---o0o---
Việc thuyết phục họ cải trang thành đoàn lữ hành để len lỏi vào Cross Guard lúc rạng sáng hai ngày sau không mấy khó khăn.
“Tôi cảm thấy có gì đó chẳng lành”
Cảm giác ấy hệt như lúc mọi người đề xuất chuyện trèo tường.
Torres thì gật đầu tán đồng, còn Finn lại như chẳng mấy bận tâm.
“Thế thì đêm nay cứ nghỉ lại đây đi”
Căn hầm trú ẩn tạm bợ là nơi họ dừng chân.
Khi nghe tin đó, gã đầu bếp liền cười tươi rói. “Vậy lấy món đó ra ăn tối nhé?”
Đơn vị trinh sát tiền phương do Ranger Finn dẫn đầu đã đóng quân ở khu vực này trung bình mỗi đợt khoảng sáu tháng. Cũng có lần họ phải rút sớm sau một, hai tháng vì biến cố bất ngờ, nhưng lần này, họ đã bám trụ được tám tháng trời. Trong khoảng thời gian ấy, họ làm đủ mọi thứ để thích nghi, như xông khói thịt thú rừng để làm giăm bông hay chế biến món ăn từ bất kỳ thứ gì săn được.
“Có nên khui rượu uống không nhỉ?” Finn hào hứng nói.
Dù là đơn vị nằm sâu trong lòng địch, áp lực còn lớn hơn tiền tuyến, nhưng chẳng rõ vì thần kinh đã chai lì hay bản lĩnh của họ vốn đã vững vàng mà không khí ở đây lúc nào cũng thong dong đến kỳ lạ.
‘Có khi thường ngày họ sống căng thẳng hơn chỉ để đổi lấy sự bình thản vào những thời khắc như thế này’
Khu vực ăn uống được thiết lập kín đáo để tránh lộ khói, và việc tuần tra được thực hiện liên tục theo vòng tròn rộng với hai người luôn cảnh giới ở rìa ngoài cùng. Nhìn cảnh tượng ấy, anh chợt nhớ đến một câu nói từng được nghe qua:
“Lúc nào cũng cứ thẳng thì dễ gãy lắm. Cần biết cách cong mềm một chút”
Nhưng ai đã nói ra câu đó nhỉ? Không phải huấn luyện viên.
Là một paladin, một giáo sĩ hành hương ngang qua vùng này. Vì không có thời gian huấn luyện bài bản, ông ta chỉ truyền lại vài chỉ dẫn gọn lỏn nhưng sâu sắc đến lạ thường. Với dáng vẻ cười ha hả, vuốt chòm râu rậm, nhìn chẳng khác gì lũ cướp đường, nhưng ai cũng biết ông ta là một người được kính trọng và cũng là chiến binh đáng gờm.
“Mềm dẻo không có nghĩa là yếu đuối. Nếu tâm ngươi vững thì chẳng dễ gì mà gãy được đâu. Muốn nói cho dễ hiểu hả? Ngưng cứng đầu lại đi”
Họ bảo mỗi lần ông ta vung kiếm, nghe như đang gào lên giận dữ. Có lẽ vì vậy mà…
Cheng.
Anh cử động theo bản năng.
“Ủa, đang bàn chuyện khui rượu mà ảnh làm trò gì vậy?” Finn lẩm bẩm, vừa nhận lấy bình rượu lén giấu từ tay một đồng đội khác.
Encrid đã đứng dậy từ lúc nào, rút kiếm và vung thử một nhát.
Không phải để luyện tập, cũng chẳng liên quan gì đến chuyện hôm nay.
Chỉ đơn giản là một nhát kiếm vì tò mò.
Paladin ấy từng bảo: “Mỗi lần vung kiếm là cứ như tuyệt vọng, như thể đang gào lên rằng mình không được phép gãy”
“Muốn kiếm chuyển động trơn tru thì phải biết thả lỏng cơ bắp.”
Gương mặt của gã đồng đội trong đơn vị bỗng trùng khớp với nụ cười của vị paladin ấy.
Hàng trăm lần đấu tập.
Rem khi ấy thế nào?
Cơ bắp hắn dẻo như dây cung, vung rìu tự do, thoải mái.
Không phải vì tin rằng mình sẽ thắng.
Không phải vì tự tin vô cớ.
‘Mà là dùng đúng lực khi cần thiết’
Ragna cũng vậy.
Động tác trông lười nhác mà kỹ năng lại sắc bén đến nực cười.
Jaxon, Audin…
Jaxon nhìn lúc nào cũng nghiêm, nhưng tay chân lại đầy thư thái.
Còn Audin thì chuyên vặn xoắn cánh tay anh như trò tiêu khiển, nhưng cũng chẳng quên chỉ dạy.
Còn bản thân anh thì sao?
‘Bả vai’
Không đúng.
Cả người lúc nào cũng căng như dây đàn.
Dù là liên kết một động tác đơn giản, anh vẫn gồng toàn thân.
Vì anh luôn nghĩ rằng: không dốc toàn lực thì không đáng.
Vì anh không cho phép bản thân giữ lại một phần sức lực nào.
Cho nên bả vai lúc nào cũng nặng trĩu.
Anh vung kiếm trong không trung.
Một nhát chém nhẹ tênh, không có chút lực nào.
‘Đây là… buông lỏng’
Buông lỏng không phải là yếu đi.
Buông lỏng là để kiếm tự chảy theo cơ thể.
Lúc này, phương pháp bắt đầu hiện rõ trong đầu anh như con đường có bảng chỉ dẫn.
Biết không có nghĩa là làm được.
Anh hiểu điều đó hơn ai hết.
Anh luôn biết rõ giới hạn của chính mình.
Nhưng chỉ cần hiểu được rằng: cần thả lỏng bả vai.
Thế thôi mà tim anh đã đập rộn ràng.
Niềm vui ấy như trào ra từng mạch máu, như nắng ấm giữa ngày đông.
Với Encrid, kiếm là sinh mệnh.
Là bạn đồng hành của anh, là minh chứng cho khát vọng.
Và trong niềm vui, anh chợt hỏi mình:
‘Chẳng lẽ chỉ tuyệt vọng mới là câu trả lời?’
Anh đã sống từng ngày như không được phép lãng phí, đã từng trăm lần vững lòng mà gồng mình đi tiếp.
Bởi vì gồng lên thì dễ.
Vì chịu đựng đã trở thành thói quen.
Nhưng… không phải lúc nào cũng phải như vậy
Anh vung kiếm xuống một lần nữa.
Shiing.
Âm thanh phát ra không còn giống trước nữa.
Và trong khoảnh khắc ấy, anh mỉm cười.
Cú chém ban nãy…
Đem đến một cảm giác thân quen.
Giống như… lần đó, trên cánh đồng cỏ cao cùng Andrew và Enri.
Cái nhát kiếm không hề có cảm giác trong tay.
Cái nhát mà người ta bảo: thiên tài thì mới có thể chém được như thế.
Dù anh đã cố gắng lặp lại suốt bao năm...
Dù đã thử đủ mọi cách…
Vậy mà hôm nay, nó lại tự nhiên xuất hiện.
‘Đang xảy ra thật sao?’
Anh thấy vui đến mức không biết làm sao để nói nên lời.
“Cú đó vừa rồi… khác thật đấy” Finn nói, mắt không rời khỏi anh.
“Đúng vậy, có gì đó lạ lắm” Torres ngồi bên cạnh cũng phải gật gù.
Finn tiếp lời:
“Nhưng anh ta ổn chứ? Cười một mình hoài, nhìn cứ như…”
“Đừng hỏi tôi. Tôi mới gặp vài lần nhưng nghe nói ở đại đội cậu ta nổi tiếng lắm… kiểu ‘vua tâm thần’”
Encrid chẳng bận tâm đến những lời bàn tán ấy.
Anh chỉ muốn vung kiếm thêm lần nữa.
Và khi làm vậy, anh nghĩ:
‘Ngay cả khi tuyệt vọng…’
Nếu không còn căng cứng nơi bả vai thì liệu tuyệt vọng có còn là thứ duy nhất giữ mình đứng vững?
Không phải lúc nào cũng cần phải gào thét để sống tiếp.
Không cần thiết phải cố sống như thế mỗi ngày.
Điều quan trọng hơn là bước chân tiến về phía trước.
Là tâm thế.
Và là tất cả những gì mình tích lũy được trên con đường ấy.
Anh đã học được điều ấy.
Một thứ gọi là khai sáng.
Một tri thức mới, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.
Finn ngửa cổ uống thêm một ngụm, rồi nói:
“Với gương mặt như vậy, cười kiểu đó lại thấy hợp ghê. Người khác thì nhìn như điên, chứ anh ta thì lại giống như đang bay vậy”
“Ủa, còn tôi?” Torres ngớ người chen vào.
Không ai trả lời.
Vài người phá lên cười rồi vỗ vai hắn.
Dù chỉ quen nhau vài ngày, họ đã trở nên thân thiết đến lạ.
Trong khi Encrid vẫn vung kiếm liên hồi, Finn, Torres và vài người khác nhâm nhi ít rượu còn lại.
Không nhiều, chỉ là loại rượu trái cây rẻ tiền dễ tìm ở thành phố.
Họ ngồi ăn cùng vài lát thịt xông khói trong khu ăn uống dựng tạm giữa rừng.
“Ai đó nên mở quán ăn đi ha?”
Một người buông lời nửa đùa nửa thật, dành cho anh lính mơ làm đầu bếp.
Encrid chẳng uống giọt nào.
Anh cũng không định uống hôm nay.
Nhưng có muốn thì cũng chẳng còn gì.
Lúc anh đang rửa mặt và vung kiếm, họ đã uống sạch cả rồi.
“Gì đây? Bộ tưởng mặt vậy là uống được hả?” Torres càu nhàu chẳng vì lý do gì.
Dù không phải khoảnh khắc của tiếng cười hay lời đùa cợt, nhưng ít ra cũng là lúc để buông lỏng một chút.
Tất nhiên, vẫn có người giữ cảnh giác như bản năng.
Finn là một trong số đó. Cô chỉ nhấp môi chứ không uống thật.
Cô còn nhiệm vụ phải gánh trên vai.
Ngày trôi qua như thế.
Và đêm lại trở về với căn hầm ấy.
Dù gọi là “hang thỏ”, dù tính đến chuyện leo tường thì không ai nên còn ở đây đêm nay.
Khi Finn rời đi, lẽ ra doanh trại phải được dọn sạch.
Tất cả kế hoạch đã thay đổi kể từ khi họ chọn giả làm lữ hành.
Một đêm đáng lẽ không tồn tại… bỗng thành thật.
Hai vầng trăng treo cao đổ xuống thứ ánh sáng xanh mờ ảo.
Trước khi bước vào hầm, Encrid ngẩng lên nhìn trời.
Một mặt trăng to tròn luôn có mặt và một mặt trăng nhỏ chỉ hiện vào ngày rằm.
“Sáng quá”
Không khí xung quanh trong trẻo đến mức khiến anh phải nheo mắt lại. Nếu cứ thức trắng cả đêm, hôm nay rồi cũng sẽ lại trôi qua như hôm qua mà thôi. Điều đó, anh đã từng trải nghiệm rồi, ngay trong lần chôn mình dưới căn tiệm đóng giày nơi thành thị.
Vậy nên cố gắng chống lại cơn buồn ngủ chỉ là một việc vô ích.
Anh quyết định nhắm mắt lại. Không phải để ngủ, chỉ là để tiết kiệm một chút sức lực cho đôi mắt đang dần mỏi mệt.
Đêm sâu bắt đầu. So với hôm qua, lúc này chính là thời điểm mà bọn anh đã đến trước bức tường thành.
Awooooo!
Tiếng hú vang lên từ khoảng cách rất gần.
Ngay khoảnh khắc đó, Encrid hiểu ra. Vì sao giác quan thứ sáu lại không hoạt động khi anh bị pháp sư sát hại. Vì sao không có lấy một dấu hiệu cảnh báo trước.
“Khi ma pháp được kích hoạt”
Lúc leo tường, anh nhớ rõ có một nữ pháp sư ở bên trên, người có những dây hoa hồng hoặc gai bao quanh.
Chính vì ma pháp mà anh không thể cảm nhận được mối nguy từ trên cao.
Không nghe thấy gì. Không cảm nhận được gì. Chỉ đơn giản là bị tiêu diệt.
Nhưng bây giờ thì khác.
“Dậy mau! Báo động! Báo động khẩn cấp!”
Là tiếng hét thất thanh của một trinh sát đang làm nhiệm vụ gác đêm.
Tiếng hú của sói vang vọng, rồi một âm thanh khác lập tức nối tiếp:
Tạch! Tạch! Tạch!
Tiếng bước chân dồn dập. Và rồi trong ánh trăng xanh thẫm, một con thú lộ ra hình dạng.
---o0o---
Phía Đông lục địa tồn tại một giống loài nửa người nửa thú được gọi là thú nhân. Và thứ đang đứng kia không phải thú nhân. Mà là sản phẩm thất bại của giống loài ấy.
Một sinh vật bị tạo ra sai lệch. Một “đứa con hỏng” của đấng sáng tạo. Thứ mà chỉ biết khát máu và mang trong lòng mối thù khôn nguôi với loài người.
Awooooo!
Tiếng hú vang vọng lại, lần này là của chính con quái vật ấy.
Bàn chân như chống trên các ngón, khớp cổ chân cong quặp ra sau. Toàn thân phủ lớp lông xám dày, và đôi mắt vàng rực sáng lên trong đêm.
Chiếc mõm nhọn chìa ra phía trước, hé lộ hàm răng sắc như dao cạo.
Một con lycanthrope - người sói.
Không thể giao tiếp như các quái vật cấp cao. Và con dẫn đầu lại có một vết sẹo dài cắt ngang mắt trái, để lộ một hốc mắt trắng dã.
Nó đưa ánh mắt vàng duy nhất còn lại quét qua xung quanh rồi há miệng phát ra tiếng gầm:
“Kaaaaah!”
Encrid lập tức hiểu. Đó là lệnh tấn công.
“Chuẩn bị chiến đấu!”
Anh hét lên theo phản xạ.
Đêm nay sẽ kết thúc ra sao?
Một là yên bình như bao đêm vì không ai mạo hiểm làm điều dại dột.
Hai là cơn ác mộng bắt đầu.
Và lần này là lựa chọn thứ hai.
Một, hai, ba… không, phải hơn mười con.
Những cái bóng lướt qua giữa rừng cây thấp thoáng dưới ánh trăng, để lộ ra những đôi mắt vàng lấp lánh.
Người sói, không phải vài cá thể, mà là cả một bầy.
Dù ánh trăng sáng đến đâu, tốc độ của chúng khiến mắt người thường không tài nào theo kịp. Giữa các tán cây, trong khoảng tối không ánh trăng, ánh mắt lấp ló như từng vệt dao sắp vung xuống.
“Khốn kiếp…”
Encrid khựng lại. Có gì đó không ổn. Cảnh giác của anh đâu rồi?
Finn cũng vậy. Một người dạn dày trận mạc như cô ấy tại sao lại không phát hiện ra sớm?
Có pháp sư. Phải có ai đó đang dùng phép.
Một đám người sói không thể tụ tập rồi di chuyển hoàn hảo như vậy nếu chỉ dựa vào bản năng. Có người đang điều khiển.
Anh chưa rõ loại phép thuật nào được dùng, nhưng kết quả đã hiện rõ trước mắt.
“Hơn mười con… không ổn chút nào đâu” Torres lẩm bẩm, hai người đứng tựa lưng vào nhau.
Encrid rút kiếm.
Soạt.
Mọi suy nghĩ dừng lại.
Anh không thể chết trong im lặng.
Không. Không thể nào.
Vẫn như mọi khi, anh sẽ tiếp tục bước về phía ngày mai.
Anh siết chặt chuôi kiếm, sẵn sàng nghênh chiến.
Lycanthrope.
Một quái vật có lõi ma lực nằm sâu trong trái tim.
Một đối thủ vượt xa xác sống, ngạ quỷ.
Để tiêu diệt một con, cần ít nhất một đơn vị huấn luyện bài bản. Ít hơn thì chuẩn bị mất mạng.
Và nếu chúng tạo thành bầy?
Ngay cả trung đội cũng được khuyến cáo không nên giao chiến.
Thế mà hiện tại...
“Chết tiệt. Phải đến hơn hai mươi con rồi”
Con số tăng lên chỉ trong nháy mắt.
Mười người trinh sát. Hơn hai mươi con người sói.
Và có cả pháp sư đứng sau điều khiển.
Vào đêm trăng đôi xuất hiện, người sói trở nên mạnh gấp nhiều lần. Đến lúc này còn tổ chức tấn công đồng loạt?
Làm sao miêu tả nổi tình huống này?
“Chúng ta chết chắc rồi đúng không?”
Torres nói khẽ, chẳng rõ đang đùa hay tuyệt vọng.
Không lối thoát.
Encrid lao vào trận, hạ được ba con, chém rụng tay con thứ tư.
Trong hỗn loạn, anh còn ném được một con dao huýt sáo vào con đầu đàn, tặng cho nó thêm hai vết sẹo.
Trận chiến ác liệt đến mức không tưởng.
Torres cũng ngã xuống sau khi giết được hai con.
Finn giết một con trước khi bị con khác hạ gục.
Những người còn lại đều không thể cầm cự lâu.
Encrid bị thương nặng. Một cánh tay đẫm máu, mềm oặt bên hông. Khi định tung cú chém cuối, chân anh vấp phải một thứ gì đó.
Là đầu của người trinh sát từng mơ làm đầu bếp.
“Rách việc thật”
Biết là chết rồi sẽ hồi sinh, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến lòng anh nhói lên.
“GRÀOOO!!”
Sáu con người sói đồng loạt lao tới.
Không có cửa sống.
Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận trọn vẹn cảm giác bị xé xác và bị ăn sống.
Nỗi đau giày vò đến từng hơi thở.
Mãi cho đến khi bóng tối kéo đến, thiêu rụi cảm giác, anh mới từ từ khép mắt lại.
Và khi mở mắt lần nữa.
Không còn đau đớn.
Trước mắt anh là một con sông đen ngòm, lặng lẽ gợn sóng.
Trên sông có một chiếc thuyền nhỏ. Người lái đò đang đứng đó, chờ đợi...