Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Đang ra)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

27 52

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

88 885

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

19 139

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

16 88

Chương 01 - 100 - Chương 99 - Khi may mắn không còn đồng hành

Khi trời vừa rạng, Encrid đã tỉnh dậy để bắt đầu một ngày "hôm nay" giống hệt như bao lần trước.

Anh tiếp tục rèn luyện cơ thể bằng Kỹ thuật Cách Ly, một chuỗi chuyển động quen thuộc đến mức đã hòa vào nhịp thở.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Vẫn là những động tác ấy, những bước đi ấy, ánh nhìn quan sát của đội trinh sát và Finn vẫn bám theo sát rạt.

Từ tờ mờ sáng, sau khi hoàn tất luyện kiếm, Encrid cẩn thận kiểm tra lại trang bị của mình. Hôm trước, sau trận đánh với con quái xác sống, anh đã quên mất việc đó. Một sai sót nhỏ nhưng trong chiến trường, mọi chi tiết đều là sống còn.

“Từ đây… lại tiếp tục”

Một “hôm nay” mới, một điểm khởi đầu mới.

Và ngay từ lúc ấy, anh phải định đoạt hướng đi.

Trở lại cái hố đó? Hay thử một con đường khác?

Anh đưa thanh kiếm ngang tầm mắt, nghiêng nhẹ để soi lưỡi dưới ánh sáng yếu ớt. Không có vết mẻ nào. Cũng không có vết máu. Lưỡi kiếm vẫn sắc như hôm qua, nhưng lòng anh thì không.

Cái điều quan trọng nhất trong chuỗi ngày lặp đi lặp lại này chính là đánh giá tình hình.

Nếu có ba lối rẽ trước mặt thì anh cần biết tận cùng của cả ba dẫn đến điều gì.

Và chẳng biết vì trùng hợp hay là định mệnh, ba con đường ấy hiện ra trước mắt anh ngay lúc ấy, rành rẽ như thể chờ sẵn.

Còn việc đi con đường nào để chạm đến ngày mai hãy để sau.

Anh lau thanh kiếm bằng miếng da thuộc đã chuẩn bị sẵn, kiểm tra lần nữa từng món đồ bên người, rồi tháo sợi dây da quấn nơi chuôi kiếm và buộc lại cẩn thận.

Việc ấy không đơn thuần là một hành động.

Đó là dấu hiệu. Một cột mốc.

Khi không thể đếm nổi bao nhiêu “hôm nay” đã trôi qua, thì hành động nhỏ ấy là cách anh đánh dấu cho chính mình: hôm nay là ngày thứ hai kể từ lần đầu tiên anh bắt đầu lại.

“Định rời đi lúc hừng đông mà giờ vẫn chưa xong à?”

Torres vừa nhai miếng thịt khô vừa nói. Từ khi quen với vị tẩm ướp quen thuộc ấy, hắn sáng nào cũng lảng vảng quanh Encrid như thế.

Encrid định đáp lại gì đó thì thấy Finn đang tiến lại.

Tay trái đeo rìu ngắn, tay phải đeo kiếm, giày đế dày và bộ giáp da mỏng được thuộc kỹ đến độ mềm mại đến ngạc nhiên.

“Nhẹ lắm đây”

Cách cô di chuyển, anh từng thấy rồi, nhanh nhẹn, dẻo dai, chuẩn mực của một trinh sát bộ binh hạng nhẹ. Họ đi đầu nên phải là người nhẹ nhất.

Encrid dù cũng thuộc bộ binh hạng nhẹ nhưng trang bị của anh vẫn nặng hơn họ nhiều. Chỉ riêng thanh kiếm dài đã là một gánh nặng rồi.

Nếu thật sự giao chiến tay đôi, kỹ năng của họ sẽ thế nào?

Thành thực mà nói, anh đã tò mò từ lâu.

Chỉ xét về thể lực từ các buổi luyện tập Kỹ thuật Cách Ly, anh thấy mình không hề thua kém Torres.

Và hôm nay anh cũng có thời gian.

Đây là bước đầu tiên để tạo ra một “hôm nay” khác.

Loại bỏ lựa chọn thọc đầu xuống cái hố từ sáng sớm.

“Vượt tường vào ban đêm thì sao?”

Encrid hỏi, ánh mắt vẫn dõi theo Finn.

Vòng vo chỉ khiến mọi thứ rườm rà thêm. Khi dẫn dắt câu chuyện, việc bộc lộ rõ mục đích đôi khi lại là chiến lược hay nhất.

Và điều đó anh rất thành thạo.

“Đột ngột vậy?”

“Tôi có linh cảm xấu”

Finn hơi nghiêng đầu, vẻ tò mò hiện rõ trên mặt. Encrid đáp không chần chừ.

Anh biết rõ biệt danh mà người trong đơn vị đặt cho mình.

Ngoài “Trưởng nhóm Phá Phép” hay “Kẻ Phá Giải Thuật Pháp”, cái tên phổ biến nhất là:

Người được Nữ Thần May Mắn ưu ái.

Khi một lính thường nói có linh cảm xấu, mọi người sẽ cười xòa rồi bỏ qua. Nhưng khi Encrid nói, phản ứng lại khác.

“Linh cảm xấu à?”

Có lẽ Finn không biết chuyện đó nên phản ứng vậy. Nhưng Torres thì khác.

Hắn nhìn Encrid một lát rồi xoa cằm nói:

“Nếu cả ba đường đều ổn, sao không vượt tường?”

Hắn đồng ý ngay. Không cần biết lý do. Chỉ cần nghe đến chữ “linh cảm”.

Tình huống kiểu gì thế này?

Finn vẫn nghiêng đầu, nhưng rồi lên tiếng.

“Anh biết leo tường không dễ gì đâu?”

“Chuyện dễ thì đâu còn là thế giới này.”

Encrid đáp nhẹ. Khi hai trong ba người đã đồng lòng, kết quả không khó đoán.

Finn cũng chẳng bận tâm họ chọn đường nào, vì chính cô là người chỉ ra cả ba lối.

Cô gật đầu.

“Vậy cũng được”

Không cần tranh quyền.

Dù gì thì cô cũng có chút thiện cảm với Encrid.

“Đấu thử một trận chứ?”

Encrid nói, tay đang buộc lại sợi dây quanh vỏ kiếm.

“Ồ”

Torres phản ứng đầu tiên.

Đối tượng dĩ nhiên là Finn.

“Với tôi á? Tôi đâu chuyên đánh đấm gì đâu”

Không thể nào.

Thân thể rèn luyện như kia, ai lại tin là không chuyên?

“Tôi cũng đâu chuyên dùng kiếm”

Finn nhún vai, chìa hai lòng bàn tay ra.

Thấy vậy, Encrid tiếp lời.

“Đánh tay không cũng được. Tránh bị thương trước nhiệm vụ quan trọng”

Có lẽ đây sẽ là một trải nghiệm đáng giá, ai biết được? Nhưng khi nhìn thân hình ấy, anh thấy máu nóng trong người dâng lên. Một phần là hiếu thắng, một phần là tò mò.

Finn dẫu có thiện cảm với Encrid cũng bất giác muốn đấu thử.

'Lâu lắm rồi'

Trước kia, cô từng khao khát luyện tập đến cháy bỏng.

Cô chỉ dừng lại khi cảm thấy đã chạm đến giới hạn.

Giờ đây, cô không phải người dễ thua những đối thủ tầm thường.

Dù Encrid có thể chém ngã con quỷ gớm ghiếc kia.

'Nếu không dùng kiếm…'

Cô không nghĩ mình sẽ dễ thua.

Mỗi người đều có sở trường, và của cô là cận chiến tay không.

“Lâu rồi mới thấy cảnh này”

Một trinh sát nói, vẻ ngoài trông như kẻ cướp nhưng giọng nói lại điềm đạm lạ thường. Chính anh ta là người từng treo quần áo của Encrid lên cành cây cho khô.

Nghe anh ta nói “lâu rồi”, chứng tỏ anh ta đã biết rõ khả năng của Finn.

“Bớt lắm lời lại đi”

Finn nheo mắt. Cô đã sẵn sàng.

“Vẫn còn thời gian đến đêm mà”

Cuối cùng, cô gật đầu đồng ý.

Encrid tháo vỏ kiếm, cởi bỏ lớp áo giáp da và gambeson, chỉ còn lại chiếc áo mỏng được buộc chặt ngang ngực.

Anh bước vào vòng tròn mà đám lính đã lập nên.

Torres đứng gần giữa, bật cười:

“Cảnh này thật quen thuộc~”

Có lẽ hắn đang nhắc đến trận đấu thăng chức lần trước.

Lần Encrid từng đối đầu với hắn.

'Hắn thay đổi nhiều rồi'

Ít nhất trong mắt Torres là như vậy.

“Vào thôi”

Trận đấu bắt đầu.

Finn bước nhanh, dịch chuyển ngang dọc, rút ngắn khoảng cách.

Encrid đã học các đòn đánh từ Audin.

Anh bước chân trước chân sau, tay trái đưa ra thẳng tắp như một mũi kiếm.

Đấm thẳng, không xoay người, con đường ngắn hơn, nhanh hơn.

Một cú đấm như một nhát đâm kiếm.

Finn lách người như một vũ công, ánh mắt mở lớn, hạ thấp thân hình vừa đủ để tránh cú đấm lướt qua sát bên tóc.

'Cảm giác này…'

Nó khiến anh nhớ đến lần được giao nhiệm vụ bảo vệ Leona Rockfreed.

Ngày ấy, khi anh lao lên tầng hai cứu cô, một con dao phóng đến, anh chỉ nghiêng nhẹ đầu để né.

Finn đã tránh cú đấm y như vậy.

Tâm trí anh lập tức sắc bén lại.

Anh thấy rõ đường đi của cơ thể cô, và ánh mắt anh chuyển đến gương mặt ấy—mắt cô, sáng lấp lánh như ánh đèn trong bóng tối.

Cô áp sát. Cự ly gần.

'Một cú tông vai?'

Suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua, quyết định của anh thì chớp nhoáng.

Vụt!

Thay vì tay trái, anh đưa cùi chỏ phải lao xuống như một lưỡi rìu.

Nếu cô không tránh, chắc chắn lưng cô sẽ thủng một lỗ.

Finn né được cả đòn đó.

Thân hình cô mềm mại như rắn. Eo lưng uốn lượn một cách mượt mà, và trước khi anh kịp nhận ra, cô đã áp sát bên phải Encrid.

Không chỉ áp sát, hai tay cô còn nắm lấy cổ tay và cẳng tay của anh một cách gọn ghẽ.

Encrid lập tức siết chặt cơ, rút tay lại khỏi đòn khóa.

Cùng lúc đó, Finn móc chân vào mặt trong ống chân anh.

Cuộc đối đầu lập tức trở thành một trận chiến giành thế chủ động: ai khóa được khớp của ai trước?

Né tránh, chặn đòn, vật lộn.

Họ lăn lộn trên mặt đất, không biết bao nhiêu lần.

Một tiếng “bụp” vang lên khi đầu họ đập xuống đất.

Và trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, chân tay Finn vô tình chạm vào những nơi hiểm hóc của Encrid, bất ngờ và đau đớn.

Phong cách Ail Caraz.

Encrid nhận ra chiêu thức ấy ngay lập tức.

Đó là một trong vô số kỹ thuật mà Audin đã truyền dạy cho anh trong những lần huấn luyện không đếm xuể.

Ail Caraz, nhà tù khét tiếng bậc nhất lục địa, nơi từng được xem là địa ngục trần gian.

Ngày xưa, một trong các lính canh ở đó đã sáng tạo ra bộ võ thuật này, một phương pháp để khống chế tù nhân bằng nỗi đau tận xương tận tủy nhưng không gây thương tích nghiêm trọng. Người ta gọi đó là Chiến kỹ Ail Caraz.

Tập trung vào các đòn khóa khớp thay vì tấn công trực diện, và vì kỹ thuật này đòi hỏi phải lăn lê bò toài khắp sàn luyện tập, người tinh thông nó được gọi với cái tên chẳng lấy gì làm cao quý: Vua của mặt đất.

Danh hiệu đó thực sự xứng đáng với mức độ tàn bạo của kỹ thuật này.

Encrid nhiều lần phản công bằng chiêu thức Valaf, kiểu khóa mà Audin gọi đùa là “võ nghệ trên giường”.

Thế nhưng đối thủ lần này rõ ràng có trình độ cao hơn.

Và rồi.

“Anh chịu thua chưa?”

Khi tưởng rằng mình đã phản công thành công, Encrid bỗng nhận ra cổ mình đang bị kẹp chặt giữa hai đùi của Finn.

Chỉ cần cô siết thêm một chút nữa, xương cổ anh hoàn toàn có thể gãy vụn.

Ở vị trí ấy, anh mới cảm nhận rõ sức mạnh trong từng thớ cơ của đôi chân kia.

“Tôi chịu”

Anh thừa nhận trong khi cổ vẫn bị siết.

“Dùng kiếm thì chưa biết thế nào, nhưng thế này thì đúng sở trường của tôi rồi”

Finn nói, đồng thời buông lỏng thế khóa.

Cả hai đều lấm lem bùn đất sau trận vật. Mỗi bước đứng dậy lại kéo theo từng đợt bụi bay khỏi tóc.

“Phải đi tắm thôi. Muốn đi cùng không?”

Finn hỏi, nửa đùa nửa thật.

“Tôi sẽ đi sau”

Từ chối một cách thẳng thắn. Lời mời kia không khác gì gợi ý việc thay đồ cùng nhau.

“Tch”

Finn bĩu môi, vẻ trêu chọc vẫn chưa rời khỏi khóe miệng. Cô đứng dậy, phủi đất bám trên mông.

“Hẹn gặp lại tối nay~”

Sau khi cô rời đi-

“Nếu định đè nhau ra như thế nữa thì chi bằng chiếm luôn một cái hang mà ở chung đi?”

Torres bật cười.

“…Hả?”

Encrid hơi nghiêng đầu. Nhưng Torres cứ thế mà cười lớn hơn.

“Trong đội chúng ta, cậu là người vật lộn lâu nhất với cô ấy đấy”

Một binh sĩ bên cạnh góp lời. Nghe xong, Encrid mới hiểu ra.

'Mình thực sự đã cọ xát với cô ấy dữ dội đến vậy'

Trong lúc ấy, anh hoàn toàn không có tâm trí để nghĩ đến điều đó.

Chỉ có một điều rõ ràng hơn bao giờ hết:

'Cô ấy là một đối thủ tập luyện tuyệt vời'

Không giỏi bằng Audin. Audin vẫn là người có thể khóa chặt anh lại mà vẫn nói nhảm một cách nhẹ nhàng.

Nhưng trong tình huống hiện tại, Finn là một đối thủ lý tưởng.

Một người giúp anh mài giũa lại các đòn khóa Valaf.

Dĩ nhiên, điều đó không đồng nghĩa với việc hôm nay sẽ bị lãng phí.

Anh vẫn sẽ cố phá vỡ cái “hôm nay” đầy lặp lại này.

Dù vậy… đây là lần thứ bao nhiêu rồi?

Bản năng mách bảo anh điều đó. Như thể có một người lái đò bước ra từ cõi mộng thì thầm bên tai:

“Lần này, ngươi định thoát ra kiểu gì đây?”

Một bức tường khác lại xuất hiện.

Liệu anh có thể vượt qua chỉ với vài lần thử?

Chưa biết được, nhưng chắc chắn sẽ chẳng dễ dàng.

Liệu anh có chán nản?

Không. Encrid vẫn bình thản.

Không quá hưng phấn. Cũng không dao động.

Anh hiểu rõ, điều quan trọng trước tiên là phải nhìn cho thật rõ tình huống.

Việc phát hiện ra sở trường của Finn cũng chỉ là phần thưởng thêm sau đó.

Trong khoảng thời gian còn lại, Encrid tiếp tục luyện dao ẩn Torres từng dạy.

“Cậu định luyện nữa à? Có người tôi dạy cả chục lần cũng chẳng tiến bộ được đâu”

Torres đang nằm dài dưới tán cây nói với giọng nghiêm túc.

Khác với những câu đùa trước đó, lần này như là lời khuyên chân thành.

“Vậy à?”

Encrid đáp, như thể đã nghe những lời như vậy hàng trăm lần rồi.

“Thôi được, tùy cậu vậy.”

Torres buông xuôi nhanh chóng. Dù chỉ mới tiếp xúc vài ngày, hắn đã hiểu sơ qua tính cách của Encrid.

'Gã này bướng bỉnh một cách đáng sợ'

“Sao cậu lại chọn đi qua bức tường?”

Một câu hỏi được đặt ra, nhưng không có lấy một sự hoài nghi.

“Tôi chỉ có cảm giác nó là lựa chọn tốt hơn”

“Cảm giác? Cảm giác của cậu trước giờ chính xác thật sao?”

“Đại khái là thế”

Thực ra là do những ‘hôm nay’ vô tận kia mang lại.

Nếu giải thích ra, liệu họ có hiểu?

“Được rồi, tôi tin cậu”

Torres gật đầu. Encrid không nghĩ rằng dù có không tin, kết cục cũng chẳng khác gì.

Anh chỉ đang đoán trước cách mọi chuyện sẽ tiến triển.

Luyện tập không ngừng.

Tắm rửa qua loa. Rồi chợp mắt đôi chút.

“Ngủ được tí là tốt đấy, nếu đêm nay phải hành động”

Torres cũng chợp mắt. Finn dường như cũng nghỉ ngơi khá tốt.

Sau giấc ngủ ngắn, mặt trời bắt đầu lặn.

“Các cậu đến điểm tập kết đi. Tụi tôi sẽ rút khỏi trại này.”

Phòng trường hợp xấu nhất, nhóm trinh sát còn lại sẽ rút lui và rời khỏi chỗ cắm trại.

Ba người họ hướng về phía bức tường.

Con đường trở nên gian nan hơn.

Không còn bụi rậm, họ phải leo lên sườn núi đá trong bóng tối.

“Hôm nay có hai mặt trăng, coi như may mắn rồi đấy.”

Finn đi trước dẫn đường, nói.

“Vậy mà cũng gọi là may hả? Đường này chả khác gì là tra tấn”

“Anh nói rồi còn gì, tuyến này gấp đôi độ khó nhé”

Finn bật cười, bước chân vẫn nhẹ như không.

Sự yên ắng ấy là nhờ lớp vật liệu đặc biệt được gắn dưới đế giày.

Encrid lặng lẽ theo sau.

Họ vượt núi đá, đi qua vùng tán cây dày đặc.

Rồi, cuối cùng, bức tường thành Cross Guard hiện ra rõ mồn một trước mắt.

“Chúng ta may mắn thật”

Finn nhìn bức tường và nói.

Torres mồ hôi ướt đẫm ngước lên.

“Vậy mà cũng gọi là may à?”

“Tất nhiên rồi. Có quái vật nào cản đường đâu.”

Encrid cũng thấm mệt. Theo kịp bước chân của một trinh sát thực sự không phải chuyện dễ.

Và cuộc hành trình vẫn chưa kết thúc.

“Giờ mới tới phần vui này”

Finn cười như thể vừa mới khởi động mà thôi.

Leo tường sẽ còn khắc nghiệt hơn vượt núi.

Nhưng trước tiên, họ phải tiếp cận sát bức tường.

Encrid ngẩng đầu nhìn độ cao của nó. Anh lặng thầm nhận định - lần này sẽ không dễ chút nào.

Quay lại? Không nằm trong lựa chọn.

“Đi thôi”

Anh im lặng bước theo sau Finn.