Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

186 903

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

193 5646

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

72 777

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

291 6931

Chương 100 - 200 - Chương 158 - Lời cảm tạ từ một người mẹ nuôi con một mình

Aspen đã bại trận. Nhưng vẫn chưa sụp đổ.

Thắng và thua vốn là chuyện tuần hoàn lặp đi lặp lại.

Dù cho có chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu, sự cố vẫn cứ phát sinh. Thất bại suy cho cùng cũng chỉ là một sự cố cần phải cắn răng chịu đựng.

'Chúng ta có thể thua'

Đó là những gì mà Avnair, thiên tài quân sư của Aspen đã nghĩ.

Nhưng mà thua theo cái kiểu này ư?

Mọi sự chuẩn bị đều bị phá sản. Những chiến lược được dày công bày binh bố trận đã bị vô hiệu hóa ngay từ vạch xuất phát.

Dù cho đây là một chiến trường buộc phải rút lui, nhưng bị vả cho không trượt phát nào như thế này thì có hơi…

Avnair, thiên tài quân sư của Aspen, vốn đã khá là tự tin.

Anh cho rằng dù không phải là một chiến thắng hoàn hảo thì phe ta cũng chẳng thể nào bị đẩy lùi một cách dễ dàng như vậy.

Kế hoạch trong tay anh đâu chỉ có một hai cái.

Họ đã mang đến một người khổng lồ.

Họ đã che giấu thực lực của mình.

Họ thậm chí còn dẫn dụ kẻ địch vào sự tự mãn và vạch ra một chiến lược tổng thể.

Cốt lõi của chiến lược này là: chiến thắng trong trận chiến đường vòng và chia cắt chủ lực của Naurillia.

Đó là kế hoạch cơ bản để phân tán lực lượng chính của chúng, nhưng nó đã sai bét ngay từ đầu.

Thất bại trong một trận chiến không được phép thua chính là khởi đầu cho mọi sự hỗn loạn.

Nó giống như một giá sách đổ sập và gây ra hiệu ứng domino vậy.

"Thật không thể tin nổi"

Nó nực cười đến độ anh phải tự mình bật ra thành tiếng. Avnair luồn tay qua mái tóc xanh của mình.

Dưới ánh nắng chan hòa, anh thấy một đứa trẻ đang chơi đùa bên ngoài cửa sổ.

Vài người hầu đang lẽo đẽo theo sau đứa bé.

Đứa trẻ vẫy tay về phía cửa sổ. Avnair dựa người vào bệ cửa sổ đang mở.

Sau khi vẫy tay đáp lại, anh tận hưởng ánh nắng mặt trời.

Một ngày đẹp trời. Tiết trời đang dần ấm lên.

Anh thấy đứa trẻ trèo lên một chiếc xích đu được treo bên ngoài.

Vừa ngắm nhìn đứa trẻ, anh vừa ngẫm lại về khởi đầu của chiến dịch. Đó là việc mà Avnair vẫn thường làm.

'Tại sao?'

Tại sao chúng ta lại thua?

Thất bại của toàn bộ chiến trường bắt đầu từ trận đánh đường vòng.

Vài tập tài liệu lướt qua tâm trí anh.

Anh cần phải truy ngược lại để tìm ra nguyên nhân của sự thất bại.

Quay về điểm khởi đầu, chính là điểm khởi đầu.

'Mọi chuyện bắt đầu từ trận đấu tay đôi của đám lính'

Đó là khởi đầu của sự tắc nghẽn, sau đó Mitch Hurrier đã chết.

Cuối cùng, đã có những màn phô diễn vũ lực bất ngờ trong trận chiến đường vòng.

Và ai là trung tâm của chuyện đó?

Có một cái tên trong báo cáo mà Avnair nhận được.

Đó là thông tin cuối cùng được một chỉ huy phe ta gửi về trước khi chết.

Trung đội Điên, Trung đội trưởng Encrid.

Cái tên này không hề xa lạ, và nếu anh nhớ không nhầm, hắn ta chính là kẻ mà gia tộc Hurrier đã cử sát thủ đi ám sát.

Chỉ là một tên Trung đội trưởng?

Một kẻ như vậy có thể là khởi đầu của tất cả những xung đột này sao?

Anh không biết.

Từ bây giờ trở đi, tất cả hoàn toàn là bản năng.

Bản năng của một nhà chiến lược và một quân nhân.

'Đây sẽ không phải là một canh bạc lỗ'

Khi nhà Hurrier cử sát thủ đi, nó có vẻ là một hành động vô ích, nhưng biết đâu đó lại là một nước cờ đúng đắn.

Avnair quyết định sử dụng một sát thủ cho tương lai, cụ thể là cho cuộc chiến tiếp theo sau khi hòa bình kết thúc.

Mục tiêu của anh vẫn là giết chết một tên Trung đội trưởng quèn.

Vì có một công hội sát thủ hoạt động quy củ ở Aspen, nên việc sử dụng họ sẽ đảm bảo không thể bị truy ra dấu vết.

Sau khi sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, anh hành động. Anh rời khỏi bệ cửa sổ, ngay lập tức ra lệnh triệu tập Công hội Sát thủ và đặt một yêu cầu dưới danh nghĩa của Hoàng gia.

"Nếu chúng vượt qua biên giới, tiền thưởng sẽ gấp ba, và chúng sẽ từ chối những yêu cầu vô lý"

Để đáp lại Công hội Sát thủ, Avnair đã gửi câu trả lời của mình. Một mảnh giấy ghi chữ 'Krona' là đủ.

"Chỉ là một Trung đội trưởng? Vì một tên quèn mà ngài chịu chi nhiều Krona đến vậy sao?"

Số tiền đó đủ để tậu một căn biệt thự ở thủ đô của Công quốc Aspen.

Công hội Sát thủ chẳng có lý do gì để từ chối.

Đây không phải là yêu cầu giết một quý tộc có tiếng tăm hay nhắm vào một nhân vật quân sự chủ chốt.

Chỉ là một tên Trung đội trưởng, rủi ro duy nhất là việc vượt qua biên giới.

Công hội Sát thủ chấp nhận yêu cầu và bắt đầu hành động.

Họ đã chọn ra ba sát thủ và cử đi.

"Thất bại ư?"

Hội trưởng Công hội nhận ra mình đã đánh giá thấp tình hình.

"Cử sát thủ trung cấp đi"

Nghĩ lại thì, chẳng phải bán tiên tộc lần trước cũng đã thất bại hay sao?

Hắn cũng ở cấp trung cấp.

Chẹp, đó là lý do tại sao họ đã gửi đến ba sát thủ.

"Gửi thêm hai tên nữa"

Đó là những sát thủ đã được cử đi.

"Sếp"

"Lại thất bại nữa à?"

Không, thế này thì lạ thật. Tại sao chúng nó cứ chết hoài vậy?

"Hai sát thủ trung cấp?"

"Vâng"

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Có lẽ họ cần phải cử một sát thủ cấp cao hơn. Đến nước này, họ cần phải xem xét đến chi phí.

"Cử một sát thủ cao cấp đi"

Bọn họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Trên hết, đây là mệnh lệnh trực tiếp từ Hoàng gia. Mặc dù hoạt động công khai như một Công hội Sát thủ, nhưng về cơ bản, công hội được biết đến với cái tên "Đầm lầy Montaire" là tài sản của Hoàng gia.

Hội trưởng Công hội biết rõ điều này.

Nếu họ chống lại Hoàng gia, việc kiếm sống bằng nghề ám sát sẽ là điều không thể.

Vì vậy, một sát thủ cấp cao đã được cử đi.

"Cái quái gì thế này!"

Một trong mười sát thủ hàng đầu của Đầm lầy Montaire đã thất bại. Không có bất kỳ liên lạc nào.

Trừ khi có một pháp sư tốt bụng nào đó đột nhiên xuất hiện và xóa bỏ dấu ấn nguyền rủa được khắc trên cơ thể họ, nếu không thì chắc chắn họ đã chết.

Quả nhiên, hai ngày sau, đầu của tên sát thủ đã được gửi đến. Gửi đến tận dinh thự bí mật mà Đầm lầy Montaire đã che giấu.

"Báo cho hoàng gia"

Tiến xa hơn nữa sẽ chỉ dẫn đến tổn thất nặng nề. Có gì đó ở phía bên kia. Một sát thủ cấp cao không chỉ bị bắt mà còn bị chặt đầu.

Và chúng còn tiết lộ vị trí của họ?

Có sự nhúng tay của một thế lực vượt trội hơn.

"Đó là phán đoán của ta"

Hội trưởng Công hội tiến vào cung điện.

Lão kể lại tất cả những gì đã xảy ra.

Lão truyền đạt rằng việc tiếp tục là không thể.

Avnair nhếch mép cười thầm.

'Hội Sát thủ thất bại ư?'

Đối với anh, điều đó cũng thật nực cười. Bọn họ không có khả năng hay thời gian để can thiệp sâu hơn nữa.

"Cứ để vậy đi"

Avnair bỏ cuộc.

Nội bộ Aspen có quá nhiều chuyện để phải bận tâm hơn là tập trung vào việc này.

Nếu có điều gì đó về con người đó.

Nếu thực sự có điều gì đó.

'Chúng ta sẽ còn gặp lại'

Avnair gác lại cái tên Encrid.

Nếu họ có định mệnh phải gặp nhau trên chiến trường, thì cứ vậy đi.

Điều đó có nghĩa là Encrid không phải là kẻ có thể bị kết liễu bởi trò ám sát.

---o0o---

Một bóng đen đã lởn vởn quanh doanh trại suốt mấy ngày nay. Những chuyển động quen thuộc đến mức khiến một người quan sát bình thường khó có thể đoán được đó là cùng một người.

Đối mặt với hắn, Jaxon nín thở và rón rén bước chân.

Anh hoàn toàn giấu đi mọi dấu vết về sự hiện diện của mình để đánh lạc hướng tên sát thủ.

'Cái quái gì đây?'

Anh nhận ra tên sát thủ ngay lập tức. Bọn họ cùng một giuộc cả.

Jaxon gỡ một sợi dây mỏng từ tay mình. Nó dày và được phủ một lớp mực đen cùng một loại dầu đặc biệt để chống phản quang.

Vèo một tiếng, nó đã quấn quanh cổ tên sát thủ.

Trước khi tên sát thủ kịp phản ứng, Jaxon đã giật mạnh sợi dây. Với một cú thúc cùi chỏ vào lưng, anh đã bẻ gãy nửa vời phần cổ của hắn.

Một tiếng "rắc" nhẹ vang lên khi cái đầu nghiêng hẳn sang một bên.

Gãy cổ đồng nghĩa với cái chết. Đó là một sự thật đơn giản.

Jaxon kiểm tra tên sát thủ đã chết.

Nếu không phải là anh thì đây quả là một đối thủ khó nhằn.

Jaxon không phải là một chiến binh, mà là một đặc vụ tình báo của Đội Vệ Binh Biên Cương.

Dù vậy, điều đó không có nghĩa là anh sẽ bị bắt quả tang.

'Tên thứ ba'

Ba cuộc tấn công đã xảy ra trong ba tháng kể từ khi trận chiến kết thúc.

Cuộc tấn công thứ ba liên quan đến một kẻ đã cố tình ở gần bức tường doanh trại.

Gã này đã dành ba ngày trong nhiều bộ dạng cải trang khác nhau - ăn mày, lão già, thương nhân, mỗi lần xuất hiện đều khác nhau.

'Một gã khá lành nghề'

Những kẻ như vậy đã trà trộn vào thành phố nơi Jaxon đang ở. Có vẻ như mục tiêu của chúng ở bên trong doanh trại.

Nếu chúng nhắm vào một Đại đội trưởng, Tiểu đoàn trưởng, hay một Quý tộc, chúng đã tiếp cận theo cách khác.

Những tên đầu tiên đến cải trang thành tân binh.

Mục tiêu của chúng quá rõ ràng.

'Trung đội Điên'

Theo dấu vết, mục tiêu trở nên rõ ràng.

Đó là tên Trung đội trưởng. Chúng đang nhắm vào Encrid.

Nhưng vì Encrid đã không rời khỏi doanh trại hay sân tập trong suốt ba tháng, nên chúng đã cố gắng xâm nhập.

"Lũ điên này"

Bỏ ra từng này công sức chỉ để giết một tên Trung đội trưởng?

Jaxon lẳng lặng di chuyển, tránh ánh mắt của người khác, vác cái xác trên vai đến một con hẻm phụ nơi những kẻ lang thang thường lui tới. Anh đặt cái xác xuống.

Anh đặt thi thể vào tư thế như đang ngủ và mua một chai rượu, đổ xung quanh rồi để cạnh xác chết.

Bằng cách này, mọi người có thể sẽ chỉ nghĩ đó là một gã lang thang chết đói và không tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của một vụ án mạng.

Sau khi xử lý xong cái xác, Jaxon bước vào khu đèn đỏ.

Anh là khách quen ở đây.

Khi anh đến, một vài người phụ nữ đã liếc nhìn anh.

Một ngoại hình nổi bật như vậy không phải là chuyện thường thấy.

Mặc kệ những ánh nhìn chằm chằm, Jaxon đi vào một căn phòng nơi một phụ nữ trẻ tóc vàng chào đón anh trong bộ dạng nửa khỏa thân.

Jaxon ra hiệu bằng vài ngón tay, dùng thủ ngữ để truyền đạt thông điệp của mình. Người phụ nữ lên tiếng.

"Không có ai nghe lén đâu"

"Có vấn đề gì không?"

"Không còn vấn đề gì nữa"

Trước đây, họ đã để lọt tên sát thủ bán tiên vào thành phố.

Ngay cả khi họ không giăng lưới giám sát toàn bộ thành phố, chuyện này vẫn có vẻ khó tin.

Jaxon đã thấy khó chịu về việc đó. Lòng tự trọng của anh đã bị tổn thương nhè nhẹ.

Sau đó, lại có thêm nhiều sát thủ đến, và anh đã xử lý từng tên một.

Chừng nào anh còn ở trong Thành Trấn Biên, sẽ không có tên sát thủ hay nhân vật tương tự nào lọt vào được.

Không phải chỉ vì có kẻ nào đó đang nhắm vào tên Trung đội trưởng.

Tuyệt đối không phải.

Jaxon dựa vào cửa, mặt không biểu cảm như thường lệ.

Người phụ nữ quan sát biểu cảm của anh, nói tiếp.

"Bọn chúng đến từ Đầm lầy Montaire. Chúng ta nên làm gì?"

Đầm lầy Montaire là một Công hội Sát thủ có trụ sở tại Aspen.

"Cứ cho chúng biết đây là lãnh địa của ta đi. Theo cách của chúng ta"

Thông điệp đã quá rõ ràng: giết bất cứ kẻ nào vượt qua ranh giới.

Người phụ nữ gật đầu.

Chuyện này có thể dẫn đến một cuộc chiến giữa các công hội.

Nhưng có lẽ đó sẽ là một cuộc chiến không ai nhìn thấy.

Tổ chức của cô vốn dĩ là một nơi như vậy.

Sau đó, Jaxon đã qua đêm cùng cô.

Mối quan hệ của họ vừa mang tính công việc, vừa mang tính thể xác.

Họ gần như là người tình của nhau.

Người phụ nữ thức dậy từ sớm và sai vài thuộc hạ chặt đầu cái xác mà Jaxon đã giết.

Cô gửi nó đến một trong những căn cứ của Đầm lầy Montaire.

Đó là một lời cảnh báo.

Nếu chúng phớt lờ lời cảnh báo, hậu quả thì tự gánh chịu.

Sau đó, Đầm lầy Montaire không có thêm bất kỳ động thái nào nữa.

Cũng phải thôi.

Nếu chúng chỉ hoạt động ở Aspen, thì phe này hoạt động trên toàn lục địa.

---o0o---

"Đi đường này có đúng không vậy?"

Krais nhìn quanh con hẻm u ám và hỏi, để ý đến mùi hôi thối và mặt đất bẩn thỉu, không hề mời gọi chút nào.

Đó là một con hẻm gần nơi những kẻ lang thang thường lui tới.

Câu hỏi của Krais hướng về phía Jaxon.

Encrid cũng liếc nhìn xung quanh.

Trong lúc thu mua các vật phẩm khác nhau, Encrid đã hỏi liệu họ có thể tìm được một con dao huýt sáo hay không.

"Sẽ tìm được thôi"

Jaxon đã nói vậy và bảo họ đi theo. Cứ thế là họ đã đến đây.

Gần đây, họ bận đến nỗi dường như không thể có thời gian cho việc này.

Jaxon đã dành thời gian ở khu đèn đỏ và nhiều nơi khác, hiếm khi đến doanh trại.

Jaxon không đáp lại câu hỏi của Krais, cho rằng nó không đáng để anh bận tâm. Đó là thói quen của Jaxon, giữ im lặng khi anh nghĩ điều gì đó không có giá trị.

Sự im lặng của anh cho thấy đây là nơi cần đến. Đôi khi im lặng cũng là một câu trả lời.

Dù Krais đã hỏi, nhưng hắn cũng không hỏi thêm.

Không phải là họ không thể vào chỉ vì nó hơi bẩn một chút.

"Lối này"

Jaxon thờ ơ lên tiếng và dẫn đường vào trong.

Encrid theo sau anh.

Họ đã tìm kiếm một người thợ rèn, tốt nhất là một người có tay nghề cao.

Họ đã biết rằng không có câu trả lời nào từ phía đó.

Krais đã nghiên cứu đủ để biết điều đó.

Theo sau Encrid, Ếch cũng đi cùng.

Vì một lý do nào đó, Esther cũng đã tham gia cùng họ.

Khi họ bước vào con hẻm đầy rác, Esther trèo lên tường và đi dọc theo các mái nhà.

"Đúng là yêu thuật"

Luagarne bình luận khi nhìn thấy cảnh này.

Encrid nửa đồng tình, nghĩ rằng con bé không hoàn toàn giống con người.

Luagarne đi đôi ủng được thiết kế cho Ếch, với thiết kế độc đáo có tám dây đai buộc chặt trên mu bàn chân và đế gỗ chắc chắn.

Mỗi bước chân của cô đều tạo ra tiếng lộc cộc khi va chạm giữa đá cuội và đôi giày.

"Đến nơi rồi"

Jaxon dừng lại và nói.

Có rất nhiều vật phẩm cần chuẩn bị cho cuộc hành trình, đặc biệt là cho nhiệm vụ, và Encrid muốn tích trữ dao huýt sáo.

"...Hôm nay khá nhiều khách nhỉ"

Một bà lão, người đã bày một gian hàng ngay trước một cánh cửa mở, lên tiếng. Bà ta có những quả cầu pha lê, mái tóc vàng xoăn đã phai màu, đôi tay nhăn nheo, và vẻ ngoài của một thầy bói.

"Thật sự là ở đây à?"

Encrid đã trải qua nhiều chuyện.

Một khu chợ đen? Anh đã thấy không ít.

Trong những ngày làm lính đánh thuê, anh thậm chí còn thấy cả những khu chợ nô lệ bất hợp pháp hoạt động bí mật.

Chợ đen đã đành, giờ lại là một bà thầy bói nữa à?

Dao huýt sáo rất khó tìm. Chúng hiếm có ngay cả trong các khu chợ đen.

Một vũ khí như vậy mà một bà thầy bói lại có sao?

"Phải"

Jaxon trả lời và ra hiệu bằng tay, sử dụng thủ ngữ. Encrid không hiểu ý nghĩa của các dấu hiệu, nhưng bà thầy bói già phát ra một âm thanh từ mũi, có vẻ là một dấu hiệu cho phép.

"Tìm thứ gì cụ thể à?"

Bà thầy bói hỏi.

"Dao huýt sáo, càng nhiều càng tốt"

Encrid trả lời.

"Còn tiền thanh toán thì sao?"

"Gã này sẽ lo"

Encrid chỉ về phía Krais.

"Vâng, tôi sẽ trả"

Krais miễn cưỡng bước tới, dù vẻ ngoài tỏ ra khá sẵn lòng. Nếu đã phải tiêu tiền, thì chi cho đáng. Đầu tư là cách để kiếm lời, suy cho cùng là vậy.

"Tôi có cần gửi nó đến đơn vị không?"

"Bà biết tôi là ai à?"

Encrid đáp lại bằng một câu hỏi, và bà thầy bói già khúc khích cười.

"Ở thành phố này, ngay cả khi người ta không biết tên của Tiểu đoàn trưởng, thì cũng không có ai không biết tên của cậu được"

Điều đó có nghĩa là gì?

Encrid muốn hỏi thêm, nhưng bà thầy bói đã bắt đầu dọn dẹp quả cầu pha lê và các dụng cụ của mình.

"Vậy thì, tạm biệt nhé"

Khi bà lão đi vào nhà, Encrid tự hỏi liệu anh có nên hỏi bà ta điều gì khác không.

Bà ta dọn đồ với một bàn tay thuần thục, chỉ mất vài khoảnh khắc để dọn sạch gian hàng.

Encrid đôi khi tự hỏi.

Làm thế nào mà Jaxon lại biết những nơi như thế này?

Ngay cả Krais cũng đã từ bỏ việc tìm kiếm những món đồ này.

Nhưng Encrid không hỏi làm thế nào anh ta biết. Mục tiêu là những con dao huýt sáo, không phải quá khứ của Jaxon.

"Anh có thực sự nghĩ bà ta sẽ lấy được chúng không? Nhìn lòi mắt cũng chẳng đáng tin chút nào"

Krais lẩm bẩm bên cạnh, bản tính đa nghi tự nhiên của hắn lại trồi lên rồi.

"Nếu không được thì thôi"

Encrid nói khi bước đi, nghĩ đến việc mua vài thứ ở chợ tiện thể đã ra ngoài.

Chẳng hạn như ghé qua một cửa hàng thịt khô nổi tiếng với gia vị tuyệt hảo và ghé qua một lò rèn để kiểm tra áo giáp của mình.

Trời quá nóng để mặc một chiếc gambeson, nhưng anh không thể không có một chút bảo vệ nào.

Anh cân nhắc việc sắm một bộ áo giáp da vừa vặn.

Anh đã vứt bộ giáp da cũ của mình đi rồi.

Một ngày nọ, Esther đã dùng móng vuốt của mình xé nát nó.

"Có lẽ mày nên trả tiền mua áo giáp mới bằng cách bán móng vuốt của mình đi" Encrid nói đùa với Esther, người đang đi trên mái nhà.

"Kir"

Con báo đen gầm gừ một tiếng nhỏ.

Nghe như thể cô bé đang nói, "Đừng có vớ vẩn"

Encrid chỉ định nói đùa thôi.

Khi anh đến gần cửa hàng thịt khô để đặt hàng,

"Cảm ơn cậu"

Chủ cửa hàng chào anh với lòng biết ơn.

"Vì chuyện gì ạ?"

Khi Encrid nghiêng đầu bối rối, chủ cửa hàng lại cúi đầu thêm hai lần nữa.

Qua mái tóc của bà, có thể thấy những sợi tóc bạc lấm tấm.

"Vì tôi biết ơn. Là mẹ của một đứa con trai dại dột, làm sao tôi có thể nhận Krona từ người đã cứu nó được? Cứ lấy bao nhiêu cậu muốn"

"Hả?"

Encrid bối rối. Anh chỉ đơn thuần là đã chiến đấu hết sức mình.

Anh đã liều mạng, chỉ để vật lộn mà sống sót.

Trong cuộc chiến đấu tuyệt vọng của mình, anh đã nhận được lòng biết ơn từ một người mẹ đã một mình nuôi nấng con trai.

"Cảm ơn cậu, không có con trai tôi, tôi không còn lý do gì để sống nữa"

Trên chiến trường, những chuyện đã xảy ra.

Nhiều người đã được cứu sống nhờ Encrid.

Và họ đều có mối liên hệ với Thành trấn biên.

"Áo giáp chỉ lấy nửa giá thôi"

"Nếu cậu đang tìm một bình nước bằng da, cái này tốt hơn này"

"Đôi ủng của cậu còn tốt không? Nếu cậu đưa thành viên trung đội đó qua đây, tôi sẽ lấy số đo của họ và làm mọi thứ theo yêu cầu cho"

"Tôi không có gì nhiều để tặng ngoài hoa cả"

"Cầm lấy cái này đi"

"Một quả táo thì sao?"

"Tôi đã thu thập được một ít trái cây khô"

"Cậu có muốn một ít than củi không?"

Trong ba tháng qua, các thương nhân trong chợ đã không thấy Encrid. Bây giờ họ đang chiêu đãi người hùng của mình.

Đó là điều mà Encrid chưa bao giờ ngờ tới.

"Chẹp, cảm thấy vui một cách kỳ lạ thật" Krais nói từ bên cạnh, Encrid cũng cảm thấy như vậy.

Mặc dù anh đã không chiến đấu một cách tuyệt vọng chỉ để cứu một ai đó.

Anh cũng đã nghĩ đến việc bảo vệ những người xung quanh mình.

Một ý nghĩ mới chợt lóe lên trong đầu anh.

Một Hiệp sĩ là gì?

'Một người bảo vệ'

Một người bảo vệ nụ cười của người dân và giữ vững niềm tin của họ.

Đối với Encrid, đó là một chuyến đi chơi thỏa mãn một cách đáng ngạc nhiên và một ngày thật trọn vẹn.