Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Đang ra)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

27 61

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

88 885

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

19 161

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

16 88

Chương 01 - 100 - Chương 88 - Đầu xương

Kế hoạch ban đầu rất đơn giản: tiếp cận rồi kết thúc chỉ bằng một nhát chém.

Thế nhưng ngay khi anh giơ kiếm lên, một lực nặng nề đập thẳng vào mặt anh. Tựa như bị Rem đấm không kiêng nể. Cú đánh khiến anh ngã dúi về sau và khi lưng còn chưa chạm đất, một đòn nữa lại giáng xuống đỉnh đầu.

Bản năng khiến anh vội cụp cằm, vội lăn nghiêng người.

Một tiếng “thịch” vang lên đúng nơi anh vừa nằm.

Lần nữa, một thứ vô hình, một luồng sóng chấn không mang hình thể lại bổ vào khoảng không. Không có nước cống bẩn nào ở đó, chỉ có một đống đất ẩm ướt văng vào mặt anh.

Anh nheo một bên mắt, đảo mắt nhìn quanh.

Không thấy gì cả.

Chắc chắn là ma pháp. Một thứ phép rõ ràng đến độ anh chỉ cần liếc qua kẻ kia, thấy môi hắn mấp máy là đoán được.

Còn ai có thể làm ra trò này ngoài hắn?

“Tránh rồi à. Làm vậy chỉ khiến mọi chuyện khó hơn thôi. Ngoan ngoãn đứng yên đi nao, sẽ không đau đâu”

Tên pháp sư nam lừ lừ phẩy tay.

Anh không thấy được thì đương nhiên cũng chẳng thể đỡ. Anh lại lăn sang bên.

Một luồng gió xẹt qua cắt đúng nơi anh vừa đứng.

Anh chẳng biết đó là gì. Chỉ biết đó là một loại ma pháp.

‘Tình huống này phải làm gì mới đúng đây?’

Anh từng gặp không ít sư phụ dạy kiếm, mà mỗi khi nhắc đến pháp sư, họ đều đồng lòng một lời:

“Pháp sư? Có một cách duy nhất thôi”

“Chạy. Đừng ngoái đầu lại, cứ chạy đi”

“Đừng đối đầu. Nếu không muốn sống chẳng khác nào chết, sống mà không bằng chết”

“May thì chết. Xui thì khỏi nói luôn"

Mà mấy người đó đâu phải hạng xoàng. Đủ để hiểu pháp sư và ma pháp của họ đáng sợ cỡ nào.

Thế nhưng, với bọn trong đội rắc rối thì khác.

“Bắn tên vào mặt tụi nó”

Đó là Rem.

“Giết lúc tụi nó đang ngó chỗ khác”

Jaxon.

“Nếu buộc phải đánh thì cứ áp sát, ngươi anh em”

Audin. Một câu trả lời quá đỗi đặc trưng.

Còn Ragna thì chỉ đơn giản: “Chém là chết”

Tóm lại, pháp sư thì nên tránh. Nhưng nếu đã phải giết thì nhớ lời Ragna.

"Chém là chết"

Thế nên anh sẽ làm vậy.

Không thể chạy. Nếu để yên, tên kia sẽ tiếp tục.

Sẽ lại có người bị xé xác như vải vụn, tơi tả không còn hình dạng.

Anh nghĩ tới người thợ đóng giày và con gái ông ta.

Nếu không làm gì, họ sẽ là những người đầu tiên chết.

Anh đã quan sát hai người đó từ xa suốt mấy chục ngày nay.

Dù chẳng hề trò chuyện, họ vẫn chuẩn bị cơm, vẫn gửi gắm những lo lắng cho anh - kẻ vờ vĩnh lang thang ở ngã ba đường.

Họ không biết gì về anh, về nỗi khổ của anh. Nhưng không sao.

Bởi có những thứ dù không ai hay biết vẫn cần được bảo vệ.

Đó là ước mơ của anh. Con đường mà anh chọn. Cái đích mà biển chỉ đường trong tim anh đang hướng tới.

“Thôi nào, đừng chạy nữa, ngoan đi, không sao đâu mà”

Tên pháp sư búng ngón tay. Một quầng sáng bừng lên trên đầu cống.

Thứ ánh sáng còn rực hơn cả đuốc. Nhờ nó, bóng tối dưới chân hắn bị xua đi, loang ra khắp nơi.

Hắn không cười, cũng chẳng tức giận.

Với hắn, đây chỉ là công việc.

Encrid mở to cánh cổng giác quan thứ sáu, tập trung đến cùng cực khi nhìn hắn.

Tên pháp sư không thèm bận tâm đến hành động của anh.

Trong mắt hắn, đối thủ chỉ là một vật thí nghiệm, một con sâu, một khối thịt.

Và hắn cử động tay. Sóng chấn vô hình lao ra.

Bùm!

‘Mình gặp may rồi.’

Đó là những gì tên pháp sư nghĩ.

Encrid đã né được bằng cách lăn sang bên. Anh đang di chuyển theo một cảm giác kỳ lạ.

'Không thấy được gì cả'

Nhưng không thấy đâu có nghĩa là không có?

Anh nhận ra điều đó.

Và nếu không thể thấy, vậy cảm nhận được không?

Tập trung. Kết hợp với cánh cổng thứ sáu. Dự đoán chuyển động của thú hoang.

Tên pháp sư kia vung tay lần nữa. Những lưỡi gió bén ngót lao tới từ ba hướng cùng lúc.

Sắc hơn cả lưỡi hái tử thần, đủ để cắt xuyên tấm giáp sờn rách của anh.

Nhưng Encrid lại tránh được bằng một cú lăn.

“Lại né nữa à?”

Tên kia vừa nói, tay vẫn múa liên tục. Sóng chấn, lưỡi gió hết đợt này đến đợt khác phóng tới.

Encrid né hết. Không phải nhờ may mắn.

Mà là nhờ giác quan vượt xa năm giác quan thông thường.

Mắt nheo lại, tai khẽ giật, da nổi gai ốc.

Tất cả mách bảo anh về mưu mẹo của tên kia.

Và trong khi né tránh, anh tìm cách giết đối phương.

Lẽ ra chỉ cần phóng một con dao huýt sáo là xong.

Nếu vết chém có thể giết, thì cắt cổ, đâm đầu đều được.

'Không. Không đúng'

Bản năng mách bảo anh vậy. Giác quan thứ sáu nói rằng dao sẽ không giết được hắn.

Vậy còn cách nào tốt hơn?

Dù tự nhiên hay không, anh đang né phép bằng bản năng.

Tên kia rõ ràng dùng chiêu trò gì đó, nhưng…

‘Cứ nghĩ như mũi tên hoặc kiếm là được’

Nếu nghĩ hắn đang vung vũ khí, đao, búa…

‘Có đáng sợ không?’

Không. Anh có thể né được. Kiếm của Mitch Hurrier còn nguy hiểm hơn nhiều.

Thế nên anh sẽ né. Anh có thể né.

Dao huýt sáo không ăn thua thì nhớ lại lời Audin.

‘Áp sát đi’

Anh né đòn, rồi lấy đà nhảy vọt về phía trước. Mắt tên pháp sư mở to.

“Mày...!”

Hắn sốc. Tên lính kia đã tránh được ma pháp vô hình, còn lao tới chỉ trong một cú nhảy với kiếm giơ cao.

Phạm vi kiếm. Là phạm vi của anh.

Vút.

Thanh kiếm dài chém thẳng xuống.

“Nuốt chửng!”

Tên pháp sư hét lên. Mana và chú ngữ kết hợp, ép thực tại phải phục tùng ý chí hắn.

Một ma pháp, chỉ những kẻ từng lội qua bóng tối sâu thẳm mới dám sử dụng.

Đáng lẽ phép đó sẽ rút ruột Encrid ra ngoài.

Đó là loại phép bản năng cũng không thể né được.

Nhưng không có gì xảy ra.

À thì cũng có.

“Khặc!”

Tên pháp sư nghẹn lại. Phép thuật phản ngược đánh ngược vào hắn.

Hắn thấy rõ phần giáp dưới áo của Encrid, chỗ đã bị gió cắt rách và lớp giáp da đen kịt bên dưới bốc mùi ma lực.

“Cái… cái gì… mày mặc gì thế?”

“Hàng tốt”

Encrid lạnh nhạt đáp, ánh mắt liếc theo hướng tên kia nhìn.

Hóa ra là áo giáp chặn được trò bẩn của hắn.

Anh nhanh trí. Và tay anh còn nhanh hơn nữa.

Vút!

Lưỡi kiếm xé gió. Kim loại chém thẳng xuống là một thanh kiếm được rèn bởi búa và lửa.

Phập! Rắc!

Đầu bị chém đứt. Có lực cản, nhưng anh nhấn mạnh, xuyên qua tất cả.

Tên pháp sư hấp hối, trong lòng chỉ còn một tiếng kêu oan uất:

Ta còn bao nhiêu thứ chưa dùng tới cơ mà! Varmilo! Varmilo...!

Hắn định gọi đứa con được đặt tên là Varmilo.

Tất nhiên, thất bại.

Chết là hết. Pháp sư cũng không ngoại lệ.

Ảo tưởng sau cái chết thì mãi cũng chỉ là ảo tưởng.

“Ra đi mà vẫn tiếc nuối vậy à?”

Encrid đá cái xác sang một bên.

Sau đó, anh tháo tấm áo choàng đã rách nát. Mặc cũng vô ích, làm giẻ lau cũng không xong.

Không có cảm giác thỏa mãn nào.

Cũng chẳng thấy nhẹ nhõm khi thoát chết.

Nguy hiểm - từng có. Nhưng anh vượt qua rồi.

Chỉ đơn giản là anh đã làm việc cần làm.

Giết kẻ cần giết. Chỉ vậy thôi.

‘Trước khi dọn dẹp...’

Tên kia chắc chắn thuộc kiểu bẫy chằng bẫy chịt.

Anh lật tung đồ hắn lên, cẩn thận phòng có bẫy ẩn.

Tìm thấy một cuốn sách nâu dày cộm, một túi nhỏ chứa năm đồng vàng Krona, một cây gậy gỗ đen vài viên đá xanh trắng và một đôi găng tay nâu.

Anh hốt hết.

Phần còn lại là mớ thảo dược lạ hoắc, chẳng nhận ra nổi.

Nhìn cái nào cũng đáng ngờ, chẳng có hứng mang theo.

Anh vừa lau kiếm, vừa định rút về thì…

Keng!

Lưỡi kiếm gãy đôi.

“Chết tiệt.”

Anh buột miệng thở dài.

Không phải vì anh đã vung kiếm quá đà.

Chỉ là khi chém tên pháp sư cuối cùng, anh đã cảm nhận được một thứ cảm giác kỳ lạ.

Có thể đó là nguyên nhân? Anh cũng không chắc.

Dù sao thì, chắc sẽ phải dùng chỗ tiền xu Krona mà tên pháp sư điên kia giấu để mua một thanh kiếm mới.

‘Hay thử rèn lại xem sao nhỉ?’

Nghe nói đây là thép Valyrian. Nếu sửa được thì có thể dùng tiếp được.

Anh xoay người rời đi.

Dạ dày vẫn âm ỉ đau và đầu thì như muốn nổ tung sau mấy đợt chấn động liên tiếp, nhưng vẫn còn chịu được.

Mới đi chưa được mười bước, anh dừng lại rồi quay đầu lại.

“Không tắt à?”

Anh tưởng pháp sư đã thi triển một loại phép gì đó.

Nguồn sáng trên đầu vẫn còn nguyên.

Nhíu mày khó hiểu, anh ngẩng đầu lên, thứ đang phát sáng chính là một viên đá lơ lửng giữa không trung.

‘Một pháp cụ tự lơ lửng?’

Nồng nặc mùi Krona.

‘Cái gì đây?’

Chỉ là một viên đá cỡ nắm tay. Anh bật người lên nắm lấy nó. Thứ ấy vẫn phát sáng trong tay anh.

Tạm coi như một cái đuốc để rọi đường khi rời khỏi đây đi.

Anh quay ngược lại theo lối cũ, tiếng bước chân vọng vang trong hành lang tối.

Rất lâu sau đó, một con báo đen với dáng vẻ như một con mèo lớn từ trên cao đáp xuống.

‘Tránh được phép sao?’

Esther khá bất ngờ. Chưa từng nghĩ có kẻ nào lại có thể làm được như thế.

Dĩ nhiên, pháp sư đối đầu lần này trình độ kém cỏi, nhưng...

Cô lại một lần nữa nhận ra rõ ràng-

‘Mình đâu thể biết hết được mọi thứ’

Cô chưa từng sống cuộc đời lang bạt. Ngược lại, là một cuộc sống ẩn dật.

Thế nên ở đâu đó vẫn có thể tồn tại những kẻ như thế.

Dù sao thì…

‘Lần này lời rồi’

Esther là kiểu người chìm đắm trong pháp thuật và đam mê tri thức.

Có thời cô từng lén trộm rồi đọc cả đống cổ thư của những pháp sư khác chỉ vì tò mò.

Dùng móng vuốt cào cào trong đống vật phẩm, cô khịt mũi chế giễu.

‘Trình độ thế này à?’

Quá thô kệch.

Ít nhất trong mắt cô là như thế.

Bảo vật thực sự không nằm trong mớ đồ này.

Mà là thứ kia.

Tên đó được gọi là Varmilo.

Một sinh thể được khâu lại từ xác quái vật, ma thú và xác người.

Một hộ vệ được tạo ra để bù đắp điểm yếu thể chất của pháp sư.

Trong giới pháp sư, chúng thường được gọi là Golem xác thịt.

Con người có thể cảm thấy ghê tởm trước sự tồn tại của chúng.

Nhưng đối với pháp sư, đây lại là những con quái vật hữu ích đến mức phi thường.

Esther gom hết sức lực còn sót lại, nâng vuốt, khắc một vòng ma pháp lên trán của Golem.

Vùng đất đen kịn và thế giới rực lửa.

Đây là một nghi thức để đưa sinh vật vá khâu này vào thế giới phép thuật riêng của cô.

Tên pháp sư chết tiệt đó ngu ngốc đến không còn gì để nói.

Nếu hắn triệu hồi con golem ngay từ đầu, khả năng sống sót của Encrid sẽ gần như bằng không.

Dĩ nhiên, Esther cũng không để chuyện đó xảy ra.

Khi vòng ma pháp hoàn tất, nghi lễ diễn ra, hai thế giới liên kết với nhau.

Cơ thể golem bắt đầu vỡ vụn và phân tán. Từng mảnh một tan thành tro bụi rồi biến mất.

Đây là quá trình chuyển sinh vật sang thế giới bên trong Esther, thế giới của pháp sư.

Nơi con golem từng đứng giờ chỉ còn lại vết lõm in trên mặt đất.

Con báo đen chứng kiến tất cả, thở hổn hển.

Esther kiệt sức. Cô đã dùng cạn toàn bộ ma lực còn lại.

Điều duy nhất còn đọng lại trong đầu là: phải về phòng nghỉ gấp.

Tuy nhiên, trước khi rời đi, vẫn còn một việc cuối cùng.

Esther như một cách tưởng niệm người đã tạo ra Golem khẽ nói:

“Đầu Xương.”

Cái tên đó là biệt hiệu cho kẻ ngu ngốc nhất trong số những kẻ từng dấn thân vào phép thuật.

---o0o---

“Pháp sư dưới cống ngầm thành phố?”

“Vâng”

“Và cậu giết hắn?”

“Vâng, đúng vậy”

Encrid thì điềm tĩnh, và chỉ huy đội cũng chẳng tỏ thái độ gì đặc biệt.

Sau khi rời đi để xác minh hiện trường, cô để lại anh một mình lo vệ sinh cá nhân và kiểm tra trang bị.

Anh có ý định sẽ tham gia đợt tiêu diệt quái thú luôn, nhưng thanh kiếm thì đã gãy.

Việc cấp bách là tìm kiếm một thanh khác thay thế.

“…Cậu đã làm gì vậy?”

Rem hỏi khi thấy Encrid quay về khu nhà nghỉ.

“Đi chiến đấu cùng đôi giày”

“Giày có tri giác à? Ông thợ làm giày làm ra giày sống à?”

Câu nói nửa đùa, nửa như muốn hỏi thật.

Giày có tri giác là truyền thuyết về những thanh kiếm biết suy nghĩ - bản ngã của thanh kiếm.

Không chỉ Rem, cả đội ai cũng nhìn anh đầy thắc mắc.

“Tôi sẽ báo cáo sau”

Chỉ huy sẽ quay lại sớm thôi. Không nên tự ý rời đi để rồi bị gọi.

“Esther đâu rồi?”

Trước khi ra ngoài, anh liếc mắt quanh rồi hỏi.

Audin đang ngồi trong góc đáp lại.

“Con bé hay đi đâu đó. Chắc đến chiều là về lại bên cạnh anh thôi, người anh em”

Một lời trấn an.

Dù sao đó cũng là một con báo đen trông gian xảo hơn là thông minh. Không ai có thể dễ dàng đụng đến nó.

Vài tiếng sau, chỉ huy quay lại văn phòng.

“Đúng là có đó. Bẫy phép và cả xác pháp sư”

“Vâng”

“Một mối đe dọa tiềm tàng bên dưới thành trì”

“Là vậy sao?”

“Làm tốt lắm”

Lo ngại lời khen kia chỉ là trêu chọc, Encrid lập tức đứng nghiêm, tay trái áp lên chuôi kiếm rồi cúi đầu.

Sau khi trở về phòng và kể lại toàn bộ cho cả đội, ai cũng kinh ngạc.

“Pháp sư sao lại xuất hiện ở đó?”

“Dù sao thì xử lý xong là được rồi”

“Trong cống mà cũng có mấy thứ kiểu đó à?”

“Cậu đã trừng phạt kẻ xấu, ngươi anh em.”

Bản thân Encrid cũng không biết lý do thật sự vì sao tên pháp sư lại ở đó.

Dù không bị thương, anh vẫn mệt rã rời.

Sau hai ngày nghỉ, anh mang kiếm đi sửa và bị lão thợ rèn mắng cho một trận.

“Cái này hỏng hoàn toàn rồi. Không xài được nữa. Cậu đã làm gì thế? Gì cơ? Chém pháp sư à?”

Lão nhìn anh với ánh mắt khó tin.

Encrid cũng không định kể thêm.

Chuyện đó chẳng có lợi gì cho dân trong thị trấn.

Mối nguy đã bị loại trừ.

Chỉ mình anh biết cũng đủ.

“Dù cậu nói thật, tôi trông giống người có thể rèn vũ khí chống lại phép thuật à?”

Dù có chút danh tiếng trong đội Vệ Binh Biên Cương, lão cũng không thuộc hàng thợ rèn lừng danh khắp đại lục.

Tầm cỡ của lão chỉ có vậy.

Encrid khẽ lắc đầu.

“Sau này tốt nhất đừng làm mấy trò nguy hiểm vậy nữa. Thanh kiếm này bỏ đi rồi. Kiếm tốt à? Không có sẵn. Cậu muốn thì tôi rèn cho một cái. Không phải thép Valyrian, chỉ là sắt thường thôi”

Thép Valyrian không dễ kiếm.

“Đáng tiếc thật”

“Chờ vài hôm đi. Tôi có người quen đang chở sắt thô từ dãy Noir về. Cậu biết loại đó đắt lắm chứ? Mang tiền nhiều vào”

Lão giơ tay xòe ra như đòi tiền.

Cũng đáng để trông đợi đấy chứ.

Sắt từ dãy Noir cứng hơn gấp nhiều lần sắt thường.

Không phải là nguyên liệu huyền thoại, nhưng là hàng hiếm trong giới rèn vũ khí cao cấp.

Thậm chí, có phần khó tìm hơn cả thép Valyrian.

Vừa bước ra khỏi tiệm rèn, một giọng quen quen vang lên:

“Này, này! Binh sĩ!”

Tiếng gọi khiến anh phải dừng lại.

Ở giữa chợ, một người lật đật chạy đến, nhét vào tay anh một túi vải cũ.

Một cái túi khá to, đủ để nhét cả một đôi giày.

“Gì vậy?”

“Giày của cậu mòn rồi. Đi đôi này đi.”

Là người thợ đóng giày.

Dù không biết anh là ai, người ấy đã nhìn thấy anh rất nhiều lần - chủ tiệm giày bé tí nơi góc chợ.

“Tại sao?”

“Có người cho thì cứ nhận đi”

Thợ giày quay đi, gương mặt như cố giấu sự ngại ngùng.

Encrid khẽ bật cười.

Người ấy không biết anh đã làm gì.

Chỉ là thấy biết ơn vì chuyện gì đó đã được giải quyết.

Một đôi giày.

Giết một tên pháp sư với sở thích kỳ dị có vẻ chẳng đáng là phần thưởng.

Nhưng…

Giày là giày mới.

Được làm rất chỉn chu, không hề có lỗi.

Như vậy là đủ.

Anh mang giày về phòng.

Sáng hôm sau, Encrid đeo thanh kiếm arming mà Ragna cho mượn lên hông, vẫn chưa quen lắm, nhưng cũng không sao.

Anh chuẩn bị đi săn quái.

Không ai phản đối. Ai cũng biết, điều anh cần lúc này là thực chiến.

Anh hơi sốt sắng.

Muốn mau chóng kết hợp trải nghiệm từ lần khám phá hang ổ pháp sư.

Anh đang rất có động lực.

“Có phải ta tưởng tượng không, hay cậu trông hăng hái lạ thường khi đi săn vậy?”

Rem cười hỏi khi hai người cùng rời thành.

“Không, anh không nhầm đâu. Tôi thực sự đang thấy có hứng đây”

Encrid đáp lời Rem như mọi khi.

Và đó là lời thật lòng.