Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Undead King of the Palace of Darkness

(Đang ra)

The Undead King of the Palace of Darkness

Tsukikage

Đây là câu chuyện về vị Vua Undead hèn nhát. Trong hành trình theo đuổi tự do, cậu lao đầu vào những cuộc chiến và đôi khi lại quay đầu bỏ chạy.

36 845

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 82

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

77 4115

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

4 56

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

18 306

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

(Đang ra)

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Bạn nghĩ đây sẽ là một câu chuyện về phản diện hoàn lương? Không, anh chàng của chúng ta bị đưa vào tình thế không thể cứu vãn: Khi nhân vật phản diện đã cướp nữ chính khỏi tay nhân vật chính.

21 589

Chương 100 - 200 - Chương 143 - Lấy sức mạnh nghiền nát cạm bẫy (1)

Encrid cũng đã quen với những nhiệm vụ quy mô nhỏ, nơi anh dẫn dắt các đội trinh sát.

Hơn thế nữa, kinh nghiệm tích lũy theo năm tháng đã khắc sâu vào máu thịt anh.

Có những ngày họ băng qua những thảo nguyên cỏ cao đến ngang hông.

Có những ngày họ tấn công Hội Gilpin cùng đồng đội.

Và cũng có những đêm họ chiến đấu với người sói, pháp sư, cùng lũ phục kích trong bóng tối đặc quánh.

Điều quan trọng nhất là gì?

Một chỉ huy cần ưu tiên điều gì trước tiên?

'Nhận thức'

Nó bắt đầu từ việc hiểu rõ. Biết mình đang làm gì, và biết điều gì sẽ nảy sinh từ những việc mình đang làm.

Dĩ nhiên, anh không thể biết mọi thứ.

Cũng chẳng thể giải thích hết mọi thứ chỉ bằng lời nói.

Nhưng… vẫn có một cảm giác.

Không phải bản năng, mà là thứ giác quan đã được tôi luyện qua trải nghiệm.

"Chúng ta sẽ đi sâu hơn nữa"

Encrid nói vậy.

Ngay lập tức, Finn đổi hướng, tuân theo mệnh lệnh mà không một chút do dự.

Krais chớp mắt, liếc nhìn vị trung đội trưởng từ bên cạnh.

Anh ta đang nghĩ gì vậy?

Vẻ mặt vẫn bình lặng như mọi khi, không hề để lộ ý nghĩ.

Nhịp bước của cả đội nhanh dần.

Họ không thể để kẻ địch bắt kịp.

"Không phải cứ giết hết chúng là xong à? Giết càng nhiều thị tụi nó sẽ sợ mà không đuổi theo nữa mà"

Rem lầm bầm, nhưng Encrid chặn lại.

"Đừng đi"

Giọng anh khẽ, nhưng gần như là mệnh lệnh. Chính điều đó mới khiến người ta bất ngờ.

Thấy Rem ngoan ngoãn nghe lời, ai mà không ngạc nhiên cho được?

"Ragna, chỉ cần nhìn vào lưng người phía trước. Đừng quay đầu nhìn lung tung"

Ragna cũng răm rắp nghe theo.

Audin và Jaxon thì chẳng cần nhắc gì thêm.

"Ha, giờ trông cậu giống chỉ huy thật đấy, người anh em"

Audin buông lời, nửa đùa nửa thật.

Chẳng lẽ vì thực lực của họ đã khác xưa nên cách nhìn cũng đổi thay?

"Thật sao?"

Encrid vẫn đáp lại bằng giọng thản nhiên ấy.

Thái độ ấy, hành động ấy, giọng nói ấy.

Không gì thay đổi cả.

Chính vì vậy, họ mới đi theo anh.

Ngay cả Krais cũng cảm thấy lòng mình khẽ lay động.

Nếu đến cả Krais - kẻ lúc nào cũng đa nghi, luôn kiểm tra từng mối quan hệ xem có dính líu đến Krona hay không còn như vậy thì khỏi nói đến những người khác.

Jaxon, kẻ vốn tự hào vì không bao giờ để lộ cảm xúc, cũng chẳng thể giấu nổi ánh mắt lộ rõ tiếc nuối, bất an, xen lẫn chút thương hại.

Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Krais bật cười khổ.

Dẫu đây chẳng phải lúc để cười.

'Tại sao mọi thứ lại ổn định đến vậy?'

Dù Krais đã tính toán đủ đường trước khi thi hành kế hoạch, thực tế vẫn khác hẳn với những gì hắn ta tưởng tượng.

Trung đội này mạnh hơn hắn nghĩ.

Nếu kẻ địch có vuốt và mắt diều hâu, thì bên này, họ có một trung đội điên loạn.

Một nhóm sở hữu cơ động và hỏa lực mà chỉ những hiệp sĩ mới đủ khả năng đối phó.

Đó là đánh giá của Krais.

Vậy… nếu dùng nhóm này cho các nhiệm vụ du kích

Nói không ai từng đề xuất thì là nói dối.

Nhưng vấn đề là…

"Họ có chịu nghe lời không?"

Chiến đấu giỏi thì tốt, nhưng họ cũng rắc rối chẳng kém.

Một thanh kiếm tốt đáng giá ngàn vàng, nhưng kẻ cầm kiếm cũng phải đủ sức để không bị nó cắt đứt.

Thứ họ cần là gì?

Một điểm tựa, một người có thể giữ họ trong tay.

Và người đó là ai?

Krais, kẻ đã chứng kiến tận mắt biết rõ câu trả lời.

Chỉ mới đây thôi, đã có chuyện chứng minh sức ảnh hưởng của Encrid.

'Trận đấu tập hôm đó'

Nếu không có Encrid, người đã bước ra giữa chiến trường, vung kiếm giao đấu, thì trung đội Điên Loạn đã tan rã từ hôm ấy rồi.

Và chiến trường này hẳn cũng đã thành mớ hỗn độn.

Ít nhất, đó là quan điểm của Krais.

Chỉ với một trận đấu tập, Encrid đã thay đổi mọi thứ.

Anh biến cơn gió ngược thành thuận gió, thổi tung cả cục diện.

'Chỉ cần có điểm tựa…'

Một nhiệm vụ tập kích điên cuồng, khai thác tối đa khả năng cơ động?

Trung đội Điên dư sức đảm đương.

Dù Krais không đủ trình để đánh giá kỹ năng chiến đấu, nhưng ngay từ đầu, anh ta chẳng hiểu tí gì về kiếm hay vũ khí cả.

Nhưng dựa trên thực tế, dựa trên những gì tận mắt thấy, anh ta có thể đo lường khả năng của họ.

Và vì hiểu rõ, anh ta mới lên kế hoạch này.

Nếu kẻ địch dùng mưa tên, thì họ sẽ dùng bước chân.

Dù không nói thẳng ra, nhưng Encrid đã đoán được ý định ấy.

Anh còn lên tiếng trước.

"Đánh lạc hướng chúng, tấn công chúng rồi rút lui. Sự chú ý của kẻ địch sẽ bị phân tán bởi các động thái của quân chủ lực của chúng ta, và trong khi đó, chúng ta có thể chạm trán các đơn vị du kích của kẻ địch."

Anh nói, giọng trầm nhưng rõ ràng.

'Ý định đã quá rõ'

Cả ý định của Krais, của địch, và công việc cần làm giữa hai luồng ý đó.

Nếu có việc mà trung đội này làm được, thì họ phải làm.

Liệu điều này có thay đổi cục diện chiến tranh không?

Có xoay chuyển thế trận của quân chủ lực không?

'Khó mà nói'

Nhưng… ai mà biết được.

Krais luôn có cách nghĩ riêng, kẻ có đôi mắt lồi như cá chép, suốt ngày khoe Krona, và mơ mở salon để vui thú với phú bà cho đến khi ăn cháo thay cơm.

"Giấc mơ mở salon của cậu vẫn chưa đổi à?"

Không hiểu sao Encrid lại hỏi vậy.

Chỉ là… anh muốn biết.

Không hề có ý giễu cợt.

Bởi anh là ai mà giễu cợt giấc mơ của người khác chứ?

"Đương nhiên, hỏi thừa"

Một gã như thế mà lại nghĩ ra chiến lược này? Đúng là chẳng ai đoán được lòng người.

Dù sao thì trung đội của Encrid vẫn tiếp tục tăng tốc.

Họ leo, rồi lại leo, vượt qua cả dãy núi.

Đến mức Finn, một trinh sát, cũng bắt đầu thấm mệt.

Andrew và Mac thở hổn hển, hơi thở nặng nề.

Krais thì gần như được Audin nửa đỡ nửa vác.

Ngay cả Encrid cũng thấy mệt.

Finn bảo đây là hành quân cưỡng bức khắc nghiệt nhất mà cô từng trải.

Họ băng qua sườn núi, xuống những vùng đất bằng phẳng, rồi tiến vào đồng cỏ rộng lớn.

Giờ thì họ đã lọt sâu vào sau lưng kẻ địch.

Đây là một nhiệm vụ tinh nhuệ quy mô nhỏ, tận dụng địa hình tối đa.

Dĩ nhiên, chiến thuật này vốn do du kích của địch khởi xướng trước.

"Đi thôi"

Rem hừng hực khí thế, lao lên dẫn đầu.

Cả đội lạ thay cũng phấn khích không kém.

Và Encrid cũng vậy.

Bởi sau một cuộc hành quân khắc nghiệt, thứ chờ đợi họ là gì?

Là trận chiến.

Trận chiến nhuốm máu, nơi thịt bị xé toạc, xương bị chặt nát.

"Tiến"

Encrid cất giọng rồi xông lên.

Phía sau địch còn rất nhiều lỗ hổng.

Quân địch đã tăng quân số lên ba, nhưng cũng chẳng thành vấn đề.

Vừa thấy bóng Encrid và đội của anh, tiếng còi báo động vang lên

Cùng lúc đó, Jaxon lao sang bên.

Ting.

Hắn rút kiếm, đâm về phía trước chỉ trong một nhịp.

Phập.

Một tên ngã xuống.

Hắn rút kiếm, đâm lần nữa.

Phập.

Tên thứ hai gục ngã.

Sau khi hạ hai kẻ địch, Jaxon giơ kiếm lên trước ngực, thủ thế phòng thủ.

Bang!

Nhìn Jaxon chiến đấu, người ta sẽ nghĩ giết người với hắn ta thật dễ dàng.

Hai tên lính với cái cổ thủng lỗ ngã vật ra đất.

Và sau khi giết thêm năm, sáu tên nữa, đội của Encrid lại rút lui.

Họ giả vờ men theo sườn núi xuống, vừa đi vừa xác định vị trí đội nỏ của địch rồi rút.

Trên đường rút, họ phục kích, xóa sổ vài đội trinh sát đuổi theo.

Khi đêm xuống sâu, cả nhóm ẩn mình thật sâu trong núi, dựng trại nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi đầy đủ là điều tối quan trọng.

"Ở gần suối thì tốt thật, nhưng tiếc là không thể nhóm lửa"

Finn nói, vừa tháo giày vừa giũ sạch bụi đất.

Bầu trời đang màu xuân.

Mùa của sự ấm áp, thường được gọi là mùa của phép thuật.

Dù thức ăn có phần kham khổ, nhưng ít nhất họ không phải run rẩy trong giá lạnh.

Dẫu vậy-

"Đội trưởng, ta chuẩn bị sẵn rồi"

Rem, gã man tộc vốn sợ lạnh lôi ra tấm da thú đã được hâm nóng.

Ragna thì tìm được chỗ nào liền ngả lưng ngủ chỗ đó.

Jaxon nhanh nhẹn trèo lên cành cây to, nằm ngủ trên đó như mèo rừng.

Họ thay phiên nhau gác đêm, chỉ trừ Krais.

"Tôi sẽ gác"

Andrew lên tiếng, người vẫn luôn bảo vệ Krais suốt trận chiến.

Ánh mắt anh ta lộ vẻ trầm ngâm.

Mọi người gật đầu đồng ý.

Khi trong lòng còn gánh nặng, chẳng ai có thể phát huy hết sức mình.

Cuộc tập kích này vẫn ẩn chứa hiểm nguy.

Không thể lơ là.

Giải tỏa tâm trí là tốt nhất.

Mac cũng không phản đối.

--o0o---

Ngày hôm sau, khi thêm một ngày trôi qua, Krais nhận ra Encrid chắc chắn đã hiểu rõ ý định của anh ta.

"Giờ sao?"

Câu này được thốt lên sau khi họ vượt qua vài dãy núi, lại một lần nữa xác nhận vị trí quân địch.

Một cái bẫy, Krais đã xác định được một thứ mà kẻ địch đã giăng sẵn.

Một địa hình thích hợp cho phục kích rồi nhanh chóng rút lui.

Ở đó, họ phát hiện ra một đơn vị tiếp tế của địch đang đóng quân ở một khu vực bằng phẳng nằm giữa những ngọn đồi uốn lượn. Vài chiếc xe tiếp tế hiện rõ trong tầm mắt.

Những cỗ xe chở nhu yếu phẩm xếp hàng dài, như thể mời gọi con mồi vậy.

Nếu tiến vào và bị chặn đường lui thì chỉ có con đường chết.

Còn có những yếu tố khác xác nhận đó là một cái bẫy.

Không có đơn vị nỏ nào được triển khai.

Chúng được tạo ra để trông giống như một con mồi hấp dẫn.

Nhìn cảnh đó, Encrid hỏi Krais:

"Phải"

Liệu Trung đội Điên chỉ có mỗi khả năng cơ động sao?

Không.

Sức mạnh thật sự của họ nằm ở việc giáng đòn chí tử vào điểm yếu nhất của địch.

Chỉ với một trận này, họ có thể gieo rắc hỗn loạn vào đầu óc kẻ thù.

Trong mắt Krais, anh ta có thể hình dung phản ứng của địch.

Đó là dự đoán, là viễn kiến.

'Nếu vậy'

Những động thái của quân chủ lực cũng sẽ trở nên quan trọng.

"Đi thôi"

Encrid tự nhủ, ánh mắt anh trở nên kiên định.

Dù dự đoán nhiều thế nào, chiến trường vẫn giống một quả cầu lửa, lăn theo hướng không ai lường trước.

Chỉ cần sơ sẩy, nó sẽ nuốt chửng tất cả.

Vậy… chẳng phải bọn họ đang xông vào lửa với bó rơm trên lưng sao?

'Không hẳn vậy'

Địch có thể không biết, nhưng Encrid hiểu rõ một điều.

Kẻ thù đã đánh giá thấp họ quá mức.

Một tên lính giết được Người Khổng Lồ?

Có lẽ chúng nghĩ đó là tất cả.

Nhưng bấy nhiêu vẫn là chưa đủ.

Encrid dẫn đầu cuộc tấn công, lao xuống thung lũng nơi những xe tiếp tế đang nằm trải dài.

Khi họ chạy về phía những chiếc xe tiếp tế nằm giữa các ngọn đồi, những binh lính đang lúi húi sắp xếp thức ăn và vật tư đã phản ứng.

Muốn bẫy có tác dụng thì phải được giăng thật hoàn hảo.

Không phải bằng cách ẩn giấu binh lính, mà bằng cách phô trương chúng trong khi vẫn được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Đám lính địch hiện ra.

Trong số đó, Encrid nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.

"Ngươi"

Anh nhớ gã râu mép này từng đi cùng Tro Khuyển.

Nhìn hắn, Encrid chỉ nhíu mày khi đám lính tiến tới.

Một mũi giáo đâm thẳng về phía anh.

Encrid vung tay.

Keng! Keng!

Hai nhát kiếm chớp nhoáng.

Ching, phập!

Hai âm thanh khác biệt vang lên.

Với thanh kiếm ở tay trái, anh gạt phăng ngọn giáo, và với thanh kiếm ở tay phải, anh đâm xuyên tim tên lính địch.

'Nếu Ếch mà thấy cảnh này, chắc nó tái mặt mất'

Khi Encrid rút kiếm ra, áo giáp vải của kẻ địch đã nhuộm đỏ. Lưỡi kiếm đã xuyên qua lớp giáp vải làm từ bông chần và len.

Máu cùng từng sợi vải dính trên lưỡi thép lạnh lẽo.

Chẳng có thời gian mà lo lắng về lưỡi kiếm.

Bởi trước mắt, sẽ còn nhiều máu phải đổ.

Vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Ching.

Encrid lại tra thanh kiếm ở tay trái vào vỏ.

Anh sẽ rút nó ra khi cần.

Với động tác đó, anh đứng thẳng, cầm một thanh kiếm bằng cả hai tay.

Tư thế, khí thế, và cả sát khí ấy.

Binh lính địch ngần ngại không dám tiến lên.

"Tốt! Tốt lắm!"

Bên cạnh anh, Rem hào hứng vung rìu.

Audin cũng cười và rút cây chùy của mình.

Jaxon không phô trương gì nhiều, chỉ vung kiếm một cách hờ hững về phía kẻ thù đang lao tới.

Nhưng mọi ánh mắt đều dồn vào hai người.

Encrid và Ragna.

"Hừm"

Ragna đặt mình cạnh Encrid và bắt đầu vung kiếm với sức mạnh kinh hồn. Mặc dù có thêm những thanh kiếm ở thắt lưng, chuyển động của hắn vẫn không hề bị cản trở.

Thanh kiếm vẽ thành vệt sáng lạnh lẽo, để lại một vệt mờ đáng sợ.

Một kỹ thuật kiếm thuật trung cấp.

Với một nhát chém xuống cơ bản, hắn bổ đôi đầu một tên lính địch với một tiếng thịch.

Hắn sau đó vung thanh kiếm đã rút ra theo chiều ngang, chặt đầu một tên lính địch vừa lùi lại.

Bước chân Ragna di chuyển nhẹ nhàng.

Trong một cuộc chiến giữa giáo và kiếm, cái nào có lợi thế hơn?

Dĩ nhiên là giáo. Nhưng bộ pháp của Ragna đã xóa bỏ lợi thế đó.

Khi hắn di chuyển nhanh chóng, sinh mạng của những tên lính địch biến mất từng tên một.

Một bóng đen bao trùm khuôn mặt của những kẻ đã giăng bẫy.

'Cái gì đây?'

Một nhóm du kích mà có kỹ năng thế này sao?

Không, đây hoàn toàn khác những gì chúng dự tính.

'Đây là thật sao?'

Số lượng binh lính địch hơn bốn mươi tên.

Và chúng không phải là những kẻ bất tài.

"Mọi người, hợp thành đội hình!"

Giữa lúc hỗn loạn đó, gã đàn ông để ria mép gào lên.

Thái độ của những kẻ đã đánh giá thấp Encrid và nhóm của anh đã thay đổi hoàn toàn.

Gã đàn ông để ria mép đứng thẳng trước mặt Encrid.

Hắn đứng chắn ngay trước Encrid.

"Khốn kiếp… mày…"

Encrid khẽ gật đầu, nhìn gã đàn ông đang giận dữ.

Hắn đã nhận ra anh, thì anh cũng chẳng ngại mà đáp lại.

"Ờ, dạo này sống khỏe chứ?"

Cái giọng điệu bình thản và quen thuộc đó khiến đồng tử của gã đàn ông ria mép giãn nở cực độ.

Đôi mắt hắn tràn ngập sự giận dữ sôi sục.

Hắn trông như thể sắp tấn công ngay lập tức.

Encrid khẽ hạ tấn thủ, chuẩn bị đỡ đòn.

Nhưng gã râu mép hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc.

Đúng như dự đoán, hắn không phải là một đối thủ đơn giản. Hắn không để cảm xúc điều khiển hành động của mình. Thay vì khuất phục trước cơn giận, hắn ổn lại định hơi thở.

Vậy thì,

'Thế mới đáng để thử chứ'

Kỹ thuật song kiếm của anh, liệu nó có ý nghĩa gì đối với một đối thủ lão luyện không?

Đã đến lúc tìm câu trả lời.