Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

55 284

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

28 267

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

124 2458

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

(Đang ra)

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

Kurasu Piero

Cô công chúa mặc dù bị ma thuật ruồng bỏ những vẫn dành một tình yêu cho ma thuật này vừa mới từ đâu chui ra thế!? Đây cũng là điểm khởi đầu cho vở kịch hài hước của cô côn

13 1919

Chương 100 - 200 - Chương 116 - Bất công đến phát điên

"Đây là cách cầm kiếm"

Trong quê nhà của Encrid, một lính đánh thuê hạng ba thậm chí còn chẳng biết cách cầm kiếm cho đúng. Đó là những gì anh học được từ người hướng dẫn đầu tiên mình gặp.

Phương pháp đặt ngón cái lên lưỡi kiếm. Cách cầm kiếm với tay phải phía trước, tay trái phía sau. Cách nắm chuôi kiếm, thậm chí cả cách dùng phần ricasso. Hầu hết mọi người đều cầm kiếm bằng cả hai tay.

'Ngay cả với một tay'

Điều đó có vẻ khả thi. Kỹ thuật Cách Ly đã làm tăng thêm sức mạnh vốn đã đáng kể của anh. Anh thử cầm thanh trường kiếm chỉ bằng tay trái và vung nó.

Vút.

Thanh kiếm vung thành một vòng tròn, nhưng anh không hài lòng.

Nhưng điều đó là có thể. Anh đâm, chém, lại đâm và chém. Anh chém chéo, rồi ngang. Anh thậm chí còn mô phỏng động tác gài kiếm.

Anh hình dung một đối thủ trong tâm trí, nhưng đối với những người như Rem hay các thành viên trong đội, anh sẽ không trụ nổi một hiệp. Vấn đề không phải là kiếm pháp một tay, mà là sự thiếu quen thuộc của anh khi dùng tay trái.

Anh đổi đối thủ. Một khuôn mặt vô danh nhưng phần nào đó thành thạo kiếm pháp.

Như anh hình dung, những đối thủ tương tự như bản thân anh trong quá khứ đã xuất hiện. Những tên rác rưởi không có kỹ năng tương xứng với thái độ từ thời lính đánh thuê của anh cũng hiện lên. Kiểu người sẽ bắn những thanh kiếm mỏng như mũi tên.

Anh hình dung hình ảnh đó và vung kiếm.

Xoẹt.

Khi anh quét chân trên mặt đất và vung kiếm, mồ hôi nhỏ giọt bắn tung tóe khắp nơi. Những viên sỏi kẹt dưới chân bật lên. Encrid theo phản xạ đánh trúng những viên sỏi đang bay lên bằng mặt phẳng của kiếm.

Ting!

Một cú đánh không chính xác khiến viên sỏi bay đi, đập vào mũi giày của anh.

"Nếu cầm đúng cách, cậu sẽ có thể chém theo ý muốn"

Lời của người hướng dẫn vang vọng trong tâm trí anh. Ngay cả việc chém đổ một hình nộm đứng yên cũng không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Nhưng Encrid biết cách làm ít nhất chừng đó. Dù rất khó khăn với tay trái.

'Mọi thứ không phải lúc nào cũng đi theo kế hoạch'

Anh bắt đầu lại. Bước đi con đường anh đã đi bằng tay phải, giờ lại bằng tay trái. Cần phải lặp lại và vung kiếm cho đến khi anh tìm thấy cảm giác đúng. Điều có thể tẻ nhạt với người khác lại không phải với Encrid. Anh cảm thấy khá phấn khích.

Lần theo con đường đã đi bằng tay phải với tay trái, anh cũng nhìn lại những gì mình đã bỏ lỡ. Encrid nhắm mắt lại lúc nào không hay. Những gì anh đang thấy không phải là hiện tại mà là quá khứ, mà là bản thân anh trong quá khứ.

Sâu hơn, sâu hơn nữa.

Hồi tưởng lại những ký ức, nghĩ về bản thân lang thang trong chúng.

'Nếu mình đã làm như vậy hồi đó thì sao nhỉ?'

Vô số hồi ức.

Chiến trường, những trận chiến, quái vật, quái thú, con người. Một thanh kiếm vung lên chống lại mọi thứ, một thanh kiếm khác, một lưỡi dao, một bàn tay, một con người. Những cú vấp chân, những cái đầu vỡ toác. Vừa kịp sống sót khi đối mặt với quái vật. Sống như thể có hai mạng.

Encrid lại bước đi.

Với một sự tập trung mãnh liệt đến mức không còn nhìn thấy gì khác, Trái Tim Quái Thú giữ anh ổn định, ngăn chặn những sai lầm do phấn khích. Sự táo bạo và bình tĩnh là những tài sản quý giá nhất của Encrid. Chúng giống như một đồng minh bổ sung cho ý chí của anh. Anh lại vung kiếm. Lặp lại và hồi tưởng lại quá trình hết lần này đến lần khác. Cảm giác như anh đang làm chủ nó nhanh gấp đôi so với khi dùng tay phải.

Cạch cạch cạch.

Mồ hôi túa như tắm. Dây da quấn quanh chuôi kiếm đứt phựt. Sức lực cạn kiệt, và khi anh buông tay xuống, mũi kiếm chạm đất. Không phải là gắng sức quá độ, nhưng cảm giác như anh đang sử dụng những cơ bắp chưa từng dùng trước đây. Cánh tay trái anh hơi tê dại.

"Cậu trông điên thật"

Ánh mắt mơ hồ của Encrid tập trung vào giọng nói bên cạnh.

"Anh chưa ra chiến trường sao?"

Khi mắt Encrid tập trung lại, anh nghiêng đầu hỏi người đó.

"Trung đội bọn ta phụ trách phòng thủ. Đây, đưa ta"

Đó là Vengeance, Trung đội trưởng của Trung đội 3, Đại đội 2. Encrid đã cảm nhận được sự hiện diện của hắn nhưng không để ý.

Vengeance tiến lại gần, cầm lấy thanh kiếm của Encrid, siết chặt dây da trên chuôi kiếm. Hắn làm một cách điêu luyện, kéo chặt cả hai bên, quấn lại và cố định nó vào bên trong chuôi.

"Nó trông khó làm bằng một tay, nên ta giúp thôi"

Vengeance trở nên tử tế từ bao giờ vậy? Kể từ khi anh cứu hắn khỏi đám cháy sao? Đột nhiên tò mò, Encrid hỏi:

"Tại sao anh lại không thích tôi?"

Vengeance lẩm bẩm điều gì đó trước khi trả lời.

"Jenny"

"Jenny?"

Jenny nào?

Encrid chớp mắt. Trí nhớ của anh không tệ, nên nếu anh không nhớ thì đó là điều anh không cần nhớ hoặc một cái tên xa lạ. Lần này là trường hợp thứ nhất. Thấy Encrid vẫn còn bối rối, giọng Vengeance cao lên:

"Jenny, cô gái bán thảo dược ấy!"

Jenny bán thảo dược?

Encrid vẫn trông bối rối. Vengeance lầm bầm một câu chửi thề rồi hét lên:

"Ta ghét cậu vì ta không thích cái bản mặt cậu!"

Tính tình hắn thất thường thật. Vừa giúp sửa kiếm xong giờ lại thế này.

"Dù sao thì, chính cái bản mặt hào nhoáng của cậu làm tôi không ưa"

Gầm gừ, Vengeance đứng dậy đột ngột.

"Giữ kiếm cẩn thận đấy"

Lo lắng mà vẫn ghét sao?

Khi Vengeance quay lưng bước đi, Encrid nhếch mép cười và đặt cằm lên tay, nói: "Tôi không có hứng thú. Sự hứng thú nằm ở phía anh. Tôi quan tâm đến thảo dược hơn"

Nói đến chừng đó, không thể nào Vengeance không nhớ được.

Encrid thường xuyên ghé thăm thành phố. Không có gì lạ khi phụ nữ mê mẩn anh chỉ vì nhìn thấy khuôn mặt anh.

Có thể gọi đây là gì?

Đơn giản là ảo mộng của một thôn nữ vùng biên, lạc lối trong ảo ảnh. Nhắc đến "Jenny, cô gái bán thảo dược" cũng làm anh nhớ lại. Anh giả vờ không nhớ chỉ để trêu chọc Vengeance trong cuộc trò chuyện của họ. Thật buồn cười khi thấy phản ứng của Vengeance. Đây chắc chắn là lý do Rem thích trêu chọc những binh lính khác.

"Ai quan tâm!"

Vengeance lại hét lên, rõ ràng là khó chịu. Hắn có một khía cạnh đáng yêu bất ngờ. Nhưng không phải tất cả đều đáng yêu, hắn sắc bén, khéo léo và rất quan tâm đến cấp dưới của mình.

'Nếu hắn không xui xẻo, hắn không phải loại dễ chết'

"Nya~"

Khi Encrid đang suy tư đủ thứ, cân nhắc xem có nên tìm một con suối để rửa mồ hôi không, anh nghe thấy tiếng Esther kêu meo meo.

"Sao mày lại yếu ớt thế này? Mày đói à?"

*Vỗ nhẹ.

Trước câu hỏi của Encrid, Esther nheo mắt, trông như đang lườm anh.

"Mày ốm à?"

Anh vuốt ve Esther, và cô bé kêu gừ gừ nhẹ nhàng, nhắm mắt lại. Lý do Esther mệt mỏi rất đơn giản. Cô bé đã hấp thụ sự mệt mỏi của Encrid suốt đêm, giúp anh giảm bớt nó.

'Tên con người ngu ngốc'

Ngay cả khi lẩm bẩm trong lòng, Esther không hề ghét Encrid. Động lực không ngừng cải thiện của anh là điều cô bé cũng chia sẻ. Mặc dù sự biến đổi mà cô bé đã trải qua trong cuộc tìm kiếm ma thuật bí ẩn. Tham vọng của cô bé không hề kém cạnh người đàn ông này.

Esther cúi đầu và cố gắng ngủ. Cô bé đã kiệt sức. Hôm nay, pháp sư đã không thể ra trận. Cô bé không còn chút năng lượng nào. Sử dụng hình dạng hiện tại của mình để hút một phần thế giới ma thuật đã là một sự gian lận.

Bípppppp!

Ngay khi cô bé sắp chìm vào giấc ngủ, một âm thanh chói tai đã đánh thức Esther dậy. Encrid đang gãi đầu cũng dừng lại. Esther ngẩng đầu lên, nhìn thấy cằm Encrid. Anh quay đầu sang trái sang phải, rồi đứng dậy.

"Đội trưởng!"

Encrid đặt Esther xuống đất. Anh thấy Krais đang chạy từ một phía. Tiếng còi chói tai tiếp tục vang lên.

Bípppppp!

Đó là một âm thanh kéo dài.

Một tín hiệu cảnh báo kéo dài.

Quân đội Naurillia sử dụng hệ thống còi để ra hiệu. Một tiếng còi kéo dài như thế này chỉ có một ý nghĩa duy nhất.

Kẻ thù tấn công.

"Hướng nào...?"

Encrid bắt đầu hỏi Krais nhưng rồi im lặng. Ngay khi tiếng còi vang lên, tiếng đồng minh đã vọng vào tai họ.

"Phục kích! Địch! Địch!"

"Phản công!"

"Đừng lùi lại!"

"Chết tiệt, chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!"

Tiếng ồn hỗn loạn phát ra từ sự hoảng loạn và cảm giác nguy hiểm.

Rầm! Rầm! Rầm!

Giữa tất cả những tiếng động đó, tiếng kim loại va chạm bùng nổ. Máu chẳng mấy chốc đã văng tung tóe.

"Áaaaa!"

Một tiếng kêu đau đớn lẫn vào.

Encrid phát hiện ra những kẻ tấn công. Chúng đi không quá nhanh cũng không quá chậm.

Xoạt.

Tiếng sỏi dưới chân thông báo sự hiện diện của chúng. Bước chân của chúng cảm giác như đang ở một thời gian khác, tách biệt khỏi sự hỗn loạn. Cơn mưa xuân đã ngừng, để lại một làn gió ấm áp và ánh nắng trên bãi sỏi, giờ đây ấm áp khi chạm vào.

Kẻ thù đứng đó, giẫm lên sỏi. Bờ vai rộng và bộ giáp da mỏng nhưng chắc chắn, với một chiếc mũ giáp che từ đầu đến trán, chỉ để lộ đôi tai, một chiếc mũ giáp đặc trưng của Công quốc Aspen. Nước nhỏ giọt từ mái tóc nâu bạc màu lấp ló dưới mũ giáp. Đằng sau hắn, hai binh lính địch vung giáo với kỹ năng đáng kinh ngạc.

Thịch.

Keng!

Chỉ qua những động tác đỡ, đánh và đâm, mọi thứ đã rõ ràng. Chúng là những binh sĩ tinh nhuệ được huấn luyện bài bản. Encrid đã từng đối mặt với những đơn vị tinh nhuệ như vậy trước đây.

Tro Khuyển

Một đơn vị đặc biệt của Aspen, nổi tiếng với bản chất không khoan nhượng của mình. Chúng là một đơn vị hoàn hảo cho những cuộc phục kích như thế này. Và chúng đã làm đúng như vậy. Chúng đã sử dụng sở trường của đơn vị để thực hiện một cuộc phục kích hoàn hảo.

Thủ lĩnh của đơn vị bước đến chỗ Encrid.

*Gầm!

Esther, người gần như đã ngủ thiếp đi nhe nanh.

"Esther, lùi lại"

Encrid che chắn Esther bằng cơ thể mình và lên tiếng.

"Ngươi vẫn còn sống"

Anh nhận ra khuôn mặt đó.

Chỉ huy của Aspen, có lẽ là Trung đội trưởng của Tro Khuyển. Hắn ta dễ dàng bị kích động và đã từng bị Encrid đâm một nhát kiếm vào ngực.

Tên hắn là Mitch Hurrier. Hắn là một Trung đội trưởng của Công quốc Aspen.

Có vẻ như hắn đã vượt sông, toàn thân ướt sũng. Rõ ràng hắn không trong tình trạng bình thường. Chúng đã rút ngắn hành trình bằng cách chạy xuyên đêm, vượt sông và phát động một cuộc phục kích. Sự mệt mỏi này đã dẫn đến tình trạng hiện tại của chúng.

Tuy nhiên, Encrid lại trong tình trạng tệ hơn.

'Cổ tay mình có trụ nổi không đây?'

Anh không chắc. Mitch Hurrier hít một hơi rồi hơi ngẩng cằm, nhìn lên bầu trời và lẩm bẩm.

"Lòng biết ơn"

Một Lời Thề Với Các Vị Thần?

"Ta muốn gặp lại ngươi, Encrid"

Hắn hạ ánh mắt, tiếp tục.

"Thật vinh dự khi ngươi nhớ tên ta"

"Vậy thì"

Keng.

Hắn rút kiếm. Khoảnh khắc Mitch rút lưỡi kiếm, Encrid cảm nhận ngay được cái chết. Ngay cả với một cổ tay khỏe mạnh, đối thủ này cũng rất đáng gờm. Khi kỹ năng của anh đã cải thiện, khả năng đánh giá sức mạnh của đối thủ cũng tăng theo.

"Nhờ có ngươi, ta đã thức tỉnh"

Không cần phải hiểu ý hắn. Mitch không nói điều đó với mong muốn Encrid sẽ hiểu. Đó đơn giản là những lời nói tuôn trào từ niềm vui của hắn trong khoảnh khắc đó.

Chúng đã đến để đè bẹp tinh thần của quân địch bằng cách bất ngờ tấn công trại của chúng. Và ở đây chúng tìm thấy một mục tiêu quan trọng.

Một kẻ thù mà hắn đã khao khát được gặp.

Một kẻ thù mà hắn đã khao khát được đánh bại.

Gặp lại, hắn phải chứng tỏ bản thân. Đánh bại Encrid là một bước đi cần thiết để tiến về phía trước.

Kiếm của Mitch Hurrier chuyển động. Một nhát chém dọc từ trên xuống.

Keng!

Encrid đổi kiếm sang tay phải và đỡ đòn.

Rắc.

Một đòn là đủ.

Chiếc nẹp mà anh đã thêm vào gãy vụn khiến sức lực rời khỏi tay phải anh. Cổ tay anh nhức nhối và đau buốt. Các ngón tay anh run rẩy.

"Ngươi bị thương"

Hắn sẽ thể hiện lòng thương xót sao?

Đó là một suy nghĩ lố bịch.

Anh cũng sẽ không làm vậy. Đối thủ có bị thương hay không không quan trọng. Đây không phải là nơi để nói về danh dự, đây là một cuộc chiến. Ngay cả trong một cuộc đấu tay đôi, lòng thương xót cũng sẽ không được nhắc đến. Khai thác điểm yếu trong chiến đấu là điều được khuyến khích.

"Thằng khốn xui xẻo"

Mitch nở một nụ cười chua chát. Hắn muốn chiến đấu một cách đàng hoàng, nhưng với hoàn cảnh hiện tại...

Thịch.

Encrid chật vật đỡ được lưỡi kiếm đang lao tới.

'Mình sẽ chết'

Suy nghĩ đó ập đến ngay khoảnh khắc anh nhận ra mình không thể đỡ được đòn tấn công tiếp theo.

"Thằng khốn!"

Pha chống trả cuối cùng của Vengeance. Vengeance mình đầy máu lao vào và đâm ngọn giáo của mình vào lưng Mitch Hurrier.

Thịch!

Mũi giáo khá sắc bén. Không cần nhìn, Mitch Hurrier né sang một bên, xoay người trên chân trái và quay tròn, né tránh ngọn giáo trong khi chém chéo bằng kiếm.

Keng!

Lưỡi kiếm của hắn đập vào giữa thân giáo.

Dù vậy, Vengeance không buông tay khỏi ngọn giáo. Hắn cố gắng vung nó lên để đánh vào ngực Mitch, nhưng đó là một nỗ lực vô ích.

Khi Mitch Hurrier đánh vào thân giáo, hắn di chuyển chân. Từ tư thế nửa quay, Mitch Hurrier nhanh chóng quay hẳn lại, kiếm của hắn xé gió.

Khi lưỡi kiếm rời khỏi thân giáo và ngang tầm với mặt đất.

Xoẹt.

Cổ Vengeance bị cắt. Cảm nhận được nguy hiểm, Vengeance chỉ kịp lùi lại một bước, nhưng đã quá muộn. Cổ hắn đã bị cắt gần một nửa. Hắn buông giáo và ôm chặt lấy cổ mình.

Haizz, đồ ngốc, hắn đáng lẽ đã có thể bỏ chạy.

Vengeance khuỵu gối xuống đất. Mitch Hurrier, đứng cạnh Vengeance, nhìn Encrid và nói.

"Ta cũng sẽ cắt cổ ngươi như thế này"

Chém!

Hắn hoàn thành việc cắt đứt cái cổ đã bị cắt một nửa. Đầu Vengeance lăn đi.

Chuyện gì đây?

Ngay cả khi biết rằng cái chết có nghĩa là lặp lại ngày hôm đó.

Cảm giác hoàn toàn ghê tởm.

Thật tức giận, điên cuồng.

Kyaah.

Con báo hoa mai mắt xanh đang quan sát cố gắng nhảy bổ vào Mitch, nhưng bị chặn lại bởi một binh sĩ cầm giáo.

"Một con thú tầm thường"

Tên lính địch lẩm bẩm khi hắn hành hạ Esther. Cô bé sẽ không trụ được lâu nếu không chạy trốn.

"Chạy đi, Esther!"

Encrid lên tiếng, và Mitch Hurrier, người đã tiếp cận mà không bị chú ý, giơ cao kiếm. Mitch Hurrier là một kẻ nói dối. Hắn nói sẽ cắt cổ Encrid, nhưng thay vào đó, hắn lại đâm Encrid vào ngực.

"Nghĩ lại thì, đây là nơi ta đã bị đâm"

Giọng điệu của hắn bình tĩnh. Kiếm của hắn đâm xuyên tim Encrid. Không đời nào Encrid có thể ném con Dao Huýt Sáo còn lại. Không thể với cổ tay phải trong tình trạng như vậy.

"Thật tiếc là chúng ta không thể có một trận đấu đàng hoàng, nhưng tạm biệt nhé"

Mitch Hurrier nói khi hắn rút kiếm ra khỏi ngực Encrid.

Phụt. Rắc.

Khi lưỡi kiếm xé toạc khỏi ngực anh, một luồng sinh lực đỏ tươi tràn ra mặt đất.

Ọc ọc.

Khi Encrid đổ gục về phía trước, máu sủi bọt từ miệng, anh nhìn thấy cái đầu bị chặt lìa của Vengeance và Esther, người đã bị hất văng sang một bên.

Két!

'Cảm giác gì thế này'

Thật điên rồ.

Thật kỳ lạ. Chứng kiến cái chết của người khác cảm thấy tồi tệ hơn là đối mặt với cái chết của chính mình.

Khoảnh khắc cái chết đến. Anh đã trải qua nó quá thường xuyên đến nỗi người ta có thể nghĩ rằng anh sẽ quen với nó.

Nhưng thay vì sự quen thuộc, nó chỉ khắc sâu nỗi đau, sự thống khổ và nỗi sợ hãi vào sâu trong tâm trí anh. Ngay cả khi biết rằng việc thức tỉnh khỏi vực thẳm này sẽ mang đến một buổi sáng khác. Đó là một bóng tối khiến anh không muốn chết.

Không có giấc mơ.

Và vì vậy, không có người lái đò nào cả.

Encrid lại mở mắt.

"Nya~"

Esther dụi mặt vào ngực anh.

Đó là một buổi sáng muộn, bắt đầu mà không có các thành viên trong trung đội của anh.

Và thế mà...

'Tình hình này tệ thật'

Encrid nghĩ tình hình thực sự tồi tệ. Cổ tay phải của anh bị thương và các thành viên trong trung đội đã biến mất. Trước buổi trưa, lực lượng tinh nhuệ của kẻ thù sẽ phục kích trại. Trong số đó sẽ có Mitch Hurrier.

'Chạy trốn sẽ không giải quyết được gì'

Không được. Ngay cả khi anh sống sót, anh sẽ chỉ quay lại cùng một ngày. Anh phải vượt qua rào cản để thoát khỏi ngày hôm nay. Nhưng làm thế nào anh có thể làm điều đó?

Ánh mắt Encrid rơi xuống, tập trung vào Esther, người đang dụi mặt vào ngực anh.

Cụ thể, anh nhìn vào bàn tay trái của mình, bàn tay đang vuốt ve đầu Esther.

phần lưỡi kiếm không sắc gần chuôi