mẽ của Niu. Điều mà chúng ta nên làm hiện giờ chính là tin tưởng. Mẹ cũng biết khả năng của Niu, đúng chứ?

– Ta biết. Nhưng ta không thể ngăn những suy nghĩ tiêu cực đó với tâm trạng của một người bà được. Nhưng đúng như con nói, ta sẽ không ngăn cản sự trưởng thành của thằng bé. Ta chắc chắn sẽ trở thành người tin tưởng thằng bé nhất. 

Tôi đã nhận được sự đồng ý. Nhưng để họ yên tâm về tôi thì có vẻ là chưa đủ. Tôi cần vạch ra một kế hoạch trước đó.

Thành phố Water chính là thủ đô của đất nước này, Nosus. Và hiển nhiên đó là thành phố lớn nhất quốc gia Nosus. Học viện cũng đều nằm ở đó. Và các Hội du hành giả.

– Con dự tính sẽ gia nhập Hội du hành giả ( gọi tắt là Guild). Và đăng kí sơ tuyển của học viện Index vào 2 năm sau.

Cha tôi nhìn cái bảng giấy tôi viết ra một cách bối rối.

– Vậy là con đã dự tính hết rồi hả, Niu ???

– Vâng, thưa cha.

Nhìn gương mặt của cha có chút buồn thoáng qua. Nó khiến tôi cảm thấy không thoải mái cho lắm. Họ chỉ có mình tôi là đứa con trong nhà. Dù đã biết trước được nhưng vẫn không tránh nổi trạnh lòng.

– Tốt thôi, đó là điều con đã chọn thì chắc chắn chúng ta sẽ ủng hộ điều đó. Nếu có thời gian rảnh thì hãy viết thư về nhé.

– Vâng, con nhớ rồi.

Kết thúc bữa tối, tôi xin phép trước khi lên gác. Tôi cũng không quên chúc buổi tối đến người mẹ đáng kính. Bà ấy chính là người yêu thương tôi nhất trong nhà. Và đặc biệt, bà ấy là người đầu tiên nhận ra sự khác thường của tôi. 

———————————————————–

Trên chiếc giường gỗ nhỏ, tôi đang sắp xếp lại một số đồ dùng trước khi rời đi. Chuyến đi này sẽ sóng gió hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Cũng không là chuyện xấu nếu tôi có thể nhờ đó mà rèn luyện bản thân trước khó khăn. 

Và,

Đó cũng chỉ là lí do phụ của cuộc hành trình này. Có thứ tôi muốn tìm kiếm. 

Một tài liệu cổ mà tôi đã tình cờ đọc khi đến thư viện của thành phố. Đó là về người Anh hùng, kẻ đã đánh bại Ma vương cứu lấy thế giới. Anh ta…….

“Một kẻ chuyển sinh, Anh hùng là người từ thế giới khác. Được triệu hồi khi loài người hi sinh 1 cô gái. Hiến tế bằng máu của Thiên long, Thụ cốt ( Cây xương), Kim Qui, Độc của Trùng vương, Tuyết hùng và các con thú khác trên lv100. 

Những thứ đó được dùng để viết lên bản giao ước với thần thánh.”

[Thỏa thuận với thần linh]

Toàn thể con người lúc đó đã cầu xin sự cứu rỗi của thần linh. Và, ngài ấy đã đáp lại lời thỉnh cầu. Vị thần đó đã mời con người đến từ thế giới khác. Kẻ mà hiểu rõ về hệ thống này. Ban cho người đó phước lành và đưa hắn đến lục địa. Nhờ vào sức mạnh của họ để cân bằng cán cân vốn đã sụp đổ.

– Đó là tất cả những thứ mà mình có thể đọc.

Tài liệu đó có 4 tờ. Hoặc ít nhất là vậy. Dấu vết của tờ thứ 5 tôi có thể thấy được. Những vết mực, vết lằn. Điều đó khiến tôi có thể khẳng định không chỉ có riêng 4 tờ giấy đó.

Manh mối duy nhất mà tôi biết được đó chính là tác giả của tài liệu đó. 

“Giáo sư Phonone”

Tổ đội anh hùng khi xuất phát có tổng cộng 38 người, bao gồm cả những vị anh hùng. Và sau khi tấn công quỷ vương, chỉ còn đúng 6 người còn sống sót. Khác xa với số liệu 3 người mà tôi biết.

Quốc vương đầu tiên sau Đại chiến tranh: World King Gaen

Nữ pháp sư toàn năng, vợ của Quốc vương Gaen: Hainee Liona 

Thánh nữ tinh linh, kẻ trông coi thánh tích: Spirits Litier

Còn có Thánh kiếm tiền nhiệm và Đức vua phía đông. Hai người họ được chứng minh là đã sống sót sau trận thánh chiến. Hoặc ít nhất là ai đó tin như vậy.

Và, người cuối cùng,

Quốc sư, nhà thông thái: Phonone – người đã biến mất sau khi quốc vương Gaen lên ngôi.

– Mà chả biết một lão già hơn 300 tuổi đó liệu có còn sống không nữa. Đã hơn 300 năm sau kì Đại chiến tranh rồi. Đến vương quốc này cũng đã thay da đổi thịt từ rất lâu rồi. 

Chỉ là tôi nghĩ rằng, nếu được chọn vào tổ đội anh hùng. Chắc chắn họ có một khả năng nào đó mới có thể vào đó được.

– Suy đoán thì cũng chỉ là suy đoán, sự thật mới là điều mình nên tin. Chuyến đi lần này có vẻ mệt nhọc lắm đây.

Có lý do cho việc tôi tìm kiếm bản thảo. Đó là tìm ra phương pháp triệu hồi những kẻ đến từ thế giới khác. Hoặc ít nhất thì tôi có thể gặp mặt được vị thần đó. Kẻ đã đưa tôi đến thế giới này.

– Mà thôi, chuyện đó để sau khi mình có khả năng đã. Chứ không với trình độ hiện giờ, mình chưa chắc đã đủ để nhét kẽ răng một con ma thú nào đó chứ đừng nghĩ đến chuyện tìm lời giải.

Trèo lên chiếc giường cũ, tôi từ từ nhắm đôi mắt lại và chìm vào giấc ngủ. Kể từ ngày mai, chuyến hành trình của tôi sẽ bắt đầu.

‘Mà hắn ta vẫn chưa xuất hiện’