Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Đang ra)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

27 55

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

88 885

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

19 139

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

16 88

Chương 01 - 100 - Chương 86 - Điều gì đổi thay khi ngươi mở cánh cửa?

Cánh Cổng Của Giác Quan Thứ Sáu.

Nó mở ra bằng cách cảm nhận những thứ có thể gây tổn hại cho cơ thể.

Tựa như một chiếc ăng-ten, bắt được chuyển động trong phạm vi nhất định quanh bản thân.

Khi cánh cửa ấy mở ra dựa trên bản năng, mọi sẽ thứ trở nên rõ ràng.

“Nếu mình vận dụng nó theo cách khác thì sao…”

Có lẽ anh sẽ đoán được cả hành động của kẻ đang đứng sau lưng.

Anh hình dung chuyển động của Rem, người ở phía sau. Gã đang ngoáy mũi, bật tay hất văng cái gì đó ra xa rồi rúc mình trong lớp da ấm áp, xoa xoa người như thể cố rũ bỏ cơn buồn ngủ, sau đó mới ngẩng đầu lên. Ánh mắt dừng lại ở tấm lưng của anh.

Nếu phải lý giải cụ thể thì là thế này: anh nghe được âm thanh, đoán ra nguyên nhân, rồi dự đoán hành vi sắp tới của đối phương. Nhưng toàn bộ chuỗi suy luận ấy… xảy ra chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Đó chính là Cánh Cổng Của Giác Quan Thứ Sáu.

Là những gì có thể làm được khi cánh cửa ấy mở ra.

“Nếu có thứ này…”

Thì việc tránh một cú đập từ phía sau sẽ không còn là điều khó khăn nữa.

Đây là lãnh địa của trực giác, của bản năng, một chiều không gian mà con người thường xuyên lãng quên.

Và mãi đến lúc này, anh mới hiểu được cái phương pháp săn mồi đầy bản năng mà Jaxon từng nói đến.

Cánh Cổng Của Giác Quan Thứ Sáu không phải để nhìn, mà là để nén toàn bộ thông tin xung quanh và ghi thẳng vào tâm trí.

Nghĩa là, nếu khéo áp dụng, anh có thể tập trung cao độ đến mức biết cả việc Rem đang ngoáy mũi sau lưng mình.

“Người ta hay gọi nó là ‘con mắt của tâm trí’, nhưng thật ra chỉ là giác quan của anh nhạy hơn thôi, không có gì huyền bí cả”

Đó là lời Jaxon đã từng nói. Và nếu như thế thì hiển nhiên việc ứng dụng nó sẽ ngày càng rộng hơn theo từng lần vận dụng.

Dĩ nhiên cũng có điều cần lưu ý.

“Nếu dựa dẫm quá mức vào giác quan, sẽ có ngày anh bị nó phản bội”

Jaxon nói thế rồi đặt bàn tay trái lên vai anh.

Nhưng chỉ một khắc trước khi bàn tay ấy chạm đến, anh đã có cảm giác mơ hồ rằng Jaxon định bóp cổ mình.

Một trò đùa tinh vi.

Mà cũng có chút giống với chiêu kiếm của lính đánh thuê Valen.

Dẫu mở ra được Cánh Cổng Của Giác Quan Thứ Sáu, thì cái vòng lặp của ngày hôm nay vẫn không thay đổi.

Không.

Anh lại bắt đầu sống lại cái “hôm nay” quen thuộc đó.

Tuy nhiên lần này, cảm giác về kết cục thì khác hẳn.

Mà thực ra nó còn chẳng phải là cảm giác.

Là niềm tin.

Niềm tin rằng anh có thể vượt qua cái bẫy độc địa đó.

Anh khoác lên mình bộ giáp da, đeo kiếm dài bên hông trái, thanh đoản kiếm lưỡi dày sau lưng.

Dao găm rít gió được giắt vào bao, một vài lưỡi dao nhỏ được giấu nơi mắt cá chân.

Sau cùng, anh mặc thêm một chiếc áo bông độn nhẹ, hoàn chỉnh cho một binh lính bộ binh cơ động.

Động tác nhanh gọn, không có một giây do dự.

Anh đã quá quen với những trang bị này.

Anh ăn vội bữa sáng, rồi rời nhà trọ.

“Nếu tiện tay lấy thêm vài cây đuốc thì…”

Con đường ấy, anh đã đi hàng chục lần.

Cả cái việc ghé qua cửa hàng tạp hóa cũng trở nên nhàm chán vì lặp đi lặp lại quá nhiều.

“Định dí kiếm vào cổ thợ đóng giày để đòi giày à? Hay là chơi ván bài sinh tử vì đôi bốt?”

Rem nói, vẫn đang nằm dài trên giường, chỉ ngoái đầu ra và lải nhải.

“Tôi sẽ không quay về cho đến khi chặt được mười đôi bốt thì thôi”

Vẫn là câu nói đùa cũ rích hằng ngày.

“Mỗi ngày đều lặp lại, thế mà đám lời thoại cũng y chang…”

Anh nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Rem.

Không phải là chuyện săn quái khiến gã chần chừ, mà chính là việc phải đi đến tiệm giày.

“Xử lý nhanh rồi quay về phang đầu con quái đi”

Rem phì cười, hất cằm.

Anh khẽ gật đầu và thầm nghĩ.

Không ai có thể ngờ, bên dưới tiệm của một người thợ lại tồn tại một cái hang động như thế.

Thậm chí đến anh cũng chẳng tin cho đến khi tận mắt nhìn thấy.

Và vì thế, một lần nữa, anh lại tò mò.

Rốt cuộc, đằng sau đó là gì?

Gừ.

Esther phát ra tiếng tiễn biệt.

Anh gõ nhẹ vào chóp mũi của Esther như để khắc ghi khoảnh khắc hôm nay.

Gào!

Esther giật mình lùi lại, lắc đầu lia lịa, rồi gầm lên một tiếng như sấm dậy.

Dáng vẻ đó khá dễ thương. 

Khiến anh khẽ bật cười.

“Ta đi đây”

Anh rời khỏi nhà trọ, ghé qua cửa hàng tạp hóa, mua ba cây đuốc. Hai cái giắt ở thắt lưng, một cái cầm như gậy gộc mà bước đi.

Anh bước nhanh, và chẳng mấy chốc đã đến trước cửa tiệm của người thợ.

“Nhìn này! Có cái hố ngay đây!”

Người thợ kinh hãi nói.

“Phải, có một cái hố. Để tôi xem thử”

Anh đáp lại một cách bình thản.

Người thợ không hề làm lớn chuyện, chỉ lặng lẽ nhìn anh từ đầu đến chân.

“…Cậu định ra chiến trường à?”

Thậm chí lính tuần tra cũng không bao giờ trang bị đến mức này.

Với bộ giáp dày và đầy vũ khí như thế, người thợ chẳng thể không hỏi.

“Làm gì cũng phải hết mình, dù là chuyện nhỏ nhất. Đó là điều mà sư phụ kiếm đạo của tôi từng nói”

Thật ra, đó chỉ là một câu nói vu vơ của một gã dạy kiếm mà anh từng tình cờ nghe được.

Không phải nói dối.

Chỉ là anh đã chuẩn bị kỹ càng cho mọi khả năng có thể xảy ra.

“Có kẻ đã giăng bẫy nên ông tuyệt đối không được vào trong, dù chỉ là vô tình”

Anh liếc xuống hố rồi cảnh báo.

Sắc mặt người thợ tái đi. Rồi hỏi lại.

“Cậu nhìn một cái là biết có bẫy à?”

Ah, hơi hấp tấp rồi.

Anh nghĩ rồi chỉnh lời.

“Tôi là chuyên gia trong lĩnh vực này”

Nghe câu nói tỉnh bơ ấy, người thợ chỉ còn biết gật đầu.

Cuối cùng, y phản ứng đúng như anh đoán.

“Bẫy? Bẫy gì? Sao lại có thứ như thế dưới tiệm tôi?”

Ừ thì… đó là chuyện anh cũng chưa rõ.

Nhưng sẽ sớm biết thôi.

Có bẫy. Và bẫy đã hoạt động.

Điều đó có nghĩa là nếu vượt qua được bẫy, sẽ có điều gì đó ở phía sau.

Không ai giấu thứ gì nếu nó không đáng giấu.

“Tại sao lại làm điều này ở đây?”

Anh dừng lại để lấy hơi, rồi tiếp tục.

“Tôi sẽ tìm ra câu trả lời”

Sự tò mò lại dấy lên trong anh.

Và rồi anh khéo léo bước xuống đoạn dốc quen thuộc.

Đã bước chân qua nơi này hàng chục lần.

Anh đã lang thang trong hang động chật hẹp đó không biết bao nhiêu bận, chỉ để mở được Cánh Cổng Của Giác Quan Thứ Sáu.

Nhờ đó, mặt đất gồ ghề thế nào, anh gần như đã thuộc nằm lòng.

Một lần nữa, anh đứng trước sáu lối rẽ.

Lối một và hai có gài thuốc nổ.

Lối ba có đao gió cắt thẳng từ trần xuống.

Không còn cần phải tập luyện thêm.

“Đủ rồi.”

Vậy thì trong sáu con đường này, đâu là con đường an toàn?

Câu hỏi ấy vẫn lặp lại trong tâm trí anh.

Nhưng thay vì trả lời, anh lại muốn đập đầu tên nào đã thiết kế cái bẫy này.

Quá xảo quyệt.

Vì cả sáu… đều là bẫy.

Nếu giác quan của anh không sai.

Trong những lần lặp lại của “hôm nay”, anh đã không ít lần kiểm chứng. Cảm giác về nguy hiểm đó là thật.

Anh thậm chí đã thử cả lối thứ sáu, và phát hiện một làn khói mờ lan xuống từ trần hang.

Chạm vào sẽ rộp da, hít vào thì còn khủng khiếp hơn cả bị đâm bằng giáo.

Một thứ khí độc.

Tất cả sáu lối đều tỏa ra cảm giác chết chóc.

Không còn lối đi.

Liệu anh nên dừng lại tại đây?

Liệu đã hết đường?

Liệu anh không thể làm gì thêm?

Nhưng bản năng của anh biết rõ, muốn thoát khỏi ngày hôm nay, phải vượt qua được cái hang này.

Nếu dừng lại vì lối đi bị chặn, tức là anh sẽ bị kẹt mãi trong hôm nay.

Đối thủ không phải binh lính.

Không phải sát thủ.

Không phải quân địch.

Chỉ là một cái bẫy.

Một câu thần chú đứng yên, vô tri, không có ý chí.

Anh đứng trước lối đi đầu tiên.

“Chỉ cần bước lệch là bị nướng chín ngay”

Bẫy ma pháp hoạt động như thế nào?

Giờ đây, với Cánh Cổng Của Giác Quan Thứ Sáu đã mở, anh có thể nhìn thấu nó bằng bản năng.

Không cần đến đuốc.

Anh bước vào hành lang.

Từng bước đi đều khiến mồ hôi lạnh nhỏ giọt từ trán.

Tựa như anh đang liên tục tránh khỏi những lưỡi dao sắc lẹm, chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ rạch toạc da thịt.

Nguyên lý kích hoạt của cái bẫy là dựa trên sự phát hiện.

Anh bước đi, né tránh những khu vực tỏa ra cảm giác bất an khó tả.

Kích hoạt Tập Trung Tuyệt Đối, để sự liều lĩnh của loài thú thấm vào tận tim gan, từng bước chân của anh không hề chùn lại. Mở ra Cánh Cổng Giác Quan Thứ Sáu trong khi vẫn giữ vững tập trung, Encrid khéo léo tiến vào những khe hở giữa các pháp trận ẩn.

Với người ngoài nhìn vào, có lẽ chỉ tưởng anh đang đi theo một đường zíc zắc kỳ lạ.

Nhưng đối với Encrid, từng bước đi như đang dạo bước trên một sợi dây căng giữa vực sâu. Dù vậy, anh cảm thấy mình vẫn kiểm soát được.

Giác quan thứ sáu - lãnh địa của trực giác.

Anh đã phá vỡ cái bẫy chỉ bằng bản năng.

Mấy ai làm được điều đó?

Lồng ngực khẽ phồng lên một cách thầm lặng vì cảm giác thành tựu.

Tất nhiên, đây không phải lúc để đắm chìm trong thứ cảm xúc đó.

Ít nhất là bây giờ.

Anh đã vượt qua cái bẫy đầu tiên.

Nhìn vào bóng tối phía trước, anh rút ra một ngọn đuốc rồi châm lửa.

Tỉ mỉ kiểm tra lối đi, anh không còn cảm nhận được luồng khí bất thường như trước nữa. Nhưng vẫn có gì đó đang đợi ở phía trước.

Một trực giác mạnh mẽ thì thầm điều đó trong anh.

Encrid bước tới một cách cẩn trọng, và rồi, thứ sinh vật đang chờ đợi trong bóng tối hiện ra.

“Grừrrrr…”

Lưng cong xuống, gai xương nhô ra nơi lẽ ra phải là cột sống.

Làn da tái đến mức ánh đuốc hắt lên khiến nó ánh xanh nhợt nhạt.

Miệng nó rộng hơn gấp nhiều lần so với con người, nước dãi chảy thành dòng đặc sệt như thể đang chết đói.

Móng vuốt dài, cẳng tay to lớn, đôi mắt đen tuyền vô hồn.

Từng thớ cơ ẩn hiện qua những vết nứt nẻ trên da.

Lưng còng khiến hai nắm tay nó chạm đất.

Một con Ngạ quỷ.

Trên thế giới này, có hai loại sinh vật tà ma: quái thú tà ma và quái vật tà ma.

Theo các học giả thần học, chúng là sản phẩm còn sót lại từ thời xa xưa, khi các vị thần tàn sát lẫn nhau.

Nhưng với Encrid, điều đó không quan trọng.

Cái cần quan tâm là chúng thực sự tồn tại.

Nếu trông giống thú vật, chúng được gọi là quái thú tà ma. Còn lại, đều được xếp vào loại quái vật tà ma.

Ngạ quỷ là loài quái vật ăn thịt người trong số đó.

“Mày trồi lên đây làm gì thế hả?”

Có thể xem nó là một dạng xác sống không?

Lời của người thợ rèn trước đó không hoàn toàn sai.

Đúng là có quái vật dưới này thật.

Nhưng thay vì những bộ xương lính, thứ hiện ra lại là một con Ngạ quỷ.

Quái vật tà ma không có trí khôn để trò chuyện. Chúng chỉ lao tới con mồi.

“RRAAARRRGHH!”

Ngạ quỷ ăn thịt người. Cái mũi tẹt hếch lên, không có sống mũi, chỉ là hai lỗ thủng như dán thẳng lên mặt, cơ quan đánh hơi mùi người cực kỳ nhạy bén.

Ngửi thấy mùi máu thịt, bọn chúng liền nhào tới.

Hang không hẳn là hẹp. Nhưng cũng chẳng đủ rộng để vung gươm thoải mái.

Vẫn đủ chỗ để di chuyển nếu biết cách tận dụng địa hình.

Srrrngclang.

Vừa thấy con ngạ quỷ đầu tiên lao đến, Encrid đã rút trường kiếm, giữ chếch ra trước.

“Ba con.”

Phía sau con đầu tiên, còn hai con nữa.

Thông thường, phải cần hai đến ba lính giáo mới hạ được một con ghoul.

Một binh sĩ dày dạn thì có thể giết được nó bằng kiếm.

Nhưng chiến thuật tốt nhất là tránh né, nếu có thể.

Tất nhiên, nếu buộc phải đối mặt thì.. cứ đấm thẳng vào mặt nó thôi.

Giống như việc anh sắp làm vậy.

Thud!

Thanh kiếm đang giữ chéo lập tức đâm thẳng vào ngực con ngạ quỷ đầu tiên. Chỉ dùng tay trái, anh ấn mạnh theo góc xéo.

“GRRAAAAARRGGH!”

Tiếng thét ghê rợn vang lên, thứ âm thanh mà thanh quản con người không bao giờ tạo ra được.

Bị sức mạnh của Encrid ghì xuống, con ngạ quỷ quỳ sụp, lưỡi kiếm cắm sâu thêm gần một đốt ngón tay, nhưng vẫn không đủ để chẻ đôi nó.

Ngay cả vậy, cơ tay trái của anh cũng bị kéo căng dữ dội.

Khi vừa khống chế được một con, con thứ hai lập tức lao đến, móng vuốt vung ra.

Đã đoán trước điều đó, Encrid xoay người quanh chân trái để né, rồi đấm thẳng bằng tay phải.

Thud!

Cú đấm giáng trúng đầu khiến con ghoul bị chặn đứng, đầu gật mạnh ra sau. Trong lúc nó choáng váng, con thứ ba từ phía sau nhảy lên.

Bàn tay dài ngoằng với ngón vuốt nhọn vươn tới sát mặt Encrid.

Ngạ quỷ là loài dị dạng.

Con thì tay dài, con thì chân to.

Encrid sớm nhận ra đòn đánh đó, chỉ nghiêng đầu tránh gọn.

Khoảnh khắc lộ ra khoảng trống, anh lập tức suy nghĩ.

“Từng con một.”

Anh cần tiêu diệt từng con.

Ngày xưa... thật xa xưa... trước khi anh bắt đầu chuỗi lặp thời gian hôm nay, anh đã chết trong một tình huống như thế này.

Nhưng giờ, kinh nghiệm, kiếm thuật, và võ nghệ của anh đã đạt đến cảnh giới khác hẳn.

Anh siết chặt kiếm bằng cả hai tay, vung thẳng từ trên xuống.

Cơ bắp tay căng cứng.

Slash.

“Grrraaah!”

Một con bị chẻ làm hai từ ngực đến bụng, ruột màu tím xám tràn xuống nền đất ẩm lạnh.

Ngọn đuốc rơi lăn lóc, ánh sáng chập chờn hắt lên gương mặt hai con ngạ quỷ còn lại, kéo dài cái bóng quái dị phía sau chúng.

Bỏ quên nỗi sợ, chúng lại lao tới.

Dù lúc nãy là ba con, Encrid cũng giết một cách dễ dàng, giờ chỉ còn hai.

Thanh kiếm của anh lại múa lên.

Anh bước thẳng vào giữa đòn tấn công đơn giản của bọn chúng, xoay ngang lưỡi kiếm và chém mạnh theo đường chéo từ dưới lên.

Một cái đầu văng ra.

Con cuối cùng bị anh móc chân té ngã, rồi...

Rầm!

...đạp thẳng xuống đầu nó.

Crack!

Đầu nó không vỡ vụn như trái bí ngô, nhưng-

“Grrrk... grrk...”

Dòng dịch đen rỉ ra từ khe nứt.

“Giờ thì... thực sự làm ta thấy tò mò rồi đấy”

Anh lẩm bẩm, rồi đâm thẳng thanh kiếm theo chiều dọc, xuyên thẳng qua đầu con quái.

Crunch.

Mũi kiếm cắm sâu xuống tận lòng đất.

Encrid rút kiếm ra, để lại cái đầu nát bấy của con ngạ quỷ không còn động đậy.

Ba con ngạ quỷ.

Phải cần ít nhất sáu binh lính hạng thấp để đối đầu với chúng, vậy mà anh hạ gọn trong vài phút.

Móng vuốt ngạ quỷ có độc. Chỉ cần bị cào xước cũng có thể chết.

Nhưng anh thì chẳng dính một vết.

Khoảnh khắc này chứng minh rằng mọi khổ luyện không phải là vô ích.

Dù chẳng có ai chứng kiến, cũng hơi tiếc thật.

Nhưng thôi, kẻ đang trốn trong kia...

...Rồi sẽ biết rõ lưỡi kiếm anh tàn nhẫn đến mức nào.

"Phù..."

Thở một hơi dài, anh vẩy sạch chất nhờn trên lưỡi kiếm, rút một miếng vải rẻ tiền trong túi áo ra và lau khô.

Rồi Encrid lại tiến vào sâu hơn.

Bước vào hang động này, chẳng khác nào bước về phía ngày mai.

Không chút do dự.