Kỹ thuật Đả Thông Kinh Lạc Phong Cách Valaf.
Kỹ thuật này ban đầu có tên là "Máu, Mồ hôi và Nước mắt".
"Tôi có thể hỏi ngoài võ thuật và bấm huyệt, Valaf còn phát triển những gì nữa không thế?"
"Ông ấy còn phát triển cả kỹ thuật dùng vũ khí cùn nữa, nhưng mấy cái đó không được ưa chuộng lắm nên giờ chẳng ai luyện nữa. Ngoài ra, ông ấy còn biên soạn vô số tài liệu, bao gồm cả việc diễn giải các thánh thư"
Valaf là một nhân vật nổi bật trong ngôi đền mà Audin tin thờ. Ông ta thuộc về một cảnh giới huyền thoại, nghĩa là nếu không nghiên cứu kỹ, hầu hết mọi người chẳng biết tên ông ta là ai. Tuy nhiên, đối với những người liên quan đến vị Thần mà ông ta phục vụ, Valaf là một cái tên quen thuộc.
Tất nhiên, Encrid giờ đây cũng đã quen thuộc với cái tên này.
Những bàn tay xoa bóp của Audin.
Lúc đầu, cảm giác như anh sắp sửa gia nhập đội quân của người lái đò trên dòng sông đen vậy, nhưng sau khi hít một hơi thật sâu và cố chịu đựng, mọi thứ trở nên dễ chịu hơn.
"Ban đầu, chúng ta sẽ ấn vào vùng đau nhất"
Audin vừa nói vừa cười.
"Sau đó dần dần chuyển sang những vùng ít đau hơn. Cuối cùng-"
"Hmm"
"Những cơ bắp bị co rút sẽ giãn ra"
Cơ thể anh cảm thấy mệt mỏi rã rời. Mỗi khi đôi bàn tay dày cui như tay gấu chạm vào cơ thể anh, các cơ bắp lại bắt đầu giãn ra.
Có lẽ học kỹ thuật này một cách bài bản sẽ có ích.
Sự căng cứng trong cơ bắp, run rẩy dưới áp lực của Trái tim Quái thú bắt đầu giảm bớt.
Đồng thời, cơn đau cũng thuyên giảm không ít.
"Hôm nay cậu nên nghỉ ngơi thật tốt"
Lời khuyên đó có vẻ hợp lý.
Trái tim Quái thú, anh đã học được nó một cách bài bản.
Nhưng sử dụng nó một cách liều lĩnh sẽ làm tổn hại cơ thể.
Encrid có một sự tôn trọng mới dành cho các Hiệp sĩ.
Họ hoạt động vượt quá giới hạn con người mà không cần đến những kỹ thuật như vậy.
Vỏ bọc của họ là con người, nhưng họ lại sở hữu sức mạnh của những gã khổng lồ, sự nhanh nhẹn của những con ếch và sự nhạy cảm của các Tiên tộc.
Hiệp sĩ là như vậy đấy.
Và một tia hy vọng mờ nhạt đang bắt đầu xuất hiện trong giấc mơ đã phai tàn của Encrid.
"Tại sao không ai ngăn cản tôi dùng hai thanh kiếm vậy?"
Câu hỏi bất chợt bật ra khi anh cảm thấy buồn ngủ.
Đây là con đường đúng hay sai đây?
Lẽ ra phải có ai đó nói gì chứ, thế mà mọi người đều im lặng chả hé gì.
Ngay cả Ragna cũng từng khuyên anh nên dùng kiếm và khiên.
"Theo cậu thì tại sao lại như vậy, người anh em?"
Audin có lẽ theo thói quen từ những ngày làm linh mục, thường đáp lại bằng một câu hỏi.
"Tôi không biết nên mới hỏi đó"
Giọng Encrid nghe khàn khàn, anh đang nằm úp mặt xuống.
Audin mỉm cười trả lời: "Bởi vì theo những gì tôi quan sát, anh bạn Đội trưởng khá bướng bỉnh. Giờ thì, xin mời cậu đi ngủ"
Bướng bỉnh á? Tôi ư?
Encrid hạn hán lời.
Ai mà lại linh hoạt và dễ tính như anh chứ?
Nếu anh là một kẻ điên như những người còn lại trong trung đội thì đơn vị này làm sao sống sót nổi?
Nhưng khi bàn tay Audin xoa bóp quanh cổ anh, Encrid cảm thấy mình dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đó không phải là cảm giác ngất xỉu hay chết đi, mà giống như dần dần chìm vào giấc ngủ, bị cơn buồn ngủ dẫn dắt.
Không cần phải chống cự.
Nghỉ ngơi quan trọng hơn nói chuyện vào lúc này.
Thế là Encrid chìm vào giấc ngủ.
---o0o---
Audin đứng dậy sau khi thấy Đội trưởng của mình đã ngủ.
Con người thường không nhận ra sự bướng bỉnh của chính mình.
Có vẻ như cậu ta hoàn toàn không ý thức được điều đó.
"Người anh em, cậu là một người thú vị đó"
Audin lẩm bẩm rồi nói về phía lối vào lều.
"Anh còn định ngắm bao lâu nữa?"
Ngay bên ngoài lều, Jaxon đáp lại Audin.
"Tôi đang ngắm Đội trưởng, không phải anh "
Audin gật đầu thờ ơ rồi rời lều.
Jaxon vẫn ở lại, nhìn chằm chằm vào Encrid.
Quả thật, anh ấy là một người hấp dẫn.
Anh ấy tự nhiên khiến mọi người suy ngẫm về những gì anh ấy cần và khiến họ muốn giúp đỡ, muốn dạy dỗ.
Ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải chia sẻ một số kỹ năng bí mật của chính họ.
"Chắc anh ta không cần kỹ năng của mình đâu"
Jaxon lẩm bẩm trước khi rời đi.
Một con báo đen nhỏ tên Esther rúc vào vòng tay Encrid khi anh ngủ.
Trong giấc ngủ, Encrid ôm chặt Esther và chìm vào giấc ngủ sâu hơn, nơi anh mơ màng.
Trong giấc mơ, những hình ảnh không mặt liên tục chất vấn anh.
"Điều đó đúng sao?"
"Ngươi có nghĩ con đường ngươi đang đi là đúng không?"
"Anh bị điên à?"
"Kẻ bướng bỉnh ngu ngốc, biết là sẽ không được mà cậu vẫn đang làm gì vậy?"
Đó là một giấc mơ vô nghĩa. Encrid gạt bỏ tất cả các câu hỏi bằng một câu trả lời duy nhất.
"Nếu tôi muốn làm thì tôi sẽ làm. Chuyện đó liên quan gì đến mấy người?"
Thay vì nghi ngờ, đó sẽ là suy tư.
Và cuối cùng của sự suy tư đó, anh sẽ lấy những gì anh khao khát.
Đó là con đường anh đi. Đặc biệt là bây giờ, khi những biển chỉ dẫn trên con đường của anh rõ ràng hơn bao giờ hết.
Vì vậy, đây là lúc phải giữ lấy sự chắc chắn đó hơn bao giờ hết.
Tỉnh dậy, Encrid lẩm bẩm trong khi mắt vẫn nhắm.
"Mình nên giải thích tại sao mình dùng hai thanh kiếm"
Anh không bướng bỉnh. Do đó, anh sẽ đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Anh đứng dậy và kiểm tra cơ thể mình.
Sau một ngày nghỉ ngơi trọn vẹn, anh đã sẵn sàng sử dụng cơ thể mình trở lại.
Anh bước ra ngoài và bắt đầu các bài tập của mình.
Kỹ thuật Cách ly, luyện kiếm, Trái tim Quái thú, Cảm Quan Lưỡi kiếm, Tập Trung Tuyệt Đối.
Anh cũng kết hợp Trái tim Quái thú mà anh vừa học được gần đây.
Anh sẽ không duy trì kích hoạt liên tục vì nó sẽ làm tổn thương cơ thể, chỉ đủ để kiểm soát.
Khi anh tiếp tục tập luyện, Audin xuất hiện.
"Chào buổi sáng, người anh em" Anh ta chào.
Khoảnh khắc mặt trời mọc nhẹ nhàng chuyển đổi khung cảnh từ xanh lam sang vàng.
Không khí lạnh lẽo ban mai dần trở nên ấm áp hơn. Trước khi nhiệt độ thay đổi, Encrid đã đứng một mình trên sân sỏi trước lều, hơi nước bốc lên từ toàn bộ cơ thể anh.
Vài lính gác đi ngang qua, nhưng không ai nói chuyện với anh.
Anh được đối xử như một anh hùng chiến tranh.
Nhưng không ai đến gần anh trong lúc anh tập luyện. Ngay cả vào những ngày bình thường, anh cũng không đặc biệt dễ gần.
Có lý do để họ được gọi là Trung đội Điên.
Những người lính xung quanh chỉ theo dõi.
Họ được tôn trọng, và do đó, cũng thể hiện sự tôn trọng.
"Hm"
Tất nhiên, Encrid tập trung vào nhiệm vụ của mình, phớt lờ những điều đó.
Rem là người tiếp theo xuất hiện sau Audin.
"Đội trưởng, Đội trưởng. Ta ở đây"
"Vậy sao?"
Anh đang tập luyện ngay trước lều, vậy Rem có ý gì khi nói vậy?
Dù sao, Rem ngồi xổm gần đó, quan sát.
Jaxon bắt đầu di chuyển, đã thức dậy từ lúc nào không hay.
Tiếp theo là Krais.
"À, có vẻ hôm nay cũng không có tin tức gì về việc di chuyển. Không ổn rồi"
Vươn vai và ngáp dài, Mắt To lẩm bẩm một mình.
Thành viên tiếp theo của trung đội ra ngoài là Ragna.
"Đội trưởng"
Cậu ta tiến lại gần. Khi mọi người đã tụ tập đông đủ, Encrid cũng dừng việc tập luyện của mình.
Đã đến lúc nói ra những gì cần nói.
Anh không hề bướng bỉnh, xét cho cùng.
"Anh thật sự cần dùng đến hai thanh kiếm sao?"
Ragna hỏi khi anh ta đến gần.
Encrid gật đầu và bắt đầu nói.
"Đó là kế hoạch"
Nếu bị hỏi tại sao, anh đã sẵn sàng trả lời. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Encrid nhìn chằm chằm vào Ragna.
Thôi nào, hỏi đi chứ?
Ragna không hỏi.
Sự im lặng bao trùm, và không chịu nổi nữa, Encrid lên tiếng trước.
"Dùng hai thanh kiếm tốt hơn mà"
Lý do anh muốn trở thành một Hiệp sĩ là vì anh ngưỡng mộ họ.
Lý do anh thích kiếm là vì anh đơn giản thích cầm chúng.
Nó cũng vậy thôi.
Khoảnh khắc anh cầm hai thanh kiếm, anh nhận ra một điều gì đó.
Khoảnh khắc anh tình cờ luyện tập tay trái và phát hiện ra mình có thể dùng kiếm bằng cả hai tay, Encrid đã có một sự khai sáng nhỏ.
Đó là khoảnh khắc của sự giác ngộ.
'Nếu mình có thể dùng hai thanh kiếm'
Cảm giác thật đúng đắn, như thể nó sinh ra để dành cho anh vậy.
"Không ai hỏi mà"
Đúng rồi, chẳng ai hỏi cả.
"Ai hỏi cậu?"
Rem phá ra cười bên cạnh anh.
Dạo này, tên man rợ đó tâm trạng có vẻ tốt.
Đúng, chẳng ai hỏi cả.
"Tôi hiểu rồi"
Mắt To gật đầu chậm rãi, như thể linh hồn hắn vừa đi du lịch đâu đó một lát rồi giờ mới quay về.
Gã này có vẻ chẳng hiểu gì những gì tôi vừa nói.
Audin chỉ đơn giản đáp, "Vâng, người anh em"
Jaxon thậm chí còn chẳng thèm nghe, bận mài dao găm bằng một viên đá mài mà không hiểu sao hắn lại có được.
Tiếng mài dao, một âm thanh kim loại chói tai là thứ duy nhất chào đón ánh nắng ban mai.
"Ha!"
"Haa!"
Ngày càng nhiều người tụ tập quanh Encrid, luyện tập cùng anh, có lẽ là được truyền cảm hứng từ vị Đội trưởng điên này.
Encrid lại lẩm bẩm giữa tiếng mài dao và tiếng la hét tập luyện.
"Dùng hai thanh kiếm tốt hơn"
"Ta đã bảo rồi, ai hỏi mà bộ trưởng Đội trưởng trả lời"
Anh muốn nói rằng mình không bướng bỉnh, nhưng thừa nhận điều đó lại giống như thừa nhận mình thực sự bướng bỉnh.
Vậy thì anh phải làm gì đây?
"Không phải học cách cầm hai thanh kiếm đúng cách cấp bách hơn sao? Đúng không?" Ragna hỏi.
Encrid sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Anh đành quyết định chấp nhận sự bướng bỉnh vậy.
Tạm thời việc học cách cầm hai thanh kiếm đúng cách là cấp bách.
"Phải"
"Từ giờ trở đi, Đội trưởng có hai người tình" Ragna nói.
Encrid chợt nhận ra rằng các thành viên trong trung đội thật tệ trong việc giải thích mọi thứ.
Không phải họ nói chuyện dở, mà họ dường như gặp khó khăn trong việc giải thích những gì họ biết.
Ngay cả câu nói này cũng là điều mà Ragna có lẽ đã suy nghĩ cả ngày trời.
Encrid nhớ lại Ragna đang trầm tư trong lều tối qua.
Cậu ta đã suy nghĩ kỹ đến vậy chỉ để nói ra điều này sao?
Encrid đáp, "Cứ vậy đi"
Có hai người tình thì có gì to tát đâu.
"Anh sẽ ôm cả hai thật chặt khi ngủ, ăn, hay làm bất cứ điều gì. Giữ kiếm gần bên mình như thể chúng đang nằm trong vòng tay anh, luôn luôn"
Encrid không hỏi đây là loại huấn luyện gì.
Một thiên tài đã suy nghĩ cả ngày và nghĩ ra phương pháp này.
Encrid quyết định tin tưởng và làm theo.
"Cứ như vậy đi"
Cùng một câu trả lời vang lên hai lần. Mặt Ragna hơi đỏ ửng, khiến cậu ta trông như một cậu bé.
"Tốt lắm"
Đó là tất cả những gì cần nói.
Sau đó, Encrid cần mẫn làm theo lời khuyên của Ragna.
Anh mài giũa Kỹ thuật Cách ly của mình.
Anh chịu đựng và học hỏi từ Kỹ thuật Đả thông Kinh lạc Phong cách Valaf.
Anh tập luyện võ thuật, kiếm thuật, và nỗ lực hơn nữa để tăng thời gian có thể sử dụng Trái tim Quái thú.
Anh ôm chặt những thanh kiếm của mình.
Cứ như thể anh đã tìm thấy hai người tình mà anh không bao giờ có thể rời xa, anh làm đủ mọi thứ với những thanh kiếm của mình.
Dù là ăn, ngủ, hay làm bất cứ điều gì khác.
"Meow~"
Esther đôi khi rên rỉ vào ban đêm, có lẽ là cô bé thấy khó chịu.
Nhưng Encrid vẫn làm theo lời được dặn.
Một tuần trôi qua như thế.
Không có trận chiến nào, chỉ thỉnh thoảng có tin tức từ quân chủ lực.
Đến ngày thứ năm, Krais nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Không ổn rồi"
"Tại sao?"
"Trận chiến của quân chủ lực đang kéo dài."
"Sao điều đó lại tệ?"
Lực lượng Aspen rất đáng gờm. Mặc dù Naurillia không thể huy động toàn bộ lực lượng do các vấn đề nội bộ, nhưng chịu đựng một cuộc tấn công từ một quốc gia hùng mạnh như Naurillia không phải là chuyện dễ dàng.
Krais dựa vào những kinh nghiệm trước đây nói đơn giản thay vì giải thích dài dòng.
"Dù chúng ta đã đánh úp ngay từ đầu, nhưng chúng ta không thể đẩy lùi bọn chúng. Và bên từ ngoài, có vẻ như chúng ta đang ở vị trí thuận lợi hơn"
"Vậy sao?"
Mắt Krais nheo lại.
Cứ như thể hắn đang nói, "Anh thực sự sẽ tiếp tục hỏi mà không dùng cái đầu tý nào sao?"
Tại sao lại có cảm giác như anh có thể nghe thấy suy nghĩ của Krais qua ánh mắt của hắn?
Tuy nhiên, Encrid bướng bỉnh vẫn bình thản đón nhận ánh mắt của Krais.
"Vậy thì lực lượng của chúng ta nên làm gì? Với tôi thì có vẻ chỉ có một lựa chọn thôi"
"Một lựa chọn?"
Hắn nghiêm túc sao?
Mắt Krais dường như muốn nói điều này, nhưng miệng hắn vẫn ngoan ngoãn nói.
"Chúng ta nên thực sự đánh mạnh vào phía sau lưng kẻ thù, nhanh chóng tấn công rồi rút lui"
Encrid hiểu điều này.
Vậy là vấn đề với Tiểu đoàn 4 của Trung đoàn 4 Sư đoàn Cyprus vẫn chưa kết thúc.
Điều đó có nghĩa là vẫn còn việc cho Đơn vị Dự bị Biên cương.
Đó là dấu hiệu cho thấy một trận chiến sắp xảy ra.
Encrid đáp lại trong khi tự nhiên vung kiếm.
"Tôi hiểu rồi"
Có một cảm giác mong đợi.
Aspen đã để lại gì ở phía sau?
---o0o---
Đó là vào ngày thứ năm.
Vào sáng ngày thứ tám, sau một tuần trôi qua:
"Phục kích!"
Kẻ thù tấn công.