"Quái vật kìa, anh từng bảo giấc mơ của anh là trở thành một Hiệp sĩ còn gì? Vậy thì còn chần chờ gì nữa, đi thôi chứ. Rõ rành rành ra rồi còn gì. Sứ mệnh của một Hiệp sĩ chẳng phải là để đồ sát lũ quái vật hay sao?"
Trong thâm tâm, Krais tin rằng việc xẻ thịt lũ quái vật chính là bản chất cốt lõi của một Hiệp sĩ.
Ấy thế mà những người nghe được lời hắn lại diễn giải nó theo một chiều hướng hoàn toàn khác.
Nghe cứ như thể hắn đang hạ thấp các Hiệp sĩ vậy.
Coi một thứ vũ khí có khả năng thay đổi cục diện chiến trường chỉ như một gã thợ săn quái vật quèn.
"Và chẳng phải cứu giúp dân làng là nghĩa vụ của chúng ta hay sao? Cảm giác chính nghĩa trong tôi đang sôi sùng sục cả lên đây này"
Giọng điệu của hắn vốn dĩ phải chan chứa sự lo lắng, giờ thì lại sặc mùi tham lam đến chục mét còn ngửi được.
Cứ như thể đôi mắt hắn đã biến thành hai đồng vàng lấp lánh.
Mọi người đều nhìn Krais với những suy nghĩ tương tự. Nhưng Krais hoàn toàn chẳng thèm để tâm đến ý kiến của kẻ khác.
Mọi sự tập trung của hắn đều dồn cả vào Encrid.
Bởi lẽ, kẻ có quyền quyết định mới là người quan trọng, chứ không phải ý kiến của đám đông.
"Chuyện gì?"
Encrid khoanh tay hỏi, giọng điệu lạnh băng.
"Lại là Mắt To đây mà. Lúc nào cũng muốn đi đâu đó cho bằng được"
Rem, người đang ngả ngớn nửa nằm nửa ngồi trên giường, buông một câu nhận xét.
Khá là sắc sảo đấy.
Krais nghĩ thầm và nhìn về phía đội trưởng với con át chủ bài của mình: đôi mắt to tròn, long lanh.
'Đúng rồi, mắt tôi to lắm phải không?'
'Nhìn vào mắt tôi đi này'
'Giờ thì anh muốn nhận nhiệm vụ này lắm rồi đúng chưa '
Đôi mắt hắn trong veo và to đến độ dường như có thể thôi miên được người đối diện. Encrid có chút do dự rồi cất lời.
"Tôi có nên móc mắt cậu không?"
'Anh lôi đâu ra đôi mắt đó vậy?'
Krais đọc vị được biểu cảm của Encrid.
'Toang, chiêu này không ăn thua rồi, không thể thuyết phục được anh ta'
Vậy bước tiếp theo là gì đây? Krais đăm chiêu suy nghĩ rồi nhanh chóng bỏ cuộc.
Hắn thông minh, nhanh trí và nhạy bén.
Krais cho rằng những đặc điểm này là do những trải nghiệm tuổi thơ cơ cực của mình.
Tất cả là nhờ vào sự gian khổ đó.
'Mấy trò mánh khóe này không có tác dụng với đội trưởng đâu'
Hắn đã cảm nhận được điều đó. Sẽ không có tác dụng đâu.
Vậy thì còn lại gì nào?
Một đòn tấn công trực diện.
Luôn thẳng thắn và trực tiếp.
Đội trưởng luôn đối xử với hắn và những người khác như vậy, nên hắn quyết định cũng sẽ làm thế.
Krais có một trực giác phi thường. Hắn nhanh chóng điều chỉnh cách tiếp cận của mình, nhanh như một ngôi sao băng vụt qua bầu trời.
"Vậy thì, khoảng một trăm năm về trước, có một thương nhân tên là Dolph lừng danh khắp lục địa"
Hắn bắt đầu câu chuyện bằng một giai thoại lịch sử. Ưu tiên hàng đầu là phải thu hút được sự chú ý.
Nên gọi đây là sở thích lập dị của một gã nhà giàu?
Hay là một thói quen quái gở nhỉ?
Một trong những sở thích của Dolph là giấu một phần tài sản của mình và tạo ra các bản đồ kho báu.
Đây là một truyền thuyết được tìm thấy trong các ghi chép lịch sử cũ.
"Nhưng liệu nó có kết thúc như một truyền thuyết đơn thuần không? Không hề. Nếu không thì tại sao tôi lại phải nhắc đến nó chứ?"
Giọng của Krais trở nên đanh thép hơn ở những thời điểm mấu chốt. Có thể mô tả hắn như một người kể chuyện đầy sức thuyết phục.
Lời nói của hắn mang một sự nhiệt thành khó tả.
Dolph được cho là chủ nhân của một thương hội từng nổi tiếng một thời.
Nhưng ngay trước khi chết, lão đã rút ruột toàn bộ tài sản của mình và đem đi cất giấu.
Đương nhiên, những người đáng lẽ được thừa kế đã vô cùng tức giận.
Ngay cả sáu bà vợ của lão cũng đang sôi máu.
"Tại sao ông lại làm thế!"
Người ta kể rằng Dolph đã không trả lời. Lão chỉ im lặng chịu đựng sự chỉ trích của họ.
Lão chỉ nói,
"Nếu các người muốn tài sản của ta, hãy đi tìm tấm bản đồ đi"
Truyền thuyết kể lại rằng Dolph đã nói như vậy.
Ghi chép cuối cùng trong truyền thuyết là một nhà chép sử đã hỏi Dolph, vị thương nhân, trước khi lão qua đời.
"Tại sao ngài lại tạo ra những tấm bản đồ như vậy?"
Câu trả lời của Dolph quả là một tuyệt tác.
"Cái gì vui thì mình ưu tiên"
Có hơn hai mươi tấm bản đồ chứa đầy mật mã.
Người giải mã được tấm bản đồ đầu tiên đã có được kho báu.
Đó là một người đàn ông từng là người đánh xe cho Dolph.
Người đàn ông đó đã trở thành một thương nhân giàu có nhưng sau đó đã phá sản sau khi thành lập một thương hội.
Người giải mã được tấm bản đồ thứ hai là người vợ đầu của Dolph.
Bà ta rất tham lam. Bà ta đã giữ bí mật với con trai mình và một mình đến nơi mà chồng bà đã tạo ra, để rồi rơi vào bẫy và bỏ mạng.
Thật vậy, người đánh xe chỉ là một con mồi nhử. Đó là âm mưu cuối cùng của Dolph.
Trái với những gì truyền thuyết kể lại, Dolph không muốn tài sản của mình rơi vào tay bất kỳ ai. Lão đặc biệt ghét cái ý tưởng phải cho gia đình mình bất cứ thứ gì.
"Thực tế, lão là một cái cây không thể đơm hoa kết trái. Một con ong không thể hút mật"
Tất cả mọi người đã bắt đầu lắng nghe Krais. Kỹ năng kể chuyện của hắn đủ sức sánh ngang với một ngâm du thi nhân tài ba.
Phải, Dolph không có khả năng có con, thế nhưng lão lại có sáu bà vợ và hơn hai mươi đứa con.
Điều đó thật vô lý.
Vì vậy, lão đã lên kế hoạch trả thù.
Lão đã giấu tất cả tài sản của mình ở nhiều nơi khác nhau.
Một vài trong số chúng đã được khai quật.
Bởi một người bạn tên là Kirgon, thợ săn kho báu vĩ đại nhất lục địa.
Thợ săn kho báu Kirgon đã chứng minh được điều đó.
"Kho báu là có thật"
Đó là một câu chuyện ẩn giấu của lịch sử.
Krais biết khá nhiều về chủ đề này.
Làm sao hắn có thể không biết khi nó có liên quan đến Krona cơ chứ?
Có tin đồn lan rộng rằng nếu bạn tìm và đào theo tấm bản đồ này, kho báu thực sự sẽ được giấu ở đó, và thợ săn kho báu Kirgon đã chứng minh điều đó.
Nhưng, thật là một sự may mắn!
Chắc chắn Nữ thần May mắn đã hôn lên má hắn trong lúc hắn đang ngủ.
Trong trận chiến lần trước, khi Krais do thám trại địch, hắn đã kịp vơ được vài món đồ.
Một trong số đó là một vật phẩm hắn nhặt được từ dưới một gốc cây.
"Hừm"
Tấm bản đồ bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc, cứ như thể nó được cất giữ giữa hai chân của gã nào đó vậy.
Đáng lẽ hắn đã vứt nó đi ngay lập tức, nhưng Krais bằng trực giác đã biết đây không phải là một món đồ tầm thường, nên hắn đã giữ lại.
Bản đồ kho báu là những món đồ phổ biến được lưu hành rộng rãi.
Có rất nhiều hàng giả.
Có một người trong Thương hội Gilpin chuyên thẩm định những thứ như vậy.
Nói một cách lịch sự, là một nhà thẩm định.
Theo tiếng lóng của dân chợ đen, là một kẻ tiêu thụ hàng gian.
Bạn cần phải có con mắt tinh tường với kho báu để bán được chúng
"Cái này trông có vẻ là hàng thật"
Một lời của ông ta là đủ. Nó đã có tuổi đời một trăm năm. Ngôn ngữ khác biệt nên nhà thẩm định không thể nhận ra.
Krais cũng chẳng nhận ra được loại văn tự cổ này. Hắn đã phải vật lộn để giải mã, nhưng không ngờ, lời giải lại đến từ Ếch.
Luagarne tự xưng,
"Ta là một học giả"
Ếch á?
Dù trong đầu nghĩ vậy, Krais cũng không hề tỏ ra thiếu tôn trọng với Ếch. Thay vào đó, hắn nhờ Ếch giúp giải mã vài ký tự ngẫu nhiên, và từ đó, Krais đã tự mình ghép nối các mảnh ghép để có được câu trả lời.
Đó là tấm bản đồ thứ sáu của Dolph.
"Sẽ có kho báu. Một kho báu khổng lồ"
Krais nhiệt huyết nói lớn giữa nhà trọ. Mặt hắn đỏ bừng vì thiếu oxy, bởi hắn đã nói một lèo mà không hề ngừng lại để thở.
"Nó cũ đến mức tất cả các cạm bẫy sẽ chẳng còn hoạt động bình thường nữa. Nó giống như việc nhặt những viên ngọc rơi trên đường, chỉ cần phủi bụi bẩn đi và lấy chúng thôi"
Câu chuyện khá thú vị, nhưng Encrid chẳng hề bị lay chuyển bởi sự nhiệt tình của Krais.
Anh không hề cam kết sẽ đến địa điểm được đánh dấu trên bản đồ kho báu.
Anh chỉ nghĩ.
'Dù sao thì cũng phải rời đi thôi'
Dù là quái vật, quái thú, hay chiến tranh.
Anh đang ngứa ngáy muốn thử sức mình.
Để xem những gì anh đã học được, những kỹ năng và bài học thu được qua quá trình luyện tập và đấu tay đôi với mọi người có đang dẫn lối anh đi đúng hướng hay không.
Cái khao khát được kiểm chứng thực lực của chính mình, xét cho cùng cũng là một trong những bản năng gốc rễ nhất của con người.
"Nhiệm vụ được chấp thuận"
Krais sướng rơn cả người trước câu trả lời của Encrid.
"Cơ mà, chuyện có ghé qua cái chỗ đó không thì hên xui"
Khuôn mặt của Krais đang từ hớn hở bỗng xìu xuống như bánh đa nhúng nước trước câu nói bồi thêm. Hắn trợn tròn mắt, miệng lẩm bẩm mấy lời kiểu...
'Sao anh nỡ lòng nào…'
Rem chứng kiến cảnh này không nhịn được mà bật cười từ bên cạnh.
Encrid thì không biết, chứ kể từ lúc Krais nhận ra tấm bản đồ là hàng thật, hắn đã bắt đầu ấp ủ một kế hoạch làm giàu từ nó rồi.
Một mình đi tìm kho báu ư? Nghe khác gì tự dâng máu thịt của mình cho lũ quái vật làm bánh thánh với rượu lễ đâu chứ.
Thế còn đi cùng các thành viên trong hội?
Vậy thì thành một bữa đại tiệc thịnh soạn được chuẩn bị bằng máu thịt của cả hắn lẫn các thành viên trong hội rồi.
Hắn cần một nhóm đủ trình để không phải bận tâm đến mối đe dọa từ quái vật, quái thú hay bọn cướp.
Thuê lính đánh thuê? Thế thì cần ít nhất là quân số của một tiểu đội, tốn kém quá.
Thế nên mục tiêu đầu tiên của hắn là Rem.
"Sao anh không nhận một nhiệm vụ đi?"
"Ta chỉ nhận yêu cầu ám sát thôi. Mục tiêu thì giới hạn trong ba đứa: một con mèo hoang bố láo, một thằng lười tham ăn và một tên cuồng tín"
Rem hoàn toàn không có ý định nghe lọt tai.
Ragna với Jaxon thì có khác gì không?
Với Audin thì anh còn chẳng thèm thử.
Gã đó có mấy khi bén mảng ra chiến trường đâu, nên chuyện săn kho báu dĩ nhiên là ngoài tầm với rồi.
'Nếu Mắt To thề sẽ dâng hiến mọi thứ cho Chúa'
Chắc chắn gã đó sẽ nói thế.
Nhờ Trung đội trưởng giúp đỡ thì càng bất khả thi, vì suốt ba tháng qua anh ta cứ vung kiếm như một thằng điên.
Đến lại gần thôi cũng khó.
'Giá mà mượn được cả tay của ngươi nữa thì tốt'
Hắn không dám mở lời với Esther.
"Gào!"
Esther dùng cả cơ thể để biểu lộ sự khó chịu. Lại gần thêm chút nữa thôi là nó lại cào cho một phát bằng móng vuốt của mình ngay.
Kể từ cái ngày đầu tiên gặp Esther và cố tình mò mẫm để xem giới tính của nó, Esther đã ghét hắn. Không, phải nói là kinh tởm hắn mới đúng.
Dù là một linh thú, nhưng việc một con báo có thể biểu lộ cảm xúc rõ ràng đến vậy cũng thật đáng ngạc nhiên.
Hắn đã định bỏ cuộc giữa chừng rồi.
Dù có thích Krona đến mấy, hắn cũng sẽ không liều mạng mình. Đó là triết lý sống của Krais.
Ước mơ của hắn là mở một tiệm salon và sống mà không phải lo nghĩ về Krona.
Ngay giữa một thành phố an toàn, tận hưởng cuộc sống về đêm một cách điều độ.
Dĩ nhiên, điều hành một tiệm salon không phải là không có rủi ro, nhưng đó là loại cảm giác mạnh khiến cuộc sống trở nên thú vị.
Dù sao thì hắn cũng đã bỏ cuộc được nửa đường rồi, nhưng nếu Trung đội trưởng quyết định đi thì sao?
Gần đây, Encrid mạnh đến mức nào?
"Vô ích thôi, ngay cả tôi cũng chẳng đánh lại nổi cậu ta"
Đây là tuyên bố chính thức từ Chỉ huy đội Tuần tra Biên cương.
"Nếu cho tôi năm xạ thủ và hai pháp sư, may ra còn có cửa"
Đây là lời của Torres, Trung đội trưởng.
Với năm xạ thủ và hai pháp sư, có khi đến cả Krais cũng có cơ hội chống lại Encrid ấy chứ.
Mà không cần đến hắn, chỉ cần những người còn lại thôi cũng đủ rồi.
"Chuyện đang trở nên thú vị đấy"
Rem cũng phải thừa nhận điều này.
"Tôi cũng rất hứng thú"
Đây là một câu cửa miệng của Chỉ huy Đại đội Tiên tộc.
Tất cả những điều này có nghĩa là gì?
Nó cho thấy rằng ngay cả một đám ma cà rồng cũng chẳng thể chạm nổi vào vạt áo của đội trưởng, phải không ta?
Lẽ nào Trung đội trưởng của chúng ta thực sự là một thiên tài?
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Hắn đã tận mắt chứng kiến anh ta chiến đấu với Ếch rồi.
Vậy nên.
"Aaa~ thôi nào. Đi mà. Cứ đi đi màaaa
Krais nài nỉ.
Encrid lờ hắn đi.
"Ta cũng đi"
Trong khi đó, Ếch tham gia vào cuộc trò chuyện.
"Tuyệt vời ông mặt trời. Tốt quá há há!"
Krais vui mừng ra mặt.
"Tôi tham gia nữa được không?"
Finn cũng giơ tay.
Cô nàng là một trinh sát, và là một trinh sát cực kỳ lành nghề.
Tuy chưa đến mức của một người dò đường có thể vẽ ra bản đồ đi bộ, nhưng cô rất giỏi trong việc tìm đường và chiến đấu.
"Quá đã!"
Krais lại lên tiếng.
Encrid nhếch mép cười trước cảnh tượng đó.
Chẳng có lý do gì để ngăn cản hai người họ cả.
Nhiệm vụ này đến tay họ là do Tiểu đoàn trưởng đã đặc biệt chỉ định.
'Một nhiệm vụ nguy hiểm'
Tim anh đập thình thịch, và anh đã đồng ý chính vì nó là một nhiệm vụ như vậy.
Nhưng giảm thiểu rủi ro là một bước đi thông minh nên càng đông người càng tốt.
Một thuộc địa của quái vật, bảo vệ ngôi làng tiên phong, với quyền chỉ huy tạm thời và Ếch là một phần của đội.
Nếu họ mang theo Rem hoặc một thành viên khác thì sao?
"Có muốn đi cùng không?"
Encrid hỏi, không hẳn là không suy nghĩ, vì anh cũng có phần hy vọng họ sẽ tham gia.
"Bận tối mắt tối mũi đây, không thấy à?"
Rem, người đã tự quấn mình trong chăn trên giường lười biếng đáp lại khiến Encrid nghĩ.
"Đúng là Rem có khác"
Bận chẳng làm gì ngoài việc nằm ườn ra.
Sau đó, Encrid nghĩ đến việc rủ Ragna đi cùng và hỏi.
"Không hứng thú"
Không hứng thú?
Muốn lười biếng à?
Dạo này thấy thiếu lười à?
Ragna cũng dính chặt lấy cái giường của mình.
Hắn ta còn chẳng thèm quay đầu lại khi trả lời.
"Chúa chưa ban cho tôi bất kỳ chỉ dẫn nào"
Audin cũng từ chối.
Jaxon thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Người ta nói rằng anh ta đang cần mẫn làm nhiệm vụ, nhưng có vẻ anh không có thời gian để ghé qua doanh trại.
Cuối cùng, điều đó có nghĩa là không có ai khác đi cùng.
Encrid không bận tâm.
Thực tế, nếu có một mối đe dọa đáng kể, họ đã gửi cả quân đội đi rồi.
Họ có đặc biệt chọn anh cho một nhiệm vụ như vậy không? Anh không nghĩ vậy.
Nhiệm vụ là kiểm tra thuộc địa của quái vật gần làng tiên phong và, nếu có thể thì hãy tiêu diệt chúng.
Mệnh lệnh nêu rõ rằng anh sẽ có quyền chỉ huy lực lượng của ngôi làng.
'Nếu có một lực lượng dân quân làng'
Họ có lẽ sẽ không thiếu quân số.
Vậy nên việc duy nhất còn lại là chuẩn bị thật kỹ lưỡng cho chuyến đi.
Thế giới này vốn không hề tử tế với những kẻ lữ hành, vì vậy việc lên đường mà không có sự chuẩn bị đầy đủ là một điều dại dột.
Thông thường, ngay cả một nhóm bốn người rời đi cũng có thể khiến người khác phải nhíu mày, nhưng với một trinh sát và Ếch trong số họ thì lại là chuyện khác.
Hơn nữa, đội trưởng là một kiếm sĩ ở đẳng cấp tinh anh, có thể so sánh với những binh sĩ hàng đầu trong hệ thống xếp hạng quân sự của Naurillia.
Họ không phải là một nhóm có thể dễ dàng bị đe dọa.
Bất chấp một thế giới đầy rẫy bọn cướp và quái vật, họ có thừa sức mạnh.
Vì vậy, chẳng sao cả nếu không có thành viên trung đội nào khác đi cùng.
"Chúng ta sẽ khởi hành trong hai tuần nữa"
Encrid thông báo, Krais vẫn còn lo lắng hỏi:
"Thực sự không có cơ hội nào sao?"
"Để rồi xem"
Encrid luôn chân thành.
Với sự không chắc chắn của nhiệm vụ, họ phải đánh giá tình hình khi tiến hành.
Krais chỉ có thể hy vọng.
Hang kho báu mà hắn tìm thấy nằm ở khu vực đó chỉ cách làng tiên phong một ngày đường.
"Tốt. Tuyệt vời"
Krais nhận ra rằng có ép thêm cũng vô ích.
Thế là cả nhóm bắt đầu chuẩn bị.
Du hành trong thế giới này thực sự là một thử thách.
Trong một thế giới mà ngay cả các thương nhân đi lại giữa các thành phố cũng phải di chuyển theo nhóm ít nhất mười người để đảm bảo an toàn, thì lính đánh thuê và hệ thống quân đội đánh thuê của Naurillia được đánh giá rất cao.
Mặc dù vậy, chỉ có bốn người trong số họ lên đường.
Không có gì đáng lo ngại, nhưng điều đó không có nghĩa là họ có thể lơ là trong việc chuẩn bị.
Encrid quyết định vào làng lần đầu tiên sau một thời gian dài.
Có một vài món đồ anh cần phải mua ở chợ.