Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Đang ra)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

27 52

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

88 885

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

19 139

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

16 88

Chương 01 - 100 - Chương 97 - Hắn điên rồi sao?

Họ đến nơi cắm trại đúng lúc màn đêm vừa buông xuống.

Dưới ánh trăng, bóng tối không đến nỗi quá đáng sợ. Lối mòn rải sỏi từ lúc nào đã nhường chỗ cho cánh đồng cỏ non mượt mà. Mặt đất bắt đầu nhú lên những mầm xanh đầu tiên, dấu hiệu rõ rệt của mùa đông sắp trôi qua. Nhưng vào ban đêm, thứ sắc xanh ấy chỉ lặng lẽ ánh lên sắc tím nhàn nhạt dưới ánh trăng.

'Trăng sáng thật'

Encrid ngẩng nhìn vầng trăng đang treo lơ lửng trên đầu, rồi đút viên đá trong tay vào túi quần. Cơ bắp cánh tay phải khẽ giật lên. Cả nhóm đã di chuyển suốt hơn nửa ngày để đến được đây, và suốt quãng đường đó anh vẫn không ngừng luyện tập kỹ thuật "Dao ẩn" của Torres.

Kết quả là, từng bó cơ ở cẳng tay nhức nhối, rát bỏng như vừa bị vắt kiệt.

Encrid nắm rồi lại xòe bàn tay vài lần như thể đang đo đếm mức độ chịu đựng của chính mình. Mai sẽ đỡ hơn. Đó không phải là hy vọng mơ hồ, mà là sự tự tin đến từ kinh nghiệm: một người đã nhiều lần đẩy cơ thể đến giới hạn bằng Kỹ Thuật Cách Ly thì sẽ hiểu rất rõ tốc độ hồi phục của mình.

Thậm chí có khi không cần đến ngày mai, chỉ một giấc ngủ sâu thôi cũng đủ.

“Suốt ngày chơi với đá... Đúng là loại người kỳ quặc thật”

Câu đầu tiên Finn thốt ra khi tới nơi, không nằm ngoài dự đoán của anh. Cô đã liếc nhìn anh mấy lần trong suốt chặng đường, và giờ thì chẳng buồn che giấu nữa.

“Tôi không thể ngồi yên tay được. Thói quen thôi”

Encrid trả lời một cách hững hờ, mắt vẫn đảo quanh khu cắm trại.

Nói là “khu cắm trại” cũng không hoàn toàn chính xác. Không có lửa trại, không có lều. Gọi là ổ chuột có lẽ đúng hơn.

Nhiều hố sâu đã được đào sẵn rải rác khắp nơi. Một thành viên trong nhóm lấy ra một tấm vải to bản, màu đất đến mức nếu không để ý kỹ thì chẳng ai phát hiện ra có cái hố nào ở đó cả.

“Nếu thích thì cứ chọn đại một hố mà chui vào rồi phủ lưới ngụy trang lên. Có da thú giữ ấm thì tốt, nhưng thứ đó hiếm lắm, không ai dám chia đâu”

'Da thú giữ ấm à...'

Trong balo của Encrid có một tấm.

'Hy vọng Esther vẫn ổn'

Con bé đã gào lên không ít lúc anh rời đi. Nó rõ ràng không vui, nhưng anh đâu thể mang nó theo được. Dù có muốn đến mấy cũng buộc phải để lại.

“Trời lạnh đấy, hai người cứ chia nhau một hố. Tân binh thì ở cùng tôi”

Finn nói vậy và chỉ thẳng vào Encrid.

Trong balo anh có da giữ nhiệt, nhưng hố thì nhỏ, hai người chen nhau sẽ chật lắm. Với một cô gái nhỏ như Esther thì có thể được, chứ anh đâu phải hạng người nhỏ con, tuy không to bằng Audin nhưng cũng chẳng phải dạng vừa.

Chật, khó chịu, và là một cô gái. Không khí càng ngột ngạt hơn.

'Ai mà biết thì đảm bảo sẽ lan ra như Doran nắc HLE cháy rừng'

Trong đơn vị này, tin đồn bay còn nhanh hơn cả mũi tên. Cảm giác như lúc nào cũng có ai đó đang nhìn chằm chằm rồi thì thào sau lưng.

Y như rằng, Torres đang trừng mắt nhìn anh.

“Không sao. Tôi có chuẩn bị trước rồi”

Finn thoáng thất vọng.

“Còn tôi thì sao? Ngủ một mình à?”

Torres giơ tay chen vào.

“Chỉ huy dự bị của Vệ Binh Biên Cương mà lại không mang gì à? Cắt cử một binh sĩ cho anh ta đi.”

“Ủa? Mắc gì là tôi?”

“Hố bé quá”

Nghe vậy, Torres liếc nhìn Encrid rồi nhìn lại cơ thể mình. So thế nào thì anh cũng nhỏ người hơn.

“Quái thật...”

Dù sao thì Torres cũng đành chịu bị phân công.

Finn bắt đầu sắp xếp đồ đạc trong cái hố mà cô chọn. Torres thì lò dò lại gần Encrid.

“Sao tự nhiên thấy bực thế nhỉ?”

Hỏi thế ai mà trả lời được?

“Vì mệt?”

“Thật đấy à? Đội trưởng của Tiểu đội Pháp thuật, người từng hạ cả một Đại đội trưởng, mà trả lời vậy sao?”

“Ừ”

“Đồ chết tiệt”

Torres cười nửa miệng rồi quay lưng.

Cái hố không nhỏ như anh nghĩ. Đào chéo xuống lòng đất, lót vải chống ẩm, lại phủ lưới ngụy trang, cảm giác bên trong khá ấm cúng.

Anh bước ra ngoài, lấy tấm da giữ nhiệt, quấn quanh người rồi trở lại. Cũng không đến nỗi tệ.

“Chuẩn bị kỹ ghê. Muốn ăn chút thịt khô không?”

Một trinh sát chìa gói thịt khô ra.

“Không cần. Tôi có mang theo”

Loại thịt khô anh từng ăn lần trước ngon đến mức phải tìm bằng được chỗ bán để mua thêm.

“Công thức bí truyền của mẹ tôi đấy”

Gã lính mỉm cười khiêm tốn. Mẹ gã mở một quán ăn nhỏ sau một quán trọ, món ăn ngon đến bất ngờ.

Đặc sản là thịt nướng tẩm sốt, mùi vị đậm đà không lẫn đi đâu được. Quán nổi tiếng nhờ mấy xiên thịt đó, ai từng ăn đều không quên.

'Lúc quay về, phải mua thêm mới được'

Anh đã nhờ Krais tìm giúp. Nghĩ thế, anh lấy thịt khô trong balo ra bỏ vào miệng.

Vị ngọt cay lan dần khắp đầu lưỡi, thịt mềm và thấm, không thể tin là đồ khô.

Encrid vốn không giỏi nấu nướng. Chính vì thế, mỗi lần được ăn món ngon, anh lại cảm thấy như được khai sáng.

Thứ duy nhất anh làm tử tế được là dùng kiếm.

Từ hồi còn làm lính đánh thuê, anh cũng học qua nhiều thứ, nhưng chưa từng thành thạo cái gì ngoài kiếm. Giấc mơ xưa vẫn chỉ có một: trở thành hiệp sĩ.

Anh nhai thêm vài miếng rồi nằm xuống. Chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ kéo tới.

Trong một vùng đất đầy quái vật và hiểm họa, đêm đầu tiên trôi qua không biến cố.

Lời cảnh báo của Enri vẫn còn văng vẳng trong tâm trí, nhưng anh không chết giữa đêm như từng lo.

Lần này là đêm đầu, nên anh được miễn trực gác.

Trước bình minh, Encrid tự động tỉnh giấc. Anh bước ra ngoài, cởi áo. Không khí lạnh lẽo lập tức quấn lấy cơ thể, đánh thức hoàn toàn cơn buồn ngủ.

Tỉnh táo rồi, cơ thể cũng theo đó chuyển động.

Chỉ mặc mỗi quần, anh bắt đầu Kỹ Thuật Cách Ly. Tay chống đất, đầu gối nâng lên chạm bụng, rồi tiếp đến là hàng loạt bài tập khác.

“...Anh đang làm gì thế?”

Gác cuối đêm, một người lính tựa vào gốc cây hỏi với giọng ngái ngủ.

“Rèn luyện buổi sáng”

“Anh có biết đây là đâu không?”

“Sân huấn luyện của Đội Gác Chéo.”

“Thế mà vẫn tập?”

Trong đội trinh sát này, chẳng ai biết Encrid là ai nên sự ngạc nhiên của họ cũng là điều dễ hiểu.

Khi anh bắt đầu vung kiếm, sau khi đã vắt cạn sức bằng mấy bài thể lực nặng, Finn tỉnh dậy và chăm chú theo dõi. Mấy người còn lại cũng lục tục dậy theo, ngoại trừ Torres.

Tất cả đều nhìn anh như thể đang chứng kiến một hiện tượng kỳ quái.

“Tên này bị điên à?” Finn thì thầm.

Torres quấn trong áo choàng dày thay vì đắp chăn trả lời:

“Thói quen sinh hoạt của hắn đấy"

“Hắn làm vậy mỗi ngày à?”

Finn hỏi, trong đầu thoáng hiện lại hình ảnh cơ thể Encrid. Chỉ mới hôm qua thôi, nhưng cảnh tượng ấy vẫn còn in đậm trong trí nhớ, thân hình rắn rỏi, đôi chân vững chãi, và... thứ nặng ngàn cân ở giữa.

'Cái đó thì không luyện được'

Cô khẽ bật cười trong lòng rồi quay lại với những đường nét cơ thể Encrid.

Cô hiểu vì sao vóc dáng anh lại như vậy.

Sống ở nơi này, ai cũng phải rèn luyện để tồn tại. Nhưng để nổi bật giữa những người đã mạnh sẵn thì cần nhiều hơn thế.

Phải tập gấp đôi giống như anh.

Nhưng biết là một chuyện, làm được lại là chuyện khác.

“Nếu chiều nay có quái vật tấn công, liệu hắn còn đủ sức đánh không?”

Cô thắc mắc, tưởng tượng cảnh anh co quắp vì chuột rút.

“Hôm qua sau khi tập xong, hắn vẫn đấu với tôi hơn chục trận rồi mới đi bộ đến đây đấy.”

Torres nói như muốn nhấn mạnh rằng mình cũng không thua kém.

Nhưng mắt Finn vẫn dõi theo Encrid.

Vì sao?

Vì từng nhát kiếm anh vung ra... như đang thắp sáng cả linh hồn.

“Đúng là tên điên”

Cô nói, nhưng Torres chẳng nghe thấy chút châm chọc nào trong giọng điệu ấy. Chỉ toàn là thán phục và một chút trìu mến.

''Hắn làm gì vậy chứ? 'Torres thầm nghĩ, lòng thoáng rúng động trước sức ảnh hưởng kỳ lạ của người từng là Đội trưởng Mê hoặc này.

Anh ta chỉ tắm, đi bộ, ngủ, tỉnh dậy, rồi tập luyện buổi sáng.

Thế mà đã đủ để chinh phục một chỉ huy cứng đầu nơi vùng đất khắc nghiệt này.

“Không lẽ… anh cũng quyến rũ được cả Đại đội trưởng theo kiểu đó?”

Nhưng nếu chỉ đơn thuần là vẻ ngoài thì lý do ấy nghe thật nông cạn. Hay chính cái dáng vẻ lúc đứng bên bờ sông, cái cách anh lặng lẽ nhìn dòng nước trôi mới là điều đọng lại?

Dù sao, mấy ý nghĩ lửng lơ trong đầu Torres cũng nhanh chóng bị cắt ngang.

Sự tò mò về Encrid chỉ kéo dài trong giây lát.

“Đi thôi, ăn đã”

Mặt trời đã lên, nhưng đơn vị trinh sát của Finn không thể tùy tiện nhóm lửa nơi đây. Tuy nhiên, họ cũng chẳng phải mấy kẻ chỉ biết gặm thịt khô và trái cây khô qua ngày. Cách nửa ngày đường về hướng đông là doanh trại chính của Cross Guard. Còn chỉ cần rẽ sang tây bắc một đoạn ngắn là đến một khu rừng nhỏ, chính là nơi họ thường ăn uống.

“Không ăn gì sao? Nếu may, tụi mình còn có thể bắt được thỏ đó”

Đơn vị có tám người kể cả Finn, không nhiều. Họ sống kiểu của những kẻ săn mồi: ăn từ những gì thiên nhiên ban tặng, tận dụng từng cành củi khô, từng con thú rừng không may đi lạc.

Hai người mới gia nhập, nhưng khẩu phần ăn thì vẫn vậy.

“Trong đó có suối, cậu có thể rửa ráy sơ sơ”

Finn vừa nói vừa liếc sang Encrid.

“Tôi giặt đồ được không?”

Anh hỏi rất đỗi tự nhiên.

Trên lý thuyết, hai người họ đều là chỉ huy trung đội độc lập, tức là ngang cấp. Nhưng trên thực tế, Finn mang danh hiệu Ranger - một danh hiệu vốn được xếp ở giữa Đại đội trưởng và Trung đội trưởng, cũng giống như Torres. Những kẻ có danh xưng đó không thể đánh đồng với binh lính thường được.

“Là lính thì khi có thời gian, việc rửa ráy, ăn uống và chăm sóc bản thân là điều bắt buộc”

Cũng thật lạ khi chỉ có hai người tới viện trợ mà cả hai đều ngang tầm chỉ huy trung đội. Nhưng Finn không đào sâu. Cô là một Ranger - kẻ sinh ra để đi đầu nơi ranh giới sự sống và cái chết, không phải kẻ nhiều lời.

Cả nhóm nhanh chóng đến khu rừng tây bắc, cắm trại bên dòng suối, bắt đầu gom cành khô. Khi ấy, họ bất ngờ đụng độ hai con thú.

Encrid không nhúc nhích.

“Kiiiiiiieeeeeek!”

Là thú biến dị, những con vật đã bị vặn vẹo bởi thứ gì đó không còn thuộc về tự nhiên.

Một con nai, da tróc loang lổ, xám xanh như sắp chết thối. Đôi mắt đen trống rỗng nhìn anh trân trân. Không có tròng đen, không có cảm xúc, chỉ còn sự rỗng tuếch.

Thwip. Thwip. Thwip.

Ba mũi tên lao vút từ phía sau.

Hai mũi ghim thẳng vào trán, một mũi cắm nơi cổ.

Dù là người, thú hay quái vật, một khi đầu đã bị xuyên thủng, kết cục cũng như nhau.

Con thú đổ sụp, chết với tiếng thét cuối cùng. Ba trinh sát bước tới, đá nhẹ xác nó để chắc chắn rồi rút tên. Một người chặc lưỡi.

“Gãy rồi. Mũi tên tốt thế mà cũng không chịu nổi”

Encrid nhìn họ. Anh tự hỏi, nếu phải đối đầu với những người này trong một trận sinh tử không sử dụng cận chiến, liệu anh có thắng?

Có lẽ không dễ dàng gì.

Trong cận chiến, anh không có đối thủ.

Nhưng nếu là một chống nhiều?

Anh không dám khẳng định.

Bọn họ không phải lính thường. Là những kẻ sống sót giữa vùng đất của quái thú.

“Anh có kinh nghiệm săn không?”

Một người lên tiếng.

“Cũng tàm tạm”

Anh từng học qua từ Enri, rồi sau đó là những tháng ngày lang bạt cùng đời lính đánh thuê. Dù không giỏi săn bắn nhưng có thể sống sót thì cũng xem là tài.

Một trinh sát khác từ phía trước trở về, thở hổn hển:

“Chết tiệt… là lũ ngạ quỷ. Có nên chuyển trại không?”

“Bao nhiêu?”

“Đếm được mười, nhưng đằng sau còn nhiều. Em không kịp nhìn”

Ngạ quỷ không phải thứ quá hiếm, nhưng cũng chẳng phổ biến.

Vừa mới nhóm được lửa lại phải nghĩ chuyện dọn đi. Mười con, tốc độ lại nhanh thì là mối họa thật sự.

Nếu không hạ được bằng cung, họ sẽ phải đánh cận chiến, và một cú cào độc là đủ để mất mạng.

“Khỉ thật”

Ngay cả Finn cũng rủa thầm.

Lúc đó, Encrid bước tới.

“Hướng nào?”

Anh hỏi, mắt không rời người trinh sát vừa báo cáo.

Câu hỏi hơi lửng, khiến người kia bối rối.

“Ý anh là hướng của bọn ngạ quỷ…”

Torres chen vào, hiểu rõ ý anh.

Encrid không giỏi cung hay dao găm, nhưng những nhát chém của anh, hắn từng chứng kiến chúng cắt phăng đầu chó mặt người, xé nát đôi cánh harpy.

Finn chau mày.

“Ngạ quỷ ở vùng này không phải loại dễ chơi đâu.”

“Không cần lo”

Torres lên tiếng, đứng bên cạnh Encrid.

“Tôi chỉ cần hỗ trợ từ phía sau thôi đúng không?”

“Giữ chân chúng là được”

Một câu nói bình thản như thể tuyên bố rằng sẽ không để con nào thoát.

“Được”

Finn nhìn sang các trinh sát. Ánh mắt cô nặng trĩu suy nghĩ.

Đối với họ, chiến đấu cũng là chuyện hằng ngày. Nhưng mười con ngja quỷ nhanh nhẹn, có độc không phải là chuyện đùa.

“Ê…”

Finn gọi với theo, nhưng Encrid đã khẽ rùng mình.

'Mùi thối rữa'

Anh nâng cao cảm giác khứu giác, định hướng lũ ngạ quỷ qua mùi và âm thanh.

Liệu đây có thể là cách săn mới?

Không phải lúc để suy nghĩ nữa.

Encrid nhún người, lao đi.

“Này, chờ chút đã!”

Finn, Torres và các trinh sát không thể không chạy theo.

Vì cái cách Encrid hành động luôn khiến người ta muốn chứng kiến điều tiếp theo.

Dù là chết hay sống.

Dù có nên can thiệp hay không.

Họ vẫn muốn thấy, thấy người đã phô diễn thân hình từ sáng sớm sẽ làm gì tiếp theo.

Và đúng như họ nghĩ.

Encrid đã làm được.

Finn đứng chết lặng giữa bãi đất nhuốm máu, hai mắt mở to không chớp lấy một lần

Bởi những gì cô vừa thấy không phải ai cũng có thể làm được.