Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

55 284

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

28 267

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

124 2458

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

(Đang ra)

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

Kurasu Piero

Cô công chúa mặc dù bị ma thuật ruồng bỏ những vẫn dành một tình yêu cho ma thuật này vừa mới từ đâu chui ra thế!? Đây cũng là điểm khởi đầu cho vở kịch hài hước của cô côn

13 1919

Chương 100 - 200 - Chương 122 - Này, lũ chán ngắt kia

"Mấy ngày nay hình như có gì đó thay đổi rồi nhỉ, người anh em"

Đó là Audin, bậc thầy của thứ nghệ thuật ngôn từ ma quỷ ẩn sau nụ cười hiền khô.

Anh ta thường xuyên bảo anh dừng tập luyện hay cứ nghỉ ngơi đi, nhưng nếu anh nghe lời thì y như rằng anh ta sẽ giáng xuống một đòn thê thảm. Không, có lẽ anh ta còn chẳng đối xử với một con chuột như vậy nữa.

Tất nhiên Encrid lại thấy điều này khá là thỏa mãn.

Tham vọng của anh hướng về đâu?

Đó là học hỏi và tiến bộ không ngừng. Thế nên những lời chỉ dạy như vậy luôn được anh hoan nghênh.

Bên cạnh dáng vóc đồ sộ của Audin, người đang di chuyển xuyên màn sương sớm, Encrid từ từ đứng lên ngồi xuống với hai chân dang rộng bằng vai, dồn lực vào cơ đùi.

Audin bất ngờ vươn tay về phía Encrid.

Encrid theo bản năng chặn lại bàn tay đó.

Bộp, bộp

Đó là một kỹ thuật từ môn vật hay võ thuật, được biết đến với tên Võ Thuật Valaf.

Một bàn tay vừa bị chặn lại chuyển động để vặn và nhắm vào cơ thể Encrid. Khi Audin cố gắng tóm lấy vai anh, Encrid đỡ, xoay người và chặn lại bằng vai, rồi một cú đá sượt qua. Khi anh đỡ được cú đó, một bàn tay lớn đột ngột che khuất tầm nhìn, đè xuống anh như muốn nghiền nát. Dính sát như vậy, Audin nói.

"Cậu tiến bộ nhiều đấy"

Đó là điều anh đã nghe ngay cả ở căn cứ hậu phương. Nhờ học được chiến kỹ Eil Karaz từ Finn, kỹ thuật của anh đã được cải thiện, nhưng vẫn không thể bì được với Audin.

Ngay từ đầu, bọn họ đã có chiều cao, cấu trúc xương và mật độ cơ bắp khác nhau. Audin mạnh hơn Encrid rất nhiều, và mặc dù thân hình to lớn, anh ta lại có sự nhanh nhẹn đáng kinh ngạc.

Đến một lúc nào đó, bàn tay Audin luồn vào từ một góc mù và tóm lấy gáy Encrid.

Với việc Audin kéo anh vào bằng sức mạnh, không có cách nào để chống cự.

Người ta nói rằng ngay cả cơ thể cũng có thể là vũ khí trong cận chiến, trong khoảng không giữa vật lộn và võ thuật. Audin thường nói, "Đừng giao chiến nếu vóc dáng khác biệt" Encrid đã từng hỏi làm thế nào để khắc phục sự khác biệt về vóc dáng.

"Bằng những kỹ thuật khác nhau. Vậy, anh phải làm gì?"

Còn gì nữa? Tập luyện chăm chỉ.

Đó là điều anh nghe đi nghe lại sau khi bị vặn vẹo và đập xuống thảm tập. Audin, người đã khống chế Encrid bắt đầu cất lên một cái gì đó giống như thánh ca bằng giọng trầm ấm.

"Chúa phán, 'Hãy bẻ khớp'"

Tầm bậy, Chúa có lẽ sẽ không nói thế đâu.

Tất nhiên đó chỉ là một câu đùa.

Audin không gây thêm áp lực nào nữa, mặc dù anh ta đang giữ chặt gáy và vai Encrid. Dù vậy, chỉ như thế này thôi cũng đủ đau rồi.

'Mình đã nắm bắt theo cảm giác'

Phản ứng của anh đã chậm lại.

Có nhiều lý do cho điều đó. Trong số đó, vết thương có lẽ là một yếu tố. Đau đớn có xu hướng làm chậm phản ứng.

"Cậu sẽ phải chiến đấu nữa nếu ra trận, phải không, Trung đội trưởng?"

Như thể điều đó cần phải nói vậy.

Rõ ràng rồi. Mặc dù cổ tay phải của anh hơi khó chịu, nhưng không phải là hoàn toàn không dùng được. Hơn nữa, lý do anh được gọi đến đây là vì bọn họ mà.

Tất nhiên, nếu một trận chiến bùng nổ, anh sẽ ra tiền tuyến và chiến đấu lần nữa.

"Với cơ thể như thế này thì quá sức rồi, người anh em"

Trong khi vẫn giữ chặt anh, Audin nói.

Vai phải Encrid bị chém, cẳng tay trái bị đâm. Cổ tay phải anh vẫn còn bị nẹp và bầm tím khắp người. Anh đã hết thuốc mỡ của Jaxon từ lâu và chỉ có thể đắp một ít thuốc đắp thảo dược.

Với tần suất anh bị thương, không ngạc nhiên khi thuốc mỡ hết nhanh chóng. Nó cũng chẳng có nhiều để mà dùng mà.

"Cậu định tiếp tục làm thế này bao lâu nữa?"

Anh ta đang định làm gì vậy?

Sau khi khống chế ai đó, họ thường xem xét lại buổi đấu tập. Đã đến lúc thả anh ra và bước vào giai đoạn đó rồi. Nhưng Audin vẫn nắm chặt.

"Trung đội trưởng, anh bạn"

Anh ta gọi anh trong tình trạng đó. Encrid vẫn còn cúi gập người, miễn cưỡng trả lời.

"Gì vậy?"

Màn sương sớm dày đặc đến nỗi không thể nhìn rõ xung quanh. Sương mù dày đặc đến mức bọn họ chỉ có thể nhìn thấy mặt nhau khi cách vài bước chân.

Có một lính gác gần đó, nhưng hắn đã mất hứng thú với những gì đang xảy ra sau một cái liếc nhanh. Nhận ra tình hình, Audin quyết định và hành động.

Có một âm thanh khe khẽ. Encrid nghe thấy một âm thanh mà anh chưa từng nghe thấy trong đời.

Nó không phải là một âm thanh trong tai mà là thứ gì đó dường như xuyên thẳng vào cơ thể anh. Một hơi ấm lan tỏa khắp người, thứ mà anh không ngờ tới khi ở bên bờ sông mù sương vào giờ này trước khi mặt trời mọc, một hơi ấm còn hiếm hơn vào thời điểm này trong ngày. Cảm giác như hơi ấm của mặt trời buổi chiều, kiểu mà anh sẽ cảm thấy khi ngồi thảnh thơi đọc sách, hay hoàn hảo cho một giấc ngủ trưa.

Làm sao để diễn tả được nhỉ?

Bình yên?

Có thứ gì đó đã thấm vào toàn bộ cơ thể anh. Một khoảnh khắc trôi qua, tràn ngập sự bình yên, ấm áp, thoải mái, và một cảm giác ngứa ran nhẹ nhàng tỏa ra từ vết thương. Nó không kéo dài. Cuối cùng, bàn tay mạnh mẽ của Audin buông lỏng cổ Encrid.

Encrid ngước nhìn Audin. Anh ta đã từng được gọi là một thành viên đội sùng đạo. Anh ta có vẻ sùng đạo như bất kỳ linh mục nào. Và đôi khi, các linh mục lại thể hiện những phép lạ hay kỳ tích. Mọi người gọi những phép lạ này là thần lực.

"Cái này…"

"Không, người anh em. Cậu sẽ không nói gì cả. Và cậu sẽ không nói với bất kỳ ai. Tôi thề với Chúa, cậu sẽ làm theo lời tôi nói"

Encrid nhìn vào mắt Audin. Một sắc vàng mờ nhạt tỏa ra trong đồng tử mờ ảo của anh ta. Đối với Encrid, dường như có ánh sáng, một thứ hào quang nào đó hiện diện ở đó.

"Thề đi"

"Được rồi"

Audin không nói gì thêm và quay đi.

"Sương mù bên sông cũng là phước lành của Chúa"

Audin quỳ xuống để bắt đầu buổi cầu nguyện sáng sớm.

Thật đấy à.

Encrid gãi đầu vài cái.

'Anh ta đang nghĩ gì vậy?'

Đôi khi, anh tự hỏi tại sao các thành viên trong đội của mình lại phải làm nhiều đến thế cho anh.

Có phải anh trông thảm hại chỉ qua cái nhìn không?

Có phải nhìn anh vất vả khiến họ cảm thấy thương cảm không?

Anh không biết.

Sự tò mò của anh nhanh chóng tan biến.

Có quan trọng gì đâu?

Không ai biết rằng Audin Plumray có thể sử dụng thần lực. Sử dụng thần lực có thể liên quan đến một số quy tắc hoặc giáo lý tôn giáo. Điều chắc chắn là dựa trên cảm giác của anh, Audin đã phải mạo hiểm.

"Chúa ơi, xin tha thứ cho con"

Nhìn thấy lời cầu nguyện của anh ta bắt đầu như vậy, có vẻ là đúng rồi.

'Anh ta không cần phải làm đến mức này mà'

Tuy nhiên cũng không phải là anh có thể trả lại những gì mình đã nhận.

Encrid tháo băng trên cổ tay. Anh cử động cổ tay phải vài lần. Từ kinh nghiệm bị thương và hồi phục nhiều lần, cổ tay anh sẽ có thể sử dụng được mà không gặp vấn đề gì.

'Trong một hoặc hai ngày nữa'

Những vết thương khác ẩn dưới lớp băng cũng dường như đã lành đáng kể. Cơn đau dai dẳng đã giảm đi đáng kể.

"Cảm ơn"

Anh nói với thành viên trung đội cao lớn đang cầu nguyện, nhưng Audin đang chìm đắm trong lời cầu nguyện không trả lời.

'Chúa ơi'

Giữa mùi đất ẩm ướt, mùi chết chóc thường bao trùm chiến trường hòa quyện. Đối với Audin, thật khó để chỉ đứng nhìn Trung đội trưởng của mình.

'Lạy Chúa, Người luôn hiện hữu'

Anh ta hỏi vị Chúa thầm lặng của mình.

Điều anh ta đã làm có phải là đúng không?

Nếu bị phát hiện đã sử dụng thần lực, một Phán Quan sẽ đến.

Anh ta đã rời khỏi giáo đoàn với nhiều hạn chế. Ngay cả khi không phải là lời thề, anh ta cũng đã đặt ra những hạn chế cho cơ thể mình ở mức độ của một lời thề long trọng. Chịu đựng những hạn chế này để sử dụng một chút thần lực, anh ta cảm thấy một cơn đau nhói ở đầu, như thể có ai đó đang đóng một cái cọc vào đó.

Dù vậy.

'Con không thể đứng nhìn, hỡi Chúa'

Người tự đốt mình bằng ngọn lửa nỗ lực đang được đền đáp. Anh ta không thể để ngọn lửa đó lụi tàn ở đây. Có thể gọi đó là sự ngẫu hứng, nhưng Audin đơn giản là muốn làm điều đó, nên anh ta đã làm. Gặp Encrid, anh ta tin rằng lời của Chúa ở trong mình.

'Vì vậy, con sẽ theo trái tim mình'

Audin kết thúc buổi cầu nguyện.

Ánh nắng ban mai bắt đầu xuyên qua, xua tan màn sương. Mặc dù anh ta đã sử dụng thần lực để chữa lành cơ thể Encrid, không phải tất cả vết thương đều lành ngay lập tức. Làm như vậy sẽ khiến những người nhạy cảm hơn nhận ra thần lực đã được sử dụng, và những hạn chế khiến việc sử dụng nhiều hơn trở nên khó khăn.

Tuy nhiên, Trung đội trưởng trông đã tốt hơn nhiều so với trước.

"Chà"

Encrid thở ra và cử động, có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chúa và con người, phước lành và lời nguyền.

Vấn đề vẫn chưa được giải quyết, nhưng ít nhất việc nhìn thấy Trung đội trưởng của mình đã mang lại sự bình yên cho tâm trí anh ta. Mặc dù cau mày do chịu đựng cơn đau, Audin nghĩ rằng anh ta sẽ không hối hận về hành động ngày hôm nay.

Đó là một cảm giác, một trực giác, và một sự chắc chắn.

---o0o---

Sau khi kết thúc buổi luyện tập buổi sáng, đã đến lúc thay băng gạc.

"Mắt To"

Anh gọi Krais.

Tấm màn lều khẽ lay động.

"Có đây không?"

Một dáng người nhỏ nhắn với đôi mắt xanh lục. Một sĩ quan cấp trên với khả năng không hề tương xứng với vóc dáng nhỏ bé của cô. Nói cách khác, một người đã góp phần tạo nên trung đội những kẻ điên rồ hiện tại. Một nữ Tiên đã thành lập một trung đội độc lập và đưa họ ra chiến trường mà không có Encrid.

"Nghe nói cậu bị thương à?"

"Phải"

Ngay khi bước vào, cô nói thẳng với Encrid và ném một thứ gì đó.

Encrid tóm gọn nó giữa không trung. Đó là một hộp gỗ tròn. Một hộp gỗ phẳng có kích thước tương tự như lọ thuốc mỡ nhận được từ Jaxon, với hình khắc chiếc lá trên nắp cho thấy nó được làm bởi một người có kỹ năng đáng kể.

"Đại đội trưởng?"

"Bôi đi. Thuốc tiên vô giá đấy, còn đáng hơn vàng nữa. Coi như quà đính ước cũng được"

Encrid vẫn chưa quen với những câu đùa của Tiên.

Đó là một khoảnh khắc bất ngờ nên anh mang vẻ mặt khó hiểu. Tự nhiên xông vào, ném đồ rồi gọi đó là quà đính ước.

"Cái biểu cảm đó hay đấy. Ta thích"

Đại đội trưởng nói xong rồi bỏ đi. Cô ta thật sự chỉ đến để đưa thuốc mỡ thôi sao?

"Tôi thực sự tò mò đấy, Trung đội trưởng. Bí mật của anh là gì vậy?"

Krais hỏi trong khi quan sát từ bên cạnh. Encrid cũng bối rối không kém, đáp lại.

"Tôi cũng đang tự hỏi đây này"

'Sao tự nhiên cô ta lại đến rồi ném thuốc mỡ cho mình nhỉ?'

Như lời Đại đội trưởng nói, Tiên rất giỏi trong việc điều chế thuốc men như vậy. Trong vụ ám sát ở bệnh xá, có vẻ như Đại đội trưởng cũng có kiến thức sâu rộng về dược lý, dựa vào cách cô ấy nhận diện được chất độc.

"Trông có vẻ sẽ tốt hơn của tôi đấy. Những lúc như này, ma thuật khá là hữu ích"

Jaxon nói từ phía sau, thản nhiên lau chùi và bảo dưỡng thiết bị của mình mà không thèm quay đầu lại.

Mặc dù trông có vẻ thờ ơ nhưng thực ra anh ta đang rất chú ý đến mọi thứ xung quanh. Đó là lý do tại sao anh ta là người nhạy bén nhất với tình hình chiến trường và không khí xung quanh.

"Đó không phải lý do."

Encrid lắc đầu.

Chính cái việc cô ta nói đùa về nó đã cho thấy đó không phải lý do. Rem bắt đầu cười khúc khích bên cạnh anh.

"Cứ đẻ ba đứa con đại đi cho rồi"

Cái thằng khùng này.

"Trung đội trưởng, hay là anh bỏ quân ngũ rồi mở tiệm salon quý's tộc's với tôi đi?"

Krais chen vào, còn đi xa hơn một bước. Cậu ta đùa rằng những tài năng như vậy rất hiếm và nên trau dồi tài năng ma thuật bẩm sinh thay vì kỹ năng kiếm thuật mới nở rộ.

Mặc dù không có gì tốt hơn để làm, Encrid không hề có ý định dành cả ngày để chiều theo ý muốn của những quý bà nên anh lên tiếng, bảo bọn họ im miệng và giúp anh tháo băng.

Ragna, người đã quan sát tình hình chặt chẽ, lên tiếng.

"Vậy, chúng ta có thể đấu tập không?"

Gần đây, Ragna dường như còn háo hức hơn cả Encrid.

"Đồ lười biếng óc lợn, mày nghĩ chỉ bôi thuốc mỡ là vết thương của cậu ta sẽ lành sao?" Rem mắng.

"Hừm"

Ragna không đáp lại, chỉ tỏ vẻ thất vọng.

Ừ, có lẽ nó sẽ không lành chỉ với một ít thuốc mỡ đâu.

Thuốc mỡ không phải là vấn đề, anh vừa trải qua một phép màu mà ngay cả những quý tộc cấp cao cũng hiếm khi được chứng kiến.

Krais tháo băng, và Encrid quay vai để giấu vết thương khi tự mình bôi thuốc mỡ.

"Tôi bôi cho anh nhé" Krais đề nghị, nhưng Encrid lắc đầu.

"Thôi khỏi, cảm ơn"

"Chẹp, quà của người yêu nên không cho à?"

Thịch.

Encrid đang ngồi trên giường, duỗi một chân đá vào đùi Krais rồi cẩn thận bôi thuốc mỡ lên vai. Anh lặp lại quy trình trên cẳng tay trái, cảm thấy một cảm giác mát lạnh lan tỏa từ vùng vết thương.

'Chắc là thuốc tốt'

Hiệu ứng làm mát mạnh hơn thuốc mỡ Jaxon đã đưa cho anh. Encrid quấn lại băng.

Bây giờ, anh cảm thấy có thể cử động khá tốt. Cảm thấy khỏe hơn, anh tự hỏi liệu có nên vung kiếm vài lần không. Dường như không có bất kỳ trận chiến nào sắp xảy ra. Bọn họ chỉ đang nhìn chằm chằm vào nhau trong thế đối đầu. Nếu mọi chuyện diễn biến xấu, một trận chiến có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

"Dù sao thì mấy ngườ cũng chán lắm rồi, nếu có đánh nhau thì cứ đánh cho nát đầu ra đi"

Rem đã phàn nàn rằng gần đây không có trận chiến quy mô lớn nào khiến anh ta thất vọng.

Có nên vung kiếm không nhỉ?

Hay là vẫn nên nghỉ ngơi? anh đang tranh luận thì nghe thấy một tiếng kèn dài vang lên từ bên ngoài.

Ở Naurillia, việc thổi kèn trumpet trên chiến trường để báo động binh lính là truyền thống, trái ngược với còi để phục kích.

"Quân địch đang đến! Toàn quân tập hợp! Tập hợp theo đơn vị!"

Tiếng của một người đưa tin vang vọng từ bên ngoài lều.

"lũ bợm đó lại quay lại rồi"

Rem bĩu môi lẩm bẩm.

"Cậu có biết không? Mấy tên đó thực sự không phải dạng vừa đâu, Đội trưởng Phù Phép"

"Bỏ cái biệt danh cuối đi được không?"

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Khi anh vội vàng bắt đầu trang bị đồ đạc,

"Ngay cả khi có giao tranh, đừng có nhảy vào. Lo cho cơ thể cậu trước đi"

Rem nói thêm.

"Tôi nghĩ tốt nhất là nên tập trung hồi phục cho đến khi anh sẵn sàng đấu tập lại" Ragna đồng ý.

Audin chỉ mỉm cười. Thật đáng kinh ngạc khi thấy một người có thân hình đồ sộ như anh ta lại mỉm cười theo cách gợi lên từ 'lòng trắc ẩn'.

"Anh định chiến đấu à? Anh chắc điên rồi, ra ngoài trong tình trạng đó"

Jaxon mắng thẳng mặt anh.

Có phải anh đang bị đối xử như một đứa trẻ bị bỏ rơi bên bờ sông không?

Các thành viên trong trung đội sẽ không thực sự đối xử với anh như vậy đâu. Họ chỉ không muốn thấy anh bị thương nữa. Đừng nghĩ đến việc bị thương trước mắt họ. Đó là điều mà anh nghe được.

Dù là Audin, người đã sử dụng thần lực, hay những người khác, tất cả họ đều có cùng một mối quan tâm.

Đây đều là những thành viên trong trung đội của anh.

Nhìn theo cách này, lựa chọn của Tiểu đoàn trưởng khi đặt anh ở đây dường như là khôn ngoan. Rốt cuộc, họ đang hoạt động dưới sự chỉ huy của anh.

'Không chắc đây có được coi là kiểm soát không nhỉ'

Encrid vẫn không cảm thấy tự tin về việc điều khiển các thành viên trong trung đội của mình theo ý muốn. Anh cũng không có ý định làm như vậy.

"Tập hợp, thưa ngài!"

Đó là giọng của Andrew từ bên ngoài lều. Anh ta đang làm nhiệm vụ gác cùng với Mac và Enri. Họ cố tình được sắp xếp cùng nhau trong ca trực như một sự cân nhắc từ người lính quản lý các ca luân phiên, có lẽ do những lời đùa quá lố không ngừng của Rem. Không biết phải bị trêu chọc đến mức nào mới có thể sắp xếp như vậy đây.

"Đi thôi" Encrid nói khi anh đứng dậy.

Mặc dù vai anh bị chém, áo giáp da của anh vẫn chắc chắn. Bên ngoài, anh mặc một chiếc gambeson và có kiếm đeo ở hai bên hông. Hừm, anh cảm thấy an toàn hơn một chút rồi.

Đã đến lúc xem kẻ địch đang làm gì.

Anh tự hỏi lần này kẻ địch sẽ làm gì. Liệu bọn chúng lại thách đấu một chọi một với các chiến binh của bọn chúng nữa sao?

Rõ ràng, đối thủ của bọn họ cứ liên tục yêu cầu đấu tay đôi với các chiến binh của mình.

"Ta ngán mấy trận đấu đó rồi. Ta muốn vung rìu phặc phặc phặc vì Trung đội trưởng của ta nhưng chưa có trận chiến thực sự nào cả, phải không?"

Rem đang phàn nàn, mặc dù hắn ta đã tránh các cuộc đấu tay đôi vào đêm hôm trước. Khi họ đến chiến trường,

"Ê, lũ lợn ăn rồi phóng uế kia!"

Tiếng một tên lính địch vang lên.