Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Đang ra)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

27 51

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

88 885

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

19 139

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

16 88

Chương 100 - 200 - Chương 111 - Phồng má

Trans: thật sự là k muốn ném cái tên chap này vào chút nào ¬_¬

---o0o---

"Không thể bỏ lại họ được"

Ngạc nhiên thật, tay Nữ Đại Đội Trưởng Tiên Tộc kia đã tóm gọn tất tần tật đám lấc cấc của Tiểu Đội, giờ đã nâng cấp thành thành viên Trung Đội rồi vác đi hết.

Nếu Encrid mà không tận mắt thấy cái doanh trại trống hoác, anh thề là anh sẽ không tin nổi.

 Krais, cái thằng cha đã biến mất khỏi doanh trại vài ngày nay chắc chắn cũng mù tịt về chuyện này. Chắc vì vậy mà hắn mới réo gọi Ragna về.

"Làm thế quái nào mà mình lại thoát được cái vụ hành quân này nhỉ?"

Encrid tự hỏi, đầu óc quay cuồng. Có khi nào anh đã dùng cái cớ sẽ nhập hội sau vì anh còn ở lại không? Hay có lẽ đó là một ân huệ từ Nữ Đại Đội Trưởng Tiên Tộc, để Krais ở nhà cho đỡ rách việc?

Dù sao đi nữa, Krais vẫn còn đây, và đám tiểu đội thì đã biến mất tăm. Giờ chỉ còn mỗi Encrid sẽ phải đi giải cứu họ. Anh không thể triệu hồi đám tiểu đội đang bận rộn trên chiến trường được. Sử dụng đơn vị dự bị của Lực Lượng Vệ Binh Biên Cương cho một chuyện nội bộ của hội Gilpin ư?

"Giúp chứ, mai giúp"( ͡~ ͜ʖ ͡°)

Cứ như thể họ sẽ giúp vậy. À, có lẽ nếu có ai đó đáng tin cậy thì khác. Như Nữ Đại Đội Trưởng Tiên Tộc chẳng hạn. Dù cô ấy có ở lại thì cũng là một canh bạc. Còn Torres thì sao? Với tư cách là Trung Đội Trưởng Vệ binh, có lẽ sẽ khó khăn, nhưng xét về mối quan hệ cá nhân, hắn vẫn có thể giúp đỡ.

"Vệ Binh Biên Cương cũng sắp sửa xuất quân rồi, chỉ trừ một vài người"

Encrid trầm ngâm. Việc cho anh một ngày nghỉ sau khi báo cáo về là cách đơn vị "chăm sóc" anh đấy. Điều đó có nghĩa là họ đã thu được kha khá từ nhiệm vụ này sao?

Encrid khẽ lắc đầu. Tâm trí anh ngập tràn những suy nghĩ vẩn vơ. Cứ làm những gì cần làm thôi. Ở đây, điều cần làm là...

"Chúng ta sẽ cứu Krais. Phải, cái tên mắt to ấy"

Anh nói, tay vuốt ve Esther đang rúc vào lòng ngực anh. Thấy ánh mắt khó hiểu của Esther, anh lặp lại rằng tên "Mắt to" là bạn của anh. Đó là một mục tiêu được thốt ra thành lời mà không cần suy nghĩ. Nghe vậy, Esther nhìn Encrid bằng đôi mắt xanh như hồ nước. Encrid cũng nhìn lại Esther với đôi mắt cùng màu.

'Tại sao?'

Esther sẽ không trả lời. Một con báo thì nói được gì chứ? Tuy nhiên, dường như ánh mắt của Esther đang hỏi liệu việc cứu Krais có phải là lý do duy nhất không.

"Cả vì những lý do khác nữa"

Encrid hé lộ một phần suy nghĩ của mình. Người sói, đơn vị Tro Khuyển của Aspen, và cả những pháp sư nữa.

Anh muốn thử tài với Torres và Finn trên đường đi. Khát khao ấy sôi sục một cách dữ dội.

Mình đang ở đâu bây giờ? Tình trạng của mình thế nào? Thanh kiếm của mình vươn xa đến đâu?

'Mình đã tiến bộ đến mức nào rồi?'

Anh không biết. Anh không có cảm giác gì cả. Cứ phảng phất như vậy. Phải biết thì mới thấy, nhưng mỗi ngày đối với Encrid đều là một hành trình mới.

Anh là một nhà thám hiểm khám phá những vùng đất mới mỗi ngày. Luôn là người tiên phong mở đường. Một nhà leo núi lần đầu chinh phục đỉnh cao, một thợ săn trong những vùng lãnh thổ chưa được khám phá. Anh tiến lên bằng cách nhìn vào những cột mốc, nhưng anh không biết mình đang đứng ở đâu.

Chính vì vậy. Khi nghe tin về sự xuất hiện của Ếch, anh lạnh lùng đánh giá tình trạng của mình và nghỉ ngơi trọn một ngày. Bởi vì anh nghĩ rằng anh đã tìm thấy người có thể giúp anh kiểm tra vị trí của mình so với những cột mốc đó.

'Thanh kiếm của mình liệu có hiệu quả không?'

Lần cuối cùng anh chạm trán với một con Ếch, bị đánh một đòn đã khiến xương sườn anh kêu gào thảm thiết.

Lần này sẽ thế nào đây? Không phải con Ếch nào cũng giống nhau, nhưng dù sao đi nữa...

Không có đối thủ nào tốt hơn để so sánh bản thân. Nếu anh thất bại, con Ếch sẽ trở thành bức tường chắn ngang "ngày hôm nay", nhưng chẳng vấn đề. Thật sự không sao. Nếu có bất kỳ thành viên nào trong tiểu đội ở đây, chuyện này sẽ không xảy ra. Đó là lý do Encrid không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải ra tay.

Nó có phải là trớ trêu không? Hay nên nói là may mắn? Hay có lẽ, chỉ là xui xẻo mà thôi. Vận rủi luôn như một người bạn đồng hành, bám riết lấy anh. Việc của người bơi trong dòng sông bất hạnh là phải tự mình vượt qua nó. Nghĩ về Rem và các thành viên khác trong tiểu đội, Encrid nhận ra thế giới quan của mình đã hẹp hòi đến mức nào.

'Thật là nực cười'

Đã có lúc anh cho rằng các thành viên trong tiểu đội của mình là những người lính trên mức trung bình. Trên mức trung bình ư? Buồn cười thật. Đó là một ý nghĩ lố bịch. Không một thành viên nào trong tiểu đội phù hợp với hệ thống xếp hạng binh lính.

Bây giờ anh đã biết điều đó. Trong thực tế, nếu chỉ một thành viên tiểu đội ở đây thì sẽ không có lý do gì để sợ một con Ếch tầm thường.

'Nhưng bây giờ mình chỉ có một mình'

Anh không thể bỏ rơi Krais. Mà cũng không muốn rút lui.

Với bước chân trái, anh nhớ lại những ngày đối mặt với Rem.

Với bước chân phải, anh suy ngẫm về những gì đã học được từ Jaxon.

Lại một lần nữa, với bước chân trái, anh hồi tưởng lại những kỹ thuật của Audin.

Với bước chân phải, anh hóa thân thành Ragna.

Mỗi bước chân anh đi, anh đều nhớ lại tất cả những gì mình đã học được. Vô số người hướng dẫn, những buổi luyện tập lặp đi lặp lại hôm nay.

Đối mặt với một con Ếch không khiến anh sợ hãi. Đây có phải là sự hòa hợp của "Trái Tim Quái Thú" không? Một cảm giác bình tĩnh, táo bạo, và thậm chí là một sự phấn khích thách thức dâng trào trong anh. Đồng tử của Encrid chập chờn như ngọn lửa.

Thịch.

Esther vỗ vào ngực anh bằng bàn chân trước, như muốn nói, "chưa đâu"

"Tao biết"

Encrid đáp và tiếp tục bước đi, chẳng mấy chốc đã đến dinh thự. Gilpin hói đầu đang đợi sẵn.

"Ở đâu?"

"Phòng khách"

"Phòng khách ở đâu ấy nhỉ?"

Theo chân Gilpin, Encrid bước vào dinh thự và dừng lại trước cánh cửa phòng khách.

'Mình đang xông vào đây sẵn sàng chết sao?'

Hay anh chỉ đơn giản là điên cuồng với khát khao thử thách? Anh không biết. Câu trả lời nằm ở phía sau cánh cửa.

Esther nhảy khỏi ngực anh và bật sang một bên. Nhìn cô bé, Encrid tự hỏi, "Liệu hắn có phải là người mình có thể nói chuyện được không?" Việc Krais còn sống cho thấy có thể là vậy.

Nhưng bất kể thế nào, đây là một tình huống mà anh cần phải thể hiện quyền kiểm soát trước tiên. Nếu anh ở đây để chiến đấu, thì anh sẽ chiến đấu. Nói chuyện để làm gì? Encrid hít một hơi ngắn, quyết định nói chuyện bằng hành động hơn là lời nói.

Với một tiếng "RẦM!", anh đạp tung cánh cửa, lăn người về phía trước và ném tay phải về phía trước như thể ném một thứ gì đó. Một con dao găm vút đi trong không khí, xé toạc không gian với tốc độ khủng khiếp. Một tiếng huýt sáo sắc bén vang lên theo sau.

Hầu như như thể đã đoán trước, cánh tay của Ếch di chuyển nhanh như chớp.

---o0o---

Tên này trốn từ nhà thương điên ra à?

Cảm nhận được một sự hiện diện, rồi đến sát khí. Sau ý định đâm chém là cuộc tấn công.

Không có chút do dự nào. Cứ như thể hành động này đã được lên kế hoạch trước khi đến cửa vậy. Ếch nhìn thấy cánh tay của gã đàn ông đạp tung cửa chuyển động. Thấy lưỡi dao bay tới, Ếch rút vũ khí và gạt nó đi.

Đối với một người bình thường, đây hẳn là một kỳ tích đáng kinh ngạc. Nhưng không phải với Ếch.

Hắn khéo léo gạt con dao găm đang vút đi bằng mặt phẳng của lưỡi kiếm. Con dao găm găm chặt vào một vật trang trí bằng da thô trên tường. Gã đàn ông ném dao găm lao vào, rút kiếm ra. Với một tiếng "KENG" đầy thỏa mãn, thanh kiếm bổ xuống theo một vòng cung táo bạo.

Ếch móc ngón tay vào một vòng dây gắn trên chuôi vũ khí của mình. Làn da trơn tuột của Ếch khiến hắn không thể cầm vũ khí đúng cách. Vì vậy, hắn đã có một vũ khí được làm với một vòng dây, gọi là Loan kiếm.

Bằng cách móc ngón tay vào vòng dây và siết chặt, ba đầu ngón tay tròn trịa của Ếch chạm vào lòng bàn tay. Việc tiếp theo hắn phải làm là vung kiếm. Tiếng kim loại va chạm báo hiệu sự bắt đầu của trận chiến.

Chẳng mấy chốc, kiếm và dao găm nhảy múa, dàn dựng một bản giao hưởng dữ dội. Tiếng lưỡi kiếm va chạm tràn ngập căn phòng. Tia lửa bắn ra trong không khí, kèm theo một loạt các đòn tấn công không ngừng nghỉ.

Ếch ấn tượng bởi đối thủ đã chặn các đòn tấn công của mình hơn ba mươi lần và thỉnh thoảng phản công, nghĩ thầm: "Thằng điên này thú vị đấy"

Krais ngồi trong một góc. Hắn không bị trói hay bị thương, nhưng việc bỏ trốn là bất khả thi. Mặc dù mới chỉ hai ngày, Ếch đã thể hiện sức chịu đựng đáng kinh ngạc. Hắn hầu như không ngủ và luôn canh chừng. Krais có thể tự lo liệu nhu cầu của mình và thậm chí còn chia sẻ bữa ăn với Ếch. Nhưng trốn thoát lại là một vấn đề khác.

"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình bỏ chạy?"

Tất cả những người còn lại trong hội sẽ bị giết. Nếu bị bắt, hắn sẽ kết thúc như một xác chết không hồn bên cạnh những người khác. Ếch có khả năng làm những điều như vậy.

Mùa xuân đã đến, và Ếch đã đến sớm hơn dự kiến. Krais đã có chút hy vọng, tin rằng nếu một hoặc hai thành viên tiểu đội đến, họ có thể xử lý tình huống. Bất cứ ai ngoại trừ Tiểu Đội Trưởng, hắn nghĩ.

Khi cánh cửa mở ra, Krais hy vọng. Khi hắn nhận ra ai bước vào, hắn thất vọng. Bây giờ, hắn đứng há hốc mồm, không thể khép lại được.

"Cái quái gì thế này?"

Tiếng ồn liên tục nghe như thể phòng khách sẽ sập. Những gì hắn thấy là những quỹ đạo, những đường đi của lưỡi kiếm. Thứ gì đó được tạo ra bởi những lưỡi kiếm. Chỉ có tia lửa bay giữa chúng. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Người bước vào là Tiểu Đội Trưởng, nhưng Tiểu Đội Trưởng đó lại...

"Đang đánh nhau với Ếch sao?"

Trông anh ta không có vẻ gì là thua cuộc. Ít nhất là đối với Krais. Encrid nhìn vũ khí của đối thủ dường như uốn cong, đặt thanh kiếm của mình sang một bên.

Thịch!

Lực va chạm truyền thẳng lên cẳng tay anh, lan tỏa khắp cơ thể. Cố gắng chịu đựng nó bằng sức mạnh đơn thuần sẽ là điều ngu ngốc.

Anh chuyển hướng lực, hòa trộn căn nguyên của Trực kiếm vào đó. Điều tưởng chừng như bất khả thi trước đây giờ đã trở nên khả thi.

Keng!

Anh gạt lưỡi kiếm sang một bên và đâm thẳng thanh kiếm của mình về phía trước. Lưỡi kiếm xé gió vút đi với một tiếng rít. Ếch phản công, vung kiếm xuống lần nữa.

Keng!

Encrid đỡ, gạt, và né. Làm sao điều này có thể xảy ra? Đó là nhờ kinh nghiệm chiến đấu với những dây leo đầy gai của pháp sư. Vô số trải nghiệm đã định hình kiếm thuật của Encrid, cho phép anh vung kiếm, né tránh và đỡ đòn một cách hiệu quả. Nền tảng chính là phòng thủ. Cứ thế đỡ đòn lặp đi lặp lại.

Vũ khí của đối thủ giống một con dao săn với lưỡi rộng, một loại vũ khí đặc trưng của loài Ếch. Loan kiếm thường có hình dạng này.

Nó nặng bất thường, nhưng đối thủ lại vung nó với sự tinh tế của một thanh kiếm nhẹ hơn nhờ vào sức mạnh phi thường của Ếch.

Encrid lạc mình vào vũ điệu kiếm thuật, chỉ tập trung vào những thanh kiếm, những đường thẳng nối các điểm, những đường cong và những đường giáng xuống như tia chớp.

Vũ khí của Ếch giáng xuống như ánh sáng, và Encrid chặn nó bằng thanh kiếm của mình. Không thể gạt đi, đầu gối anh khuỵu xuống một nửa. Trong tư thế khuỵu gối đó, anh nhẹ nhàng vung kiếm về phía trước. Ếch lùi nửa bước và đâm bằng lưỡi kiếm của hắn. Một cú đâm bằng lưỡi kiếm rộng, một động tác chuẩn nhưng cần chỉnh.

Thế nhưng Encrid cảm thấy cú đâm như một cây dùi nhọn hoắt. Các giác quan của anh nhảy múa trên lưỡi kiếm. Các giác quan vốn đã nhạy bén của anh giờ còn trở nên sắc bén hơn nhờ sự huấn luyện của Jaxon.

Trong thế giới mà chỉ có những thanh kiếm, bản thân anh và đối thủ tồn tại, anh đã quên đi thời gian.

Đỡ, rồi lại đỡ. Đánh, đâm, và chém mỗi khi có một khe hở xuất hiện. Anh hòa trộn các kỹ thuật từ Kiếm Thuật Lính Đánh Thuê Valen. Giả vờ chém, rồi dừng lại để đâm. Kiếm thuật này đã trở thành bản năng thứ hai của anh, có lẽ là một dạng tiến hóa của phong cách trước đây.

Ếch gạt hầu hết các đòn tấn công bằng sức mạnh thuần túy. Nhờ sức mạnh vượt xa con người, khả năng thể chất và phản xạ của hắn đóng một vai trò quan trọng.

Keng! Thwack! Bang!

Một số đòn tấn công bị né, những đòn khác bị gạt đi. Lưỡi kiếm lướt qua má, và nắm đấm của Ếch giáng vào áo giáp. Khi Encrid gạt một cú đấm và chĩa kiếm vào tim Ếch, Ếch xoay nửa vòng để tránh.

"Grừừừ!"

Một tiếng gầm gừ sủi bọt thoát ra từ cổ họng Ếch, tràn đầy sự phấn khích. Encrid không hề thốt ra một tiếng hô xung trận nào. Anh hoàn toàn tập trung. Hoàn toàn đắm chìm vào một thứ duy nhất.

'Đừng phân tâm'

Tập trung, hội tụ sự chú ý. Anh tránh các đòn tấn công không phải bằng cách nhìn thanh kiếm mà bằng cách cảm nhận sự hiện diện của lưỡi kiếm.

Khi những khoảnh khắc này tiếp diễn, Encrid bước vào một trạng thái nhận thức mới. Anh nhận ra những ngón tay của Ếch móc vào vòng dây, sự run rẩy của đôi bàn chân rộng của hắn, và chuyển động của những thớ cơ hung bạo bên dưới lớp da trơn tuột. Tay anh di chuyển, cánh tay anh vươn ra, chân anh đổi vị trí, và cơ thể anh vặn mình theo đó.

Trong khoảnh khắc tập trung cao độ đó, quên đi các điểm và những đường thẳng mà chúng tạo thành, Encrid thoáng thấy kết quả của trận chiến đang diễn ra. Đó có thể chỉ là một ý nghĩ thoáng qua. Nhưng vì anh đã thấy, anh đã biết. Cảm nhận được điều đó, Encrid biết rằng cơ hội chiến thắng của mình nằm ở đó. Anh đã hành động theo nó.

Suốt thời gian qua, anh luôn nhắm vào tim Ếch mỗi khi có một khe hở. Giờ đây cũng không khác. Cú đâm này tràn đầy quyết tâm xuyên thủng, bắn ra như một tia sáng xuyên không gian.

Ếch lùi bước bằng chân phải, né tránh đòn tấn công. Lưỡi kiếm sượt qua Hộ tâm giáp. Thấy vậy, má Ếch phồng lên.

"Cố gắng nhắm vào tim ta sao?"

Không thể kìm lại, lưỡi kiếm của Ếch giáng xuống cổ Encrid nhanh hơn trước. Đó là một đòn đánh nhanh như chớp. Một cơ hội trong tích tắc. Encrid rút thanh kiếm đang đâm của mình về.

Keng!

Hai thanh kiếm đã liên tục giao chiến va chạm giữa không trung và dừng lại.

"Ngươi đang cố gắng đấu sức với ta sao? Con người ngu ngốc" Ếch gầm gừ như một con thú. Encrid đáp lại không bằng lời nói mà bằng cách tái hiện lại những gì anh đã hình dung.

'Như thế này'

Anh tạo ra sự mềm mại bằng cách hơi khuỵu gối trong khi vẫn đứng yên. Hòa trộn Trực kiếm với Nhu kiếm, anh hấp thụ lực của đối thủ. Thanh kiếm của Ếch được thúc đẩy bởi sức mạnh thô bạo, dường như sẵn sàng chẻ đôi Encrid từ trán xuống.

"Tên khốn kiếp, Đội Trưởng!"

Tiếng hét của Krais vang lên, nhưng cả hai đều phớt lờ. Encrid dồn hết sức lực để đẩy lưỡi kiếm của Ếch ra xa. Với một âm thanh lanh lảnh, thanh kiếm của Encrid lướt dọc theo lưỡi kiếm đối thủ. Ếch, người đã dồn sức mạnh thuần túy để đè xuống, loạng choạng.

Theo phản xạ, Ếch chặn đòn đánh nhắm vào tim mình bằng cẳng tay phải, cánh tay đang cầm kiếm. Nhắm vào tim sẽ là một đòn đánh vô ích khác, vì vậy... Thanh kiếm của Encrid vẽ một vòng cung mượt mà.

Xoẹt.

Anh nhắm vào cánh tay trái của Ếch. Mặc dù Ếch đã né, máu vẫn phun ra, cánh tay không bị cắt đứt hoàn toàn. Lưỡi kiếm đã cắt xuyên qua lớp da trơn tuột của Ếch. Như đôi má phồng lên của Ếch cho thấy, hắn sẽ không chỉ đứng yên chịu trận.

Lưỡi kiếm rộng bản bị gạt đi lại được giáng xuống. Encrid chặn nó bằng tay phải giơ cao. Lưỡi kiếm va vào chiếc bao tay mà anh lấy được từ pháp sư cống ngầm.

Với một tiếng "RẮC" lớn và một tiếng nghiến sắc bén, lưỡi kiếm bị gạt sang một bên. Bên ngoài chiếc bao tay bị cắt và chém, nhưng cổ tay anh vẫn nguyên vẹn. Đó là sự kết hợp giữa kỹ thuật đỡ đòn học được từ Audin và chiếc bao tay bền bỉ.

"Thằng khốn điên rồ" Ếch nói.

Cánh tay trái của hắn thõng xuống, và ngay cả với khả năng tái tạo của mình, điều này cũng không hề dễ chịu. Ếch trừng mắt với vẻ hung dữ, máu vẫn tuôn ra xối xả.

'Ah'

Encrid cảm nhận được sự kết thúc của "ngày hôm nay". Cổ tay phải của anh quá yếu để giữ kiếm và anh phải dùng tay trái đỡ lấy nó. 

Anh có thể chịu đựng thêm bao nhiêu đòn nữa? Anh không biết. Nhưng anh có phần hài lòng với đòn đánh cuối cùng. Một đòn đánh tạo ra một khe hở bằng cách nhắm vào tim. Nó thực sự được thực hiện rất tốt.

Ếch, một loài nổi tiếng với khả năng nhận biết tài năng cảm thấy bất an về Encrid.

Tại sao? Bởi vì anh có tài năng phi thường?

Không, đó là vì anh là một loại hình lạ lẫm. Kẻ này phải bị giết. Hắn phải chết. Ếch tự hỏi làm thế nào mà con người này, dường như đã đến giới hạn, lại có thể thực hiện một động tác như vậy. Lặp đi lặp lại việc giả vờ tấn công tim hắn, cuối cùng lại lấy đi cánh tay trái của hắn?

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, con người đã khuỵu gối để hấp thụ trọng lượng và sau đó cào đất bằng chân để đẩy về phía trước. Hắn đã đặt cược tất cả vào một động tác duy nhất, và Ếch đã là người bị bất ngờ. Nếu cổ tay phải của đối thủ còn nguyên vẹn?

'Mình có thua trận này không?'

Má Ếch phồng lên hơn nữa. Hắn phải giết chết thằng điên này. Thanh kiếm của hắn giơ lên. Đó là khoảnh khắc sẽ kết thúc tất cả.

Encrid vẫn bình tĩnh. Ếch thấy thái độ này còn khó chịu hơn gấp bội phần.