"Cái gì đang diễn ra vậy?"
Trên một bãi đất đầy sỏi đá, hai đoàn quân khổng lồ đối mặt nhau, bên trái là dòng sông cuộn chảy, bên phải là núi non và rừng rậm bạt ngàn.
Khoảng cách giữa họ vừa vặn trong tầm bắn của cung tên, vài cung thủ của cả hai bên đã lên dây, sẵn sàng tiễn đối phương về với đất mẹ. Không khí đặc quánh sự căng thẳng, đến mức chỉ cần một tiếng thở mạnh cũng đủ khiến mũi giáo xuyên họng, lưỡi kiếm vung lên hay chùy đập nát mũ giáp.
Thế nhưng, mọi chuyện lại bắt đầu theo một cách... thật khó gọi tên.
Phải gọi là một màn "khiêu khích" đi vào lòng đất?
"Này, chúng mày chưa kịp chơi đồ mà đã phải chết rồi sao?"
Ba gã đàn ông từ phe địch hiên ngang bước ra, cào giọng lên trời mà hét. Tiếng nói của họ trong vắt, vang vọng đến kinh ngạc. Những lời lăng mạ thô tục đó dù cách xa hơn ba trăm bước chân vẫn đập vào tai đau điếng, như thể chúng được nói ngay bên tai vậy. Một hành động tưởng chừng vô nghĩa, nhưng...
'Cái này có tác dụng thật ư?'
Quả thật là có!
Tinh thần binh lính vốn đã sa sút thảm hại, nay lại thêm màn sỉ nhục công khai này, quả thực khiến họ không thể chịu đựng thêm nữa.
Nhưng liệu có nên đáp trả bằng những mũi tên, hay một cuộc xung phong liều chết?
Với quân số gần như tương đương, tinh thần thấp như vậy chẳng khác nào tuyên bố thua cuộc trước khi trận chiến bắt đầu. Vậy nên...
'Quan sát và chờ đợi có vẻ là lựa chọn đúng đắn'
Nhưng liệu chỉ ngồi nhìn có giải quyết được vấn đề? Rõ ràng là không.
Có lẽ họ cần một chiến thuật phi thường nào đó, hoặc cử một đội quân tinh nhuệ nhỏ lẻ xông vào gây náo loạn. Ngay cả khi không có giác quan nhạy bén về chiến trường, ai cũng hiểu rằng phải hành động ngay lập tức.
Thế nhưng giữa bầu không khí ngột ngạt ấy, Encrid lại có vẻ ung dung hơn những người khác.
Ít nhất, anh không cảm thấy mình sẽ phải bỏ mạng tại đây.
Chuyện có bị thương nhẹ hay không, hay đồng đội của mình có ở gần hay không, tất cả đều chả là cái đinh gì. Đó chỉ là một bản năng thuần túy. Encrid đã trưởng thành hơn rất nhiều trong khía cạnh này. Nếu là trước đây, anh sẽ điên cuồng tìm cách sống sót, nhưng giờ đây, anh lại bình thản phân tích tình hình.
'Mình có đang quá tự mãn không nhỉ?'
Việc này có vẻ tầm thường. Ít nhất cho đến bây giờ, nó không phải là vấn đề để Encrid phải bận tâm. Nếu anh là người dẫn dắt một đơn v hoặc phải chịu trách nhiệm về mạng sống của cấp dưới thì đây tự nhiên sẽ là một mối lo ngại.
Encrid tự hỏi liệu mình có đúng đắn khi dẫn dắt đội quân điên rồ này hay không. Dù sao thì, tất cả họ đều tự nguyện đi theo anh mà, chả sao.
Vậy nên trước mắt, anh cần giải quyết tình hình hiện tại đã.
"Thư giãn đi, Andrew"
Encrid giơ tay chặn ngực Andrew lại.
"Gì cơ?"
"Việc là tra nam đâu có gì đáng xấu hổ"
Anh nhắc lại điều này như để xoa dịu trái tim đang rỉ máu của Andrew.
Anh nhớ rõ Andrew đã từng thế nào
Họ gặp nhau trong một nhiệm vụ của đội trinh sát, và kẻ thù đã dùng chính những lời lẽ sỉ nhục này để khiêu khích anh ta trước đây. Anh cần làm Andrew bình tĩnh lại để cậu ta không mất đi sự điềm tĩnh của mình.
"...Hình như bọn chúng đang nhạo báng tôi thì phải"
Andrew lầm bầm, đôi mắt cụp xuống.
Đó không phải là sự thật. Đó chỉ là một sự hiểu lầm thôi mà. Encrid trấn an cậu ta.
"Hãy nhẫn nhịn cái đã, thời khắc để giải tỏa cơn giận không còn xa đâu"
"Hah?"
"Tôi thậm chí còn không tức giận nữa, và tôi không nghĩ lời lăng mạ đó nhắm vào tôi"
"Không phải bây giờ, tôi đã nói rồi mà. Cứ giữ bình tĩnh đi, là xử nam không có gì phải ngại ngùng cả"
"Tôi nói thật đấy-"
Encrid an ủi Andrew, người đang giả vờ bình thản. Anh thậm chí còn chủ động vỗ vai và nhẹ nhàng đẩy Andrew lùi lại. Andrew yếu ớt lùi một bước.
"Pffftt"
Bên cạnh, Enri hắng giọng. Mac trông lúng túng. Những thành viên khác của trung đội thì...
"Khặc"
Rem bắt đầu cười khúc khích. Ngay cả Jaxon, người thường không biểu lộ cảm xúc, cũng nở một nụ cười nhạt khi liếc nhìn Andrew.
"Người anh em, không sao đâu. Hãy tìm sự an ủi nơi thần thánh"
Audin thậm chí còn gợi ý Andrew đi tu. Ragna liếc nhìn Andrew và gật đầu.
"Không sao cả. Vẫn còn cơ hội mà"
Cơ hội cho cái gì chứ? Không phải Andrew không làm được, mà là cậu ta chưa làm thôi.
"Sao tất mọi người hôm nay lại bắt nạt tôi vậy hả?"
Andrew thực sự không hề có suy nghĩ nào khác. Cậu ta thậm chí đã quên đi những lời Encrid dùng để khiêu khích mình trong quá khứ.
Nếu bây giờ không được nhắc lại, có lẽ nó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Cậu ta phải rèn luyện kiếm thuật. Cậu ta phải cứu gia đình mình. Mọi thứ khác đều là xa xỉ đối với cậu ta. Andrew là một người chăm chỉ, tận tâm lấp đầy cuộc sống của mình bằng mục đích. Vậy tại sao họ lại trêu chọc cậu ta về điều này chứ?
"Không sao đâu, chú em"
Rem nhẹ nhàng đấm vào vai Andrew. Andrew cảm thấy oan ức, một cơn giận mới oách trào dâng trong lòng.
Đương nhiên, cơn giận này quay ra ngoài. Nếu cậu ta trút giận vào đây, cậu ta sẽ không sống để thấy buổi sáng hôm sau. Bản năng của cậu ta đã chuyển hướng cơn giận.
'Tất cả là do những tên quỷ gớm ghiếc đó'
Những kẻ đã hét lên về "đồ nghề" kia mới là vấn đề. Cậu ta chỉ muốn xé toạc miệng những tên lính địch đó ra!
Cuộc đấu khẩu tiếp tục diễn ra. Vài người từ phe họ cũng đáp lại, nhưng có vẻ như họ đang thua thế. Một trận chiến bằng lời nói, ai mà ngờ được chứ?
Nó có vẻ vô lý, nhưng chiến lược và ý đồ của kẻ địch thì rõ ràng như ban ngày. Họ muốn đè bẹp tinh thần đối phương hoàn toàn. Điều đó quá hiển nhiên, khi chỉ vài lời nói cũng đủ khiến không khí trở nên tồi tệ hơn.
Tuy nhiên, xung quanh Encrid, tâm trạng lại khá nhẹ nhõm. Dù điều đó có vẻ không đáng kể trong bức tranh tổng thể của chiến trường...
"Ưm, khi chúng ta trở về thành phố, tôi có thể giới thiệu cho cậu một tiệm làm salon đỉnh của chóp!"
"Cứ giữ gìn 'lần đầu tiên' của cậu nhé, đừng để mất ở khu đèn đỏ đấy"
"Khônggggggg! Tôi không cầnnn!"
"Lần đầu thì tốt nhất nên ở với một phụ nữ lớn tuổi có kinh nghiệm. Tôi biết một cô dì có thể phù hợp"
Những người lính xung quanh bắt đầu buông những lời trêu chọc.
"Câm miệng đi, tất cả mấy người câm hết đi? Tôi có tức đâu!?"
Andrew trừng mắt nhìn mọi người một cách dữ tợn. Nhờ sự "hi sinh" của cậu ta, tâm trạng xung quanh họ đã nhẹ nhõm hẳn. Cách tốt nhất để đối phó với những lời lăng mạ chính là phớt lờ chúng.
"Anh có tài thật"
Krais hiểu được ý định của Encrid nhận xét.
Đây là lúc cần thay đổi không khí.
Mọi thứ đều bắt đầu từ những bước nhỏ. Krais đang suy nghĩ xem mình sẽ làm gì nếu là chỉ huy. Thông thường, hắn sẽ nhàn rỗi chờ đợi trận chiến kết thúc từ phía sau, nhưng giờ đây hắn đang đứng trên chiến trường.
Đương nhiên, hắn bắt đầu suy nghĩ về cách sống sót, nghĩa là suy nghĩ về những gì cần thiết để giành chiến thắng trong trận chiến. Bước đầu tiên là thay đổi không khí. Encrid đã bắt đầu điều đó.
"Tài năng? Tôi lo lắng thật đấy. Có lệnh không được tiến lên chiến đấu mà"
Rõ ràng đó chỉ là một câu nói đùa. Tất cả những điều này đã được lên kế hoạch ư? Không, không có vẻ là như vậy. Chắc hẳn nó được làm theo bản năng.
'Anh ta quả là một người kỳ lạ'
Đây là một phần trong nét quyến rũ của Encrid. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, anh cũng không bao giờ quên pha trò và không bao giờ chịu đựng một bầu không khí u ám. Khuôn mặt Andrew đỏ bừng vì bị trêu chọc. Nhưng bầu không khí xung quanh đội quân độc lập điên rồ ấy bắt đầu thay đổi.
Vậy thì, bây giờ sao đây? Đánh nhau thôi nào!
Đó là cảm giác, cái thứ không khí bắt đầu lan tỏa. Trung đội này được tạo thành từ những người có tư duy như vậy, nên Rem cảm thấy bứt rứt lên tiếng.
"Nhưng chúng ta sẽ chỉ ngồi nhìn bao lâu nữa?"
Sẽ tốt hơn nếu có một cuộc chiến để giải tỏa căng thẳng. Cả hai đội quân đều căng thẳng nhưng vẫn chưa hành động. Họ giữ dây cung căng chặt, sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào.
Một số người lo lắng hơn không thể ngủ ngon và thậm chí còn buồn nôn. Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Bầu không khí căng thẳng này đã kéo dài nhiều ngày rồi. Rem và những người khác bắt đầu cảm thấy khó chịu.
May mắn thay, ba thành viên mới, Andrew, Mac và Enri đều có tinh thần tốt.
Họ cùng nhau đứng gác. Nhờ bị Rem và các thành viên khác trong trung đội quấy rối mà họ đã trở nên gắn bó hơn. Enri giữ khoảng cách nhưng vẫn hòa nhập khá tốt. Chịu đựng Rem và những người khác không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Nhờ đó, họ không bị cuốn theo cảm giác thất bại tràn lan trong toàn bộ quân đội.
Họ mải mê đối phó với những lời lẽ thô tục và đứng gác, chẳng còn thời gian đâu mà nghĩ ngợi vẩn vơ.
"Muốn nói gì không?"
Krais chợt gợi ý.
Lập trường của quân đội rõ ràng như ban ngày, họ đang chờ đợi đòn tấn công của kẻ địch. Krais đề nghị Encrid tận dụng điều đó. Encrid được toàn bộ thành viên trung đội công nhận, ngay cả Rem, kẻ vốn nổi tiếng chua ngoa cũng phải nể phục. Lời nói và ý tưởng của anh đủ sức khiến kẻ địch phải lung lay.
"Tôi không thực sự có gì để nói cả"
Dù có tài ăn nói đến mấy, nhưng trong bầu không khí ngột ngạt này, anh có thể nói gì đây?
Encrid thành thật. Tuy nhiên, Krais vẫn khăng khăng:
"Chỉ để thay đổi tâm trạng thôi mà"
Sao lại không thử nhỉ? Có vẻ đây không phải là một nhiệm vụ khó khăn. Kẻ địch và đồng minh đang đấu khẩu thay vì đấu kiếm hay giáo mác.
Encrid khẽ di chuyển. Trung đội độc lập không có vị trí cố định. Khi anh bước đi, một lối đi tự nhiên mở ra. Vài người lính quen thuộc hỏi anh đi đâu khi anh lướt qua. Encrid bình thản trả lời những người hỏi:
"Chỉ bồi thêm vài lời thôi mà"
Lúc đó, Encrid không nghĩ nhiều. Kẻ địch đang bận rộn chế giễu họ, gọi họ là vô dụng và chất vấn những gì các thị vệ của nữ hoàng có thể làm được.
Encrid đứng ở tiền tuyến, nơi Vengeance cũng có mặt.
"Về tiền tuyến ngay khi chúng ta trở về từ hậu phương à?"
"Đơn vị của chúng ta đã giữ được sức mạnh tốt nhất"
Có vẻ như họ đã thay thế tất cả cung thủ bằng lính giáo.
Đây là trung đội 3 của đại đội 2, đưa Encrid lên phía trước đại đội 2. Encrid liếc nhìn Vengeance rồi nhìn những tên lính địch ở đằng xa.
Anh dường như đã biết mình phải nói gì. Encrid dũng cảm tiến thêm vài bước. Rem, Ragna và Jaxon cũng tham gia cùng anh.
Họ đã vượt ra ngoài tầm với dễ dàng của cung tên, nhưng Encrid vẫn không hề nao núng. Nếu đây là một trận chiến bằng lời nói, và nếu tinh thần sa sút là một vấn đề, vậy tại sao không thể hiện một chút táo bạo?
"Này, thằng kia, ra đây!"
Anh hét lên, khiêu khích kẻ địch. Anh đang thách thức chúng, ngụ ý rằng họ đã bước tới, vậy kẻ địch sẽ làm gì? Đó là một câu hỏi đầy táo bạo.
Mô hình của những trận chiến này đã được thiết lập. Sau những lời qua tiếng lại, sẽ có một cuộc đấu tay đôi do những người lính cấp thấp hơn thách đấu. Đó là một cách để khẳng định uy quyền thông qua chiến đấu mà không cần đến sự can thiệp của các chỉ huy. Vậy thì tại sao không làm điều tương tự ở đây?
'Mình sẽ làm vậy'
Krais đã cho anh vài lời khuyên, nghe có vẻ hợp lý với Encrid.
"Anh có thể hạ gục năm tên liên tiếp, đúng không? Chừng đó là nhừ khoai rồi"
Kế hoạch rất đơn giản. Nếu Encrid tham gia vào các cuộc đấu tay đôi và áp đảo kẻ thù, nó sẽ thể hiện sự chênh lệch về sức mạnh, ngay cả khi các chỉ huy địch chọn cách can thiệp.
'Áp đảo một cách hoàn toàn nào'
Ý tưởng là thể hiện khoảng cách về kỹ năng bằng cách giết kẻ địch liên tục và buộc các chỉ huy địch phải can thiệp, chỉ để đánh bại chúng luôn. Krais dường như có một kế hoạch, một điều gì đó liên quan đến việc nâng cao tinh thần và đạt được một mục tiêu lớn hơn. Encrid tin tưởng vào trí tuệ và sự tinh ranh của Krais, đó là lý do anh bước ra chiến trường.
Khi anh tiến lên một cách khiêu khích, những người lính đồng minh bắt đầu xì xào.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"À, đó là thủ lĩnh của Trung Đội Điên"
"Encrid ư?"
"Kẻ Phá Phép?"
Đối với những người biết anh, Encrid là một gương mặt quen thuộc, một nhân vật nổi tiếng trong đơn vị. Quan trọng hơn, anh gần đây đã chứng minh kỹ năng của mình, cho thấy anh không phải là người có thể bị đánh giá thấp. Toàn bộ quân đội đồng minh đều cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Ngay cả Vengeanc, khi thấy Encrid bước lên cũng cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra.
Lý do? Không rõ.
Bầu không khí chiến trường như một lưỡi dao sắc bén. Cho đến bây giờ, nó dường như đang chĩa về phía quân đồng minh. Nhưng giờ đây, cảm giác như gió đang đổi chiều. Krais tin rằng kế hoạch của mình sẽ thành công.
'Thôi được, cứ xem thử thế nào'
Anh có một ý tưởng sơ bộ về điều mà chỉ huy quân đồng minh, Chỉ huy Marcus đang chờ đợi. Sau khi nghe những tin đồn về Marcus và đoán được phong cách chiến đấu của ông, anh nghĩ rằng có điều gì đó đang được chuẩn bị. Krais quyết định giúp mọi việc đi đúng hướng. Nếu phỏng đoán của anh sai, họ luôn có thể rút lui một cách lặng lẽ. Dù sao thì tổn thất tiềm tàng là tối thiểu, và lợi ích có thể đạt được thì đáng kể.
Khi Encrid bước lên thay đổi bầu không khí, một tên lính địch, kẻ đã chế giễu họ nãy giờ bước ra.
"Hắn đến rồi, thằng khốn"
Encrid không có bất kỳ lời lẽ lăng mạ nào đặc biệt trong đầu khi anh tiến lại, nhưng anh lướt qua Vengeance. Tại sao Vengeance lại không ưa anh nhỉ? Kết luận thật đơn giản: khuôn mặt của anh ta.
“Thế còn ngươi? Tại sao cái bản mặt của ngươi lại giống con ngạ quỷ bị trời nguyền rủa, vừa ghê tởm, vừa xấu đến mức chỉ cần tồn tại thôi cũng xúc phạm đôi mắt của tất cả mọi người xung quanh vậy, xấu đến mức nhìn thôi cũng muốn móc mắt tự hủy thế? Nhìn mà mắc ói. Kiếm vội cho ta cái nhà vệ sinh coi”
Với một lời nhận xét bâng quơ, lời nói của Encrid nhẹ nhàng vang vọng theo gió. Lời bình luận không đặc biệt sâu sắc. Nhưng ở một khoảng cách mà họ có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của nhau, tên lính địch, kẻ mà Encrid gọi là "đầu quỷ gớm ghiếc" nhìn anh chằm chằm.
"Cái quái gì vậy?"
Sự khó chịu của tên lính địch tăng vọt khi nhìn thấy khuôn mặt của Encrid, đẹp trai đến mức đáng ghét.
"Sao cơ?"
"Mẹ ngươi là một con ngạ quỷ gớm ghiếc tởm lợm xấu đau xấu đớn à?"
Encrid gợi ý, tự hỏi liệu mẹ của tên lính đó có thể thuộc một chủng tộc khác không. Nghĩ rằng đó là một nghi ngờ hợp lý, anh chỉ vào mặt kẻ địch.
"Cái gì, thằng chó đẻ?"
Tên lính địch lập tức bùng nổ trong cơn giận dữ. Đó là một phép màu sinh ra chỉ từ hai câu nói qua lại.
Audin nghe thấy điều này không khỏi kinh ngạc.
'Ngay cả các vị Thần cũng sẽ trừng phạt những lời như vậy'
Rem bật cười phá lên. Những người khác cũng không khác là bao. Mặc dù Mac đã bảo đừng đi, nhưng Andrew vẫn lẽo đẽo theo sau, và giờ mặt cậu ta tươi rói một nụ cười.
Ừ, với khuôn mặt như thế, cậu ta còn có thể nói gì nữa chứ?
Vẻ ngoài của hắn ta khác thường một cách hoang dã. Với cái mũi hếch đến mức dường như có thể hứng được giọt mưa và đôi mắt nhỏ đến nỗi khó mà nhìn thấy màu sắc nếu không nhìn kỹ. Khuôn mặt hắn đầy tì vết. Việc hắn có thể bị nhầm là quỷ gớm ghiếc cũng dễ hiểu thôi.
"Ha ha ha!"
Andrew cười phá lên.
"Để xem tay ngươi có sắc bén như lưỡi ngươi không"
Tên lính địch đã dính bả. Điều bắt đầu bằng lời nói giờ đây sắp leo thang thành một cuộc đối đầu của giáo, kiếm và máu.
cho những ai quên thì ở arc trinh sát thì Encrid có bảo Andrew là "cu chưa mông lọc" và anh main thi vẫn nghĩ Andrew vẫn cay chuyện đó đúng là vua chơi đồ:)) tinh thông cao cường cái mẹ gì cũng biết vậy gu khứa này là lái máy bay