"Jaxon"
Vừa thức dậy, anh đã đi tìm Jaxon.
“Có chuyện gì sao?”
“Cái Cánh Cổng Giác Quan Thứ Sáu... nó có thể tự động cảm nhận nguy hiểm, đúng không?”
“Chỉ là bước khởi đầu thôi”
Chính vì vậy mà Jaxon mới không ngần ngại mà phát ra sát khí suốt từ trước đến giờ.
Bản năng sinh tồn.
Thứ vốn có ở mọi sinh vật biết hít thở trên cõi đời này.
Nếu như đó là khởi đầu...
‘Thì đây chính là nó’
Cảm giác tê dại như một cái gai nhọn khẽ đâm vào lồng ngực anh.
Có thể gọi là hoài niệm chăng? Dù chỉ một chút thôi, nhưng anh cảm thấy mình đã từng chạm vào cảm giác này ở đâu đó.
Dĩ nhiên, chỉ với một lần thử thì chẳng thể khắc ghi hoàn toàn vào cơ thể được.
Bởi vì anh không có thiên phú.
Không phải là anh buồn vì chuyện đó.
Thiếu tài năng thì đã sao? Than thở cũng chẳng khiến hiện thực đổi thay, vậy nên anh đơn giản là bỏ qua mà sống tiếp.
Anh đứng dậy. Một ngày mới bắt đầu, cũng là lúc anh phải bắt đầu chuyển động.
“Đi thôi”
Với cùng một ủy thác, anh cầm theo cây đuốc rồi bước đến xưởng của người thợ đóng giày.
Lần thứ tư rồi.
Lần này, anh đến còn sớm hơn cả tiếng búa đầu tiên vang lên.
“Cùng nhau phá đường thôi”
“Hả? Cái gì cơ?”
Anh phối hợp cùng người thợ còn đang hoang mang để khoan một lỗ xuyên qua sàn.
Và như thế, sáu nhánh đường hầm lại hiện ra trước mắt anh một lần nữa.
Ngay khoảnh khắc vừa đối diện với lối đi thứ nhất và thứ hai.
Anh lại cảm nhận được cái cảm giác tê dại ấy.
Một cảm giác mà nếu phải gọi tên, thì hẳn nên là “điềm dữ”.
Anh bất giác nở một nụ cười trong khoảnh khắc đó.
‘Chính là chỗ này’
Nơi mà anh không thể khoanh tay đứng nhìn người thợ kia chết được.
Một nơi có cạm bẫy ma pháp, thứ lẽ ra đã bị phong ấn từ lâu nếu không phải vì đây là những lần thử đầu tiên.
Anh không định để mình bị kẹt lại trong cái “hôm nay” này.
Tai nạn ấy, nếu có đủ quyết tâm thì hoàn toàn có thể tránh được.
Tạm thời, anh có thể cưỡng chế sơ tán người thợ cùng cô con gái, sau đó nhờ đến một đội binh điều tra cái hố này.
Tất nhiên, đó chỉ là phương án cuối cùng.
Bởi vì một khi bước vào mà không hiểu gì về cái bẫy ma pháp ấy thì chắc chắn là chết.
Dù không phải anh chết, nhưng anh cũng không thể đứng nhìn.
Nhưng mà, nói rằng “ở đây có ma pháp” rồi đi gọi pháp sư, một đám người đắt đỏ còn hơn vàng thì chắc chắn là không thể.
Một đội trưởng quèn như anh mà đi yêu cầu thì sẽ chẳng ai thèm đến cả. Có khi họ còn cười khẩy mà cho là nói nhảm.
‘Mấy đứa trong đội hay Trung đội trưởng thì có khi tin thật…’
Dù sao thì, kết luận vẫn là:
Chỗ này, là nơi lý tưởng nhất để huấn luyện Cánh Cổng Giác Quan Thứ Sáu.
Ngay khi nhận ra điều đó, một luồng hưng phấn như lửa nóng bùng lên trong lồng ngực anh. Sau bốn lần thử thôi mà anh đã khiến Cánh Cổng ấy nứt ra được rồi.
Chỉ còn việc mở toang nó ra mà thôi.
Và thế là, anh bước vào con đường hầm thứ ba.
Ngay khoảnh khắc ấy, một cơn đau mà anh chưa từng trải qua xé toạc cơ thể từ đỉnh đầu xuống tận gót chân, như một lưỡi dao vô hình rạch dọc anh ra làm hai.
Cơn đau, nỗi thống khổ, tiếng gió rít qua da thịt, cảm giác lành lạnh trườn khắp người, máu tuôn lênh láng trên sàn, và cả cái cảm giác mọi sinh lực đang dần rời bỏ cơ thể...
Không thứ gì trong số đó là thứ anh muốn nếm trải thêm lần nào nữa. Đó là một nỗi tra tấn. Một điều hoàn toàn dễ hiểu.
Ấy vậy mà, chính những dấu vết kinh nghiệm mới mẻ kia lại khiến anh quên bẵng đi cơn đau.
Vậy nên, cái “hôm nay” cứ lặp đi lặp lại ấy cũng chẳng đến nỗi đáng sợ.
Anh chỉ đơn giản là chạy và vật lộn, vì cái ngày mai vẫn chưa đến.
---o0o---
Sáng ngày thứ năm, anh đặt ra một mục tiêu cho bản thân: không cho phép mình an phận trong cái hôm nay này.
‘Mở Cánh Cổng Giác Quan Thứ Sáu, rồi vượt qua cái hang này’
Ai mà nghe được, hẳn sẽ cho rằng anh điên rồi.
Nhưng với anh, đó chỉ là một khoảnh khắc rèn luyện.
Bước về phía trước.
Lớn lên.
Không còn là chuyện cố vùng vẫy để sống sót cho ngày mai nữa.
“Tại sao anh lại cười khi dưới xưởng của tôi là một cái hố vậy?”
Người thợ hỏi khi thấy nụ cười trên mặt anh.
“Tôi có sở thích thám hiểm mấy chỗ chưa biết mà.”
Trả lời đại khái cho xong, anh chuẩn bị xuống thì cánh tay bị nắm lại.
“Tôi có nghe thấy gì đó chuyển động ở dưới đó... nên cẩn thận nhé...”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Còn rất nhiều thứ anh muốn thử nghiệm.
Anh bước xuống, đối diện với lối đi. Giác quan thứ sáu của anh không lập tức phát cảnh báo chết người.
‘Cánh cổng đã hé ra rồi’ anh nghĩ.
Từ giờ, anh định mở hẳn nó ra.
Không còn kiểu ném mạng mình vào bẫy nữa.
Anh đã học được bài học đó. Đây là lần thứ năm của cái “hôm nay” này.
Dù anh không thể kết thúc mọi chuyện ở đây, nhưng anh vẫn sẽ tiếp tục giãy giụa.
Anh sẽ không lãng phí thời khắc này, chỉ vì nghĩ nó có thể lặp lại dễ dàng. Anh hoàn toàn không có ý định đó.
Vậy thì, cần làm gì?
Cả ngày hôm ấy, anh đi qua đi lại trước lối đi ấy, với một tốc độ chậm đến khó hiểu.
Từ lối một đến lối hai, rồi đến lối sáu.
Rồi quay lại từ lối sáu về lối một.
Cứ thế, cho đến khi cả năm cây đuốc cháy hết sạch.
Cho đến lúc mà nếu anh còn tiếp tục, thì cái hôm nay này cũng sẽ kết thúc.
“Cậu đang làm cái quái gì vậy trời?”
Ban đầu là sự hoang mang từ người thợ.
“Dù sao thì... cũng ăn chút gì đi chứ?”
Anh được đưa cho bữa trưa.
“Nhưng mà... sao anh cứ đi qua đi lại như con vịt trên sông thế?”
Sau đó là cô con gái, lên tiếng đầy hiếu kỳ.
“Nè, cái người lính được thuê ấy... sao tự dưng lại kỳ cục vậy?”
“Tôi cũng không biết nữa. Từ sáng đến giờ cứ như vậy hoài à”
Cả thầy thuốc từ tiệm kế bên cũng ghé đầu ra coi.
Từ bên ngoài nhìn vào, hành động của anh giống như một cử chỉ vô nghĩa.
Nhưng suốt cả ngày hôm đó, Encrid chỉ tập trung vào một điều: tìm kiếm điểm bất thường với kỹ năng Tập Trung Tuyệt Đối của mình.
Giác Quan Thứ Sáu, thứ có thể cảm nhận được “điềm xấu” ấy - hoạt động như thế nào?
Theo lời Jaxon, nó vận hành ở tầng bản năng trong khi ta đang nhìn, nghe, ngửi, cảm nhận...
Giác quan ấy sẽ phát hiện nguy hiểm trước cả khi bản thân ta kịp nhận ra.
Và nhiệm vụ của anh là phải tìm ra “cái gì đó sai sai” giữa những thứ vốn dĩ quen thuộc.
Cả ngày trời theo dõi mà vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra.
Và rồi, một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu anh.
‘Nếu tôi không chết, mà để một ngày trôi qua như vậy thì sao nhỉ?’
Một câu hỏi mới toanh.
Sau một ngày dài lặp đi lặp lại trước cái hành lang ấy, anh chẳng thu hoạch được gì.
‘Chiều cao hầm thì cao hơn đầu mình nửa cái đầu’
Phía dưới khá sâu.
Vì anh chưa bước vào nên không biết đường hầm kéo dài bao xa.
Tường và trần dù bị phủ bụi bẩn nhưng nhìn thì có vẻ vững chắc.
Không có cột trụ chống, nhưng không giống như sẽ sập ngay.
Còn gì nữa?
Không khí thì ẩm, nhưng gió vẫn lưu thông.
Ánh đuốc không thể rọi sâu vào bóng tối bên trong.
‘Còn gì nữa nhỉ?’
Mùi thì sao? Có chút tanh nhẹ, nhưng không đến mức khó chịu.
Liệu bên dưới có tồn tại loại quái vật kiểu như undead không?
Một tu sĩ có thể cảm nhận được chỉ từ bầu không khí xung quanh, nhưng Encrid - người chỉ biết sống chết với thanh kiếm lại không có kỹ năng ấy.
Anh tìm, rồi lại tìm.
Quan sát mãi cho đến lúc trong lòng dấy lên một cảm giác “sai”, thì trời đã về khuya từ lúc nào.
---o0o---
“Anh không quay lại à?”
Là tiếng gọi của người thợ đóng giày vọng ra từ lối đi phía sau.
Khi anh quay lại, gương mặt ông ta hiện lên ở đầu con dốc nghiêng dẫn vào trong. Encrid leo lên, đáp lời.
“Không rõ bên trong có gì, nhưng không có dấu hiệu nguy hiểm ngay lập tức. Cứ bịt lối vào lại, đợi đến mai. Tôi sẽ quay lại cùng viện binh”
“Vậy ban đầu gọi viện binh luôn chẳng phải tốt hơn sao? Cần gì phải loanh quanh thế này?”
Một lời trách nhẹ, nhưng hợp lý. Thường thì đúng là nên làm như vậy.
Chỉ có điều nếu gọi viện binh mà ai đó lỡ đặt chân vào hành lang ấy, kích hoạt bẫy nổ... thì mọi thứ sẽ chấm dứt.
Tất cả sẽ chết.
“Tôi còn một việc cần xác minh”
Dáng vẻ cứ như một kẻ chuyên nghiệp rành rẽ mọi thứ, Encrid khẽ gật đầu, tự lừa chính mình bằng một vẻ mặt nghi hoặc, rồi che lại miệng hố và trở về doanh trại.
Trên đầu, vầng trăng tròn đang treo cao. Ánh sáng lặng lẽ rọi xuống vai áo làm bằng da thú.
Thời tiết ban ngày có hơi ấm lên, nhưng đến đêm lại lạnh căm. Anh kéo sát cổ áo, rồi bất giác quay lại nhìn phía sau.
Người thợ đóng giày vẫn chưa phá lớp đất che và chui xuống dưới.
Ông ta là một người đầy tò mò.
‘Nếu thật sự làm vậy, chắc hẳn đã phát nổ rồi’
Một câu hỏi nữa lại hiện lên trong đầu anh. Nếu cứ để đêm trôi qua như thế này, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Đây không phải chuyện có thể xem nhẹ.
Trong cái hôm nay cứ lặp đi lặp lại này, sẽ có lúc anh phải tự tìm ra cách kết thúc nó.
‘Lẽ ra nên thử từ sớm mới phải’
Tất nhiên, từ trước đến nay không phải lúc nào hoàn cảnh cũng cho phép thử nghiệm. Một hôm nay giữa chiến trường, nơi chỉ cần sai một bước là mất mạng. Một hôm nay luôn có kẻ ám sát rình rập.
Sau khi trải qua những ngày như vậy, ngày hôm nay, tuy có phần nhàm chán, nhưng Encrid vẫn giữ sự tỉnh táo.
Anh là người luôn kiên trì, luyện tập không ngừng, lặp đi lặp lại. Dù là ngày nào cũng vậy.
“Không phải anh đi săn quái à? Hay đổi sang giết giày rồi? Được mấy đôi rồi?”
Rem hỏi khi anh bước vào khu nghỉ.
Xem ra, hắn ta đã biết nơi anh đến và nhiệm vụ anh nhận.
Encrid phủi bụi ở sau quần, thản nhiên đáp:
“Giết tầm ba đôi. Một ngày khá là mãn nguyện.”
“…Tốt nhất là khỏi nói gì nữa.”
Rem không muốn gây khẩu chiến, vì hắn biết chắc mình sẽ thua.
Nếu Encrid thật sự muốn, anh ấy có thể vặn vẹo từ ngữ tới mức chẳng ai đỡ nổi.
Sau khi chịu đựng ánh nhìn như muốn giết người của Jaxon trước khi đi ngủ, Encrid nằm xuống. Có hơi nghi hoặc rằng ai đó sẽ giết anh chỉ để lặp lại hôm nay, nhưng cuối cùng không có chuyện gì xảy ra.
Và anh ngủ một giấc yên bình.
---o0o---
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy và nhìn quanh, anh lẩm bẩm.
“Lặp lại rồi”
Hôm nay lại lặp lại. Dù có là thức dậy, hay là chết đi thì vẫn giống nhau.
Và như thế, một ngày nữa lại bắt đầu.
Encrid lại đứng ở ngã ba quen thuộc. Dù lần này không mang theo cái chết, anh vẫn giữ thói quen cũ.
Vẫn nghiêm túc, vẫn nỗ lực.
Bị mắc kẹt trong một ngày là điều tồi tệ nhất với anh.
Làm sao thoát ra?
Không cần người lái đò nói, anh cũng đã hiểu.
‘Phải vượt qua nơi này’
---o0o---
Khi ánh lửa từ đuốc vụt tắt, bóng tối như nuốt trọn mọi thứ.
Xoẹt.
Anh bật đá lửa, đuốc sáng trở lại. Sáu lối rẽ hiện ra trong tầm mắt Encrid.
“Trường hợp như thế này... thường thì sẽ có một lối đúng duy nhất, phải không?”
Cách dễ nhất là lao vào từng lối một để kiểm tra.
Nhưng anh không làm thế. Thay vào đó, Encrid quyết định mài giũa Cánh Cổng Giác Quan Thứ Sáu của mình.
Và nó đã phát huy hiệu quả, dù chỉ là chút ít.
Cảm giác bất an.
Thứ cảm giác chỉ xuất hiện khi bản năng sinh tồn trỗi dậy.
Vào ngày thứ sáu, anh lờ mờ cảm nhận được điều gì đó.
Một ngày lại trôi qua tương tự.
“Rốt cuộc cậu làm gì cả ngày thế?”
Người thợ đóng giày giờ đã bắt đầu hoài nghi, nhưng Encrid đã chuẩn bị lời giải thích từ lần lặp trước.
“Tôi đang kiểm tra bên trong. Có vẻ có bẫy. Có thể là Hội Trộm Cắp đã đào lối đi bí mật.”
Dù Hội Trộm Cắp trong thành không chỉ có một phe, nhưng tên ấy vẫn đủ để khiến người khác cảnh giác.
Đó là câu nói hợp lý nhất anh có thể nghĩ ra trong những lần đi đi về về trước cửa hầm.
Ông ta gật đầu.
“Hiểu rồi”
Trở về khu nghỉ, ánh nhìn sắc như dao của Jaxon lại bám lấy anh.
Cảm giác bị một kẻ như Jaxon “săn” mỗi tối đã trở thành điều quen thuộc.
Dù mồ hôi lạnh túa ra, Encrid vẫn không ngủ.
Nếu hôm nay sẽ lặp lại ngay khi anh ngủ, vậy nếu anh không ngủ thì sao?
Anh muốn thử.
“Meo~.”
Esther khẽ cào nhẹ sau lưng anh, như muốn hỏi tại sao chưa chịu lên giường.
“Ngủ trước đi.”
Encrid vỗ về đầu cô mèo, mắt vẫn nhìn về phía trước.
Anh chờ cho đến khi bình minh lên.
Nhưng rồi, một cái chớp mắt.
Và dòng sông đen lại hiện ra.
'Vô nghĩa'
Người lái đò không đâu thấy bóng, nhưng lời ông ta như vẫn vang vọng trong đầu.
Khi anh mở mắt—
“Lại ngồi đấy à?”
Đầu nặng trĩu, cơ thể mệt mỏi như vừa thức trắng cả đêm. Nhưng... hôm nay vẫn lặp lại.
‘Nếu không chớp mắt thì sao?’
Liệu ngày có tiếp diễn?
Nhưng làm sao con người có thể không chớp mắt?
Ngay cả một hiệp sĩ cũng không thể.
Nên việc lặp lại là không tránh khỏi.
‘Phải chăng, đây chỉ là một thử thách để sống hết mình cho hôm nay?’
Không sao cả.
Vì anh đã biết cách tiến đến ngày mai.
Và như thế, Encrid lại tìm đến tiệm đóng giày.
Ngày càng mệt hơn trước, nhưng chuyện đó chẳng là gì.
Sau những đêm dài chiến đấu và trốn chạy, anh đã học được cách chịu đựng.
Anh lặp đi lặp lại ngày hôm nay.
Không có đau đớn của cái chết, có thể gọi đó là yên bình chăng?
Nhưng Encrid không buông thả.
Anh không thay đổi.
Nên anh tiếp tục lặp lại hôm nay, hôm nay, hôm nay... đến lần thứ bảy mươi tám.
Về đến khu nghỉ, Encrid tránh khỏi sát khí của Jaxon.
Lùi hai bước.
Chỉ khi cảm nhận được sát khí ở mức cực kỳ tinh vi, anh mới làm được thế.
Jaxon lại tung ra sát khí lần nữa. Tập trung vào một điểm. Một vùng chết, chỉ cần ai bước vào là sẽ bị giết không do dự.
Encrid nghiêng người, luồn qua sát khí ấy như nước.
Không thể làm điều đó nếu chưa mở Cánh Cổng Giác Quan Thứ Sáu.
Mà không chỉ là hé mở, mà là mở toang.
“…Cái quái gì đây?”
‘Bản năng sinh tồn hiệu quả đến mức đáng sợ.’
Đó là câu trả lời trong lòng anh.
Còn lời anh nói ra thì khác.
“Đột nhiên nó hoạt động thôi.”
Jaxon tròn mắt. Trong lòng thì không tin nổi, nhưng hắn chẳng thể phủ nhận.
Dù thế nào, kết quả vẫn là sự thật.
Hắn đã từng đau đầu nghĩ đủ cách thúc đẩy tên kia, nhưng giờ chẳng cần nữa.
“Là nhờ cậu đó.”
Lời cảm ơn đơn giản của Encrid khiến Jaxon thấy hài lòng.
Dù sau đó, như mọi khi, hắn vẫn thì thầm:
“Cái tên này rốt cuộc là sao vậy trời…”
Nhưng nói thì thế thôi, hắn vẫn vui.
Bởi Encrid đã vượt qua được cánh cửa ấy.
Một nụ cười thoáng hiện trên môi Jaxon, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Chỉ bấy nhiêu thôi là quá đủ để thấy lòng hắn đang hân hoan đến mức nào.
mấy chap trước mình có dịch là "Đệ Lục Quan Môn" nhưng thôi sửa lại cho nói hợp với bối cảnh