Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Undead King of the Palace of Darkness

(Đang ra)

The Undead King of the Palace of Darkness

Tsukikage

Đây là câu chuyện về vị Vua Undead hèn nhát. Trong hành trình theo đuổi tự do, cậu lao đầu vào những cuộc chiến và đôi khi lại quay đầu bỏ chạy.

36 845

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 82

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

77 4115

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

4 56

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

18 306

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

(Đang ra)

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Bạn nghĩ đây sẽ là một câu chuyện về phản diện hoàn lương? Không, anh chàng của chúng ta bị đưa vào tình thế không thể cứu vãn: Khi nhân vật phản diện đã cướp nữ chính khỏi tay nhân vật chính.

21 589

Chương 100 - 200 - Chương 154 - Gã này là điên nhất

Ngay khoảnh khắc cả bọn vừa đặt chân vào trong doanh trại.

"Tên Trung Đội Trưởng của bọn mình, trông chắc chắn là không có bình thường đâu"

Nghe những lời đó phát ra từ Rem, Encrid cảm thấy một cảm giác gì đó là lạ.

Tại sao cái gã này lúc nào cũng có thể nói với anh những lời như thế, trong khi bản thân thì chẳng thèm ngó lấy một cái cơ chứ?

"Đó là câu mà một tên như anh nên nói à?"

Bọn họ đùa cợt, và dẫu cho bị trách mắng, Rem chỉ nhếch mép cười.

Cái quái gì khiến hắn vui vẻ được hay vậy?

Encrid ghét cái nụ cười đó. Nhưng anh có thể nói gì đây, rằng nụ cười đó phiền phức ư? Hay nó khiến anh thấy buồn nôn? Tất cả cũng chỉ là những lời vô nghĩa mà thôi.

Encrid nhún vai.

"Vậy, xong buổi tập rồi hả, người anh em?"

Audin trông như thể đang tỏa sáng, cứ như thể cả người anh ta đang phát ra ánh sáng vậy, tiến lại gần tựa một con gấu. Trông tâm trạng của anh ta có vẻ đang rất tốt.

Rồi tại sao anh ta lại phải tiến đến với cái bóng đèn ngay sau lưng như thế?

Cái nụ cười hiền hậu của anh ta cũng y hệt như cái lúc anh ta tăng thêm trọng lượng trong buổi tập ‘Kỹ thuật Cách ly’ vậy.

"Ồ, ờ. Phải"

Thực tế thì anh đã phải tập bù thêm cả buổi chiều cho buổi sáng không đủ đô.

Chân anh không còn run nữa.

Kể cũng lạ.

'Từ khi nào nhỉ?'

Kể cả sau khi hoàn thành tất cả các bài tập, anh không còn cảm thấy như mình sắp chết nữa. Anh đã có thể chịu đựng được rồi.

Trừ khi anh cứ liều lĩnh chịu đựng với ‘Trái Tim Quái Thú’ được kích hoạt.

Trong lúc anh đang mải mê suy nghĩ về điều đó.

"Tôi có chút việc"

Jaxon lướt qua họ rồi rời đi.

Kể từ khi trở về đơn vị, có vẻ như thời gian hắn ở bên ngoài còn nhiều hơn là ở trong doanh trại.

Nhưng hôm nay trông hắn có vẻ rời đi hơi muộn.

"Grừ"

Esther đang nằm ườn ra trên giường của Encrid, vẫy vẫy một bên chân trước.

Trông như thể nó đang muốn nói chào mừng trở về.

"Ừ, tao về rồi đây"

Liệu có ai nghĩ anh bị điên khi đi chào một con báo đen không nhỉ?

Mà ai quan tâm chứ.

'Cái việc cố sống cố chết để trở thành một Hiệp Sĩ có lẽ trông còn điên rồ hơn nhiều'

Chỉ vì anh vẫn chưa từ bỏ ước mơ của mình.

Việc bước đi trên một con đường với niềm tin và sự ngoan cố không có nghĩa là anh sống mà nhắm mắt bịt tai.

Không hoàn toàn, nhưng Encrid cũng đã có một hình dung sơ bộ về việc mình trông như thế nào trong mắt mọi người, đặc biệt là những người lần đầu gặp anh.

'Trông mình có giống một kẻ nửa điên nửa tỉnh không nhỉ?'

Bề ngoài thì có vẻ ổn, nhưng hành động của anh thì lại khó mà hiểu nổi.

Ít nhất thì vẫn thua Rem vài bậc.

Cũng chẳng phải là một sự an ủi gì lớn lao, nhưng thà vậy còn hơn là điên như hắn. Hơn là vung rìu vào đầu cấp trên của mình.

Rem mở miệng như thể cảm nhận được điều gì đó.

"Ánh mắt của cậu trông đáng lo ngại thật đấy"

Rem có một trực giác khá tốt.

"Không có gì đâu"

Encrid tránh đi đôi mắt xám của hắn và đề nghị đi ăn.

Đã đến lúc ăn và uống rồi. Bọn họ nên nghỉ ngơi khi cần nghỉ ngơi.

"Đi chứ nhỉ? Tôi sẽ đến nhà ăn xem có chỗ nào trống không trước"

Krais đi trước một bước. Trong lúc đó, Encrid nhanh chóng tắm rửa qua loa trong phòng tắm của doanh trại.

Bọn họ không hề lề mề mà hướng thẳng đến nhà ăn.

Encrid cũng nhanh chóng lau người rồi rời đi, tay bế theo Esther.

Tuy không phải là một bữa ăn đặc biệt, nhưng nhà ăn của Thành Trấn Biên cũng không đến nỗi tệ. Dĩ nhiên, một kẻ kén ăn nào đó có thể sẽ không thích nó.

"Không có bánh mì à?"

Ragna lên tiếng.

"Với cái bản mặt trông như thể chuyên đi ăn đất thế kia, tại sao hắn cứ phải xoi mói mấy chuyện này mãi thế nhỉ?"

Bọn họ ngồi quây quanh chiếc bàn, chiếm lấy vị trí trung tâm của nhà ăn.

Mọi người đều đang bận rộn liếc trộm về phía họ.

Bình thường thì trung đội của họ sẽ không thu hút nhiều sự chú ý đến thế, ngay cả khi họ được biết đến với cái tên Trung đội Điên Loạn.

Nhưng Ếch lại đang ở trong số họ.

Ọt ọt.

Có vẻ như Ếch đang quan sát Rem khi hắn mắng Ragna.

Đôi mắt lồi của hắn ta trông y hệt như một con ếch đang chăm chú theo dõi cả hai.

"Một đêm mà ta không muốn giao du với bọn man di hạ đẳng"

"Hửm? Mày muốn tao đút cho ăn luôn không? Nếu thấy nhai với tiêu hóa phiền phức quá thì để tao nhét thẳng vào trong bụng mày luôn nhé?"

Vừa nói, Rem vừa làm động tác dùng cạnh tay chém vào bụng mình.

Đúng là một lũ trước sau như một.

"Thịt cừu khá ngon đấy. Nêm nếm rất vừa vị"

Encrid xen vào đúng lúc. Rem và Ragna chỉ còn cách một cuộc đối thoại bằng rìu và kiếm ngay giữa nhà ăn trong gang tấc nữa thôi.

"...Tôi hiểu rồi"

"Vậy sao?"

Rem và Ragna thu lại ánh mắt thù địch mà họ đang dành cho nhau.

Gần đây, có vẻ như họ đang lắng nghe anh nhiều hơn, điều mà Encrid luôn thấy tò mò mỗi lần như vậy.

Sự thật thì, anh đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ từ trước.

'Tại sao các cuộc chiến lại kết thúc mỗi khi mình can thiệp nhỉ?'

Tại sao anh lại có thể làm Trung Đội Trưởng ở đây?

Tất cả những gì anh đã làm là đối xử với họ một cách chân thành và thẳng thắn.

Anh nói ra suy nghĩ của mình, đặt câu hỏi khi tò mò.

Anh thẳng thắn nhưng vẫn tôn trọng.

Chỉ có thế thôi.

'Hay không phải là họ đang nghe lời mình, mà là mối quan hệ của họ đã trở nên tốt hơn?'

Đó là điều mà chỉ mình Encrid cảm nhận được, nhưng gần đây những cuộc cãi vã của họ không còn giống như những trận chiến thực sự nữa.

Chúng dường như kết thúc ở điểm xác nhận kỹ năng của nhau.

Ngay cả trước đây, dù lời lẽ của họ có cay nghiệt, họ vẫn tôn trọng ranh giới của nhau. Giờ đây lại có cảm giác như họ thậm chí còn không cần phải xác định rõ những ranh giới đó để tránh đánh nhau nữa.

'Cứ như đang xem mấy con vượn trong rừng gú kết bạn với nhau vậy'

Trong khi Encrid đang suy ngẫm về điều này, Ếch lên tiếng, miệng vẫn đang nhai một ít salad.

"Rau củ tươi à? Thành phố này hẳn phải thịnh vượng lắm"

"Ở đây thiên về thương mại hơn là nông nghiệp, nên chúng tôi cũng có được rau củ tươi"

Krais đáp lại.

Ếch gật đầu rồi lại nói.

"Có vẻ như trong doanh trại vẫn còn một chỗ trống, nên tôi nghĩ mình sẽ ở lại đây vài ngày"

"...?"

Ngoài món salad ra, chẳng có mấy món cho Ếch ăn cả.

Hắn ta chỉ ăn côn trùng hoặc thực vật.

Chẳng ai phản ứng lại lời hắn ta nói, tất cả đều bối rối không hiểu ý hắn ta là gì.

Ngay cả Encrid cũng bối rối.

Đây là Ếch, một nhân vật ưu tú trở về từ lực lượng chính. Vậy nên hắn ta định ở đâu cơ chứ?

Mọi người đều ném ra những ánh mắt đầy nghi vấn.

Ếch vẫn đang ăn và không hề ngẩng đầu lên, đáp lại.

"Ta sẽ lấy chỗ cạnh ngươi"

Dẫu cho những người khác có đối xử với anh thế nào, Encrid vẫn luôn giữ phép lịch sự tối thiểu.

Suy cho cùng, anh chẳng phải là Trung Đội Trưởng hay sao?

Ngay cả khi anh trông có vẻ nửa điên nửa tỉnh trong mắt những người lần đầu gặp mặt, những người thân thiết với anh sẽ hiểu rõ hơn.

Họ biết rằng anh có lẽ là người tỉnh táo duy nhất trong cái Trung đội Điên này.

Đó là lý do tại sao lối nói chuyện trang trọng lại đến với anh một cách tự nhiên đến thế.

Encrid đã cho rằng người đàn ông mặt ếch trước mặt mình sẽ sớm rời đi.

Ếch vốn không thuộc về nhóm của họ.

Anh đã cho rằng Ếch ở lại chỉ để nói với anh rằng anh không thể trở thành một Hiệp Sĩ, một việc mà anh thấy thật không cần thiết và tốn thời gian.

Một ngày đã trôi qua rồi, lẽ ra Ếch phải rời đi rồi mới phải.

Thật kỳ lạ khi hắn ta vẫn ở lại một mình trong khi vị Hiệp Sĩ tập sự, người thuộc nhóm của họ đã rời đi từ trước.

Dĩ nhiên, kẻ nào cũng có những suy đoán của riêng mình.

Ragna thì đoán già đoán non rằng con Ếch kia hứng thú với hắn.

Thế nên chẳng có đứa nào hỏi han gì về việc hắn ta ở lại cả.

Rem và mấy tên còn lại trong trung đội thì đặc biệt chẳng quan tâm.

Nếu Ếch muốn ở lại, thì bọn họ chỉ đơn giản nghĩ, ‘Ờ, thì cứ thế đi’

"Thật sao?"

Chẳng cần phải che giấu suy nghĩ của mình làm gì, Encrid hỏi thẳng.

Một sự im lặng kỳ quặc bao trùm lấy nhà ăn.

Chỉ có những tiếng xì xào từ các bàn khác, bàn tán về cờ bạc, chiến trường, đàn bà, và những thứ tương tự lấp đầy không khí.

Encrid để những âm thanh đó lướt qua tai mình khi anh tập trung vào Ếch.

Ếch nhún vai và không nói thêm bất cứ lời nào.

Encrid nhìn chằm chằm vào hắn ta một lúc rồi quyết định cho qua.

Nói cho chính xác thì anh quyết định cứ để mặc kệ. Dù chỉ là cảm giác, nhưng Ếch không có vẻ gì là thù địch cả.

Bên cạnh đó, có Ếch ở đây có lẽ sẽ hữu ích hơn là có hại.

Dù việc hắn ta muốn ở lại doanh trại có hơi kỳ lạ, nhưng chẳng có lý do gì để ngăn cản cả.

"Tôi nữa, tôi nữa! Giờ tôi cũng muốn ở trong doanh trại cơ"

Finn cũng giơ tay lên và nói. Miệng cô ta dính đầy gia vị thịt cừu, cô vốn không phải là kiểu người ăn uống tinh tế.

Cô là một trinh sát, và việc mong đợi một nghi thức ăn uống đúng đắn từ một người quen sống dưới những vì sao và lấy bầu trời đêm làm chăn thì thật là ngớ ngẩn.

Hơn nữa, họ đang ở trong một doanh trại. Chẳng có ai ở đây bận tâm đến mấy cái thủ tục rườm rà cả.

Chỉ có Ếch là tỏ ra có chút tinh tế.

Encrid không biết nhiều, nhưng anh tưởng tượng đó là cách mà một quý tộc sẽ ăn.

Di chuyển những món rau xanh lên đĩa của mình, cắt chúng thành những miếng nhỏ, rồi bỏ tọt vào miệng.

Dĩ nhiên, phong cách ăn uống của Ếch cũng độc đáo theo cách riêng của hắn ta, dùng lưỡi để ngoạm lấy thức ăn.

"Cứ tự nhiên"

Encrid cho phép.

Dù họ chưa chính thức gia nhập trung đội, nhưng việc ở lại doanh trại sẽ không thành vấn đề.

'Mình có nên báo cáo chuyện này không ta?'

Anh nghĩ mình nên làm thế. Nếu họ muốn ở lại, thì họ cứ việc thôi.

Encrid suy ngẫm về điều này trong khi vẫn tiếp tục ăn. Gia vị tẩm ướp thịt cừu khá ngon.

Với hương thơm thảo mộc tinh tế và lượng mỡ vừa phải, nó lấp đầy khoang miệng anh bằng một vị cay và ngọt.

Gia vị được nêm nếm thực sự rất tốt.

Bữa ăn tương đối dễ chịu hơn so với thường lệ.

"Người anh em, món cừu hôm nay tuyệt hảo thật sự"

Audin cười sảng khoái.

"Anh thích thế cơ à?"

"Ngừng lo chuyện bao đồng và giữ cho tay chân bận rộn đi. À, và cái thứ bên cạnh ngươi được gọi là cái nĩa đấy. Nếu không biết dùng thì cứ để yên đó đi"

Rem và Ragna lại đang cãi nhau, nhưng không có sự thù địch thực sự nên mọi thứ khá là hài hòa.

Cảm giác như bầu không khí đã căng thẳng khi anh vừa mới bước vào doanh trại.

"Thú vị thật. Thực sự chẳng có đứa nào trong số đám này bình thường cả"

Finn lẩm bẩm. Cô là một trinh sát dày dạn kinh nghiệm.

Cô đã gặp đủ mọi loại người trong đủ mọi tình huống, nhưng cô chưa bao giờ thấy một nhóm nào kỳ quặc như cái Trung đội Điên này.

Họ là một mớ hỗn độn của những kỹ năng và tính cách khác thường, mọi thứ đều khác xa với bình thường.

Finn tiếp tục nhai miếng thịt của mình. Món cừu hôm nay được tẩm ướp kỹ càng, thật là đỉnh nóc kịch trần.

"Nhưng còn Andrew và Mac thì sao?"

Krais hỏi, miệng vẫn đang nhai miếng thịt cừu của mình.

Nhận ra nhanh chóng, Encrid đáp lại, nhớ lại buổi tập đối kháng mà anh đã có với Andrew vào đêm hôm trước.

"Cậu ta nói cậu ta sẽ xuất ngũ"

"Cái gì?"

Vốn dĩ, Andrew là người thừa kế hợp pháp của gia tộc Gardner.

Cậu ta có nhiệm vụ phải khôi phục lại gia tộc của mình.

Ngay trước khi rời đi, cậu ta đã nói gì nhỉ?

"Tôi đã học được cách không bao giờ từ bỏ bằng việc quan sát anh, nên tôi cũng sẽ làm như vậy. Chúng ta sẽ gặp lại nhau dưới cái tên Gardner"

Giọng điệu của cậu ta đầy tự tin.

Đôi mắt cậu ta lộ rõ vẻ háo hức.

Phong thái của cậu ta tràn đầy sự chắc chắn.

Encrid đã đồng ý. Đêm đó, Andrew và Mac rời khỏi đơn vị.

Trách nhiệm báo cáo thuộc về Encrid.

Nữ Đại Đội Trưởng Tiên tộc lại xem nhẹ chuyện đó.

"Nếu cậu buồn vì quân số giảm, tôi sẽ bổ sung quân cho cậu, Trung Đội Trưởng ạ"

Khi cô ấy đưa ra lời đề nghị đó, Encrid đã lắc đầu.

Danh hiệu trung đội độc lập nghe thì oai đấy, nhưng việc chấp nhận bất kỳ ai cũng sẽ không thể duy trì được.

Chỉ có người như Andrew mới tạo ra sự khác biệt.

'Mình nghe nói rằng những Tiểu đội trưởng trước đây cũng không trụ được lâu'

Thay vì tăng quân số một cách không cần thiết, tốt hơn là nên duy trì tình hình hiện tại nếu không có vấn đề gì.

Cái gì đang hoạt động bình thường thì đừng có động vào.

"Chúng tôi ổn"

Anh đã lịch sự từ chối, nữ Đại Đội Trưởng Tiên tộc đã đùa rằng chính cô ấy sẽ tham gia.

Encrid đã lịch sự từ chối và rời khỏi phòng.

Gạt đi những ký ức của đêm qua, Encrid tiếp tục.

"Họ sẽ không trở lại đâu, đội hình sẽ vẫn được giữ nguyên như hiện tại"

"À, được rồi"

Krais dường như đã hiểu và cho qua chuyện.

"Cái gì? Một trong những món đồ chơi của ta đã rời đi mà không nói với ta một lời nào ư?"

Rem đột ngột đứng dậy.

"Hửm?"

"Ta đi kiểm tra một vài thứ"

Nói rồi, Rem hùng hổ bước ra ngoài.

"Tôi buồn ngủ rồi nên tôi đi đây"

Ragna cũng đứng dậy ngay khi ăn xong bữa của mình.

"Đến giờ cầu nguyện rồi"

Audin cũng rời đi.

Encrid ăn nốt phần thức ăn còn lại, uống một ngụm trà rẻ tiền từ nhà ăn rồi đi ra ngoài.

Khi anh bắt đầu đi về phía sân tập thay vì doanh trại, Ếch hỏi từ phía sau.

"Ngươi đi đâu đấy?"

Encrid thờ ơ trả lời, "Vẫn còn buổi tập chưa hoàn thành"

Bây giờ là lúc cho buổi tập tối.

Ếch nghe thấy điều này, lần đầu tiên dừng bước.

"Ngươi định tập luyện nữa sao?"

Lần đầu tiên kể từ khi gặp Encrid, Ếch có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Dĩ nhiên"

Encrid vẫn thờ ơ, bất kể Ếch ở lại hay rời đi, hay bất cứ chuyện gì xảy ra.

Bất kể mọi người có nói anh không thể trở thành Hiệp Sĩ hay không.

Công việc cần phải được hoàn thành, và anh sẽ làm nó.

Hoãn công việc của hôm nay sang ngày mai ư?

Encrid không phải loại người đó.

Thực tế thì, anh là loại người thậm chí sẽ kéo cả công việc của ngày mai vào hôm nay, một dạng điên rồ theo cách riêng của nó.

'Gã này mới là kẻ điên rồ nhất trong số chúng'

Ếch tự nghĩ.

Đúng là ‘Trung đội Điên’, và gã này có vẻ mới là kẻ điên rồ nhất trong số đó.

Trong khi Encrid tin rằng mình là người tỉnh táo nhất, đó chẳng qua chỉ là quan điểm của riêng anh mà thôi.

Trong mắt kẻ khác, mọi chuyện lại hiện lên theo một cách rất đỗi khác biệt.