Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Undead King of the Palace of Darkness

(Đang ra)

The Undead King of the Palace of Darkness

Tsukikage

Đây là câu chuyện về vị Vua Undead hèn nhát. Trong hành trình theo đuổi tự do, cậu lao đầu vào những cuộc chiến và đôi khi lại quay đầu bỏ chạy.

36 845

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 82

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

77 4115

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

4 56

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

18 306

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

(Đang ra)

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Bạn nghĩ đây sẽ là một câu chuyện về phản diện hoàn lương? Không, anh chàng của chúng ta bị đưa vào tình thế không thể cứu vãn: Khi nhân vật phản diện đã cướp nữ chính khỏi tay nhân vật chính.

21 589

Chương 100 - 200 - Chương 152 - Điều làm nên sự khác biệt của một hiệp sĩ

Khi Asia đang trên đường trở về, cô cảm thấy có chút kỳ lạ.

'Dường như đây là lần đầu tiên'

Một gã đã xoay xở đứng vững mà không biết cách vận dụng sức mạnh của một Hiệp sĩ.

Không phải là anh ta đã vượt qua được 'áp lực'. Anh ta chỉ đơn giản là chịu đựng nó.

Thực ra ngẫm lại, anh ta thậm chí còn tiến lên được nửa bước.

Cô là một Hiệp sĩ tập sự, với đôi mắt sắc bén có thể bắt được cả những chuyển động nhỏ nhất của đối thủ.

Anh ta đang cố gắng tiến về phía trước.

Và tiến lên.

Bao nhiêu binh sĩ có thể làm được điều đó?

Có ai không?

Dường như là không.

'Haizz, nếu hắn ta nhận ra được điều đó, có thể hắn sẽ trở thành một con quái vật luôn mất'

Nhưng đó không phải là một điều dễ dàng.

'Thôi kệ đi'

Với gã Ếch đó ở lại, hắn sẽ lo liệu thôi.

Cô đã được yêu cầu và đã làm những gì cần phải làm.

Vì vậy, một khi cô trở về, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Asia đã quên đi Encrid theo cách đó.

Chẳng cần phải nhớ đến anh làm gì.

Cô đúng là thích tinh thần và sự quyết tâm của anh.

Đặc biệt là khuôn mặt của anh, cô cũng thích nó.

'Nhưng có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa'

Tài năng quả thực là tàn nhẫn.

Nữ thần may mắn luôn luôn không công bằng.

Lóc cóc.

Con ngựa cô cưỡi trên lưng đá chân xuống đất, tiến về phía trước. Đã đến lúc phải quay trở về.

---o0o---

'Tại sao?'

Vengeance cảm thấy lo lắng và bất an một cách không cần thiết.

Một Hiệp sĩ đã đến gặp Encrid. Họ đánh giá kỹ năng của anh, và ngay cả người thẩm định tài năng Ếch cũng đến.

Kết quả là những lời lẽ cay nghiệt được trao đổi.

'Tại sao lại đến mức này?'

Họ muốn anh mất đi động lực sao?

Thấy cậu tận tụy với việc luyện tập của mình khó chịu đến vậy à?

Thật khó để đoán được điều gì đang diễn ra trong đầu của Tiểu Đoàn Trưởng Marcus.

Tại sao họ lại phải khuấy động Encrid, người đang lo chuyện của riêng mình?

Rằng cậu ta không thể trở thành một Hiệp sĩ, rằng giới hạn của cậu ta đã rõ ràng, và vì thế cậu ta nên từ bỏ?

Tại sao chứ?

Vì lý do gì?

Vengeance không biết ước mơ của Encrid. Hắn ta không biết về cuộc trò chuyện giữa Encrid và Tiểu Đoàn Trưởng Marcus.

Vì vậy dĩ nhiên hắn ta có thắc mắc.

Encrid chưa bao giờ che giấu giấc mơ đã phai màu của mình, nhưng điều đó không có nghĩa là anh đi khắp nơi la hét vào tai người khác.

"Cái gã Tiểu Đoàn Trưởng đó, tính cách kiểu gì mà tệ thật"

Vengeance chửi rủa Marcus một cách vô cớ khi hắn ta đi về phía phòng của Encrid.

Cốc, cốc.

"Là tôi, Vengeance"

"Ồ? Tên Trung Đội Trưởng xấu xí, có chuyện gì thế?"

Khi hắn gõ cửa, Rem bước ra, khiến tình thế có chút không đúng với kế hoạch.

Đáng lẽ hắn ta nên phớt lờ mới đúng. Nói chuyện với hắn ta chỉ chuốc lấy một cuộc đối đầu.

Vậy thì, kết quả là gì?

Đối với Encrid, nó sẽ chỉ kết thúc bằng một cú thúc đầu gối vào đùi, nhưng với Rem, thật khó để tưởng tượng. Kết luận là hắn ta không nên khiêu khích hắn.

"Enki đâu rồi?"

"Đang ngủ"

"Chẳng phải cậu ta bất tỉnh chứ không phải ngủ sao?"

Nhưng gã này lại bình tĩnh đến thế.

'Mình đã nghĩ hắn sẽ lải nhải về việc hắn sẽ chặt đầu Marcus bằng một cây rìu để làm thay đổi tinh thần Trung Đội Trưởng của mình chứ'

Chẹp, nếu hắn ta định phấn khích và tức giận đến mức đó trong phòng thì hắn đã vung rìu rồi.

Đó là loại người như hắn.

Khi hắn bước vào, gã tên Ragna lại đang ngủ.

Vengeance nhìn xem anh ta có thực sự ngủ không, và anh ta đang ngủ say. Anh ta không ngáy, nhưng lồng ngực anh ta đang phập phồng với những nhịp thở đều đặn.

Jaxon đang ở một bên, cuốn vài lá thuốc lá.

Thật chăm chỉ.

Hắn ta nghe nói có một người phụ nữ tên Finn đã gia nhập cùng họ, nhưng cô ấy không có ở đó.

Krais cũng vắng mặt.

Người duy nhất có mặt từ buổi gác sáng là Ếch.

Đã gần trưa, có lẽ họ đã ổn định ở đây vĩnh viễn.

Sự bình tĩnh của họ cảm thấy lạ lùng một cách kỳ lạ.

Chẳng phải họ nên an ủi cậu ta khi cậu ta tỉnh dậy sao?

Hoặc có lẽ không đề cập đến nó chút nào.

Họ định cứ thế cho qua chuyện sao?

Khi Vengeance hắng giọng, Encrid tỉnh dậy vào đúng thời điểm.

Encrid mở mắt và bắt đầu ngồi dậy.

"Ồ, cậu tỉnh rồi"

Vengeance là người đầu tiên phản ứng.

Và rồi,

"Họ nói cậu không thể trở thành một Hiệp sĩ đó. Thậm chí còn chả có một chút tiềm năng nào, không bằng cả bộ não của một con ngạ quỷ nữa"

Rem nói toẹt ra một cách nhanh chóng.

"Người anh em, cậu dậy rồi à? Ăn chút này đi"

Audin đứng gần đó đưa cho anh một ít bánh mì.

Anh ta lấy nó từ đâu ra, anh không biết, nhưng nó trông trắng và ẩm.

Anh nghe nói rằng một tiệm bánh mì ngon vừa mới mở trong thành phố, nên có lẽ anh ta đã mua nó từ đó.

Nhưng đây không phải là lúc thích hợp cho những lời nói như vậy sao?

Ragna tiếp tục ngủ.

Jaxon cẩn thận gói những điếu thuốc lá đã cuốn vào một chiếc túi da.

"Hừm, được thôi"

Encrid trả lời một cách bình tĩnh. Anh trả lời một cách thản nhiên và cắn một miếng bánh mì trước khi đi ra ngoài.

Ếch quan sát một cách im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Họ nói ngươi không thể trở thành một Hiệp sĩ. Ngươi ổn với điều đó chứ?"

Encrid quay đầu lại và gật đầu. Anh gật đầu lên xuống.

"Vâng, thì... "

Không biết rõ địa vị của hắn, nhưng nếu hắn đi cùng một Hiệp sĩ tập sự, hắn ít nhất cũng phải là một thành viên của Hiệp Sĩ Đoàn.

Và nếu Ếch đang đóng vai trò là một người thẩm định tài năng, hắn có khả năng giữ một cấp bậc tương đương với một quý tộc.

Encrid suy nghĩ và nói.

Anh không tỏ ra có dấu hiệu bị sốc.

Vengeance, người không biết làm thế nào mà lại đứng ở ngưỡng cửa, chớp mắt khi nhìn Encrid.

"Trả thù cho trận đấu tối qua à?"

Encrid hỏi.

"Không, không phải thế"

Những lời 'Tôi lo cho cậu' không dễ dàng nói ra.

"Cái gì, tên Trung Đội Trưởng xấu xí, mày đến đây để trả thù à? Vậy thì cứ thử đi"

Rem trêu chọc, nhưng Vengeance không mắc bẫy.

Chẳng phải hắn ta đã thử rồi sao?

Vết bầm trên đùi hắn còn chưa mờ đi nữa.

Encrid đi ra ngoài.

Vengeance nhìn cậu ta với vẻ mặt ngơ ngác, quay lại.

"Các người không định an ủi cậu ta hay gì à?"

Vengeance hỏi khi nhìn vào lưng của Encrid.

Ngay cả khi không phải là an ủi thì một chút quan tâm cũng không được à cái lũ này?

Nếu cậu ta quyết định từ bỏ thanh kiếm thì sao?

Nếu cậu ta quyết định bỏ cuộc thì sao?

Nếu cậu ta từ bỏ thì sao?

Nếu cậu ta nản lòng chỉ vì họ khuấy động cậu ta về việc không có tài năng thì sao?

Vengeance biết tình huống này thật nực cười.

Hắn ta là ai mà lại dính vào chuyện này?

Encrid bỏ cuộc hay không thì có liên quan gì đến hắn chứ?

Hắn chỉ bực bội về tình huống mà hắn tình cờ chứng kiến mà thôi.

Không ai bảo hắn can thiệp, và đó không phải là điều hắn đã tính toán.

Nó chỉ cảm thấy như vậy trong lòng hắn.

Hắn không thể chỉ đứng yên và không làm gì cả.

Rem phì cười trước lời nói của Vengeance.

Tiếng cười đó, nó như thường lệ. Đó không phải là một tiếng cười giả tạo.

"Mày định an ủi ai? Trung Đội Trưởng à?"

Rem và...

"Haha, người anh em, anh thực sự không biết rõ Trung Đội Trưởng của chúng tôi, phải không?"

... Audin.

"Trung Đội Trưởng chỉ là Trung Đội Trưởng thôi"

Ngay cả Jaxon cũng thêm vào.

"Haah, Trung Đội Trưởng à?"

Ragna, người vừa mới tỉnh dậy, hỏi một cách thản nhiên. Vengeance theo phản xạ chỉ tay ra ngoài.

"Cậu ấy ra ngoài rồi. Luyện tập à?"

Làm sao tôi biết được chứ? Ragna không chờ câu trả lời, bẻ cổ trái phải trước khi túm lấy thanh kiếm và đi ra ngoài.

Vengeance lại bước sang một bên. Ragna rời đi không nói một lời.

Cái gì đây?

Hắn cảm thấy bị phớt lờ một cách tinh vi.

"Trung Đội Trưởng sẽ ổn thôi"

Rem tiếp tục.

Ếch đáp lại điều đó.

"Làm sao ngươi có thể chắc chắn như vậy?"

"Kinh nghiệm"

Sau một cuộc trao đổi ngắn, Ếch đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Kinh nghiệm, có nghĩa là bạn biết khi bạn đã trải qua nó.

Vì vậy hắn nghĩ rằng mình sẽ chỉ cần ra ngoài và tự mình xem xét.

Để xem Encrid thực sự xử lý nó như thế nào.

Ragna ra ngoài, Ếch theo sau ngay sau đó.

Vengeance cảm thấy cực kì mâu thuẫn.

Cậu ta thực sự không quan tâm đến việc nghe những điều như vậy sao?

"Trước đây trình độ kỹ năng của Trung Đội Trưởng bọn ta là bao nhiêu? Trình độ hiện tại của cậu ấy có hợp lý không? Ngươi nghĩ sao, tên Trung Đội Trưởng xấu xí?"

Giọng của Rem tiếp tục. Hắn đang nằm dài trên giường, dường như sắp chọc vào Esther mà không có lý do gì.

Esther để lộ móng vuốt, vung về phía Rem, người nhanh chóng rút tay lại để tránh.

Đôi mắt xanh của Esther nhìn Rem. Hắn mỉm cười, chìa hai lòng bàn tay ra như thể muốn nói rằng hắn sẽ ngừng đùa giỡn.

Nhìn cảnh này, Vengeance buông một câu bâng quơ rồi quay đi.

'Sướng thật đấy, cái đồ đẹp mã chết tiệt'

Đó là một suy nghĩ đại loại như vậy.

Tại sao hắn cứ lải nhải về việc mình xấu xí thế nhỉ?

Nhìn Rem khiến hắn cảm thấy có chút phẫn uất.

Làm thế nào mà một người vừa có kỹ năng lại vừa có ngoại hình như thế được chứ?

À, cũng may.

Hắn ta có tính cách khá bất thường mà? Có lý do họ gọi hắn là Trung Đội Trưởng Điên Khùng.

Về mặt tính cách, mình tốt hơn là cái chắc.

Chỉ là thế giới không biết điều đó thôi.

Khi Vengeance quay người và đi về phòng của mình, nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu hắn.

Đặc biệt là những lời cuối cùng mà Rem nói cứ văng vẳng bên tai.

"Trước đây trình độ kỹ năng của Trung Đội Trưởng bọn ta là bao nhiêu? Trình độ hiện tại của cậu ấy có hợp lý không? Ngươi nghĩ sao, tên Trung Đội Trưởng xấu xí?"

Từng bước một.

Nó không hợp lý.

Dù hắn có nghĩ thế nào đi nữa, nó cũng không hợp lý.

Đặc biệt là tốc độ tiến bộ đó.

Encrid ban đầu là người như thế nào? Cậu ta là một kẻ ngốc đáng thương vật lộn tại chỗ ngay cả sau khi vung kiếm mỗi ngày.

"Nếu là tôi, tôi đã giải nghệ từ lâu rồi"

Một số binh lính theo dõi sẽ nói những điều như vậy.

Vengeance nhớ đã nghe những lời nhận xét như thế.

Có khá nhiều người đã công khai chỉ trích Encrid lúc đó.

"Làm thế nào mà thằng ngốc đó lại trở thành một Tiểu đội trưởng? Thật điên rồ, cứ như thể anh ta ăn may vậy"

Một số thậm chí còn nói những điều khiến hắn cảm thấy ghê tởm.

Lúc đó, Vengeance cũng không thích Encrid.

"Có thực sự điên rồ không khi một kẻ không có gan vung kiếm mỗi ngày lại đi chỉ trích người khác vô cớ? Thằng khốn tâm thần này"

Hắn đã làm gì với gã đó?

Ừ, anh đã cho thằng đó một trận ra trò.

Chỉ vì Vengeance không thích điều đó, không phải hắn, không phải những gì hắn nói, và thậm chí cũng không phải Encrid, với sự bướng bỉnh của anh trong việc vung kiếm mỗi ngày.

Có rất nhiều người đã nguyền rủa Encrid lúc đó.

Một trong số họ tình cờ lại đang ở trước mặt hắn bây giờ.

"Này, cậu"

Người lính tiến lại gần khi được gọi.

"Vâng, thưa Trung Đội Trưởng"

"Cậu có nghĩ rằng trình độ kỹ năng hiện tại của Encrid có hợp lý không?"

"...Cái gì ạ?"

"Ý tôi là, kỹ năng của cậu ta"

"Ờ, thì, chúng đã được cải thiện"

Bây giờ, người lính từng nguyền rủa Encrid có những cảm xúc lẫn lộn trong mắt.

Sự ngưỡng mộ và đam mê.

"Tại sao cậu nghĩ cậu ta đã tiến bộ?"

"Cái gì ạ?"

'Thằng khùng này đang nghĩ gì vậy?'

Vengeance đọc được cảm xúc đó trên nét mặt của người lính và lắc đầu.

"Thôi bỏ đi"

Vengeance cho hắn đi và suy nghĩ.

Thực sự chỉ có một lý do duy nhất.

Sự kiên trì hàng ngày đó, điều gì đã làm cho sự kiên trì đó trở nên khả thi?

"Cậu ta không biết cách từ bỏ"

Cậu ta không biết tuyệt vọng hay vô vọng là gì. Lý do hắn ta không thể ghét Encrid mặc dù không thích cậu? Cũng là như vậy.

Cả vì những lý do hắn không thích và thích cậu ta.

Cậu ta không quay đi.

Cậu ta không lùi bước.

Cậu ta tiến về phía trước, hình dung về tương lai.

Cậu ta mơ ước.

Cậu ta tiến lên vì cuộc sống của mình.

Một người tỏa sáng vì điều đó.

Một người thu hút ánh sáng vì điều đó.

"Chết tiệt"

Vengeance đột nhiên cảm thấy thôi thúc muốn vung kiếm. Lần sau họ giao đấu, hắn muốn kéo dài hơn một chút. Hắn muốn biến đó thành mục tiêu của mình.

Vì vậy, Vengeance gạt bỏ những lo lắng của mình và vung kiếm. Đã đến lúc luyện tập. Hắn sẽ góp thêm ngọn gió vào cơn lốc luyện tập đang càn quét qua đơn vị.

---o0o---

Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Encrid ngay khi anh tỉnh dậy là đây:

"Luyện tập"

Anh đã bỏ lỡ hoàn toàn buổi tập buổi sáng.

Hôm nay đặc biệt có rất nhiều việc phải làm.

Bắt đầu với Kỹ Thuật Cách ly, Cảm Quan Né Tránh, Trái Tim Quái Thú, Tập Trung Tuyệt Đối, Trái Tim của Sức Mạnh Vĩ Đại, Cảm Quan Lưỡi Kiếm, Võ Thuật Phong Cách Valaf, và luyện tập kiếm cơ bản.

"Vì mình đã bỏ lỡ buổi tập buổi sáng, mình sẽ dời công việc buổi sáng sang buổi chiều vậy"

Anh quyết định giảm thời gian nghỉ ngơi. Anh biết tầm quan trọng của việc nghỉ ngơi, nhưng đây là một tình huống đặc biệt.

Bị ngất vào buổi sáng, anh đã quá mất thời gian.

Hiện tại, anh gạt sang một bên những câu hỏi về những mánh khóe mà Hiệp sĩ tập sự Asia có thể đã giở.

Anh phải làm nhiệm vụ của mình trước.

Công việc hàng ngày.

Sự khởi đầu của việc luyện tập không bao giờ được phép quên.

Khi anh mở mắt, anh nghe thấy những điều kỳ lạ như anh không thể trở thành một Hiệp sĩ.

Anh tự hỏi tại sao Vengeance lại ở đó.

Anh nhai miếng bánh mì Audin đưa cho và đi đến sân huấn luyện, bắt đầu lặp lại các kỹ thuật của mình.

"Phù"

Không lâu sau, mồ hôi đã túa ra như tắm. Áo lót của anh nhanh chóng ướt đẫm.

Mặc dù đã bị ngất trước đó, đầu anh không nặng lắm, và anh không cảm thấy đau ở đâu cả.

Vào khoảnh khắc đó, cảm giác như anh sắp chết.

Anh tập trung vào việc luyện tập, nhưng suy nghĩ của anh vẫn tiếp tục.

Việc xử lý hai thanh kiếm đã khiến anh quen với việc làm nhiều việc cùng một lúc.

'Chính xác thì đó là cái gì?'

Bây giờ anh có thể tạo ra một luồng Aura. Anh thậm chí đã làm bất động một con mèo chỉ bằng cách nhìn chằm chằm vào nó.

Nhưng anh không thể cho đối thủ của mình thấy một ảo ảnh vô hình.

Tuy nhiên, Encrid đã thấy một ảo ảnh như vậy.

Một cơn bão kiếm, vô số lưỡi kiếm.

Một cơn bão kiếm mà anh không thể tiến lên dù chỉ một bước.

Một sự cưỡng chế khiến anh cảm thấy như mình sẽ chết nếu không lùi lại.

Đó vừa là một sự ám thị vừa là một sự ép buộc.

Như thể lưỡi kiếm của Asia đang nói điều đó.

Đối thủ của anh lúc đó thậm chí đã rút kiếm ra chưa?

Dường như là không.

"Phùuu"

Anh thở ra một hơi thật sâu và ổn định nhịp thở.

Luyện tập, luyện tập, và luyện tập một lần nữa.

Đó là vào khoảng thời gian anh hoàn thành buổi tập buổi sáng bị trì hoãn.

"Họ nói ngươi không thể trở thành một Hiệp sĩ. Điều đó không làm ngươi sốc à?"

Đó là Ếch, người đã nhanh chóng tiếp cận anh.

"Sốc?"

Sốc?

Sốc cái gì?

Anh hỏi lại với sự bối rối thực sự.

"Chà chà"

Ếch gãi mũi bằng những ngón tay dày của mình.

"Ngươi là một gã thú vị đấy"

Ếch nói, theo sau là Ragna tiến lại từ phía sau.

"Anh đã thấy gì?"

Ánh mắt của Encrid hướng về Ragna.

Ragna bước tới và giơ thanh kiếm của mình lên, giữ nó theo chiều dọc trước mặt.

Lưỡi kiếm che khuất một nửa khuôn mặt cậu ta, phản chiếu một hình ảnh mờ ảo về các đường nét của anh.

Vẫn còn quá sớm để gọi là buổi tối, với ánh nắng mặt trời dịu dàng chiếu sáng xung quanh.

Giữa ánh mặt trời đang dần lặn, Ragna đứng đó.

Khi Encrid ngừng vung kiếm để nhìn cậu ta, Ragna lại nói.

"Điều gì làm nên sự khác biệt của một Hiệp sĩ?"

Lời nói của Ragna không giống như một câu hỏi.

Encrid vào tư thế lắng nghe.

Dù Ếch có đang lắng nghe hay không, anh không quan tâm.

Vị Hiệp sĩ đã thể hiện điều gì?

Điều mà Ragna đang nói là điều mà Encrid muốn biết.

Anh đã định hỏi sau khi luyện tập, nhưng Ragna đã nói trước.

Đã đến lúc phải lắng nghe.