Xàm Nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 780

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1796

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 736

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8221

Chương 2

Chương 2

– Niu, con lại nằm biếng nữa hả? 

– Vâng, con dậy ngay đây.

Vẫn là những lời nói quen thuộc mỗi buổi sáng. Mẹ tôi, Len có vẻ không chán với việc gọi tôi dậy mỗi sáng. 

Bật dậy khỏi cơn mê ngủ đang vây lấy. Tôi phóng mình ra khỏi giường và chạy thẳng xuống nhà.

Nếu như ngày bình thường thì còn lâu tôi mới hành động như vậy. Chưa kể đến việc tối qua tôi đã thức gần đến sáng để đọc nốt trang cuối của quyển sách tôi mới mua. Nên việc tôi không biểu hiện chút mệt mỏi nào trên cơ thể thật sự khá là lạ. 

Mà cũng không lạ lắm nếu như đó là ngày hôm nay. Ngày mà tôi nhận được thứ mà tất cả những đứa trẻ đồng tuổi tôi đều mong ước. 

– Đúng vậy. Khửa khửa khửa. Chính là ngày hôm nay.

 

Tôi không thể chống lại cái cảm xúc đang thôi thúc trong tâm trí của mình. Thậm chí tôi còn muốn hét to hơn. Nó chính là như vậy. Làm sao phải kiềm chế cơ chứ, tôi đã đợi được ngày hôm nay.

Cuối cùng cũng tới rồi ư, cái ngày mà mình chính thức bước sang tuổi đi tù, à không, là ngày mở đầu cho cuốn nhật kí ước mong của mình. Lễ trưởng thành sẽ được tổ chức vào ngày hôm nay. Khửa khửa khửa. Há há há…

– Niu, con định đứng đấy đến bao giờ chứ? Cha con và bác Lion đang đợi bên ngoài kìa.

– Con đến đây. 

Khi tôi ra khỏi cửa, cha và bác Lion đang đợi bên cạnh một chiếc xe ngựa sang trọng. 

Ngồi trên chiếc xe ngựa hào nhoáng, mọi người xuất phát đến ngôi đền ở sau thị trấn. Nơi đó ở ngay phía trên đỉnh đồi. Mọi thứ diễn ra đều đúng như tôi dự đoán. Cái xe ngựa này thật sự xóc.

– Hôm.. nay..c-có vẻ hơi… đông. Ọc ọc ọe….

Không ổn. Cái triệu chứng say xe của tôi lại tái phát rồi. Giờ toàn bộ khúc ruột của tôi dường như đều muốn trào ra ngoài. Cơ thể không còn sức mà đứng thẳng nữa. Mặt thì trắng bệch như bệnh bạch cầu. Nếu không nhờ cha tôi nâng đỡ. Chắc tôi nằm sạp ra đây mất.

‘Nhà thờ này có giường bệnh không nhỉ?

Cha tôi đỡ tôi trong khi thể hiện sự hối lỗi.

– Ổn không đấy, Niu? Có lẽ ta với con nên chạy bộ thì tốt hơn nhỉ?

Bác Lion móc một chiếc khăn tay và đưa nó cho tôi. Khuôn mặt bác ấy hiện lên một chút lo lắng

– Ta nghĩ điều đó từ khi cháu có biểu hiện bất thường. Vậy cháu có cần một chiếc giường không? Bác có thể sắp xếp.

– Cháu cá-m ọe……

Ngôi đền đông kín người. Những đứa trẻ từ các ngôi làng xung quanh đến để làm lễ trưởng thành. Có cả những kẻ từ kinh thành và các học viện đến để tuyển những đứa trẻ ưu tú. 

Và mọi con mắt lúc này đều hướng vể tôi. Khiến cho cơn đau bụng càng lúc càng nặng hơn.

Bác Lion đưa tôi lách qua đám đông và tiến đến một chiếc ghế dựa. Nó đối diện với thánh tích phía trung tâm. Dường như nơi này được dành cho các khách mời đến đây. Đương nhiên cũng vì thế mà tôi phải hứng chịu hàng loạt các cặp mắt hình viên đạn.

Giờ tôi chẳng còn sức quan tâm đến những ánh mắt thiếu thiện cảm như thế nữa.

– Mà thôi, mặc kệ họ. Giờ việc ưu tiên hàng đầu là nhanh chóng hồi phục trước khi đến lễ trưởng thành.

Sau một khoảng thời gian, ngôi đền đã hoàn toàn không còn ghế trống. Ngôi đền ngày nào còn vắng vẻ giờ đã đông nghịt người. Nó khiến cho bầu không khí nóng hơn bao giờ hết. Và đường nhiên tôi không thích điều đó chút nào.

– Con không hề thích không khí ở đây chút nào. Con tưởng chỉ có những đứa trẻ là thật sự quan đến buổi lễ này chứ?

– Hôm nay là lễ trưởng thành, là một trong những nghi lễ quan trọng nhất trong đời người. Đối với cha mà nói, được chứng kiến một huyền thoại nào đó ra đời giờ là ước mơ lớn nhất hiện giờ. Không phải nói quá đâu khi tất cả mọi người xung quanh đây đều nghĩ như vậy. Khi con trưởng thành hơn, có con cái, cha đã có thể mãn nguyện mà khoe với tất cả mọi người rằng :”Mọi người biết không, chính bản thân tôi đã chứng kiến. Ngay từ lúc chào đời đến khi thằng bé được công nhận. Tôi đã chứng kiến tất cả.” Vậy nên họ đều có vẻ mặt háo hức như thế.

Mỗi bậc cha mẹ thì đều có những suy nghĩ riêng về những đứa con của họ. Nói gọn lại thì nhân loại là một chủng tộc mà tình cảm gia đình được cho là quan trọng nhất. Tuy có người muốn con mình mạnh mẽ hơn, cũng có người mong muốn con mình hạnh phúc là được. Bọn họ dường như mong chờ thế hệ kế tiếp hơn chính bản thân mình.

Tôi cũng hiểu điều đó. Vì đối với nhân loại mà nói. Tương lai thật sự quan trọng. 

Một chủng tộc, không hề mạnh mẽ như thú nhân, không hề sống lâu như long tộc, không hề thông minh bằng tinh linh, không hề khéo tay bằng người lùn, cũng không hề thích ứng và phát triển nhanh như tộc quỷ. Nhưng họ vẫn ở đây. Chính bọn họ, chủng tộc đã sống sót qua thời kỳ đen tối nhất của lịch sử. Thậm chí, họ còn vượt lên trên mọi chủng tộc. Thật ra thì do họ đẻ quá nhiều thôi.

Cha tôi là thuộc lớp người biểu hiện tất cả suy nghĩ ra khuôn mặt. Nên hiện giờ, sự mong chờ và háo hức là thứ đang in rõ trên mặt ông ấy.

– Ổn không vậy, con trai. Ta thật sự không thể chờ được đến khi nhìn thấy [Bảng trạng thái] của con đâu.

– Vâng, con cũng vậy.

Có vẻ như buổi lễ vẫn chưa bắt đầu vì 1 số lý do nào đó. Có thể là lỗi của thánh tích phía trên. Bác Lion cũng đã được người của nhà thờ đưa đi. Bên cạnh tôi giờ chỉ có cha và một lão già quý tộc nào đó ngồi bên trái. Có vẻ tôi sẽ không có cuộc trò chuyện nào đến cuối buổi lễ. Vì có vẻ nhờ dáng vẻ săn chắc và điển trai, cha tôi đang thu hút lượng lớn các cô gái đến bắt chuyện. Có vẻ dù cha tôi đã khéo léo từ chối, nhưng họ vẫn không thể hiện một chút từ bỏ nào.

‘Mẹ mình chắc chắn sẽ cực kỳ phấn khích khi mình kể cho bà ấy chuyện này’

– Chào buổi sáng, Niu.

Từ đằng xa, có hai cậu nhóc đang vẫy tay chào hỏi. Nhưng tôi sẽ giả vờ không nghe thấy.

– Cậu cũng đến à, Niu.

– Chào buổi sáng

– Ừm, chào.

‘Được rồi, họ nhất định muốn bắt chuyện với kẻ như mình à’

Tôi thật sự không muốn bắt chuyện với hai tên này chút nào. Tôi bị dị ứng với hai tên này. Nhưng bọn họ hoàn toàn không ý thức được chuyện đó. Hoặc là hắn ta đã nhận ra, và đang trêu tức tôi thôi. 

Người hiện đang nói chuyện với tôi là anh em nhà Atlanta. Họ là anh em sinh đôi.

Người anh tên là Doki, được mệnh danh là thiên tài vùng này. Anh ta có thân hình trung bình, cao tầm 1m6. Khuôn mặt điển trai theo kiểu ngứa đấm và ánh mắt của hắn như nhìn thấu được bản chất của người khác. Nhờ vào tài năng ăn nói, đầu óc nhanh nhạy và gương mặt dễ nhìn. Anh ta là người sáng giá nhất trong buổi lễ ngày hôm nay. Và cũng là kẻ tôi ghét nhất trong hai anh em vì cái tính thực dụng của cậu ta.

Sẽ không ai thấy được bản chất của cậu ta nếu không tiếp xúc gần. Ai mà tin được dưới lớp vỏ là một người thân thiện, hòa đồng và luôn giúp đỡ người khác lại là một kẻ mưu mô, thực dụng. Hắn ta che giấu giỏi đến độ bà, một người cực kì kỹ tính và cẩn trọng, lại không hề phát hiện ra được. 

Nếu ai hỏi vì sao tôi lại biết. Thì đó là bởi vì tôi là một đứa trẻ. Không nhất thiết phải thể hiện quá nhiều khi đối tượng của cậu ta chỉ là một đứa nhóc nhà quê chưa qua trường lớp nào cả. Và thế là tôi đã biết được bản chất thật đó mà chẳng mất chút công sức tìm hiểu. 

Dù vậy thì tôi cũng chẳng thừa hơi mà để ý. Hắn ta là hắn ta, tôi là tôi. Vậy cách mà hắn sống thì liên quan quái gì đến tôi cơ chứ. Cứ để hắn diễn như vậy còn tốt hơn là lật mặt. Thậm chí nếu tôi rao tin đồn thì cũng chẳng ai tin. Ai lại muốn làm kẻ xấu cơ chứ.

Và còn lý do tiếp cận thì tôi chả phải đoán, 99% là do Miya. Dĩ nhiên là tôi chẳng có lý do nào để ngăn cản rồi. Nhưng hắn lại cứ tỏ cái vẻ mặt thân thiện mà tiếp cận vào thời gian thư giãn thì tôi lại chả cáu. Muốn đi tán gái thì trực tiếp gặp người ta đi chứ. Mà không, ai cũng được nhưng trừ tên này ra. Tôi sẽ không giao Miya cho một kẻ hai mặt như vậy.

Đứng bên trái là người em của anh ta, Diko. Gương mặt của họ khá là giống nhau. Nhưng thân hình người em lại đô con và nét mặt thô hơn người anh. Cậu ta cũng chính là kiếm sư trẻ nhất vùng này. “Kiếm Quang Điko”. Nghe giống mấy đứa trẻ ở khu ổ chuột cũ tự xưng với nhau. Và nét đặc chưng của gia đình nhà Atlanta hiện rõ trên mặt hai người họ, mái tóc đỏ rực. Thật là chói lóa. 

Với Diko, hắn ta thì không hề thông minh giống như người anh của mình. Thậm chí có chút phần ngốc nghếch trong câu nói. Nhưng đã động đến lòng tự trọng thì cậu ta lại trở thành con người khác. Đó mới là thứ tôi cực kì ghét. Vì thường thì loại người như cậu ta sẽ không gây ra chút phiền phức nào đối với tôi. Nhưng do đã có lần tôi đánh bại cậu ta với chỉ hai bàn tay không, nên ngày nào cũng gửi thư khiêu chiến đến để làm phiền. Tôi đã mệt mỏi đến độ phải giả vờ bị ăn đòn mới có thể thoát khỏi đống phiền phức đó. Và giờ thì hắn ta được mệnh danh là đứa trẻ mạnh nhất vùng Đông nam. Tôi thật sự chúc mừng hắn.

Nhưng thật sự thì cái tên não cơ bắp này cũng để ý đến Miya. Ôi mẹ ơi con trai làng này điên hết cả rồi.

– Nghe nói Miya được mời đến học viện Index đúng không, Niu ??

Doki cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi bằng một câu hỏi. Rất thẳng thắn, tôi khá thích tính cách này của cậu ta. Nếu cậu ta không tiếp cận có chủ đích thì chúng tôi đã có thể kết bạn được rồi. Cơ mà hắn ta thật sự ngốc về mấy chuyện tình cảm lắm thì phải. 

Qua câu nói của hắn có vẻ như hắn ta theo dõi tôi hơi nhiều thì phải.

– Tôi không biết. Cô ấy không hề nói gì về chuyện đó. Vậy sao cậu không trực tiếp hỏi cậu ấy nhỉ?

Hắn ta vội vàng xua tay trong khi thể hiện mình là một quý ông đích thực.

– Ồ không, tớ không muốn làm phiền cô ấy bằng mấy lý do trẻ con như vậy.

‘Thế làm phiền tôi thì được à?’. 

– Thật ra thì hôm tớ cũng đã quyết định nhập học tại học viện Index rồi? Cha tớ đã gặp được một giáo viên làm việc tại đó. Nên chắc chắn tớ sẽ được nhận thôi.

– Chúc mừng.

Nếu không phải tôi nghe lời bà thì tôi đã sút cậu ta ra khỏi tầm mắt rồi.

Mối quan hệ giữa tôi và họ được duy trì khá ổn. Tuy không phải gặp nhau là cười nói vui vẻ những cũng không đến nỗi tệ. 

Ít nhất không như cái đám người đang đựa vào tường và quan sát chúng tôi. Chính xác hơn đó là những kẻ khiến tôi gặp rất nhiều phiền phức từ trước đến giờ. Căn bản cũng vì gái. Nếu ko vì tôi là thằng đàn ông duy nhất gần gũi với Miya thì đâu đến mức bị người ta ghét như vậy. 

‘Ôi công chúa của tôi ơi. Nàng kiếm một chàng trai nào đó mà gieo rắc sự xui xẻo đi chứ. Mình tôi không thể chống đỡ được rồi.’

Hay là tôi tự thiến nhỉ? Như vậy thì bản thân sẽ không gặp rắc rối như vậy nữa.

Mà không, mẹ tôi sẽ giết tôi mất.

Có vẻ như họ đã sửa xong. Doki và Diko cũng được người nhà gọi quay trở lại chỗ ngồi. 

Ngay trên bục lễ, Trưởng thôn thể hiện một chất giọng kinh người nhằm thu hút sự chú ý của một người xung quanh.

– Mọi người, xin chú ý lên đây!!!

– Những người làm lễ trưởng thành xin mời đứng lên phía trước.

Trưởng thôn và người kiểm duyệt tiến lên phía trước bục lễ. Người kiểm duyệt hôm nay chính là bác Lion. Họ có công việc là sử dụng thánh tích để hướng dẫn mọi người có được phước lành của thánh.

– Bây giờ, buổi lễ trưởng thành xin được phép bắt đầu. Những đứa trẻ mời di chuyển lên phía trước.

‘Hừm, có tổng cộng 57 đứa trẻ’.

Tỉ lệ sinh ở xung quanh đây khá thấp. Và ko ngạc nhiên nếu bạn bắt gặp một gia đình khi người cha gần hít hương đất thì đứa con mới ra đời.(Mà chắc gì đã là con của ông ta). Vậy nên, bất cứ thứ gì liên quan đến trẻ con thì mọi người đều dành một sự quan tâm đặc biệt.

Và nhìn cái khuôn mặt của những đứa trẻ kìa. Tôi không kìm được tiếng cười mất. Đúng là kiểu mong đợi chỉ có ở trẻ con. 

Và tôi cũng là một đứa trẻ.

Mà thật ra tôi cũng chả mong đợi gì lắm về [Bảng trạng thái] khi mới chỉ cấp 1. Nhưng điều quan trọng nhất đó chính là [Nghề nghiệp] và [Danh hiệu]. Vì [Nghề nghiệp] là yếu tố quyết định cho nền móng của sự phát triển. Miya được ban phúc có nghề nghiệp là Đại pháp sư. Nó giúp cô ấy giảm một lượng lớn ma lực khi dùng Ma thuật và tăng hiệu quả khi sử dụng.

Giống như kiểu bạn được chỉ định là một kiếm sĩ. Thì khi bạn sử dụng kiếm làm vũ khí chính. Sức mạnh và độ thành thạo của bạn chắc chắn được gia tăng. Nhưng nếu không có hoặc nghề nghiệp bạn là thứ khác. Thì dĩ nhiên chẳng khác nào bảo một người què chạy nước rút cả. Họ vẫn di chuyển được, nhưng tất nhiên không bằng những kẻ chạy bằng chân rồi, hay vô học hơn thì đối với người giàu thì họ sẽ chạy bằng xe, còn mấy thằng may mắn hơn(hack) thì chắc hẳn sẽ bay. Miya thì cô ấy đã được ban một đôi cánh rồi. Chỉ không biết cô ấy sẽ bay được bao xa thôi.

Đối với danh hiệu chỉ được trao khi có sự công nhận của thánh. Nó rất hiếm có và rất ít người có được danh hiệu. Nhưng chỉ cần có trên 3 cái danh hiệu thôi cũng đủ để gọi là người quan trọng rồi. Và Miya có tận 4 cái. Ôi mẹ cô ta không phải là người nữa rồi.

– Người tiếp theo!

Bây giờ đã là người thứ 12 rồi. Những người trước đều có Danh hiệu và Ma lực thuộc loại trung bình cao.

‘1 Hiệp sĩ, 2 Pháp sư, 1 Thợ săn, 3 Nông dân,1 Trị liệu sư, 1 Thợ rèn, 1 thường dân, 1 Kiếm sĩ, 1 Cung thủ. Xem ra năm nay có rất nhiều thành viên ưu tú.’

– Tiếp đến xin mời Đoki và Điko bước lên thánh tích.

‘Ôh, đến họ rồi à’

Bọn họ là anh sinh đôi. Nên được ưu tiên ban phước cùng nhau.

Tôi cũng khá là tò mò muốn biết về nghề nghiệp của họ.

———————[Bảng trạng thái]———————————–

Atlanta Đoki.

Cấp: 1

Nghề nghiệp: Đại thuật sĩ

MA LỰC: 400/400

DANH HIỆU

[Nhà chế tác.]

[Thầy thuốc]

______________________________________

———————[Bảng trạng thái]———————————–

Atlanta Diko.

Cấp: 1

Nghề nghiệp: Kiếm sư

MA LỰC: 200/200

DANH HIỆU

[Kẻ cuồng kiếm] 

______________________________________

Sau khi chứng kiến [Bảng trạng thái] hiện lên trên thánh tích của hai người họ. Cả ngôi đền ồn ào hẳn lên.

– Ồ ồ ồ, nhà Atlanta đúng là gia tộc mạnh nhất vùng đất này

– Nhìn cái danh hiệu của họ xem. Đại thuật sĩ hiện nay rất được giới quý tộc coi trọng.

– Hai cậu nhóc này được đấy. Những người khác chỉ có từ 102 đến 155 Ma lực. Mà họ lại hiện thị tận 200, thậm trí 400.

– Có hẳn Nghề nghiệp Kiếm sư, tên đô con kia nhất định sẽ được gia nhập quân đội hoàng gia.

Nhìn [Bảng trạng thái] của họ cũng khiến tôi ngạc nhiên đôi chút. Tuy rằng không được như Miya. Nhưng phải nói là họ có tiềm năng nhất trong các đứa trẻ. Nếu phát triển tốt, họ hoàn toàn có thể đạt được những thành tự rất lớn. Nhìn vào kỹ năng của họ thì chắc chắn việc gia nhập vào các học viện lớn là điều hết sức dễ dàng.

‘Có hẳn danh hiệu cơ mà. Cũng không bất ngờ lắm’

Đang suy nghĩ thì phía sau tôi bất ngờ vang lên tiếng của một cậu nhóc.

– Xì, có thế mà cũng mừng. Tôi mà có được nghề nghiệp anh hùng thì cả thế giới sẽ phải kính trọng tôi. Và chắc chắn tôi có thể đường đường trở thành vua của đế quốc này.

‘Anh hùng à. Nghề cũng đó chỉ là một dạng thăng cấp nghề nghiệp thôi. Chỉ khi nào bạn đạt đủ những danh hiệu mà vị thần công nhận bạn mới có thể có được nghề nghiệp anh hùng.’

Nghề nghiệp của mỗi người thường không giới hạn chỉ một nghề. Nhưng các nghề nghiệp sau đó thường rất khó để học được. Nên tôi cũng muốn bản thân thành thạo một loại nghề nào đó thôi.

Mải suy nghĩ thì người thứ 16 đã trở xuống với tâm trạng tức giận. Anh ta đạt được nghề nghiệp nông dân.

‘Ủa, “Anh hùng” có gì phải tức giận thế nhỉ?? Há há. Có câu gáy sớm ăn gì nào?? Hahaha.. ’

Sau khi cười trong một trận đã đời, cuối cùng thì cũng đến lượt tôi. 

Tôi theo lời bác Lion tiến lên trên Thánh tích. Đây là một bệ đá cổ hình tròn có 4 vòng. Mỗi vòng đều có những kí tự khác nhau. Lượng ma lực ở gần Thánh tích luôn luôn dồi dào. Nên thường những nơi có Thánh tích là những thành phố giàu có. Đấy là đối với những Thánh tích từ 7 vòng trở lên. Tuy nhiên số lượng các vòng không ảnh hưởng đến nghi lễ trưởng thành.

Bác Lion chỉ dẫn cho tôi cách để làm lễ trưởng thành.

– Bây giờ cháu hãy nhắm mắt lại. Khi nào bác kết thúc nghi lễ thì cháu hãy mở mắt.

Bác Lion chạm tay vào chiếc vòng và chuyền ma lực. Tôi cũng theo đó nhắm chặt đôi mắt của mình. Mọi thứ xung quanh dường như yên tĩnh đến kì lạ. Dường như âm thanh duy mà tôi còn nghe được chính là của bác Lion.

– Hỡi thánh thần, mong người ban phước cho chúng con…….

Một luồng không khí lạnh xuyên thấu vào cơ thể tôi. Người tôi bỗng nhẹ đi. Tâm trí chở nên nhẹ nhàng hơn. Thậm chí tôi còn tưởng tượng ra hình ảnh một người đang đứng nhìn tôi và cười. Một hình ảnh giống như tôi đã từng gặp qua. 

‘Đó là ai?’

Hình ảnh người đó cứ thoát ẩn thoát hiện, mờ ảo và không rõ ràng. Tôi không thể nhìn rõ đuợc nhưng có thể đoán người này là một thanh niên. Khá cao và có thân hình cân đối.

Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi. Nhưng bóng hình ấy chỉ cười trước những câu hỏi của tôi cho đến khi.

– Chào mừng cậu lần nữa đã đến thế giới của ta!,…….Và……

Không kịp kết thúc câu nói. Kẻ đó từ từ biến mất. 

– Niu, cháu có nghe không?

– Hể?? À, vâng.

– Nghi lễ đã xong rồi. Giờ hãy cùng xem [Bảng trạng thái] của cháu đi.

– Cháu biết rồi. [Bảng trạng thái].

———————[Bảng trạng thái]———————————–

Niu

Cấp: 1

Nghề nghiệp: Kẻ dẫn đường.

MA LỰC: 1/1

DANH HIỆU: Không hiển thị

______________________________________

Rồi xong…..

Tôi đã gần như chết đứng với cái bảng trạng thái vừa hiện ra.

Bác Lion cũng giống như tôi, dường như không tin vào mắt mình nữa.

– K-kẻ dẫn đường? Thậm chí Ma lực chỉ là 1. Còn thấp hơn cả một con slime nữa. 

Bác đang cứa vào tim cháu đấy bác Lion.

Nhận ra lời nói vừa rồi có chút quá đáng. Lion vội điều chỉnh lại giọng nói nhẹ nhàng an ủi tôi.

– Ừm, đây chỉ là mở đầu cho cuộc hành trình của cháu. Đừng quá nản chí. Chỉ cần cố gắng cháu vẫn có thể xin học tại học viện. 

– Bác Lion, cháu thật sự không sao đâu.

– À,..ờ…Bác hiểu rồi. Nhưng…

Bác ấy lo lắng hơi quá rồi. Mà ngay từ đầu tôi đã biết trước rồi. 

Chỉ là không thể chấp nhận được sự thật như thế. 

– Kẻ dẫn đường à, thú vị đấy.

– Hửm, cháu vừa mới nói gì à, Niu?

– Hả, không có gì đâu thưa bác.

Buổi lễ đã kết thúc. Bên cạnh những sự tán dương hò hét là những cằn nhằn của số người.

– Không sao đâu, Niu. Chúng ta bây giờ cũng chỉ là một gia đình nông dân thôi. Dựa theo những gì cha dạy. Con vẫn có thể trở thành một hiệp sĩ mà.

– Vâng, thưa cha.

Mặc dù tôi cố tỏ vẻ bản thân không sao. Nhưng cha tôi lại không cho là thế. Ông ấy dường như muốn đứa con dựa vào mình nhiều hơn.

– Nếu con muốn. Cha có thể đào tạo con trở thành một hiệp sĩ thực thụ. Bác Lion cũng có thể giúp.

– Con cảm ơn. Nhưng đó không phải là mục tiêu của con.

– Hãy luôn nhớ rằng, ta nhất định sẽ bảo vệ cho con. Được chứ?

Tôi gật đầu biểu hiện rằng bản thân đã hiểu. Nhưng cha tôi vẫn thật sự lo lắng. Ông ấy còn định cõng tôi về nhà nữa. Tôi không có yếu đuối đến vậy.

Bác Lion cuối cùng đã hoàn thành công việc và tiến về chỗ tôi. Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn ở một mình hơn.

– Dù cháu có xuất phát kém hơn những người khác. Nhưng nếu cháu chịu khó, cố gắng hết sức. Thì chắc chắn gia tộc cũng sẽ không làm khó cháu đâu.

‘Tôi không nghĩ là vậy’

Thất vọng. Tôi thật sự không có cái cảm xúc như vậy. Chỉ là một chút khó chịu khi kết quả đi hơi lệch so với dự kiến. Thậm chí nó còn thấp hơn bình thường nữa. 

Tôi thật sự chỉ muốn bản thân trở thành người bình thường mà thôi. Các vấn đề tôi gặp phải hiện tại về sự kém phát triển của bản thân mình. 

Nhưng điều đó làm giảm sự nhòm nhó của gia tộc và sự hiện diện của tôi sau này. Đó cũng là một ích lợi lớn khi tôi sẽ bị loại ra khỏi danh sách thừa kế. Mặc dù tôi có cảm giác như mình sẽ gặp rắc rối khác khi họ biết tôi là một kẻ phế vật.

Nếu nhìn vào một cuộc thi, thì người ta sẽ để ý đến ai?

Người thắng cuộc và kẻ thất bại nhất. Và tôi chắc chắn sẽ bị để ý vì lý do đó. Bởi chính những kẻ tự cho mình cái quyền nắm giữ sự sống.

Gia tộc tôi không để ý đến những kẻ bình thường. Nhưng những kẻ yếu đuối thì khác. Họ cho đó là một mối họa. Cho dù gia đình tôi đã bị cắt mất cái tên và đày ải ra nơi hẻo lánh này. Bọn họ vẫn không tha cho gia đình tôi nếu tôi làm điều gì đó hoen ố cái dòng họ này.

Nếu như tôi có được một nghề nghiệp ổn định nào đó thì việc tiến cấp của tôi sẽ ít gặp khó khăn hơn. Nhưng đối với nghề nghiệp này thì thật không có hy vọng. Thật sự những người có nghề nghiệp kì lạ này sẽ chỉ có thể dừng lại ở một mức độ nhất định. Giống như cái số phận nghèo hèn đã vây lấy họ từ khi sinh ra vậy.

– Hey, Niu. Cậu có ổn không vậy?

‘Không, từ khi hai người xuất hiện thì tôi bất ổn rồi’

Doki tiến đến gần tôi và hỏi han về tình hình. Đừng nghĩ là tôi không biết là trong lòng cậu đang nghĩ thứ gì.

– Tôi không sao. Mọi chuyện đều ổn cả.

‘Thật ra là có đấy.’

Diko giờ nhìn tôi với ánh mắt của một kẻ nhìn thấy một con bọ vậy. Anh ta cũng buông những lời chế diễu tôi.

– Ai mà nhờ được người đã từng đánh bại tôi lại trở thành một kẻ yếu đuối như vậy chứ. 

Mặc cho phản ứng của người em. Tôi chẳng mảy may quan tâm đến họ nữa. 

Nhưng Doki thì nhận ra và trách mắng người em vô lễ này.

– Diko, im lặng đi. Anh đã nhắc em bao nhiêu lần về cách cư xử rồi. 

– Hừ.

Sau khi trách mắng người em. Người anh lại quay qua tôi với nụ cười vốn có. 

– Xin lỗi vì sự vô lễ. Mong cậu đừng để tâm đến lời nói của em trai mình. Thằng nhóc này không hề giỏi cách nói chuyện. Nhưng nó thật sự không có ý gì đâu.

Giờ tôi bắt đầu cảm ơn mấy lời dối trá ngọt ngào của Doki hơn là tiếng cười ngạo của đám trẻ quý tộc bên kia. Thật đấy, không phải tự nhiên tôi thích những người gian xảo như cậu ta đâu. Ít nhất thì họ chỉ có nghĩ rồi nói chứ không có nói xấu sau lưng như những người khác.

Còn người em trai Diko vẫn có vẻ vẫn chưa quên được sự thất bại của mình dù đã đánh bại tôi. Bây giờ hắn đã có được nền móng cố định. Chắc chắn sẽ vượt xa những gì tôi có thể tưởng tượng. Nên việc hắn nói xấu tôi lúc này cũng chỉ giống như 1 sự thương hại. Tôi cũng chẳng phản bác được vì vốn dĩ hắn đã thắng. 

– Không làm phiền cậu nữa. Chúng tớ còn phải một buổi gặp mặt các quý tộc tối nay. Nhưng chúc cậu may mắn nhé. Nếu cần gì thì cứ đến đây, tớ nhất định sẽ giúp.

Sau lời chào thì hai anh em nhà họ lên xe. Chỉ còn tôi và cha đang đứng đợi bác Lion quay lại ở cổng nhà thờ. Bác ấy có vẻ vì chuyện của tôi nên xảy ra một số bất cẩn. 

Hầu hết mọi người đều đã rời đi. Nơi này dường như lại trở về sự yên bình vốn có của nó.

Sau mọi chuyện, ở một mình với cha tôi thật sự không thoải mái chút nào. Nên tôi đành lựa lời để xin về trước. Ông ấy cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu.

Tạm biệt cha, tôi men theo con đường khác để xuống đồi. Con đường này dài nhất và cũng là con đường khó đi nhất. Nhưng giờ chỉ có nó mới khiến tôi vơi đi chút nào. Tâm trạng đang trực trào nổ tung của tôi.

Đúng vậy, tôi không thể diễn nổi nữa.

Giấu đi nụ cười, tôi băng nhanh qua khu rừng bằng tất cả sức lực.

‘Có vẻ như lão già đó sắp đến rồi’