Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Đang ra)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

27 59

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

88 885

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

19 139

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

16 88

Chương 01 - 100 - Chương 100 - Khi may mắn không còn đồng hành (2)

“Anh thật sự cần mang theo thanh trường kiếm đó sao?”

Ngay trước giờ rời khỏi trạm gác và khu cắm trại, Finn lên tiếng. Cô đang nhắc đến vũ khí mà Encrid và Torres mang theo.

“Không được à?”

“Anh đã bao giờ trèo qua tường chưa?”

Dĩ nhiên là chưa. Chuyện như vậy đâu phải ai cũng có cơ hội trải nghiệm. Nó không đơn thuần là một thử thách về thể chất mà còn là chuyện của bản năng và bản lĩnh.

“Để tôi nhắc lại lần nữa, nhẹ nhàng nhất có thể. Mặc bộ áo bông dày đó chưa kịp leo lên tường thì đã kiệt sức rồi.”

Finn nói đúng. Chỉ riêng việc vượt qua dãy núi đá lởm chởm đã đủ vắt kiệt sức người.

Và khi cuối cùng họ cũng đứng trước bức tường kia, Encrid mới thật sự thấm thía lời khuyên ấy.

'Nhẹ nhất có thể'

Đó chính là chìa khóa.

Finn rạp người, ép sát thân thể vào chân tường.

Encrid và Torres cũng hạ thấp dáng, rón rén tiến đến bên cô.

Giữa hai tháp canh, đuốc vẫn cháy bập bùng.

'Thật sự có thể lẻn vào à…?'

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh.

Đám cỏ dưới chân chỉ cao đến mắt cá, hoàn toàn không đủ che chắn.

Không có mây, cũng chẳng có trăng mờ mà ẩn nấp.

Bầu trời trong vắt.

Mặt đất trống trải sáng như ban ngày.

Tim anh đập thình thịch.

Cảm giác như nếu còn đứng đây thêm chút nữa sẽ có một mũi tên nào đó xé gió ghim thẳng vào người.

Nếu không có Trái Tim Quái Thú hỗ trợ, có lẽ chân anh đã run lẩy bẩy rồi.

Phía trước, bóng lưng của Finn vẫn kiên định tiến lên.

Cô gần như không hề do dự, cũng chẳng để lộ một chút lưỡng lự nào trong bước chân.

'Cô ấy có thứ gì để dựa vào sao…?'

Anh không rõ.

Chỉ biết rằng sau một đoạn đường hồi hộp nghẹt thở, cả ba đã đến được chân tường. Nếu chạy, có lẽ khoảng cách này chẳng đáng gì. Nhưng với những cái bóng lượn qua lượn lại trên tháp canh như thế, ai mà dám liều?

“Tuyến đường này… chẳng phải là để tránh tầm nhìn của tháp canh sao?”

Torres thì thầm khi vừa áp sát bức tường có vẻ cũng đang nghĩ như anh.

Finn trả lời. Câu trả lời khiến anh chết lặng.

“Không, nếu bị phát hiện thì tôi tính bỏ chạy luôn”

“…Cái gì?”

“Nhưng bọn họ không phát hiện, thế là đủ rồi. Tôi để ý rồi, vào những đêm trăng sáng thế này, lính canh thường hay lơ là. Nếu là lính bên ta thì khác, chắc chắn không có chuyện đó đâu. Thề luôn.”

Không phải kế hoạch thần thánh gì cả.

Chỉ đơn giản là may mắn.

“Điên thật”

Torres lẩm bẩm.

Encrid cũng cảm thấy y như vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại thì mọi thứ cũng có lý.

'Nếu bị phát hiện thì chạy'

Để đuổi kịp tốc độ của một trinh sát như Finn ít nhất phải có kỵ binh. Nhưng vùng đất này là đất của quái vật.

Chẳng khác gì địa ngục đối với ngựa.

Thử tưởng tượng một con griffin lao đến, mê thịt ngựa như nghiện rượu.

Để khống chế một con cần ít nhất một trung đội lính tinh nhuệ hoặc hiệp sĩ hạng cao.

Dù không chắc nơi này có griffin, nhưng kỵ binh?

'Không. Không có cửa'

Vậy thì rõ ràng rồi, chọn một đêm lính canh lơ là nhất, đường hoàng tiến đến dưới chân tường.

Nếu xui thì làm bia đỡ đạn. Nhưng bắn trúng một cái bóng lờ mờ trong đêm cũng không phải chuyện dễ.

Nó giống như một cú đặt cược, nhưng là đặt cược vào sự chủ quan của đối phương, dưới ánh trăng sáng ngập trời.

“Vậy ra… từ sáng đến giờ cô đã nghĩ đến chuyện leo tường ban đêm rồi?”

Chọn đúng đêm trăng đôi để hành động, chắc chắn là cố ý.

Encrid khẽ lẩm bẩm.

Finn quay đầu lại. Ánh trăng soi rọi nửa bên mặt cô chia đôi thành sáng và tối.

Cô mím môi lại như muốn huýt sáo, rồi cười nói:

“Ồ, nhạy bén đấy. Đêm trăng đôi chúng thường thả lỏng. Anh thấy mấy cái bóng trước trạm gác chưa? Chỉ có hai người là cùng. Lực lượng mỏng như thế đấy”

Encrid gật đầu, liếc nhìn phía trên.

Bốn ngọn tháp canh nhô lên khỏi đỉnh tường.

Mỗi tháp chỉ có hai lính. Không nhiều.

'Nếu trèo lên được, chắc sẽ có một hành lang'

Hành lang phía trên không rộng lắm.

Tường biên giới và tường Cross Guard đều được xây cùng thời.

'Cấu trúc chắc giống nhau'

Anh hình dung trong đầu từng bước phải làm sau khi trèo qua.

Di chuyển có kế hoạch khác hẳn với mò mẫm trong mù mờ.

Và anh không phải người duy nhất nghĩ như vậy.

“Leo được lên xong chắc kiệt sức mất”

Torres cũng thở dài, có vẻ lo về phần tiếp theo.

Finn nhún vai.

“Đã tới đây rồi thì chỉ còn cách làm tới thôi. Tôi tin vào sức bền và tay nắm của mấy người đấy.”

Encrid ngẩng đầu, đo chiều cao bức tường.

Chắc gấp ba, bốn lần chiều cao anh.

“Lối này”

Finn lại lên trước dẫn đường.

Họ tiến đến phần sát mép tường, nơi bóng tối do tháp canh đổ xuống tạo thành một dải đen sâu hút.

Khi họ ép chặt người vào, xung quanh lập tức tối om như đổ mực.

Ở xa xa, đuốc vẫn cháy sáng trên tháp.

Ngay bên cạnh, anh cảm nhận được hơi thở của Torres và Finn.

Một con cú kêu lên trong đêm.

Xa xôi và lạnh lẽo.

Ngoài ánh trăng rải xuống khoảng đất mười bước phía trước, phần còn lại hoàn toàn bị nuốt chửng bởi bóng tối.

Trong cái đen đặc đó, anh nhìn thấy ánh mắt Finn.

Ban ngày chúng có màu nâu nhạt.

Giờ đây, chỉ còn ánh sáng lấp lánh lẩn khuất trong bóng đêm.

“Thành lũy này không canh gác nghiêm như tưởng đâu. Hiếm ai cản chuyện leo tường. Chỉ cần tránh mắt tuần tra là được”

“Cô biết lịch tuần tra à? Hay có người trong?”

“Anh nghĩ bọn tôi có chắc?”

“Lại trông chờ vào vận may hả”

Finn và Torres thì thầm với nhau.

Nhưng với Encrid, kế hoạch này không hẳn chỉ trông chờ vào hên xui.

'Ánh trăng. Sự chủ quan. Leo qua. Ẩn nấp'

Đơn giản vậy thôi.

“Phía bên kia là khu ổ chuột. Chỉ cần trốn kỹ là ổn”

Tuần tra khu đó chắc chắn ít hơn những nơi khác.

Dĩ nhiên rồi. Ai mà thích lội vào chốn bẩn thỉu, vừa hôi thối vừa đầy tiếng van xin?

Ban đêm, nhỡ đâu gặp một gã lang thang điên dại vung dao thì sao?

Nói là không tính toán thì không đúng. Đây là kế hoạch đúc kết từ kinh nghiệm.

“Cô từng làm việc này rồi”

“Anh đúng là nhạy thật”

Leo tường để xâm nhập Cross Guard?

Ai mà nghĩ ra.

Vậy nên, nơi tưởng nguy hiểm nhất lại thành an toàn nhất.

Tất nhiên chẳng có gì dễ dàng.

Vượt núi đá.

Chạm tường.

Và giờ chuẩn bị leo lên.

“Phì”

Finn nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, xoa đều rồi tháo túi da ở thắt lưng.

Bên trong là bột phấn trắng.

Cô rắc lên tay rồi bắt đầu leo.

Tìm khe hở, móc tay, đạp chân, bám tường.

Dù bức tường được xây dựng thẳng đứng, vẫn có vô số khe hở giữa những phiến đá.

Finn móc từng chiếc đinh vào khe, nghiêng theo góc từ trên xuống, cố định chắc chắn. Sau đó, cô buộc dây thừng vào đinh, thả xuống, rồi tiếp tục leo bằng tay không.

“Chúng ta làm được thế không?”

“Tôi á? Giỡi hoài”

Encrid và Torres ngước đầu thì thào, nấp dưới bóng tối nơi chân tường.

Finn với thân hình linh hoạt như sóc rừng, nhanh chóng hoàn thành phần việc của mình, thả dây xuống.

Encrid và Torres bám lấy dây, bắt đầu trèo lên.

Những chiếc đinh hơi kêu cót két, bụi rơi xuống, nhưng không lỏng.

Không ai chỉ dựa vào dây.

Mỗi lần thấy khe đá, họ đều dùng ngón tay, đầu ngón chân để bám vào.

Tay phủ phấn trắng, họ bấu vào tường, kéo dây, dừng lại hít thở, rồi tiếp tục.

Ngẩng đầu nhìn lên, tưởng chừng chỉ cần vài bước là sẽ vượt qua.

'Chết tiệt, thế này thì tiêu mất'

Thứ đang chờ trên đó không dễ như anh nghĩ.

Ngay cả Encrid, người từng được rèn luyện khắc nghiệt trong kỹ thuật Cách Ly, cũng cảm nhận rõ cơ bắp nơi tứ chi căng tức như muốn rách toạc.

Đặc biệt là cẳng tay.

Dù đã quen với việc cầm kiếm mỗi ngày, chuyển động của việc leo tường lại là chuyện hoàn toàn khác.

“Cử động khác thì dùng cơ khác”

Lời của Audin thoáng qua trong đầu anh.

Xét theo hướng đó, leo tường cũng có thể trở thành một cách luyện tập cho kỹ thuật Cách Ly.

Phía trên cao, Finn đã gần như bò như thằn lằn, thoăn thoắt không chút do dự.

Bắt đầu thì sẽ có kết thúc.

Cuối cùng, sau một hồi vật lộn, Encrid cũng đến được bức tường cao gấp ba, thậm chí là bốn lần chiều cao của một người trưởng thành.

Anh cẩn trọng bám tay chân lên từng khối đá rồi từ từ vượt qua bức tường.

Khi bàn chân anh chạm đất, điều đầu tiên anh cảm nhận được là sự vắng lặng.

Không một ai.

Cảm giác và bản năng bảo với anh như vậy khiến anh thấy an tâm phần nào.

“Chăm chỉ thật đấy, trèo lên tận đây vào ban đêm nữa cơ à”

Một giọng nói vang lên, như thể nó đã đợi từ rất lâu rồi.

Là giọng nữ. Trong trẻo. Mềm như gió sớm.

Rồi - tách!

Phù!

Ánh lửa bùng lên như ma thuật, thắp sáng thêm những ngọn đuốc chen giữa ánh trăng mờ.

Chỉ một cái búng tay.

Không rõ cô ta dùng trò ảo thuật gì, nhưng chỉ bằng một động tác, ánh sáng đã ngập tràn.

Như một màn trình diễn trong gánh xiếc.

Nhưng không có thời gian để ngạc nhiên.

'Phù…'

Ánh sáng làm chói mắt.

Encrid đang thở dốc vì đoạn đường vừa qua, nhưng vẫn ngay lập tức vung tay lên phía trước.

Một con dao phóng lao khỏi thắt lưng.

Không phải loại tạo âm thanh, bởi tiếng rít sẽ khiến anh mất lợi thế.

Phập!

Ngay sau đó là một con dao khác rít lên theo sát sau đó.

Thế nhưng-

Bốp!

Âm thanh như dao đâm phải mặt trống ẩm.

Cả hai lưỡi dao đều bị bật lại giữa không trung.

Không hề có tấm khiên nào chắn phía trước.

“Ăn c*t rồi”

Torres cất tiếng đầy thất vọng.

“Tại sao?”

Encrid hỏi mà không quay đầu lại, hai tay đã lại nắm lấy những lưỡi dao mới.

“Cô ta là pháp sư”

Pháp sư?

Ở đây ư?

Ý nghĩ đầu tiên bật lên trong đầu anh.

Và rồi anh mới thấy rõ người đang đứng giữa ánh đuốc.

Một người phụ nữ.

Tóc dài, uốn lượn như sóng nước. Đôi mắt hẹp và sâu giống như mắt rắn.

Dáng người nổi bật dưới ánh trăng.

Cô ta chỉ cách chưa đầy mười bước chân.

Có chưa đến mười lính vây quanh, ai nấy đều đã lên nỏ, sẵn sàng bóp cò.

'Rắc rối thật rồi'

Anh nghĩ.

Ngay lúc pháp sư kia mở miệng-

“Cúi xuống!”

Giọng Finn vang lên.

Encrid lập tức cúi thấp người, áp sát vào bức tường hẹp.

Và rồi-

Vút!

Một âm thanh xuyên tạc không khí vang lên sau lưng.

Một vật nặng vừa lướt sát qua mặt anh, đủ gần để cảm nhận rõ dòng khí bị đẩy lệch trên má.

'Cô ta ném rìu'

Trong khoảnh khắc nhận ra điều đó, anh nhìn ra phía trước-

Và thấy.

Một tấm chắn trong suốt, phản chiếu ánh trăng mờ.

Một rào chắn gần như vô hình.

Choang!

Chiếc rìu xoay tít, đập mạnh vào rào chắn.

Không giống lúc những con dao bị bật lại.

Lần này, lớp chắn bắt đầu rạn nứt.

Lưỡi rìu bị kẹt lại, lơ lửng giữa không trung.

“Nhảy đi!”

Finn lại hét.

Chiếc rìu vừa kẹt lập tức vỡ vụn.

Rắc…

Lưỡi gãy.

Cán rìu gãy nát văng xuống đất.

Loảng xoảng.

Pháp sư kia khẽ nhếch môi, nở một nụ cười mỉa mai.

Giống như đang chế giễu.

“Các người còn trò nào nữa không?” ánh mắt ấy như đang hỏi vậy.

Torres là người đầu tiên nhảy xuống theo lệnh.

Anh ta chộp lấy sợi dây thừng bên ngoài bức tường, dùng nó để giảm tốc khi rơi.

Finn cũng nhảy theo.

Cứ như đang bay.

Nếu kỹ thuật đủ tốt thì có thể tiếp đất mà không gãy chân.

Dù vậy, độ cao tương đương tầng năm một tòa nhà.

Sẩy chân là bỏ mạng.

Nhưng không ai do dự.

Và Encrid-

'Nếu phải thoát thì… ít nhất cũng phải đâm cho cô ta một nhát'

Anh hạ thấp trọng tâm, dồn lực vào đùi.

Một kỹ thuật cũ từng học từ thời còn làm cận vệ, chưa bao giờ thành thạo.

Bịch!

Anh bật khỏi mặt đất.

Chỉ trong tích tắc, khoảng cách bị rút ngắn.

Anh chĩa mũi kiếm thẳng vào cổ cô ta.

Là một thanh kiếm hộ vệ lưỡi rộng.

Nếu một chiếc rìu có thể phá được rào chắn-

'Vậy thì mình cũng có thể'

Cứ thế mà chém.

Áp sát rồi cứa cổ.

Dùng bản năng để né phép.

Anh đã từng đối đầu pháp sư.

Anh tin vào bản thân.

Cung nỏ vẫn còn, nhưng đó là chuyện sau.

Ngay khi rút ngắn khoảng cách-

Anh nhìn thấy đôi mắt của pháp sư.

Mắt rắn, xẻ dọc.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, anh suýt nữa đánh rơi toàn bộ sức lực trong cơ thể.

Thình!

Tim dội mạnh.

Như dã thú gầm lên.

Và anh nghĩ, 'Bắt được rồi'

Nhưng có những lúc tự tin lại là thuốc độc.

“Có những kẻ đánh lừa được bản năng. Pháp sư là một ví dụ điển hình”

Lời của Jaxon lại vang lên.

Thịch!

Một âm thanh nặng nề.

Cùng với cơn đau xuyên thấu.

“Đồ ngốc!”

Finn hét từ trên cao.

“Khụ!”

Tiếng ho của Torres.

Cảm giác cận kề cái chết khiến giác quan bén nhọn hơn bao giờ hết.

Ngày xưa Jaxon từng kể.

Về pháp sư.

Về cách né phép.

Về lần từng giết được một kẻ trong số họ.

Và anh đã không lắng nghe đủ sâu.

Không phải lính nào cũng như nhau.

Không phải hiệp sĩ nào cũng ngang hàng.

Vậy thì pháp sư?

Họ đều khác biệt.

Anh nhìn xuống cánh tay bị xiết chặt bởi một dây leo đầy gai đâm xuyên cổ.

Pháp sư kia khẽ cất lời:

“Ta là Resha Hồng Tường Vi”

Và Encrid khép mắt lại.

Đó là kết thúc của ngày thứ hai.

Khi ngày thứ ba bắt đầu, anh vẫn tập luyện, vẫn múa kiếm như thường lệ.

Sau khi luyện với dao săn của Torres, anh thay thế những hòn đá tập.

Chỉ để ghi nhớ ngày thứ ba.

Và rồi...

“Anh bảo là có thể giả làm đoàn lữ hành để vượt tường lúc bình minh đúng không?”

Anh hỏi về cách thứ ba để vượt qua bức tường.