Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Amalgam Hound

(Đang ra)

Amalgam Hound

Midori Komai

Một con chó trung thành hay một cỗ máy tàn bạo? Amalgam: những vũ khí chiến lược đáng sợ được phái tới tiền tuyến của các cuộc chiến. Là chỉ huy của một đơn vị điều tra đặc biệt với nhiệm vụ săn lùng

9 230

Make Dark Fantasy Great Again

(Đang ra)

Make Dark Fantasy Great Again

제팹가격인상니은

Tại sao lại là trò chơi ấy nhỉ? Chắc không thể nào thế giới này là cái trò chơi chó chết ấy đâu ha…

4 49

Thay đổi cuộc đời: Sau khi tôi bị phản bội và buộc tội oan, cô gái xinh đẹp nhất trường lại trở nên thân thiết với tôi~

(Đang ra)

Thay đổi cuộc đời: Sau khi tôi bị phản bội và buộc tội oan, cô gái xinh đẹp nhất trường lại trở nên thân thiết với tôi~

D

Trong lúc tuyệt vọng nhất, Eiji lên sân thượng để tránh ánh mắt soi mói. Ở đó, cậu gặp một nữ sinh khóa dưới đang đứng bên mép lan can, có ý định kết thúc cuộc đời mình.

2 0

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

(Đang ra)

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

Shiriken

Ma thuật có tồn tại, nhưng nhân vật chính không thể sử dụng. Đây là thế giới nơi mà thánh thần và bạo lực đều tồn tại.

41 6214

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

270 3604

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

76 3567

Chương 100 - 200 - Chương 105 - Nghệ thuật thắng một canh bạc

"Bắt lấy chúng!"

Tiếng gào thét của kẻ địch vang vọng, và dĩ nhiên, chúng điên cuồng truy đuổi. Anh liếc nhìn lại, rồi khẽ lách mình đổi hướng.

Thịch.

Một vệt đất vụn rơi ngay chỗ anh vừa toan bước qua. Chẳng phải dấu hiệu của sự sụp đổ, mà chỉ là điềm gở của một vận rủi.

'Không, có lẽ hôm nay lại là một ngày may mắn'

Một ngọn giáo vừa sượt qua đầu anh, vậy thì cũng có thể xem là may mắn lắm rồi. Mũi giáo xiên ngang, chỉ sượt nhẹ vào vòm hang. Kẻ địch bắt đầu lao đi như vũ bão. Họ đã trải qua một trận chiến nhưng chưa đến mức kiệt sức. Vấn đề duy nhất lúc này là bóng tối mịt mù.

Finn, một Ranger, sở hữu tài năng của một Người Dẫn Đường, đôi mắt của cô như mọc dưới lòng bàn chân, giúp cô nhìn rõ mọi nẻo đường. Cô sẽ chẳng bao giờ vấp ngã trong màn đêm. Encrid cũng vậy. Anh luôn bước theo dấu chân của Finn. Dù không hoàn hảo, anh vẫn có thể cảm nhận đại khái hình dạng mặt đất dưới chân mình. Hơn nữa con đường này họ đã đi qua bao nhiêu lần rồi? Nếu anh mà ngã dập mũi thì đó không phải do kém cỏi mà là dấu hiệu cho thấy anh dùng đầu mình làm giá đội mũ bảo hiểm. Encrid có một trí nhớ tuyệt vời. Vì nhiều lý do khác nhau, Finn và Encrid có thể chạy xuyên bóng đêm mà không gặp trở ngại gì.

"Chết tiệt"

Chỉ có Torres là vất vả. Cứ mỗi lần bước hụt vào một cái hố, anh ta lại giật mình. Nhưng với phản xạ phi thường, anh nhanh chóng lấy lại thăng bằng và tiếp tục chạy.

Vù vù.

Tiếng những ngọn đuốc lao tới.

Xoẹt.

Thỉnh thoảng, tiếng những ngọn giáo sượt vào trần hang động. Ngoài ra chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của cuộc truy đuổi. Dù Finn và Torres có bước chân nhẹ nhàng nhất nhưng vẫn không đủ để bỏ xa những kẻ truy đuổi. Cảm giác như họ có thể bị tóm gọn bất cứ lúc nào.

Khi họ chạy, ánh trăng bắt đầu le lói phía trước. Lối ra. Lối vào đường hầm nhỏ. Finn là người đầu tiên lao lên dốc, rồi ném một cây nỏ ra phía sau. Nghĩ rằng nó có thể hữu ích như một vũ khí ném hơn là bỏ đi, Encrid nhặt nó lên và ném hết sức bình sinh. Kẻ địch bám sát phía sau, nâng tấm khiên đang đeo bên hông lên che chắn phía trước.

Bốp!

Vật liệu chắn không mấy chắc chắn, những mảnh gỗ bay tứ tung và cây nỏ bật ngược lại. Nó làm chậm bước truy đuổi một chút nhưng không đáng kể. Torres đã tụt lại một chút, nên Encrid ném ra để hỗ trợ. Torres nhìn thấy hành động ấy và gật đầu với anh. Một cái gật đầu hàm chứa lời cảm ơn trong ánh mắt.

'Ngay cả trong tình huống này vẫn không quên cảm ơn'

Finn là người đầu tiên ra được bên ngoài, và Encrid cũng đã đến lối ra, đặt tay lên mép dốc để kéo mình lên. Khi bụi và đất rơi xuống bên dưới, Torres cúi đầu né tránh.

"Chờ một chút"

Bất chợt, Torres lên tiếng, rút một con dao găm bằng tay trái và cắm mạnh xuống nền đường hầm dốc rồi xoay người sang một bên.

"Hả, cái quái gì thế này?"

Anh ta nghiêng người vào bức tường dốc, dùng tay chống đỡ. Không thể giữ thăng bằng chỉ bằng đôi chân, anh ta dùng con dao găm để duy trì vị trí. Rồi anh ta ném con dao găm về phía sau.

"Đây là một chiêu mới"

Encrid chưa từng thấy chiến thuật này trong những "ngày hôm nay", nhưng một lần nữa, mỗi lần lặp lại của ngày hôm nay không hoàn toàn giống nhau nên cũng chẳng có gì quá ngạc nhiên. Con dao găm bay ngược về sau với tiếng rít gió.

Thịch! Thịch!

Dù đã vứt bỏ đuốc, những tên lính địch vẫn khéo léo dùng khiên chặn đứng con dao găm đang lao tới.

"Lũ khốn kiếp"

Hai tên lính chặn được dao găm buông lời chửi rủa cay độc. Ánh mắt chúng tóe lên hung tợn, dường như nếu bị bắt, chúng sẽ chẳng để yên cho họ chết một cách thanh thản. Dĩ nhiên Encrid đã từng bị bắt trước đây. Bị bắt thường không bao giờ có kết cục tốt đẹp. Anh có thể bị xiên như một xiên thịt nướng hoặc bị một lưỡi dao găm vào đầu. Thật ra, không có cái chết nào thực sự đáng hoan nghênh.

"Mẹ nó"

Thấy con dao găm bị chặn, Torres tặc lưỡi. Ngay cả với đuốc và ánh trăng, nơi này vẫn tối tăm. Mà chúng vẫn chặn được ư? Rõ ràng không phải loại huấn luyện tầm thường nào cũng có thể tạo ra những tên lính như thế này. Torres bị thuyết phục bởi khả năng chặn dao găm của đám lính.

'Chúng đạt đến cấp độ Vệ Binh Biên Cương'

Điều đó có nghĩa là bị bắt đồng nghĩa với án tử. Dù Encrid đang ở ngay bên cạnh, đưa tay ra.

"Không ổn rồi"

"Anh nghĩ chúng ta có thể đối phó với bao nhiêu tên?" Anh hỏi khi đang nắm chặt tay Encrid.

"Nếu gặp riêng lẻ, chúng ta có thể xử lý hết, nhưng nếu chúng kéo đến cả đám thế này thì..."

Encrid dường như cũng không có giải pháp, nhưng kỳ lạ thay, khuôn mặt anh lại không hề có vẻ căng thẳng.

Tại sao anh ta lại bình tĩnh đến vậy? Torres tự hỏi khi anh ta nhanh chóng leo lên. Một trong những tên lính cầm giáo phía sau họ thể hiện kỹ năng tương tự Torres.

Vù vù.

Hắn ném một thanh kiếm ngắn như ném dao găm.

Ấn tượng thật

Encrid thầm nghĩ khi anh rút kiếm và gạt thanh kiếm ngắn đó. Lưỡi của thanh kiếm ngắn bị kẹt vào khoảng giữa lưỡi kiếm của anh.

Keng! Thịch!

Thanh kiếm ngắn bật ra và găm xuống đất gần đó. Lưỡi kiếm phản chiếu những gam màu đỏ và xanh của ánh trăng và những ngọn đuốc bên dưới.

"Nhanh lên"

Một lời duy nhất của Encrid sau khi gạt kiếm. Torres di chuyển còn nhanh hơn.

"Ra ngoài đi!"

Finn, người đầu tiên ra được bên ngoài nhanh chóng kéo ròng rọc của cây nỏ cuối cùng và cố định dây cung rồi hét lớn. Khi Encrid và Torres di chuyển sang hai bên, Finn bóp cò nỏ.

Thịch, một mũi tên bắn vào cái lỗ, tạo ra bóng đổ do ánh đuốc. Vì đây không phải là nỏ liên thanh, họ chỉ có một phát bắn. Một tiếng "thịch" vang lên, nhưng không có thời gian để kiểm tra xem nó có trúng đầu hay bị khiên chặn.

"Chuồn nhanh"

Lần này, Finn là người đầu tiên lên tiếng và di chuyển. Encrid và Torres theo sau. Torres ở giữa, Encrid ở phía sau cùng. Họ hướng về phía trại nơi nhóm chính đã đóng quân. Khi chạy, Finn không ngừng suy nghĩ.

'Chúng ta nên đi đâu đây?'

Về phía trại chính ư? Sẽ ra sao nếu đây là một cái bẫy mà chúng đã giăng sẵn? Nhưng nếu đi về phía sông, liệu có phải là nơi các Ranger của Aspen đang ở đó không? Không, gây ra nhiều tiếng động như thế này sẽ thu hút quái thú và quái vật. Dù chúng ta có thể xử lý một tá ngạ quỷ nhưng nếu không may gặp phải một bầy thì sao? Đối mặt với một bầy dã thú hay quái vật với một lực lượng nhỏ là tự sát. Có một sự khác biệt rất lớn giữa một nhóm quái thú lang thang và một "bầy", một nhóm có tổ chức. Là một Ranger, cô hiểu rõ hệ sinh thái của quái thú và quái vật.

'Tình huống tệ nhất ở đây là gì?'

Bị bắt. Quái thú và quái vật là chuyện đáng lo sau.

"Về phía trại"

Encrid đưa ra quyết định, chấm dứt sự lưỡng lự của Finn. Cô liếc nhìn lại. Cô có thể thấy Encrid đang theo sau ở phía cuối. Cả ba đều thở hổn hển, nhưng đôi mắt và biểu cảm của anh lại kỳ lạ thay, rất bình tĩnh.

'Tại sao?

Tại sao anh ấy lại trông bình tĩnh đến vậy? Oh, miệng anh ấy vẫn đang khép chặt. Ngay cả khi chạy như thế này, anh ấy cũng không thở hổn hển. Bản thân cô ấy thì bắt đầu thở dốc rồi. Bộ giáp của anh ấy không nặng hơn của cô ấy ư? Anh ấy thậm chí còn mang theo một thanh trường kiếm bên hông, vậy mà anh ấy trông lại thoải mái đến thế? Finn không thể hỏi tại sao anh ấy lại đi theo hướng đó. Cô ấy chỉ phải đưa ra quyết định. Encrid không can thiệp thêm vào quyết định của Finn. Anh có lẽ nghĩ rằng dù họ đi đâu bây giờ, họ cũng đều bị tiêu diệt.

'Anh ấy sẽ tự xoay sở được thôi'

Cô ấy có lẽ sẽ đi theo Encrid về phía trại, cố gắng đi lại những bước chân của họ nhiều nhất có thể. Đó là bản năng của một Ranger, đi theo một con đường được cho là an toàn. Sau khi trải qua vài "ngày hôm nay", họ biết điều này.

Khi họ chạy trở lại, đôi tay của Encrid bắt đầu hoạt động không ngừng. Anh tháo kiếm khỏi thắt lưng, và trong lúc chạy, bắt đầu vung kiếm sang hai bên. Chính xác hơn, anh đâm kiếm xuống đất rồi nhấc lên.

Thunk, vù, thunk, vù.

Theo chuyển động của thanh kiếm trong vỏ, những viên đá dẹt bay lên không trung. Encrid dùng kiếm như một cây gậy bóng chày và vung chúng về phía sau.

"Huh!"

Hơn năm tên lính cầm giáo bám sát phía sau. Chúng là những kẻ nhanh nhẹn nhất trong đơn vị. Một tên dẫn đầu nhếch mép khinh bỉ. Thật nực cười khi chúng cố gắng chặn đường họ bằng những hòn đá dẹt. Hắn thậm chí còn chẳng buồn nâng khiên mà chỉ đâm giáo về phía trước. Chẳng cần né tránh, hắn định hất tung mấy hòn đá sang một bên mà không mất đà.

Thịch.

Tên lính cầm giáo nghĩ mọi chuyện đang diễn ra đúng như kế hoạch. Đáng lẽ là như vậy, nếu không phải vì cái bóng dài kỳ lạ cong vút lên không trung sau khi va vào hòn đá.

Xìii!

"Á!"

Đó là một con rắn. Một con rắn đã ẩn mình dưới hòn đá dẹt.

"Khốn kiếp!"

Tên lính cầm giáo nhanh chóng rút kiếm ngắn và vung lên.

Xoẹt!

Hắn chém đứt thân con rắn. Đó không phải là một con quái thú. Nhưng nó có độc. Một tên lính cầm giáo khác không may mắn được như vậy. Một con rắn lục từ dưới hòn đá lao ra, quấn quanh ống chân hắn, cắn vào khoảng trống giữa ủng và giáp. Nọc độc không gây chết người, nhưng mang lại cơn đau nhức và cảm giác tê dại khắp chân. Tên lính bị cắn rút dao găm ra và đâm vào đầu con rắn.

Xoáy.

Máu và dịch vàng trào ra từ miệng con rắn đã chết.

"Rắn lục!"

Tên lính xé toạc vỏ dao găm, dùng nó làm garo tạm thời phía trên bắp chân. Hắn ta tự nhiên dừng lại. Những kẻ khác cũng tự nhiên do dự.

"Chết tiệt, một con rắn lục ư? Đúng là lũ khốn xảo quyệt"

Tên lính bị cắn nghiến răng nhìn về phía trước. Trong khi đó, Encrid vẫn điêu luyện dùng vỏ kiếm gõ vào những hòn đá. Những hòn đá đầu tiên có rắn ẩn bên dưới. Sau đó, những hòn đá bình thường được xen lẫn vào. Không có kiến thức để phân biệt, chúng chỉ có thể né tránh hoặc hất sang một bên.

"Đ*t m* chúng mày"

Tên chỉ huy truy đuổi nhìn thấy tình hình liền trừng mắt. Chúng đã gần tóm được con đàn bà ranh mãnh kia đến thế.

"Dùng khiên chặn lại và tiếp tục chạy!"

Quyết định của hắn ta có hiệu quả. Dù là đá hay rắn, những tên lính vẫn không thể bị ngăn cản chỉ bằng cách ló đầu qua khiên. Dĩ nhiên, Encrid chưa bao giờ mong đợi đẩy lùi chúng chỉ bằng rắn.

'Những gì mình học được từ Enri thực sự hữu ích'

Anh nhớ lại đã được kể rằng có những con rắn lục nằm dưới những tảng đá dẹt, màu đất sét. Thật tình cờ là họ đã đi qua khu vực này và vận dụng kiến thức đó. Nó khá hữu ích. Anh đã hạ gục được một kẻ thù và làm chậm bước những kẻ khác.

"Hộc, hộc, tại sao chúng ta lại đi về phía trại?"

Khi tốc độ của kẻ địch chậm lại, Finn điều chỉnh tốc độ và chạy song song với anh, hỏi câu hỏi đó. Torres cũng tò mò nhập cuộc cùng họ. Encrid liếc nhìn lại và nói.

"Hộc, để đối mặt với số lượng đó, chúng ta cần đồng minh."

Finn nhíu mày trước câu nói đó.

"Ha ha, trại đã trống rồi. Quân của tôi đã di chuyển rồi mà"

Finn đã hiểu lầm. Torres cũng hiểu lầm. Encrid vờ ngạc nhiên và nói.

"Chúng ta không thể thay đổi hướng bây giờ. Chúng ta sẽ vòng qua trại rồi quyết định."

Anh tự nhiên dẫn dắt cuộc trò chuyện, bỏ qua những lời khách sáo. Finn và Torres nhận ra không còn lựa chọn nào khác. Họ phải đi. Sống lưng họ tê dại vì căng thẳng. Họ thấy những kẻ truy đuổi đang đuổi kịp, hơi thở của chúng hiện rõ trong không khí lạnh lẽo. Nhìn thấy chúng chạy theo đội hình thật ấn tượng. Những tên lính tinh nhuệ này phải được huấn luyện tốt đến mức nào mới làm được như vậy? Mãi đến lúc đó, Finn mới nhận ra kẻ truy đuổi là ai.

"Chết tiệt, trông giống như lũ khốn Tro Khuyển"

Tro Khuyển, còn được gọi là đơn vị "Những Kẻ Yêu Thích Bám Đuổi". Chúng có một lịch sử đáng kể với Encrid. Mitch Hurrier là một phần của đơn vị đó. Chúng đã từng gửi một tên tiên lai cải trang thành một món quà gọi là "Phi dao huýt sáo". Điều đó có nghĩa là đối thủ của họ là một lực lượng tinh nhuệ, gần như có kỹ năng ngang bằng Vệ Binh Biên Cương. Encrid vốn đã biết điều này vờ ngạc nhiên.

"Thật sao?"

Tuy nhiên, vấn đề là giọng điệu của anh dường như kỳ lạ thay, rất thư thái, điều này có thể được hiểu là dấu hiệu của sự tự tin. Cả Finn và Torres, ngoài Encrid ra, không có khả năng lo lắng về điều đó. Đối thủ càng mạnh càng tốt. Encrid tự nhủ. Trước "ngày hôm nay", đã có bảy mươi tám "ngày" như vậy. Trong khoảng thời gian đó, Encrid đã làm gì? Anh đã rèn giũa khả năng đưa ra quyết định nhanh chóng khi đối mặt với hàng tá lính tinh nhuệ. Anh cũng đã moi thông tin từ một người đàn ông tên Roger bằng cách đặt những câu hỏi tưởng chừng ngẫu nhiên. Giờ đây, anh đang dốc hết mọi thứ mình đã học được.

Cả ba bắt đầu tăng tốc. Nhìn thấy những kẻ truy đuổi đang áp sát khiến họ bùng nổ năng lượng.

"Hộc! Hộc! Hộc!"

Torres điều hòa hơi thở khi chạy bên cạnh họ.

"Lũ khốn kiếp!"

Finn cũng làm vậy. Nhìn những lời chửi rủa của cô, cô thực sự dường như không ưa những tên lính đó. Trên đường đến trại, Encrid cố tình đi đường vòng. Finn nhận ra nhưng không nói gì. Có một câu nói rằng một Ranger nên đi trước trong những tình huống như vậy, và việc cô ấy dẫn đầu là điều hiển nhiên. Nhưng Encrid bình tĩnh giành quyền kiểm soát và đi trước. Vậy thì cô ấy còn biết làm gì ngoài việc đi theo?

Họ đến trại. Những cái hố họ đã đào giờ được phủ đất để xóa dấu vết. Vài cái cây đứng im lìm một bên cùng với vài gò đất nhỏ. Và ở phía bên kia, một cảnh tượng họ không ngờ tới. Một tiếng hú dài ai oán vang vọng. Đó là một bầy người sói.

"Chết tiệt!"

Có hơn hai mươi con người sói, những sinh vật mà họ không thể đảm bảo đánh bại ngay cả trong điều kiện hoàn hảo. Con đầu đàn dường như đang dẫn dắt chúng, cho thấy chúng đã hình thành một bầy.

'Đây là điều tồi tệ nhất'

Finn gần như buông xuôi cuộc đời vào khoảnh khắc đó. Torres đang bận đảo mắt khắp nơi, cố gắng nắm bắt tình hình. Chỉ Encrid vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hít một hơi chuẩn bị cho những gì sắp tới.

'Đây là bước ngoặt'

Một phần là một canh bạc, nhưng việc lặp lại "ngày hôm nay" đã dạy anh cách biến một canh bạc không chỉ là một canh bạc. Nói cách khác, đó là một canh bạc mà anh biết cách để thắng.

 Encrid bước tới một bước, sẵn sàng đón chào chiến thắng.