trans: mình đọc thấy cũng có vài bộ truyện có khung thoại là『』 và 「」nhìn cũng khá gọn và đẹp mắt nên mình dùng thử cho chương này
『』 là cho suy nghĩ và 「」 là cho lời nói nhé
---o0o---
『Chắc Nữ Thần May Mắn đã nguyền rủa mình rồi』
Encrid ngước nhìn trời, thầm nghĩ.
Vầng trăng xanh ngắt choán trọn tầm mắt. Vẫn còn trước rạng đông và vì đã thức giấc sớm, anh vẫn có thể thấy vầng trăng mà anh đã thấy trước khi chìm vào giấc ngủ.
Nó quả thực rất sáng.
『Nghĩ lại thì… chẳng phải đúng là vậy sao?』
Trong những giấc mơ, có một người lái đò và một bức tường, nhưng dù có làm cách nào đi nữa, anh vẫn cứ chết theo những cách không thể lãng xẹt hơn.
Lần này cũng chẳng khác là bao.
Anh đã cố gắng khai thác một lỗ hổng trong đội hình địch không biết bao nhiêu lần, nhưng may mắn dường như chưa một lần mỉm cười.
Anh nhắm vào một điểm yếu, vung kiếm vào chân một tên lính giáo rồi lao vào chỉ để một mảng đất đá từ trên trần bỗng dưng đổ ụp xuống đầu.
Tại sao một phần trần nhà lại phải sập xuống đúng vào khoảnh khắc đó?
Và tại sao bụi đất rơi xuống lại phải bay thẳng vào mắt anh?
Sau đó cũng y hệt.
Anh chạy dọc tường thành nhắm vào một pháp sư, nhưng một phần của bức tường vốn vẫn vững chãi cho đến lúc đó đột nhiên vỡ vụn, cuốn phăng đi điểm tựa dưới chân anh.
Những tai ương tương tự cứ nối tiếp nhau.
Có lần, anh phát hiện ra trái tim của một gã người sói lại nằm ở bên ngực phải, hẳn là do đột biến gen di truyền từ đời ông cố nội nào đó.
Trong lúc tranh thủ thở dốc giữa trận chiến, anh dựa lưng vào một cái cây để rồi nhận ra nó đã mục ruỗng và không thể chống đỡ nổi cơ thể, khiến anh mất thăng bằng.
Chuỗi ngày đen đủi như vậy không phải chỉ xảy ra một hai lần.
Ngẫm lại, ngay từ lúc sinh ra đã chẳng có lấy một chút thiên phú, đó chẳng phải cũng là một loại vận rủi hay sao?
『Nữ thần may mắn đang đùa giỡn với mình ư?』
Anh muốn hỏi như thế, dẫu biết rằng sẽ chẳng có lời hồi đáp nào.
Đó không phải là một câu hỏi mong chờ lời đáp. Nó chỉ đơn giản là một nghi thức, đánh dấu sự khởi đầu của một ngày mới.
Hôm nay bắt đầu bằng việc chào hỏi vị nữ thần.
Anh đứng dậy và bắt đầu luyện tập với Kỹ thuật Cách Ly.
Anh di chuyển trong tư thế khom người, một chân khuỵu xuống, đầu gối của chân còn lại gần như chạm đất.
Khi anh đang tập trung vào bài tập của mình, những người khác bắt đầu thức giấc và di chuyển.
Encrid gọi một trong những trinh sát lại và hỏi:
「Cậu làm được thứ giống thế này không? Tôi cần một cái túi nhỏ để làm quỹ khẩn cấp」
Anh giải thích đó là một chiếc túi vải anh muốn giấu bên trong tay áo. Sẽ còn tốt hơn nữa nếu nó có thể được cố định tại chỗ. Vì họ thậm chí còn tự làm giăm bông trong thời gian rảnh, họ có đủ loại dụng cụ và chẳng cần phải đi thu thập vật liệu.
「Được thôi, nhanh ấy mà. Nhưng chẳng phải anh sắp phải đi rồi sao?」
「Còn gì tuyệt hơn nếu cậu có thể làm nó trước lúc đó」 Encrid nói.
Người trinh sát chớp mắt rồi gật đầu.
「Ok, tôi làm cho. Này, đổi ca cho tôi nhé?」
Người trinh sát khá hào phóng.
Encrid vỗ vai tỏ ý cảm ơn.
Sau khi kết thúc bài tập của mình, Finn tiến lại gần.
「Sáng sớm đã chiêu đãi bọn này một màn ra trò nhỉ?」
Cô đang ám chỉ việc Encrid cởi trần luyện kiếm.
「Cô biết dùng nỏ không?」
「Còn phải hỏi à? Đó là huấn luyện cơ bản của một ranger mà」
Encrid đã lường trước câu trả lời và đáp lại. 「Chỉ hỏi vu vơ thôi」
「…Thế thì tôi cũng chịu, chẳng biết đáp lại sao」
「Làm thế nào mà cô có thể khiến bước chân mình im lặng như vậy bằng cách lót thứ gì đó dưới giày?」 Encrid hỏi.
「Ồ, cái này à?」 Finn vừa nói vừa đưa tay trái lên tai ra hiệu.
「Quanh đây có rất nhiều loài thú nhạy cảm. Thế nên tôi lót hai lớp vải ở đế và nhét thêm bông vào trong giày」
Encrid không hỏi vì anh không biết.
「Nghe hay thế. Tôi cũng muốn làm thế với đôi giày của mình」
「Không khó đâu.」
「Torres?」Encrid gọi.
「Cậu muốn tôi làm cùng luôn à?」
「Dù sao thì quanh đây cũng có rất nhiều quái thú mà.」
Finn nói thêm, mặc dù khả năng chạm trán chúng là rất thấp.
Hai thành viên trong đội bắt đầu sửa lại đôi giày.
「Đôi giày này được làm tỉ mỉ thật đấy. Nhìn là biết người làm đã dồn tâm huyết vào nó」
「Thật sao?」
Encrid đáp lại, lòng khấp khởi vui mừng. Đôi giày này là thành quả của một người thợ đóng giày mà họ gặp được nhờ một gã cuồng cơ bắp dưới cống ngầm. Đó là một lời khen mà anh trân trọng.
Chẳng mất bao lâu để lót thêm vài lớp vải vào đế giày và nhét bông vào bên trong.
Buổi tập kết thúc và đôi giày không tiếng động đã sẵn sàng.
「Đây」
Một trong những người trinh sát đưa chiếc túi mà Encrid đã yêu cầu lúc sáng sớm.
Chiếc túi có thể được giấu bên trong tay áo bằng cách luồn vào cổ tay và siết dây lại. Nó được khâu rất tinh xảo, tay nghề còn tốt hơn cả gã đội trưởng nghiện rượu của họ.
Encrid đã biết trước về kỹ năng may vá của người trinh sát này, sau khi đã "thử" qua tất cả mọi người. Tác phẩm của Finn là tệ nhất. Với sự vụng về của cô thì thà không làm còn hơn. Chiếc túi cô nàng làm ra méo mó đến độ nhét một ngón tay vào còn khó, hoàn toàn vô dụng.
「Ha ha, lâu rồi tôi không may vá」
Finn đã cười trừ cho qua chuyện như vậy.
Những ngày tháng ấy quả là một khởi đầu gian nan. Và vào buổi sáng đặc biệt này, Finn, người từng cho Encrid một khởi đầu khó khăn với tài may vá của mình đã đến và vỗ vai anh.
「Đi thôi」
Bữa sáng đã xong, mọi công tác chuẩn bị đã hoàn tất. Họ lại hướng về phía đường hầm.
『Lần thứ bảy mươi chín』
Encrid đếm những ngày lặp lại trong khi rảo bước nhanh. Con đường này anh đã quá quen thuộc sau vô số lần đi qua.
Finn thỉnh thoảng liếc lại phía sau và khi để ý thấy sải bước của Encrid, cô nghiêng đầu tò mò hỏi.
「Anh làm trinh sát lâu năm à?」
「Tôi?」
Torres hỏi, trước khi hướng ánh mắt về phía Encrid.
「Không」
Encrid đáp trong lúc vẫn bước đi.
「Thật sao?」
Torres có vẻ bối rối trước câu hỏi, nhưng Encrid thì biết chính xác tại sao nó được đặt ra. Anh biết Finn sẽ nói gì tiếp theo nếu bị gặng hỏi.
『Dáng đi của anh khác lắm, giống như một ranger thực thụ vậy』
Đó sẽ là câu trả lời.
Anh đã làm gì khác ngoài việc lẽo đẽo theo sau Finn suốt thời gian qua chứ?
Anh quan sát dáng đi của cô, và anh mô phỏng nó. Đó là dáng đi của một ranger, tận dụng lớp vải dưới đế giày để di chuyển trong thinh lặng.
Khi họ tiếp tục bước đi lặng lẽ trên con đường đất thỉnh thoảng được phủ cỏ, Encrid hỏi.
「Nếu kẻ địch đang đợi sẵn ở đường hầm thì sao?」
Đó là một câu hỏi đột ngột, nhưng là một mối lo ngại có cơ sở.
「Chúng ta chiến thôi」 Torres trả lời trước, chân đá một viên sỏi trước mặt. Viên đá trượt đi và nảy lên khỏi một tảng đá phẳng màu vàng nhạt.
Encrid cẩn thận quan sát nơi viên đá rơi xuống, lắng tai nghe ngóng.
「Xác suất thấp thôi, nhưng nếu có thì cứ thế mà chạy」 Finn đáp, dường như đã chuẩn bị sẵn cho câu hỏi này.
「Ra vậy」 Encrid trả lời ngắn gọn.
Khi họ đến một gò đất phủ đầy bụi rậm, Encrid lại hỏi một câu khác.
「Nếu đường lui của chúng ta bị cắt đứt thì sao?」
Torres, người vừa bước lên gò đất, trông có vẻ khó hiểu, tự hỏi tại sao Encrid lại hỏi những câu này.
Nhiệm vụ rất đơn giản: vào trong, kiểm tra tình trạng của ‘cat’ mà đồng minh đã gài vào và nếu có biến, cứ tự do rút lui.
Tại sao Encrid lại phải thận trọng đến mức này khi nhiệm vụ còn chưa bắt đầu?
「Chúng ta đang đảm bảo điều đó sẽ không xảy ra」
Finn trả lời, giọng cô trở nên cứng rắn hơn vì những câu hỏi dồn dập.
「Đường hầm đó cao và rộng bao nhiêu?」
「Hả?」
「Nếu chúng ta bị chặn cả trước lẫn sau, có con đường nào khác không?」
Họ thậm chí còn chưa bước được vài bước lên gò đất, vậy mà những câu hỏi cứ liên tục tuôn ra.
『Gã này bị gì vậy?』 Torres nghiêng đầu khó hiểu, thầm nghĩ. Tại sao Encrid, người nãy giờ chỉ im lặng bước đi giờ lại hỏi dồn dập như thế?
Không thể nào là do anh ta sợ hãi được.
Nếu sợ việc bò qua một đường hầm, anh đã chẳng lao vào giữa một bầy người sói. Anh chắc chắn sẽ không chiến đấu với lũ harpy từ trên trời lao xuống.
「Sao thế? Cảm giác không lành à?」
Torres hỏi.
Gã không tin vào mê tín, nhưng gã tôn trọng trực giác của Encrid, thứ trực giác tương tự như của vài người trong Vệ Binh Biên Cương, những kẻ có khả năng đánh hơi thấy nguy hiểm.
「Không phải thế」
Encrid bình tĩnh đáp.
Họ đằng nào cũng phải vào trong. Nếu anh nói mình có cảm giác chẳng lành, họ có thể sẽ thay đổi kế hoạch.
Finn liếc nhìn Encrid, ánh mắt cô như đang hỏi liệu anh có đang cố tình gây sự với cô không.
「Có chuyện gì muốn nói à?」
「Tôi chỉ đang tự hỏi chúng ta nên làm gì nếu kẻ địch xuất hiện
Finn nghiêng đầu sang một bên rồi lại thẳng lên. Cô cảm thấy bất an dù chẳng hiểu tại sao. Có phải vì gã này cứ liên tục gieo rắc những nghi ngờ không?
「Đường hầm này là tuyến đường chính của bọn buôn lậu, không phải con đường mà ‘cat’ hay phe ta thường sử dụng. Vì vậy hiện tại nó thực sự là một trong những tuyến đường an toàn nhất」 Finn giải thích, cũng là để tự trấn an bản thân về lý do họ chọn con đường này.
Torres gật đầu bên cạnh. Gã chưa đạt đến trình độ của một ranger, nhưng gã đã tham gia đủ mọi loại nhiệm vụ.
『Thế này là đủ an toàn rồi』 gã nghĩ, đồng tình với Finn.
Encrid gật đầu, và họ bước vào đường hầm, đi được vài bước vào bên trong.
「Nếu có một lực lượng vũ trang đang đợi sẵn ở phía trước thì sao? Chúng ta chết chắc à?」
Encrid lại hỏi.
「Chết tiệt」 Finn rủa thầm.
Dù cố tỏ ra bình tĩnh đến đâu, họ vẫn đang tiến vào lãnh thổ của kẻ thù. Tại sao anh ta cứ phải khơi lên những chuyện như vậy?
「Anh không muốn làm à? Nếu không thì biến đi」
Finn gắt lên, sự bực bội của cô đã sôi trào. Nhìn thấy Encrid lắc đầu càng khiến cô thêm cáu kỉnh.
「Không phải thế」
「Anh ta bị cái quái gì vậy?」
Finn lẩm bẩm, trút sự bực dọc của mình sang Torres.
Sự chịu đựng những lời khó nghe cũng chỉ có giới hạn.
Anh ta lúc nào cũng thế này sao?
Không, có gì đó khác lạ.
Torres không có câu trả lời.
「Đi thôi」
Encrid nói, dẫn đầu khi Finn dừng bước vì tức giận.
Ngay khi Finn định nói thêm điều gì đó trong cơn bực tức, cả cô và Torres đều cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Sự chú ý của họ đột nhiên bị hút về phía Encrid mà không hề hay biết.
Tại sao?
Đó là một luồng khí tức nặng nề, một sự hiện diện toát ra từ chính Encrid.
Torres là một binh sĩ tinh nhuệ, và Finn cũng không hề kém cạnh. Cả hai đều cảm nhận được sự mãnh liệt trong khí tức của Encrid.
「Chỉ là…」
Giọng Encrid phá vỡ sự căng thẳng.
「Tôi nói rằng chúng ta nên cẩn thận」
Finn nuốt nước bọt trước những lời nói đĩnh đạc của Encrid.
『Gã này là sao vậy? 』
Vừa nãy còn phiền phức, mà giờ đột nhiên lại có vẻ đáng nể.
Cơn bực tức đang dâng trào trong cô tan biến trong tích tắc, một phép màu.
『Lẽ nào… đây là tình yêu?』
Tất cả mọi người trong đội trinh sát của Finn đều biết cô rất dễ phải lòng người khác. May mắn thay, cô chưa bao giờ để nó ảnh hưởng đến công việc.
Tình yêu là tình yêu.
Đàn ông là đàn ông.
Công việc là công việc.
Finn thừa nhận điều đó. Quả thực cô đã có chút lơ là. Ngay cả khi ‘cat’ bị bắt, nó cũng sẽ không tiết lộ vị trí của họ. Mặc dù tiến vào thành phố là mạo hiểm, cô tự tin rằng họ có thể trốn thoát nếu cần.
Họ đã lên kế hoạch sử dụng một “con đường” mà họ đã để dành cho những tình huống như vậy.
「Cứ làm vậy đi」
Finn đồng ý, thái độ thay đổi nhanh chóng. Cô bắt đầu bước đi một cách thận trọng hơn.
Torres cũng làm theo, dù gã có liếc nhìn Encrid một cách kỳ lạ.
「Tất nhiên rồi, chúng ta cần phải cẩn thận」
Gã nói, rồi bắt đầu bước đi.
『Thế là được rồi』
Encrid cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của họ. Những lời cảnh báo của anh không chỉ là nói suông. Luồng khí tức anh tỏa ra là hoàn toàn có chủ đích.
Họ cần tạo ra một sơ hở để cắt cổ những kẻ địch đang chờ sẵn và sống sót. Mặt khác, họ không được phép tỏ ra yếu đuối.
Đối thủ của họ là những binh sĩ tinh nhuệ được trang bị giáo và khiên, giăng sẵn bẫy, cùng với cung thủ chặn đường lui... tổng cộng hơn bốn mươi tên. Đây không phải là tình huống mà họ có thể mắc bất kỳ sai lầm nào.
Vì vậy, anh đã chắc chắn phải khắc sâu cảm giác cấp bách đó vào tâm trí họ.
Sự cẩn trọng của một người lính bình thường khác với sự cẩn trọng của một ranger.
『Lạ thật』
Encrid thầm nghĩ, cảm nhận sự căng thẳng trong không khí.
Suốt quãng đường đi dưới ánh đuốc, Finn cứ cúi đầu.
Là một ranger với kỹ năng dễ dàng theo dõi cả người dò đường lẫn thợ săn, cô nhận thấy những dấu vết này thật kỳ dị, đúng như những gì cô đã nói.
「Dấu chân lạ lắm」 Finn nhận xét. Đó chính xác là những gì cô đã hào hứng giải thích.
Kẻ địch đã cố gắng xóa dấu vết của chúng. Nhưng không thể nào qua mặt hoàn toàn được đôi mắt của một ranger đang tích cực tìm kiếm manh mối.
Encrid vốn không có kế hoạch đối đầu trực diện ngay từ đầu. Anh đã lặp lại ngày hôm nay bao nhiêu lần rồi? Có những bài học được rút ra từ tất cả những lần lặp lại đó. Một trong số đó là cách tiếp cận trực diện không phải lúc nào cũng cần thiết.
「Tôi có cảm giác không lành về phía sau lưng」 Finn nói, và Encrid nhanh chóng đáp lại bằng câu thoại đã chuẩn bị sẵn.
Diễn xuất của anh không cần phải xuất sắc. Anh đã làm điều này không biết bao nhiêu lần rồi.
Khoảnh khắc này thật quen thuộc, nó đã xảy ra rất nhiều lần trước đây. Anh chỉ cần làm những gì phải làm.
「Cảm giác như chắc chắn có thứ gì đó ở phía trước vậy」 Finn nhận xét.
「Chết tiệt, cô đang nói cái quái gì thế?」 Torres lẩm bẩm trong khi lo lắng nhìn quanh.
Encrid quyết định đây là thời điểm thích hợp để lên tiếng.
「Hãy bảo toàn đường lui của chúng ta trước đã」
Ý của anh là họ nên quay lại và dọn dẹp con đường. Cụ thể là anh định xử lý những cung thủ sẽ chờ sẵn sau lưng họ, nhưng tất nhiên, Finn và Torres không thể biết điều đó.
Finn và Torres hướng sự chú ý về phía Encrid.
「Nếu ai đó chặn đường lui của chúng ta từ phía sau…」
Encrid không cần phải nói hết câu.
「Hiểu rồi, đi thôi」
「Chắc hôm nay là ngày xui xẻo rồi」
Torres và Finn lần lượt lẩm bẩm khi họ quay người lại.