Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

186 903

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

193 5646

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

72 777

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

291 6931

Chương 100 - 200 - Chương 160 - Những bước đá lót đường cho khát vọng nhỏ bé

"Cứ làm thế thêm chục lần nữa là được thôi"

Rem thản nhiên nói.

Encrid lặng lẽ nhìn gã trước những lời đó.

"Làm được thế thì tay cậu sẽ chạm tới bức tường, rồi cậu sẽ vượt qua được nó"

Vẫn có điều gì đó khiến hắn bận tâm à?

Encrid theo bản năng đã nhận ra điều đó, nhưng anh còn đang quá bận rộn tua đi tua lại những gì vừa xảy ra trong đầu.

Một lần giao chiêu.

Có quá nhiều thứ để thu hoạch từ nó.

Anh biết điều đó ngay lập tức.

"Anh làm tốt lắm"

Encrid nói rồi quay đi.

Anh muốn suy ngẫm và phân tích.

Trận đấu tay đôi đó, cái lần giao chiêu duy nhất ấy... thứ gì đã được chứa đựng bên trong nó?

"Người anh em, bị đấm cho mềm người rồi à?"

Phía sau lưng anh, Audin trêu chọc Rem.

"Hay là hôm nay ngươi đi ăn trưa với quý ngài đó đi, cái thằng nghiện đánh đấm điên cuồng kia?"

Cuộc đấu khẩu của Rem và Audin vẫn tiếp diễn, nhưng Encrid lờ đi.

Dạo gần đây, ngay cả khi họ choảng nhau, họ cũng biết dừng lại đúng lúc. Mối quan hệ của họ không hẳn là đã cải thiện, nhưng họ đã tìm thấy một sự cân bằng kỳ quặc nào đó.

'Làm thế nào mình lại chém trúng hắn?'

Anh đã để lại một vết xước trên má Rem.

Chỉ riêng sự thật đó đã đủ gây kinh ngạc, nhưng quá trình diễn ra nó còn khiến anh mê mẩn hơn.

Đây không phải là lần đầu tiên anh có trải nghiệm như thế này, nên anh biết cách để phân tích và suy ngẫm.

Như một con ếch bị mắc kẹt dưới đáy giếng, bật nhảy lên và thoáng thấy được thế giới bên ngoài.

Anh có thể thu được gì từ việc này?

Một khi con ếch đã nhảy cao được một lần, nó biết rằng nó có thể làm lại lần nữa.

Ngoài kia, bên trên cái giếng ấy, Encrid muốn được nhìn thấy một thế giới mới.

Dù chỉ còn hai ngày nữa là đến lúc khởi hành làm nhiệm vụ, việc luyện tập của anh vẫn không hề ngừng nghỉ.

Loại trừ các bài tập tiêu chuẩn, anh dành toàn bộ thời gian để suy ngẫm và phân tích.

Theo đúng câu nói, "Bạn biết càng nhiều, bạn thấy càng rộng" Encrid nhận ra những thiếu sót của mình.

'Độ chính xác, sự cân bằng, tốc độ, khả năng kiểm soát'

Trong năm dạng kiếm pháp, nền tảng của anh là trường phái trọng kiếm.

Liệu như vậy đã thực sự đủ?

Mỗi khi anh sử dụng các kỹ thuật song kiếm, một suy nghĩ khác lại nảy sinh-

Khát khao được sử dụng những loại vũ khí khác nhau.

Người ta nói rằng các hiệp sĩ có thể sử dụng thành thạo mười loại vũ khí khác nhau.

Nhưng đó không phải là điều anh có thể làm được.

Thành thạo có nghĩa là tinh thông một thứ và thấu hiểu mười thứ.

Điều đó đòi hỏi tài năng.

Đối với anh, điều đó thật khó.

Khó vô cùng.

Vậy câu trả lời là gì?

'Nếu mình không thể tinh thông một để thấu hiểu mười…'

Vậy thì, nếu anh học từng thứ một thì sao?

Người ta nói lặp đi lặp lại sẽ dẫn đến sự tiến bộ, nhưng nếu có một con đường để bước đi thay vì chỉ bò lết-

"Phải làm thôi"

Quyết tâm thoát ra khỏi đôi môi anh.

Đó là điều hoàn toàn tự nhiên.

Trời đã về chiều tự lúc nào, nhưng anh đã quá mải mê để nhận ra.

Ngay cả trong bữa ăn, dù đang làm gì đi nữa, một phần tâm trí anh vẫn luôn phân tích và suy ngẫm.

Kể từ khoảnh khắc anh làm xước má của Rem.

Nhưng thay vì cảm thấy thỏa mãn, Encrid lại cảm thấy đói khát.

Anh xem xét con đường phía trước.

Và đó là kết quả.

Tự lẩm bẩm với chính mình, Encrid rời khỏi giường và di chuyển.

Khu nhà ở không hề rộng rãi.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.

Encrid dừng lại trước giường của Frog Luagarne.

Ếch, người đang chuẩn bị đi ngủ ngước mắt lên, nhìn Encrid từ chỗ cô đang nằm.

"Cô có biết về Trực kiếm không?"

Ngày mai là ngày họ khởi hành.

Ngọn đèn lồng phía sau họ hắt bóng dài trên mặt đất.

Mọi người đều đã trở về sau khi tắm rửa.

Finn là người cuối cùng, nước nhỏ giọt từ mái tóc ẩm ướt của cô.

Esther vốn đang mài móng vuốt ở chỗ của Encrid, dừng lại và ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh thẳm của con báo hồ khóa chặt vào lưng Encrid.

"Đó là chuyên môn của ta"

Luagarne trả lời mà không hề nhúc nhích.

"Dạy cho tôi đi"

Encrid khao khát kiến thức.

Anh không phải là loại người ngồi chờ ai đó đến dạy mình.

Đối với anh, Ếch này là một người hướng dẫn tuyệt vời. Ngoài việc sử dụng roi, cô ta còn thành thạo các loại vũ khí khác. Đặc biệt là kỹ thuật Trực kiếm.

Qua những bài học và những trận đấu giao hữu không thường xuyên, Encrid đã biết được chừng đó.

Việc quan sát và bắt chước qua vai người khác không còn đủ nữa.

Trường phái trọng kiếm phương Bắc của Ragna rất xuất sắc. Các kỹ thuật khác mà cậu ta dạy cũng không tồi.

Nhưng ngay cả Ragna cũng chỉ học bằng cách quan sát.

"Tôi chỉ sao chép lại những gì tôi thấy một hoặc hai lần thôi"

Đó là câu mà cậu ta thường nói.

Học theo cách của một thiên tài không còn đủ nữa.

Như mọi khi, thứ mà anh cảm nhận được, chính là cơn khát.

Có một thứ gì đó anh có thể học từ Ếch mà anh không thể học từ các thành viên khác trong đội.

Rem ư?

Phong cách chiến đấu của gã không phải là thứ được hình thành theo một khuôn mẫu cố định. Đó là một trận chiến của bản năng và trực giác, một nhát rìu được sinh ra từ những giác quan thuần túy.

Trong một trận đấu tập, anh đã làm xước được má của Rem.

Bên dưới cảm giác phấn khích đến run người, Encrid đã nhìn thấy nó.

Cái dáng vẻ đó, cái dáng vẻ trông như một bóng ma.

Đó có phải là bản chất thực sự của Rem, hay chỉ là một ảo ảnh sinh ra từ tâm trí và đôi mắt của chính anh?

Anh không biết.

Nhưng nếu anh có thể ước một điều-

'Được nhìn thấy nó một lần nữa'

Anh muốn đẩy Rem vào tình huống đó thêm một lần nữa.

Đó là khao khát của anh.

Nó không phải là việc phá vỡ giới hạn của mình ngay lập tức hay thức tỉnh 'Ý Chí' ngay bây giờ.

Encrid không phải là người như vậy.

Nhiều năm tháng trôi qua chỉ để níu giữ những mảnh vỡ của giấc mơ.

Nếu anh đã học được điều gì, thì đó chỉ đơn giản là thế này:

Từng bước một, ngay cả khi bò lết là cách duy nhất để tiến về phía trước.

Ngay cả khi tiến độ chậm chạp, miễn là anh vẫn tiến về phía trước, anh sẽ thấy, sẽ cảm nhận, và cuối cùng sẽ đạt được mục tiêu của mình.

Một bước tiến duy nhất - anh quyết định đặt ra một mục tiêu nhỏ.

Được chứng kiến vẻ mặt 'chân thật' đó của Rem, dù đó là một bóng ma hay một thứ gì khác.

Nhân tiện, anh cũng muốn được nhìn thấy điều tương tự ở Audin, Ragna, và Jaxon.

"Cũng được thôi"

Không một chút do dự, Luagarne gật đầu.

Encrid khẽ cúi đầu trước khi ổn định chỗ ngủ.

Ngày mai, như đã hứa, họ phải đến ngôi làng biên giới và thực hiện một yêu cầu.

Họ sẽ phải bắt đầu một cuộc hành trình.

Để lại sự mệt mỏi dai dẳng sẽ không tốt chút nào. Anh cần phải ngủ sớm.

"Mà này, ta vừa nhận ra một điều... cậu có biết là việc bình tĩnh quá mức khiến cậu trông như một thằng điên không?"

Rem lẩm bẩm từ giường của mình.

Encrid không trả lời.

Nếu anh trả lời, cuộc trò chuyện sẽ kéo dài vô tận.

May mắn thay, Rem cũng ngậm miệng lại.

Đó chỉ là một lời nhận xét vô nghĩa.

"Heh, người anh em, xin Chúa ban ơn cho cậu. Cầu nguyện, tôi cầu nguyện cho tâm trí của cậu vẫn còn nguyên vẹn nhé"

Nghe có vẻ đáng ngờ như thể cậu ta đang gọi anh là một kẻ mất trí, nhưng một lời cầu nguyện vẫn là một lời cầu nguyện, và một lời chúc phúc vẫn là một lời chúc phúc.

Những người khác vẫn im lặng.

---o0o---

Đêm trôi qua.

Ngày hôm sau đã đến.

Encrid lên đường với vẻ điềm tĩnh thường thấy.

Khi họ rời khỏi thành phố, Luagarne và Krais theo sau anh.

Phía trước anh là Finn.

Trong vòng tay anh, Esther đang nép mình. Ngay cả khi anh cố đẩy nó ra, nó vẫn cào móng vào ngực anh như thể từ chối bị tách rời.

Anh có thể làm gì được chứ?

Đành phải mang nó theo thôi.

"Đi thôi"

Với Finn dẫn đường, cả nhóm đi theo con đường.

Và chẳng bao lâu sau, họ chạm trán với lũ ngạ quỷ.

"Sớm vậy sao?"

Đó là một cuộc chạm trán sớm.

Xét đến những vùng lãnh thổ đã biết nơi quái vật thường xuất hiện, họ vẫn còn khá gần thành phố.

Tất nhiên, đó không phải là vấn đề.

Hai con ngạ quỷ, những sinh vật da xám.

Những con quái vật khao khát xác thịt và máu người.

Encrid rút kiếm.

Những cú vung của anh vẫn điềm tĩnh như lúc họ lên đường vào buổi sáng.

Cốp. Rắc.

Trường phái trọng kiếm dựa vào sức mạnh thuần túy.

Với một đòn duy nhất, anh chặt đứt một cái cổ và nghiền nát một hộp sọ.

Máu đen và não xám văng tung tóe trên mặt đất.

Vài giọt máu của ngạ bắn lên người Encrid.

"Nền tảng của kiếm pháp chính thống là sự kiên nhẫn"

Từ phía sau, Luagarne lên tiếng.

Một cuộc hành trình cũng là một con đường tu luyện, một chu kỳ rèn luyện không ngừng.

Bài học đã bắt đầu.

---o0o---

Một lớp vảy khô hình thành trên má anh.

Khi vô tình chạm vào nó, Rem nhớ lại ngày đầu tiên gặp Encrid.

Hay đúng hơn, là ngày đầu tiên gã trêu chọc hắn.

"Giao đấu? Với ta?"

Hắn đã tự hỏi con nai vàng này đang có ý đồ gì.

Tay đội trưởng mới mỗi ngày đều vung kiếm như một thằng điên và giờ lại muốn thử sức mình.

Nhìn qua thì, hắn ta là hạng ba.

Hay nếu nhìn từ góc độ khác, có lẽ là hạng hai chăng?

Nếu được đánh giá theo hệ thống xếp hạng của quân đội, hắn ở đâu đó giữa cấp thấp và cấp trung.

Một gã hoàn toàn bất tài.

"Tôi cảm thấy mình có thể học được điều gì đó"

Khi lần đầu đối mặt với Encrid, hắn đã dùng vũ khí gì nhỉ?

Hắn thường vớ lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay, nhưng lúc đó, hắn đã dùng kiếm.

Một thanh kiếm trong mỗi tay, vung vẩy chúng loạn xạ.

Giống hệt như cách gã làm với cặp rìu của mình.

Đó là một trận đấu dễ dàng.

Cốp.

Encrid vấp phải chân gã và ngã lăn ra đất.

Một cú ngã đau điếng để lại một vết xước trên mặt anh.

Một phần trong đó là do hắn cố ý.

'Họ tìm đâu ra một gã trông mỏng manh thế này để làm đội trưởng vậy?'

Nếu mặt hắn ta bị tàn phá, hẳn là sẽ có phản ứng gì đó.

Gã tò mò về danh tính của hắn.

Một quý tộc?

Hay là con ông cháu cha?

Hắn có chỗ dựa trong quân đội không?

Không có cái nào trong số đó là đúng cả.

Ngay cả khi máu chảy dài trên khuôn mặt bị trầy xước, Encrid cũng không thèm bận tâm đến vết thương của mình.

Thay vào đó, hắn lồm cồm bò dậy và nói.

"Thêm một lần nữa được không?"

"Lại nữa?"

Một cái gật đầu.

Hắn ta bị nửa điên nửa dại à?

Thú thật, Rem chưa từng gặp ai liều mạng hơn cả chính mình bao giờ.

Gã đã đánh hắn.

Chém hắn.

Rạch những vết hằn trên cổ để doạ dẫm.

Thậm chí còn rạch cả da trên trán để máu tuôn ra. Máu từ trán chảy xuống, che lấp cả vùng trên mắt.

Trừ khi ai đó đã từng trải qua, họ sẽ không thể hiểu được.

Cái cảm giác khi mọi thứ nhuốm một màu đỏ au, một loại sợ hãi hoàn toàn khác biệt.

Và ấy thế mà, tay đội trưởng mới này vẫn không hề lùi bước.

Ngay cả khi khuôn mặt bê bết máu khiến hắn trông chẳng khác quái gì một con ngạ quỷ khát máu.

"Ta hỏi nhẹ một câu nhé. Cậu tính làm gì nếu lỡ chết thật?"

Họ vẫn đang ở giữa một trận đấu tập.

Rem thì có thừa thời gian để nói chuyện, nhưng Encrid thì không.

Suốt cả một mùa thay đổi, cái thằng cha điên rồ này vẫn cứ lao vào gã.

Giờ đây, hắn hít một hơi thật sâu và trả lời.

"Thì, đến đó là hết thôi"

Hắn bị điên hoàn toàn rồi sao?

Đến đó là hết?

Không phải là nó không nên kết thúc như thế sao?

"Tình trạng của cậu tệ thật đấy"

Rem lẩm bẩm trước khi quyết định dạy cho hắn Trái Tim Quái Thú vào ngày hôm đó.

Nếu hắn đã sẵn sàng liều mạng thì chắc chắn rồi, có lẽ hắn sẽ học được gì đó từ nó.

Kết quả là vô ích.

Tính khí của hắn không hợp với nó.

Mỗi khi tình hình trở nên căng thẳng, mắt hắn lại nhắm tịt lại.

Hắn thiếu đi sự táo bạo cần thiết.

Ngay cả khi mắt hắn mở, hắn cũng không thực sự nhìn.

Cơ thể hắn đông cứng lại trong những khoảnh khắc nguy hiểm.

"Cậu đúng là phế điên, chẳng có chút tài năng nào cả"

Những lời đó tuôn ra một cách tự nhiên.

Dù vậy, vị trí đội trưởng vốn đã được thay đổi hết lần này đến lần khác vẫn không hề thay đổi.

Hắn đã sống sót.

Một cách ngoan cố.

Nếu có ai hỏi liệu Rem có thích giao đấu với hắn không…

Chẹp, cũng chỉ là một việc để làm cho qua ngày.

Chẳng phải hắn đó là một nhân vật vĩ đại gì trong cuộc đời gã.

Rem thích phụ nữ, nên cũng không phải là cái kiểu quan hệ kỳ quặc gì đó đâu.

Chỉ là gã cảm thấy dễ chịu khi quan sát hắn.

Giống như ngắm nhìn ánh mặt trời rực rỡ, một thảo nguyên khô cằn, hay một con thú đang chạy băng qua nó... chỉ đơn giản là một thứ gì đó dễ chịu để ngắm nhìn.

'Hắn sẽ chết như vậy mất'

Nhìn hắn vật lộn một cách tuyệt vọng trên chiến trường, Rem thấy mình tự động bước vào can thiệp.

Ít nhất thì gã không muốn phải nhìn hắn chết ngay trước mắt mình.

Những trận giao đấu vẫn tiếp tục.

Thời gian trôi qua.

"Làm thế nào mà cậu làm được vậy?"

Encrid đã nắm bắt được Trái Tim Quái Thú.

Sau ngày hôm đó, hắn bắt đầu thay đổi.

Kỹ năng của hắn tiến bộ, đôi khi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Những lúc khác lại chậm đến mức Rem phải nghi ngờ liệu hắn có đang tiến bộ chút nào không.

Giữa tất cả những điều đó, hắn có thực sự thay đổi không?

Không.

Hắn vẫn y như cũ.

Chính xác y như lúc họ mới gặp nhau.

"Đấu tập?"

Những câu nói của hắn ngày càng ngắn hơn trước.

Đến bây giờ, Rem đã học được rằng lời nói của hắn có thể gây ngứa não đến mức nào.

Và ấy thế mà những trận đấu tập vẫn tiếp tục.

Một vết xước hình thành trên má gã.

Máu khô lại thành một lớp vảy.

Ha.

Trên người Encrid ư?

Trên người tay đội trưởng đó ư?

Rem đã phải nghiêm túc.

Gã suýt chút nữa đã lôi ra những kỹ năng mà gã đã chôn giấu từ lâu.

Không, thế này không đúng.

Nên nói thế nào nhỉ…?

Đó là một ước nguyện của riêng gã.

Chưa được.

Rem vẫn muốn được vờn chơi ở phía trên hắn.

Nếu đã vậy thì thế này không được.

Gã không thể để mình bị bắt kịp.

Gã không thể nghiêm túc được.

Như vậy thì chẳng còn gì vui nữa.

Nếu gã muốn trêu chọc hắn trong lúc giao đấu, gã không thể để mình bị tụt lại phía sau.

Dù chỉ là một khoảnh khắc.

Cái vết xước trên má đó-

Trong khoảnh khắc ấy, dù chỉ bằng một đốt ngón chân-

Gã đã bị bắt kịp.

Và gã không thích điều đó một chút nào.

Nó thậm chí còn khiến gã cảm thấy hơi lo lắng.

Đặc biệt là khi câu hỏi của Krais trên chiến trường vẫn còn lởn vởn trong đầu gã.

"Anh có xử lý được một bán hiệp sĩ không?"

"Nếu họ lao vào ta, ta có thể giết họ"

Gã đã nghiêm túc, nên Rem cũng trả lời một cách nghiêm túc.

Có điều gì đó ở gã trai mắt to này, một áp lực kỳ lạ.

Một đứa trẻ kỳ lạ.

Gã trai có đầu óc sắc bén một cách bất thường đó gật đầu.

Gã hiểu ý Rem muốn nói gì, ngay cả khi không cần giải thích chi tiết.

Giết họ là có thể.

Nhưng không phải nếu gã do dự.

Nếu gã đặt cược mạng sống của mình, có lẽ là năm mươi năm mươi?

Thành thật mà nói, tỷ lệ của gã có lẽ chỉ khoảng ba mươi hoặc bốn mươi phần trăm.

Sau câu hỏi đó, Krais dường như đã quyết định sẽ lẩn tránh lực lượng địch.

Đó là cách chiến trường vận hành, nên có lẽ gã đã đúng.

Chắc là vậy rồi.

Tuy nhiên, nó vẫn làm lòng tự tôn của gã nhói lên một chút.

"Cái đồ lười biếng, thằng mù đường chết tiệt"

Đó là lý do tại sao.

Gã đã không đi theo Encrid.

Gã có việc phải làm ở đây.

Có lẽ tên ngốc đó cũng cảm thấy như vậy.

Rem lẩm bẩm, Ragna khẽ ngẩng đầu lên.

Cậu ta đang dựa hờ vào bức tường của doanh trại.

"Cược nửa cái mạng ra chơi không?"

Giọng điệu bông đùa thường thấy của gã, nhưng lại ẩn chứa sự nghiêm túc.

"…Chơi thì chơi"

Ragna đứng dậy.

Ngay cả khi không có Encrid ở đây, trong mắt cậu ta vẫn có thứ gì đó - một tia lửa, như một ngọn lửa.

Không một chút tiếng cười, Rem bước vào sân tập.

"Này, to con béo bự, có tham gia luôn không?"

Trên đường đi, gã gọi Audin.

"Hô hô, Chúa đang kêu gọi chúng ta à"

Audin đứng dậy với một nụ cười.

Gã để mặc con mèo hoang ranh mãnh đó một mình.

Dù sao thì gã đó cũng không hợp với việc chiến đấu trực diện.

'Hắn sẽ đến nếu cảm thấy cần thiết thôi'

Tên khốn đó không phải là loại người sẽ xuất hiện chỉ vì được gọi.

Hơn thế nữa, hắn thực sự là một kẻ xảo quyệt.

Chẳng phải Rem cũng là một thợ săn sao?

Gã đó giống như một kẻ săn đêm không ngừng nghỉ hay thậm chí là một kẻ săn người.

Ở một góc sân tập, Rem nhặt lấy chiếc rìu của mình.

Keng.

Gã đập hai lưỡi rìu vào nhau và vào thế.

"Đừng có trách ta nếu ngươi chết đấy"

Đối mặt với gã, Ragna lên tiếng.

"Xem ai đang nói kìa"

Chẳng bao lâu sau, cả hai bắt đầu di chuyển.

Những người lính đang luyện tập gần đó đều dừng lại và trở thành khán giả.

Keng! Bốp! Kengg!

Những tiếng va chạm nặng nề vang vọng.

Một trận đấu tay ba.

Sự kịch tính tuyệt đối khiến mọi người không nói nên lời.

"Tôi cũng muốn tham gia"

Nữ chỉ huy đại đội Tiên tộc nhập cuộc.

"Bọn ta đang chiến đấu với nửa cái mạng cược đấy, cô biết chứ?"

Khi Rem hỏi, nữ chỉ huy chỉ mỉm cười và rút kiếm.

Lưỡi kiếm hình lá cây phản chiếu ánh sáng.

Đó là một lời tuyên bố ý định.

Ngay sau đó, cô đã chứng minh rằng kỹ năng của mình ngang hàng với họ.

Không cần phải nói ra, tất cả họ đều hiểu - họ cùng chung một suy nghĩ.

Khi những lưỡi kiếm giao nhau và những nắm đấm va chạm, có một điều gì đó trở nên rõ ràng.

'Chưa được'

Vẫn chưa được.

Ngay cả khi đó là mong muốn trẻ con của một đứa trẻ tám tuổi gây rối muốn giữ vững vị trí của mình ở trên Encrid-

Họ đã quyết định tập trung vào hiện tại.

Chiến đấu với nửa cái mạng cược, đó là sự khởi đầu của sự thay đổi, là sự tăng tốc của sự trưởng thành.

Cả bốn người họ đều đã từng được gọi là thiên tài vào một thời điểm nào đó.

Mỗi người đều đang mài giũa kỹ năng của mình.

Nhưng nó sẽ không kết thúc chỉ bằng việc mài giũa đơn thuần.

Rem mài giũa Ragna.

Ragna mài giũa Rem.

Audin tham gia vào giữa.

Thỉnh thoảng, Jaxon cũng sẽ nhảy vào.

Nữ chỉ huy đại đội Tiên tộc giao đấu với họ theo vòng quay.

Mỗi khi mọi thứ trở nên quá nghiêm trọng, những người khác sẽ nhảy vào để phá vỡ sự căng thẳng, duy trì một sự cân bằng.

Tài năng của họ đang bùng cháy.

Mỗi ngày trôi qua, họ lại có thêm nhiều thứ để cho Encrid thấy khi anh trở về.

---o0o---

Trong khi đó, anh đang phải đi trên những con đường gian nan hơn dự kiến.

"Kaaah!"

Lũ quái vật ào ạt lao tới như sóng vỗ.

Chẹp, ít nhất thì cũng có cái để giải khuây.

Đối với anh, đây vừa là cơ hội để luyện tập, vừa là một sân khấu để chứng tỏ bản thân.