Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Undead King of the Palace of Darkness

(Đang ra)

The Undead King of the Palace of Darkness

Tsukikage

Đây là câu chuyện về vị Vua Undead hèn nhát. Trong hành trình theo đuổi tự do, cậu lao đầu vào những cuộc chiến và đôi khi lại quay đầu bỏ chạy.

36 845

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 82

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

77 4115

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

4 56

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

18 306

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

(Đang ra)

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Bạn nghĩ đây sẽ là một câu chuyện về phản diện hoàn lương? Không, anh chàng của chúng ta bị đưa vào tình thế không thể cứu vãn: Khi nhân vật phản diện đã cướp nữ chính khỏi tay nhân vật chính.

21 589

Chương 100 - 200 - Chương 149 - Cảm thụ vinh quang

Giữa những tán lá cao vút phía sau khán đài, những cánh hoa đỏ và hồng bay phấp phới trong không trung.

Những đóa hoa vàng nở rộ rực rỡ trong vườn hoa phía sau sân huấn luyện.

Mùi mồ hôi hòa quyện với sự hiện diện của một vườn hoa ở một nơi chỉ toàn gươm với giáo.

Người ta nói đó là một di tích từ thời Thành Trấn Biên vẫn còn là một thành phố thương mại.

Việc duy trì vườn hoa đó gần như là một nhiệm vụ của vị Tiểu Đoàn Trưởng, người chịu trách nhiệm cho thành phố này.

Họ bảo đó là một minh chứng cho sự an toàn của thành phố.

Mùa xuân đã đến sau một mùa đông dài đằng đẵng.

Có lẽ đã lâu lắm rồi người ta mới được thấy những đóa hoa này.

"Chúng là biểu tượng cho sự an toàn của thành phố này"

Một người trồng hoa đã nói những lời đó.

Nhiều người trồng hoa trong thành phố chịu trách nhiệm duy trì vườn hoa của Thành trấn biên.

Nhìn những đóa hoa làm người ta nhớ đến tầm quan trọng của việc thả lỏng đôi vai.

Điều quan trọng là không được quá căng thẳng.

Thả lỏng, nhưng không buông tuồng.

Ngay cả khi nó không hoàn toàn phù hợp, đôi khi việc thư giãn trong lúc ngắm hoa cũng là điều cần thiết.

Khi Encrid thả lỏng vai, anh nhận thấy hình dạng của những cánh hoa giống như những thanh kiếm thẳng.

Tên của những bông hoa đó là gì nhỉ?

Những chiếc lá đỏ sắc nhọn, anh nhớ rõ biệt danh của chúng.

Kiếm Hoa.

Chúng được gọi là Kiếm Hoa.

Người ta nói rằng chúng chỉ nở rộ trong phép màu của mùa xuân.

Khi nhìn vào những đóa Kiếm Hoa, một câu hỏi nảy ra trong đầu anh: 'Làm thế nào để mình có thể chém một đường gọn gàng hơn khi bổ kiếm xuống theo chiều dọc?'

Với câu hỏi đó, một hành trình tư duy bắt đầu trong tâm trí anh để tìm ra câu trả lời.

Cái bộ ria mép đó.

Một người đàn ông đã bước đi trên một con đường hoàn toàn khác với Encrid.

Một thứ gì đó tinh tế mà anh thậm chí còn không cảm nhận được trong thanh kiếm của Ragna.

Một thanh kiếm được tạo nên từ cả tài năng và nỗ lực.

Nó đã gây được tiếng vang trong lòng anh.

Vì vậy anh muốn nó. Anh muốn sở hữu nó, hấp thụ nó một cách trọn vẹn.

Anh vẫn khao khát nó, cảm thấy một cơn khát cháy bỏng.

Giống như một lữ khách trên sa mạc thèm một ngụm nước.

Đối với Encrid, đó là gươm và Kỵ sĩ, là ước mơ và kỹ năng.

'Chậm lại thôi'

Nếu chạy quá nhanh, chắc chắn sẽ vấp ngã.

Hơn nữa, có việc gì đã từng diễn ra tốt đẹp khi làm một cách vội vã chưa?

Ngay cả khi không có tài năng, vẫn có điều gì đó để thấy khi bạn không tuyệt vọng và mất đi hy vọng.

Đó là không vội vã và cũng không thong thả.

Một điểm trung gian giữa hai tốc độ đối lập.

Thả lỏng nhưng không buông tuồng.

Đó là lý do tại sao bạn có thể chạy nhanh hết mức có thể theo tốc độ của riêng mình.

Với những suy nghĩ này, Encrid tiến về phía khán đài.

Cuối cùng của dòng suy nghĩ chính là khán đài.

Và trước mặt nó là Marcus.

Họ đứng đối mặt và nhìn vào mắt nhau.

Có một cuộc trao đổi thầm lặng. Đôi mắt của Marcus dịu đi thành một nụ cười hiền hậu.

Đó là một cái nhìn như thể ông ta đang chuẩn bị một trò đùa thú vị nào đó.

Sân huấn luyện im lặng.

Biết miêu tả thế nào nhỉ?

Bản thân bầu không khí đã khác.

Một làn gió ấm áp buổi chiều thổi vào giữa những tia nắng.

Những cánh hoa lay động trong gió.

Đó là một buổi chiều yên bình và thanh thản.

Nó làm anh nhớ lại khoảnh khắc thần tính của Audin chạm vào cơ thể mình.

Cái cảm giác yên bình đó bao trùm lấy xung quanh.

"Ta đã suy nghĩ rất nhiều"

Marcus lên tiếng.

Giọng ông ta vang lên một cách lặng lẽ, không đủ lớn để vọng khắp sân huấn luyện, nhưng đủ để những người đứng gần có thể nghe thấy.

"Ý ngài là ?"

Encrid đáp lại, đứng thẳng người.

"Ta nên ban cho một binh sĩ đã lập được chiến công hiển hách như vậy thứ gì để thỏa mãn đây?" Marcus trầm ngâm.

Tâm trí Encrid thoáng nghĩ đến một thanh kiếm tốt hoặc thứ gì đó như Krona.

Liệu điều đó có thực sự làm anh thỏa mãn không?

Chắc là không.

Nó có thể mang lại một chút niềm vui, nhưng nếu tiến xa hơn một bước thì sao?

'Một bộ giáp ma thuật?'

Encrid giờ đã hiểu sơ qua giá trị của bộ giáp da mà anh đang mặc, và giá trị của nó đang dần suy giảm.

Xét cho cùng, ma thuật không phải là vĩnh cửu.

Anh đã nghe nói rằng trang bị ma thuật có giới hạn của nó, mặc dù anh không chắc điều đó có đúng hay không cho đến khi tự mình trải nghiệm.

Tuổi thọ của bộ giáp da không còn nhiều.

Ngay cả đôi găng tay da cũng có vẻ như có chút ma thuật, nếu không thì làm sao chúng có thể chắc chắn đến vậy?

Không có đôi găng tay này, anh có thể đã mất một cánh tay khi chiến đấu với Ếch, chứ không chỉ bị thương ở cổ tay.

'Chỉ nghĩ thôi đã thấy rùng mình rồi'

Mất một cổ tay vẫn tốt hơn là mất cả cánh tay, nhưng cả hai lựa chọn đều không mong muốn.

Nhìn lại, có vô số điều cần phải cẩn trọng.

Mất mạng ư? Nghe thì khủng khiếp thật, nhưng đôi khi đó lại là một sự giải thoát.

Nhưng nếu sống sót với một vết thương nghiêm trọng, đối mặt với sự không chắc chắn của ngày mai...

'Nó khiến mình phải suy nghĩ nhiều đây'

Tuy nhiên, Encrid đã không bị những suy nghĩ này làm phiền lòng sâu sắc.

Anh không phải kiểu người suy nghĩ quá nhiều, cũng không có thời gian để làm điều đó.

'Những suy nghĩ vẩn vơ này'

Đây không chỉ là những suy nghĩ thư giãn mà còn là những thứ gây xao lãng.

Anh gạt chúng sang một bên, biết rằng chỉ đắm mình vào kiếm và ước mơ thôi là chưa đủ.

Liệu anh có thực sự trở thành Hiệp sĩ được không?

Anh vẫn còn câu hỏi đó, và vẫn chưa có câu trả lời.

"Vì vậy ta đã nghĩ" Marcus tiếp tục. Encrid tập trung vào lời nói của người đàn ông trước mặt.

Anh lắng nghe một cách chăm chú, với sự chú ý thực sự.

"Ta cũng cần phải trao một món quà chân thành. Cứ mong đợi đi, Trung Đội Trưởng"

Từ 'mong đợi' đã được nhắc đến.

Encrid đủ hiểu bản thân để không thể hiện cảm xúc trước hầu hết mọi thứ.

Thật lòng mà nói, anh chẳng có kỳ vọng gì cả.

Sau đó, Marcus, vị Tiểu Đoàn Trưởng đã tặng anh Krona và một con dao găm được chế tác tinh xảo.

Người ta nói đó là con dao găm chỉ được trao cho những người đã có công lớn với hoàng gia.

Khi nhận nó, anh thấy sự cân bằng của nó rất tệ. Nó không thực tế cho lắm, chỉ dùng như một biểu tượng của địa vị.

"Bằng việc ban cho khanh con dao găm Hoàng Gia này, địa vị của khanh được đảm bảo. Hãy cho xem nó bất cứ lúc nào ở kinh đô, và khanh sẽ được chào đón như một vị khách của Hoàng gia"

Encrid nghĩ nó thực sự chẳng có gì đặc biệt.

Thật lòng đấy.

Tuy nhiên, những binh sĩ đang theo dõi từ bên dưới khán đài lại cảm thấy khác.

"...Encrid"

"Encrid"

"Encrid"

Không có những tiếng reo hò trẻ con hay những tiếng hô chiến thắng.

Các binh sĩ chỉ đơn giản là hô vang tên của Encrid.

Đó là một tiếng thì thầm, một lời nói thường ngày.

Chỉ là những từ phát ra từ miệng họ.

Nhưng khi hàng trăm binh sĩ cùng đồng thanh...

"""Encrid"""

Nó đập vào tai anh như một tiếng gầm.

"Heh, xem ra họ còn hài lòng hơn cả cậu đấy. Quay lại đi" Marcus nói.

Encrid quay lại theo lời của Marcus.

Đó là một cảnh tượng khá thú vị.

Đã mười ngày kể từ khi anh từ chiến trường trở về thành phố.

Anh cảm thấy gần gũi hơn với những người trong đơn vị so với trước đây.

Những kẻ trước đây đã từng buông lời khiếm nhã về anh giờ đã cúi đầu.

Những người lần đầu gặp anh đều tỏ ra tôn trọng và ngưỡng mộ.

Anh đã được công nhận trên chiến trường.

Vị Tiểu Đoàn Trưởng đã từng kêu gọi reo hò.

Nhưng tiếng reo hò đó thực sự dành cho ai?

Anh đã nghĩ đó là một trải nghiệm tốt, nhưng lần này thì khác.

Khán đài cao, vừa đủ cho một người đứng.

Vì vậy, anh có thể nhìn xuống từ trên cao.

Anh có thể cảm nhận được luồng nhiệt tỏa ra từ tất cả các binh sĩ.

Như thể luồng nhiệt đó thành hình và bao bọc lấy anh.

Anh đột nhiên nhận ra rằng những gì mình đã làm được đã đưa anh đến khoảnh khắc này.

"Điều gì làm nên một Hiệp sĩ?"

Kỹ năng chăng?

Người ta từng nói rằng, chỉ giỏi vung kiếm thôi thì chẳng thể nào trở thành một Hiệp sĩ được.

"Nếu chỉ muốn có thế thì đáng lẽ ngươi nên đi làm lính đánh thuê cho rồi"

Lời của một gã huấn luyện viên đấu kiếm ở thành phố nào đó vẫn còn văng vẳng trong đầu anh.

Khi đó, anh đã đã hỏi.

Điều gì làm nên một Hiệp sĩ?

Ngươi nhìn thấy gì và gọi đó là một Hiệp sĩ?

"Kỹ năng là điều cần thiết"

Trên nền tảng kỹ năng, danh dự và thành tựu sẽ tích lũy, chứng minh giá trị của một người.

"Dù thời thế bây giờ đã có chút thay đổi, nhưng ngày xưa, khi bàn về những huyền thoại, đó chính là tiêu chuẩn"

Phải chăng anh chỉ muốn trở thành một kẻ vung kiếm giỏi?

Không, không phải thế.

Dù rằng ước mơ của anh đã bắt đầu như vậy khi còn trẻ.

Khi anh lớn lên và nhận ra giới hạn tài năng của mình...

Khi anh bị một kẻ nhỏ tuổi hơn nhiều đâm một nhát kiếm vào bụng...

Khi anh mất đi những người đồng đội...

Anh nhận ra rằng kỹ năng và nhân cách không nhất thiết phải đi đôi với nhau.

Anh vẫn vung kiếm dù biết rõ giới hạn của mình, với một sự tập trung duy nhất, như thể mỗi khoảnh khắc đều có thể là lần cuối cùng.

Sống mỗi ngày như thể chẳng còn có ngày mai.

Anh ném mình vào những con sóng nghiệt ngã của thời gian.

Ngay cả khi bị cuốn đi, anh chưa bao giờ quên thanh kiếm của mình, bám víu lấy giấc mơ đã sờn cũ và rách nát.

Nguồn cơn nào đã duy trì ý chí của Encrid suốt thời gian qua?

Anh tin rằng một Hiệp sĩ là người tuân thủ những tiêu chuẩn mà họ tự đặt ra cho bản thân.

Một người tiến bước mà không bao giờ quên đi danh dự.

Anh đã quyết tâm trở thành một người như vậy.

Do đó, cũng hợp lý thôi khi việc đứng ở một vị trí như thế này, tự mình chứng tỏ bản thân lại mang đến cho anh niềm vui.

Cảm nhận được danh dự khi đứng trước mặt họ.

"Thú vị thật"

Encrid khe khẽ lẩm bẩm, dù rằng khó mà nhận ra được chút cảm xúc nào trong giọng nói của anh.

Phía sau anh, Marcus cảm nhận được điều gì đó xa lạ trong lời nói của Encrid.

Nó giống như lúc trước.

Một thứ gì đó đã bị lãng quên từ lâu.

Kiếm và ánh sáng.

'Là đam mê chăng?'

Marcus nhoẻn miệng cười, bụng bảo dạ rằng Encrid đúng là một gã thú vị.

Ông ta tò mò không biết món quà mình đã chuẩn bị sẽ ảnh hưởng đến người đàn ông trước mặt như thế nào.

"Giải tán" Marcus nói.

Encrid quay người và giơ tay chào.

Anh bước xuống giữa những tiếng lẩm bẩm của đám binh sĩ đang hô vang tên mình. Một lối đi mở ra giữa những người lính đang đứng hai bên.

"Hẳn là cậu vui lắm"

Anh thấy các thành viên trung đội đang chào đón mình.

Có Rem đang nhếch mép cười khẩy.

Jaxo đứng chống một chân một cách thản nhiên, ánh mắt thờ ơ quan sát.

Audin với cái giọng điệu khó hiểu như thường lệ, phán một câu: "Trông cậu cứ như một vị thần hóa thân đáp lại lời cầu nguyện vậy, người anh em ạ"

Ragna, người luôn thấy chán ngán với những buổi lễ thế này, hỏi: "Xong việc chưa vậy?"

Krais, kẻ chẳng quan tâm đến thứ gì ngoài Krona, chỉ đơn giản nói: "Tuyệt"

Gần đó, Andrew và Mac gọi tên anh, mặt đỏ bừng vì phấn khích.

"Encrid"

"Trung Đội Trưởng"

Hừm, thế này thì còn hơn cả 'không tệ' rồi. Sẽ thật kỳ cục nếu không thấy vui.

"Về thôi"

Nhưng chẳng có gì thay đổi cả.

Đã mười ngày kể từ khi họ trở về, và Thành trấn biên vẫn yên ắng.

Lễ trao thưởng đã xong. Vậy tiếp theo là gì?

Dĩ nhiên là luyện tập. Anh chỉ đang suy ngẫm xem nên vung kiếm thế nào trong lần tiếp theo.

"Này, tối nay chúng ta tiệc tùng. Ăn uống say sưa đến khi gục thì thôi!"

Marcus đã bộc lộ hết tâm tư của mình trên bục. Liệu một vị Tiểu Đoàn Trưởng có được phép thẳng thắn đến thế không?

Đám người sau lưng ông ta không phải là quý tộc sao?

Đúng như dự đoán, khi Encrid quay lại, anh thấy một đám quý tộc với vẻ mặt không hài lòng.

Tuy nhiên, chẳng có ai bước ra nói gì.

Là sao nhỉ?

Chẳng lẽ họ dọa sẽ chém đầu bất cứ ai lên tiếng à?

'Không, đó là chuyện mà một tên như Rem mới làm', anh nghĩ.

Marcus là một chỉ huy từ kinh đô.

Ông ta không có lý do hay sự cần thiết nào để làm một việc liều lĩnh như vậy.

Vậy tại sao đám quý tộc lại phản ứng như thế?

Encrid quyết định phớt lờ chuyện của đám quý tộc.

Chẳng cần phải đào sâu làm gì.

Biết thì được ích gì chứ?

Biết cũng chẳng thay đổi được gì.

"Tiệc tùng!"

"Woooo!"

"Nghe hay đấy! Tuyệt vời!"

Đám binh sĩ la hét, suýt làm thủng màng nhĩ của anh.

"Nếu sau cả tràng hô hào này mà bọn họ mang ra thứ rượu rẻ tiền nào đó, ta sẽ thấy ngứa tay muốn phang cây rìu này vào đầu gã đó lắm" Rem nói với một nụ cười toe toét.

Nhưng trông hắn có vẻ đang vui.

Vấn đề là cứ mỗi khi vui, hắn lại muốn bổ đầu một cấp trên nào đó.

'Chà, miễn không phải đầu mình là được, nhẹ cả người', Encrid nghĩ.

Nghĩ lại thì, Rem chưa bao giờ nghiêm túc dọa sẽ bổ đôi đầu anh cả. Hắn có đùa là muốn xem bên trong đầu anh có gì, nhưng đó không phải là lời nói thật lòng.

"Phiền phức thật" Ragna nói thẳng thừng.

Encrid cảm thấy muốn đồng tình với Ragna.

Anh muốn quay lại luyện tập.

Anh nóng lòng muốn hấp thụ những kỹ thuật của gã kiếm sĩ ria mép mà anh đã thấy và trải nghiệm càng sớm càng tốt.

"Đầu óc cứng nhắc thì chỉ nhìn thấy những thứ cứng nhắc thôi. Đến lúc nghỉ thì phải nghỉ chứ" Jaxon nói, dường như đủ tinh ý để nhận ra tâm trạng của Encrid.

"Mọi người cứ nghỉ ngơi cho tốt. Tôi sẽ quay lại ngay" Krais nói, giọng hắn nhỏ dần khi hắn chạy đi.

Bất cứ khi nào có tiệc tùng, một sòng bạc sẽ tự nhiên mọc lên.

Và điều đó có nghĩa là Krais sẽ như cá gặp nước.

Hắn không đánh bạc mà là đứng ra tổ chức các ván bài để lấy tiền hoa hồng.

Krais không bao giờ có thể hiểu được những kẻ ném Krona của mình vào cờ bạc.

"Nghiêm túc đấy, tại sao lại ném Krona của mình vào một cuộc rút thăm ngẫu nhiên chứ? Nếu gặp một tay cờ bạc thực thụ, các người thậm chí còn không có cơ hội ngẫu nhiên nào - chắc chắn sẽ thua cho mà coi", hắn từng nói vậy.

Hắn thấy không có lý do gì để lãng phí Krona vào cờ bạc.

Cũng phải.

Krais biến mất vào đám đông binh lính.

Encrid nhìn bóng lưng hắn đang xa dần, thấy thật kỳ lạ khi gã lính mắt to này lại nghĩ ra được một kế hoạch thông minh như vậy.

"Vậy thì không cần phải bổ đầu ai cả, người anh em man rợ của tôi" Audin lẩm bẩm từ phía sau.

Phía trước, người ta thấy vị Tiểu Đoàn Trưởng đang giơ một chai rượu lên một cách nhiệt tình.

"Rượu ngon đây! Hôm nay tất cả chúng ta đều uống thứ này! Có ai phản đối không? Nếu có vấn đề gì cứ đến gặp ta!"

Có vẻ như ông ta cũng không hoàn toàn tỉnh táo.

Marcus hét lên để mọi người cùng thưởng thức loại rượu mà ông ta mời.

Khi Encrid đang quan sát, Finn tiến lại gần và nói: "Uống một ly không?"

"Hửm?"

Đã lâu lắm rồi anh mới nghĩ đến việc uống rượu.

Chẳng có dịp nào cả. Anh đã quá bận rộn với việc luyện tập. Uống rượu làm giảm khả năng kiểm soát cơ thể, khiến việc luyện tập đúng cách là không thể. Tận hưởng bữa tiệc và uống rượu là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Vì vậy, anh đang định lịch sự từ chối thì một giọng nói vang lên từ phía sau.

"Không, hỡi phụ nữ nhân tộc, vị trí đó là của ta. Anh ấy là hôn phu của ta"

Hả?

"Hôn phu? Nhưng cô ấy là một Tiên tộc mà." Finn lẩm bẩm.

Encrid lùi lại một bước.

Nữ Chỉ Huy Đại Đội Tiên Tộc lặng lẽ tiến đến.

"Uống với ta"

Đây là một mệnh lệnh hay một lời mời vậy?

Khi sự căng thẳng tăng lên với sự xuất hiện của Finn và Nữ Chỉ Huy Đại Đội Tiên Tộc, Esther đã phải can thiệp.

Với một tiếng kêu dữ dội, Esther nhảy vào vòng tay của Encrid.

Tình hình có vẻ kỳ quặc.

"Con mụ yêu nữ chết tiệt này" Rem lẩm bẩm.

Trước khi Encrid kịp làm rõ sự hiểu lầm, những người lính xung quanh lại bắt đầu cổ vũ cho anh một lần nữa, lần này theo một cách khác.

"Tiểu Đội Trưởng Quyến Rũ!"

Tới nữa rồi...

Vừa mới tưởng nó đã bị lãng quên sâu ba tấc đất, cái biệt danh 'quyến rũ' lại trồi lên.