Lực lượng để đối phó với lũ quái vật thì không hề thiếu.
Nền tảng của trường phái trọng kiếm là sức nặng và uy lực.
"Dùng sức mạnh để áp đảo"
"Dùng uy lực để nghiền nát"
"Thu hẹp khoảng cách và tấn công bằng toàn bộ sức lực"
"Dồn sức nặng vào từng đòn đánh"
"Khiến cho kẻ địch không còn tâm trí nào mà nghĩ đến việc né tránh"
Đây là những câu cửa miệng mà Ragna thường xuyên lặp lại, dù là đối mặt với giáo hay khiên.
Trong hầu hết các tình huống, câu trả lời của cậu ta đều theo cái khuôn mẫu này.
Kiếm pháp chính thống, tuy nhiên lại khác.
"Gọt giũa hình thái và ép đối thủ đi theo con đường mà mình muốn"
Luagarne dạy những điều cơ bản trước, sau đó mới bổ sung chi tiết, một phương pháp cực kỳ hiệu quả.
Người ta thường nói rằng các Ếch là những người thầy dạy kiếm tuyệt vời.
'Khác biệt là rõ'
Có một khoảng cách giữa cách dạy của các thành viên trong đội và của Luagarne.
Không phải là các thành viên trong đội của anh dạy tệ, nếu có thì phương pháp của họ lại hợp với Encrid hơn.
Lăn lộn trong bùn đất và chịu đựng gian khổ tuy đau đớn nhưng lại dễ dàng hơn đối với anh.
Thô kệch, nhưng thẳng thắn.
Anh đã quá quen với việc học hỏi thông qua gian khổ và sự tàn bạo.
Tuy nhiên Luagarne lại thực sự hiểu cách để dạy.
Và Encrid biết cách để học.
Thế nên anh hấp thụ mọi thứ với sự tập trung cao độ.
Sự khác biệt bây giờ là-
'Mình có thể theo kịp'
Đã có một thời anh không thể, dù có vật lộn một cách tuyệt vọng đến đâu.
Thời gian đó giờ chỉ còn là quá khứ.
Kỹ thuật Cách ly cho phép kiểm soát hoàn toàn cơ thể của một người, xuống đến từng sợi cơ. Đó là một kỹ năng đòi hỏi sự làm chủ tuyệt đối đối với bản thân.
Vào lúc đó, anh thêm vào sự nhạy bén với lưỡi kiếm, sự tập trung cực hạn, và sự táo bạo cùng điềm tĩnh được ban cho bởi Trái Tim Quái Thú.
Và anh nhận ra...
Bốn yếu tố này tạo nên cốt lõi cho tài năng của mình.
Thứ mà anh đã có được thông qua nỗ lực.
Thứ đã được nuôi dưỡng bởi những người xung quanh.
Anh đã gặm nhấm, nếm trải, mổ xẻ và khám phá nguồn dinh dưỡng đó.
Đó là lý do tại sao anh đã đi được đến ngày hôm nay.
Bởi vì anh đã sống qua vô số những 'ngày hôm nay'.
Và bây giờ, anh có thể theo kịp những lời dạy của một Ếch.
Không phải điều đó có nghĩa là anh đã trở thành một thiên tài.
Nó chỉ đơn giản có nghĩa là anh đã tiến bộ.
Luagarne vốn đã biết rõ về tài năng mờ nhạt của Encrid, không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Không lay chuyển và vững vàng, cô chỉ đơn giản là tiếp tục dạy.
Giữa tất cả những điều đó, kiến thức và những câu chuyện về kiếm thuật thường xuyên xuất hiện.
Luagarne biết rất nhiều.
"Người ta nói rằng các trường phái khoái kiếm là tốt nhất cho người mới bắt đầu, trong khi các trường phái chính thống lại là tốt nhất để chống lại người mới bắt đầu"
Các kỹ thuật tập trung vào tốc độ dễ học hơn.
Khi chống lại những đối thủ yếu hơn, các kỹ thuật chính thống tự hào có tỷ lệ thắng lên đến 98%.
Vậy còn khi đối mặt với một đối thủ mạnh hơn thì sao?
"Trọng kiếm và nhu kiếm là tốt nhất. Chống lại một kẻ ngốc tự mãn, khoái kiếm rất hiệu quả. Chống lại một đối thủ cẩn trọng và đa nghi, kỹ thuật chính thống hoạt động tốt. Nhưng nếu phải chọn ra thứ có lợi thế nhất, tôi sẽ nói đó là huyễn kiếm"
Một kỹ thuật lừa dối và mê hoặc đối thủ.
Lời của Luagarne ngụ ý rằng cả năm trường phái kiếm thế đều có lợi thế riêng nhưng không có câu trả lời tuyệt đối nào.
Xét cho cùng, trên thế giới này, không có gì có một giải pháp cố định.
Đó là một lời tuyên bố được sinh ra từ kinh nghiệm, triết lý và tính khí của cô.
Nó có nghĩa là kiếm sĩ quan trọng hơn cả kiếm thuật.
Tóm lại là.
"Chống lại một kẻ mạnh hơn, người nhanh nhất và nhạy bén nhất sẽ có lợi thế"
Ọc ọc ọc!
Luagarne vừa nói vừa cười.
Encrid đang dần quen với tiếng cười của Ếch.
Biết rằng Luagarne sử dụng rung động cổ họng để thể hiện cảm xúc là một chuyện, trải nghiệm nó trực tiếp trong thời gian dài lại là một chuyện khác.
"Trọng kiếm ban đầu được thiết kế để chiến đấu với quái thú và quái vật. Có vẻ hợp lý phải không?"
"Trường phái chính thống hợp với các kỹ thuật linh hoạt, trong khi trọng kiếm lại hợp với các kỹ thuật nhanh. Chỉ có huyễn kiếm là đứng riêng một cõi"
"Một khi cậu thành thạo một trường phái, những trường phái khác sẽ tự nhiên theo sau. Nhưng lý tưởng nhất, cậu nên hoàn thiện bản thân bằng cách học tất cả chúng. Những đặc điểm nổi bật của cậu sẽ tự nhiên tỏa sáng. Nhưng vì đó không phải là trường hợp của cậu, tốt nhất là nên luyện tập chăm chỉ hơn nữa"
Luagarne thoải mái đưa ra những nhận định chủ quan của mình.
"Khi cậu chém con sói thú lúc nãy, cậu nên chém ngang, không phải chém dọc. Như vậy thì cậu đã không có vết thương đó trên cánh tay trái. Cậu nên chuyển trọng tâm sang chân phải và làm lệch đòn bằng kỹ thuật nhu kiếm. Cụ thể hơn, là như thế này-"
Cô liên tục đưa ra lời khuyên sau trận chiến và làm mẫu.
"Được rồi, giờ thử lại đi. Chặn cái này"
Việc huấn luyện cứ thế lặp lại.
Luagarne đích thân vung kiếm, tái tạo lại cùng một kịch bản.
Tuy nhiên, cô không bao giờ giảm tốc độ của mình.
Những bài học tiếp tục trong bữa ăn, vào lúc bình minh, trong khi đứng gác đêm, và ngay cả trước khi ngủ.
Mọi khoảnh khắc, Encrid đều tập trung.
Đào sâu hơn.
Và học hỏi.
"Phản ứng của cậu quá chậm. Cậu đã thấy nó, phải không? Vậy thì cậu nên né đi. Hoặc ít nhất là chặn trước"
Soạt!
Đó là khi anh đối mặt với ba con quái thú Hyena.
Mặc dù chúng thuộc loại nguy hiểm nhất khi đi theo bầy, ba con đơn lẻ không phải là vấn đề.
Trận chiến kết thúc chỉ với một vết xước bên hông.
Tuy nhiên, Luagarne đã chỉ ra một vấn đề.
Encrid chấp nhận nó.
Khi anh làm vậy, một suy nghĩ hình thành trong đầu anh - chính xác hơn, một suy nghĩ được kích hoạt bởi lời nói của cô.
Khi cùng một sai sót bị chỉ ra lặp đi lặp lại, người ta buộc phải đối mặt với vấn đề đó vào một lúc nào đó.
'Cảm Quan Lẩn Tránh'
Jaxon đã dạy anh, nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn tích hợp nó vào cơ thể mình.
'Sự phối hợp, phải không?'
Càng học nhiều, lại càng có nhiều thứ để thành thạo, để rèn luyện, và để gọt giũa.
Trong số đó, đây là một thứ anh vẫn chưa nội hóa được.
Cảm Quan Lẩn Tránh.
Thị lực động đã được rèn luyện của anh cho phép anh nhận biết chuyển động của kẻ thù tốt hơn trước gấp nhiều lần.
Ví dụ...
Với một tiếng vút, một con ngạ quỷ vung tay.
Encrid giờ đây có thể dự đoán trước quỹ đạo và điểm va chạm của nó.
"Một kỹ thuật kiếm chính xác sẽ tỏa sáng khi người ta đoán trước được chuyển động của đối thủ."
Bởi vì anh có thể thấy, anh có thể dự đoán.
Anh vung kiếm của mình theo đó.
Đúng như anh đã hình dung, anh đưa lưỡi kiếm xuống phía dưới bên phải, sau đó vung lên theo một đường vòng cung. Mũi kiếm bắt vào cẳng tay của con ngạ quỷ, xé toạc nó ra với một tiếng rắc ghê rợn.
Không một chút dừng lại, anh nâng kiếm lên trên đỉnh đầu nó, xoay cổ tay, và kéo lưỡi kiếm về phía trước thành một nhát chém dọc.
Đầu con ngạ quỷ bị chẻ đôi theo đường chéo, chém xuyên qua xương đòn của nó.
Và tại đó, Encrid dừng lưỡi kiếm của mình. Anh đã cố tình dùng lực kiểm soát để dừng đòn tấn công.
Đó là một phép lịch sự để không chém thẳng xuống đến tim trước mặt một Ếch.
Cốp.
Anh đá xác con ngạ quỷ ra xa và rút kiếm về.
Trận chiến đã kết thúc chỉ trong hai đòn.
"Không tệ"
Đó là đánh giá của Luagarne.
Kể từ thời điểm đó, Encrid hoàn toàn đắm mình vào việc rèn giũa Cảm Quan Lẩn Tránh và những nền tảng của kiếm thuật chính xác.
Tuy nhiên, liên quan đến Cảm Quan Lẩn Tránh-
'Mình không tài nào nắm bắt được nó'
Anh hiểu khái niệm và đã học các phương pháp huấn luyện.
Nhưng chỉ học một thứ gì đó không có nghĩa là nó sẽ tự nhiên trở thành một phần của anh.
Chẳng phải đó là điều mà anh đã hiểu từ lâu qua kinh nghiệm sao?
Liệu nó có tương tự như khi anh lần đầu học Trái Tim Quái Thú không?
Hay có lẽ giống như khi anh lần đầu nắm bắt được Tập Trung Tuyệt Đối?
Anh đã học như thế nào vào lúc đó?
Một, anh đã thức tỉnh qua trải nghiệm sinh tử.
Cái còn lại không đòi hỏi cách tiếp cận của một thiên tài mà là của một kẻ đần độn - chậm rãi, vững chắc, có chủ đích.
Lần này anh có cần một môi trường tương tự không?
Khi khát khao của một người bùng cháy, người đó tự nhiên sẽ tìm kiếm một bức tường để vượt qua.
Anh có thể sẽ ước rằng Người Lái Đò đến dẫn lối cho mình.
Nhưng Encrid nào có bao giờ đưa những thứ như thế vào trong phép tính của mình. Vẫn như mọi khi, anh chỉ đơn giản là dốc hết sức mình với hoàn cảnh được trao. Đó chính là Encrid.
Và vì dòng quái vật và quái thú bất tận này lại là những giám khảo tuyệt vời, anh vui vẻ chào đón chúng, rút kiếm ra mỗi lần như vậy.
"Lại nữa à?"
Khi họ leo lên một ngọn đồi đầy gai, Finn bực bội lên tiếng.
Đó là ngay sau khi họ phát hiện ra một bầy dã thú khác ở phía trước.
"Đây có phải là vùng đất bị ảnh hưởng bởi Ma Giới gì đâu. Thế quái nào mà lũ dị hợm này cứ lòi ra hoài vậy?"
Cơn thịnh nộ.
Một cơn thịnh nộ thuần túy không thể chối cãi.
Quái vật và quái thú, dĩ nhiên không thể hiểu được lời nói.
Điều đó có nghĩa là phải có một lý do chính đáng hơn cho cơn giận của cô.
Trong tình huống nào mà một người lại trút giận lên những sinh vật thậm chí không thể hiểu được lời nói?
Kết luận rất đơn giản, đây không phải là cơn giận nhắm vào lũ quái vật.
Lúc đầu, Encrid tự hỏi tại sao cô lại hành động như vậy.
Nhưng anh sớm nhận ra.
Những điều mà anh đã bỏ qua khi chỉ chăm chăm vào việc luyện tập.
Anh đã nghĩ thật may mắn khi quái vật và dã thú cứ liên tục xuất hiện, vì chúng là những mục tiêu luyện tập tuyệt vời.
"Tôi đoán là cô ấy sắp đến giới hạn rồi"
Krais lẩm bẩm từ bên cạnh.
Ọc.
Nàng Ếch phồng má tỏ vẻ đồng tình.
"Krrng!"
Esther hắt hơi.
Finn là một Du Kích.
Và nhiệm vụ của một Du Kích là gì?
Một Kẻ Dò Đường tìm ra lối đi.
Một Người Vẽ Bản Đồ vẽ nên bản đồ.
Và một Du Kích đảm bảo sự an toàn cho cả nhóm trên con đường đó.
Tại sao các Du Kích Sông Băng, những người thề bảo vệ các dòng sông băng lại trở nên nổi tiếng khắp lục địa?
Tại sao họ lại được coi là phi thường?
Bởi vì họ sống sót trong những khu rừng sâu, trong những cảnh quan nguy hiểm như Ma Giới, giữa cái lạnh buốt giá và những con quái vật rình rập.
Họ phát hiện nguy hiểm và bảo vệ đồng đội của mình với chuyên môn vô song.
Có những người đã thuê Du Kích Sông Băng để thu thập các loại thảo dược quý hiếm hoặc kim loại quý giá từ những vùng đất băng giá.
Finn không phải là một Du Kích Sông Băng.
Nhưng cô vẫn tự hào về công việc của mình.
Bất cứ nơi nào họ đi, quái vật và quái thú cứ liên tục xuất hiện.
Điều đó đủ để khiến một người phải nghi ngờ về khả năng của chính mình.
"Chúng ta rời đi được bao nhiêu ngày rồi?"
Encrid liếc nhìn Finn, người đang bốc khói, trước khi lên tiếng.
"Ba ngày"
Krais nhanh nhạy trả lời.
Nếu họ đi bộ chăm chỉ, sẽ mất hai mươi ngày để đến được ngôi làng tiên phong.
Nếu họ đi xe ngựa dọc theo con đường chính, sẽ mất sáu đến bảy ngày.
Có những con đường nguy hiểm đây đó, nhưng vì họ có một Du Kích đi cùng, cuộc hành trình có thể vừa nhanh vừa tương đối an toàn.
Trước khi họ khởi hành, Finn đã huých vào hông Encrid và nói,
"Nếu chúng ta có xe ngựa, chúng ta có thể mặc kệ lũ ngạ quỷ di chuyển chậm chạp rồi, nhưng đi bộ thì không thể. Nhưng! Có một Du Kích như tôi đi cùng thì đúng là một điều may mắn, phải không nè?"
Giờ đây, hình ảnh Finn mỉm cười khi nói điều đó chồng lên hình ảnh Finn đang hoàn toàn tức giận.
Cũng dễ hiểu thôi.
"Đây không phải lỗi của cô"
Trước những lời của Encrid, Finn thở dài một hơi thật sâu.
"Haiz, thiệt tình, vô lý hết sức… Cạn lời luôn rồi"
Finn bây giờ vẫn cảm thấy ấm ức y như lúc trước.
Tại sao ngay từ đầu họ lại chọn Đồi Gai Nhọn này?
Quái vật và quái thú thường tránh những tuyến đường bất tiện, nên về mặt logic, nơi này cũng phải an toàn.
Con đường phía trước bị chặn bởi những bụi gai ở mỗi khúc cua.
Đó không phải là nơi người ta có thể dễ dàng đi vào trừ khi họ có một năng khiếu đặc biệt trong việc tìm đường mòn.
Nếu không dùng rìu tay chặt cây mở lối, rất khó để đi tiếp.
Nhưng giờ, hãy nhìn vào lũ quái thú trước mặt họ xem.
Dù da chúng có dày đến đâu, chúng vẫn xông qua những bụi gai để đến được đây sao?
Những sinh vật đang được đề cập là loài hyena thú đốm thường thấy trong khu vực này.
Một trong số chúng thậm chí còn đang đi khập khiễng, dù không rõ làm thế nào mà nó lại ra nông nỗi này.
Một con khác đang nhỏ từng giọt máu.
"Chuyện này không bình thường"
Luagarne lẩm bẩm, nhưng đối với Finn, nó nghe như một nỗ lực an ủi trống rỗng.
Encrid không buồn trả lời.
Thay vào đó, anh tập trung vào chuyển động của lũ quái thú.
Thay vì ngay lập tức tấn công một cách điên cuồng, lũ dã thú đang có dấu hiệu thận trọng trước.
Vì chúng đang nâng cao cảnh giác và chuẩn bị chiến đấu, Encrid cũng làm như vậy.
Anh hạ chiếc ba lô đang đeo trên lưng xuống và rút kiếm ra.
"Để một mình tôi xử lý. Mọi người lùi lại đi."
Encrid bước về phía trước.
Tổng cộng có tám con hyena thú.
Không phải là một con số nhỏ, ngay cả khi một trong số chúng đang đi khập khiễng.
Đó là một con số lớn, quá đủ để bị coi là nguy hiểm.
Thông thường, đối phó với nhiều quái thú là một mối đe dọa nghiêm trọng, nhưng không ai lo lắng cả.
Xét cho cùng, họ đã thấy Encrid đã tàn sát bao nhiêu quái vật và quái thú trong ba ngày qua.
Điều này chẳng có gì đáng chú ý.
Một lần nữa, Encrid bị một vết xước trên vai và suýt bị cắn vào đùi, nhưng với một tia suy nghĩ nhanh nhạy, anh đã dùng tấm bảo vệ ống chân của mình đá thẳng vào đầu một con hyena, dễ dàng thoát khỏi nguy hiểm.
Hai trong số tám con đã xoay sở để lao về phía cả nhóm.
Một con bị móng vuốt của Esther xé toạc, đầu nó vỡ làm ba.
Con còn lại bị hất tung lên không trung khi Luagarne đá vào người nó, gửi tặng nó một trải nghiệm làm chim trong chốc lát.
Đó là một kỹ thuật ấn tượng.
Không chỉ đơn thuần là giẫm lên bụng của sinh vật để làm nó vỡ tung, mà là hất nó lên trời, điều đó đòi hỏi sự cân bằng tinh tế giữa sức mạnh và khả năng kiểm soát.
Encrid kết liễu những con hyena còn lại.
Và thế là họ tiếp tục cuộc hành trình của mình.
"A, chết tiệt!"
Sự bực bội của Finn chỉ ngày càng tăng.
Lần này, đó là một bầy hyena sọc.
"Chúng cứ xuất hiện không ngừng. Thiệt tình"
Krais tặc lưỡi.
Họ đã chạm trán quá nhiều.
Soạttt.
Một lần nữa, Encrid rút kiếm ra.
Đã hai mươi ngày kể từ khi họ rời khỏi thành phố.
Cả nhóm đã dừng lại bên một dòng suối để tắm rửa thì một bầy mười ba con hyena thú khác đột nhiên xuất hiện.
Nhưng đây không phải là một cuộc khủng hoảng.
Họ đã từng sống sót khi bị người sói bao vây trước đây.
Và so với người sói, những con hyena này chẳng là mối đe dọa gì cả.
Rắc!
Và họ còn có sự hỗ trợ của Luagarne nữa.
Cây roi của cô quất mạnh xuống đất, tạo ra một tiếng nổ lớn.
"Phải giữ cho tay chân không bị gỉ sét chứ"
Luagarne nhận xét.
Cô ấy đã đúng.
Chừng này chỉ là một bài khởi động nhẹ nhàng.
Rầm!
Esther cũng đập mạnh hai chân trước xuống đất.
Như thể tuyên bố rằng cô cũng đã sẵn sàng.
Tất nhiên, không ai quên cả.
Cô là một con báo hồ, một sinh vật xảo quyệt có thể hiểu được lời nói của con người.
Để đối phó với quái thú, lực lượng của họ chẳng thiếu thứ gì.
vậy là chúng ta có 1 khái niệm mới: "Demonic Realms" Giới vực tà ma — Ma Giới